Vợ Ma
Chương 4 : Khăn Hỉ
CHƯƠNG 4 : KHĂN HỈ.Hà Linh trên chiếc Bentley Mulliner Batur đen tuyền, một thân của cô chính là vest đen tuyền thẳng tắp, dáng người cao ráo cùng gương mặt có phần cao ngạo, coi thường cả nhân sinh.Hà Linh đôi mắt liếc nhìn xung quanh nhà của mình, nhận thấy có mấy người xa lạ thì liền nhíu mày. Đóng lại cánh cửa xe có chút mạnh bạo, bỗng nhiên từ đâu một nam thanh niên có phần trẻ tuổi tươi cười mà hướng cái bắt tay về phía cô." Chào em anh là Huy Phong là đối tượng xem mắt của em. "Hà Linh đối với cái kia nam thanh niên liền không thèm bắt tay, ánh nhìn sâu thẳm mà hướng về phía cha mẹ cô cất tiếng." Hai người muốn tôi làm cái gì đây ? Công việc tôi chưa đủ nhiều hay sao ? Mà lại đem thêm một cái ăn nhờ ở đậu, chỉ làm hao phí thời gian kiếm tiền của tôi... "" Mày !!! "
Người đàn ông trung niên ngồi ở ghế gỗ chạm khắc rồng phượng của nhà cô lớn tiếng mà chỉ tay về phía cô mà hô lên." Làm sao lão già ? Muốn cái gì ! Khôn hồn thì cút, đem cả thằng con trai của ông cút khỏi đây... Căn nhà này, đất ở đây là của tôi, tôi muốn đuổi ai thì đuổi... Nghe rõ chưa !? "Hà Linh đối với cả gia đình của chính bản thân và họ hàng, bạn bè của cha mẹ đều là vô cùng bài xích bởi từ bọn họ như tỏa ra một mùi vị kinh tởm hôi thối, mùi vị như thể của ma quỷ đều không mang cái gì tốt lành ý thức." Con, con cũng không cho ta và mẹ con chút mặt mũi nào !!? "Cha của Hà Linh đập bàn mà hùng hổ đứng dậy, đối diện với người cha bản thân từng yêu mến khi nhỏ cô liền bật cười. Hình ảnh người cha yêu thương con, gia đình khi xưa đã từ khi nào thành một lão già tóc trắng trong đầu lúc nào cũng nghĩ tới hưởng thụ, không thăm thú làm ăn suốt ngày chỉ lo cho mấy cái tình nhân bên ngoài." Bà ta là mẹ kế chỉ là mẹ kế... Chỉ là con điếm ông đem về đây... ÔNG ĐỪNG CÓ LÊN GIỌNG VỚI TÔI ÔNG KHÔNG CÓ TƯ CÁCH ĐÓ ĐÂU !!! "
Hà Linh giọng nói phẫn nộ, đôi mắt hiện lên sự giận dữ, cảnh cáo, bực tức đối với người cha của mình. Cha của cô nhìn thấy cô biểu hiện liền có phần hạ uy mà không có dám nói gì nữa, cô quay sang liếc nhìn mẹ kế rồi liền rời đi trở lên lầu.Ở trên lầu 4 của nhà chính là một khu nhà riêng biệt do cô xây dựng cho chính mình, nơi đây màu sắc dịu nhẹ còn có cửa sổ để nhìn ra sân vườn nơi trồng những bụi hoa lài do người mẹ quá cố của cô chính tay trồng." Em, bình tĩnh... đừng giận nữa. "Tiệp Trân từ phía sau bàn tay nhẹ vuốt ve lấy cô, bàn tay nàng mà nhẹ vuốt chiếc cổ của cô nhẹ nhàng, nhẹ xoa lấy bờ vai của cô rồi nhẹ ôm cô an ủi. Cô đối Tiệp Trân liền có chút hòa hoãn, cô nằm trên giường mềm mại, môi nở một nụ cười nhẹ nhàng mà kéo theo Tiệp Trân cùng ngã xuống chiếc giường mềm mại.Tiệp Trân không chút phản kháng đối với hành động của cô mà còn vui vẻ nương theo cô, nàng lúc này đã ngồi trên người của cô mà nhẹ nhàng ngắm nhìn gương mặt của cô, vuốt nhẹ mái tóc của cô.Hà Linh nhẹ nở nụ cười, đôi mắt Hà Linh dường như trống rỗng không có suy nghĩ gì toan tính mà chỉ còn lại duy nhất hình ảnh nữ nhân đội khăn hỉ đỏ tươi đang vuốt ve mái tóc của mình." Làm sao để hai ta thật sự là của nhau đây, Tiệp Trân ? "" Nàng nói xem, làm sao để ta có thể cùng nàng đến cuối đời đây ? "Hà Linh ngón tay mân mê góc khăn hỉ đỏ tươi của Tiệp Trân, lại một lần dở lên chiếc khăn nhưng lần này không còn nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Tiệp Trân như lần đầu mà đó là nhân dạng của Tiệp Trân khi nàng mất đi, nơi miệng bị rạch, gương mặt nhợt nhạt, vẻ mặt đáng sợ. " Không đẹp, sẽ dọa mình mất. "Tiệp Trân phản ứng mạnh mà vội che đi gương mặt bằng khăn hỉ, giọng nàng có chút ghẹn, hai tay nàng mà cầm lấy tay của cô mà nhẹ không cho cô lần nữa lật lên khăn hỉ. Hà Linh đối với hành động của Tiệp Trân ánh lên sự kinh ngạc, cô không kinh sợ, bởi dù cho nhìn nàng như thế nào thì cô cũng chẳng bận tâm lắm ấy bởi chỉ khi ở bên nàng cô mới cảm nhận được người này đối với mình là thật lòng, là thật sự đối đãi với mình vô cùng yêu thương." Tôi không sợ em, em là vợ tôi lý nào tôi lại sợ hãi chính vợ của mình. "Hà Linh nhẹ nhàng cất giọng, đôi mắt chứa đầy ôn nhu ý, Tiệp Trân thì không biết từ bao giờ đã biến mất hút đi, dường như cô còn chưa kịp phản ứng lại thì nàng đã sớm ngại ngùng trốn mất ở đâu đó trong phòng rồi. Hà Linh kêu tên của nàng một hồi không nhận được hồi đáp thì cũng không có tìm kiếm nữa mà liền đứng dậy lục ra mấy bộ áo giấy mới mua lúc nãy. Cô để ở bên dưới đất, bản thân cũng ngồi ở dưới mà dùng bút ghi họ tên, ngày tháng năm sinh - bát tự của Tiệp Trân trên đó rồi ra ngoài ban công dùng một hồ thủy tinh bản thân trước đó dùng để nuôi cá mà đốt ở trong đó, ánh lửa vàng rực lên.Từng bộ áo giấy được cô chậm rãi cho vào, ngọn lửa nhỏ rồi lại lớn bừng lên một màu vàng. Ngoài ban công trời khá gió do đó ngọn lửa cũng vô tình làm cho phần tay áo của cô xém vàng một chút, bụi tro từ đồ giấy mà bay phấp phới ra bên ngoài sân rộng đợi đến khi tàn hết mọi thứ cô mới nhẹ cất tiếng hỏi nàng bóng ma còn đang ẩn nấp trong phòng." Chị xem, chị có nhận được đồ em đốt không, Tiệp Trân ? "" Nhận được. "Giọng nói Tiệp Trân từ phía sau mà trả lời cô, xoay lại đầu, cô nhìn thấy Tiệp Trân trên người chính là một bộ sườn xám đỏ tươi, Hà Linh đối với tạo hình mới của Tiệp Trân có phần chưa tiếp nhận nổi.Tiệp Trân mái tóc được búi lên, vẫn là mạng che mặt, nước da trắng nhạt, khí chất toát ra từ nàng lại xen lẫn thứ gì đó quyến rũ, dịu dàng như những vị phu nhân cao quý thời xưa khiến cho Hà Linh có phần ngây ngốc mà ngắm nhìn, chiếc sườn xám tuy xẻ không nhiều nhưng cũng khiến cho nàng trở nên tuyệt diễm, ủy mị vô cùng." Em trông không đẹp sao mình ? "" Không, đẹp lắm... " Hà Linh có phần ngây ngốc mà lắc đầu nói, ánh nhìn của Hà Linh dường như giảm đi sự lạnh lẽo, nhiệt độ cũng ấm áp hơn.Tiệp Trân có phần hơi không quen với kiểu quần áo có phần bó sát, cùng với xẻ tà này bởi nàng khi nhỏ đã được giáo dục theo kiểu truyền thống của người trung quốc vô cùng bảo thủ đối với quần áo, y phục của nữ nhi, phụ nữ. Không giống như bây giờ quan điểm của người hiện đại, đề cao cái đẹp, sự công bằng trong giới tính, công việc, cơ hội của mỗi người." Mình thích em như này sao mình ? " Tiệp Trân đối với ánh mắt có phần ngơ ngẩn của cô đối với bản thân nàng liền không kiềm được mà hỏi." Phải, em rất thích chị như này... Chị rất đẹp. " Hà Linh cũng không có trốn tránh mà nhẹ gật đầu dường như vành tai của cô còn ửng hồng, nóng lên khi mà nói ra. Tiệp Trân đối với cái này biểu hiện có phần ngại ngùng, đáng yêu của cô khiến cho nàng không khỏi bật cười trêu chọc, đã vậy nàng còn trêu chọc cô, giọng nói nàng cứ ma mị mà ở bên tai cô rót lời đường mật mong muốn cô khen ngợi mình thêm nữa...
Người đàn ông trung niên ngồi ở ghế gỗ chạm khắc rồng phượng của nhà cô lớn tiếng mà chỉ tay về phía cô mà hô lên." Làm sao lão già ? Muốn cái gì ! Khôn hồn thì cút, đem cả thằng con trai của ông cút khỏi đây... Căn nhà này, đất ở đây là của tôi, tôi muốn đuổi ai thì đuổi... Nghe rõ chưa !? "Hà Linh đối với cả gia đình của chính bản thân và họ hàng, bạn bè của cha mẹ đều là vô cùng bài xích bởi từ bọn họ như tỏa ra một mùi vị kinh tởm hôi thối, mùi vị như thể của ma quỷ đều không mang cái gì tốt lành ý thức." Con, con cũng không cho ta và mẹ con chút mặt mũi nào !!? "Cha của Hà Linh đập bàn mà hùng hổ đứng dậy, đối diện với người cha bản thân từng yêu mến khi nhỏ cô liền bật cười. Hình ảnh người cha yêu thương con, gia đình khi xưa đã từ khi nào thành một lão già tóc trắng trong đầu lúc nào cũng nghĩ tới hưởng thụ, không thăm thú làm ăn suốt ngày chỉ lo cho mấy cái tình nhân bên ngoài." Bà ta là mẹ kế chỉ là mẹ kế... Chỉ là con điếm ông đem về đây... ÔNG ĐỪNG CÓ LÊN GIỌNG VỚI TÔI ÔNG KHÔNG CÓ TƯ CÁCH ĐÓ ĐÂU !!! "
Hà Linh giọng nói phẫn nộ, đôi mắt hiện lên sự giận dữ, cảnh cáo, bực tức đối với người cha của mình. Cha của cô nhìn thấy cô biểu hiện liền có phần hạ uy mà không có dám nói gì nữa, cô quay sang liếc nhìn mẹ kế rồi liền rời đi trở lên lầu.Ở trên lầu 4 của nhà chính là một khu nhà riêng biệt do cô xây dựng cho chính mình, nơi đây màu sắc dịu nhẹ còn có cửa sổ để nhìn ra sân vườn nơi trồng những bụi hoa lài do người mẹ quá cố của cô chính tay trồng." Em, bình tĩnh... đừng giận nữa. "Tiệp Trân từ phía sau bàn tay nhẹ vuốt ve lấy cô, bàn tay nàng mà nhẹ vuốt chiếc cổ của cô nhẹ nhàng, nhẹ xoa lấy bờ vai của cô rồi nhẹ ôm cô an ủi. Cô đối Tiệp Trân liền có chút hòa hoãn, cô nằm trên giường mềm mại, môi nở một nụ cười nhẹ nhàng mà kéo theo Tiệp Trân cùng ngã xuống chiếc giường mềm mại.Tiệp Trân không chút phản kháng đối với hành động của cô mà còn vui vẻ nương theo cô, nàng lúc này đã ngồi trên người của cô mà nhẹ nhàng ngắm nhìn gương mặt của cô, vuốt nhẹ mái tóc của cô.Hà Linh nhẹ nở nụ cười, đôi mắt Hà Linh dường như trống rỗng không có suy nghĩ gì toan tính mà chỉ còn lại duy nhất hình ảnh nữ nhân đội khăn hỉ đỏ tươi đang vuốt ve mái tóc của mình." Làm sao để hai ta thật sự là của nhau đây, Tiệp Trân ? "" Nàng nói xem, làm sao để ta có thể cùng nàng đến cuối đời đây ? "Hà Linh ngón tay mân mê góc khăn hỉ đỏ tươi của Tiệp Trân, lại một lần dở lên chiếc khăn nhưng lần này không còn nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Tiệp Trân như lần đầu mà đó là nhân dạng của Tiệp Trân khi nàng mất đi, nơi miệng bị rạch, gương mặt nhợt nhạt, vẻ mặt đáng sợ. " Không đẹp, sẽ dọa mình mất. "Tiệp Trân phản ứng mạnh mà vội che đi gương mặt bằng khăn hỉ, giọng nàng có chút ghẹn, hai tay nàng mà cầm lấy tay của cô mà nhẹ không cho cô lần nữa lật lên khăn hỉ. Hà Linh đối với hành động của Tiệp Trân ánh lên sự kinh ngạc, cô không kinh sợ, bởi dù cho nhìn nàng như thế nào thì cô cũng chẳng bận tâm lắm ấy bởi chỉ khi ở bên nàng cô mới cảm nhận được người này đối với mình là thật lòng, là thật sự đối đãi với mình vô cùng yêu thương." Tôi không sợ em, em là vợ tôi lý nào tôi lại sợ hãi chính vợ của mình. "Hà Linh nhẹ nhàng cất giọng, đôi mắt chứa đầy ôn nhu ý, Tiệp Trân thì không biết từ bao giờ đã biến mất hút đi, dường như cô còn chưa kịp phản ứng lại thì nàng đã sớm ngại ngùng trốn mất ở đâu đó trong phòng rồi. Hà Linh kêu tên của nàng một hồi không nhận được hồi đáp thì cũng không có tìm kiếm nữa mà liền đứng dậy lục ra mấy bộ áo giấy mới mua lúc nãy. Cô để ở bên dưới đất, bản thân cũng ngồi ở dưới mà dùng bút ghi họ tên, ngày tháng năm sinh - bát tự của Tiệp Trân trên đó rồi ra ngoài ban công dùng một hồ thủy tinh bản thân trước đó dùng để nuôi cá mà đốt ở trong đó, ánh lửa vàng rực lên.Từng bộ áo giấy được cô chậm rãi cho vào, ngọn lửa nhỏ rồi lại lớn bừng lên một màu vàng. Ngoài ban công trời khá gió do đó ngọn lửa cũng vô tình làm cho phần tay áo của cô xém vàng một chút, bụi tro từ đồ giấy mà bay phấp phới ra bên ngoài sân rộng đợi đến khi tàn hết mọi thứ cô mới nhẹ cất tiếng hỏi nàng bóng ma còn đang ẩn nấp trong phòng." Chị xem, chị có nhận được đồ em đốt không, Tiệp Trân ? "" Nhận được. "Giọng nói Tiệp Trân từ phía sau mà trả lời cô, xoay lại đầu, cô nhìn thấy Tiệp Trân trên người chính là một bộ sườn xám đỏ tươi, Hà Linh đối với tạo hình mới của Tiệp Trân có phần chưa tiếp nhận nổi.Tiệp Trân mái tóc được búi lên, vẫn là mạng che mặt, nước da trắng nhạt, khí chất toát ra từ nàng lại xen lẫn thứ gì đó quyến rũ, dịu dàng như những vị phu nhân cao quý thời xưa khiến cho Hà Linh có phần ngây ngốc mà ngắm nhìn, chiếc sườn xám tuy xẻ không nhiều nhưng cũng khiến cho nàng trở nên tuyệt diễm, ủy mị vô cùng." Em trông không đẹp sao mình ? "" Không, đẹp lắm... " Hà Linh có phần ngây ngốc mà lắc đầu nói, ánh nhìn của Hà Linh dường như giảm đi sự lạnh lẽo, nhiệt độ cũng ấm áp hơn.Tiệp Trân có phần hơi không quen với kiểu quần áo có phần bó sát, cùng với xẻ tà này bởi nàng khi nhỏ đã được giáo dục theo kiểu truyền thống của người trung quốc vô cùng bảo thủ đối với quần áo, y phục của nữ nhi, phụ nữ. Không giống như bây giờ quan điểm của người hiện đại, đề cao cái đẹp, sự công bằng trong giới tính, công việc, cơ hội của mỗi người." Mình thích em như này sao mình ? " Tiệp Trân đối với ánh mắt có phần ngơ ngẩn của cô đối với bản thân nàng liền không kiềm được mà hỏi." Phải, em rất thích chị như này... Chị rất đẹp. " Hà Linh cũng không có trốn tránh mà nhẹ gật đầu dường như vành tai của cô còn ửng hồng, nóng lên khi mà nói ra. Tiệp Trân đối với cái này biểu hiện có phần ngại ngùng, đáng yêu của cô khiến cho nàng không khỏi bật cười trêu chọc, đã vậy nàng còn trêu chọc cô, giọng nói nàng cứ ma mị mà ở bên tai cô rót lời đường mật mong muốn cô khen ngợi mình thêm nữa...