Trò Đùa Tình Ái (SM)

29



Chương 29

=================

Bầu trời Bắc Thành hừng sáng. Ánh nắng dịu nhẹ xuyên qua lớp kính dày và tấm rèm màu trắng mỏng, nhuộm căn phòng vốn theo phong cách xám lạnh một lớp ánh sáng dịu nhẹ, kéo dài thành từng vết nắng mỏng trên sàn gỗ.

Cảnh Thường Hi tỉnh dậy giữa một vòng tay siết chặt, không vạm vỡ nhưng đầy bản năng chiếm hữu, như thể người đang ôm nàng đã làm vậy cả đêm. Lồng ngực Thẩm Tri Tranh vẫn phập phồng đều, hơi thở chạm nhẹ sau gáy nàng, hương dầu gội vẫn vương vấn trên chớp mũi của nàng..

Nàng không cố rút ra. Chỉ nằm im thêm vài giây, mắt hé mở nhìn lên trần nhà. Rồi khẽ xoay người, cẩn thận gỡ từng ngón tay đang quấn quanh eo mình.

Không đánh thức người kia, nàng rời khỏi giường, khoác vội áo choàng ngủ mỏng vắt ở đầu giường, bàn chân trần chạm lên sàn gỗ lạnh

Nhà tắm mở đèn. Tiếng nước chảy, tiếng bàn chải va khẽ vào thành sứ, tiếng khăn lau mặt, tất cả nhẹ nhàng như không muốn chạm đến bầu không khí mong manh của buổi sáng hôm nay.

Mười lăm phút sau, nàng trở lại phòng ngủ. Người trên giường vẫn chưa dậy.

Thẩm Tri Tranh nằm nghiêng, tay chống đầu, gối lệch sang một bên, lưng cong nhẹ. Tấm chăn trượt xuống hông, để lộ gần hết vùng da trắng với những vết roi hằn đỏ, có chỗ đã thâm, có chỗ vẫn sưng lên tấy rát.

Cảnh Thường Hi ngồi xuống phần giường trống, nàng đưa tay mở nắp lọ thuốc mỡ màu bạc, mùi nhẹ, thanh, hơi mát.

Rồi dùng đầu ngón tay thoa lên từng vết roi, không quá nhẹ để lờ đi cảm giác, cũng không quá mạnh để khiến người kia tỉnh giấc.

Động tác chậm, tỉ mỉ, như thể đang viết một lời xin lỗi không bao giờ được nói thành lời.

Một vệt roi sâu hơn khiến nàng dừng lại lâu hơn.

"Ngươi cũng nên tỉnh rồi. Chuẩn bị buổi sáng cho ta."

Giọng nói đều đều không cao cũng không thấp, rơi vào tai kẻ đang giả vờ ngủ say kia lại như một chút chuột bị nắm chặt đuôi.

Thẩm Tri Tranh khẽ vươn vai, như thể chính mình vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ sâu. Ánh mắt cô rơi vào góc nghiêng tinh xảo ấy, sống mũi cao, xương quai xanh lộ, tấm lưng thẳng như sợi cung căng cứng.

Bàn tay cô vươn ra, nắm lấy bàn tay đang yên vị trên mông mình mà kéo nhẹ.

"Tôi luôn bị mất ngủ. Nhưng ở trong vòng tay em, tôi ngủ thật ngon"

Ngón tay cô đan vào tay Cảnh Thường Hi. Cơ thể vẫn chưa đứng dậy, vẫn đang nửa nằm nửa ngồi, trần trụi giữa niệm giường và ánh sáng mỏng.

"Vậy sao? Nhưng ta thấy ngươi đang lười biếng. Giờ vẫn chưa chịu dậy chuẩn bị buổi sáng. Ta hôm nay phải đến bệnh viện."

Nói xong, nàng rời đi. Áo choàng ngủ lướt nhẹ qua khe cửa, tiếng gót chân trần dẫm lên sàn gỗ vang khẽ mà dứt khoát, bỏ lại Thẩm Tri Tranh ở phía sau

Thẩm Tri Tranh cười khẽ, cô dĩ nhiên không có khuynh hướng tự ngược đãi chính mình nhưng nếu đối phương là em ấy...chuyện này không tệ một chút nào.

Hai mươi phút sau, Thẩm Tri Tranh đã đứng ở trong bếp. Mọi thứ đều sạch sẽ, ngăn nắp, như thể chưa từng có ai chạm tay vào từ khi dọn về. Chỉ có mùi trà trắng bắt đầu lan nhẹ trong không khí.

Thẩm Tri Tranh đứng trước kệ bếp, khoác mỗi chiếc sơ mi trắng rộng. Không mặc đồ lót, không buộc tóc, chân trần giẫm lên nền gỗ mát lạnh, và mông... vẫn còn in rõ dấu roi hằn đỏ, nhói lên mỗi khi nhấc tay nhấc chân. Phần thân không che chắn, cứ thế phơi bày trong không khí.

So với trước đây đã tốt hơn một chút. Ít ra cô còn được mặc áo khi sinh hoạt cùng Cảnh Thường Hi.

Cô mở nắp hộp trà sứ, dùng muỗng múc đúng ba gam lá khô, đặt vào ấm thủy tinh, rót nước sôi đúng tám mươi độ. Khi cúi xuống mở ngăn tủ lấy chảo, vết roi trên mông căng ra, đau rát. Cô khẽ cắn môi, nhưng không kêu.

Thẩm Tri Tranh chuẩn bị bữa sáng đơn giản: trứng lòng đào, bánh mì nướng nhẹ, thêm vài lát bơ. Âm thanh bơ nóng chảy trong chảo, trứng nứt lòng, bánh mì phồng lên trong máy nướng.

Tất cả hòa vào nhau tạo thành không khí ấm áp, bình yên

Cửa phòng ngủ bật mở. Cảnh Thường Hi bước ra với âu phục đơn giản màu trắng kem, tóc uốn lượn sau lừng, gương mặt không trang điểm chỉ tô một lớp son mỏng. Nhưng khí chất của nàng là thứ những kẻ vẫn luôn muốn giả mạo mà không tài nào sao chép được.

Cảnh Thường Hi ngồi xuống ghế ăn. Trước mặt là bữa sáng đã bày sẵn: trứng lòng đào vừa đủ chín, bánh mì giòn vỏ, trà trắng vẫn còn bốc khói.

Khi nàng ngồi an ổn, Thẩm Tri Tranh cũng hạ gối quỳ bên cạnh. Như một nghi thức kéo dài bốn năm nay.

Cô không được phép ngồi ghế. Cũng không được phép ăn khi chưa có sự cho phép

Tay đặt trên đùi, lưng thẳng, đầu hơi cúi.

"Bánh mì nướng hơi quá. Có vị đắng nhẹ"

Giọng Cảnh Thường Hi vang lên nhè nhẹ, nhưng đủ để khiến Thẩm Tri Tranh rùng mình.

"Xin lỗi chủ nhân."

Cô đáp khẽ, mắt vẫn nhìn xuống sàn.

Cảnh Thường Hi không nói thêm. Chỉ gắp một miếng trứng, đưa ngang về phía cô.

"Mở miệng."

Thẩm Tri Tranh ngoan ngoãn ngẩng mặt, mở miệng đón lấy. Cảnh Thường Hi thỉnh thoảng lại dùng tay mình, kẹp nhẹ một lát bánh, hoặc đưa một ngụm trà nhỏ, thản nhiên đút cho người đang quỳ.

Đây có thể là bước tiến lớn trong mối quan hệ của hai người.

Sau bữa sáng, Cảnh Thường Hi đứng dậy, thong thả bước về phía tủ quần áo lớn chiếm trọn một mặt tường trong căn hộ. Tay nàng mở cửa tủ, từng ngăn riêng biệt, sắp xếp thẳng hàng – như thể từng món đã được lựa chọn trước cả khi dọn vào đây.

"Đứng dậy đi. Đổi đồ."

Nàng không quay đầu lại, nhưng giọng nói thốt ra không cho phép chậm trễ.

Thẩm Tri Tranh đứng lên. Khóe miệng còn vương nụ cười, không phải bò.

Cảnh Thường Hi rút ra một chiếc sơ mi trắng cổ Đức, chất vải cotton Ý phẳng mịn, khuy ẩn.

Tiếp theo là một chiếc quần âu dáng suông, đai lưng cắt cúp ôm sát hông, đường ly chạy thẳng.

Nàng gập áo vest – hàng đặt may từ thương hiệu Haute Couture chỉ có một đại lý tại châu Á.

Và cuối cùng, rút từ ngăn giày ra một đôi cao gót đen bóng, đế đỏ – sắc đỏ chói như một dấu ấn cấm kỵ bên dưới vẻ ngoài trang nhã.

"Tối nay Cảnh gia tổ chức tiệc. Ta cũng không thể không đến."

Thẩm Tri Tranh đón lấy từng món. Vành mắt cong lên như đang tính toán

"Trước đây tôi nghe nói Cảnh Tư Viên và Cảnh Tùng Chương cũng xem như là thanh mai trúc mã. Tương lai Cảnh lão gia rất có thể sẽ cho cả hai đính hôn. Nói như vậy, vị thế của Cảnh Tùng Chương xem như nâng lên một bậc."

Cảnh Thường Hi vẫn đang cài nút áo sơ mi cho Thẩm Tri Tranh, động tác không vội, nhưng ánh mắt dưới hàng mi dài khẽ tối đi một chút.

"Có thể nói là vậy. Ngươi nói xem Cảnh Tùng Chương cùng một Cảnh Tư Viên thì sẽ làm được trò hay gì?"

Giọng nàng không gắt, không lạnh, chỉ đơn giản là thiếu đi sự hứng thú. Như thể mọi chuyện ngoài "ta và ngươi" đều chỉ là tiếng ồn.

Thẩm Tri Tranh khẽ cười. Nụ cười ấy không đến mắt, nhưng lại đủ mềm để che đi mọi sắc cạnh.

"Bọn họ sẽ không thể làm được gì. Vài ngày nữa...có thể thế cục thương mại ở Bắc Thành sẽ đổi chiều."

Cảnh Thường Hi đứng thẳng, sau khi phủi nhẹ hai đầu vai của người này. Ánh mắt nàng mang sự hứng thú hơn một phần

"Đổi chiều. Ngươi định làm gì trong đại hội cổ đông của Thẩm thị"

Nàng khẽ nghiêng đầu, ánh nhìn lướt qua cổ áo sơ mi đã được cô mặc chỉnh tề. Tay nâng cằm người kia lên

"Ta có chút trông chờ rồi đấy."

Ánh nắng giữa trưa hắt qua cửa kính tầng mười hai của khu điều trị nội trú. Hành lang trắng tinh được lau sạch bóng, mùi cồn sát khuẩn trộn lẫn tiếng bước chân vội vã của điều dưỡng, bác sĩ, người nhà bệnh nhân. Nhưng không khí hôm nay lại có gì đó... không bình thường.

Cảnh Thường Hi vừa rời khỏi ca mổ buổi sáng. Blouse trắng còn dính vài vệt mờ nước sát trùng, khẩu trang y tế kéo thấp dưới cằm, tay cầm bảng hồ sơ. Khi nàng bước ngang qua khu hồi sức cấp cứu, một âm thanh lớn bất ngờ vọng ra từ phía trước

"Mạng người mà các người cũng dám coi thường sao? Nếu hôm nay mẹ tôi có mệnh hệ gì, tôi sẽ không để yên chuyện này!"

Cảnh Thường Hi nhíu mày. Giọng quát ấy vang lên từ phòng bệnh số 12 – nơi có bệnh nhân nội khoa vừa chuyển lên khu chăm sóc đặc biệt.

Tuy nói bệnh viện Nam Dương chuyên tiếp những tầng lớp thượng lưu. Nhưng nó không có nghĩa không có khu dành cho tầng lớp trung lưu, và người thân của những nhân viên làm việc ở Cảnh thị cũng được cấp phát thẻ y tế tại khu vực dãy B này.

Cảnh Thường Hi đẩy cửa bước vào

Một người đàn ông trung niên đang gầm lên, đứng chắn trước giường bệnh – nơi một người phụ nữ lớn tuổi. tóc bạc trắng đang thở oxy, chỉ vừa ổn định lại sau cơn sốc thuốc.

Điều dưỡng xanh mặt. Một bác sĩ nội trú đang lí nhí xin lỗi. Còn Cảnh Tư Viên – người vốn chỉ đến thực tập – lại đứng thẳng lưng, ánh mắt kiêu ngạo, áo blouse được chỉnh trang kỹ lưỡng như thể đang đi trình diễn hơn là cứu người

"Chú nên giữ bình tĩnh. Mẹ chú vốn đã có tiền sử mẫn cảm thuốc chống đông, nhưng người nhà lại không khai rõ trong hồ sơ nhập viện. Tôi là người làm đúng quy trình – không phải chịu trách nhiệm cá nhân."

"Cô là người kê toa!"

Người đàn ông gằn giọng

"Là cô không kiểm tra tiền sử dị ứng ghi sẵn trong sổ!"

Không khí trong phòng căng như dây đàn. Cảnh Thường Hi nhìn sang bảng y lệnh trên tay bác sĩ nội trú, rồi lạnh giọng

"Bệnh án ghi rõ tiền sử dị ứng warfarin, nhưng cô vẫn dùng thuốc kháng đông dạng nhóm coumarin. Là cô không đọc, hay cô không hiểu?"

Cảnh Tư Viên hơi biến sắc, nhưng chưa kịp phản ứng thì Cảnh Thường Hi đã tiến đến. Nàng tháo khẩu trang, ánh mắt không hề dao động.

"Đều mà cô nên làm lúc này là xin lỗi gia đình bệnh nhân về thiếu sót của mình chứ không phải đứng nghiêm chỉnh ở đây mà nói – không phải chịu trách nhiệm cá nhân."

Cảnh Tư Viên cắn môi. Gương mặt cô ta trắng bệch trong khoảnh khắc. Cô không thể không xin lỗi. Nhưng cũng không muốn nhận lỗi. Cảnh Thường Hi này chẳng phải lạnh lẽo không quan tâm sự đời sao? Như thế nào lại ở này tỏ vẻ với cô.

"Bác sĩ Cảnh. Phòng bệnh này không nằm trong danh sách trực ban của chị? Chị cũng có sở thích ra tay nghĩa hiệp sao?"

Cảnh Thường Hi không đáp ngay. Nàng quay đầu lại, ánh mắt lướt qua khuôn mặt vẫn còn mang vẻ ngạo mạn kia – rồi dừng ở bảng tên nhỏ cài trên áo blouse: Bác Sĩ Thực tập – Cảnh Tư Viên

"Một bác sĩ nội trú biết im lặng nhận sai. Một điều dưỡng biết rút kinh nghiệm. Chỉ có bác sĩ thực tập là cô lại ngạo mạn đứng đây nói lý với người nhà bệnh nhân sao? Cô học Y đức ở nước ngoài cũng thật tốt?"

Giọng nàng không cao, không đè nặng. Nhưng từng chữ rơi xuống như dao mỏng cắt qua lớp kiêu ngạo đang phủ ngoài lớp áo trắng tinh tươm kia. Cảnh Tư Viên siết chặt ngón tay, gương mặt gần như tái đi.

Sáng nay, cô ta được phân đến dãy B này đã bước vào hiên ngang với lời giới thiệu đanh thép "Đại tiểu thư Cảnh gia". Bây giờ gây họa vốn có thể dùng thân phận chèn ép câu chuyện nhưng Cảnh Thường Hi xuất hiện muốn chèn ép cũng không thể. Chỉ có thể lựa lời mà lên tiếng

Cảnh Tư Viên hít một hơi thật sâu, cánh mũi khẽ phập phồng. Cô ta cuối cùng cũng mở miệng, giọng nhỏ hơn nhưng vẫn mang theo chút cay nồng của kẻ không cam chịu.

"Tôi nhận sai sót chuyên môn. Nhưng cũng xin nhấn mạnh rằng, việc tôi thực hiện theo quy trình phân công của bác sĩ hướng dẫn là có căn cứ. Tôi sẽ làm báo cáo chi tiết – và nếu cần – tôi sẵn sàng tiếp nhận đánh giá lại năng lực."

Lời lẽ tỏ ra nhún nhường, nhưng ẩn sau là một câu ngầm đổ lỗi, rằng mọi chuyện không hoàn toàn là do mình.

Cảnh Thường Hi không nhìn cô ta nữa. Nàng chỉ nhìn sang người nhà bệnh nhân, gật đầu lịch sự

"Tôi sẽ theo dõi ca này đến khi xuất viện. Nếu có bất cứ dấu hiệu bất thường nào, xin báo ngay cho tôi hoặc điều dưỡng trực ca."

Người đàn ông trung niên không nói gì, chỉ cúi đầu một cái. Dù không biết thân phận thật sự của người phụ nữ vừa lên tiếng thay mẹ mình, nhưng khí chất và thái độ ấy... không giống kẻ nói mà không làm.

Cánh cửa đóng lại sau lưng Cảnh Thường Hi. Còn trong phòng, Cảnh Tư Viên đứng lặng người một lúc. Bàn tay nắm chặt, môi mím lại.

"Ra oai thì giỏi. Nhưng đừng tưởng có thể đứng trên tôi mãi."

Câu nói gần như thì thầm. Nhưng đôi mắt kia lộ ra ánh nhìn không còn đơn thuần là ganh ghét. Mà là đố kỵ và căm hận.

"Để đến khi Tùng Chương cùng tôi thành hôn. Anh ấy sẽ là người thừa kế của Cảnh thị. Tôi là thiếu phu nhân, để xem tiểu thư như cô lên mặt được với ai?"

Cảnh Tư Viên quay đầu lại, liếc mắt về phía người bệnh đang nằm bất tỉnh trên giường. Cô ta hừ lạnh một tiếng như chỉ đủ để bản thân nghe thấy

"Chút rắc rối hạng hai như thế, nếu không có Cảnh Thường Hi, sớm muộn gì cũng bị ém nhẹm."

Tay chỉnh lại nếp blouse, đôi giày cao gót gõ cạch xuống nền gạch trắng, từng bước rời khỏi phòng bệnh.

Ở hành lang phía ngoài, một điều dưỡng nhỏ giọng nói với người bên cạnh

"Bác sĩ thực tập đó đối với bác sĩ Cảnh rất nhúng nhường thì phải. Cô ta không phải đại tiểu thư sao?"

Một người khác nhanh chóng kéo người đồng nghiệp rời đi

"Lo gì mấy cái chuyện này. Chúng ta lo công việc của mình là được."

Bóng Cảnh Tư Viên lướt ngang qua họ. Nhưng cô ta nghe rõ từng câu. Môi cô ta cong lên, nhưng nụ cười lại lạnh buốt như gió thổi từ phòng lạnh ra. Cô ta bước nhanh vào một góc hành lang vắng, nơi không có camera, rút điện thoại gọi đi.
Qua vài hồi chuông, đầu dây bên kia bắt máy.

"Anh Tùng Chương. Sao anh không nói cho em biết Cảnh Thường Hi cũng làm việc ở bệnh viện Nam Dương?"

Giọng cô ta hạ thấp, nhưng vẫn mang đầy tức tối.

["Sao chứ? Em làm sao biết được thông tin này? Trong nhà anh không nghe ai nói đến cả."]

Giọng nam bên kia trầm thấp, có phần bất ngờ

"Mấy ngày trước trong tiệc chào mừng của em. Em còn bị cô ta và Thẩm tổng gì đó làm cho bẽ mặt. Bằng không em đã có thể tiếp tục làm đại tiểu thư rồi."

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi hơi thấp giọng

[Em nói cô ta cùng Thẩm tổng, là Thẩm Tri Tranh sao?]

Cảnh Tư Viên hoàn toàn không nghe ra sự thay đổi trong giọng nói của Cảnh Tùng Chương, cô ta còn nâng giọng lên một khoảng như muốn trút đi sự bẻ mặt trong buổi tiệc hôm ấy.

"Không sai được. Viện trưởng đã đích thân gọi như vậy. Và Cảnh Thường Hi cùng cô gái kia trong khá thân mật"

[Được rồi. Tiệc tối nay, em chú ý một chút. Đừng để ông nội khó chiu. Cả ông nội lẫn chú út đối với Thẩm Tri Tranh rất trọng dụng]

Hội quán tư nhân Dư Quang – nơi chỉ đón khách theo lời mời. Tọa lạc ở tầng cao nhất của một toà nhà cổ trong khu phố xưa Bắc Thành, nội thất bằng gỗ lim, không gian được phủ bằng mùi trầm nhẹ, tiếng nước chảy róc rách từ hồ cá đá dưới chân phản chiếu ánh sáng dịu từ những trụ đèn cổ.

Thẩm Tri Tranh ngồi đối diện người đàn ông tóc bạc nhưng lưng vẫn thẳng, tay cầm chén trà đầy thong thả. Gương mặt người đàn ông hô mưa gọi gió trong giới thương trường nhiều năm nay lại có nét điềm đạm của một lão nhân gia tuổi xế chiều, dường như sát khí trong mắt đều rút đi đáng kể.

Cảnh Sâm nâng tách trà lên nhấp một ngụm. Ánh mắt ông nhìn Thẩm Tri Tranh mà không hề che giấu sự yêu thích

"Ta nghe nói thời gian quan hệ giữa cháu và Thường Hi rất tốt. Lão già này cũng cảm thấy an lòng"

Thẩm Tri Tranh khẽ cười, tròng mắt đảo nhẹ một vòng như thể hiện sự phấn khích trong câu nói vừa rồi. Cô ngồi rất thẳng đưa tay nâng ấm trà đang đun trên bếp nhỏ vào tách của Cảnh Sâm.

"Ông nội yên tâm. Cháu sẽ chăm sóc tốt cho em ấy. Chuyện sắp tới....vẫn mong ông nội sẽ để tâm đến."

Cảnh Sâm bật cười thành tiếng. Giọng ông không lớn nhưng đậm chất uy quyền của người từng một tay gây dựng đế chế thương nghiệp

"Con xem...Thường Hi là có phước phần gì mà có thể có được cháu. Sau này, nếu con bé tổn thương cháu. Ông không ngại mà đuổi nó ra khỏi nhà..."

Thẩm Tri Tranh nghe vậy nụ cười khẽ chùn xuống. Ánh mắt hơi cúi xuống, hành động nhỏ này không thể qua khỏi mắt người thích quan sát người khác như Cảnh Sâm. Ông hơi trầm ngâm mà cất giọng

"Chuyện năm đó, ta đã tra người điều tra. Rất nhanh sẽ moi con chuột ấy ra. Khi đó, ta muốn xem đám người Thẩm gia làm sao giải thích?"

Ông ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Thẩm Tri Tranh, ánh mắt lão luyện ấy không mang theo sự dò xét, mà là một niềm tin sâu kín chỉ dành cho số ít người từng trải qua thử thách.

"Ta thật lòng hi vọng con và A Hi sống với nhau đến răng long đầu bạc. Nhưng sâu sắc hơn, ta hi vọng con hạnh phúc với lựa chọn của mình."

Không khí trầm mặc một nhịp. Thẩm Tri Tranh đặt ấm trà xuống, lưng vẫn thẳng, tay đan vào nhau, khẽ nghiêng đầu như đáp lễ.

"Cháu đang hạnh phúc. Và cháu tin mình sẽ thay đổi được em ấy. Ông nội có thể tin tưởng cháu."

Cảnh Sâm lại nhấp một ngụm trà, hương trà nhài lan tỏa trong cổ họng, ánh mắt ông nhìn về phía cửa sổ lớn phủ rèm gấm nâu.

"Ta đã tin tưởng cháu từ khi cháu chỉ là cô nhóc sơ trung thôi."

Ông quay lại, giọng trầm hơn

"Con đã chọn một con đường không dễ. Nhưng nếu con đã dám chọn – thì từ giờ, hậu phương có ta."

Bầu không khí tĩnh lặng kéo dài. Ngoài cửa sổ, trời bắt đầu đổ bóng chiều, ánh nắng hắt lên mái ngói cũ tạo thành những vệt sáng hư ảo.

Thẩm Tri Tranh đứng dậy, nghiêng người hơi cúi chào

"Cháu vẫn còn một cuộc hẹn với đối tác. Cháu xin phép đi trước. Tối nay hẹn gặp ông ở buổi tiệc"

"Được"

Trang viên Cảnh gia – Ngoại ô phía Nam Bắc Thành.

Trời đã nhá nhem. Dãy đèn lồng cổ thắp sáng con đường lát đá dẫn từ cổng chính vào sảnh tiệc, ánh sáng vàng nhạt phản chiếu lên mặt hồ nhân tạo tĩnh lặng. Mùi tuyết tùng lẫn hương trà phảng phất trong không khí, tạo nên một loại yên tĩnh dầy sang trọng.

Khách mời lần lượt đến, đều là những thân hữu lâu năm hoặc người có quan hệ huyết thống với Cảnh gia. Tiệc không lớn, nhưng không khí lại tuyệt đối không tầm thường.

Thẩm Lạc Văn mặc vest đen vừa bước vào tiền sảnh liền thu hút nhiều ánh nhìn. Dáng người cao lớn, khí thế ổn định, đôi mắt sắc lẹm không giấu được sự cẩn trọng sau lớp kính mỏng. Lộ Chi Nặc khoát tay đi cạnh ông ta, nhã nhặn với áo choàng dài, tóc búi cao, nụ cười luôn vừa phải như được đo ni đóng giày.

"Lâu rồi mới đến Cảnh gia, vẫn khí thế như vậy."

Lộ Chi Nặc cười nhạt, tay nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo cho chồng.

Thẩm Lạc Văn không đáp, ánh mắt lướt qua đám người đang trò chuyện ở hành lang. Ông gật đầu chào một vị lão nhân trong chi thứ ba, rồi nghiêng đầu thấp giọng

"Ta nghe nói, tiệc tối nay sẽ công bố hôn sự của Cảnh Tư Viên và Cảnh Tùng Chương. Bà nói xem, Cảnh gia sẽ thật sự đưa đế chế của mình vào tay con trai nuôi như Cảnh Tùng Chương sao?"

Lộ Chi Nặc nghe vậy, ánh mắt hơi cụp xuống, giọng nhẹ nhưng chứa đầy hàm ý

"Cảnh Tùng Chương không có huyết thống Cảnh gia. Nhưng nếu Cảnh Tư Viên gả cho cậu ta, hai bên xem như hợp pháp danh chính ngôn thuận. Dù cha của Cảnh Tư Viên là con riêng của lão gia tử, nhưng nói sau cũng là trưởng nam của nhà họ Cảnh. Kế thừa sản nghiệp cũng không có gì lạ"

Bà dừng lại một chút, ánh mắt lướt qua bức bình phong khảm ngọc đang che chắn khu vực hậu sảnh, giọng trở nên mỉa mai khẽ khàng

"Ai bảo Cảnh gia đại tiểu thư lại không màng danh lơi. Một lòng xem quyền lực là phù du kia. Bằng không chúng ta cũng đã để Thẩm Niệm gã sang đây. Cũng xem như giúp Thẩm gia chúng ta có thêm chỗ đứng."

Thẩm Lạc Văn khẽ cau mày. Mắt ông sắc lại như dao cạo lướt qua mặt bàn thủy tinh.

"Bà còn dám đề cập đến Niệm Niệm ở đây. Thời gian này tiết chế một chút. Vài ngày nữa là đại hội cổ đông, ta như thế nào luôn cảm thấy bất an vô cùng."

Phòng khách nhỏ cạnh sảnh tiệc, được trang trí bằng gỗ mun và đèn lồng thủy tinh, ánh sáng ấm dịu tỏa xuống bàn trà thủy tinh, nơi có ba người đang ngồi thành hình tam giác. Bên ngoài là tiếng cười nói rộn ràng từ khách khứa, nhưng bên trong căn phòng kín đáo này, không khí lại tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng khay trà sứ chạm nhẹ lên mặt bàn.

Cảnh Tùng Chương ngồi đối diện hai người họ Thẩm. Vẫn là vẻ ngoài điềm đạm, khí chất quý tộc pha chút thư sinh, nhưng ánh mắt lại mang theo độ sâu mà không phải người trẻ tuổi nào cũng có.

"Lâu rồi mới gặp hai bác. Từ ngày bác trai lui về làm hậu phương thì toàn bộ sự kiện ở Bắc Thành này đều là A Tranh đi thay. Cô ấy đúng là tuổi trẻ tài cao. Cháu tự thấy năng lực bản thân cũng thua xa vài phần."

Thẩm Lạc Văn lên tiếng nhẹ và đều

"Sao có thể. So với Cảnh thị thì Thẩm thị vẫn phải cố gắng nhiều. Ai cũng biết Cảnh thị từ khi được cậu dẫn dắt đã liên tiếp mang thêm nhiều dự án tiền tỷ cho tập đoàn. Năng lực của cậu, Tri Tranh như thế nào lại bì kịp"

Cảnh Tùng Chương không phản bác, cũng không xác nhận. Chỉ nghiêng người một chút, lễ phép

"Bác trai quá lời. Dù sao thì tôi cũng chỉ là cháu nuôi của lão gia. Được nuôi dưỡng nhiều năm dĩ nhiên sẽ hết lòng phò trợ"

Lúc này, Lộ Chi Nặc mới lên tiếng. Giọng bà rất dịu, nhưng sắc bén hơn chồng

"Không quá lời. Cảnh tổng tuổi trẻ tài cao, sắp tới đi khi cùng nha đầu Tư Viên nên vợ chồng, càng là mỹ mãn hơn rất nhiều."

Cảnh Tùng Chương khẽ cười, tay xoay nhẹ chiếc nhẫn ngọc đeo trên ngón út:

"Hôn sự... vẫn là chuyện của người lớn. Nhưng đúng là ông nội vẫn luôn có dự định đó."

Tiếng giày cao gót chạm nền đá cẩm thạch, nhẹ nhưng đầy khí thế, vang lên giữa sảnh chính đang nhộn nhịp. Đám đông dần tách ra như theo bản năng, để lộ một lối nhỏ dẫn thẳng về phía trung tâm hội trường.

Cảnh Thường Hi mặc lễ phục đen ôm sát, tóc búi cao lộ trọn đường nét thanh tú, ánh mắt lạnh nhạt quét qua đám người đang chờ đợi một "màn xuất hiện muộn". Thẩm Tri Tranh sóng vai đi bên cạnh, vẫn là bộ Suit đơn giản được cắt may tinh tế, ôm trọn dáng người và khoe khéo đôi chân dài thẳng tắp.

Khí chất của hai người đi cạnh nhau khiến cho không gia như lặng đi một nhịp. Không ai có thể phủ nhận, hai người họ đứng cạnh nhau... thật sự rất đẹp.

Cảnh Sâm đã nhận ra tiếng động, ông xoay người, ánh mắt vừa nhìn thấy bóng dáng Thẩm Tri Tranh đã khẽ nheo lại, rồi lập tức giãn ra thành một nụ cười rõ ràng

"Tới rồi sao? Người già như ta chờ một lát cũng thấy dài."

Cảnh Dụ Thành đứng dậy đầu tiên, nhẹ gật đầu chào con gái. Ánh mắt kín đáo dành cho Thẩm Tri Tranh

"A Hi. Con đến rồi."

Lâm Phương Từ thì mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt khẽ lướt qua Thẩm Tri Tranh rồi quay lại nhìn con gái

"Mau ngồi xuống. Chỉ là tiệc gia đình, không cần câu nệ"

Cảnh Thường Hi chào một cách chuẩn mực

"Ông nội. Ba. Mẹ."

Sau đó mới xoay người nghiêng đầu, cánh tay câu lấy người bên cạnh. Hoàn toàn là dáng vẻ thân thiết nhất

"Tri Tranh buổi chiều có mấy cuộc họp lớn, con lại có ca phẩu thuật quan trọng. Nên để mọi người chờ lâu rồi. Thành thật xin lỗi"

Cảnh Sâm bật cười, vẫy tay ra hiệu cho Thẩm Tri Tranh

"A Hi, cháu phải chăm sóc Tri Tranh thật tốt. Ta vừa nhận được tin, tập đoàn Thẩm thị quý này lại tiếp tục vượt chỉ tiêu, cổ đông đều hận không thể dập đầu cảm ơn A Tranh."

Thẩm Tri Tranh nghe vậy thì khẽ nghiêng người, nở nụ cười nhã nhặn, không quá khiêm tốn cũng không kiêu ngạo

"Ông nội quá lời. Chỉ là có chút may mắn thôi. Không nên tự mãn."

Cảnh Dụ Thành bước đến vỗ nhẹ lên vai Thẩm Tri Tranh. Ông ta vốn không hay khen ngợi người khác, kể cả Cảnh Tùng Chương mang thân phận tổng giám đốc Cảnh thị - ông ta cũng chưa từng đánh giá cao. Nhưng Thẩm Tri Tranh thì khác, không hề che giấu sự tán thưởng

"Thị trường thời gian này chao đảo không thôi. Giữ vững phong độ đã là việc tốt, đằng này có thể tiến thêm một bước chính là rất suất sắc. A Tranh khiêm tốn là tốt, nhưng quá khiêm tốn sẽ khiến người khác ảo tưởng về năng lực của mình"

Thẩm Tri Tranh gật đầu, giọng mềm mại

"Vâng, ba dạy phải."

Lâm Phương Từ lúc này cũng lên tiếng, giọng nhẹ nhàng nhưng không kém phần thân thiết

"Tiệc gia đình không nên nói chuyện công việc. Mau vào ngồi"

Chương trước Chương tiếp
Loading...