Vợ Ma

Chương 2 : Mình Ơi



CHƯƠNG 2 : MÌNH ƠI

" Tôi biết rồi... "

Cổ họng của Hà Linh khó khăn mà cất tiếng, dường như cuốn họng của Hà Linh đau rát, hình như bên trong đã bị xước hay chảy máu bằng một lý do nào đó. Tiệp Trân nhìn thấy biểu hiện của Hà Linh liền nhíu mày, nàng bàn tay mà giữ lấy gương mặt của Hà Linh.

Môi nàng mềm mại mà đặt lên môi của cô, lưỡi của nữ nhân kia mà tách lấy răng của cô mà di chuyển vào trong. Hà Linh bấy giờ còn đang hoảng loạn trước cái tình cảnh này, đây là lần đầu tiên hôn người khác đã vậy còn là với nữ quỷ khiến cho Hà Linh có phần bài xích mà muốn tách ra khỏi nữ  nhân lưỡi.

Như đọc được ý nghĩ của cô Tiệp Trân từ đâu những sợi chỉ đỏ mà kéo người cô lại gần hơn với mình, một lúc sau Hà Linh cũng không có bài xích nữa mà dần chấp nhận nụ hôn của Tiệp Trân, Hà Linh chỉ sau một lúc đã rất thành thục mà đáp lại Tiệp Trân, mùi vị máu tươi mà ở trong khoang miệng cô làm cho cô nhíu mày. 

Bàn tay của Hà Linh lại kéo lấy đầu của Tiệp Trân gần hơn, dường như đã đổi khách thành chủ, hôn đến khi mà Tiệp Trân móng tay cào cấu lấy vai của bản thân đến chảy máu mới buông nàng ra.

" Ngươi ! " Tiệp Trân đôi mắt đỏ ngầu đáng sợ, vẻ mặt hiện rõ sự không vui.

" Nàng là chủ động, còn ta chỉ đáp lại có điều gì sai sao ? " Hà Linh nở nụ cười giễu cợt đối với Tiệp Trân.

Tiệp Trân dường như cứng họng mà không có cãi qua lại với cô nữa, Hà Linh ngồi dậy phủi đất cát trên người của mình rồi quay người đi về khách sạn, trời cũng đã quá tối rồi đã vậy còn gặp chuyện xui rủi nữa. 

Tiệp Trân bóng người bay về phía cô rồi chui vào trong người của cô, dường như trên đường trở về vô cùng yên tĩnh, hai người cũng chẳng buồn mà giao tiếp với nhau.

Đến cửa khách sạn, nữ tiếp tân nhìn thấy cô quần áo có vết máu, trên mặt còn có vết thương liền hoảng loạn mà hỏi han đối với Hà Linh ấy bởi cô chính là khách VIP ở đây nếu cô xảy ra chuyện gì thì ông chủ này kiểu gì cũng hỏi tội.

" Chị có sao không ? Tại sao quần áo lại có máu, còn có vết thương ! "

Nữ tiếp tân gương mặt xinh đẹp giọng nói nhẹ nhàng lấy từ ra một chiếc khăn mềm mà nhẹ phủi đi đất cát rồi lau bớt đi phần máu trên gương mặt của cô.

" Chị không sao, em đừng nói cho ông chủ gì về việc này hiểu không ? "

Cô nhẹ mỉm cười, theo thói quen mà nhẹ xoa lấy đầu của nữ tiếp tân nhỏ rồi liền đi vào thang máy. Cửa thang máy vừa đóng lại thì một lực mạnh mà khiến cho cả cơ thể của cô va mạnh vào thanh nắm của thang máy mà vang lên một tiếng.

" Chàng không được cùng cái kia đàn bà mỉm cười, cũng không được xoa đầu nàng ta... Thiếp sẽ không thích đâu !! "

Nữ quỷ gương mặt đáng sợ mà hiện ra trước mắt của cô, lúc này cô đau đớn mà ngồi dựa vào bức tường lạnh bên trong thang máy, đầu cô bị va đập làm cho cô choáng váng, sau đầu cũng rỉ ra máu tươi. Hơi thở của cô khó khăn, đôi mắt có phần uất ức, bực dọc mà nhìn lấy nữ quỷ kia mà miễn cưỡng nói.

" Ta biết rồi... "

Tinh

Cửa thang máy mở ra, may là không có ai đi vào nếu không nếu người khác thấy cái tình cảnh đầy đáng thương của cô chắc sẽ báo cảnh sát mấy, cô đau đớn mà đi ra ngoài đi về phía phòng của mình, dùng chìa khóa mà mở ra. 

Cạch

Cô bước vào mà đóng cửa phòng, nữ quỷ lúc này gương mặt dịu dàng, bàn tay nàng lạnh lẽo mà nhẹ chạm vào má của cô, vừa chạm vào liền bị tay của cô thô bạo mà đánh ra, nữ quỷ đôi mắt có chút ửng hồng dường như muốn khóc.

" Mình ơi, thiếp không cố ý đâu... chỉ là thiếp không muốn mình cùng người khác thân mật. "

" ... Tôi đi tắm, cô ở ngoài đây đi đừng có mà đi theo tôi. "

Giọng nói của Hà Linh rõ ràng thể hiện sự bực bội, cô liền cởi ra đồ của mình mà vứt vào thùng rác trong phòng, quần áo của cô dường như đã bị rách nát đến không thể nào mặc lại được nữa. Liền lấy từ vali ra một chiếc áo len cổ lọ, tay áo dài cùng cổ cao rất dễ dàng cho việc che dấu vết thương. Cùng một quần thun dài màu đen ấm áp, thoải mái khiến cho mấy vết thương trên chân không cạ vào quần.

Đi vào phòng tắm cô nhìn bản thân mình trước gương, bộ dạng trăng hoa, kiêu ngạo sớm đã bị mấy vết thương này làm hỏng mất rồi, bỗng nhiên cô cảm nhận được ở phía sau mình một cảm giác lạnh lẽo đến kì lạ, nhìn trong gương đằng sau rõ ràng là không có ai cho đến khi mà người phía sau cất giọng. 

" Mình ơi, chữ ở phía sau này... mình có biết nó là gì không ? "

Bàn tay Tiệp Trân mà nhẹ nhàng chạm vào hình xăm tiếng trung quốc được xăm dọc ở sau cột sống của Hà Linh, giọng nói nàng nhẹ nhàng mà đối với Hà Linh.

" Lúc nhỏ tôi có duyên âm... Nhưng mà bà tôi đã dẫn tôi đi cắt duyên âm, nghe nói ông thầy bùa đó sợ duyên âm kia sẽ hại tôi nên sau khi cắt duyên liền xăm lên lưng tôi họ tên,bát tự - ngày tháng năm sinh của duyên âm kia để cho duyên âm kia không vì hận thù mà làm hại tôi... "

" Vậy, mình có từng coi thử xem tên của người đó chưa ? "

" Hoàng Tiệp Trân, sinh ngày 25 tháng 10 năm 1900 mất ngày 25 tháng 10 năm 1925. "

" Mình, mình đừng giận em được không ? Em chỉ có mỗi mình... "

Tiệp Trân nhẹ mà ôm lấy Hà Linh eo từ phía sau, giọng nói nàng mềm mại giống như mật ngọt khiến cho Hà Linh cũng đã sớm mềm lòng mà nhẹ cất giọng.

" Ra ngoài đi, đợi tôi tắm xong rồi tôi ra với cô. "

" Em nhớ rồi. "

Nữ quỷ kia rời đi, nhiệt độ liền tăng lên, cảm giác thân thuộc đến kì lạ... Giọng nói kia cũng thật quen thuộc, giống như khi nhỏ cô bị đuối nước... Hình như cũng là giọng nói này đã cứu cô nếu không thì cũng đã bị ma da đoạt hồn, kéo xuống sông sâu rồi.

Hà Linh mà bật cười, nhìn bản thân mình trong gương, gương mặt cô mà nở lên một nụ cười quái dị, đôi mắt đen tuyền như vực sâu không đáy, quả nhiên căn bệnh tâm lý của cô vẫn chưa được trị khỏi. Chính căn bệnh này hay là bản ngã tăm tối của bản thân đã tự đánh lừa chính mình rằng bản thân đã sớm thoát khỏi căn bệnh tâm lý. 

Căn bệnh dường như làm cho cô nghe thấy tiếng nói của Tiệp Trân khi nhỏ, khi cô đi kể cho cha mẹ đều khiến cho cha mẹ nghĩ cô do đuối nước mà ảnh hưởng tới tâm lý, trong mấy năm nay liền dẫn đi khám bệnh, thậm chí còn tới chỗ thầy bùa, ngải làm cho cô suốt ngày phải chịu mùi vị đắng của thuốc, ruột còn bị tổn thương do một số thầy bùa dỏm lừa gạt ép uống mấy thứ nước thuốc bậy bạ. Đã vậy duyên âm còn bị cắt đi, mất đi người luôn phù hộ, bảo vệ làm cho chính đứa nhỏ ngây thơ tâm lý càng trở nên méo mó, kì dị.

Tiếng nước trong phòng tắm rào rạc, bên ngoài Tiệp Trân ngồi ở trên giường ánh mắt luôn hướng về phía phòng tắm, qua bao năm đứa nhỏ kia đã lớn lên, từ khi bị cắt duyên nàng luôn điên cuồng tìm kiếm lấy đứa nhỏ kia, bao năm tìm kiếm không được nàng đã tính buông bỏ không tìm lại vô tình gặp lại người đó.

Cô nhóc năm xưa nay đã lớn rồi, dáng vẻ cũng đã thay đổi nhiều, Tiệp Trân khi đứng cạnh Hà Linh không quá sai biệt về chiều cao, cả hai khi đứng chung lại tại ra một cảm giác hòa hợp khó tả.

Tiếng nước chảy dừng lại, Tiệp Trân vành tai đỏ hồng mà nhìn Hà Linh dáng người. Hà Linh chỉ mặt một chiếc ba lỗ trắng cùng quần đùi. Còn áo quần lúc nãy chuẩn bị đều để ở ngoài nếu đi ra ngoài mới thay vào.

Hà Linh mái tóc đen tuyền còn ướt đẫm, cánh tay rắn chắc da thịt, bắp chân cũng có cơ bắp ẩn hiện, gương mặt có vài vết xước lại tạo cảm giác hoang dã đến mê người. Hà Linh đôi mắt mà nhìn Tiệp Trân, ánh mắt cô như hố sâu mà nhìn lấy nàng.

" Thật muốn đem nàng cất dấu, thật muốn đem nàng thành của mình... " Hà Linh trong suy nghĩ lại hiện lên chiếm hữu cảm giác, dường như lại suy nghĩ đến méo mó, đen tối.

" Mình để vết thương dính nước rồi. "

" Tôi không dễ chết đâu, chịu một chút đau thôi mà. "

Giọng nói Hà Linh dịu dàng mà đối với Tiệp Trân trả lời, Hà Linh ngồi xuống giường cạnh Tiệp Trân, cô cất giọng mà hỏi ở bên tai Tiệp Trân.

" Vẫn còn mặt hỉ phục sao ? Vậy có phải chúng ta nên hưởng lạc đêm nay không ? "

" Đừng, đừng có nói bậy... ! "

" Bậy ? Bậy chỗ nào vậy ? Dù sao cô cũng phải hoàn thành nghĩa vụ của mình chứ ? "

Hà Linh bàn tay mà nhẹ nắm lấy cổ tay của Tiệp Trân, cảm giác lạnh lẽo, mềm mại từ bàn tay của nàng, Hà Linh đôi mắt dường như hiện lên chút dục vọng, bàn tay của Tiệp Trân đã bị cô để lên má của mình, cô nhẹ dụi lấy gương mặt của mình vào bàn tay lạnh của nàng.

Cốc cốc

Bỗng nhiên từ bên mà vang lên tiếng gõ cửa, Hà Linh đối mắt hiện rõ sự khó chịu mà nhìn về phía cánh cửa, nhưng rồi lại quyết định mặc kệ mà tiếp tục dụ dỗ, trêu chọc lấy tiểu nương tử của mình.

Cốc cốc

Cốc cốc

" Ai !? "

Hà Linh khó chịu mà bước ra mở cửa phòng, bên ngoài là nữ tiếp tân lúc này, nàng trên tay một chiếc áo sơ mi sạch sẽ, cúc áo của nàng dường như chẳng biết là vô tình hay cố tình lại cởi đi hai cúc áo lộ ra chiếc cổ trắng nõn, dây áo nội y đen khiêu gợi mà lộ ra.

" Em mang áo mới cho chị, chị có phiền không ? Nếu em vào để giúp chị dọn dẹp ? ~ "

" Không phiền... em vào đi. "

Cánh cửa được đóng lại, Hà Linh mà nở một nụ cười nhưng lại hiện lên chút gì đó đáng sợ, không khí lạnh ở bên trong làm cho nữ tiếp tân kia có chút lạnh mà nổi da gà.

Nữ quỷ nhìn thấy hành động của cô liền nhận ra rằng... Chính là do bản thân không chịu cùng Hà Linh quan hệ vợ chồng nên bây giờ cô mới trả thù, muốn cùng con đàn bà khác hoan lạc trước mặt mình. Nữ quỷ gương mặt đáng sợ, nàng ghen rồi, ghen muốn điên rồi, bây giờ chỉ hận không thể nào giết con đàn bà kia, xé nàng ta thành trăm mảnh...

...

Nếu mà tính từ ngày mà TT sinh ra thì chắc tiểu nương tử này cũng đã 125 tuổi rồi :))), HL đúng là phi công hạng nặng ha.

Chương trước Chương tiếp
Loading...