Trò Đùa Tình Ái (SM)
31
Chương 31================Căn phòng yên ắng. Chỉ còn lại âm thanh hít thở nhẹ nhàng vừa không khí như bị đốt nóng bởi màn dạo đầu vừa rồi.Thẩm Tri Tranh vẫn quỳ ở đó, cổ tay bị trói ngược ra sau bằng dây lưng áo choàng. Vạt áo sơ mi bị kéo dở dang, lưng áo mắc lại giữa những ngón tay cử động nửa chừng, càng tôn lên dáng vẻ vừa bất lực vừa quy phục.Cảnh Thường Hi đứng phía sau, tay nàng vuốt nhẹ chiếc roi da mỏng, ngón tay lần theo từng vết nhô lên trên thân roi như đang cảm nhận nhịp thở của con dã thú sắp sửa được thả ra."Ta vẫn không hiểu.....trên đời này..thật sự sẽ có người dùng phương thức...đau đớn như vậy để ở cạnh người mình yêu sao?"Nàng vung tay.Chát....Một đường đỏ kéo dài từ bả vai phải xuống tận eo. Không sâu, nhưng rõ như nét vẽ bằng mực đỏ. Thẩm Tri Tranh không rên. Chỉ khẽ run, rồi gật đầu thật nhẹ như một roi này quá nhẹ nhàn với cô.Cảnh Thường Hi không để cô chờ.Chát.....Roi thứ hai đánh chếch sang lưng trái.Chát......Roi thứ ba quật thẳng xuống vùng hông phải.Chát....Eo nhỏ cũng không tránh khỏi ngọn roi cắn xé.Từng cú đều có lực, nhưng không rách thịt, không bật máu, chỉ để để lại những dấu hằn đỏ rực nóng ran như lửa áp vào da mỏng.Thẩm Tri Tranh quỳ, lưng thẳng. Cô không van xin, không phản kháng. Mỗi lần roi chạm xuống, môi lại hé ra, nhưng không rên rỉ chỉ để thở, để giữ tỉnh táo. Roi thứ hai mươi đánh xuống, lưng trần trắng muốt vốn lấp ló những đạo roi cũ kỹ như được khoát thêm lớp 'áo mới' – đỏ rực và đan xen lẫn nhau. Là minh chứng cho sự cam chịu đến thầm lặng của một tình yêu tưởng như là không thể."A Tranh...nói ta nghe...khi ta vung roi vào người ngươi...ngươi cảm thấy thế nào? Khi ta hạ nhục người bằng danh xưng dâm nô...ngươi không hận ta sao?"Cảnh Thường Hi khẽ nói. Nàng hơi cúi người dùng đầu ngón tay lướt trên từng vết roi sưng đỏ sau lưng nhưng một sự cảm nhận quyền lực của chính mình trước kẻ phục tùng."Không hận....ta chấp nhận."Nàng bước lên, kéo đầu tóc Tri Tranh ngửa ra sau, mặt ngẩng lên."Vậy sao? Vậy hãy chính miệng mình xin roi đi."Nàng ra lệnh, giọng không lớn, nhưng lại ẩn chứa khí tức bức bách đến ngột ngạt"Chủ nhân"Thẩm Tri Tranh thấp giọng, ánh mắt cô nhìn thẳng vào người đang đứng như một thứ ánh sáng mà chính mình sẽ không bao giờ để vuột mắt"Xin người hãy...đánh ta...trừng phạt ta, trút giận lên người ta....nhưng đừng bỏ mặt ta."Cảnh Thường Hi bật cười. Nàng dùng đầu roi gõ nhẹ lên má đối phương."Sợ ta bỏ rơi đến vậy sao?"Thẩm Tri Tranh không đáp, chỉ dùng ánh mắt để trả lời. Trong đôi mắt ấy không còn bất kỳ sự đề phòng nào, cũng không có sự kiêu ngạo hay phản kháng mà người đời vẫn nghĩ một Thẩm tổng nên có. Chỉ có một sự quỳ phục tuyệt đối, một khẩn cầu âm thầm: Đừng đẩy tôi ra khỏi thế giới của em.Cảnh Thường Hi vươn tay, đặt hai ngón vào môi cô, ấn nhẹ."Nếu ngươi không hận, vậy ngươi sẽ phục vụ ta như một con dâm nô thật sự?"Cô không trả lời bằng lời, chỉ chậm rãi gật đầu, rồi nghiêng đầu, hôn lên ngón tay kia – như đang chấp nhận xiềng xích do chính mình lựa chọn.Cảnh Thường Hi ngồi xuống giường, hai chân không vắt chéo như tư thế mà nàng vẫn luôn làm."Dùng miệng, không được dùng tay."Thẩm Tri Tranh bò lại, quỳ giữa hai chân nàng. Cổ tay bị trói khiến động tác càng khó khăn, nhưng cô không chần chừ. Gương mặt lướt qua lớp thảm lông mềm mại, cả thân thể đều dán sát mặt đất, giống như một kẻ đang bái lạy thần linh của chính mình.Khi đến cạnh giường, cô phải liếm nhẹ vào mũi chân trần của Cảnh Thường Hi. Hành động thay cho lời xin phép.Cảnh Thường Hi khẽ vương tay nâng lấy gương mặt tinh xảo này từ dưới sàn nhà, ánh mắt nàng quét qua vệt đỏ trên má do trận ma sát với sàn nhà và thảm lông"Phục vụ ta."Thẩm Tri Tranh cúi đầu, răng nhỏ khẽ cắn lấy vạt áo đang thắt hờ trên eo, vài động tác qua đi, lớp vải lụa liền buông thỏng sang hai hông. Da thịt mịn màng phản phất hương sữa tinh khiết, cổ họng Thẩm Tri Tranh trở nên bỏng rát.Cô cúi người dùng vành môi của mình lướt nhẹ từ vùng bụng phẳng phiêu đến vị trí giữa hai chân. Mỗi nụ hôn rơi xuống là một sự trân trọng, là một chấp niệm đến tận xươngHơi thở của Cảnh Thường Hi bắt đầu rối loạn. Tay nàng vẫn cầm roi, thi thoảng vung nhẹ đánh lên lưng, mông hoặc đùi đối phươngChát...chát...chát...."Chậm rãi..."Chát....Một roi kéo mạnh từ đầu vai đến thẳng vùng eo.Thẩm Tri Tranh khẽ run nhưng động tác vẫn không dừng lại. Cảnh Thường Hi hai tay nắm chặt lớp ga giường. Nàng hơi cong người, lưng ngả ra sau, khuôn mặt nhuốm sắc hồng ửng đỏ. Mỗi lần lưỡi người kia lướt qua, tựa như có hàng vạn con kiến độc bò khắp da thịt, không chết, nhưng đủ khiến thần trí điên đảo.Chiếc roi trong tay nàng vẫn chưa buông. Đến lần thứ hai mươi hai vung xuống, khi mông cùng lưng Thẩm Tri Tranh hằn thêm những vết đỏ bầm mới thì nàng cũng khẽ bật lên. Thân thể run nhẹ, hơi thở đứt quãng, nhịp tim loạn lạc đến mức bàn tay nàng phải đẩy kẻ đang chôn mặt giữa hai chân mình ra, như thể nếu không làm vậy... chính mình sẽ bị nuốt trọn.Cảnh Thường Hi ngã ra sau, nằm im giữa giường lớn, hơi thở gấp, tay còn giữ roi chưa kịp buông.Thẩm Tri Tranh lúc này ngồi dưới sàn, hai mắt vẫn nhuốm sắc dục. Sợi dây trói bị cô kéo căng, rồi giật mạnh, sau vài nhịp thở, chúng bị ném qua một góc. Áo sơ mi vướng víu cũng bị cô cởi bỏ, vứt theo.Khi Cảnh Thường Hi vừa định ngồi dậy thì đã bị đôi tay kia ghì chặt xuống giường."Ngươi... rõ ràng không uống rượu..."Nàng trừng mắt, giọng còn vương nhịp run. Nhưng chưa kịp nói thêm gì, đã bị đôi môi người kia chặn lại, mạnh, sâu, như muốn chiếm lại tất cả quyền kiểm soát.Lưỡi Tri Tranh lướt vào, chạm đến từng khe hở khát khao mà nàng từng giấu kín. Tay cô giữ lấy hai cổ tay người phía dưới, ghì sát lên đệm, nhưng vẫn nhẹ đến mức chỉ cần đối phương khẽ vùng là có thể thoát ra.Nhưng Cảnh Thường Hi không vùng. Nàng chỉ mở mắt nhìn người kia, trong mắt là tia lạnh chao đảo vì dục vọng dâng cao."Ngươi...lại muốn...như lần trước?"Nàng hỏi giữa một nhịp thở ngắt."Cái giá phải trả...quên rồi sao?"Thẩm Tri Tranh không trả lời, chỉ rời môi, rồi dùng bàn tay trái, vỗ nhẹ lên đùi trong của nàng một cái."Vì...em đang chờ đợi sự phản công này....em đã sớm không còn muốn nhìn thấy một kẻ quỳ dưới chân quá ngoan ngoãn....em cần sự nổi loạn. Em trừng phạt thế nào....ta cũng không trốn"Một cái vỗ nữa. Lần này là bên hông.Tiếng vỗ không lớn, nhưng vang lên trong đêm tĩnh mịch như một lời thỉnh cầu trần trụi. Nóng, rát nhẹ, và mang tính đánh thức bản năng sâu nhất của người dưới thân. Cảnh Thường Hi nhìn cô, ánh mắt tối đi, nhưng vẫn chưa lên tiếng. Môi nàng hé mở, như muốn thách thức"Nếu là nổi loạn... vậy ngươi có biết giới hạn của nó... là ở đâu không?"Thẩm Tri Tranh không trả lời. Cô khẽ cúi người, cắn lên hõm vai Cảnh Thường Hi một dấu răng vừa đủ sâu để đỏ bầm, rồi dùng đầu lưỡi liếm nhẹ quanh viền răng in lại như đang xoa dịu. Bàn tay cô trượt xuống, lần đến bờ eo, vỗ thêm một cái, lần này hơi dùng lực một chút để lại dấu tay màu hồng nhạt"Là ở chỗ....ngày mai em sẽ đi làm ....bằng giày thể thao đế bằng...."Cảnh Thường Hi siết chặt hai đùi theo phản xạ, nhưng không phải để ngăn lại, mà là để giữ chặt lấy cảm giác bị xâm nhập bằng cả tình lẫn lửa."A Tranh..."Nàng rít khẽ"Ta..."Câu nói chưa kịp dứt, tay Tri Tranh đã luồn xuống giữa hai chân nàng, tách ra từng chút một. Không vội vã, không mạnh bạo, chỉ là chậm, đều, như đang trêu chọc thần kinh cuối cùng còn sót lại của Cảnh Thường Hi.Rồi... một cái vỗ nhẹ lên mép trong đùi, kèm theo tiếng thì thầm"Thử xem... đêm nay, ai mới là người khẩn cầu..."Lời vừa dứt, Thẩm Tri Tranh đã cúi người xuống, miệng lướt dọc theo đùi trong Cảnh Thường Hi như một con thú săn mồi đầy nhẫn nại. Bàn tay cô khẽ tách hai chân người kia ra, vỗ thêm một cái nữa, lần này vào đúng nơi nhạy cảm nhất, không mạnh nhưng đủ để thân thể Cảnh Thường Hi chấn động.Nàng nắm lấy mép ga giường, lưng cong lên, vai run nhẹ."A Tranh... dừng lại..."Giọng nàng lạc đi, yếu ớt đến mức ngay cả bản thân cũng không tin nổi.Nhưng Thẩm Tri Tranh không dừng. Cô dùng miệng, dùng lưỡi, dùng cả sự tôn sùng trong dục vọng của mình để cướp lấy từng đợt rên khẽ, từng luồng run rẩy dâng trào từ hạ thân đối phương.Khi cao trào ập đến, cả người Cảnh Thường Hi cong lại như một cánh cung bị giật căng. Tay nàng siết mạnh ga giường, đầu ngả về sau, cổ trắng ngần phủ mồ hôi, và trong đôi mắt nửa khép là ánh lệ loang lổ giữa ham muốn và cực kỳ ức chế - người này một lần nữa lại nổi điên.Thẩm Tri Tranh không tiếp tục, cũng không ngẩng đầu dậy, chỉ khẽ trườn ra, nằm sấp xuống giường, đưa hai tay chắp sau lưng."Chủ nhân... ta xin lỗi. Ta quá giới hạn. Xin hãy... trừng phạt ta."Giọng cô vẫn trầm và kiềm nén, nhưng không còn mùi của dục vọng. Chỉ có sự phục tùng. Tuyệt đối.Cảnh Thường Hi ngồi thẳng dậy. Mái tóc rối lòa xòa che một bên má, ánh mắt nàng lạnh ngắt, nhưng không phải giận mà là ngạc nhiên vì tốc độ đổi mặt của người này, còn nhanh hơn nàng lật sách."Tốt. Ngươi muốn ta trừng phạt? Vậy từ giờ... đừng mong thoát."Nàng đứng dậy, bước đến đầu giường. Rút lấy dây cột rèm, nhanh như một nhát dao, nàng trói chặt hai cổ tay Thẩm Tri Tranh ra sau lưng, kéo tay cô lên cao rồi buộc cố định vào thanh đầu giường.Kế đó, nàng lấy chiếc khăn lụa mỏng đang vắt trên ghế, bịt ngang miệng đối phương, siết nhẹ nhưng đủ để mỗi hơi thở phải lọc qua một tầng vải ẩm ướt bởi không khí nóng bỏng vừa rồi.Sau cùng, nắm tóc cô, kéo ngẩng mặt lên, nàng khẽ cúi xuống thì thầm"Từ giờ, ngươi là không được lên tiếng. Không được phản kháng."Chát.....Roi đầu tiên giáng xuống lưng.Chát....Roi thứ hai rơi vào hông trái.Chát.....Roi thứ ba bên dưới mông, nơi làn da mỏng manh nhưng cũng là địa phương chịu lực tốt nhấtMỗi nhát đều không rách da, không bật máu, nhưng đỏ rực, lan tím, như dấu ấn thiêu vào da thịt.Cảnh Thường Hi không dừng lại. Nàng bước vòng ra phía sau, quỳ lên giường, dùng chân kẹp eo Thẩm Tri Tranh để giữ cô ở tư thế gập người, mông nhô cao, lưng cong tối đa.Từng roi giáng xuống nhịp đều như nhạc trưởng đánh phách. Cảnh Thường Hi không nói gì nữa. Nàng chỉ đánhChát.... Chát.... Chát.......Từng roi đánh xuống nhưng lại khơi gợi dục vọng trong lòng nàng...nàng thật sự đối với việc chà đạp người này...vô cùng có cảm giác thỏa mãnĐến khi sau lưng Tri Tranh rực một màu đỏ tím, nàng mới buông roi, đặt ngón tay lên cổ người kia"Ta không dùng quá nhiều lực....đỏ bầm như thế này....trong thật vui mắt"Tri Tranh thở nhẹ trong lòng. Đúng là so với trước đây nhẹ hơn rất nhiều...nhưng da thịt vẫn đau là không tránh khỏiCảnh Thường Hi khẽ nghiêng đầu, hôn lên vết roi đầu tiên nơi bả vai sưng đỏ"Ta phục vụ ngươi nhé...A Tranh"Nàng không vội tháo dây trói tay Thẩm Tri Tranh. Chỉ khẽ dịch người sang bên cạnh, một tay tháo lấy đầu dây đang cố định ở cạnh giường, một tay luồn dưới vai cô, lật người đang nằm sấp thành ngửa ra, động tác dứt khoát mà không thô bạo. Sau đó lại trói cố định vào thành giường.Bầu ngực mềm mại hiện ra dưới ánh nhìn chăm chú của nàng, nơi những dấu roi còn in hằn quanh xương sườn, như minh chứng của phục tùng và bạo lực xen lẫn.Cảnh Thường Hi cúi người, đặt một nụ hôn nhẹ lên vùng da đang phập phồng vì hơi thở dồn dập. Chiếc răng sắc khẽ cắn lên đầu nhũ hoa, lưỡi nàng vẽ một vòng tròn chậm rãi, tinh nghịch và hiểm độc.Thẩm Tri Tranh khẽ giật người, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế nằm, cơ thể mở rộng hoàn toàn không phòng bị."A Tranh... ngươi có từng nghĩ... ta đối xử bất công với ngươi không?"Câu hỏi này vốn dĩ không cần câu trả lời. Cảnh Thường Hi thò tay vào hộp gỗ nhỏ bên đầu giường, rút ra hai chiếc kẹp gỗ."Không bất công. Ta chờ mong em đối xử như vậy...."Lời này của Thẩm Tri Tranh khiến khóe môi Cảnh Thường Hi cong nhẹ, nàng bóp nhẹ lấy đầu nhũ hoa đang ửng đỏ, máu đã dồn về, da căng mỏng, rồi chậm rãi kẹp vào một bên. Tiếng "tách" rất khẽ vang lên, nhưng sắc mặt Thẩm Tri Tranh lập tức thay đổi, cơ thể căng lên theo phản xạ, hơi thở khựng lại như bị rút cạn.Bên còn lại, Cảnh Thường Hi cố tình chờ lâu hơn, vừa vuốt nhẹ ngực cô vừa ngắm nét mặt co giật vì chờ đợi. Khi chiếc kẹp thứ hai siết lại, người dưới thân khẽ rên lên một tiếng, không lớn nhưng rõ ràng là đang chịu đựng và khao khát được trừng phạt nhiều hơn.Cảnh Thường Hi cười khẽ, cúi xuống hôn lên phần da đang bị kẹp, cảm nhận từng mạch máu đang căng nhức dưới đầu lưỡi."Lời...của ngươi khiến ta....rất muốn giẫm đạp ngươi....."Ngón tay Cảnh Thường Hi chạm nhẹ vào hai chiếc kẹp kim loại đang siết chặt nơi đầu ngực, ánh mắt nàng dõi theo từng cái co nhẹ của bụng dưới Thẩm Tri Tranh như thể đang thử độ phản ứng của món đồ chơi vừa mới chỉnh dây."Có đau không?"Giọng nàng đều, không chút thương hại. Giống như đang nghiêm túc tìm hiểu từng cơn đau đang trải đầy trên người dâm nô của nàngThẩm Tri Tranh không trả lời. Môi cô mím lại, bờ vai khẽ run vì cảm giác tê rần đang lan dọc từ ngực ra toàn thân.Cảnh Thường Hi cười nhạt, tay nàng nhấn mạnh lên một chiếc kẹp, rồi buông ra."Ta hỏi... đau không?""Có..."Lời đáp như gió thoảng, nhưng Thường Hi vẫn nghe được. Nàng khẽ cúi người, môi sát bên tai Tri Tranh."Nếu ngươi biết đau... thì hãy mở miệng cầu xin đi. Xin ta... đánh vào nơi đó. Ngươi là dâm nô của ta – muốn được hành hạ cũng phải nói ra."Giọng nói không cao, nhưng mỗi chữ đều đè xuống như lưỡi roi vô hình. Tay nàng lúc này đã cầm lại roi da mỏng, đầu roi ve vẩy, khẽ lướt dọc vùng ngực đang phập phồng lên xuống.Thẩm Tri Tranh cắn môi. Đôi mắt vốn luôn tự chủ giờ phủ kín dục vọng và sự cam chịu. Cô biết, nếu im lặng, hình phạt sẽ còn sâu hơn. Và hơn hết... cô cũng muốn."Chủ nhân... xin người...Xin hãy... đánh vào ngực ta...Xin hãy... trừng phạt nó, vì ta đã mạo phạm người"Chiếc roi trong tay Cảnh Thường Hi vung xuống không chần chừ. Một tiếng "chát" khô khốc vang lên. Đầu roi da quất chéo ngang bầu ngực phải, làn da trắng lập tức nổi vệt đỏ rực, gân máu giật nhẹ dưới lớp biểu bì.Thẩm Tri Tranh nghiến răng. Mắt khẽ nhắm, nhưng không trốn tránh. Cô hơi ưỡn ngực lên, như thể đang hiến dâng chính điểm yếu của mình.Cảnh Thường Hi nhìn thấy điều đó. Ánh mắt nàng tối lại, góc môi cong lên như kẻ đang thưởng thức từng phản ứng của món đồ chơi trung thành nhất.Chát.....Roi thứ hai, đánh thẳng vào bầu ngực còn lại. Chát.....Roi thứ ba, đầu roi nghiêng xuống dưới hai bên sườn.Chát... Roi thứ tư, rớt vào đường cong giữa rốn và ngực.Chát...Roi thứ năm, đánh ngược lên, chạm vào lớp da non ngay dưới ngực."Không đếm nữa, A Tranh?" Hay ngươi muốn... ta đánh đến khi ngươi không thở nổi mới biết cách điếm khi nhận roi sao?"Thẩm Tri Tranh mở mắt. Cô thở gấp, bờ ngực phập phồng dưới từng vết roi đỏ rát, nhưng giọng nói lại cực kỳ rõ ràng:"Một...Hai...Ba..."Từng roi đánh xuống là từng con số vang lên. Mỗi roi đều không đánh cùng vị trí, mà vẽ thành một tấm bản đồ đan xen trên toàn vùng bụng và ngực.Chát....Roi thứ mười, Cảnh Thường Hi quất ngay sát mép xương hông.Chát....Roi thứ mười lăm. Nàng đánh nghiêng chéo từ vai trái xuống rốn.Chát...Roi thứ hai mươi, đánh thẳng dọc bụng dưới, vết này sâu và dài nhất. Một chút máu đã bật ra dưới daSau roi cuối cùng, Thẩm Tri Tranh mồ hôi rịn ra như sương, lưng thấm ướt một mảng, bụng và ngực rát bỏng như bị thiêu qua bằng lửa nóngCảnh Thường Hi không nói gì thêm. Nàng đặt roi xuống cạnh giường, cúi người chạm môi vào vành môi đang mím chặt của kẻ đang nằm. Giọng nàng thì thầm qua kẽ tai..."A Tranh...thật ngoan"Cảnh Thường Hi ngồi xuống bên mép giường, tay nàng lướt chậm trên bụng người kia, nơi một vệt roi vẫn còn ửng đỏ kéo dài từ xương sườn xuống rốn, làn da bên dưới mỏng manh như chỉ cần khẽ chạm đã run lên vì rát bỏng.Nàng cúi người, đầu lưỡi chạm nhẹ vào viền ngoài của vết đỏ đầu tiên. Nàng lướt khẽ, như trêu chọc như kích thích.Một luồng khí nóng phả vào bụng dưới, khiến toàn thân Thẩm Tri Tranh khẽ run, hai tay bị trói ra khiến cô không thể nào chống đỡ hay kéo người kia lên, chỉ có thể thở gấp và phơi mình dưới từng nhịp tiếp xúc kiaLưỡi Cảnh Thường Hi tiếp tục đi xuống. Dọc bụng dưới, nàng liếm dọc theo từng vết roi. Miệng nàng ấm, ẩm, và đôi lúc cố ý dùng răng cắn khẽ vào vùng rìa vết sưng đỏ, khiến cảm giác tê rát lại bị kéo ngược thành khoái cảm đan xen đau đớn."Cơ thể ngươi... đúng là đẹp hơn khi bị đánh đến như vậy."Nàng khẽ thì thầm. Tay còn lại khẽ tách hai đầu gối người kia ra. Thẩm Tri Tranh khẽ rên. Không phải vì đau. Mà là vì sự dịu dàng này khiến đầu óc cô điên đảo không thôi.Lưỡi Cảnh Thường Hi giờ đã chạm tới rốn, đầu lưỡi xoay một vòng nhỏ, rồi di chuyển xuống dưới nữa, giống như nàng muốn vẽ một đường nối từ đầu ngực rồi eo thon và đến tận ranh giới cuối cùng của thân thể."Ta giúp ngươi thoải mái nhé...A Tranh"Cảnh Thường Hi đặt hai đầu gối lên nệm, ngồi quỳ sát vào giữa hai chân người kia. Đôi tay nàng đặt lên đùi trong, ngón tay lạnh miết nhẹ trên da thịt đã nóng ran, cảm nhận từng cơn run nhẹ truyền qua đầu ngón."Nhìn xem...muốn ta sao?"Nàng không chờ câu trả lời. Một bàn tay trượt lên ngực, ngón cái ấn nhẹ lên vết roi vừa khô, rồi cúi xuống, ngậm lấy bầu ngực còn sưng đỏ.Lưỡi nàng quét một vòng, răng khẽ cắn nơi nhũ hoa như đánh dấu chủ quyền, rồi rút lui. Tay còn lại tiến sâu hơn, trượt qua vùng bụng dưới phập phồng, men xuống giữa hai đùi ẩm nóng đã từ lâu không còn khép nổi.Một ngón tay rồi hai và lách vào, không nhanh không chậm, nhưng sâu đến tận gốc.Thẩm Tri Tranh bật ra một tiếng nghẹn. Cô ưỡn người theo nhịp tay người kia, miệng hé ra như muốn gọi tên, nhưng cổ họng chỉ toàn hơi thở.Cảnh Thường Hi không dừng. Nàng đẩy sâu, rút ra, rồi xoay nhẹ cổ tay, khiến những vách thịt bên trong co giật như đang tự vắt lấy cảm xúc."A Tranh...ngươi là yêu tinh sao? Lại khiến ta....không tài nào dừng được"Nàng siết mạnh hai ngón tay, tì vào điểm sâu nhất, rồi chà vòng trên thành trong mềm yếu. Bụng dưới Thẩm Tri Tranh co rút, chân cô giật nhẹ từng nhịp theo khoái cảm trào lên.Thân thể cả hai chạm nhau, da thịt đỏ rực vì roi giờ dính lấy nhau trong một nhịp sóng chậm nhưng dữ dội. Cảnh Thường Hi cúi thấp người, ngón tay vẫn ở trong, miệng trượt xuống, liếm một đường dài từ đùi non đến khe ướt giữa chân. Khi lưỡi nàng chạm vào điểm nhạy nhất, Thẩm Tri Tranh bật ra một tiếng rên trong vòm họng"A Hi..."Cảnh Thường Hi không nói gì. Nàng chỉ rút tay ra... rồi dùng chính ba ngón chụm lại, đâm vào sâu lần nữa, mạnh và đều. Bàn tay còn lại chặn ngang bụng dưới, ấn giữ để cô không cong người trốn thoát.Chỉ vài lần nhấn sâu nữa, thân thể Thẩm Tri Tranh co giật từng đợt, tiếng nức nghẹn vỡ ra trong hơi thở. Mọi cảm giác đều dồn xuống bụng dưới rồi tràn ra theo từng đợt co thắt mềm rũ.Cảnh Thường Hi ngồi dậy, lau tay bằng khăn cạnh giường, ánh mắt vẫn lạnh mà gợi, rồi cúi xuống thì thầm bên tai"Ngủ ngon A Tranh của ta."Ánh nắng sớm len qua rèm lụa mỏng, rọi lên lớp vải lộn xộn còn lưu lại dấu vết hỗn độn của đêm qua. Trong phòng, hương trà nhài và chút dư vị của một đêm ngọt ngào vẫn quẩn quanh.Hai người cùng xuất hiện ở khu đình giữa sân sau, nơi Cảnh lão thái gia và một vài trưởng bối bên chi lớn của Cảnh thị đã yên vị chờ sẵn. Bữa điểm tâm đã được bày đầy bàn, đủ loại điểm sấm, cháo bào ngư, trà ô long tỏa khói.Lão thái gia đưa mắt nhìn hai người, ánh nhìn quét từ cổ tay đến vành tai, rồi nhẹ nhàng nhếch môi, giọng không nhanh không chậm"Thường Hi, đêm qua ngủ ngon chứ?"Cảnh Thường Hi không cúi đầu. Nàng chỉ mỉm cười đáp lại, giọng lạnh mà lịch thiệp"Nhờ sự an bài của gia gia, cháu ngủ rất yên."Bên cạnh, Thẩm Tri Tranh vừa ngồi xuống, liền rót trà cho lão thái gia trước tiên. Mọi động tác đều chuẩn mực, không dư thừa, nhưng vẫn mang chút mềm mỏng rất nữ giới trong khuôn phép.Mẹ Cảnh nhìn hai đứa một trước một sau ngồi xuống, vô cùng hòa hợp mà mỉm cười"A Tranh, gần đây ta nghe nói con thường xuyên tăng ca. A Hi cũng trở về bệnh viện, thời gian cả hai đều bận rộn. Ta vẫn thấy nên để vài người đến giúp việc cho hai đứa?"Thẩm Tri Tranh trước tiên mỉm cười, sau đó cất giọng bình thản vừa phải mà không khiến mẹ Cảnh thất vọng hay hoài nghi về lối sinh hoạt 'điên loạn' của cả hai"Con cảm ơn mẹ đã lo lắng. Nhưng thật lòng mà nói, con và A Hi đều quen với nhịp sống hiện tại. Hai người một nhà, mọi thứ vẫn gọn gàng, sạch sẽ, không cần đến người giúp việc. Có thêm người qua lại... e rằng không được tự nhiên."Cảnh Thường Hi không xen lời, chỉ nghiêng nhẹ đầu, nhấc chén trà lên hớp một ngụm, như ngầm tán đồng với người bên cạnh. Nàng thả vào chén nhỏ trước mặt người bên cạnh một viên sủi cảo được gói khéo léo, mà thấp giọng lên tiếng"Ăn đi. Chị hôm nay buổi chiều vẫn phải họp. Cơm trưa em sẽ mang đến cho chị"