[Tự viết-Việt Nam] Gái Tài Gái Sắc [Girls Love]
Chương 4
"Bà sơ mày á hả, để nhớ coi. Hồi đẻ tao ra bà sơ mày có mười bảy tuổi chứ mấy, đẹp có tiếng ở xứ Bình Thủy đó con."Ông của cô cầm quạt mo cau trên tay vừa phe phẩy vừa kể cho cháu mình nghe, ông hồi đó được hai má cưng dữ lắm. Con trai quý tử mà, bởi vậy ăn uống hay học hành có thiếu gì đâu, đi hai ba bước là có người hầu theo sau rồi. Sau này thời thế loạn lạc, hai má cũng tới tuổi về với ông bà, hai má cũng thiệt tình bỏ ông đi một lượt vậy đó. Mần hại ông khóc gần chết.Ký ức đã qua lâu rồi vậy mà cứ như là mới đây, đôi mắt đã mờ vì thời gian cũng hơi ửng đỏ. Có lẽ ông cũng nhớ hai người má thương yêu mình, ông tới lớn luôn vẫn hai vùi đầu lên đùi của hai má để ngủ, nếu như vợ chồng ông có chuyện gì cãi cọ cũng chính hai má là người đứng ra giảng hòa. Hai má của ông sống không cần công khai ì đùng, chỉ như vậy im lặng sống với nhau cho tới khi cùng nhau tiến tới thế giới bên kia. Kim nghe ông mình kể một hồi có lẽ thấy ông đã mệt, cô không làm phiền ông nữa mà dìu ông lên giường nằm nghỉ ngơi. Trời mưa càng lạnh hơn nên cô kéo mền cho ông lên cao hơn được một chút, ông cóc của cô tuy đã lớn tuổi, cơ thể cũng yếu nhưng đầu óc vẫn còn minh mẩn vô cùng. Nhìn cái hình trai trẻ của ông khi học ở trường Pháp cũng biết ông đẹp trai và gia thế giàu có cỡ nào, đi học có xe đưa xe đón, ăn cơm thì có hai bà sơ lo cho tới khi có vợ. Bước ra ngoài nhìn màn mưa, Kim tự dưng trong lòng có gì đó bồn chồn. Cô mặc lên áo mưa nói phải ra ngoài một chút rồi dắt chiếc tay ga ra khỏi động chạy đi làm cho ba của cô còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì.Tại nhà của nàng bây giờ, bóng đèn bị chập nổ hết, nàng đành cầm cái đèn pin bằng inox nặng trịch của ba mình soi đường để nấu mì ăn. Do điện ba gắn hồi trưa nó chập nổ hư hết bóng đèn nhà nàng rồi, bởi vậy cả căn nhà hiện tại một màu tối thui. Ánh sáng duy nhất chỉ có thể nương nhờ vô cái đèn pin này mà thôi.Bên ngoài mưa như trút nước, tiếng mưa rơi trên mái tôn vô cùng chói tai, thi thoảng còn vang lên âm thanh đùng đùng. Thiên Kim hơi giật mình vì tiếng sét đánh vừa nãy nhưng rất nhanh đã an tĩnh trở lại, nàng cắt gói mì miliket bỏ vô tô, bếp gas được nàng bật lên đợi nước sôi để nấu mì.Cả căn nhà tối thui mà nàng có một mình như vậy cũng có gì đó thấy ớn ớn mặc dù nàng không sợ ma cho lắm, nàng chỉ sợ có trộm vô thì nàng đánh nó kiểu gì. Tại vì nhà nàng có của ăn của để, gà vịt nuôi đầy nhà, bởi vậy hay có ăn trộm vô lấy đồ lắm. Nhất là bữa nay, thế nào biết tin ba của nàng nhập viện thì tụi nó cũng tới mà ăn trộm. Hên nổ bóng đèn mà nó không hư đường dây điện, bởi vậy Thiên Kim có thể coi tivi này nọ được. Chỉ có điều bóng đèn bị hư, mà nàng thì không có dám thay tại vì sợ té rồi điện giật nữa, nên đành đợi sáng kêu chú út qua gắn lại giùm cũng được.Bật lên một đài đang hát cải lương, cải lương trong tivi lại chiếu cái tuồng hoàng hậu không đầu. Vừa bật lên là thấy cái đầu bay bay khiến cho nàng hoảng hồn mà bắt qua đài khác coi liền, ở nhà buổi tối coi cái này cũng gớm chứ bộ.Đang cắm cúi ăn mì, bên ngoài thì vẫn mưa lớn vô cùng, tới nỗi mấy dừa cũng bị xô ngả nghiêng. Nàng nghĩ có lẽ sẽ mưa dầm tới sáng, nàng không biết mẹ có về kịp để chở nàng đi học không nữa, bởi vì nàng không biết đi xe, chỉ có ba với mẹ nàng biết đi xe mà thôi.Ngoài màn mưa đó tự nhiên nàng thấy bóng đen lấp ló, nàng tắt tivi coi thử phải trộm không. Ai ngờ đúng là trộm thiệt, nó leo rào vô nhà nàng còn bị trợt té cái bịch rồi còn lồm cồm bò dậy phá ổ khóa của cửa rào để một hồi nó dắt xe ra. Nương vô ánh sáng lập lòe của tia sét, nàng thấy thằng ăm trộm hình như muốn lấy đi chiếc dream của ba mình, tại vì trong cái chái có dựng xe cập bên mấy chiếc xe hơi. Nàng rình rình thấy nó đi vô là biết liền, thế là nàng la lên ăn trộm.Thằng ăn trộm đang rình rình bẻ cổ xe thì nghe nàng la cũng giật mình ngồi dậy, xui sao ngồi dậy trúng ngay cái chậu lan làm cho cái chậu đập ngay đầu làm nó thấy mấy con đom đóm trên trời.Thiên Kim thừa thắng xông lên vừa cầm cái cây lau nhà vừa đập cái bóng đen thùi lùi đang choáng váng dưới đất còn miệng thì la trộm liên tục, cô vừa chạy xe tới đã nghe nàng la lên, thấy cửa rào không khóa và nhờ ánh đèn xe Kim đã thấy nàng đang đánh ai đó. Mà nàng còn la lên có trộm nữa, vì vậy Kim đã rất nhanh chạy vô giữ thằng ăn trộm lại, cô lấy đại cọng dây chì nằm lăn lóc bên cạnh trói thằng ăn trộm vô góc cột.Mấy người xung quanh nghe tiếng kêu rất nhanh đã trong màn mưa tụ họp ở nhà nàng, ai nấy cũng mặt mày hầm hầm cầm cuốc với leng trên tay hỏi là trộm đâu để họ đập nó.Thiên Kim cầm đèn pin rọi vô góc cột cho mọi người thấy ăn trộm đã bị trói vô đó, mọi người xúm lại nhìn thử coi là ai thì biết liền con của bà Năm Tạp Hóa. Thằng này có tiếng ăn chơi hút chích, nghe đâu trốn nợ lên Sì Phố rồi mà sao giờ lại xuất hiện ở đây?"Để tao kêu công an còng đầu nó." một ông chút nào đó bực tức xách xe chạy xuống công an phường để báo chuyện ăn trộm, nàng lúc này mới để ý tự nhiên nhỏ xóm Hạ đâu ra cũng ở đây.Nàng ngẩng đầu lên hỏi, "Mày đâu ở đây vậy?" nãy giờ nàng không để ý luôn á, thấy trùm trùm cái áo mưa tưởng ai, ai ngờ là nhỏ Kim xóm Hạ.Kim nghe nàng hỏi cũng bịa chuyện trả lời, "Nãy tao có công chuyện, đi ngang nghe mày la bởi dị tao bay vô cứu mày đó.""Cám ơn à."Nàng nói với Kim xong bỏ vô nhà, mấy ông chú bên ngoài này vẫn đứng canh thằng ăn trộm đợi khi công an tới. Nàng thì đói bụng quá rồi, mì chưa ăn được bao nhiêu hết nên chạy vô ăn tiếp, nhìn tô mì nó nở thè lè ra khiến nàng bất chợt ngán ngẩm không muốn ăn nữa.Kim tháo áo mưa ra, cô lần đầu tiên bước chân vô căn nhà này. Cảm giác lạ lẫm bắt đầu bao trùm trên người cô, "Nhà gì tối thui vậy?" cô bước vô trong theo nàng, cô muốn đợi công an tới bắt thằng kia đi rồi cô mới về chứ như vậy cũng không an tâm cho lắm. Biết đâu nó có đồng bọn tới trả thù rồi sao."Bóng đèn cháy hết rồi, còn mày mắc gì không về đi?" nàng không mấy thiện cảm nên là muốn Kim về nhà cho rồi. Nàng không phải loại con gái tiểu thơ ở một mình là sợ này nọ, dù sao nàng thần tượng toàn là đả nữ Hồng Kông, ít nhiều cũng được cái tính mạnh mẽ hơn mấy đứa khác chứ."Có bóng đèn mới không, tao thay cho. Chứ đêm tối vậy sao mày thấy đường."Kim tỏ ý tốt muốn giúp nàng thay lại bóng đèn, dù sao nhà cô rất hay câu đèn để treo ngoài chuồng bò bởi vậy mấy bóng đèn này thay dễ ợt. Chỉ cần cẩn thận gạt cầu dao xuống là thay được thôi."Mai kêu chú út tao thay khỏi cần mày lo."Thiên Kim nhíu mày vì tự dưng nhỏ xóm Hạ vô nhà mình mà còn đòi thay bóng đèn nữa chứ, nó đi về là nàng mừng rồi, khỏi cần nhờ vả nó mất công mang ơn. Cầm lên cái remote, nàng ấn mở tivi lên để kiếm ánh sáng, chứ cái đèn mở hoài nửa đêm nó hết pin thì đèn đâu nà rọi đi vệ sinh.Nhận thấy đối phương không muốn mình ở lại, Kim có chút buồn trong lòng nhưng mà cô hiểu. Nên chỉ lẳng lặng cầm lên áo mưa rồi chạy về, thương thầm một người thì ra nó lại có thể đau tới như vậy...Sáng hôm sau, kim nhét áo khoác với khăn tay của bạn học vô cặp, cô leo lên xe rất nhanh đã chạy đi để kịp giờ học. Vô tới nhà xe, Kim vặn chìa khóa để xe không còn nổ máy nữa. Cô bước xuống xe với vài ánh mắt vẫn còn nhìn mình, cô không biết mắc gì nhìn cô nhưng cô cũng mặc kệ, hôm nay là có thười khóa biểu và bảng tên cho học sinh vào năm học mới. Tất cả các lớp sẽ bắt đầu học chính thức vào tuần sau.Trời mới ngớt mưa nên sân trường có hơi ẩm ướt, một vài chỗ còn đọng nước lại thành vũng khiến cho Kim phải né nó vì sợ dơ giày. Cô cẩn thận bước đi, lên tới hành lang rồi thì Kim mới nhẹ nhõm bước lên cầu thang hướng tới lớp của mình.Kim ngồi xuống mở cặp ra lấy áo khoác với khăn tay trong bọc nilon đưa cho bạn bên cạnh, cô cũng không quên cảm ơn rằng bạn ấy đã cho cô mượn áo. Cô đã giặt sạch nó và xả lại bằng nước xả vải thơm vô cùng, cô hy vọng mùi thơm này bạn ấy sẽ thích."Thơm quá." bạn học đó cầm khăn lên ngửi một chút, mùi thơm nhè nhẹ phát ra từ chiếc khăn khiến cho bạn ấy tự dưng nở ra một nụ cười. Kim thấy bạn ấy có vẻ thích nên cũng cảm thấy vui lây, cô cứ sợ mượn đồ người ta tự ý giặt rồi xả thơm này nọ thì sẽ bị chê, ai ngờ không những không chê mà còn được khen nữa chứ.Ánh nắng sớm sau cơn mưa dầm đêm qua cũng khiến lớp học ấm áp hơn phần nào, Kim mở một cuốn sổ tay ghi chép vào gì đó cứ như là một cái nhật ký hàng ngày của mình. Nếu như ngày đó cô làm cho ai vui thì cô sẽ ghi vào, còn làm ai buồn cô cũng sẽ ghi vào đó để rút kinh nghiệm và lựa lời xin lỗi."Thấy bạn hôm qua bị cắn chảy máu ghê quá, lỗ tai có đau nhức gì hông?" bạn học bên cạnh lại mở lời, hôm qua thấy Kim bị cắn chảy máu làm cho bản thân cũng bị hù sợ. Nàng biết chắc chắn là đau lắm.Kim nghe bạn ấy hỏi về vết thương thì cũng cười lắc đầu nói không sao, hôm qua mẹ cũng có hỏi về vết cào trên mặt thì Kim nói là nựng mèo con trên đường nên bị mèo mẹ cào trúng. Còn lỗ tai bị tím này là do mèo mẹ nó nhảy lên cắn cô, hên là nói dóc mà mẹ cô tin, chứ không thì mẹ của cô đã tới nhà nàng mắng vốn một trận vì cái tội cắn cục vàng của bà chảy máu rồi.