Trò Đùa Tình Ái (SM)
27
Chương 27====================Buổi sáng Bắc Thành phủ một tầng sương mỏng. Ánh nắng nhạt xuyên qua tầng kính của Bệnh viện Nam Dương, phản chiếu thành những vệt sáng rải rác dọc hành lang.Chiếc Porsche 911 trắng dừng lại ngay trước cổng vào dành cho bác sĩ. Bảo vệ đang tính mở miệng nhắc nhở, nhưng vừa nhìn thấy người bước xuống từ ghế phụ, ánh mắt liền khựng lại.Dù sao thì việc bác sĩ Cảnh vẫn luôn xuất hiện với những chiếc siêu xe khác nhau đã không còn là chuyện lạ. Nhưng lạ lùng của hôm nay chính là từ vị trí tài xế đi xuống là một nữ nhân, vóc người cao tiêu chuẩn của người mẫu, trên người là một bộ Suit màu xanh nhạt, áo khoác dáng dài mang bên ngoài, dưới chân là giày cao gót đế đỏ LouboutinThẩm Tri Tranh đặt tay lên cửa xe, Cảnh Thường Hi từ bên vị trí ghế phụ đi xuống, nàng chỉnh lại cổ áo như thói quen, đưa tay về phía sau vuốt nhẹ búi tóc. Mùi hương bạc hà nhè nhẹ quanh cổ áo chợt bị gió sớm thổi qua, phảng phất trôi vào không khí."Chiều nay tôi có cuộc họp với đối tác, có thể sẽ không đến rước em được. Tôi bảo tài xế đón em được không?"Giọng Thẩm Tri Tranh trầm ấm vang lên bên tai. Cảnh Thường Hi không mất một giây suy nghĩ mà lên tiếng"Chiều nay ta cũng có việc bận. Khoa tổ chức chào mừng các thực tập sinh được lên chính thức, ở hội quán Tư Trai. Ngươi có thể làm việc của ngươi. Tối trở về 'trả nợ' cho ta là được."Thẩm Tri Tranh mỉm cười, đáy mắt nhuốm ý cười rõ ràng."Tuân lệnh."Cô cúi đầu nhẹ, như thể đang thật sự nhận lệnh từ một cấp trên đặc biệt.Bảo vệ đứng gần đó ngẩn người mất hai giây. Khi phản ứng kịp thì cửa xe đã đóng lại, chiếc Porsche 911 lướt đi chậm rãi, bánh xe không phát ra một tiếng động nào ngoài tiếng rì rì mềm mại trên nền đá.Cảnh Thường Hi rảo bước vào sảnh chính, nơi các y tá và bác sĩ thực tập đang lũ lượt di chuyển theo nhóm nhỏ. Chiếc thẻ từ trên áo blouse phản chiếu ánh sáng, cùng mái tóc búi gọn sau gáy khiến nàng trở thành tâm điểm dù chẳng cần cố gắng.Chưa đầy năm phút sau khi nàng bước vào thang máy, những câu thì thầm đầu tiên đã vang lên ở khu vực phòng chờ"Hôm nay bác sĩ Cảnh lại xuống từ một chiếc Porsche 911 đấy. Các người nói xem thời đại bây giờ có nhan sắc là có tất cả sao, từ Exelero đến S680 hôm nay còn là Porsche 911. Nhìn cô ta mà tôi ngưỡng mộ chết đi được"Y tá chống cằm cảm thán. Ánh mắt dõi về phía thang máy đã đóng kín. Giọng nói không rõ là mỉa mai hay thật tâm cảm khái.Một nữ y tá khác ngồi kế bên, đang mở hộp sữa chua, khẽ nhướn mày"Ngưỡng mộ? Tôi thì thấy có gì đáng ngưỡng mộ? Bác sĩ Cảnh có gia đình rồi mà vẫn được bao nuôi... Thấy bảo bên ngoài còn có người sẵn sàng chu cấp cả đời. Nói trắng ra thì... cũng là dạng biết lợi dụng nhan sắc.""Các người có thể dẹp chủ đề này được rồi. Tôi nghe nói trong tiệc chào mừng tối nay có cả con gái của chủ tịch Cảnh, nghe đâu cô ấy cũng đến bệnh viện chúng ta để thực tập?"Câu nói như một hòn đá ném vào mặt hồ đang gợn sóng. Tất cả khựng lại một nhịp, rồi gần như cùng lúc bật ra"Thật sao? Thiên kim tiểu thư mà cũng đến đây làm sao?""Thật hay giả thì tối nên trong buổi tiếc sẽ biết. Còn bây giờ thì làm việc đi"Y tá trưởng phẩy tay, mọi người tức thì tản đi.Trong văn phòng làm việc, Cảnh Thường Hi lật xem hồ sơ bệnh án. Điện thoại trong túi áo nhất thời đổ chuông, nàng hơi tựa lưng ra ghế dựa mà quét màn hình nhận cuộc gọi"Con đây"[A Hi, con gái của bác cả con là Cảnh Tư Viên, con bé vừa du học trở về sẽ đến bệnh viện Nam Dương thực tập. Con cũng làm ở đấy, có thể chiếu cố em họ không? Hai đứa chỉ gặp một lần khi còn nhỏ, con bé có thể cũng không nhận ra con.]Cảnh Thường Hi im lặng vài giây. Tay khẽ gõ nhịp lên bàn, ánh mắt rơi vào tờ giấy mổ ghi chú lịch trình hôm nay. Nàng lạnh nhạt lên tiếng"Trên dưới bệnh viện râm rang tin đồn đại tiểu thư của Cảnh gia đến bệnh viện thực tập. Phô trương như vậy là muốn dùng danh nghĩa của con sao?"Đầu dây bên kia thoáng im lặng. Một lúc sau, gióng người đàn ông kia khẽ hạ xuống[Ông nội con đối với Tư Viên có chút dung túng. Huống hồ chi còn cũng không màng danh phận đại tiểu thư. Mẹ con bé mất sớm nên ông nội con mới mắt nhắm mắt mở cho qua. Còn có ai bảo con không thích người khác biết về thân phận của con...]"Bố. Không màng nhưng không có nghĩa con cho phép người khác lợi dung danh tiếng của con. Còn có con có sự nghiệp của con, không liên quan đến việc con xuất thân ở đâu?"[Được rồi. Bố chỉ đánh tiếng như vậy. Nếu Tư Viên làm chuyện quá đáng con có thể trực tiếp xử lý. Gần nhất, cùng Tri Tranh về dùng cơm.]Dứt lời, đầu dây bên kia cũng chỉ còn tiếng thở nhẹ. Cuộc gọi kết thúc trong lặng im.Cảnh Thường Hi đặt điện thoại xuống mặt bàn, ngón tay vô thức lướt qua mép văn kiện.Cảnh Tư Viên – biểu muội này cũng thật không an phận?Sau thành công từ cuộc đàm phán ở Châu Âu, Thẩm Tri Tranh gần như 'đổ bê tông' vào chiếc ghế tổng tài Thẩm thị của mình, hầu như không ai có khả năng lung lay nó. Nhưng đều này không có nghĩ là ai cũng an phận để mà hưởng lợi tức, một số người của 'chế độ cũ' vẫn manh nha trong kỳ họp cổ đông sắp đến sẽ 'Đông Sơn Tái Khởi'.Ánh sáng mặt trời buổi trưa hắt vào qua lớp kính chống nắng dày, tạo thành những dải bóng sắc lạnh trải dài trên nền đá trắng bóng đến phản chiếu cả dáng người. Thẩm Tri Tranh ngồi sau bàn làm việc bằng gỗ óc chó, hai tay đan vào nhau, ánh mắt không biểu lộ quá nhiều cảm xúc khi nhìn vào hai người đàn ông trung niên đang ngồi đối diện.Một người là Phó Chủ tịch HĐQT Dư Chính Minh, người còn lại là Cổ đông chiến lược Lưu Tư Viễn, cả hai đều là người thuộc phe của Thẩm Tri Tranh – những nhân sự được cô trực tiếp lôi về hoặc giữ lại sau khi tiếp nhận vị trí Tổng tài từ tay cựu chủ tịch Thẩm Lạc Văn.Dư Chính Minh đặt mạnh tập hồ sơ xuống mặt bàn gỗ, giọng đầy bất mãn"Thẩm tông. Chúng tôi đối với năng lực của cô vô cùng tán thưởng thậm chí là ngưỡng mộ không thôi. Nhưng đám người sâu mọt bên dưới lại từng ngày lấn lướt. Cô thật sự vẫn để bọn chúng trèo lên đầu lên cổ sao?"Lưu Tư Viễn hạ giọng hơn, nhưng ánh mắt cũng lạnh như thép"Phòng kế hoạch tài chính giờ đang nằm trong tay thư lý cũ của Thẩm Lạc Văn. Bộ phận nhân sự mới bổ nhiệm phó giám đốc là người từng thân tín với ông ta. Những cổ đông phía Nam cũng bắt đầu động đậy."Ông nghiêng người, giọng trầm xuống"Cô biết bọn họ đang làm gì không? Tìm cách thu mua cổ phần lẻ từ các nhóm nhỏ. Dùng chính tiếng nói nội bộ để kìm chân cô. Nếu để lâu, chẳng khác gì... dưỡng hổ di hoạn."Thẩm Tri Tranh không đáp lời ngay. Cô hơi ngã lưng ra ghế dựa, ánh mắt quét qua hai vị được xem là 'trung tướng' trước mặt. Lời của họ không sai, phe cánh của Thẩm Lạc Văn dường như đang rất tự tin vào đại hội cổ đông sắp tới. nhưng nếu ông ta có bản lĩnh thì bốn năm trước Thẩm thị đã không đứng trên bờ vực. Hiện tại dựa vào niềm tin nào mà muốn lật đổ cô. Tư thế ung dung, tay đan vào nhau đặt trước mặt. Giọng cô vang lên, không cao nhưng từng chữ như đóng đinh vào mặt bàn"Tôi biết hai người đang lo lắng đều gì. Nhưng tất cả đều nằm trong tính toán của tôi"Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào hai người trước mặt."Đại hội cổ đông sắp đến, tôi sẽ thuận nước đẩy thuyền mà lọc máu toàn bộ"Dư Chính Minh nhíu mày, giọng vẫn mang theo sự sốt ruột"Nhưng Tri Tranh, bọn họ không còn là sâu mọt đơn thuần nữa. Đã bắt đầu mọc rễ bám sâu vào từng hệ thống rồi. Nếu cô vẫn chỉ giữ thế thủ, e rằng đến lúc muốn chém cũng đã muộn."Lưu Tư Viễn gõ nhẹ đầu ngón tay lên mặt bàn, ánh mắt lóe lên ánh lạnh."Nghe nói dự án Lộc Xuyên cũng đang có dấu hiệu bị thao túng. Người của Thẩm Lạc Văn gián tiếp đưa người nhà, thân tín vào. Đã có ít nhất bốn vị trí quản lý bị thay trong ba tháng gần đây – không báo cáo qua Hội đồng. Đây rõ ràng là dự án trọng điểm nhưng Thẩm Hạo Thần gây nên họa lớn, cô lại nhân nhượng xử lý nội bộ như vậy là tạo cơ hội cho bọn chúng trèo lên đầu"Thẩm Tri Tranh vẫn ngồi im, đôi chân vắt chéo, hai tay đặt hờ trên đầu gối. Không một động tác dư thừa. Đến cả hơi thở cũng ổn định, như thể tất cả đều nằm trong kế hoạch của cô."Chúng ta chỉ cần chờ gió Đông đến."Cô lấy từ hộc bàn ra hai văn kiện bảo mật mà đưa về phía trước. Mi mắt khẽ nhếch lên"Hai người xem đi."Hai người đàn ông này đều ít nhiều đi qua sương gió của giới thương trường nhưng chưa từng thấy một nước đi táo bạo đến mức này. Đầu ngón tay nắm tài liệu của cả hai đều toát ra mồ hôi lạnh.Dư Chính Minh là người đầu tiên phản ứng. Giọng ông ta nghe qua được sự hốt hoảng trong đó"Chuyện này...Thẩm gia sẽ để yên sao?"Thẩm Tri Tranh chống tay lên thành ghế, cô khẽ gom người để cằm tựa vào tay, môi nhếch lên thành một đường cong nhạt lạnh."Họ không để yên thì sẽ làm được gì?"Lưu Tư Viễn vẫn cầm tài liệu, ánh mắt ông ta như đóng đinh trên khuôn mặt không gợn sóng của Thẩm Tri Tranh. Trán đã rịn mồ hôi, chất giọng có chút run rẩy theo nhịp thở hổn loạn của chính mình"Làm như vậy...đứng ở góc độ nhà đầu tư còn không tranh sống chết một chân vào hội đồng sao? Nhưng đồng nghĩa đế chế Thẩm thị sau mấy chục năm sẽ xóa sổ...Tri Tranh, nước đi này cần phải tính toán thật kỷ."Ông ngẩng lên, giọng trầm xuống"Nhưng bọn ta tin tưởng cô. Mỗi quyết định viết trên đây đều là thay máu cho tập đoàn....ở góc độ nhân viên là chỉ lợi không hại"Thẩm Tri Tranh không trả lời ngay. Cô chỉ với tay nhấc tách trà nguội trên bàn, đưa lên môi. Hương hoa nhài thoảng qua, nhạt như giọng nói của cô"Tôi vẫn cho họ một con đường lui nếu như biết an phận trong đại hội cổ đông. Nhưng tôi biết người nhà tôi...thứ không có nhất chính là an phận."Ánh mắt cô hạ xuống, lướt qua hai người đối diện mà trầm xuống"Sau đại hội sẽ biết được. Tập đoàn này mang họ Thẩm hay họ Cảnh?"Một khoảng lặng. Ánh nắng giữa trưa hắt nghiêng qua tấm kính, chiếu thành những vệt dài trên thảm. Giọng cô rơi xuống nhẹ như gió, nhưng bên trong lại lạnh như thép."Hai người có quyền lựa chọn."Dư Chính Minh bật cười lên tiếng"Chúng tôi vẫn luôn chọn cô. Có người giỏi kiếm tiền làm đầu tàu, chúng tôi vô cùng an tâm"Trời chuyển tối, Bắc Thành mang theo khí lạnh của những ngày sắp vào đông. Hội quán Tư Trai – khuôn viên phía Nam bệnh viện Nam Dương. Nơi này không mở cửa đại trà, chỉ tổ chức những buổi tiệc riêng dành cho giới chuyên môn cấp cao và những nhân vật có địa vị trong giới y khoa. Ánh đèn vàng trải dài theo lối đi lát đá, tiếng nước chảy róc rách từ hồ cá cảnh hòa cùng nhạc nền piano chậm rãi vang lên từ dàn âm thanh được giấu kín trong trần gỗ.Một bàn dài hình chữ nhật đã được chuẩn bị từ sớm. Phía trên là tấm biển nhỏ được in: "Tiệc chào mừng thực tập sinh ưu tú từ Đại học Y Geneva – Cảnh Tư Viên".Viện trưởng Trịnh tự mình đến sớm hơn mười lăm phút để chỉ đạo sắp xếp, một điều hiếm thấy trong các sự kiện thông thường. Không ít bác sĩ chính quy, trưởng khoa cũng lần lượt xuất hiện, phần lớn mang vẻ mặt "không thể không nể mặt".Lúc chiếc xe Bentley mang biển ngoại giao đỗ lại trước cửa hội quán, không ít ánh mắt đã hướng về phía đó.Người bước xuống từ ghế phụ là một cô gái khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, dáng người thon thả, mái tóc nâu tro uốn nhẹ thả sau vai. Bộ váy đồng bộ Dior Haute Couture màu khói bạc vừa vặn khoe được khí chất sang nhã nhưng không hề yếu đuối. Đôi mắt cô ta mang sắc nâu, ánh lên một chút lạnh lẽo rất khó nhận ra nếu chỉ nhìn thoáng qua."Viện trưởng Trịnh."Giọng cô gái vang lên nhẹ như gió. Cô cúi người chào một cách đúng mực. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy lễ phép và khiêm nhường, nhưng Viện trưởng Trịnh lại hơi nhíu mày, không phải vì thái độ, mà vì... ánh mắt ấy quá giống một người khác. Nhưng lại không mang tầng áp bức từ trong xương như nữ nhân kia."Chào mừng em, Tư Viên."Ông cười khách khí, nghiêng đầu mời."Thật hiếm có ai vừa tốt nghiệp là có thể vào ngay chương trình chuyển đổi lâm sàng tại Nam Dương. Nhưng em là người của Cảnh gia, lại có bảng điểm tốt như thế, chúng tôi rất mong chờ."Cảnh Tư Viên khẽ cười, giọng nhẹ"Viện tưởng quá lời. Là một người học y em vẫn muốn mọi người nhìn nhận chuyên môn của em chứ không phải vì em là đại tiểu thư Cảnh gia"Viện trưởng gật đầu, ra hiệu mời vào. Những người xung quanh bắt đầu nhỏ giọng thì thầm.Một số bác sĩ cấp trung bắt đầu đổi thái độ, mắt ánh lên sự tò mò, số khác lại thì thào bàn tán"Nghe nói Cảnh gia đại tiểu thư năm xưa đã kết hôn cùng Thẩm tổng của Thẩm thị. Nhưng cô gái này hình như không có đeo nhẫn?""Giới hào môn kết hôn có bao nhiêu uẩn tình đâu phải chuyện dân thường như chúng ta có thể bàn tán."Mười lăm phút sau. Cảnh Thường Hi xuất hiện. Trước khi bước vào hội quán, nàng vẫn lưu lại tin nhắn trên wechat với Thẩm Tri Tranh, nhắn người này đúng giờ đến đón nàng.Khi nàng bước vào, dựa vào khí chất trời ban của mình mà toàn bộ ánh nhìn vốn luôn đặt trên người Cảnh Tư Viên đồng loạt chuyển sang.Cảnh Tư Viên ngoài miệng thì cười nhưng trong lòng liền khó chịu, rõ ràng là hào quang của cô ta sao có thể để một bác sĩ vô danh chiếm trọn. Vẫn là giọng điệu mềm mại của cô ta vang lên bên tai viện trưởng"Viện trưởng, vị bác sĩ đó là ai. Khí chất thật tốt."Viện trưởng Trịnh liếc mắt nhìn theo dáng người đang tiến dần đến khu vực đầu bàn, sắc mặt không đổi, chỉ hạ giọng đáp:"À, bác sĩ Cảnh. Chuyên khoa Ngoại thần kinh. Cũng vừa thực tập thời gian gần đây. Nhưng năng lực rất tốt, đã sớm được nhận chính thức."Trong lòng chợt có một tia chột dạ lướt qua. Họ Cảnh vốn không phổ biến. Mà chị họ cô, đại tiểu thư Cảnh gia dòng chính, nghe nói cũng theo ngành y. Nhưng từ nhỏ cô đã sống ở nước ngoài, đối với người "chị họ trên danh nghĩa" kia, đến cái bóng cũng chưa từng thấy. "Cảnh? Trùng hợp ghê." Cô ta cười khẽ, nghiêng đầu hỏi tiếp, "Cùng họ với em. Không lẽ... cũng là người nhà?"Viện trưởng Trịnh cười gượng, nhưng đáy mắt thoáng hiện chút thản nhiên"Tư Viên khéo nói. Cùng họ, nhưng không phải cùng xuất thân. Cô ấy là người nông thôn, nghe nói cả cha lẫn mẹ đều làm nông nghiệp. May mắn là học hành giỏi, tự xin thực tập rồi phấn đấu bám trụ lại được. Cũng không dễ dàng."Rồi như chợt nhớ ra điều gì, ông thấp giọng hơn một chút, nói nhỏ"Xung quanh cô ấy... cũng có không ít lời đồn. Cảnh tiểu thư biết đấy, phụ nữ có chút nhan sắc, ở môi trường nhiều bác sĩ, lại chẳng có gia thế làm điểm tựa... thì ắt sẽ biết cách tận dụng một số thứ."Nói rồi, viện trưởng khẽ nhấp một ngụm trà, giọng vẫn mang vẻ trung lập của người đứng đầu, không thiên vị, nhưng cũng không che đậy hàm ý mơ hồ.Ngón tay cầm ly rượu của Cảnh Tư Viên siết khẽ lại."Thì ra là thế..."Cô ta cười mỉm, nhưng ánh mắt dần trở nên sâu và lạnh hơn"Em còn tưởng là vị nào được trọng vọng từ trước. Ai dè cũng chỉ là một bác sĩ 'lên được bằng sắc'."Tiệc vẫn chưa chính thức bắt đầu, không khí trong hội quán vẫn mang dáng vẻ thư nhàn của một buổi xã giao nội bộ. Cảnh Thường Hi yên lặng ngồi ở đầu bàn, tay cầm ly nước lọc, ánh mắt không dao động giữa những lời chào hỏi, chỉ gật đầu nhè nhẹ như thể mọi thứ xung quanh đều không đủ để khiến nàng động tâm.Chính điều ấy càng khiến người ta không tự chủ được mà nhìn về phía nàng thêm lần nữa.Cảnh Tư Viên cụp mắt, miệng khẽ cong lên một đường cong chuẩn mực. Sau khi đặt ly rượu xuống, cô ta chậm rãi bước về phía đầu bàn. Bước chân không nhanh, nhưng từng bước đều có sự chủ ý. Khi còn cách chừng một sải tay, cô ta đã cất giọng trước, mềm mại mà lễ độ"Xin lỗi, bác sĩ Cảnh phải không ạ?"Cảnh Thường Hi ngẩng đầu, ánh mắt rơi lên gương mặt của người đối diện. Trang phục cao cấp Dior, lớp trang điểm mỏng như sương sớm, khí chất điềm đạm nhưng ánh mắt thì lại không hề đơn giản. Người này hình như đã 'diễn' đến quên mất xuất thân thật sự của mình. Đây là muốn ra oai với nàng sao? Nàng gật đầu, giọng nhàn nhạt"Phải."Cảnh Tư Viên khẽ cười, nghiêng đầu như một đóa hoa nở đúng độ"Em là Cảnh Tư Viên. Hôm nay được viện trưởng tổ chức buổi tiệc chào mừng, nên muốn chủ động chào hỏi các anh chị ở đây. Vừa hay nghe nói chị cũng mới vào chính thức không lâu, cùng là người mới... cũng xem như đồng môn."Nói đến đây, cô ta khéo léo hạ giọng, ánh mắt dừng lại một giây ngắn ngủi trên chiếc áo blouse đơn giản của Thường Hi, rồi tiếp lời"Thật ngưỡng mộ chị. Không có hậu thuẫn, lại vẫn có thể bám trụ được ở bệnh viện Nam Dương... đúng là không dễ."Cảnh Thường Hi không lập tức đáp lời. Nàng chỉ nhìn Cảnh Tư Viên, đôi mắt đen láy không gợn sóng, lặng như mặt hồ mùa đông, soi rõ mọi lớp váng mỏng phía trên"Bệnh viện Nam Dương tuy là bệnh viện tư nhân, nhưng chất lượng chuyên môn và quy trình sàng lọc còn khắt khe hơn không ít nơi công lập. Nói cách khác, nếu tôi không đủ năng lực... thì dù có muốn bám, cũng chẳng có gì để trụ vào."Nàng ngẩng đầu, giọng vẫn nhẹ như thường, nhưng từng chữ sắc như dao cắt mỏng qua làn da"Cô Cảnh vừa rồi là đang ám chỉ điều gì sao?"Khóe môi Cảnh Tư Viên khẽ cứng lại. Cô ta còn chưa kịp mở lời thì Cảnh Thường Hi đã thong thả nói tiếp, âm điệu bình thản nhưng từng chữ như rơi xuống bàn đá:"Chẳng lẽ cô cho rằng tôi cũng vào đây bằng cách được... 'đặc biệt giới thiệu' giống như cô?"Không khí nơi đầu bàn nhất thời căng như dây cung. Một vài ánh mắt đã bắt đầu len lén nhìn sang, nhưng không ai lên tiếng.Cho đến khi giọng nam trầm thấp vang lên từ hàng ghế bên trái, vừa đủ nghe, như thể đang hòa giải, nhưng lại lộ rõ một tầng áp lựcCao Viễn Thương đặt ly rượu xuống bàn, khẽ nghiêng người về phía nàng. Dáng vẻ nho nhã, giọng nói không nhanh không chậm, mang theo ý nhắc nhở thân thiện"Cô nói vậy... không sợ đắc tội Cảnh tiểu thư sao? Dù sao thì cô ấy cũng là cháu nội đích truyền của Cảnh lão gia. Là người được viện trưởng đích thân mời về. Tương lai, có lẽ sẽ là một trong những người kế thừa chính thức của Cảnh gia."Anh ta dừng lại một nhịp, rồi nhấn giọng, như để nhắc thêm một điều mà ai cũng biết"Cô đừng quên, bệnh viện Nam Dương này... cũng là một phần tài sản của Cảnh thị."Cảnh Tư Viên khẽ nghiêng đầu, che đi nụ cười đã khôi phục lại sự duyên dáng. Đôi môi hồng cong lên như đang cảm ơn thay cho người lên tiếng giúp mình, ánh mắt lại dừng trên khóe mặt của Cảnh Thường Hi như muốn nói: "Nghe thấy chưa? Cô là ai mà dám đụng vào tôi?"Nhưng Cảnh Thường Hi thì không hề nhìn sang cô ta nữa. Nàng quay đầu lại, ánh mắt rơi trên người Cao Viễn Thương. Lúc này, đôi mắt ấy không còn lặng như nước nữa, mà mang theo một lớp sương lạnh. Nàng hỏi lại, rất nhẹ"Bác sĩ Cao. Không tìm được lợi ích ở chỗ tôi liền chạy đến chỗ khác để ôm chân sao?"Cao Viễn Thương hơi khựng lại.Không khí xung quanh càng lúc càng yên tĩnh. Một vài người bắt đầu cúi mặt, vờ nhìn điện thoại. Cảnh Thường Hi không đợi anh ta đáp, ngón tay khẽ xoay ly nước trong tay, giọng vẫn đều đều"Cháu nội đích truyền của Cảnh lão gia sao? Từ khi nào một đứa con ngoại tộc lại thành dòng chính đích truyền?"Thân thể Cảnh Tư Viên thoáng chao đảo. Cảnh Thường Hi này là ai lại ăn nói như thế? Nội bộ Cảnh gia từ khi nào lại truyền đến bên ngoài. Nhưng cô ta không thể để mất thể diện chỉ có thể nghiến răng lên tiếng"Bác sĩ Cảnh. Lời của cô tôi có thể xem là vu khống đấy?"Không gian hội quán dường như trầm xuống một nhịp. Cảnh Tư Viên thu lại nụ cười, ánh mắt đã không còn che đậy vẻ châm chọc nữa. Cô ta bước thêm một bước, đứng thẳng người trước mặt Cảnh Thường Hi, giọng cười nhạt nhưng ngắt câu rất chuẩn mực."Với xuất thân bình thường của cô thì không nên tỏ vẻ trước mặt tôi? Như vậy là không tự lượng sức mình."Ánh mắt Cảnh Tư Viên khẽ đảo qua những bác sĩ ngồi quanh bàn tiệc, như để kéo sự ủng hộ"Chỉ một câu nói của tôi có thể khiến bác sĩ Cảnh đây đình chỉ công tác. Cô có tin hay không?"Một câu nói, nhẹ tênh, nhưng rơi xuống giữa bữa tiệc như một viên đá nặng.Cảnh Tư Viên dù chưa chính thức bắt đầu công việc, nhưng màn thị uy này đã khiến không ít người chột dạ. Nếu ngay tại tiệc chào mừng đã có thể vung tay nói chuyện "đình chỉ người khác", thì sau này đi làm thật... có phải sẽ ép người đến mức không ngẩng đầu lên nổi?Nhưng là Cảnh Thường Hi không có gì nao núng. Nàng chỉ khẽ nhấc ly nước lọc lên, thong thả uống một ngụm. Khi đặt ly xuống, lưng hơi ngửa ra sau ghế, giọng nói mang theo một nụ cười lạnh nhàn nhạt, rơi từng chữ"Không biết sống chết..."Rồi ngừng lại một nhịp, ánh mắt rơi thẳng vào đáy mắt Tư Viên, sắc như lưỡi kiếm"Cô thử khiến tôi bị đình chỉ xem?"Cảnh Thường Hi vừa dứt lời, không khí nơi bàn tiệc như bị bóp nghẹt. Một nửa khách mời nín thở. Một nửa còn lại giả vờ cúi xuống ly rượu, không dám nhìn thẳng.Ngay lúc đó, cánh cửa chính của hội quán bất ngờ được đẩy nhẹ.Một nhân viên bước nhanh vào, ghé sát tai viện trưởng Trịnh thì thầm gì đó. Vị viện trưởng khẽ giật mình, mặt biến sắc, lập tức đứng dậy điều chỉnh cà vạt, thái độ trở nên nghiêm túc lạ thường.Viện trưởng Trịnh nhìn Cảnh Tư Viên mà cười tươi"Thẩm tổng đến. Có phải là vì Cảnh tiểu thư hay không? Hai người kết hôn đã bốn năm nay, bên ngoài luôn nói hôn nhân không hạnh phúc. Nhưng chẳng phải Thẩm tổng vì lo lắng Cảnh tiểu thư ngày đầu đi làm bị ức hiếp sao?"Ngay khi thông báo vừa dứt, một giọng nữ trẻ tuổi, rõ ràng cố ý cất cao, vang lên từ hàng ghế phía sau"Cảnh tiểu thư vừa đến Thẩm tổng đã chạy đến rồi. Thật đúng là cường cường liên thủ."Cô gái vừa nói xong còn quay đầu nhìn Tư Viên, ánh mắt đầy tán thưởng pha chút nịnh nọt."Cảnh tiểu thư, em trai tôi đang ở tập đoàn Thẩm thị làm nhân viên phòng chiến lược tên Bạc Ngôn. Có thời gia xin cô nói tốt với lời với Thẩm tổng."Cảnh Tư Viên khẽ nhếch môi cười, vẻ mặt không giấu nổi vẻ kiêu ngạo. Cô ta không nói, nhưng ánh mắt ngầm thừa nhận rằng Thẩm tổng nào đó là đến để tìm cô. Mấy năm trước cô từng nghe nói chị họ có kết hôn thương mại, đối phương là nữ nhân. Xem ra vị thế của Thẩm tổng này cũng không tệ đi.Cạch...cửa hội quán lần nữa được đẩy ra. Người bước vào dáng cao, áo khoác dài ôm bên ngoài, bên trong là bộ Suit đơn giản, tóc xỏa sau lưng, nhịp độ bước chân trầm ổn để lại từng tiếng vang trên sàn đá.Khi Thẩm Tri Tranh đến gần, viện trưởng Trịnh đã nhanh chóng bước ra đón. Ông ta khẽ khom lưng, giọng mang theo ý lấy lòng rõ rệt"Thẩm tổng. Lần này ghé qua... có phải vì Cảnh tiểu thư hay không?"Thẩm Tri Tranh dừng chân. Đôi mắt cô hơi nhíu lại, khẽ lặp lại một cách thản nhiên"Cảnh tiểu thư?"Một chữ "tiểu thư" thốt ra từ miệng Thẩm tổng lại mang theo đầy vẻ xa lạ, thậm chí còn đượm một tia hoài nghi khó nhận biết.Không gian chung quanh như thoáng ngưng lại.Viện trưởng Trịnh cũng sững người. Ánh mắt ông ta chậm rãi lướt sang phía Cảnh Tư Viên — người đang đứng thẳng, khóe môi treo nụ cười đã nhạt dần.Ông ta dò hỏi lại, ngập ngừng như vừa phát hiện điều gì đó sai lệch.Nhưng Thẩm Tri Tranh không trả lời.Cô xoay người, bỏ qua viện trưởng, cũng bỏ qua cả ánh nhìn mong chờ từ Cảnh Tư Viên, sải bước đến thẳng giữa hội quán.Trong nháy mắt, Cảnh Thường Hi có thể thấy rõ ánh nhìn như cười như không nơi đáy mắt Thẩm Tri Tranh. Vậy nên nàng cũng phối hợp mà nghiêng đầu, chậm rãi cất lời, thanh âm nhẹ như không, nhưng lại cứa vào không khí như lưỡi dao mỏng"Nhà của em... từ khi nào lại có một Cảnh tiểu thư khác ngoài em vậy?"Một câu nói buông ra, nhẹ đến mức không ai dám cười.Viện trưởng Trịnh nuốt nước bọt, lùi nửa bước. Người xung quanh tuy chưa ai mở miệng, nhưng ánh mắt thì đã đồng loạt rời khỏi người Cảnh Tư Viên như thể ngầm hiểu – người này là ai mà gan lớn đến vậy?Cảnh Tư Viên đứng sững tại chỗ, sống lưng cứng đờ, cơn nóng mặt dâng lên rồi hạ xuống lạnh toát. Lúc này, cô ta mới nhận ra — cái danh 'đại tiểu thư' mà cô luôn lấy làm kiêu hãnh rồi lại có một ngày bị 'hàng thật' vã đến đau điếngThẩm Tri Tranh khẽ nhún vai, ra vẻ trầm ngâm mà lên tiếng"Không biết. Là ai có lá gan lớn đến vậy mạo nhận em?"Cảnh Tư Viên cứng đờ. Nụ cười vốn luôn tự tin ngạo nghễ nay đã đóng băng trên gương mặt cô ta, không thể duy trì được nữa. Cái gọi là danh phận, cái gọi là tự hào, trong nháy mắt đã bị lột trần. Cô ta sao lại không biết đại tiểu thư hàng thật giá thật cũng ở bệnh viện này làm việc – mà còn là một thân phận khác?