Trò Đùa Tình Ái (SM)
28
Chương 28================Tầng cao nhất của chung cư Skyline Bắc Thành – một căn penthouse im lìm giữa bầu trời đêm.Đèn cảm ứng hành lang bật sáng từng đợt theo bước chân tiến vào. Không có tiếng người. Không có lời chào. Chỉ có tiếng mở khóa vân tay vang lên khẽ khàng giữa một không gian sang trọng đến nghẹt thở.Cánh cửa khép lại phía sau.Không quản gia. Không nhân viên phục vụ. Không ai đứng đợi để đón áo khoác hay rót nước. Thế giới bên trong căn hộ này chỉ có hai người – người đang đứng yên như tượng giữa bóng đèn vàng dịu nhẹ, và người kia vừa kéo cửa, cởi áo khoác ngoài, lặng lẽ treo lên mắc.Gió đêm lùa từ ban công kính chạm trần – nơi nhìn ra toàn cảnh thành phố – mang theo mùi sương nhẹ lẫn khói bụi. Ánh đèn từ hàng vạn toà nhà phía dưới lấp loá như hàng triệu ánh nhìn đang dõi theo... những gì sẽ diễn ra trong căn hộ nàyCảnh Thường Hi đứng bên quầy bar của phòng khách. Ánh mắt nàng đảo quanh căn hộ, trang trí đơn giản, nội thất không cầu kỳ, thậm chí mùi sơn tường nàng vẫn có thể cảm nhận được đang thoảng ra trong không khí.Nàng rót ra một ly rượu từ bình rượu đang khui dở trên bàn bar. Vị cay nồng xộc vào không khí bao bọc lấy hơi thở của hai kẻ đang có mặt tại đây."Căn nhà không tệ. Thẩm tổng ra tay thật hào phóng. Muốn mua liền mua."Thẩm Tri Tranh không nói gì, chỉ bước chậm qua tấm thảm lớn giữa phòng khách, đến bên cửa kính sát đất. Cô nhìn xuống thành phố – nơi mọi thứ dường như đang sống – rồi chậm rãi xoay người lại, mắt đối mắt với người phụ nữ vẫn đứng lặng bên ánh đèn hắt từ dãy đèn trần cao cấp.Khóe môi khẽ cười nhạt"Chỗ kia đã có Lưu Hoa, tôi không thích. Nơi này tôi đã cho người chuẩn bị tất cả. So với CLB mà em hay lui đến còn muốn đầy đủ hơn. Sau này, em muốn tiêu khiển chỉ có thể tiêu khiển tôi thôi."Cảnh Thường Hi không đáp. Mắt nàng cụp xuống, lướt nhìn ngón tay mình đang vân vê thành ly thủy tinh trong suốt, rượu màu vàng đậm theo động tác lắc tay của nàng mà sóng sánh."Ngươi không hỏi vì sao ta lại thích bạo ngược người khác sao?"Câu hỏi vang lên không mang ý thăm dò. Cũng không buộc trả lời. Nó giống như một con dao được rút khỏi bao, đặt trên bàn.Thẩm Tri Tranh nhìn nàng. Không chớp mắt."Tôi không cần biết nguyên nhân. Thứ tôi cần biết là em hài lòng với nó. Và tôi lại có thể đáp ứng được đều đó mà thôi."Cảnh Thường Hi mỉm cười. Nụ cười đó không đến từ vành môi, mà đọng ở nơi đáy mắt, như thể cuối cùng cũng có kẻ nhìn ra bản chất thực sự. Ẩn sâu bên trong một đại tiểu thư cao lãnh là một tâm hồn vặn vẹo đến cùng cực.Nàng đặt ly rượu xuống bàn bar, từng tiếng va chạm vang lên rất khẽ, nhưng bén như tiếng nấc trong cổ họng.Chỉ vài bước chân đã đưa nàng tiến sát đến trước mặt Thẩm Tri Tranh.Đầu ngón tay nàng mang theo khí lạnh lướt trên gương mặt người đối diện. Bất chợt nàng đưa tay tách mở từng cúc áo sơ mi, đến hàng giữa ngực liền dừng lại. Ngón tay trượt nhẹ khỏi lớp vải, chuyển sang vạch một đường dọc theo xương quai xanh."Thời gian này không dạy dỗ. Vết thương phần lớn đã tan hết rồi đúng không?"Thẩm Tri Tranh vẫn đứng yên, nhưng lồng ngực đã bắt đầu phập phồng. Hơi thở cô nghẹn nơi cổ họng, không phải vì sợ, mà vì đoán trước điều gì đang đến – và chờ đợi nó như một bản án ngọt ngào.Thậm chí còn mang theo chút chờ mong."Em có thể dạy dổ lại được rồi. Dụng cụ ở căn phòng bên kia. Chúng đang chờ em đến để cầm lên...và xử phạt tôi."Không có tiếng đáp. Nhưng đôi mắt kia đã trầm hẳn xuống, sâu như vực thẳm, như thể góc khuất bên trong nàng đã được người này gõ cửaCảnh Thường Hi xoay người, không nhanh không chậm, bước vào căn phòng nhỏ ẩn sau cánh cửa kính mờ bên trái lò sưởi.Khi nàng trở lại, trong tay là một chiếc hộp đen da bóng, không nắp, không khóa, chỉ đơn giản là nơi chứa những vật dụng không bao giờ được bày ra giữa ánh sáng ban ngày.Còng sắt, kẹp ngực, roi da.Chỉ cần đặt ba món đó xuống bàn kính bên cạnh, rồi ra lệnh bằng giọng nói trầm thấp đến lạnh buốt"Cởi áo. Quỳ gối. Hai tay giơ ra trước."Thẩm Tri Tranh tuân lệnh như phản xạ. Cô cởi nốt hàng cúc còn lại, kéo áo khỏi vai, rồi quỳ xuống giữa phòng khách được lót bằng sàn gỗ màu nâu đậm.Cạch....Âm thanh còng sắt khóa vào cổ tay vang lên dứt khoát. Kim loại lạnh áp sát da thịt, nặng và rắn – như một tuyên ngôn: Cuộc chơi chính thức bắt đầu.Cảnh Thường Hi nâng cằm cô bằng mũi roi. Chỉ một động tác đơn giản, nhưng đầy uy lực."Ta từng nghĩ khi có sở thích này..chính là bệnh hoạn."Nàng cúi xuống, kẹp hai đầu ngực bằng cặp kẹp inox lạnh buốt, từng chiếc một, đúng vị trí –đầu ti - không chặt đến bật máu, nhưng đủ để khi hít thở sâu cũng khiến đau nhức truyền khắp ngực.Cơ thể Thẩm Tri Tranh giật nhẹ.Một tay Cảnh Thường Hi vẫn giữ dây roi, tay còn lại nâng nhẹ cằm đối phương, nghiêng đầu nhìn sát"Sau đó bác sĩ tâm lý nói với ta đây không phải bệnh. Trên đời này có rất nhiều người giống ta."Vết hằn giữa ngực đã nhô cao, da bắt đầu tím nhẹ vì tắc máu cục bộ, và chính tại nơi đó, Cảnh Thường Hi nâng tay, cầm lấy roi da mảng kéo một đường dài từ không trung xuống.Vút....Tiếng roi quất thẳng vào phần ngực bị kẹp.Da thịt bị chấn động kép – một từ roi, một từ kẹp. Cơ thể Thẩm Tri Tranh giật mạnh, nhưng vòng còng nơi cổ tay buộc cô phải giữ yên tư thế. Không thể cuộn tròn. Không được né tránh.Vút. ..Roi thứ hai. Cùng một điểm.Lần này, vết đỏ kéo dài, lan ra thành hai nhánh, như vết máu loang trong nước. Nhưng không có máu thật. Chỉ có cơn nóng rát đến độ mỗi lần hít vào cũng khiến ngực đau như bị xé.Cảnh Thường Hi nhìn vết đỏ kéo dài trước ngực người này, cả người như bị đốt nóng lên 100 độCảnh Thường Hi không hỏi có chịu nổi không. Cũng không cảnh báo roi tiếp theo sẽ đến lúc nào. Nàng chỉ thong thả vung roi trong không gian yên lặngVút....Roi thứ ba. Thẳng ngực phải.Vút....Roi thứ tư. Chéo nghiêng, vắt qua phần kẹp.Vút...Roi thứ năm. Đúng nút kẹp bên trái.Thẩm Tri Tranh cắn chặt môi, cổ họng bật ra tiếng rên gần như khàn đặc, nhưng vẫn không xin tha. Mồ hôi rịn ra từ hai bên thái dương, rơi theo từng nhịp đòn xuống sàn gỗ Cảnh Thường Hi cúi người, nhẹ nhàng chạm vào phần ngực đang tím lại"Trước đây...không cho ngươi khóc...hiện tại..có thể khóc..."Nàng mỉm cười, nụ cười rất nhẹ, rất dịu dàng, như thể đang an ủi một bệnh nhân. Nhưng bàn tay lại nâng roi lên cao hơn.Roi thứ sáu. Bên phải, đỉnh cong vút.Thứ bảy. Hạ thấp, sượt qua khe ngực.Thứ tám. Quất mạnh vào chính giữa hai kẹp, một cú chạm thần kinh, khiến toàn thân cô thở dốc.Thứ chín. Đánh nghiêng, kéo dài xuống bả vai, để cơn đau lan tỏa rồi dội ngược.Và roi thứ mười, nàng không vội đánh. Chỉ để roi buông thõng trong tay, đầu roi nhẹ nhàng lướt lên gò ngực đã sưng đỏ.Vút....Một tiếng rõ ràng, như xé không khí, giáng thẳng xuống, đúng nơi hai vết kẹp giao nhau.Thẩm Tri Tranh gục đầu xuống, tóc xõa che nửa gương mặt. Không khóc. Nhưng nước mắt đã dâng ướt mi.Cảnh Thường Hi cúi xuống. Áp môi sát tai người đang quỳ"Và ta phát hiện...ngươi chính là thích bị hành hạ...hay nói là ngươi muốn ta hành hạ ngươi, chà đạp ngươi"Ánh đèn đô thị từ những tòa cao ốc phía dưới phản chiếu lên tấm kính trần suốt từ sàn đến trần, một bức rèm sáng trong suốt, nơi kia là ánh đời xa hoa. Ở đây, trong căn penthouse tối mờ là khung cảnh hoàn toàn khác.Cảnh Thường Hi đứng im, làn da trắng muốt được ánh đèn vàng pha chút gió đêm tô sáng, tựa như một vị nữ hoàng độc đoán. Trong tay nàng là sợi xích sắt lạnh buốt, mắc một đầu vào vòng cổ da vẫn quấn nhẹ quanh cổ Thẩm Tri Tranh.Thẩm Tri Tranh vẫn mặc quần âu đen ôm sát, từ vòng hông xuống bắp đùi vẫn là dáng dấp của một tổng tài với mối quyết định ảnh hướng đến chén cơm hàng ngàn người. Nhưng giờ đây, cô lại ở trong tay một người phụ nữ, cam tâm trở thành vật nuôi của em ấy."Bò"Giọng Cảnh Thường Hi chậm rãi vang lên, không cao, không sắc, nhưng thấm lạnh như lưỡi dao kề sát cổ họng, chỉ cần tên âm thanh từ miệng chủ nhân cũng đủ khiến người kia nhích người mà phục tùng.Sợi xích khẽ rung.Thẩm Tri Tranh cúi đầu, hai tay chạm sàn, lòng bàn tay mở ra đặt trên nền gỗ nâu sẫm lạnh buốt. Cơ thể cong xuống trong tư thế của một kẻ đã từ bỏ hình dạng con người, và đã quen với việc bị đối xử như một con chó.Từng bước bò chậm rãi bắt đầu, kéo theo tiếng xích sắt va vào sàn "keng... keng... keng...", không gấp gáp, không trốn chạy, mà là tự nguyện kéo mình qua từng bước nhục nhã.Bên ngoài, ánh đèn từ thành phố xa hoa vẫn rọi vào như những con mắt giám sát. Bên trong, một người phụ nữ vẫn giữ tay cầm xích, đi chậm phía trước, từng bước, từng bước, như dắt một con thú cưng đi tản bộ trên không."Có phải ngươi cảm thấy rất kích thích không?"Cảnh Thường Hi nói mà như thì thầm, như rót mật lạnh vào tai.Rồi nàng giật nhẹ một cú không mạnh, nhưng đủ khiến Thẩm Tri Tranh chệch nhịp, khụy tay, khuỷu chân trượt dài trên sàn gỗ, cằm chạm sàn, ngực trần bị kéo căng ra phía trước, hai kẹp ngực giật mạnh, cơn đau ập tới như lưỡi dao bén ngót cắt ngang khoái cảm."Ta cũng là vô cùng kích thích"Tấm kính sát trần phản chiếu hình ảnh một người đàn bà quỳ bò, thân trên trần trụi, da đỏ rực, tóc rối, mồ hôi chảy từ xương quai xanh xuống khe ngực, nơi kẹp inox vẫn còn ghì chặt, như một dấu chứng nhận quyền sở hữu."Ngẩng lên. Nhìn bản thân ngươi đi. Đây là cái giá của việc yêu ta."Cảnh Thường Hi kéo nhẹ thêm một vòng, dẫn cô bò quanh mép kính, từng bước một, như đang trưng bày sự khuất phục trước ánh nhìn của cả thành phố.Cảnh Thường Hi dừng lại khi đến đoạn kính sát sàn, nơi ánh sáng từ thành phố phía dưới hắt lên rõ nhất. Nàng giật nhẹ sợi xích, kéo người phía sau khựng lại."Quỳ yên"Cảnh Thường Hi bước lùi một bước, nâng một chân lên, đặt ngay trước mặt Thẩm Tri Tranh.Cổ chân nàng trắng, thon, ẩn dưới lớp quần dài là đường gân mảnh lộ ra nơi mắt cá. Giày đã tháo từ lúc nào. Làn da lộ dưới ánh đèn trắng như băng lạnh."Liếm."Thẩm Tri Tranh ngẩng đầu, vết hằn roi vẫn sưng đỏ nơi ngực với hai chiếc kẹp inox vẫn kêu hành mà đứng yên, đầu tóc rối bời như vừa chui ra từ trận huấn luyện nào đó. Cô chậm rãi cúi xuống, áp môi vào cổ chân Cảnh Thường Hi.Từng cái chạm nhẹ, từng cái liếm dọc theo gờ xương mắt cá, từng đường cong nơi cổ chân"Ngoan....chậm rãi theo."Cảnh Thường Hi mỉm cười, tay vẫn giữ dây xích, nhẹ xoay cổ chân cho người kia phải xoay đầu theo.Một kẻ với thân trên đầy dấu roi, bị buộc phải liếm chân một người đang đứng.Hình ảnh phản chiếu trên tấm kính không khác gì một bức tranh sống động về sự phục tùng triệt để.Khi lưỡi cuối cùng rời khỏi cổ chân, Cảnh Thường Hi kéo dây xích, ra hiệu"Ngồi lên ghế đó."Đó là chiếc ghế đơn bọc nhung, đặt lệch bên trái quầy bar, có phần tựa lưng thấp, tay vịn thấp, không che chắn. Ghế dành cho tiếp khách nhưng hôm nay, nó sẽ làm nơi hành hình.Thẩm Tri Tranh bò tới, nhưng chưa kịp ngồi, bị ấn xuống.Cảnh Thường Hi ép cô ngồi thẳng lưng, dạng chân, hai tay bị còng kéo về sau lưng ghế, khiến ngực nhô cao, lưng ưỡn, bụng phơi mở, toàn bộ vùng thân trên hoàn toàn không nơi che chắn."Không được khép chân."Nàng bước ra phía trước, ngồi xuống đối diện. Thản nhiên rót thêm một ly rượu vào nhấp nháp.Ánh đèn rọi từ trên xuống, chiếu lên da thịt vẫn còn rịn mồ hôi, lên hai bên ngực đầy vết lằn, lên còng tay sáng lạnh đang ghì chặt ra sau."Có hối hận không?"Cảnh Thường Hi nhàn nhạt lên tiếngThẩm Tri Tranh khẽ ngẩng đầu, nụ cười vươn trên môi rất nhẹ"Không hối hận. Chỉ cần em thích là được"Thẩm Tri Tranh ngồi yên dưới sàn. Cánh tay bị còng kéo ngược ra sau tựa lưng, khớp vai nhức nhối đến tê dại. Hai chân vẫn bị ép dang rộng, không được phép khép lại, cơ thể hoàn toàn mở ra dưới ánh đèn trắng lạnh.Cảnh Thường Hi đứng trước mặt cô, không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào vùng bụng đang phập phồng nhẹ vì căng thẳng. Nơi cúc quần âu vẫn còn đóng kín, nàng quỳ xuống.Không vội vã. Không gây tiếng động. Quỳ ngay giữa hai chân người kia.Hơi thở của Cảnh Thường Hi chạm vào da thịt phơi mở, kéo theo cơn rùng nhẹ từ bụng dưới lan lên toàn bộ sống lưng."Ta tháo giúp ngươi."Tách....Ngón tay nàng khẽ mở nút cài đầu tiên. Chậm rãi. Chính xácCả cơ thể Thẩm Tri Tranh khẽ giật, nhưng hai tay đã bị còng chặt sau ghế, không thể che chắn, không thể kéo vải lại, cũng không thể ngăn người đối diện tiếp tục.Tách. ...Nút thứ hai. Cảnh Thường Hi trượt tay xuống, lùa vào mép vải, kéo dây kéo trượt xuống từng phân mộtTiếng kéo khóa nghe nhỏ thôi, nhưng vang lên như một bản án bị thi hành.Lớp vải quần âu cao cấp bắt đầu trễ khỏi eo, lộ ra phần bụng dưới đang căng cứng vì ép thở. Cảnh Thường Hi không cười. Không thở mạnh. Chỉ cúi thấp người hơn, áp má vào phần da vừa lộ, nghe nhịp tim đập nhanh không kiềm chế"Nói cho ngươi một bí mật. Ở cạnh Thẩm Niệm, ta...không có cảm giác này"Nàng luồn ngón tay vào bên hông quần, kéo mạnh một bên xuống, vải trượt khỏi đùi, chạm sàn. Toàn bộ phần thân dưới từ bụng đến gối giờ chỉ còn lại một mảnh vải mỏng bám sát, như thể nàng cố tình giữ lại sự khiêu khích cuối cùng.Cảnh Thường Hi không cởi hết.Chỉ kéo lớp quần âu xuống ngang đầu gối, giữ lại mảnh vải lót mỏng sát da, thứ cuối cùng còn sót lại giữa một nữ nhân đang bị trói, dang chân, ngồi bất động, và ánh đèn từ thành phố chiếu hắt vào như một chiếc máy giám sát vô hình.Nàng đứng dậy, bước chậm đến chiếc hộp đen đặt ở góc bàn. Tay mở nắp, rút ra một vật nhỏ chỉ bằng lòng bàn tay: thiết bị rung silicon màu đen, không dây, mỏng nhẹ có đầu cong vừa khít với cơ thể, và một điều khiển từ xa."Khởi động đêm nay nào....A Tranh"Nàng quay lại, quỳ xuống lần nữa. Cẩn thận vạch nhẹ mép quần lót, luồn thiết bị vào đúng vị trí nhạy cảm, ép sát vào cơ thể đang khẽ run vì lo sợ lẫn... mong chờ."Đừng nhìn ta như thế."Giọng nàng mềm đi"Ta chưa làm gì ngươi cả. Chỉ... đặt một thứ vào đúng chỗ nó nên ở."Ngón tay nàng nhấn nhẹ thiết bị để chắc chắn nó dính chặt. Rồi buông tay.Không khởi động. Không báo trước. Chỉ đứng dậy, cầm điều khiển và lùi về sau."Tư thế giữ nguyên. Không rên. Không khép chân. Không được nhắm mắt."Cảnh Thường Hi ngồi xuống ghế đối diện. Đôi chân vắt chéo. Ngón tay đặt hờ lên nút điều khiển, và rồi nàng nhấn công tắcBíp.....Thiết bị rung lên. Nhẹ.Chỉ một tầng đầu. Nhưng đủ khiến cả người Thẩm Tri Tranh co rút.Bả vai gồng lên, bụng dưới căng lại, cổ họng bật ra âm thanh ngắn nhưng bị kìm nén.Không dám kêu. Không thể chạm vào. Không thể làm gì ngoài việc chịu đựng, trong khi hai tay bị còng, chân bị ép dang, và ánh nhìn đối diện vẫn không rời khỏi từng phản ứng cơ thể."Cường độ này...rất nhẹ đấy A Tranh"Bíp....Tầng hai, mạnh hơn. Đầu gối Thẩm Tri Tranh run rõ. Mắt mở to hơn, môi hé ra nhưng không nói thành tiếng. Ngực phập phồng, vai run, lòng bàn chân co lại."Không được đạt cực khoái nếu ta chưa cho phép."Giọng nàng lạnh xuống"Nếu lỡ... thì ta sẽ tăng cường độ lên mức khiến ngươi phát điên mà không bao giờ lên đỉnh được nữa."Cảnh Thường Hi dựa người ra ghế. Ngón tay nàng chơi đùa với điều khiển, ấn từng nhịp ngắt quãng, lúc mạnh lúc nhẹ."Ta không cần ngươi rên. Ta cần ngươi... chịu đựng trong im lặng. Và phải mở to mắt nhìn ta"Bíp. Bíp. Bíp.Cường độ rung thay đổi thất thường, có lúc như vuốt nhẹ, có lúc như giật nảy lên toàn bộ cơ bụng. Ngón tay Thẩm Tri Tranh bấu chặt vào mặt sau ghế dù tay bị còng, da ở cổ tay bắt đầu rướm máu nhẹ vì ma sát, mồ hôi chảy dọc cằm, thở dốc từng nhịp nhưng vẫn cắn chặt môi không rên lên thành tiếng.Cảnh Thường Hi vẫn ngồi đó như đang thưởng thức một bản nhạc được điều khiển bằng remote."Không định cầu xin ta sao A Tranh"Bíp.... Một nút tăng cường độ được nhấn, máy rung mạnh gấp đôi. Cơ thể Thẩm Tri Tranh cong giật nhẹ. Cổ họng cô phát ra âm thanh nức nghẹn, lần đầu tiên... lời nói bật ra không theo ý chí"Tôi... tôi không chịu nổi..."Cảnh Thường Hi không mảy may động tâm. Nàng đứng dậy, cầm lấy roi da mảnh ban nãy, bước về phía kẻ đang bị trói."Ta đâu hỏi ngươi chịu nổi hay không? Ta hỏi ngươi muốn gì?"Roi giơ lên. Một đường quất dọc theo phần bụng dưới, ngay sát mép quần lót, nơi cơ thể đang giật từng hồi vì rung động.Tiếng roi quất lên da hòa vào tiếng máy rung – một thứ âm thanh thô bạo, tàn nhẫn"Cầu xin đi. Nhưng không bằng tiếng rên, mà bằng lời lẽ thật sự. Phải đủ nhục... mới đáng được ta thưởng."Vút. ....Roi thứ haiVút.... Roi thứ ba.Da bụng cô ửng đỏ, cơn đau làm nỗi khoái cảm bị bẻ gãy giữa chừng. Từng mảng da thịt không ngừng bị đốt nóng.Thẩm Tri Tranh rướn người, giọng khản đặc"Xin..em...cho tôi..."Giọng cô vỡ ra như tiếng gãy vụn trong gió. Cảnh Thường Hi cúi xuống, kề mặt gần kẻ đang run rẩy"Kêu ngạo quá A Tranh. Dâm nô thì phải nói thế nào?"Vút.... Một roi quất chéo từ hông sang ngực. Vút.....Rồi một roi khác giáng đúng khe đùi.Thẩm Tri Tranh nấc lên thành tiếng, giữa cơn rung và từng cú đánh, khoái cảm trào lên rồi bị dội ngược, toàn bộ thần kinh như bị kéo căng đến tận cùng."Tôi..muốn em...xem..tôi là công cụ phát...tiết..."Giọng nói vỡ vụn, mắt mờ nước, cổ họng khô khốc, nhưng từng từ bật ra rõ ràng, không còn là lời của một tổng tài, mà là của một kẻ đã đầu hàng. Là của một kẻ khao khát được người mình yêu chạm vào và âu yếm.Cảnh Thường Hi dừng lại, cầm điều khiển, giữ nút rung ở tầng cao nhất trong 10 giây.Toàn thân Thẩm Tri Tranh giật bắn, từng cơ nhỏ co rút, cổ họng bật ra một tiếng gào không rõ là đau hay sướng, rồi ngay trước cao tràoBíp. Thiết bị tắt.Im lặng bao trùm căn phòng Cơ thể vẫn co giật trong dư chấn. Nhưng cao trào không đến.Cảnh Thường Hi đứng thẳng dậy. Nàng không nói gì cũng không vuốt ve càng không cho phép nghỉ ngơi.Thẩm Tri Tranh vẫn đang bị còng tay, cơ thể còn run rẩy trong dư chấn chưa được giải thoát.
Cảnh Thường Hi đưa tay kéo nhẹ mép quần lót, tháo thiết bị rung ra khỏi cơ thể đang sưng nóng.Thiết bị ướt át. Nhưng ánh mắt Cảnh Thường Hi vẫn không đổi sắc."Vẫn còn dám ướt đến mức này..."Giọng nàng lạnh"Trong khi vẫn chưa được ta cho phép."Nàng cúi xuống, lần lượt tháo hai chiếc kẹp kim loại đang ghì trên ngực đối phương.Tách.....Tách.Máu dồn trở lại, cơn đau buốt chạy dọc theo thần kinh. Thẩm Tri Tranh cắn chặt răng, đau đến cong lưng, ngực hằn đỏ rực, hai đầu ti có chút tím nhẹ, xen kẻ những lằn roi rải rác khắp vùng bụng và bầu ngực.Cảnh Thường Hi tháo còng tay nhưng không buông tha. Ngay khi cổ tay vừa được giải phóng, nàng nắm tóc kéo thẳng dậy, đẩy người kia về phía quầy bar.Thẩm Tri Tranh bị ép gập người qua mặt quầy, hai tay bị bẻ ngược ra sau lưng, cằm chạm đá lạnh, bụng đè lên mặt bàn, chân không chạm sàn.Và mông căng tròn, không hẳn đã tan hoàn toàn vết roi, nhưng đã có sắc thái nhợt nhạt của màu da trắng. "Giờ tính toán, chuyện cuồng loạn của ngươi."Roi mây được rút ra. Loại dài, mảnh, quất đau mà không rách. Cảnh Thường Hi đưa tay vuốt nhẹ qua vùng mông căng trần. Nàng đếm rất rõ từng vết hằn cũ, rồi nói"Ba mươi roi. Cho việc quên đi thân phận của mình."Vút....Roi đầu tiên giáng xuống, da lập tức ửng đỏ, nóng rát.Vút. ...Roi thứ hai. Mông giật mạnh, Thẩm Tri Tranh gập người cắn răng, cổ tay bị giữ chặt, không thoát được.Vút...vút..vút....Roi thứ ba. Thứ tư. Thứ năm. Mỗi lần nàng giáng xuống, đều kèm theo một câu nhắc nhở"Lần sau...dám lợi dụng cơn say...ta sẽ xé rách miệng của A Tranh...để ngươi không còn uống được nữa"Roi thứ mười hai. Cơ thể bắt đầu run lẩy bẩy, nước mắt rơi mà không còn giữ được."Dám cuồng loạn với ta"Vút....Roi thứ mười tám. Toàn bộ phần mông và đùi sau đỏ ửng, da nóng rát, in hằn vệt roi như những dòng viết thẳng tay.Vút...vút..vút....Roi hai mươi ba. Hai mươi chín. Ba mươi.Vút....Roi cuối cùng giáng mạnh nhất, đúng giữa khe môngCảnh Thường Hi buông roi xuống, tiếng cạch vang lên như tiếng phán quyết cuối cùng."Nhớ đấy. Ta là người chủ động không phải A Tranh"Thẩm Tri Tranh không nói. Không xin. Không rên. Chỉ nằm đó – cắn răng, trần trụi, toàn thân ướt đẫm, run rẩy.Và gật đầu. Rất khẽ.Sau roi thứ ba mươi, căn phòng chìm vào yên lặng.Chỉ còn lại tiếng thở đứt quãng và làn da vẫn đang rát bỏng phía sau, nơi từng đường roi mảnh in hằn. Thẩm Tri Tranh vẫn gập người trên mặt quầy, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, cổ tay không còn bị trói, nhưng cũng không nhúc nhích. Như thể... đã buông xuôi mọi ý chí.Cảnh Thường Hi không rời đi.Nàng đứng đó rất lâu, ngón tay vẫn còn hơi run vì những lần vung roi. Rồi nàng cúi xuống.Môi lướt nhẹ qua vùng da đỏ ửng. Một cái chạm không hôn, không dỗ, chỉ là xác nhận, nơi ta đã trừng phạt, nay ta chiếm hữu."Đau không?"Câu hỏi vang lên không nhằm được trả lời. Nhưng Thẩm Tri Tranh khẽ run, lưng nhô cao, mông siết lại, cổ họng khô khốc.Cảnh Thường Hi vuốt dọc theo cột sống, từ gáy xuống lưng, rồi thấp hơn... đến vùng thắt lưng vẫn đang thở hắt vì dư âm đau rát.Rồi nàng ngồi lên ghế bành lớn gần đó, kéo người kia đứng dậy, không mạnh, chỉ một cú đỡ chậm rãi nhưng quyết liệt.Cơ thể bị đánh đến ửng đỏ, mỏi nhừ và tê dại. Thẩm Tri Tranh bị ép ngồi lên đùi Cảnh Thường Hi, đối mặt với em ấy, hai chân vòng qua hai bên hông.Cảnh Thường Hi chậm rãi đưa môi mình chạm vào hõm cổ đối phương, trượt dọc ra sau tai, rồi lấp đầy từng khe hở da thịt chưa hề được xoa dịu. Mỗi cái chạm, đều chính xác, không dư, không thiếu. Như thể cơ thể này là thứ nàng đã thuộc nằm lòng."A Tranh....cơ thể ta đối với ngươi luôn luôn có phản ứng"Thẩm Tri Tranh rướn người. Không phải để chạy trốn. Mà vì cơ thể đã bắt đầu rùng mình, không biết vì đau, vì xấu hổ... hay vì thứ gì khác sâu hơn.Cảnh Thường Hi đỡ lấy mông cô, nơi vẫn đang đỏ bừng và sưng mọng, rồi kéo sát xuống. Chỗ tiếp xúc lập tức nóng bừng, khiến Thẩm Tri Tranh thở hắt ra không kiểm soát.Họ bắt đầu hòa vào nhau. Không cần tốc độ. Không cần mạnh bạo. Chỉ là sự xâm nhập chậm, đều, tàn nhẫn, như thể mỗi lần nhấp vào cũng là một nhát xiên sâu vào thứ từng là kiêu hãnh của đối phương.Không ai nói. Chỉ có những tiếng thở rời rạc, những lần siết eo, móng tay cắm nhẹ vào vai, và mỗi cú đưa đẩy đều khiến cơ thể đang đau rát ấy... run lên.Cảnh Thường Hi tựa trán vào trán người kia, thì thầm"Từ nay, chỉ được ướt vì ta. Chỉ được khóc vì ta. Và đừng xa lánh ta vì sự bệnh hoạn này của ta"Một nhịp cuối cùng đẩy sâu. Rồi cả hai giữ nguyên tư thế đó, dính sát nhau, mồ hôi và hơi thở hòa lẫn, da thịt kề sát.Không có tiếng rên nào. Không có tiếng gào thét nào. Chỉ có một sự phục tùng đến tê dại – và một sự chiếm hữu im lặng đến tận xương tủy.
Cảnh Thường Hi đưa tay kéo nhẹ mép quần lót, tháo thiết bị rung ra khỏi cơ thể đang sưng nóng.Thiết bị ướt át. Nhưng ánh mắt Cảnh Thường Hi vẫn không đổi sắc."Vẫn còn dám ướt đến mức này..."Giọng nàng lạnh"Trong khi vẫn chưa được ta cho phép."Nàng cúi xuống, lần lượt tháo hai chiếc kẹp kim loại đang ghì trên ngực đối phương.Tách.....Tách.Máu dồn trở lại, cơn đau buốt chạy dọc theo thần kinh. Thẩm Tri Tranh cắn chặt răng, đau đến cong lưng, ngực hằn đỏ rực, hai đầu ti có chút tím nhẹ, xen kẻ những lằn roi rải rác khắp vùng bụng và bầu ngực.Cảnh Thường Hi tháo còng tay nhưng không buông tha. Ngay khi cổ tay vừa được giải phóng, nàng nắm tóc kéo thẳng dậy, đẩy người kia về phía quầy bar.Thẩm Tri Tranh bị ép gập người qua mặt quầy, hai tay bị bẻ ngược ra sau lưng, cằm chạm đá lạnh, bụng đè lên mặt bàn, chân không chạm sàn.Và mông căng tròn, không hẳn đã tan hoàn toàn vết roi, nhưng đã có sắc thái nhợt nhạt của màu da trắng. "Giờ tính toán, chuyện cuồng loạn của ngươi."Roi mây được rút ra. Loại dài, mảnh, quất đau mà không rách. Cảnh Thường Hi đưa tay vuốt nhẹ qua vùng mông căng trần. Nàng đếm rất rõ từng vết hằn cũ, rồi nói"Ba mươi roi. Cho việc quên đi thân phận của mình."Vút....Roi đầu tiên giáng xuống, da lập tức ửng đỏ, nóng rát.Vút. ...Roi thứ hai. Mông giật mạnh, Thẩm Tri Tranh gập người cắn răng, cổ tay bị giữ chặt, không thoát được.Vút...vút..vút....Roi thứ ba. Thứ tư. Thứ năm. Mỗi lần nàng giáng xuống, đều kèm theo một câu nhắc nhở"Lần sau...dám lợi dụng cơn say...ta sẽ xé rách miệng của A Tranh...để ngươi không còn uống được nữa"Roi thứ mười hai. Cơ thể bắt đầu run lẩy bẩy, nước mắt rơi mà không còn giữ được."Dám cuồng loạn với ta"Vút....Roi thứ mười tám. Toàn bộ phần mông và đùi sau đỏ ửng, da nóng rát, in hằn vệt roi như những dòng viết thẳng tay.Vút...vút..vút....Roi hai mươi ba. Hai mươi chín. Ba mươi.Vút....Roi cuối cùng giáng mạnh nhất, đúng giữa khe môngCảnh Thường Hi buông roi xuống, tiếng cạch vang lên như tiếng phán quyết cuối cùng."Nhớ đấy. Ta là người chủ động không phải A Tranh"Thẩm Tri Tranh không nói. Không xin. Không rên. Chỉ nằm đó – cắn răng, trần trụi, toàn thân ướt đẫm, run rẩy.Và gật đầu. Rất khẽ.Sau roi thứ ba mươi, căn phòng chìm vào yên lặng.Chỉ còn lại tiếng thở đứt quãng và làn da vẫn đang rát bỏng phía sau, nơi từng đường roi mảnh in hằn. Thẩm Tri Tranh vẫn gập người trên mặt quầy, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, cổ tay không còn bị trói, nhưng cũng không nhúc nhích. Như thể... đã buông xuôi mọi ý chí.Cảnh Thường Hi không rời đi.Nàng đứng đó rất lâu, ngón tay vẫn còn hơi run vì những lần vung roi. Rồi nàng cúi xuống.Môi lướt nhẹ qua vùng da đỏ ửng. Một cái chạm không hôn, không dỗ, chỉ là xác nhận, nơi ta đã trừng phạt, nay ta chiếm hữu."Đau không?"Câu hỏi vang lên không nhằm được trả lời. Nhưng Thẩm Tri Tranh khẽ run, lưng nhô cao, mông siết lại, cổ họng khô khốc.Cảnh Thường Hi vuốt dọc theo cột sống, từ gáy xuống lưng, rồi thấp hơn... đến vùng thắt lưng vẫn đang thở hắt vì dư âm đau rát.Rồi nàng ngồi lên ghế bành lớn gần đó, kéo người kia đứng dậy, không mạnh, chỉ một cú đỡ chậm rãi nhưng quyết liệt.Cơ thể bị đánh đến ửng đỏ, mỏi nhừ và tê dại. Thẩm Tri Tranh bị ép ngồi lên đùi Cảnh Thường Hi, đối mặt với em ấy, hai chân vòng qua hai bên hông.Cảnh Thường Hi chậm rãi đưa môi mình chạm vào hõm cổ đối phương, trượt dọc ra sau tai, rồi lấp đầy từng khe hở da thịt chưa hề được xoa dịu. Mỗi cái chạm, đều chính xác, không dư, không thiếu. Như thể cơ thể này là thứ nàng đã thuộc nằm lòng."A Tranh....cơ thể ta đối với ngươi luôn luôn có phản ứng"Thẩm Tri Tranh rướn người. Không phải để chạy trốn. Mà vì cơ thể đã bắt đầu rùng mình, không biết vì đau, vì xấu hổ... hay vì thứ gì khác sâu hơn.Cảnh Thường Hi đỡ lấy mông cô, nơi vẫn đang đỏ bừng và sưng mọng, rồi kéo sát xuống. Chỗ tiếp xúc lập tức nóng bừng, khiến Thẩm Tri Tranh thở hắt ra không kiểm soát.Họ bắt đầu hòa vào nhau. Không cần tốc độ. Không cần mạnh bạo. Chỉ là sự xâm nhập chậm, đều, tàn nhẫn, như thể mỗi lần nhấp vào cũng là một nhát xiên sâu vào thứ từng là kiêu hãnh của đối phương.Không ai nói. Chỉ có những tiếng thở rời rạc, những lần siết eo, móng tay cắm nhẹ vào vai, và mỗi cú đưa đẩy đều khiến cơ thể đang đau rát ấy... run lên.Cảnh Thường Hi tựa trán vào trán người kia, thì thầm"Từ nay, chỉ được ướt vì ta. Chỉ được khóc vì ta. Và đừng xa lánh ta vì sự bệnh hoạn này của ta"Một nhịp cuối cùng đẩy sâu. Rồi cả hai giữ nguyên tư thế đó, dính sát nhau, mồ hôi và hơi thở hòa lẫn, da thịt kề sát.Không có tiếng rên nào. Không có tiếng gào thét nào. Chỉ có một sự phục tùng đến tê dại – và một sự chiếm hữu im lặng đến tận xương tủy.