Vợ Ma

Chương 5 : Hồ Điệp



CHƯƠNG 5 : HỒ ĐIỆP.

Tiếng cười khẽ của Tiệp Trân như rót mật vào tai Hà Linh, khiến vành tai cô nóng ran. Hà Linh ngước nhìn, bắt gặp đôi mắt long lanh ẩn sau lớp khăn hỉ đỏ, ánh lên vẻ tinh nghịch và chờ đợi.

Hà Linh khẽ nói, giọng điệu không còn vẻ lạnh lùng thường ngày, thay vào đó là sự dịu dàng khó tả. 

" Bộ sườn xám này... nó rất hợp với chị. "

Tiệp Trân khẽ nghiêng đầu, mái tóc búi cao khẽ lay động. 

" Thật sao mình ? Em không nghĩ nó... hơi hở hang sao ? "

" Không hề. " Hà Linh vội lắc đầu. 

" Nó tôn lên vẻ đẹp của chị, một vẻ đẹp vừa quyến rũ lại vừa đoan trang. Em thích lắm. "

Lời khen ngợi chân thành của Hà Linh khiến gò má Tiệp Trân ửng hồng. Nàng khẽ cúi đầu, chiếc khăn hỉ khẽ rung động theo. Không gian tĩnh lặng bao trùm, chỉ còn tiếng gió nhẹ thổi qua ban công và tiếng tim đập khe khẽ của cả hai.

Hà Linh khẽ đưa tay, nhẹ nhàng vén một sợi tóc mai vương trên má Tiệp Trân. Ngón tay cô chạm vào làn da mát lạnh, mịn màng như lụa. Một dòng điện nhẹ chạy dọc sống lưng Hà Linh, khiến cô khẽ rụt tay lại.

" Tiệp Trân... " Hà Linh khẽ gọi, giọng nói có chút nghẹn ngào. 

Tiệp Trân ngước mắt nhìn Hà Linh, đôi mắt đen láy ánh lên vẻ dịu dàng và thấu hiểu. Nàng khẽ đưa tay, nắm lấy bàn tay của Hà Linh, siết nhẹ.

Hà Linh siết chặt bàn tay của Tiệp Trân, cảm nhận được hơi lạnh lẽo nhưng ấm áp kỳ lạ từ tay nàng. Cô nhìn sâu vào đôi mắt ẩn sau lớp khăn đỏ, cố gắng tìm kiếm một câu trả lời, một con đường để cả hai có thể thật sự thuộc về nhau.

Bất chợt, một cơn gió mạnh thổi qua ban công, làm tung bay chiếc khăn hỉ đỏ trên đầu Tiệp Trân. Chiếc khăn rơi xuống đất, để lộ gương mặt tái nhợt, đôi mắt buồn rười rượi và vết rạch kinh hoàng trên khóe miệng nàng.

Hà Linh khẽ giật mình, nhưng không hề sợ hãi. Cô vẫn nhìn Tiệp Trân, ánh mắt không hề thay đổi, vẫn đầy yêu thương và trìu mến.

" Chị không cần phải che giấu. " Hà Linh khẽ nói, giọng đầy chân thành. 

" Dù chị có là ai, dù chị có hình dáng thế nào, em vẫn yêu chị. "

Tiệp Trân nhìn Hà Linh, đôi mắt ngấn lệ. Nàng khẽ cúi xuống, nhặt chiếc khăn hỉ lên, nhưng không che lại gương mặt.

" Mình không sợ em sao ? " Tiệp Trân khẽ hỏi, giọng nghẹn ngào.

" Tại sao em phải sợ vợ của mình ? " Hà Linh khẽ mỉm cười, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve má Tiệp Trân. 

" Với em, chị luôn là người đẹp nhất. "

Một giọt nước mắt lăn dài trên má Tiệp Trân, rơi xuống bàn tay của Hà Linh. Nàng khẽ nhắm mắt lại, cảm nhận được sự ấm áp và chân thành từ người đối diện.

Bỗng nhiên, một đàn bướm trắng nhỏ bay vào từ cửa sổ ban công. Chúng bay lượn quanh hai người, tạo thành một khung cảnh huyền ảo và kỳ diệu. Một con bướm trắng đậu nhẹ lên chiếc khăn hỉ đỏ trên tay Tiệp Trân, rồi từ từ biến thành một chiếc trâm cài tóc bằng ngọc bích hình con bướm.

Tiệp Trân khẽ mở mắt, ngạc nhiên nhìn chiếc trâm trên tay. Nó tỏa ra một ánh sáng dịu nhẹ, ấm áp.

" Đây là... " Hà Linh khẽ nói, ánh mắt đầy kinh ngạc.

" Em cũng không biết. " Tiệp Trân khẽ lắc đầu, nhưng trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, một niềm hy vọng mơ hồ.

Hà Linh khẽ cầm lấy chiếc trâm ngọc bích, nhẹ nhàng cài lên mái tóc của Tiệp Trân. Chiếc trâm tỏa sáng rực rỡ, làm bừng sáng cả khuôn mặt tái nhợt của nàng.

" Nó rất hợp với chị. " Hà Linh khẽ nói, ánh mắt không rời khỏi gương mặt Tiệp Trân.

Tiệp Trân khẽ mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ như ánh ban mai. Lần đầu tiên kể từ khi Hà Linh gặp nàng, cô thấy được nụ cười tươi tắn và hạnh phúc như vậy.

" Cảm ơn em, mình... " Tiệp Trân khẽ nói, giọng đầy biết ơn. 

Hà Linh khẽ ôm Tiệp Trân vào lòng, cảm nhận được sự lạnh lẽo quen thuộc nhưng giờ đây lại pha lẫn một chút ấm áp kỳ lạ. Cô khẽ thì thầm vào tai nàng:

" Em sẽ luôn ở bên cạnh chị, Tiệp Trân. Dù có chuyện gì xảy ra. "

Tiệp Trân khẽ tựa đầu vào vai Hà Linh, nhắm mắt lại tận hưởng khoảnh khắc bình yên hiếm hoi này. Đàn bướm trắng vẫn bay lượn quanh hai người, như những lời chúc phúc thầm lặng cho một tình yêu vượt qua mọi rào cản.

Trong căn phòng tràn ngập ánh nắng dịu nhẹ và những cánh bướm trắng, Hà Linh và Tiệp Trân ôm nhau, tìm kiếm hơi ấm và sự an ủi từ đối phương. Họ không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng trong khoảnh khắc này, họ chỉ cần biết rằng họ có nhau. Tình yêu của họ, dù kỳ lạ và đầy trắc trở, vẫn đang âm thầm nảy nở, như một đóa hoa quỳnh nở rộ trong đêm tối.

----

BE hay HE thì thích hợp nhỉ... ?:p

Chương trước Chương tiếp
Loading...