Trò Đùa Tình Ái (SM)

26



Chương 26

=================

Tiếng nhạc Jazz vẫn phát, trong không khí vẫn là hương tinh dầu hòa lẫn với vị cay nhẹ của rượu Whisky.

Cảnh Thường Hi từ nhà tắm bước ra, mang theo mùi sữa tắm dị nhẹ. Chân trần nàng lướt đi trên thảm lông sẫm màu, không phát ra tiếng động. Thân thể nàng được bọc trong áo choàng tắm màu hồng nhạt, vạt áo thắt hờ, để lộ xương quai xanh cùng làn da trắng sau khi tắm nóng trở nên ửng hồng.

Mái tóc dài vẫn còn ẩm, từng giọt nước lặng lẽ lăn xuống cổ.

Nàng đi ngang qua ghế sofa, không liếc nhìn người đang quỳ bên kia, chỉ thản nhiên ngồi xuống giường, vắt chéo chân, mở điện thoại.

Rồi, không ngẩng đầu, nàng lên tiếng

"Bò qua đây."

Giọng nàng vang lên mỏng và nhẹ. Trong không khí như lưỡi dao mỏng lướt trên lớp băng.

Thẩm Tri Tranh lập tức chống hai tay xuống sàn, phải mất vài giây cô mới có thể di chuyển trong tư thế bò. Đầu gối vì quỳ quá lâu trên mặt gồ ghề mà trở nên ê buốt như đinh đóng vào xương. Đến khi chỉ cách đôi chân dài kia một đoạn vừa phải liền dừng lại. Lưng thẳng, hai tay đặt trên đùi, tư thế nghiêm chỉnh của một kẻ được huấn luyện đến suýt chút quên mất rằng mình vẫn là một con người.

"Sấy tóc cho ta."

Cảnh Thường Hi vén tóc sang một bên, để lộ vùng gáy mảnh khảnh. Tay nàng cũng lật mở tài liệu y khoa mà bản thân vẫn còn chưa xem xong.

Thẩm Tri Tranh lập tức bò qua bên kệ, lấy máy sấy, rồi bò lại quỳ xuống sau lưng nàng, bật chế độ gió nhẹ nhất, tay trái nâng nhẹ lọn tóc, tay phải giữ máy sấy, gió rì rì thổi qua da thịt ẩm.

Không khí trong phòng trở nên dịu nhẹ hết mức có thể cho đến khi âm thanh trống bụng của kẻ đang quỳ. Động tác lật mở tài liệu của Cảnh Thường Hi lập tức co lại, ánh mắt nàng quét qua đồng hồ bên kia tường.

"Đói sao?"

Cảnh Thường Hi buông tài liệu xuống, nàng không chờ kẻ kia trả lời đã nhàn nhạt lên tiếng

"Thay đồ đi. Ta không thích hành hạ một con ma đói."

Lời vừa dứt, Thẩm Tri Tranh có chút bất ngờ mà hỏi lại

"Hôm nay...dừng ở đây sao?"

Câu hỏi bật ra quá nhỏ, nhưng lại như tiếng kim loại va vào đá. Cảnh Thường Hi chậm rãi quay đầu nhìn sườn mặt kẻ đang quỳ, ánh mắt mang theo tầng ý nghĩ khác thường

"Ngươi thích bị đánh đến vậy sao?"

Giọng nàng không cao nhưng vang lên lại lạnh hơn bình thường.

"Nhưng ta hôm nay ...có chút mỏi tay...không có hứng thú."

Lời này thật gượng gạo nhưng quả thật nàng đang dần mất kiểm soát. Hoàn toàn không thể xuống tay được nữa...

Thẩm Tri Tranh nhanh chóng bắt được 'tín hiệu' mà khẽ cười thầm trong lòng, cô buông máy sấy vào cạnh giường, dựa vào lợi thế chân dài mà vòng đến trước mặt Cảnh Thường Hi, một tay đoạt đi tài liệu, tay còn lại khóa chặt cổ tay của người trong lòng

"Một lần mạo phạm là bị phạt bao nhiêu roi?

Giọng Thẩm Tri Tranh thấp, không to, nhưng rõ ràng và đầy thách thức.Ngón tay cô siết lấy cổ tay Cảnh Thường Hi, một lực đạo vừa vặn, không làm đau, nhưng đủ khiến người đối diện cảm thấy... bị chiếm lấy.

Cảnh Thường Hi khựng lại một giây. Cảm giác bị khống chế lần kia khiến sóng lưng nàng thoáng cứng lại, lòng sợ nhưng ngoài miệng vẫn lạnh nhạt lên tiếng

"Định làm gì? Niếm trái cấm một lần, cầm thế chủ động một lần liền muốn lần hai sao?"

Thẩm Tri Tranh siết nhẹ hơn, cúi người, trán gần như chạm vào vạt cổ áo choàng tắm.

"Vì tôi thành thật hơn em. Vì yêu có thể trả giá...còn em...chỉ lạnh nhạt là giỏi."

Cảnh Thường Hi híp mắt lại, ánh nhìn mang theo tầng băng mỏng trôi qua gương mặt trước mắt. Nàng không gạt tay người kia ra. Nhưng cũng không để mình rơi vào thế yếu.
Giọng nàng vẫn trầm, từng chữ cắt vào không khí

"Lần trước là ta còn chưa tính sổ với ngươi. Hôm nay ngươi lại muốn làm vậy với ta. Chi bằng ta xử lý ngươi trước xem ngươi còn lá gan để càn rỡ hay không?"

Rõ ràng là thế thượng phong đang năm trong tay nhưng đứng trước ánh mắt lạnh nhạt như hồ nước của người đối diện, Thẩm Tri Tranh liền tức thì lùi một bước, nhưng là không buông thế chủ động bản thân đang có.

"Em muốn xử lý thế nào?"

Thẩm Tri Tranh dứt lời liền dùng răng của mình cắn nhẹ vào dây rút của áo choàng, một động tác kéo nhẹ khiến cho vạt áo xỏa xuống hai bên hông, da thịt trơn bóng như thủy tinh lấp lánh dưới ánh đèn đỏ. Đẩy cho dục vọng tăng lên một tầng.

Cảnh Thường Hi khẽ nghiêng đầu tránh đi, như muốn vớt lại chút lý trí mà nghiêm giọng

"Thẩm Tri Tranh...ngươi chán sống thật sao?"

Nàng lẽ ra phải đẩy ra. Nhưng đôi tay vẫn bị giữ chặt, còn lý trí thì giống như một sợi dây đã bị cắt... Nàng không muốn, nhưng cơ thể lại không nghe lời.

Thẩm Tri Tranh không trả lời. Cô chỉ từ từ cúi người, chạm môi mình lên xương quai xanh ửng hồng vì nhiệt nước tắm còn đọng lại trên da thịt Cảnh Thường Hi.

Một cái hôn. Rất nhẹ. Rồi đến chiếc cổ thon, làn da nơi hõm vai. Từng nụ hôn mang theo nhớ nhung của bảy ngày qua cùng kèm nén khổ sở mà thay chủ nhân nó lướt trên da thịt trơn mịn

Cảnh Thường Hi mím nhẹ môi. Tay nàng trượt về sau, rút ra từ ngăn kệ đầu giường chiếc roi da mảnh đầu bện, loại chỉ để lại vệt đỏ, không rách thịt, nhưng đau âm ỉ thấu xương.

"Ngươi chính...là ngứa da"

Chát....Một roi quất xuống lưng trần Thẩm Tri Tranh. Cô rùng mình, nhưng không rên, cũng không dừng.

Nụ hôn thứ ba rơi lên bờ ngực.

Nàng lại vung tay.

Chát...Vệt thứ hai hiện lên lưng, chéo từ bả vai xuống sống lưng, đỏ bừng, vệt roi bắt mắt trên lớp roi cũ đã xỉn màu sau bảy ngày được 'nghỉ ngơi' không phải trườn người ra chịu đánh.

"Ngươi còn không dừng lại...ta sẽ xé miệng ngươi."

Thẩm Tri Tranh thì thầm, hơi thở lướt qua da thịt người đối diện

"Em không nỡ đâu...."

Chát.... Roi thứ ba rơi xuống. Lần này là ở ngang thắt lưng.

Cảnh Thường Hi cúi đầu, tay vẫn vung roi, nhưng ánh mắt đã vẩn đục sương.

"Ngươi đánh giá bản thân...hơi cao"

Thẩm Tri Tranh ngẩng mặt, trán áp sát lên hõm ngực đối phương, giọng khẽ như gió đêm.

"Thành thật đi...em chẳng phải đang rất..có hứng thú sao?"

Đầu ngón tay Thẩm Tri Tranh khẽ lướt qua khu vực giữa hai chân, cô không mạo phạm chỉ khẽ lướt như sư vô tình, kết quả lại khiến thân thể người này co lên một chút

"Ngươi???"'

Thẩm Tri Tranh khẽ nâng ngươi từ dưới sàn đứng thẳng dậy và chậm rãi áp đối phương xuống mặt giường.

Hai tay Cảnh Thường Hi vẫn bị khóa lại, ánh mắt nàng hơi giật lên một thoáng, không phải vì sợ hãi, mà là... cảm xúc không tên đang dội thẳng vào lồng ngực.

Một giây sau đó, nàng không vùng vẫy. Chỉ co chân lên, dùng đầu gối kẹp ngang eo người kia, giữ chặt như xiềng khóa, ép thân thể Thẩm Tri Tranh dán sát vào mình.

"Muốn trèo lên đầu ta? Được thôi."

Nàng cười lạnh, gương mặt dưới ánh đèn đỏ nhạt như được phủ một lớp băng sương

"Nếu ngươi dám chủ động... thì làm cho ta tin người có thể khiến ta hứng thú đi, dâm nô."

Thẩm Tri Tranh gục trán lên hõm ngực đối phương, toàn thân khẽ run.

Không khí trong phòng chìm vào sắc đỏ âm ấm của đèn hắt tường.

Cảnh Thường Hi hai tay bị trói bằng dây lựa mỏng, vạt áo choàng nửa kín nửa hở, thân thể với những đường cong lả lướt cứ thế lấp ló hòa cùng ánh đèn đầy dục vọng.

Nàng nhắm hờ mắt, khẽ nghiêng đầu nhưng đang chậm rãi lắng nghe từng nhịp đập của người này, từng cái chạm, cái lướt đều trên da thịt, khiến lý trí của nàng như sợi chỉ mỏng đứt đoạn từng chút một.

Thẩm Tri Tranh cúi xuống, rải nụ hôn lên bả vai đã ửng hồng, vừa rồi cô trong vô thức đã đưa tay đánh xuống, dường như Cảnh Thường Hi không hề bài xích...thậm chí thân thể còn phản ứng mạnh mẽ hơn một phần.

"A Hi.....tôi...thật sự rất yêu em...."

Lời thì thầm bật ra như một mũi kim nhỏ đâm thẳng vào lớp băng mỏng bọc quanh trái tim Cảnh Thường Hi. Nàng không đáp, chỉ nghiêng đầu sang một bên, để lại vùng cổ trắng nõn hoàn toàn phơi dưới tầm mắt người kia.

Thẩm Tri Tranh siết nhẹ cổ tay đang bị trói của nàng, rồi cúi xuống, dùng răng cắn một dấu nhỏ nơi xương quai xanh, không mạnh, nhưng đủ để lại vết. Đó là một hành động vừa chiếm giữ vừa dịu dàng, vừa mang theo sự quấn quýt như một con thú nhỏ đang đánh dấu lãnh thổ.

"Đau không? Một dấu này có thể khiến Cao Viễn Thương thôi tơ tưởng đến em không?"

Cô hỏi, giọng khàn khàn. Tay mân mê sườn mặt đẹp đến mê hoặc của nàng, đầu ngón tay lướt dọc từ vùng cổ đến xương quai xanh, đi qua vòng ngực và hạ ở vị trí hạt đậu nhỏ đang cương cứng

"Ngươi là ghen?"

Cảnh Thường Hi cười nhạt, nàng xoay đầu nhìn chằm vào người này, dưới ánh đèn màu đỏ dịu của căn phòng, dung mạo này như được đốt thêm một tầng ham muốn 'vượt rào' trong lòng nàng.

Thẩm Tri Tranh bật cười khẽ, cô đưa môi áp lên hõm cổ của người nằm dưới, tham lam mà hít lấy vị dịu mát đang bao bọc toàn bộ tâm trí cô. Sau đó, Thẩm Tri Tranh quỳ trên nệm, một tay hơi tách ra hai chân của Cảnh Thường Hi, chính mình quỳ vào khoảng trống ở giữa. Hai bàn tay như động vật bò sát không ngừng trườn trên từng tấc da, tấc thịt trơn mịn của người nằm dưới, đầu ngón tay thậm chí còn vẽ vời những hình thù vô nghĩa trên làn da ấy.

"Phải. Nhưng là nhờ có hắn ta mới có động lực để làm những chuyện này với em....bằng không ta chính là con rùa rụt cổ."

Thẩm Tri Tranh cụp mắt nhìn thân thể mảnh mai dưới ánh đèn đỏ, rồi bất chợt nâng tay phải, "chát" một tiếng rất nhẹ vang lên giữa bầu không khí im ắng. Bàn tay cô tát thẳng vào bầu ngực căng mềm kia, không mạnh, nhưng đủ khiến làn da trắng ửng hồng lập tức rung nhẹ lên, mang theo thứ sóng nhiệt mơ hồ.

Cảnh Thường Hi trừng mắt nhìn cô.

Ánh mắt nàng sắc lạnh, giống như băng mỏng vừa nứt, giọng khàn khàn bật ra như cắn từng chữ:

"Ngươi... dám...?"

Chưa kịp mắng hết câu, Thẩm Tri Tranh đã cúi người xuống, cưỡng hôn nàng một cách bất ngờ. Môi cô áp lên môi nàng như một nhát kiếm, dứt khoát, nóng bỏng, mang theo dục vọng lẫn tuyệt vọng sau bao ngày dồn nén.

Cảnh Thường Hi há miệng, định nói gì đó, nhưng răng đã siết chặt môi dưới của kẻ trước mặt. Một cú cắn như cảnh cáo, đủ để mùi máu tanh nồng nàn tràn ra khoang miệng. Thẩm Tri Tranh rùng mình, nhưng vẫn không rút lui.

Đầu lưỡi vẫn tiến sâu, chạm vào ranh giới giữa trừng phạt và mềm yếu.

Cảnh Thường Hi muốn đẩy ra. Nhưng dây trói siết lại. Thân thể nàng khẽ cong lên, không phải để chống cự, mà là... không biết phải làm gì với sự điên cuồng này.

Trong khoảnh khắc ấy, nàng nhận ra có những xúc cảm không thể cắt đứt bằng lý trí.

Cảnh Thường Hi thở dốc khi môi rời khỏi nhau, máu nơi môi dưới Thẩm Tri Tranh vẫn chưa khô, lẫn trong hơi thở gấp gáp và hỗn loạn. Nàng gằn giọng, cổ họng khô rát

"Ngươi... thật sự muốn chọc ta phát điên sao?!"

Nhưng giọng nói đó không còn lạnh lẽo.

Thẩm Tri Tranh đưa trán chạm vào vai nàng, cánh tay vòng ra sau lưng, ôm siết lấy thân thể đang run nhẹ.

"Tôi thật sự...rất nhớ em, bảy ngày...tin nhắn tôi gửi em không xem. Tôi cố gắng làm xong về sớm,...kết quả em lại mang tôi đến đây....tôi cũng biết tổn thương mà A Hi...."

Giọng cô khàn đặc, nghẹn lại như thể mỗi chữ nói ra đều phải gỡ từ trong xương

"Lần trước...em nói có thể thử với tôi...tôi thật sự rất vui...nhưng tôi càng lúc càng không nắm bắt được em.....tôi phải làm sao?"

Từng câu, từng chữ như những nhát roi quất thẳng vào trái tim Cảnh Thường Hi.

Phải, vì cái gì nàng vẫn luôn đối xử tệ bạc với người này? Phải chăng nàng tự tin đến mức dù nàng có làm gì thì người này cũng sẽ vĩnh viễn ở dưới chân nàng...

Hay vì nàng đang cảm thấy tội lỗi. Vì sao bao nhiêu năm, nàng chẳng những nhận sai người còn hành hạ người mà nàng hứa sẽ bảo hộ cả đời khi còn bé...

Cảnh Thường Hi nghiến chặt răng, toàn thân căng cứng như dây cung, mắt nàng nhìn vào Thẩm Tri Tranh, không còn là sự băng giá kiêu ngạo quen thuộc, mà là sự hoang mang mờ mịt đến đau lòng.

"Ta đối với ngươi như vậy...ngươi không chán ghét ta sao?"

Nàng bật cười khẽ, giọng nghẹn như dao cứa cuống họng

"Ta tước đi tư cách làm người của ngươi, ta ép ngươi dưới chân, chà đạp ngươi, vũ nhục ngươi.....Ngươi vẫn còn muốn bên một kẻ bệnh hoạn như ta sao?"

Rồi bất ngờ, nàng giật mạnh tay khỏi dây trói, phần vải lụa bị xé toạc bởi sức giật đột ngột. Cả người nàng nhào lên, đẩy ngược Thẩm Tri Tranh xuống mặt giường. Hai tay nàng chống lên ngực người kia, giữ chặt, môi mấp máy

"Thẩm Tri Tranh..ta thích cảm giác bạo ngược người khác....ngươi như ta...ngươi ở cạnh sẽ chẳng có ngày nào lành lặn...ta khuyên ngươi nên nghĩ lại."

Thẩm Tri Tranh nằm yên dưới thân người kia, đôi mắt vẫn mở trừng, ánh nhìn không mang chút phẫn nộ nào. Trái lại, nó đầy dịu dàng, thứ dịu dàng hiếm thấy, khiến cả bóng đêm cũng phải mềm xuống.

Rồi, cô khẽ đưa tay lên, vòng ra sau gáy Cảnh Thường Hi, kéo nàng xuống thấp hơn, để trán chạm trán, hơi thở quyện vào nhau, từng nhịp ngực nóng bỏng ép sát, chẳng ai còn cách biệt. Giọng cô trầm thấp, mang theo một sự trầm ổn lạ kỳ

"Em có thể bạo ngược. Có thể đánh tôi. Có thể trói tôi. Có thể gọi tôi là dâm nô, là chó... là gì cũng được."

Ngón tay cô trượt qua sống lưng Cảnh Thường Hi, vuốt ve không chút dục vọng, chỉ là một sự chấp nhận vô điều kiện

"Tôi đã từng tìm hiểu....đây không phải vấn đề gì cả. Dù sao, da thịt tôi cũng dầy, em muốn giày vò như nào cũng được...chỉ cần đừng đẩy tôi ra là được, và có thể thử yêu tôi"

Nét mặt Cảnh Thường Hi khựng lại. Lồng ngực nàng như bị bóp chặt. Lời nói như rạch mở trái tim nàng, máu tươi chảy đầm đìa, một tình yêu hèn mọn như vậy...có đáng với người toàn diện như Thẩm Tri Tranh không?

"Ngươi bị ngu à?"

Giọng nàng nhỏ lại, gần như không nghe thấy. Nhưng Thẩm Tri Tranh siết nhẹ cánh tay quanh eo nàng, ngắt lời

"Chỉ ngu với em. Với người khác, tôi sẽ khôn gấp đôi, gấp ba."

Nói rồi, cô ngẩng đầu lên, áp môi mình lên đuôi mắt Cảnh Thường Hi, nơi vừa chực trào nước mắt, đặt một nụ hôn nhẹ như sương. Không dục vọng. Không cưỡng ép. Chỉ đơn thuần là một sự vỗ về của tình yêu không điều kiện.

Trong lòng Cảnh Thường Hi, điều gì đó bắt đầu sụp đổ. Và cũng chính lúc đó... điều gì đó bắt đầu sinh ra.

Cảnh Thường Hi không nói gì thêm. Nàng chậm rãi siết lấy thân thể Thẩm Tri Tranh, áp má vào bờ vai gầy gò kia như thể đang tìm chút ấm áp. Một lúc sau, nàng chậm rãi nhổm dậy. Ánh mắt vẫn đỏ nhưng đã lắng hơn, giọng nàng khẽ như gió

"Ngồi dậy."

Thẩm Tri Tranh nghe lời. Cô ngồi lên, đầu hơi cúi, hai tay buông nhẹ bên người như chờ phán quyết cuối cùng.

Nhưng Cảnh Thường Hi không trách, không đánh, không trói. Nàng vươn tay ra, một cách dịu dàng đến mức bản thân nàng cũng không nhận ra. Đầu ngón tay mang theo khí lạnh của nàng chạm vào móc khóa của vòng cổ, 'cạch' một tiếng mà mở ra.

Đây chính là câu trả lời của nàng. Thẩm Tri Tranh khẽ nhắm mắt, khóe mi liền vương một dọng lệ nhỏ.

Cạch...Tiếng chốt mở vang lên trong đêm. Dây xích lạnh lẽo rơi xuống nệm, cuộn lại như một con rắn chết.

Thẩm Tri Tranh ngẩng đầu, môi khẽ run.

Cảnh Thường Hi không nói gì. Nàng chỉ cúi người xuống, đầu lưỡi lướt qua vùng da bên cổ, rồi thấp dần, ngay tại vị trí gần bầu ngực trái, nơi vết bầm tím vẫn còn in hằn rõ rệt.

Nàng đặt một nụ hôn lên đó. Một nụ hôn không mang theo trừng phạt, khinh bạc mà là trân trọng và nâng niu, là tháo gỡ xiềng xích cho chính nàng và người này.

Nàng khẽ thì thầm, giọng run như sợi dây đàn chạm gió

"Sau này...ta sẽ...cố gắng...nhẹ tay hơn"

Thẩm Tri Tranh khẽ cười. Cô đưa tay áp vào gò má của người đối diện, đầu ngón tay kéo nhẹ qua khóe mắt

"Không sao. chẳng phải tôi vẫn ổn sau bao nhiêu năm."

Cảnh Thường Hi nhắm mắt. Nàng không trả lời, chỉ siết lấy người kia một lần nữa, ôm chặt như muốn ghim Thẩm Tri Tranh vào tim mình, mãi mãi không rời.

Đêm đó, không còn dây trói, không còn roi, không còn máng xích.

Chỉ có một vòng tay... và hai kẻ từng tổn thương nhau đến nát lòng, đang tìm lại nhau giữa đổ vỡ.

Không biết đã qua bao lâu trong vòng tay nhau, không còn ai nói gì nữa. Hơi thở hai người dần đều lại, nhịp tim cũng không còn quá hỗn loạn. Cảnh Thường Hi vẫn không rời khỏi vòng ôm, trán khẽ tựa lên vai Thẩm Tri Tranh.

Trong không khí tĩnh mịch ấy...

Ục...Tiếng kêu trầm đục vang lên từ vùng bụng dưới.

Không to, nhưng trong căn phòng quá yên ắng, nó giống như tiếng trống gõ thẳng vào mặt kính.

Cảnh Thường Hi khựng lại. Thẩm Tri Tranh cứng đờ cả người, mặt hơi đỏ lên

"Xin lỗi em....tôi vẫn chưa ăn tối."

Cảnh Thường Hi ngẩn ra một giây, môi nàng hơi mím nhẹ. Nàng chống tay ngồi dậy, vẫn còn chút dư vị mềm yếu trong ánh mắt, nhưng đã dịu đi rất nhiều. Tay nàng vuốt nhẹ lên bụng người kia, khẽ nhướng mày

"Đúng là cơ bụng của ngươi đẹp. Nhưng ta lại thấy từng đốt xương, sau này đánh ngươi sẽ đánh vỡ xương ngươi."

Thẩm Tri Tranh hơi cười, miệng định phản bác vài câu. Dạ dày lại réo một tiếng khẽ hơn như phụ họa cho sự im lặng.

Cảnh Thường Hi hít sâu một hơi, bước xuống giường, vén lại áo choàng ngủ và nghiêng đầu liếc qua

"Đi thôi. Ta không thích làm tình với một kẻ mang chiếc bụng đói."

Thẩm Tri Tranh ngẩn người, hơi trêu chọc lên tiếng

"Ăn giờ này khá béo...bác sĩ Cảnh...định vỗ béo tôi sao?"

"Cho ngươi một bậc thang ngươi liền trèo lên đầu ta nhỉ?"

Giọng nàng thản nhiên như mệnh lệnh quen thuộc, nhưng lần này... không có roi, không có xích, không có mùi sắt lạnh. Chỉ là một chút quan tâm rất đời thường, rất... dịu dàng.

"Không dám. Nghe em là được. Em muốn ăn gì?"

Cảnh Thường Hi từ phòng thay đồ bên tròng đi ra với bộ quần áo trên tay, nàng thả vào người Thẩm Tri Tranh và lên tiếng

"Ăn lẩu."

Thẩm Tri Tranh mang theo quần áo nhanh chóng vào phòng thay đồ.

Khoảng nửa tiếng sau, chiếc Porsche 911 chậm rãi lăn bánh ra khỏi CLB dưới sự khó hiểu của một số người. Hơn mười lăm phút lái, xe đến khu vực trung tâm. Bắc Thành khuya muộn vẫn nhộn nhịp, một số quán ăn vẫn sáng đèn. Cảnh Thường Hi nhìn chiếc xe đang tiến vào khu vực ăn uống gần quảng trường trung tâm mà khẽ nhíu mày lên tiếng

"Ngươi định ăn ở đây?"

Thẩm Tri Tranh đỗ xe xong, quay sang, khóe môi cong nhẹ.

"Quán này có lẩu bò viên tự làm. Ăn vừa miệng, em có thể thử"

Cảnh Thường Hi liếc mắt. Ánh đèn đường hắt qua cửa kính, làm nổi đường viền sắc lạnh trên gương mặt nàng. Nhưng lần này, nàng không từ chối. Chỉ hừ nhẹ

"Ăn lề đường không tốt cho dạ dày. Lần sau, ngươi ăn sau lưng ta, vả mặt mười cái."

Thẩm Tri Tranh khẽ cười, cô đưa tay theo kiểu chào quân đội mà lên tiếng

"Tuân lệnh chỉ huy"

Quán ăn không quá lớn, kiểu bình dân, bàn ghế inox, nồi lẩu sôi sùng sục giữa bàn. Hơi nước nóng lan vào tóc, vào áo. Cả hai ngồi đối diện nhau, không ai nói gì trong hai phút đầu. Nhân viên đưa ra khay thịt, rau, viên thả vào, nước dùng bốc khói trắng như sương.

Thẩm Tri Tranh cúi đầu, lấy muỗng khuấy đều, rồi nhỏ giọng

"Vừa có thể ăn ngon, cảnh phía trước lại đẹp. Tôi chọn quán tốt phải không?"

Cảnh Thường Hi chống tay dưới cằm, ánh mắt dừng nơi đôi tay đã đỏ hằn vết roi nhưng vẫn đều đặn nhúng thức ăn. Giọng nàng nhẹ

"Miễn cưỡng không tệ"

"Bác sĩ Cảnh đang học chấp nhận tôi...vậy có tiện thì học thêm cách nói lời thật lòng đi."

Thẩm Tri Tranh nói mà không ngẩng đầu, tay vẫn cẩn thận thả từng viên bò vào nước lẩu. Nồi sôi lách tách. Cảnh Thường Hi nhướng mày, ánh mắt hơi híp lại

"Ngươi đúng là được voi đòi tiên nhỉ?"

Thẩm Tri Tranh bật cười khẽ, đặt muỗng xuống mép bát, môi cong cong

"Sai rồi, Đây không phải đòi hỏi mà là tranh thủ tìm quyền lợi cho mình"

Cảnh Thường Hi không đáp. Nàng cầm đũa, thản nhiên gắp một lát thịt bò đã chín, thổi một hơi, rồi thả vào chén đối diện. Giọng nàng nhàn nhạt

"Ngươi nên ăn thật no để lắp cái bụng đang réo của ngươi. Nó khiến ta mất phẩm vị thưởng thức."

Thẩm Tri Tranh gật đầu. Cô đưa miêng thịt bò lên xoay qua xoay lại như đang nghiên cứu một công trình vĩ đại, sau lại mang theo âm giọng nghiêm trọng lên tiếng

"Em nói xem, đây là miếng thịt bò đầu tiên em gắp cho tôi. Nếu tôi ăn có quá phí phạm không?"

Cảnh Thường Hi không lên tiếng nhưng ánh mắt nàng chỉ khẽ động, trong tích tắt miếng thịt bò đã ở trong miệng Thẩm Tri Tranh

"Vô liêm sĩ"

"Sai là vô điều kiện mà yêu em."

Cảnh Thường Hi cứng miệng, nàng tập trung vào chén trước mặt lười cùng người đối diện nói chuyện. Chỉ có vành tai vì lời vừa rồi mà ửng đỏ.

Tiếng chén đũa khẽ chạm nhau. Hơi nước vẫn bốc lên như sương. Bên ngoài, Bắc Thành lặng lẽ dưới đèn vàng khuya muộn

Sau khi thanh toán, trên đường ra xe Cảnh Thường Hi thấy bên kia quảng trường vẫn tụ tập kha khá người, nàng hơi kiễng chân muốn xem nhưng Thẩm Tri Tranh đã chủ động kéo đầu vai nàng sang hướng khác

"Muộn rồi chúng ta nên về nhà nghỉ ngơi."

Bước chân Cảnh Thường Hi liền dừng lại khi nhớ đến một vấn đề, nàng xoay người về hướng Thẩm Tri Tranh mà lên tiếng

"Còn chuyện Lục Hoa thì sao?"

Thẩm Tri Tranh suýt chút đã quên mất về cô gái kia vẫn đang ở biệt thự của bọn họ. Ánh mắt cô mang theo khó hiểu nhìn Cảnh Thường Hi

"Em tuần rồi cũng không về biệt thự?"

Cảnh Thường Hi thản nhiên nhún vai lên tiếng

"Không có ngươi ta cần cô ta làm gì?"

=============

Một chương ngọt ngào ghê

Chương trước Chương tiếp
Loading...