Trò Đùa Tình Ái (SM)
30
Chương 30================Giữa ánh vàng dịu nhẹ phát ra từ đền trần nhập khẩu từ Ý, không khí buổi tiệc diễn ra một cách trang trọng và thanh lịch. Nhưng bất kì ai có mặt ở đây đều chỉ đang nhìn chằm chằm vào Cảnh Tùng Chương cùng Cảnh Thường Hi. Tuy không thông báo, nhưng tin hành lang đã sớm truyền đi từ mấy tháng trước. Cảnh lão thái gia sẽ trong lễ kỷ niệm năm nay của tập đoàn Cảnh thị mà trao cổ phần trong tay mình cho đứa cháu mà ông cảm thấy xứng đáng để gánh vác gia nghiệpHiện tại, nội bộ Cảnh thị che thành hai phe rõ rệt.Một là Cảnh Dụ Thành với cương vị chủ tịchHai là Cảnh Tùng Chương là tổng giám đốc nhưng tất cả đều chưa chắc chắn. Khi cổ phần trong tay Cảnh Sâm trao cho ai thì cán cân mới mất đi vị thế cân bằng.Thẩm Lạc Văn nâng ly rượu đỏ, ánh mắt khẽ lướt qua Cảnh Sâm đang trò chuyện cùng một vị khách lớn tuổi bên góc phải sân. Ông quay sang nhóm người bên cạnh, trong đó có Cảnh Dụ Thành và vài nhân vật trong giới thương trường.Giọng ông nhẹ như đang trò chuyện xã giao, nhưng ngữ điệu lại mang hàm ý sâu xa"Lão Cảnh, thời gian này 'hành lang tài chính' không ngừng râm rang lão thái gia sẽ ở tiệc kỷ niệm thành lập tập đoàn mà trao cổ phần cho cháu nội. Ông nói xem là cháu nội ruột nhưng không đam mê kinh doanh – Cảnh Thường Hi, và cháu trai không chút máu mủ được mang về từ khu ổ chuột– Cảnh Tùng Chương. Ai sẽ là người thừa kế mà lão thái gia cân nhắc?"Cảnh Dụ Thành khẽ mỉm cười, còn ánh mắt của vài vị khách khách khứa thì đổ dồn về phía hai nhân vật được nhắc đến.Cảnh Tùng Chương được một số lãnh đạo cấp cao vây quanh, chứng tỏ vị thế ở Cảnh thị không nhỏCòn Cảnh Thường Hi thì lại ngồi cùng Thẩm Tri Tranh tao nhã dùng bữa, hai người này hoàn toàn tách biệt với buổi tiệc thương giới, nhưng hào quang quanh họ lại không ai bì kịpMột vị phó tổng của chi nhánh phía Nam mỉm cười hòa nhã, nhưng ánh mắt ẩn giấu sự dò xét khi tiếp lời"Chẳng phải tổng giám đốc gần đây mang về mấy hợp đồng lớn sao? Còn Cảnh tiểu thư tuy là người thừa kế hợp pháp nhưng cô ấy dường như không mặn mà với chuyện kinh doanh. Chuyện cổ phần sẽ trao cho ai, tôi thấy đã rõ như ban ngày."Lời nói này như giọt dầu nhỏ vào mặt hồ đang tĩnh. Một vài người gật gù đồng tình, số khác thì im lặng. Cảnh Dụ Thành cười như không mà lên tiếng"Đúng là Tùng Chương rất có năng lực, con bé Thường Hi cũng không thích kinh doanh. Nhưng mọi người quên là sau lưng Thường Hi là ai sao? A Hi không thích kinh doanh nhưng không có nghĩa – người bên gối con bé cũng không thích"Không khí xung quanh thoáng ngưng lại.Nhân vật kia vừa được nhắc đến đã khiến vài người lớn tuổi thoáng giật mình. Vài năm nay, Thẩm thị dưới tay Thẩm Tri Tranh không chỉ giữ vững thị phần mà còn nhiều lần bứt phá trong những lĩnh vực Cảnh thị chưa từng vươn tớiNgười đàn ông mặc vest đen khẽ cười lên tiếng"Đúng vậy. Mọi người đừng quên Cảnh tiểu thư đã sớm cùng Thẩm tổng kết hôn từ bốn năm trước. Tổng giám đốc Cảnh có thể giỏi kiếm tiền nhưng so với Thẩm tổng vẫn kém một phần. Mọi người thử nghĩ xem, Cãnh lão gia vẫn nên dùng tiền đẻ ra tiền, dùng cổ phần đẻ ra cổ phần...có phải không?"Lộ Chi Nặc cười khẽ, nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống"Giám đốc Hàng đánh giá cao nha đầu Tri Tranh của nhà tôi rồi. Con bé vẫn còn trẻ so với Tùng Chương sao có thể so sánh được?"Cảnh Dụ Thành tức thì chen ngang, trong mắt là ý cười như lời lẽ lại bén nhọn như dao"Vậy sao? Thẩm phu nhân là quên rằng ai đã giúp Thẩm gia ở bờ vực phá sản mà trèo lên vị trí thứ hai như hiện tại sao?"Lộ Chi Nặc thu lại ý cười. Dáng ngồi vẫn thanh nhã nhưng bàn tay đặt trên đầu gối đã siết nhẹ.Cảnh Dụ Thành không đợi thêm, xoay người nâng ly rượu về phía vài vị giám đốc cấp cao"Tôi chỉ muốn nói một câu công bằng. Trong thời đại này, ai mang lại giá trị thực tế, người đó mới xứng đáng ngồi vào vị trí cao nhất. Không quan trọng là con ruột, con nuôi, hay người hôn phối hợp pháp của..... dòng chính gia tộc"Không khí thoáng chùng xuống. Ai nấy đều hiểu ông đang ám chỉ bản thân sẽ ủng hộ cho ai. Nếu cổ phần được trao cho Cảnh Thường Hi thì rất có thể Thẩm Tri Tranh sẽ đặc một chân vào vòng xoáy tài chính lớn nhất khu vực Châu Á.Giữa lúc âm nhạc hòa tấu vang lên vừa dứt thì phía bên kia bục nhỏ lão thái gia cũng chống quải trưởng đứng lên phát biểu.Ông không nói gì trong vài giây đầu tiên, chỉ dùng tay chỉnh lại vạt áo khoác màu khói bạc, rồi chống quải trượng gõ nhẹ xuống sàn gỗ.Cộc....Âm thanh không lớn. Nhưng đủ để toàn bộ khu vườn lặng đi."Tiệc hôm nay, tuy nói là tư nhân, nhưng hẳn mọi người cũng sớm đoán được..."Ông đảo mắt một vòng, ánh nhìn chậm rãi quét qua từng gương mặt quyền thế đứng rải rác khắp nơi."Lão già này cũng không muốn kéo thêm thời gian của đôi trẻ."Lời vừa dứt, ánh mắt ông dừng lại ở Cảnh Tùng Chương và Cảnh Tư Viên, lúc này đang đứng sóng vai phía bên trái khán đài nhỏ.Cảnh Tư Viên hơi nghiêng đầu cúi nhẹ, khuôn mặt nở nụ cười đoan trang như đo ni đóng giày cho khoảnh khắc này. Bên cạnh, Cảnh Tùng Chương đứng thẳng, gương mặt bình thản, nhưng hai bàn tay đã siết lại sau lưng."Ta luôn biết thằng nhóc Tùng Chương và Tư Viên đã qua lại nhiều năm, tình cảm sâu nặng. Ta cũng không muốn lở dỡ chuyện của con trẻ. Nên hôm nay sẽ ở trước mặt các vị đây công bố hôn sự của cả hai sẽ được tổ chức trong năm. Lễ đính hôn ông nội cũng đã xem ngày. Mười sáu tháng sau là ngày tốt. Sẽ tổ chức lễ đính hôn cho hai đứa."Tiếng vỗ tay vang lên, nhưng không quá đồng đều. Một vài gương mặt sững lại, một vài cốc rượu khựng trên không trung chưa kịp chạm môi. Cảnh Tư Viên hơi nghiêng người, dịu dàng lên tiếng"Cảm ơn ông nội đã tác thành."Cảnh Tùng Chương gật nhẹ đầu, nụ cười đủ lễ nhưng thâm sâu khó lường"Lão gia yên tâm. Cháu nhất định sẽ chăm sóc cho em ấy thật tốt."Ở một góc khác, nơi chiếc bàn tròn phủ ren trắng bên gốc hoa hồng cổ, Cảnh Thường Hi khẽ đặt ly rượu xuống. Thẩm Tri Tranh bên cạnh nghiêng đầu nhìn nàng, khóe môi cong lên vừa phải."Hôn sự này là tấm vé duy nhất để bác cả của em có thể quay về Cảnh thị. Tôi nghĩ, sắp tới nhà em sẽ có nhiều trò vui để xem?"Giọng cô không lớn, nhưng từng chữ đều thấm lạnh. Ánh mắt Thẩm Tri Tranh nhìn về phía đài chính. Nơi hai người vừa được công bố hôn sự kia đang tất bật tươi cười trong vòng vây của những kẻ cho rằng thế cục đã định.Cảnh Thường Hi không trả lời ngay. Nàng đưa tay chỉnh lại góc khăn lụa bên cổ tay áo, động tác rất nhẹ, như thể những gì đang diễn ra đều không khiến nàng bận tâm"Trò vui nhất không phải vẫn còn phụ thuộc vào ngươi sao?"Giọng nàng mỏng và trầm. Bàn tay mang theo hơi lạnh lướt nhẹ trên vầng trán của người bên cạnh. Cử chỉ thân mật của cả hai hoàn toàn không thoát khỏi tầm mắt quan sát của Thẩm Lạc Vân và Lộ Chi Nặc.Lộ Chi Nặc khẽ nắm lấy tay Thẩm Lạc Văn mà khó hiểu lên tiếng"Cảnh Thường Hi và Thẩm Tri Tranh từ khi nào lại thân thiết như vậy?"Đuôi mắt Thẩm Lạc Văn khẽ hướng sang bên kia khu vườn, nhưng so với vợ ông ta hoàn toàn không để ý đến, chỉ nhàn nhạt cất giọng"Bà không nhìn ra Cảnh Thường Hi đang diễn trò sao? dù sao cũng là người đã bước vào cửa Cảnh gia chẳng lẽ lại để người ngoài biết được Cảnh Thường Hi đối với Thẩm Tri Tranh còn thua cả một con chó sao?"Cảnh Tùng Chương mang theo ly rượu vang đi đến khu vực của Cảnh Thường Hi và Thẩm Tri Tranh, từ khi hai người này đến buổi tiệc đều chưa từng cùng hắn nói qua lời nào. Đây còn không phải xem nhẹ hắn hay sao?"Khi bước đến gần, hắn dừng lại cách họ ba bước, nâng ly rượu như thể đã sẵn sàng mở đầu câu chuyện."A Hi em và Thẩm tổng đến tiệc cũng không chúc phúc anh một câu sao?"Cảnh Thường Hi ngẩng đầu. Nàng không tỏ ra ngạc nhiên, cũng không chào hỏi. Chỉ là ánh mắt từ tốn lướt qua dáng đứng của hắn như một sự thẩm định, rồi khẽ đáp"Chúc phúc? Cảnh Tư Viên là con của ngoại thất. Thân phận nào phải vẻ vang gì? Còn anh, chỉ là một đứa trẻ được nhặt nuôi, có gì để tự hào. Hai người kết hôn cũng chẳng rời khỏi được khuôn viên trạch viện này. Tôi vì sao phải chúc phúc?"Thẩm Tri Tranh cười khẽ bên cạnh, nhấc ly rượu lên lắc nhẹ, như đang khuấy động cả bầu không khí."Giám đốc Cảnh đừng giận A Hi. Em ấy hôm nay có chút không khỏe nên lời nói cũng bén như dao mổ. Không đả thương anh chứ?"Cảnh Tùng Chương cười nhạt. Ly rượu trong tay hắn dừng giữa không trung, ánh mắt rời khỏi Tri Tranh để đặt vào Thường Hi. Hòa nhã trong mắt anh ta hoàn toàn bị rút cạn"Thẩm tổng quá lời. Sao có thể gọi là đả thương. A Hi, từ nhỏ đã quen được chiều chuộng..lời không khách khí hơn tôi cũng đã từng nghe....những lời này có là gì?"Cảnh Thường Hi khẽ nghiêng đầu. Nàng không cười, chỉ chậm rãi nhấc ly rượu đặt lên miệng, khẽ chạm môi nhưng không uống. Động tác mang vẻ nhàn tản đến mức mỉa mai."Đúng. Tôi từ nhỏ đã được chiều chuộng."Nàng dừng một nhịp, ánh mắt không hề né tránh ánh nhìn của Tùng Chương mà ngược lại, thẳng thắn tới mức khiến không khí như trầm xuống."Cũng được dạy dỗ chu đáo. Những thứ không thuộc huyết thống thì dù có đi bằng cửa sau hay cửa trước cũng không có quyền ngang hàng cùng người tộc chính. Lời này đã rất khách khí rồi."Thẩm Tri Tranh bên cạnh bật cười thành tiếng, lần này là tiếng cười thật sự, dù vẫn giữ vẻ nhẹ nhàng. Cô nghiêng người, vờ như nghiêm túc mà nói."A Hi. Giám đốc Cảnh cũng xem như là bước vào Cảnh gia một lần nữa với thân phận con rể của bác cả. Tôi nghĩ em vẫn nên nể mặt một chút."Cảnh Tùng Chương siết nhẹ ngón tay. Âm thanh khẽ đến mức gần như không nghe thấy, nhưng động tác ấy không lọt qua mắt hai người phụ nữ đối diện. Hắn hít vào một hơi, rồi thả lỏng vai như thể phủi đi một lớp bụi vô hình. Giọng nói trở lại lễ độ, nhưng vẻ "hòa nhã" trong mắt hắn lúc này đã hoàn toàn là thứ lớp."Để tôi xem..hai người còn kêu ngạo được bao lâu."Nói rồi, hắn hơi cúi đầu, chạm ly rượu vào không khí giống như là chúc mừng. Sau đó xoay người rời đi, sống lưng vẫn thẳng, nhưng ánh mắt nhìn về phía đám đông đã không còn vẻ chiến thắng như trước.Tiệc rượu dần tàn. Âm nhạc chậm lại, khách khứa lục tục ra về, chỉ còn một vài nhóm thân cận nán lại trò chuyện dưới ánh đèn vườn dịu nhẹ. Cảnh Thường Hi liếc đồng hồ, sau đó lạnh nhạt gật đầu với Thẩm Tri Tranh. Hai người đứng dậy gần như cùng lúc.Bước chân của cả hai chưa kịp rời khỏi lối đi lát đá, thì phía bên kia hành lang, quản gia Lục đi tới, cúi người cung kính nói"Lão thái gia dặn, đêm nay thời tiết xấu. Tiểu thư và Thẩm tổng không cần vội về, trang viên đã chuẩn bị sẵn phòng cho hai người."Cảnh Thường Hi dừng lại. Ánh mắt nàng nhàn nhạt quét qua trời đêm, rõ ràng là quang đãng, gió không lớn, sao không ít. Khí áp thậm chí còn nhẹ hơn những đêm thường."Trời rất tốt. Không cần làm phiền ông nội thu xếp."Quản gia vẫn cúi đầu, không động đậy."Thái gia đã nói: đây là lời mời, nhưng nếu tiểu thư không nhận... ông sẽ đích thân ra đón."Thẩm Tri Tranh lúc này khẽ nghiêng đầu nhìn nàng, môi khẽ mím lại, nụ cười vương trên vành môi mỏng"A Hi, ở lại cũng không sao. Đừng từ chối ý tốt của ông nội"Cảnh Thường Hi dĩ nhiên sẽ không tiếp tục từ chối. Nàng gật đầu cùng quản gia thay cho câu trả lời.Cả hai theo chân quản gia đi dọc hành lang dẫn đến dãy viện phía Nam.Không khí đêm trong lành lạ thường. Trên cao, vầng trăng non bị mây che khuất nửa mặt, ánh sáng hắt xuống mặt hồ cá lớn phía trước khiến mặt nước lung linh như phủ một lớp bạc mỏng. Dọc hai bên lối đi, từng bụi trúc được cắt tỉa gọn gàng, khẽ lay động theo gió. Phía xa là dãy núi nhân tạo uốn lượn, được bố trí công phu như mê cung đẹp mắt, yên tĩnh.Cảnh Thường Hi bước chậm lại một nhịp. Ánh mắt nàng lướt qua mặt nước, rồi dừng nơi cây cầu đá nhỏ bắc ngang hồ. Ánh trăng phản chiếu lên mắt nàng, lạnh và nhạt, như phủ sương."Ở đây tối nay sẽ có trò vui cho A Tranh của ta rồi."Thẩm Tri Tranh nghe vậy, chỉ khẽ nhướng mày. Cô không đáp, nhưng khóe môi cong nhẹ, tựa như đã biết rõ trò vui đó là gì – và thậm chí còn... chờ đợi.Hành lang dẫn đến dãy viện phía Nam quá dài. Tiếng bước chân của hai người vang lên nhịp chậm, đều, xen giữa tiếng gió lùa qua tán trúc. Cánh cửa phòng khẽ đóng lại sau lưng.Không có người hầu. Không có giám sát. Chỉ có ánh nến mềm rọi lên nền gạch men và mùi gỗ trầm thoang thoảng trong không khí.Thẩm Tri Tranh tựa người vào cạnh tủ, ánh mắt lười biếng nhìn người đang thong thả tháo từng khuy áo khoác."Chủ nhân của ta...người định hôm nay sẽ cùng ta chơi trò gì...?"Cảnh Thường Hi không vội trả lời. Nàng bước đến bên ghế đơn cạnh cửa sổ, vạt áo khẽ lay theo động tác ngồi xuống. Động tác rót trà nhẹ nhàng đến mức như đang đối ẩm một mình, hoàn toàn không nhìn đến người bên kia.Thẩm Tri Tranh bước đến quỳ một gối xuống. Cánh tay đặt lên đùi người kia, mặt ngẩng lên. Trong đáy mắt ấy không phải phục tùng...mà là mong muốn được san sẻ suy nghĩ đang khiến Cảnh Thường Hi phiền não.Cảnh Thường Hi cúi xuống, một tay nâng cằm cô lên. Móng tay nàng khẽ miết nhẹ qua xương hàm, áp lực rất nhỏ, nhưng đủ khiến đối phương không thể không ngẩng đầu."Ngươi nói xem, gia gia sẽ thật sự giao cổ phần cho ta sao?"Thẩm Tri Tranh không đáp ngay. Cô ngước nhìn nàng, ánh mắt vẫn ngoan ngoãn, nhưng không mất đi sự tỉnh táo vốn có của kẻ đứng trên nhiều người nay lại cam tâm quỳ dưới chân một người."Ta đoán 99%. Nếu ta nói 100% thì có vẻ quá tự tin."Cảnh Thường Hi khẽ cười trước câu trả lời này. Nàng đưa tay tách mở hai cúc áo sơ mi trên cùng, xương quai xanh kẻ đang quỳ lấp ló dưới ánh đèn dịu, làn da trắng lộ rõ từng đường gân xanh nhạt, tựa như sứ mỏng.Thẩm Tri Tranh không né tránh. Cô chỉ khẽ nhắm mắt lại, để lằn hơi thở Cảnh Thường Hi lướt qua trán mình, như một cơn gió mỏng mà rợn gai sống lưng."Ngươi tự tin như vậy là quyết tâm....tách khỏi Thẩm gia?"Cảnh Thường Hi chậm rãi hỏi. Giọng nàng trầm xuống, bàn tay vẫn ở trước cổ áo người kia, nhưng lần này trượt thẳng xuống, siết nhẹ vào nơi xương đòn lồi lên."Ta cam đoan...ở Bắc Thành này...danh tiếng của ngươi sẽ nát đến thảm thương...ngươi vẫn nguyện làm sao?""Không sao. Danh tiếng vốn không phải thứ ta quan tâm."Thẩm Tri Tranh đáp, rất nhẹ. Nhưng là một sự thật hiển nhiên không cần bất kỳ đều gì để chứng minh. Cô ngẩng đầu lên thêm một chút, tư thế quỳ vẫn chuẩn – lưng thẳng, mắt nhìn lên, cổ hở trọn, không hề phòng bị."Ta từng nói sẽ trung thành với em, đều này sẽ theo ta đến khi ta chết. Em có thể an tầm về lời cam kết của ta."Cảnh Thường Hi cười khẽ. Nụ cười này mang theo mùi trà nhài lạnh, cùng ánh sáng từ sợi tóc rơi xuống má khiến toàn thân nàng như bọc trong vỏ ngọc sắc bén."Không tệ."Nàng đứng dậy, xoay người, cầm lấy chiếc dây da đen treo ở cạnh ghế, vốn là dây cột rèm, nhưng qua tay nàng lại như biến thành đạo cụ huấn luyện. Nàng vung nhẹ dây qua lòng bàn tay mình một lần, tiếng gió xé lặng."Giờ chúng ta chơi đùa một chút..."Cảnh Thường Hi nhấc sợi dây da lên, kéo nhẹ tay Thẩm Tri Tranh về phía sau lưng. Là một động tác uyển chuyển, nhưng chính sự chậm rãi ấy lại khiến sợi dây siết xuống da thịt như một nghi thức 'khai mạc' cho buổi tối ngày hôm nay.Hai cổ tay mảnh mai bị buộc gọn gàng. Thắt nút không đau, nhưng chắc chắn không thể cựa quậy, không thể vùng vẫy. Cảnh Thường Hi đưa tay vỗ nhẹ vào đỉnh đầu kẻ đang quỳ mà lên tiếng"Quỳ thẳng"Thẩm Tri Tranh với hai tay bị trói ra sau, vai thẳng, ngực hơi căng, tư thế khiến từng đường nét của cô trở nên trần trụi dưới ánh mắt chủ nhân.Cảnh Thường Hi đứng thẳng, nàng đưa lưng về phía kẻ đang quỳ mà chậm rãi ban lệnh"Dùng miệng kéo khóa."Thẩm Tri Tranh không nói gì. Cô nghiêng người về phía trước, đôi môi khẽ lướt dọc theo sống lưng váy – một cử chỉ vừa như tôn kính, vừa như vờn ve một món thánh vật. Mỗi lần môi chạm vải, cô đều thở khẽ. Rồi... cắn lấy dây khóa đầu tiên. Hai chân từng từng mà đứng dậy, dù có chút chật vật.Từng centimet kim loại chậm rãi lùi xuống. Vải trượt ra, để lộ làn da mịn không tì vết dưới ánh đèn mờ. Giữa ánh sáng và hơi thở, cả hai người như đang bước vào một cuộc chiến không cần lời chỉ cần hành động và run rẩy của con tim.Cảnh Thường Hi không nhúc nhích. Nàng để mặc người kia cẩn thận tháo váy bằng miệng, cho đến khi Thẩm Tri Tranh vòng ra phía trước, khuôn miệng khẽ chạm vào lớp vải ở đầu vai thì người vẫn im lặng kia khẽ khàn giọng cất lời."Chậm đã."Đầu ngón tay Cảnh Thường Hi lướt trên cúc quần âu của kẻ đối diện mình, một động tác cậy mở đơn giản vang lên sau đó, lớp vải mềm mại trượt xuống hai bên hông, không khí lạnh lẽo như một cơn gió lướt qua cẳng cẳng chân mãnh khảnh"Quỳ đó chờ đến khi ta trở ra."Lời dặn nhẹ như một dòng gió đêm thổi lướt qua mặt hồ tĩnh. Không cao giọng. Không cần răn đe. Nhưng thừa uy nghi để người nghe không dám dịch chuyển dù chỉ là ngón chân.Cánh cửa phòng tắm mở ra, rồi khép lại trong yên lặng. Tiếng nước chảy nhẹ phía sau vách kính, mùi quế ấm pha lẫn hương gỗ trầm lan ra trong không khí, tựa như sự trấn tĩnh trước khi bão tố đến gần.Thẩm Tri Tranh vẫn quỳ. Hai tay bị trói sau lưng, vai thẳng, gối đặt ngay ngắn trên thảm lông.Ba mươi phút sau, Cánh cửa lại mở ra. Bóng người xuất hiện theo nhịp chân đều đặn. Chân trần lướt đi trên thảm lông, áo choàng ngủ đen tuyền được thắt hờ ngang hôngCảnh Thường Hi từ nhà tắm mang ra một chiếc chậu nhỏ màu nâu sẫm. Bên trong chứa một vài vật dụng mà nàng đã thấy và cho rằng thuận lợi để trải qua cuộc vui đêm nay : vài chiếc kẹp gỗ vốn được dùng để cố định tủ áo, sợi dây lụa dài màu bạc, được cuộn gọn, rõ ràng là để cột tóc, nhưng qua tay nàng lại gợi cảm giác trói chặt cổ tay hay mắt cá chân, chiếc lược gỗ, cầm vừa tay, dùng để gõ nhẹ vào nơi mềm yếu? Và cuối cùng... một đoạn roi nhựa mỏng, trong suốt như thủy tinh, mềm dẻo đến mức chỉ cần vung nhẹ cũng tạo ra đường rít gió mảnh như lưỡi lam lướt da.Nàng thả từ món từ trong chậu gỗ lên bàn trà và bày ra như một gian hàng triển lãm. Nàng nhìn dáng quỳ nghiêm chỉnh của người kia mà khẽ cười."Ngươi thấy không, ở trong tay ta thì bất cứ vật gì cũng có thể trở thành dụng cụ...khiến ngươi chật vật không thôi"Nàng đến gần. Đôi chân trần bước trên thảm như lướt. Tay trái nâng cằm người quỳ lên, tay phải cầm chiếc roi mỏng, khẽ vuốt dọc từ xương quai xanh xuống cổ, rồi dừng ở hõm ngực.Không đánh. Chỉ là chạm, nhưng chạm bằng thứ có thể đánh, khiến toàn thân Thẩm Tri Tranh khẽ rùng mình."Ngẩng mặt lên cao hơn nữa"Giọng nàng nhẹ, nhưng từng âm tiết rơi xuống như mệnh lệnh khắc lên đá.Thẩm Tri Tranh làm theo. Đôi mắt người quỳ ngước cao. Môi khẽ run. Cổ đã đỏ lên vì căng.Cảnh Thường Hi cuối cùng cũng cất tiếng, rất khẽ"Bây giờ, ngươi hãy mở miệng...Dùng lời của chính mình... để tự hạ thấp. Ta muốn nghe thứ ngôn từ khiến chính ngươi cũng phải xấu hổ khi thốt ra."Thẩm Tri Tranh hít một hơi thật chậm. Hai tay vẫn bị trói sau lưng, lưng vẫn giữ thẳng, đầu gối cứng dưới thảm, nhưng môi đã khẽ động, từng chữ như được mài ra từ sâu trong cổ họng"Tôi....cam tâm tình nguyện làm một thú tiêu khiển dưới chân em. Làm một con chó biết vâng lời và là một công cụ phát dục khi em muốn..."Một tiếng cười lạnh khẽ thoát ra từ khóe môi Cảnh Thường Hi. Nàng bước vòng ra phía sau, chiếc roi trong tay gõ nhè nhẹ vào gáy kẻ đang tự hạ nhục mình."Tốt. Nhưng vẫn chưa đủ."Nàng cúi xuống, tay cầm sợi dây lụa trong hộp buộc nhẹ qua cổ Thẩm Tri Tranh như vòng cổ, rồi siết chặt vừa đủ."Bây giờ... ta ra lệnh cho ngươi phải cầu xin. Hãy nhờ vả ta bằng giọng điệu của một kẻ khát khao bị cởi trần và bị chủ nhân chạm đến. Nếu ta không vừa ý... ta sẽ để ngươi quỳ cả đêm thế này."Thẩm Tri Tranh cắn nhẹ môi dưới. Ánh mắt cô dâng lên một tia mờ ẩm, không phải vì yếu đuối, mà vì sự cam tâm đến tận cùng"Xin người...Xin chủ nhân...Cởi áo tôi.Lột hết... những thứ che chắn cuối cùng, để tôi được trần trụi mà phủ phục dưới chân người. Xin người... đừng để tôi phục vụ người..."Cảnh Thường Hi không lập tức trả lời. Nàng chỉ nhấc chiếc roi mảnh trong suốt, vạch một đường nhẹ dọc xương sống sau lưng kẻ đang quỳ, như một sự khiêu khích từng tế bào mẫn cảm.Cảnh Thường Hi quỳ xuống. Không một tiếng động. Chỉ có mái tóc dài xõa hờ bên má, và đôi tay mang móng được cắt tỉa kỹ càng đang lần lượt gỡ từng chiếc cúc trước ngực người kiaVà sợi dây lụa mảnh quấn ngang cổ Thẩm Tri Tranh khẽ lay theo nhịp thở dồn.Cúc thứ ba....Cúc thứ tư.Khi chiếc cúc cuối cùng được gỡ, lớp áo sơ mi mở hờ ra, để lộ một phần bờ vai thon cùng đường cong ngực chỉ vừa lộ mấp mé.Nhưng rồi... chuyển động khựng lại.Tay Thẩm Tri Tranh bị trói sau lưng. Sợi dây siết vừa đủ chặt để giữ khuỷu tay khép chặt vào eo, khiến phần vạt áo phía sau bị kẹt giữa lưng và cánh tay, không thể trượt xuống.Vạt áo bị mắc lại khiến cho thân thể ở chế độ này càng thêm kích thích. Cảnh Thường Hi khẽ bật cười. Nàng không sốt ruột, cũng không ra tay tháo dây."Ta phát hiện, thân thể ngươi khi lành lặn không quá nhiều dấu roi càng kích thích cảm giác tàn độc của ta hơn nhiều lần"