Vợ Ma

Chương 3 : Áo Giấy



CHƯƠNG 3 : ÁO GIẤY.

Nữ quỷ nhìn thấy hành động của cô liền nhận ra rằng... Chính là do bản thân không chịu cùng Hà Linh quan hệ vợ chồng nên bây giờ cô mới trả thù, muốn cùng con đàn bà khác hoan lạc trước mặt mình. Nữ quỷ gương mặt đáng sợ, nàng ghen rồi, ghen muốn điên rồi, bây giờ chỉ hận không thể nào giết con đàn bà kia, xé nàng ta thành trăm mảnh.

" Trong đây hơi lạnh sao ? " Hà Linh nhìn nữ nhân đang chà sát bàn tay vào nhau mà nhẹ cất giọng hỏi.

" Không, không lạnh, đây áo của chị chị cần thì cứ thay...  " Nữ tiếp viên đôi mắt hiện lên ý cười, bàn tay nàng mà nhẹ sượt qua chạm vào ngón tay lạnh của Hà Linh.

" Cảm ơn em. " Hà Linh nhẹ mỉm cười gật đầu mà nhận lấy áo sạch, đặt ở trên tủ đầu giường rồi Hà Linh liền nhẹ ngồi lên giường mà cất tiếng hỏi.

" Chẳng lẻ em vào chỉ là để trả áo thôi sao ? " Hà Linh đối với cái kia nữ nhân tuy bên ngoài biểu hiện ôn hòa, vui vẻ nhưng mà thực tế trong lòng dường như nổi lên cảm giác ghét bỏ đối với cái nữ nhân quá nhiệt tình như này.

Hà Linh đôi mắt đen tuyền tựa như vực sâu, cô cũng chẳng thèm nhìn lấy nàng ta mà đứng nhìn ở cửa sổ, đối diện Hà Linh lúc này chính là Tiệp Trân bộ dáng đáng sợ, Hà Linh nhẹ nở một nụ cười. Rầm một tiếng cơ thể Hà Linh như bị vật vô hình đẩy mạnh mà va vào cạnh chiếc giường, còn cái kia nữ tiếp tân hét lên một tiếng.

" Cô cũng thật mạnh tay đó...  "

Hà Linh xoa lấy cánh tay đau nhức, dường như do bị va chạm mạnh mà làm cho phần da phồng lên, có phần đỏ lên, chỉ cần đụng nhẹ liền cảm nhận được cơn đau từ tận xương tủy. 

Tiệp Trân bấy giờ đã hiện ra trước mắt của nữ tiếp tân, giọng nói nàng vang vọng trong phòng, cổ tay nàng mà nhẹ vuốt ve chiếc cổ trắng nõn của cô, móng tay của nàng mà tạo một vết rạch ở quai xanh của cô, vết rạch nổi bần bật giữa màu da trắng của Hà Linh.

" Đừng có thách thức em nữa mình... Em thật sự sẽ giết cái con đàn bà này mất !! " Tiệp Trân giọng nói méo mó mà gào ở bên tai của cô.

" Được. " Hà Linh cảm nhận được cơn đau đến vô cùng, nước bọt khẽ nuốt xuống, dường như Hà Linh nghiện cái cảm giác trêu chọc lấy cái này nữ quỷ.

Hà Linh nhìn qua cái kia nữ tiếp tân đã sớm sợ hãi đến xanh mặt, cô xoa xoa lấy chiếc cổ đau nhức của mình rồi nhanh chóng tiến lại gần nữ nhân kia đánh một phát mạnh vào sau ót của nàng ta làm cho nàng ta ngất đi.

Hà Linh cầm lấy điện thoại, tìm kiếm trong danh bạ một dãy số rồi liền bấm gọi, bên kia đầu dây không có thứ gì âm thanh.

" Lên đem nữ nhân này xuống đi. " Giọng nói Hà Linh cất lên, bên kia đầu dây liền cất giọng rồi liền cúp máy.

Một lát sau, một số nam nhân viên của khách sạn lên phòng của cô dìu lấy cái kia nữ nhân, mấy nam nhân viên đối với cái này khách vip cũng không dám tò mò, tọc mạch chỉ nghe lệnh từ cấp trên mà nhận việc.

Hà Linh ngồi trên giường, nhìn cái kia nữ quỷ sớm đã ghen tới tột độ, máu từ xương quai xanh lại chảy ra, dường như công sức tẩy rửa đều là vô ích rồi. Hà Linh nhẹ thở một tiếng, ánh mắt Hà Linh lại hướng về cái kia nữ quỷ vì giận dỗi mà đang đứng ở một góc à không phải nói là chỉ cần cô nhìn thấy nàng thì nàng liền biến mất ra chỗ khác. Hà Linh đối với cái kia nữ nhân thật sự là không biết dỗ dành nàng làm sao cho được.

" Vợ, em sai rồi... Chị đừng giận được không ? Em đau quá... " Hà Linh giọng nói có phần ôn nhu, mềm yếu.

Tiệp Trân ẩn đi hình bóng của bản thân, nàng có chút mềm lòng mà nhìn lén Hà Linh đang nằm trên tựa vào đầu giường. Vết máu từ vết thương ở xương quai xanh chảy ra tuy không quá nhiều nhưng cũng khiến cho Tiệp Trân có chút mềm lòng mà hiện hình lại.

Hà Linh có phần giật mình bởi vì hình dáng nữ nhân còn mặc trên người hỉ phục đỏ, đầu còn đội chiếc khăn trùm đỏ đang ngồi ở trên đùi của mình. Hà Linh cảm nhận được cái lạnh từ nữ nhân cơ thể, rõ ràng nàng chỉ là một sinh vật vô hình nhưng lại mang đến cho Hà Linh cảm giác ấm áp, được bao bọc, được quan tâm thật sự.

" Tại sao em không thể nhớ rõ gương mặt của chị nữa ? "

Kí ức của Hà Linh như bị xóa đi, hình dáng gương mặt của nàng cô không thể nào nhớ rõ được nữa dường như càng ngày càng mờ nhạt. 

" Vẫn chưa có một hôn lễ chính thức... Em không thể nào muốn nhìn, muốn nhớ gương mặt của tân nương lâu dài được đâu. "

Tiệp Trân giọng nói bên tai của cô mà vang vọng, Hà Linh bàn tay có phần đau đớn lại cảm nhận được mát lạnh khí dường như nguồn khí lạnh từ Tiệp Trân đã giảm đi cơn đau mà vết thương mang lại.

" Ngày mai, em đi mua cho chị một ít quần áo được không ? " Hà Linh ngón tay nhẹ lấy một lọn tóc đen óng của nàng, ánh nhìn lại có phần như vực sâu đối với nàng mà nhẹ nhàng nói.

" Ừm. " Tiệp Trân đối với ánh nhìn của Hà Linh không hề bài xích mà còn có phần u mê đối với cái ánh nhìn của Hà Linh.

Sáng sớm.

Sau khi trả phòng, cô lái xe đi về lại thành phố Hà Nội sau vài giờ chạy xe cuối cùng cũng tới nơi. Vừa hay mua cho Tiệp Trân quần áo cô liền chạy xe qua chợ, đi tới mấy cửa hàng đồ mã.

" Chị, đồ này nếu em đốt chị có nhận được không ? " Hà Linh ngồi trong xe mà quay qua nhìn Tiệp Trân.

" Không biết nữa, em cứ thử xem. " Tiệp Trân đối với quần áo mới vô cùng hứng thú nhưng lại lo sợ sẽ không thành công nên cũng kiềm nén niềm vui.

" Đi thôi. "

Hà Linh mở lấy cánh cửa xe, đối với Tiệp Trân tuy nàng chỉ duy nhất bản thân mình thấy được nhưng vẫn dành sự tôn trọng với nàng, trên tay mở ra một chiếc ô che đi ánh nắng có lẻ là lo sợ ánh nắng sẽ ảnh hưởng tới Tiệp Trân, đi tới cửa hàng đồ mã.

Cô nhìn xung quanh gian hàng đồ mã lớn ở khu chợ ngoài trời xung quanh là vô số quần áo, vật dụng được làm từ giấy với nhiều màu sắc. Bản thân vẫn là không biết chọn đồ nào cho nàng, cô liền cất giọng hỏi bà chủ tiệm.

" Bà ơi, cho cháu xem một ít đồ nữ cỡ 25 tuổi được không ? " Hà Linh giọng nói có phần hạ thấp giảm đi mấy phần lạnh nhạt.

" Đợi ta một chút.. Đây đây đồ này cháu xem có được không ? " Cụ bà có phần lớn tuổi đem ra một số mẫu quần áo.

Cô nhìn một hồi ánh mắt lại chăm chú nhìn vào những bộ áo dài mang màu trắng tinh khôi, tím bằng lăng cùng những bộ sườn xám đỏ tươi, xanh ngọc dịu nhẹ.

" Lấy cháu 2 bộ áo dài cùng 2 bộ sườn xám đi. "

Hà Linh bàn tay nhẹ vuốt ve 4 bộ áo giấy, ánh mắt có phần chăm chú, cẩn trọng đánh giá những chiếc áo giấy. Bà cụ lúc này mới ngước nhìn Hà Linh, đôi mắt bà cụ hiền dịu nhìn thấy nơi cổ tay của Hà Linh là một sợi chỉ đỏ cột nơ liên kết với một sợi chỉ trắng được cột vào hình bóng của người con gái với mái tóc đen dài thướt tha.

" Đẹp thật, hai cháu rất đẹp... " Bà cụ đôi mắt hiện lên ý cười, nụ cười nhẹ nhàng mà nhìn Hà Linh cùng Tiệp Trân.

Hà Linh nghe thấy câu nói của bà cụ liền ngước nhìn cụ bà, Tiệp Trân cũng không khỏi kinh ngạc mà nhìn lấy bà cụ nọ. Hà Linh nhẹ mỉm cười, lấy ra tờ tiền mà đưa cho cụ bà, cô cũng nhẹ cất giọng.

" Cảm ơn bà. "

Bà cụ nhẹ gật đầu một cái, cô cũng nhẹ mỉm cười cầm lấy chiếc túi chứa những chiếc áo giấy từ tay bà cụ...

Chương trước Chương tiếp
Loading...