Vợ Ơi, Chào Chị! - Đại Ngu Hải Đường

Chương 19



Cảnh Xuyên không trở lại tìm Thư Hân, Thư Hân cũng không hơi đâu tự tìm rắc rối. Nhưng nàng vẫn cố ý giấu chuyện này, không nói cho mẹ già nhà mình. Nghĩ tới người mẹ mấy ngày nay lại đi du lịch, Thư Hân không muốn chuyện này ảnh hưởng tới tâm trạng của mẹ.

Việc hợp tác giữa Wendy và Triệu Thị đã tiến đến giai đoạn hoàn thành, Thư Hân cũng yên tâm, còn một số vấn đề về phân chia kinh tế và lợi ích cho từng công ty, cô không thể tự quyết định nên giao lại cho Yến Ni phụ trách, nàng chỉ cần thẩm tra đối chiếu với kế hoạch là được.

Mấy ngày nay nàng không tới văn phòng của Triệu Thị nữa mà ở lại Wendy xử lý một số chuyện. Thỉnh thoảng, sau khi tan tầm, nàng lại cùng Tiểu Đường ra ngoài dùng cơm, xem phim, cảm giác cũng không tệ. Nàng cũng không thích loại tình yêu tràn đầy nhiệt huyết như trên truyền hình, cứ thuận theo tự nhiên là tốt rồi.

"Thư Hân, em tới phòng làm việc của chị một lát." Yến Ni từ bên ngoài trở về, trong tay còn cầm mấy tập tài liệu, khi đi qua Thư Hân, chị có chút do dự, cuối cùng vẫn gọi Thư Hân lại.

Thư Hân giật mình trong lòng, nghĩ rằng chuyện hợp tác với Triệu Thị xảy ra vấn đề, cũng không còn tâm trạng suy nghĩ xem bữa trưa phải ăn gì nữa.

Sau khi theo Yến Ni vào phòng làm việc, nàng không nghe thấy những câu trách cứ như trong dự đoán, ngược lại còn nhận được vài câu khen ngợi, điều này khiến cho Thư Hân an tâm hơn nhiều, kiên nhẫn ngồi xuống chờ Yến Ni nói đến trọng điểm.

"Trước đó vài ngày chị muốn tìm một trợ lý, nhưng vẫn không tìm được người phù hợp, nếu em không ngại, có thể làm trợ lý của chị một thời gian không?" Yến Ni không che giấu sự khen ngợi của mình đối với Thư Hân. "Năng lực làm việc của em không tệ, chị hy vọng em sẽ học được nhiều hơn, sau này Wendy có lẽ sẽ có nhiều vị trí thích hợp với em hơn."

Thư Hân không ngờ chuyện được cấp trên khen ngợi còn có ý tứ sâu xa như vậy, nghe Yến Ni nói, nàng có chút xấu hổ, trong lòng hiểu rõ đây là một cơ hội tốt để phát triển trong tương lai.

"Cảm ơn giám đốc."

Yến Ni rất hài lòng đối với thái độ của Thư Hân, gật đầu nói: "Sau này em chuyển tới phòng trợ lý bên cạnh phòng làm việc của chị, căn phòng đó hơi nhỏ một chút nhưng chỉ thuộc về một mình em."

"Em hiểu ạ, cảm ơn chị, giám đốc." Thư Hân thật lòng cảm ơn, dù sao nàng và Yến Ni không có quan hệ cá nhân, bình thường cũng không thường xuyên qua lại, chị ấy bằng lòng dẫn dắt nàng, chỉ bảo cho nàng, đối với Thư Hân mới có hơn một năm kinh nghiệm làm việc mà nói thì chuyện này là một chuyện vô cùng may mắn.

"Không cần cảm ơn, chị chỉ có một yêu cầu với em, cố gắng học tập, sau đó làm một trợ lý xứng đáng với chức vị." Yến Ni mỉm cười, gập tập tài liệu trong tay lại, "Giờ em đi thu dọn đồ đạc chuyển vào phòng làm việc mới đi, hy vọng sau này chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ." Nói xong, chị lấy một chiếc chìa khóa từ trong ngăn bàn ra đưa cho Thư Hân. "Đây là chìa khóa phòng làm việc của em."

"Em cảm ơn." Thư Hân đưa hai tay nhận lấy chiếc chìa khóa, cảm thấy lòng bàn tay hơi nóng lên, cố gắng đè nén sự kích động trong lòng, nói cảm ơn xong lập lức chuẩn bị đi ra, nhưng lại bị giám đốc gọi lại lần nữa.

"Thư Hân, em... biết Giang Đình không?" Yến Ni đột nhiên mở miệng hỏi.

"Giang Đình?" Thư Hân không có một chút ấn tượng đối với cái tên xa lạ này, ngơ ngác nhìn Yến Ni, không biết người này thì có liên quan gì tới mình. "Người này, làm sao ạ?"

Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Thư Hân, Yến Ni ngừng lại một chút. "Thì ra em không quen, không có gì, chỉ là hai ngày nay chị tới Triệu Thị, thấy quan hệ cô ấy và Triệu tổng dường như không tệ, nghĩ rằng em có biết."

"Thì ra là vậy." Thư Hân cười ra khỏi phòng làm việc của Yến Ni. Nàng hiểu tính cách của Yến Ni, người này không thích xen vào việc của người khác, mà quan hệ của nàng và Tiểu Đường, có lẽ Yến Ni đã nhìn ra được phần nào. Vậy Yến Ni nói cho nàng chuyện của Giang Đình này và Tiểu Đường là muốn bảo mình nên để ý người này một chút sao?

Sức hấp dẫn của Tiểu Đường lớn thế nào, nàng rất rõ ràng, có người khác thích Tiểu Đường cũng không phải chuyện không thể hiểu được. Thư Hân lấy điện thoại ra rồi lại để lại vào túi. Hiện giờ, nàng tra hỏi hay dò xét đều được, nhưng nếu một người đã muốn ngoại tình, cho dùng người kia có khóc lóc, có náo loạn, tất cả đều vô dụng.
Chỉ cần coi đây là cái gương một chiều là được, nhìn xem Tiểu Đường thật lòng với nàng, hay còn đong đưa trước mặt người khác.

Dưới ánh mắt vô cùng hâm mộ của đồng nghiệp, nàng chuyển đồ đạc cá nhân vào phòng làm việc mới, sắp xếp công việc chưa lâu đã tới giờ tan tầm. Đúng lúc này, điện thoại của Thư Hân cũng vang lên.

Là Tiểu Đường gọi đến để nói nàng tới Triệu Thị chờ cô ấy về cùng. Thư Hân suy nghĩ một chút, không từ chối, cầm túi xách đi tới Triệu Thị. Vừa bước vào Triệu Thị đã có một số người quen tới chào hỏi, còn có hai người như vô ý nhắc tới cô Giang Đình đó.

Nàng cười bước vào thang máy, ấn số tầng, đợi cửa đóng vào xong, nụ cười trên mặt Thư Hân cũng dần tan biến, nhiều người nhắc tới Giang Đình như vậy, còn dùng ánh mắt lo lắng nhìn mình, chứng tỏ giữa Giang Đình và Tiểu Đường nhất định có chuyện, chỉ không biết chuyện này thuộc về một người hay là hai người.

Tới tầng có phòng làm việc của tổng giám đốc, không có ai chờ Thư Hân đến, vì vậy nàng cũng không tùy tiện mà đi thẳng vào phòng làm việc của tổng giám đốc, nàng đứng trên hành lang nhìn thế giới bên ngoài qua lớp cửa kính, thế giới ấy như giả tạo, rồi cũng như rất chân thực.

"Thư Hân, em đứng ngoài làm gì, Tiểu Đường đang chờ em trong phòng làm việc đấy." Tinh Kiệt nhìn thấy Thư Hân, vẻ mặt rõ ràng rất vui vẻ, giống như không có bất cứ chuyện gì phải chột dạ hay che giấu, vừa nói còn vừa gõ lên cánh cửa phòng tổng giám đốc bên cạnh. "Tiểu Đường, Thư Hân tới rồi."

Cửa mở ra rất nhanh, người mở cửa chính là Tiểu Đường, Thư Hân thấy ánh mắt Tiểu Đường nhìn về phía mình rõ ràng rất hào hứng, không có chút bất an hay xấu hổ. Thư Hân liếc mắt nhìn thấy phía sau Tiểu Đường còn có một cô gái.

Cô gái này khoảng hai mươi ba tuổi, trang điểm tinh tế, tóc dài gợn sóng, trang phục trên người cũng rất bắt mắt, khi Thư Hân nhìn cô ấy, cô ấy cũng đang nhìn Thư Hân.

"Hân Hân, vì sao chị lại đứng bên ngoài, không phải em đã bảo chị cứ tới thẳng phòng làm việc của em sao?" Tiểu Đường đi tới trước mặt Thư Hân, cầm lấy tay nàng, xoay người nói với cô gái phía sau. "Giang Đình, đây là bạn gái mình, Ngu Thư Hân."

Sau đó, Tiểu Đường lại nói với Thư Hân.

"Hân Hân, đây là bạn học cấp ba của em, Giang Đình."

Thư Hân thấy khi Giang Đình nghe tới hai chữ bạn gái, nét mặt khẽ thay đổi, còn một tên nào đó đang cầm tay nàng vẫn mỉm cười vui vẻ, giống như không nhìn thấy sắc mặt bạn học cấp ba của mình đã trắng bệch.

"Xin chào." Thư Hân vươn tay ra.

"Chào cô Ngu." Giang Đình cười lễ phép, sắc mặt tuy vẫn tái nhợt nhưng lễ nghĩa vẫn không hề quên, cô quan sát Thư Hân thêm một lúc rồi mới nói: "Vài ngày trước mấy người bạn học cũ còn trêu đùa Tiểu Đường không có bạn gái, không ngờ hôm nay bên cạnh cậu ấy đã có một người bạn gái đẹp như thế này." Nói xong, cô bắt tay với Thư Hân.

"Quá khen rồi." Thư Hân thu tay về. "Trước mặt cô đây, tôi có phần tự ti."

"Không cần phải khách sáo như vậy." Giang Đình khách khí nói với Thư Hân vài câu, sau đó nói mình có việc, ra về trước.

Sau khi Giang Đình đi, Thư Hân mỉm cười nói với Tiểu Đường "Chị đi rửa tay một lát, em có chuyện gì thì cứ xử lý đi, không cần quan tâm tới chị."

Nhìn bóng lưng Thư Hân biến mất ở chỗ rẽ trên hành lang, Tinh Kiệt bước vài bước tới bên cạnh Tiểu Đường, mở miệng có chút do dự.

"Em nghĩ xem có phải Thư Hân biết chuyện Giang Đình thích em rồi không?"

Tiểu Đường liếc mắt nhìn Tinh Kiệt, chậm chạp hỏi ngược lại: "Giang Đình thích tôi từ khi nào?"

"OK, em thật lợi hại." Tinh Kiệt bất lực liếc mắt nhìn Tiểu Đường, bí hiểm nói: "Nhưng này, em nghìn vạn lần đừng coi thường trí thông minh của con gái, rất nhiều chuyện bọn họ ai cũng biết, chỉ khác nhau ở chỗ có nói ra hay không thôi."

Tiểu Đường chỉ nhíu mày, từ chối cho ý kiến. "Anh nói vậy tức bảo tôi không phải con gái. Hừ... Tinh Kiệt, anh muốn tiền thưởng tháng này thế nào?" Tiểu Đường liếc mắt xem thường.

"Không có ý kiến. Sếp xinh đẹp, ngầu, giàu có thế này ai mà không thích, chỉ là sếp vẫn nên nghĩ hơn một bước a. Thư Hân có thể ghen đó."

Trong toilet, Thư Hân nhận được điện thoại mời đi ký sách mới, ở Quảng Đông có một hội chợ sách, ban tổ chức muốn mời nàng tới tham gia buổi ký tặng, giọng điệu của đối phương vô cùng khẩn thiết, nhất thời nàng cũng không có cách nào từ chối. kết quả là bây giờ biên tập cũng gọi điện tới bảo nàng đi, nàng đành phải đồng ý.

Những tiểu thuyết như thế này vốn là văn hóa ăn liền, tham gia hội chợ sách quả thật có lợi với chính mình, nhưng nàng không thật sự thích cảm giác gộp thế giới tiểu thuyết và đời thật vào với nhau, cảm thấy hai thứ đó không xuất hiện cùng nhau mới là hay nhất.

Ra khỏi toilet, Tiểu Đường đã sắp xếp công việc xong, hai người cùng nhau xuống lầu, cho đến khi đã ngồi trên xe, Thư Hân cũng không hỏi chuyện liên quan tới Giang Đình, giống như Giang Đình thực sự chỉ là một người bạn học cấp ba bình thường của Tiểu Đường mà thôi.

Cho tới khi xe dừng dưới lầu, Thư Hân mới mở miệng nói: "Từ thứ sáu tới chủ nhật tuần này có khả năng chị sẽ phải tới Quảng Đông, kế hoạch cuối tuần của chúng ta có lẽ phải hủy bỏ rồi."

"Không sao, chuyện của chị quan trọng hơn." Tiểu Đường khom lưng giúp Thư Hân cởi dây an toàn, rồi lại hỏi: "Cần em đưa chị tới đó không?"

"Không cần đâu, vé máy bay đã có người đặt giúp chị rồi." Thư Hân cố gắng không nói cho Tiểu Đường biết nhiều về chuyện viết tiểu thuyết của mình, nàng cảm thấy mặc dù tình cảm hiện tại của hai người đã tốt đẹp hơn nhiều, nhưng chưa đến mức không có gì giấu nhau, đối với Tiểu Đường, trong lòng nàng vẫn có chút bất an.

"Vậy được, chị đi đường cẩn thận, có chuyện gì nhớ phải gọi điện cho em." Tiểu Đường cười bao dung, giúp Thư Hân mở cửa xe. "Lên lầu đi nghỉ sớm một chút."

"Ừm, em cũng nghỉ sớm nhé." Thư Hân xuống xe, xoay người nhìn về phía Tiểu Đường, đối phương đang mỉm cười, mà trong mắt là tình cảm không hề che giấu.

Thư Hân thu hồi ánh mắt, cố gắng khống chế trái tim đang đập rất nhanh của mình, hiện giờ, nàng chọn cách tin tưởng Tiểu Đường.

Dù sao tình cảm không phụ thuộc vào chuyện có người khác xuất hiện hay không, mà phụ thuộc vào thái độ của người trong cuộc.

Vì vậy, nàng sẽ chờ thái độ của Tiểu Đường, sau đó sẽ chọn thái độ của chính mình.

Ngày Tiểu Đường tới tiễn Thư Hân là một buổi sáng có mưa, Thư Hân mặc một chiếc quần jeans sáng màu, trên người mặc một chiếc áo sơ mi nhạt màu, mái tóc bình thường hay cột lên nay đang rủ xuống hai vai, hơi cong cong, đem lại cảm giác thật khác biệt.

Cô nhìn Thư Hân đi đăng kí, sau đó biến mất sau cánh cửa. Trên đường đi, Thư Hân luôn luôn nói cười, nhưng Tiểu Đường lại cảm thấy dường như Thư Hân đang chờ một cái gì đó. Chỉ cần nàng trở về từ Quảng Đông sẽ có một kết quả.

Bạn thân của cô từng nói, người thích Thư Hân nếu thiếu kiên định sẽ vô cùng vất vả.

Trong quá trình theo đuổi Thư Hân, cô không cảm thấy vất vả, mà chỉ mang theo cảm giác kỳ vọng và thích thú. Càng hiểu về Thư Hân, cô càng cảm thấy một người con gái như cô ấy thật hiếm có. Trong suy nghĩ của người khác, cô ấy có thể là một cô gái kiên cường, không bị tổn thương, nhưng trong mắt cô, Thư Hân không khác gì những cô gái khác, cô chỉ thông minh hơn và hoàn mỹ hơn.

Tiểu Đường ghét một người vì người kia mềm yếu mà tổn thương người mình vốn nên bảo vệ, rồi mượn cớ rằng người đó không dễ dàng bị tổn thương.

Thật ra, người như vậy là đáng hổ thẹn nhất, một cái cớ như vậy cũng là một thứ khiến người ta chán ghét nhất. Chính mình chân trong chân ngoài, rồi lại sợ đạo đức và lương tâm lên án, lợi dụng danh nghĩa thiện lương, giao trái tim mình cho một người phụ nữ khác, còn trách người con gái bên cạnh mình quá kiên cường.

"Bởi vì em quá kiên cường, còn người con gái kia không có tôi không thể sống được, vì vậy tôi phải chăm sóc cô ấy." Đây là đạo lý gì? Tiểu Đường cảm thấy thực chán ghét, kiên cường thì sao, chẳng lẽ nếu người mình yêu kiên cường mà người thích mình yếu đuối thì mình phải chăm sóc người yếu đuối đó hay sao?

Cô là con gái, nên càng hiểu được suy nghĩ đáng xấu hổ đó của những người yêu thích sự yếu đuối. Nhưng cô không muốn làm như vậy, người cô yêu cho dù có kiên cường thế nào cũng là người duy nhất trong lòng cô, những người khác dù có yếu đuối, có đáng thương, chuyện đó và cô chẳng liên quan gì, người mà cô yêu, cuối cùng sẽ chỉ có một mình Thư Hân.

Lái xe rời khỏi sân bay, Tiểu Đường nhận được điện thoại của Giang Đình, mời cô buổi trưa cùng ăn cơm, cô đồng ý.

Trên máy bay, Thư Hân ngồi cạnh hành lang dãy bên phải, ở dãy bên trái đối diện có một đôi tình nhân, người kia dựa đầu lên ngực người còn lại mà ngủ, người còn lại cẩn thận đỡ người trong lòng mình, tay trái lật một quyển tạp chí, động tác rất nhanh nhẹn.

Thư Hân nhìn thấy hình ảnh như vậy, đột nhiên nở nụ cười, nàng luôn tin tưởng sự đẹp đẽ của tình yêu, chỉ hoài nghi tính lâu dài của nó. Nhớ tới vẻ mặt ngập ngừng của Tinh Kiệt khi biết mình sắp tới Quảng Đông, Thư Hân không biết nên bất an rằng có cô gái khác chú ý tới Tiểu Đường, hay nên cảm động vì ấn tượng của mình trong mắt những người bên cạnh rất tốt.

Lật cuốn tạp chí buồn chán, Thư Hân chống cằm nghĩ, nếu như khi mình trở về lại nghe thấy tin đồn của Tiểu Đường và người con gái khác thì sao?

Suy nghĩ cẩn thận một lát, lại cảm thấy mình không việc gì phải tự tìm phiền não, sự việc đến cuối cùng, nên thế nào sẽ là thế đó, hiện tại nghĩ nhiều cũng chẳng có mấy ảnh hưởng tới kết quả, là con gái, tốt nhất nên đối xử tốt với chính mình thì hơn.

Một giờ trưa, Tiểu Đường và Giang Đình ngồi trong một nhà hàng theo phong cách châu Âu, đây là nhà hàng châu Âu tốt nhất trong thành phố, trang trí thanh lịch, toàn bộ đầu bếp đều là những người có thâm niên mời từ nước ngoài về.

Tiểu Đường thật sự không có nhiều hứng thú đối với những đĩa salad, beef steak này, nhưng cô tôn trọng sự lựa chọn của bạn mình, vì vậy cũng thờ ơ cắt thịt bò, nghe tiếng dương cầm trong nhà hàng, trong đầu bắt đầu nghĩ, vừa rồi Thư Hân gửi tin nhắn nói cô ấy đã tới khách sạn, không biết giờ đã ra ngoài ăn bữa trưa hay chưa.

"Cậu không chú tâm lắm, có chuyện gì sao?" Giang Đình nhìn dáng vẻ uể oải của Tiểu Đường, vẻ mặt buồn bã hỏi: "Hay là mình quấy rầy thời gian làm việc của cậu."

"Xin lỗi." Tiểu Đường nhận ra mình đã thất lễ, "Vừa rồi mình hơi thất thần một chút."

"Hiếm khi nào mà Triệu Tiểu Đường luôn làm việc nghiêm túc của chúng ta lại cũng có lúc thất thần." Giang Đình cười pha trò, "Việc này nhất định mình phải tuyên truyền ra ngoài mới được."

Tiểu Đường giống như không để ý đến chuyện đó. "Đại khái là người ta khi yêu đều sẽ mắc phải tật xấu này."

Trong thoáng chốc, nụ cười trên mặt Giang Đình cứng lại, cô cắt lung tung lên miếng thịt bò. "Cậu và bạn gái, có vẻ như tình cảm của hai người rất tốt."

"Mình phải trải qua bao nhiêu cực khổ mới theo đuổi được Hân Hân." Tiểu Đường không cảm thấy bản thân mình theo đuổi một người con gái là đáng mất mặt. "Chị ấy rất tự lập, nhiều khi mình cảm thấy mình không giúp gì được cho chị ấy, vì vậy chỉ có thể nghĩ cách đối xử thật tốt với chị ấy, là một người bạn gái, mình cảm thấy không xứng đáng."

"Cậu rất xứng đáng, cũng rất tốt." Nét mặt Giang Đình có chút buồn bã, nhớ tới người con gái tên Thư Hân đã gặp một lần kia, thật sự là một cô gái rất độc lập, cũng không phải loại người vì tiền mới tiếp cận Tiểu Đường.

Cô nghĩ, nếu bạn gái Tiểu Đường là một người phụ nữ tầm thường, cô còn có thể không để ý đến đạo đức mà giành giật thử một lần, nhưng cô gái kia lại rất ưu tú, cũng rất xứng đôi Tiểu Đường. Hơn nữa, một người phụ nữ thoạt nhìn có vẻ rất hấp dẫn hai phái nam nữ như Tiểu Đường, lại là một người đứng trong bụi hoa mà không dính trên người một phiến lá, suy nghĩ vô cùng truyền thống, cũng rất cố chấp, một khi đã yêu ai sẽ rất khó thay lòng.

Một người phụ nữ như vậy, cô gái hay chàng trai nào mà được người ấy yêu hẳn sẽ rất hạnh phúc, còn cô gái hay chàng trai yêu người ấy lại sẽ rất khổ cực. Cô thầm yêu Tiểu Đường đã nhiều năm, nhưng Tiểu Đường chưa bao giờ chơi trò chơi mờ ám với cô, cái gì nên làm thì mới làm, phong độ có thừa, không bao giờ đi quá giới hạn. Cô ấy như vậy luôn làm cho cô vừa yêu lại vừa hận.

"Cảm ơn cậu đã khen ngợi mình." Tiểu Đường cười, gật đầu nói cảm ơn.

"Nếu cậu là bạn gái của mình, có lẽ mình đã đi cảm tạ thần linh để cho mình có một người bạn gái như vậy." Giang Đình cười như không cười, nhìn Tiểu Đường, trong lời nói mang theo hàm ý. "Đáng tiếc, cậu lại trở thành người của cô gái khác."

"Mình thủ thân như ngọc vì Thư Hân nhà mình, cậu đừng đùa mình như vậy. Cậu là bạn mình, mà cậu là con gái, chẳng phải là bạn gái hay sao? Nhưng là, Hân Hân chính là người mình yêu nhất." Tiểu Đường uống một ngụm rượu vang, cảm thấy vị chát tràn xuống cổ họng.

"Nếu không phải nói đùa thì sao." Đôi mắt Giang Đình chăm chú nhìn từng cử động của Tiểu Đường. "Nếu mình nói mình thích cậu từ lâu rồi, thích nhiều hơn cả bạn gái của cậu thích cậu thì sao?"

Tiểu Đường buông dao nĩa xuống, lau khóe miệng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Giang Đình. "Xin lỗi, mình yêu Thư Hân."

Sắc mặt Giang Đình trắng bệch, cười khổ.
"Người ta đều nói cậu có phong độ, thật ra cậu làm việc mà không để lại cho người khác một lối thoát, từ chối con gái cũng không có chút uyển chuyển."

"Chuyện này đặt sau phong độ sẽ thành mờ ám, Giang Đình, cậu cũng biết mình không thích giữ gìn cái gọi là phong độ trong những chuyện thế này." Tiểu Đường nhìn sắc mặt tái nhợt của Giang Đình, tiếp tục nói "Mình chỉ có thể nói với cậu một câu cảm ơn và xin lỗi."

"Cậu nói chuyện thẳng thừng như vậy là sợ mình lỡ dở hay sợ bạn gái cậu nghi ngờ?" Giang Đình cũng đặt dao nĩa xuống. "Mình thấy cô ấy không quá chú ý chuyện này, hay là cô ấy không quá yêu cậu."

"Cô ấy có nghi ngờ hay không, chú ý hay không, yêu mình hay không, đó là tự do của cô ấy, mình chỉ biết mình sẽ không cho cô ấy cơ hội để nghi ngờ, cũng không muốn vì trắc nghiệm tình yêu mà khiến cô ấy chú ý, mình yêu cô ấy, vì vậy không muốn khiến cuộc sống của cô ấy phiền muộn vì mình."

Nghe xong những lời này, sắc mặt Giang Đình lại càng khó coi, giống như nói ra một phán quyết cuối cùng. "Cậu yêu cô ấy đến mức ngay cả để cô ấy nghi ngờ, khổ sở cũng không nỡ sao?"

"Vừa là không nỡ, vừa là tôn trọng tình cảm của chính mình." Tiểu Đường hơi hạ tầm mắt, không nhìn tới sắc mặt trắng bệch của Giang Đình.

"Triệu Tiểu Đường, cậu quả nhiên đủ tàn nhẫn." Giang Đình dựa vào lưng ghế, không nói ra lời.

Điện thoại của Tiểu Đường vang lên, cô nhìn lại, là điện thoại của Thư Hân, cô vội vàng bắt máy. "Hân Hân, chị đã ăn trưa chưa?"

Giang Đình nhìn người đối diện đang nở nụ cười với cái điện thoại, tình cảm trong lòng giống như bị dội cho một gáo nước lạnh, lạnh đến mức không hít thở nổi.

Thư Hân vừa gẩy cơm trong hộp, vừa nhìn cảnh đường phố qua cửa sổ xe. "Buổi chiều chị sẽ bận rất nhiều việc, hiện giờ đang ngồi trên xe ôm cơm hộp, mùi vị không tệ lắm, còn miễn phí." Nghe thấy trong điện thoại truyền tới tiếng đàn dương cầm, Thư Hân tò mò. "Em đang ăn cơm tây à?"

"Ừ, cùng Giang Đình, bạn học cấp ba của em, mấy ngày trước chị đã gặp rồi đấy, bọn em có chút việc cần nói nên ra ngoài ăn." Giọng điệu của Tiểu Đường là trần thuật, không phải chột dạ nên giải thích.

Thư Hân hiểu ra trong lòng, vì vậy cười hỏi "Em hẳn là không thích cơm tây chứ gì, mùi vị thế nào?"

Không ngờ Thư Hân biết mình không thích cơm Tây, nụ cười trên khóe miệng Tiểu Đường lại không nhịn được mà tươi hơn một chút.

"Cũng được, lần sau đưa chị đi ăn thử."

"Quên đi, không bằng em tốn thời gian làm canh cá cay cho chị." Thư Hân gắp một miếng đậu cho vào miệng, nhai hai ba cái rồi nuốt xuống. "Chị không nói nữa, sắp hết thời gian rồi, chị phải ăn cơm cho xong đã." Nói xong, nàng ngắt điện thoại.

Cộng tác viên ở bên cạnh nói có chút áy náy. "Chị Ngu, hôm nay như thế này thật sự xin lỗi, tối nay chúng ta phải ra ngoài ăn thật ngon."

"Không sao, không sao, hôm nay tại tôi tới muộn một chút." Thư Hân dùng khăn tay lau miệng, cầm lấy hộp sữa bên cạnh uống một ngụm. "Hộp cơm này cũng rất ngon mà."

Cộng tác viên thấy Thư Hân thật sự không để ý mới thở phào nhẹ nhõm, dù sao tác giả này được đặc biệt mời đến, nhưng vì sắp xếp thời gian có vấn đề nên khiến đối phương phải ăn cơm hộp, trong lòng bọn họ cũng khó xử. Nhưng không ngờ vị tác giả này thoạt nhìn trẻ tuổi xinh đẹp, tính cách lại rất hiền hòa.

Cất điện thoại nụ cười trên mặt Tiểu Đường vẫn chưa biến mất, bắt đầu nghĩ tới những nguyên liệu để nấu món canh cá cay, nhà hàng chuyên làm món canh cá cay trên phố không làm được mùi vị đặc trưng, hơn nữa cô cũng lo lắng về vấn đề vệ sinh, vẫn nên chờ Thư Hân về rồi tự mình làm thì tốt hơn.

Nhìn dáng vẻ này của Tiểu Đường, Giang Đình hoàn toàn tuyệt vọng, cô miễn cưỡng cười rồi đứng lên.

"Mình còn có việc phải đi trước, sau này lại liên lạc nhé."

"Được, tạm biệt." Tiểu Đường cũng không nói sẽ đưa Giang Đình về, tuy hành động này không có phong độ nhưng cô sẽ không vì thứ phong độ dối trá đó mà làm hỏng việc.

Tiểu Đường vô thức mở điện thoại ra, nhìn về phía màn hình, trên đó là ảnh chụp Thư Hân, trong ảnh, nàng vô cùng xinh xắn.


-----





















Hôm nay The Album của tui về mà lúc gỡ ra lỡ tay cắt sâu 1 chút :< cảm giác muốn khóc á mấy má ơi 🥺

Chương trước Chương tiếp
Loading...