Vợ Ơi, Chào Chị! - Đại Ngu Hải Đường

Chương 17



"Vừa rồi cảm ơn em, số tiền đó ngày mai chị sẽ gửi lại cho em." Thư Hân ngồi xuống sô pha, uống một ngụm trà đã hơi nguội lạnh, sau đó mới cảm thấy cơn giận chậm rãi tan đi, nàng day trán, ngả người dựa vào sô pha, khi nhìn thấy chiếc máy tính bên cạnh, ánh mắt khẽ thay đổi.

"Không có gì, chị đừng khách sáo như vậy." Tiểu Đường thấy tâm trạng Thư Hân không tốt, vì vậy nói: "Về chuyện công việc, buổi chiều hãy bàn tới đi, chỗ em có mấy quyển tiểu thuyết bán chạy trong năm nay, chị có muốn đọc không?"

Thư Hân cười lắc đầu. "Không cần, chỉ là bất ngờ gặp một người xa lạ mà thôi, chị ngồi một lát rồi sẽ bắt đầu công việc, về phần bản kế hoạch, chị đã sửa lại một số chi tiết, em xem qua đi, nếu có gì không thỏa đáng có thể đề xuất."

"Chuyện công việc nói lúc nào cũng được." Tiểu Đường thở dài, cầm lấy cốc trà trước mặt Thư Hân. "Chị ngồi một lát đi, em đi đổi ly trà khác cho chị."

Thư Hân nhìn cánh cửa đã đóng lại lần nữa, ngón trỏ tay phải chạm tới chuột cảm ứng trên chiếc máy tính, màn hình vốn đang đen đột nhiên sáng lên. Nàng thu nhỏ trang web lại, lộ ra màn hình quen thuộc. Hình ảnh này quen thuộc, nhưng đó không phải trọng điểm mà nàng quan tâm, điều khiến nàng ngạc nhiên nhất là dưới gốc cây Ngô Đồng kia có một bóng người quen thuộc, tuy khuôn mặt không rõ ràng như nàng vẫn có thể nhận ra người kia là ai.

Từ góc độ này nhìn lại, tấm ảnh này hẳn là do người ta đã chụp lén, đây là trùng hợp hay ai đó cố ý? Nàng nghĩ, không có người con gái nào nhìn thấy chính mình xuất hiện trên màn hình máy tính của người khác mà có thể thờ ơ.

Chuyện này giống như một người đột nhiên phát hiện trong ví của mình có thêm một trăm tệ, nhưng lại không biết từ đâu tới, nên tỉnh bơ đút vào túi hay để sang một bên chờ chủ nhân đến tìm mới tốt.

Cốc trà được đặt xuống trước mặt Thư Hân, khi ánh mắt Tiểu Đường rơi xuống màn hình máy tính trước mặt Thư Hân, nụ cười trên mặt biến mất, nhưng nhìn vẻ mặt của Thư Hân vẫn bình thường, cô liền tiếp tục cười nói.

"Chiếc máy tính này chị còn dùng không, bên trong em có lưu một số tài liệu, có lẽ lát nữa sẽ dùng đến."

"Chiếc máy tính này là của em?" Thư Hân ngẩng đầu nhìn Tiểu Đường, ánh mắt thay đổi, "Thật xin lỗi, chị không biết em cần đến nó."

"Không sao, có lẽ Tinh Kiệt quên mất thôi." Tiểu Đường cười đóng chiếc máy tính lại, để lên bàn làm việc của mình, rồi xoay người lấy hai quyển tiểu thuyết đặt trước mặt Thư Hân. Thư Hân liếc mắt nhìn, là hai quyển sách mới của hai tác giả mà nàng thích nhất. Mở một quyển trong đó ra, là ấn bản có chữ ký, nàng mở to hai mắt ngạc nhiên, nàng nhớ vị tác giả này rất lười nhác, rất ít khi ký sách, vì vậy, để lấy được sách có chữ ký của cô ấy không dễ dàng, ngay cả nàng cũng phải nhờ Đông nhờ Tây mới có thể lấy được.

Nhưng thói đời là thế, kẻ có tiền có gì mà không làm được, vì vậy, Thư Hân chỉ nghĩ Tiểu Đường có hứng thú với sách của hai tác giả này, dùng thế mạnh của mình để cầm được tới tay. Chỉ là, quyển sách có vẻ rất mới, không có dấu vết như đã từng đọc qua, không biết vì Tiểu Đường bận quá chưa kịp đọc hay bởi vì có thói quen nâng niu sách vở.

"Nếu chị thích hai quyển sách này thì cầm về đi, dù sao em cũng chỉ đặt trên giá, bình thường rất ít khi đọc." Tiểu Đường thấy Thư Hân nhìn chữ ký trên trang bìa mà thất thần, liền mở miệng nói vậy.

"Hả?" Thư Hân tỉnh lại, cười lắc đầu, "Không cần đâu, hai ngày trước chị đã nhờ người lấy được sách có chữ ký của hai tác giả này."

"Thì ra là vậy." Nét mặt Tiểu Đường không có vẻ thất vọng, nhưng cũng chẳng có mấy hứng thú về việc mình và Thư Hân có chung tác giả yêu thích.

Thư Hân vô thức lật quyển sách trong tay, ánh mắt hướng về gương mặt của Tiểu Đường, nhưng khi Tiểu Đường ngẩng đầu lên nhìn thì nàng lại nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài, ánh mặt trời chói chang, không biết nóng đến bao nhiêu độ, nhưng điều hòa trong phòng lúc nào cũng được để ở nhiệt độ thích hợp nhất, Thư Hân chống cằm, đột nhiên mở miệng nói: "Bên cạnh ngón tay thứ tư bên phải của chị có một nốt ruồi, trước đây có một ông thầy tướng số nói đó là chứng minh cho việc chồng tương lai sẽ là quý nhân của chị."

Tiểu Đường không ngờ Thư Hân đột nhiên lại nhắc tới loại chuyện này, cô ngẩng đầu nhìn về phía Thư Hân, nhưng chỉ nhìn thấy nụ cười nhạt trên mặt đối phương, hoàn toàn không có vẻ gì vừa gặp bố mình không lâu trước đó.

"Chỉ là, trên ngón tay mẹ chị cũng có một nốt ruồi y hệt như thế, vị trí cũng không khác biệt lắm." Thư Hân nhún vai, "Vì vậy, những thầy tướng số đều là lừa đảo."

Tiểu Đường nhăn mày. "Bói toán đều là những thứ tin là có, không tin là không có."

Thư Hân cười gật đầu, cầm cốc trà lên uống một ngụm, hương trà xanh thoang thoảng tan trong miệng, làm cho người ta cảm thấy thật tươi mát, nàng cúi đầu nhìn quyển sách đặt trên đầu gối.

"Em còn nhớ Kỳ Như không?"

Tiểu Đường suy nghĩ một lát, trong đầu chậm rãi hiện ra một bóng người không rõ ràng lắm, cô không xác định mà hỏi: "Chính là nhân viên phục vụ mà chúng ta gặp trong khu nghỉ dưỡng kia?"

Nhìn dáng vẻ không xác định của Tiểu Đường, Thư Hân bật cười.

"Đúng, chính là cô ấy, mẹ cô ấy và bố chị là anh em, nhưng sau khi mẹ chị và bố chị ly hôn, nhà chị không còn liên lạc với nhà Kỳ Như nữa, sau đó mẹ lại mang chị chuyển nhà." Vì vậy, rõ ràng đã rất nhiều năm không gặp, nhưng Kỳ Như lại coi nàng là đối thủ cạnh tranh, hoặc có thể nói là một vật tham chiếu.

Tiểu Đường nghe thấy khi Thư Hân nói hai chữ "bố chị" không có mất tự nhiên, cũng không có tình cảm, giống như chỉ là một danh xưng, không hề có cảm xúc nào khác. Cô đứng lên đi tới bên cạnh Thư Hân ngồi xuống, lắng nghe cô ấy kể một số chuyện trước đây.

"Thật ra cũng không đau khổ như trong phim truyền hình hay diễn, chị lớn lên cũng không khác gì những đứa trẻ khác, mẹ rất ít khi nhắc đến bố, giống như người này không có vai trò gì quan trọng trong gia đình, còn chị cũng tuyệt đối không cảm thấy mình đáng thương hơn những đứa trẻ khác. Dù sao mỗi lần họp hội phụ huynh đều chỉ có một trong hai người đi, chị cũng không kém hơn những bạn học khác." Thư Hân nở một nụ cười yếu ớt, quá khứ chỉ nói mấy câu đã hết chuyện. "Vì vậy, em cũng đừng coi chị là nữ diễn viên đáng thương, mỗi ngày dùng con mắt thương hại để nhìn, chị sẽ đau dạ dày mất."

Tiểu Đường bật cười, hai người nói chuyện một lúc sau liền quay lại chuyện mình phải làm, tuy hai người ở trong cùng một phòng làm việc nhưng không hề quấy rầy nhau.

Tới thời gian nghỉ trưa, Tinh Kiệt dè dặt thò đầu nhìn về phía phòng tổng giám đốc dò xét, không hề có động tĩnh gì, anh thấp thỏm trong lòng, dù sao hai người kia vì có quan hệ với mình hôm nay mới có thể tới Triệu thị gặp đại tỷ, kết quả lại gặp phải chuyện này, trong lòng anh cảm thấy rất có lỗi với Thư Hân, chỉ sợ Thư Hân trốn trong phòng tổng giám đốc mà khóc.

Ngay khi Tinh Kiệt đang vô cùng lo lắng, cửa phòng tổng giám đốc mở ra, Thư Hân và Tiểu Đường cười vui vẻ đi ra, nét mặt không có vẻ u ám lắm. Tinh Kiệt rụt đầu về, nhất thời cảm thấy vì mẹ già nhà mình xem quá nhiều phim truyền hình mà ảnh hưởng không tốt tới bản thân, Thư Hân kia không có một chút dáng vẻ bối rối, nhìn thế nào cũng không giống nữ diễn viên đau khổ vì tình thân.

Trong khi ăn cơm, Tiểu Đường mở to mắt nhìn Thư Hân ăn hết hai bát cơm, uống một bát canh xương sườn, đôi đũa tung hoành ngang dọc, một chút lo lắng cuối cùng trong lòng cô đã có thể trút đi, ít nhất có thể ăn có thể uống, có vẻ sẽ không ảnh hưởng tới sức khỏe.

Cơm nước xong, hai người cùng nhau trở về công ty, sau đó Thư Hân tạm biệt Tiểu Đường, nói mình phải tới phòng kế hoạch. Nhân viên phòng kế hoạch vô cùng nhiệt tình thân thiết với Thư Hân, không hề có vẻ xa cách vì khác công ty, Thư Hân thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nói ra tất cả những dự định trong đầu.

Những người trong phòng kế hoạch bởi vì quan hệ của Thư Hân và sếp lớn nên mới khách sáo, nhưng sau một thời gian ở cùng Thư Hân, bọn họ phát hiện cô gái trẻ này tuy một số chỗ xử lý còn chưa chuyên nghiệp nhưng những ý kiến đưa ra đều vô cùng có tính khả thi, hơn nữa nàng cũng hiểu rất rõ về thị trường, hiển nhiên là đã điều tra thị trường, hơn nữa còn tốn không ít công sức.

Bọn họ nói chuyện với nhau một lúc đã cảm thấy rất hòa hợp, khi Tiểu Đường tới đón Thư Hân tan tầm thì nàng đã vừa nói đùa với những nhân viên khác, vừa thiết kế đồ án.
Tiểu Đường đứng ở cửa phòng kế hoạch, nhìn Thư Hân cười đùa với nhân viên của cô, còn những nhân viên của cô cũng vô cùng thân mật với Thư Hân, ngay cả khi cô xuất hiện ở cửa phòng cũng không ai phát hiện ra. Là một tổng giám đốc, cô nên thở dài vì chính mình bị coi như không tồn tại, hay cô nên tự hào về sức hút của người mình yêu.

Cuối cùng cũng có người tinh mắt phát hiện ra sếp lớn nhà mình đang đứng ở cửa, vì vậy vội vàng ho một tiếng nói: "Chào sếp."

Những người vốn đang cười đùa lúc này cũng im bặt, quay đầu nhìn về phía cửa, những người vốn đang vụng trộm lên mạng hay lười nhác ngồi không toàn bộ đều ngồi thẳng nghiêm chỉnh, chỉ còn lại một mình Thư Hân cầm bản phác thảo thiết kế đứng tại chỗ.

"Hiện giờ cũng không còn sớm nữa, nếu mọi người không còn việc gì khác thì nhanh tan tầm đi." Tiểu Đường cười cười, sau đó nói với Thư Hân "Hân Hân, bây giờ chị có bận không, nếu không bận, em đưa chị về."

Mấy người ở đây đều trao đổi với nhau một ánh mắt, đồng loạt đứng lên, tỏ vẻ chính mình không còn việc gì nữa, phải về nhà, chưa tới một phút đồng hồ sau, bên cạnh Thư Hân ngay cả nửa người cũng không thấy nữa. Nhìn bản thảo trong tay, lại nhìn Tiểu Đường đang cười dịu dàng đứng ở cửa, Thư Hân bất đắc dĩ gật đầu.

"Đi thôi."

Hai người cùng nhau xuống lầu, gặp phải một người không ngờ tới, Thư Hân bình tĩnh nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, im lặng không nói gì.

"Long tổng." Tiểu Đường khách khí bắt chuyện với Cảnh Xuyên, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt Thư Hân rồi mới nói: "Hiện giờ đã là giờ tan tầm, có chuyện gì xin đợi tới giờ hành chính."

"Thư Hân, nói chuyện với bố một lúc đi." Trong giọng nói của Cảnh Xuyên có chút cầu xin, gương mặt vốn không thân thiết kia cũng có thêm vài phần đau buồn. "Bố biết mấy năm nay bố đã sai, bố không có ý gì khác, chỉ muốn nói với con mấy câu thôi."

Thư Hân nhìn đồng hồ đeo tay. "Được, chúng ta có một tiếng để nói chuyện." Nói xong, nàng đột nhiên lại nói: "Tôi đi cùng với Triệu tổng, chắc ông cũng không để ý chứ." Có nhiều người ở đây, có lẽ người cha này của nàng cũng không đến mức nói ra những lời quá đáng.

Tiểu Đường hiểu ý Thư Hân, tuy làm một cái bóng đèn không phù hợp với phong cách của cô, nhưng những thứ như phong cách này, trên con đường theo đuổi bà xã đầy cam go cũng chỉ là phù vân không có thực, nhìn được nhưng không sờ được.

Trong quán cà phê, Thư Hân thả mấy viên đường vào trong cốc, nhưng không có ý định cầm lên uống, chỉ nghe Cảnh Xuyên nói gì đấy về hối hận, đấu tranh. Chờ Cảnh Xuyên nói xong, Thư Hân mới gật đầu.

"Được rồi, những thứ này tôi đều đã biết."

Cảnh Xuyên nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Thư Hân, trái tim lạnh dần. Không có những trách cứ, giận dữ, hoặc khổ sở như ông đã dự tính, sự bình tĩnh này còn đáng sợ hơn tất cả.

Hoặc một người cha như ông, ở trong lòng con gái vốn chưa từng tồn tại, vì vậy cũng không có chút địa vị nào.

Ông ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Đường, đột nhiên mở miệng nói: "Tôi biết cô thích Thư Hân, nhờ cô sau này chăm sóc con bé, đừng làm chuyện vô liêm sỉ như tôi, cuối cùng tự tìm lấy kết cục này."

Cảnh Xuyên vừa nói ra như vậy, vẻ mặt Thư Hân khẽ thay đổi, nhưng Tiểu Đường vẫn duy trì phong độ.

"Cảm ơn Long tổng nhắc nhở, cho dù ngài không nói tôi vẫn sẽ chăm sóc cô ấy thật cẩn thận."

Thư Hân nghiêng đầu, đưa mắt nhìn Tiểu Đường, có cần phải đồng ý một cách thuận miệng như thế không?

Cảnh Xuyên nghe ra trong lời nói của Tiểu Đường có sự che chở Thư Hân và vẻ bất mãn đối với mình, ông cười khổ một cái, không biết nên vui mừng hay nên cảm thấy xấu hổ. Đối với Thư Hân mà nói, ông chỉ là một người cha xa lạ và vô trách nhiệm mà thôi, những lời ông vừa nói quả thật chẳng có bao nhiêu tư cách, còn Tiểu Đường dùng thái độ đó đối với ông cũng không trách được.

Ông cũng hơi cảm thấy may mắn vì Tiểu Đường dùng thái độ đó với ông, ít nhất điều đó cũng chứng tỏ Tiểu Đường thật lòng quý trọng Thư Hân.

"Thư Hân, năm đó bố..." Trong lòng Cảnh Xuyên vô cùng hối hận, nếu năm đó ông không ly hôn với mẹ Thư Hân, cuộc sống có lẽ sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều, có con gái giỏi giang, có người vợ dịu dàng, năm đó ông phát điên thế nào mới biến chính mình thành bộ dạng thế này?

Thư Hân uống một ngụm cà phê, hơi đắng.

"Chuyện năm đó của ông và mẹ tôi, tôi không có tư cách bàn luận, đáng tiếc hiện giờ ông lại không có tư cách tìm mẹ tôi ôn lại chuyện ngày xưa nữa, ông cứ đi làm sếp lớn của ông đi, tôi và mẹ tôi sống rất tốt, mời ông đừng tới quấy rầy."

Khóe môi Cảnh Xuyên run run, nhìn vẻ mặt con gái không vui không giận trước mặt, không cách nào nói ra lời.

"Buổi tối tôi còn có việc phải làm, hoan nghênh Long tổng hợp tác với Wendy chúng tôi trong tương lai." Thư Hân gật đầu, đứng lên, đi tới quầy bar thanh toán.

Tiểu Đường nhìn bóng lưng Thư Hân , ánh mắt hướng về phía vẻ mặt chán nản của Cảnh Xuyên.

"Ông Long, tôi cũng phải đi rồi, xin lỗi không tiếp chuyện được."

Lẻ loi ngồi lại bàn uống cà phê, Cảnh Xuyên lấy tờ chi phiếu có rất nhiều nếp nhăn kia ra, con số mười vạn tệ phía trên khiến đáy lòng ông run rẩy, ông đã hỏi thăm về lý lịch của Thư Hân, nàng mới tốt nghiệp hơn một năm trước, vào làm trong một công ty liên doanh, sau đó lại vì bị đồng nghiệp sao chép đồ án mà từ chức, tiếp đó lại chia tay với cậu chủ Trương Vĩ Thành, cuối cùng tới làm ở công ty đồ uống Wendy này, trong thời gian ngắn như thế, Thư Hân tìm đâu ra mười vạn tệ để trả cho tổng giám đốc Triệu Thị?

Tính cách Thư Hân thật giống Mẫn Chi, Cảnh Xuyên thở dài, lại bỏ tờ chi phiếu nhăn nhúm vào trong túi áo, chậm rãi bước ra khỏi quán cà phê.

-----

Xe chạy tới bên dưới nhà, Tiểu Đường giúp Thư Hân mở cửa xe, khi nàng đang xuống xe, Tiểu Đường đột nhiên nói: "Thư Hân, chúng ta hãy thử xem sao đi."

Thư Hân dừng bước, quay đầu nhìn Tiểu Đường đang đứng bên cạnh chiếc xe.

"Thử?"

"Thử xem em có thể làm người yêu của chị hay không, em bằng lòng có thời gian thử việc, thời hạn ngắn hay dài do chị quyết định."

"Trước khi thử việc không phải nên phỏng vấn sao?" Vẻ mặt Thư Hân không có gì khác thường, giống như chỉ đang nói đến chuyện thời tiết.

"Như em mà còn cần phỏng vấn à?" Tiểu Đường triệt để phát huy sở trường da mặt dày vô địch của mình.

"Em có thể lái xe, có thể khiêng gạo, có thể trải giường, cũng có thể lau nhà, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, chị muốn em đi hướng Đông, em sẽ không đi hướng Tây, chị muốn ra ngoài mua sắm em sẽ đi cùng chị, tuyệt đối là người người yêu tốt nhất được các tạp chí tuyển chọn."

Thư Hân ngẩn người, không ngờ một người như Tiểu Đường cũng có thể nói được những điều như vậy, một lát sau nàng mới cười khúc khích ra tiếng, vẫy tay.

"Lại đây chị bảo."

Tiểu Đường bước mấy bước tới trước mặt Thư Hân, nàng khoanh hai tay trước ngực, dáng vẻ rất soi mói, nhìn từ trên xuống dưới.

"Ừ, thân thể khỏe mạnh, dáng dấp cũng được."

"Em đang hưởng ứng lệnh triệu tập làm người yêu, không phải hưởng ứng lệnh triệu tập gia súc." Tiểu Đường để kệ Thư Hân quan sát, mặc dù bị lời nói của nàng công kích nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng yên, nét mặt cũng không có vẻ thẹn quá hóa giận.

Thư Hân thoáng rung động trong lòng, đột nhiên cười.

"Được." Nói xong, nàng xoay người lên lầu.

Tiểu Đường chưa kịp phản ứng xem chữ "được" kia có ý gì, khi không còn thấy bóng dáng Thư Hân nữa mới chợt hiểu ra, cô vui mừng lấy điện thoại ra, gọi tới số một người bạn.

"Đêm nay mấy chị em ra ngoài uống một ly, tôi mời."

Ngắt máy, Tiểu Đường vui rạo rực nghĩ, cách mạng cuối cùng cũng có kết quả rồi, rốt cuộc cũng thành công được một nửa, thật đáng mừng, cảm ơn ông trời.

Khác với sự vui mừng không biên giới của Tiểu Đường, tâm trạng Thư Hân vô cùng phức tạp, nàng đã qua cái tuổi chỉ cần vài câu dỗ ngon dỗ ngọt là có thể rung động, Tiểu Đường đối với nàng rất tốt, cũng rất săn sóc, lúc đầu nàng không suy nghĩ nhiều, nhưng nàng cũng không ngốc đến mức đến giờ còn không nhận ra tình cảm của Tiểu Đường. Nàng không hiểu vì sao nhân vật ưu tú như Tiểu Đường lại chú ý tới một người không tính là xuất sắc như nàng, thậm chí còn ngoan ngoãn nghe lời nàng.

Nàng đã từng do dự, đã từng giả vờ như không biết, nhưng nàng không phải người con gái không dám yêu không dám hận, chỉ là, tiêu chuẩn về người yêu của nàng dựa trên thái độ đối với cuộc sống ổn định sau này, Tiểu Đường đúng là có ưu điểm về cuộc sống ổn định này, nhưng cũng còn rất nhiều ưu điểm thu hút những người khác.

Hoặc là trói người này đem về nhà mình, hoặc là để người khác câu cô ấy đi, tâm trạng của nàng vô cùng phức tạp, nhưng khi nghe thấy Tiểu Đường nói bằng lòng có thời gian thử việc, nàng cũng hạ quyết tâm. Nếu sau này nàng và Tiểu Đường chia tay, nàng sẽ không tìm tới cái chết, mà nếu Tiểu Đường thật sự yêu nàng, chính nàng cũng có cảm tình với Tiểu Đường, vậy thì không thể để cho người khác khác trục lợi.

Cứ như vậy đi, đây là để thử Tiểu Đường, cũng là để thử chính mình.

Đăng một chương tiểu thuyết mới, Thư Hân không cảm thấy buồn ngủ, lại đăng thêm hai nghìn chữ nữa, khiến cho độc giả đều kinh ngạc, hỏi xem nàng có bị cái gì kích thích hay không, nàng đọc từng dòng hồi âm đáng yêu phía dưới, cười ra tiếng. Nhìn đồng hồ, sắp rạng sáng đến nơi, nàng trả lời một vài phản hồi rồi tắt máy tính, nằm lên giường.

Tiện tay với lấy điện thoại trên đầu giường, trong đó có ba tin nhắn.

"Vừa rồi em đi uống rượu cùng mấy người bạn, phát hiện rượu cũng tăng giá rồi."

"Phòng tranh đang triển lãm mấy bức tranh châm biếm rất thú vị, em sẽ mua vé, ngày mai đưa cho chị."

"Chị ngủ rồi à? Ngủ ngon nhé❤"

Người gửi ba tin nhắn này đều là Tiểu Đường, Thư Hân bỗng nhiên nhớ ra hiện giờ dường như mình không thể coi như không thấy nữa, nàng suy nghĩ một chút, gửi lại một câu.

"Chúc ngủ ngon. Em cũng nghỉ ngơi sớm một chút nhé."

"Cạch!" Tiểu Đường đặt chai rượu lên bàn.

"Một lượt nữa!" Ánh mắt lại dừng trên màn hình điện thoại, nụ cười trên mặt có muốn giấu cũng không giấu được.

"Hey em không sao chứ, bị cái gì đả kích à?" Giai Kỳ lo lắng nhìn Tiểu Đường nâng cốc uống rượu như uống nước lã, do dự mở miệng. "Công ty phá sản à?"

Tiểu Đường chưa nói gì, Tinh Kiệt ở bên cạnh đã đá Giai Kỳ một cái.

"Miệng chó không phun được ngà voi, mi rủa ông đây thất nghiệp đấy à? Thế này là thất tình rồi, nhất định là sếp tỏ tình với Thư Hân, kết quả là bị từ chối, đúng không?"

Tôn Nhuế gật đầu như hiểu ra, nhớ tới dáng vẻ của Thư Hân.

"Người con gái cá tính như Thư Hân không phải loại người thấy tiền là sáng mắt, không phải cậu dùng sai phương pháp rồi chứ?"

"Hừ, Thư Hân kêu đại tỷ đi hướng Đông, đại tỷ tuyệt đối ngoan ngoãn nghe lời, làm sao dám dùng tiền dụ dỗ." Tinh Kiệt cầm chai bia uống một ngụm, chép miệng nói. "Các cậu không nhìn thấy dáng vẻ đại tỷ trước mặt Thư Hân, đúng là... không có tiền đồ."

"Không có tiền đồ cũng tốt hơn mấy gã độc thân các người, vợ của tôi thì tôi thương, vì sao lại phải làm trái ý cô ấy." Tiểu Đường cẩn thận để điện thoại vào trong túi áo, sau đó mới ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn hai người kia một cách miệt thị. "Đừng có dùng cái miệng quạ đen ấy để nói chuyện của tôi."

"Em thì không độc thân chắc..." Giai Kỳ tăng âm lượng. "Em theo đuổi được Thư Hân rồi?"

Tiểu Đường cười uống một ngụm bia.

"Ừ, có thể coi như vậy." Tuy nói là thử việc, nhưng một khi cô đã cắn vào thì nhất định sẽ không nhả ra, biến quá trình thử việc trở thành chính thức, con đường cách mạng tuy gian nan, nhưng thành quả thắng lợi lại ngọt ngào.

"Vậy cậu còn làm bộ cái rắm ấy!" Mấy người khác khinh thường liếc nhìn Tiểu Đường, sau đó nghĩ tới ngày Thư Hân và Tiểu Đường kết hôn, không biết địa vị thành viên trong gia đình sẽ như thế nào.

"Phải thông cảm cho tâm trạng một người đi mấy tháng trên sa mạc, đột nhiên uống được một giọt nước." Tinh Kiệt vỗ vai Giai Kỳ, đại tỷ cũng đã rất vất vả rồi.

"Mà tên Đới Manh đâu? Sao vẫn không thấy mặt." Tôn Nhuế uống một ngụm rồi hỏi.

"Thích nằm trên giường chơi cùng với vợ rồi còn đâu. Cái tên ấy bị Dụ Ngôn chỉnh luôn rồi. Coi như mất đi một tên bạn nhậu thiếu tiền đồ." Giai Kỳ thở dài đau thương ngẫm nghĩ đến sau này Tiểu Đường cũng vậy và bản thân cũng bị Tuyết Nhi chỉnh như vậy. Xem ra, chính mình sau này cũng sẽ không có tiền đồ.

Triệu đại thần, nhân vật phong vân một thời, cuối cùng cũng bước một bước nằm xuống nấm mồ tình ái, thật sự khiến nhiều người phải cảm khái, phải bóp cổ tay thở dài.

-----

Sáng sớm hôm sau, khi Thư Hân xuống lầu, Tiểu Đường đã hớn hở lái xe đến chờ dưới lầu, trong tay còn cầm đồ ăn sáng, hoàn toàn là dáng vẻ thanh niên trẻ tuổi đang cuồng nhiệt trong tình yêu.

Không hiểu sao, những tâm trạng phức tạp trong lòng Thư Hân bỗng hóa thành nụ cười, nàng nhận lấy bữa sáng trong tay Tiểu Đường, để Tiểu Đường giúp nàng thắt dây an toàn, sau đó vui vẻ ăn sáng, còn Tiểu Đường chậm rãi lái xe. Bốn phía đều là những người đang vội vàng đi làm, chen lên phương tiện công cộng, đi xe máy, đi xe đạp, ai ai cũng vội vã.

Thư Hân nghiêng đầu nhìn về phía cô gái bên cạnh, gương mặt, ánh mắt tràn đầy sức sống, khóe môi còn ẩn hiện nụ cười, trong xe vang lên tiếng đàn dương cầm du dương, nàng bỗng nhiên nghĩ, cuộc sống như vậy cũng không tệ.

Khi Thư Hân ăn sáng xong cũng đã gần tới công ty của nàng, Thư Hân lấy ra một tờ chi phiếu, trên đó có ghi con số mười vạn tệ.

Tiểu Đường biết tính cách Thư Hân, cũng không từ chối, đương nhiên lại càng không hỏi vì sao mới tốt nghiệp một năm mà Thư Hân đã có nhiều tiền như vậy. Cô tôn trọng Thư Hân, cũng giống như Thư Hân tôn trọng cô trong quá trình hợp tác của Wendy và Triệu Thị.

"Tới rồi." Tiểu Đường dừng xe lại, cởi dây an toàn cho Thư Hân, đột nhiên hôn nhẹ lên môi nàng.

"Lát nữa chị cứ trực tiếp tới tìm người của phòng kế hoạch, buổi trưa chúng ta cùng đi ăn nhé."

Thư Hân xuống xe, sờ sờ đôi môi ấm áp của mình, vừa rồi Tiểu Đường chạm vào rất nhẹ, giống như lông chim lướt qua, nhưng không khỏi khiến trái tim nàng có chút xúc động.

Quả nhiên là mỹ nhân kế hại chết người!

Chương trước Chương tiếp
Loading...