Trò Đùa Tình Ái (SM)

25



Chương 25

==================

Chiều muộn, ánh hoàng hôn quét qua bàn làm việc ở tầng cao nhất văn phòng Thẩm thị. Thẩm Tri Tranh ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt ghim thẳng vào màn hình máy tính.

Sau một tuần công tác ở nước ngoài, cô thành công mang về cho Thẩm thị lời hợp tác đầu tư ở thị trường Châu Âu. Chính thức nâng vị thế tập đoàn trên thương trường lên một tầm mới

Một tuần công tác, lịch trình dày đặc và thời gian lệch múi giờ không khiến cô mệt bằng việc mất liên lạc hoàn toàn với Cảnh Thường Hi suốt bảy ngày. Những tin nhắn gửi đi đều không có hồi âm, toàn bộ khung chat giống như một mình cô tự đọc thoại. Thậm chí... Cảnh Thường Hi còn không xem qua.

Từ sân bay trở về, Thẩm Tri Tranh dự qua hai hội nghị, liền giải quyết chứng từ tồn đọng, mới có thời gian ngả lưng ra ghế bành lớn. Cô đưa tay nhấc tách cà phê đã nguội mà uống một ngụm, vị đắng chát này giống như tình cảnh của cô hiện tại.

Sau buổi ăn tối hôm đó, Cảnh Thường Hi không trở về biệt thự của cả hai mà về thẳng Cảnh gia. Cô cũng từ bệnh viện lên thẳng máy bay đi công tác, hoàn toàn không gặp lại nhau.

Bên ngoài, ánh đèn thành phố bắt đầu sáng. Bắc Thành chìm vào nhịp sống quen thuộc, mà cô thì vẫn đang chờ một tiếng hồi âm.

Cô vươn tay lấy điện thoại đặt trên bàn, do dự bấm tắt vài lần rồi mới hạ xuống dũng khí nhắn vào đoạn chat

[Tôi đã về. Có thể đến bệnh viện đón em không?]

Dòng chữ "đã gửi" hiện lên nhưng khung đối thoại vẫn im lìm như cũ.

Cô ngả người ra lưng ghế. Một tay vắt lên trán, mắt khẽ nhắm. Căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng kim giây từ đồng hồ treo tường nhích từng nhịp.

Bảy phút sau, điện thoại sáng màn hình.

[Tan làm. Đến thẳng CLB X.]

Cô không lập tức phản ứng. Mắt vẫn nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn đó, như thể đang chờ... một tin nhắn khác. Cô thật sự chỉ có thể dùng cách này mới đổi được ánh mắt của người mình thương sao?

Đáy mắt Thẩm Tri Tranh quét qua lịch để bàn, ngưng đọng ở vòng tròn đỏ được khoanh sau ba ngày nữa. Có những chuyện không phải vội vàng là được.

Thứ chờ đợi cô ở CLB ấy chắc chắn không dễ chiu. Nhưng nếu đó là đều Cảnh Thường Hi muốn cô sẽ không từ chối.

Chiếc Porsche 911 màu trắng chậm rãi lăn qua cổng đá của CLB X. Thẩm Tri Tranh vừa bước xuống đã có hai người mặc áo đen bước đến cung kính. Một trong hai thấp giọng lên tiếng

"Tôi là người của Cảnh tiểu thư. Cô ấy đặc biệt căn dặn, cô đến hãy đi theo chúng tôi."

Thẩm Tri Tranh không nói gì. Cô gật đầu nhẹ, bước theo hai người kia vào hành lang phía sau. Gió lạnh phả ra từ hệ thống điều hòa ngầm chạy sát sàn khiến sống lưng dưới hai lớp áo khẽ run lên. Thang máy riêng đưa họ xuống hầm thứ ba. Không ai nói chuyện. Trong không gian vắng lặng ấy, tiếng bước chân cô dội lên nền đá như kim loại gõ lên mặt kính, từng trận âm thanh lãnh lót gõ thẳng vào sóng lưng

Cửa mở ra, dẫn đến một hành lang dài được thắp sáng bằng đèn cảm biến. Càng đi sâu vào trong, ánh sáng từ đèn trần càng rõ, không gian như bị bao phủ bởi một thứ ánh sáng trắng khử trùng, vừa sạch sẽ, vừa lạnh lẽo như buồng mổ.

Qua một khúc cua hẹp, họ rẽ vào một khu mà bảng tên được khắc chìm bằng chữ đỏ: Thú nuôi không an phận.

Không gian mở ra như một phòng trưng bày nghệ thuật. Nhưng thay vì tranh, hai bên tường là những phòng kính riêng biệt, vuông vức, trong suốt, mỗi buồng đều gắn nhãn điện tử phía trên: 001 – tiểu nô phản lệnh, 002 – thú cưng không thuần chủng, 003 – dâm nô vi phạm cam kết – có tình cảm với chủ nhân....

Con số cứ tiếp tục, kèm theo lời mô tả tàn nhẫn như dập thẳng vào mặt người đọc.

Cô bị dẫn tới phòng 008.

Bên trong không có ghế. Không có giường. Chỉ có một khung chữ X treo hờ, một ghế quỳ da đen bị khoá cố định trên sàn, và một chiếc bệ đứng có khung kim loại uốn vòng, trông như giá đỡ triển lãm.

Mặt kính mờ mờ phía trước cho phép người đi ngoài hành lang có thể nhìn vào, còn người bên trong... thì không thấy gì ngoài phản chiếu của chính mình.

Người dắt cô khẽ lên tiếng

"Cảnh tiểu thư có lệnh. Cô không cần sợ thân phận bị lộ."

Hắn ta mở nắp hộp. Bên trong lót lụa đen là một chiếc mặt nạ làm bằng silicon cao cấp, sắc da tái nhợt, gò má lõm, sống mũi lệch, môi thâm, nốt ruồi sậm dưới mắt trái. Một gương mặt được khắc họa tỉ mỉ để trở thành... một nữ nhân xấu xí, nhếch nhác, không ai muốn chạm đến.

Thẩm Tri Tranh khựng lại. Cô nhìn chằm chằm vào mặt nạ ấy một giây. Đó không phải là cô. Nhưng giờ phút này, lại chính là cô.

"Đeo vào."

Giọng người kia bình thản, như đang phát ngôn một mệnh lệnh hành chính. Tay đeo găng của hắn nâng mặt nạ lên, ấn nhẹ sát vào mặt cô, từng mép viền ăn chặt vào da thịt, gắn khớp theo từng góc xương gò má.

Một tiếng "tạch" nhẹ vang lên khi khóa giữ cố định mặt nạ phía sau gáy.

Trong nháy mắt, Thẩm Tri Tranh không còn là chính mình. Không ai biết cô là ai. Không ai nhìn ra thân phận tổng tài từng bước xuống từ chiếc Porsche. Không ai gọi tên cô. Không ai nhận ra ánh mắt từng khiến biết bao người khuỵu gối.

Chỉ còn là một 'dâm nô' trong mắt những người ở đây.

"Cởi đồ được rồi."

Thẩm Tri Tranh không phản ứng ngay. Cô đứng yên như để tự trấn tĩnh lấy chính mình, không được phản kháng, không được vội...

Mặt nạ silicon nặng nề ép vào làn da thật. Ánh đèn trắng hắt lên chiếc cằm lệch, đôi môi thâm tái, hốc mắt trũng sâu, tất cả đều là một gương mặt không ai muốn chạm vào – lại còn không ý thức được chính mình xấu xí mà có tình cảm với chủ nhân. Cảnh Thường Hi, một tuần này chính là tốn không ít tâm tư để dựng nên câu chuyện có 'chiều sâu' thế này.

Ngón tay Thẩm Tri Tranh lướt qua từng cúc áo, cho đến khi lớp vải cuối cùng được tháo xuống. Làn da tái nhợt hiện ra dưới ánh đèn sáng, từng vết roi, vết cắn, vết kẹp....hiện lên mờ mờ. Một tuần không tiếp xúc cùng lọ thuốc mỡ hữu dụng, lằn roi trên người cô phần lớn đã lui màu, chỉ còn lại những vệt xanh ngã vàng.

Hai gã đàn ông nuốt mạnh một ngụm nước bọt trước thân thể này. Nhưng bọn hắn biết nếu phát sinh tạp niệm, mạng chính mình khó giữ. Chỉ có thể nhanh chóng hoàn thành công việc mà rời khỏi đây.

Một người giữ lấy cổ tay phải, một người giữ tay trái. Họ đỡ cô lên khung da hình chữ X, ép hai tay cô dang rộng, cổ tay khóa vào vòng còng sắt cố định hai bên. Tiếng khóa bấm "tạch" vang lên đầy âm sắc kỹ thuật.

Sau đó là chân. Đặt vào đúng vị trí chữ X, khóa lại.

Thân thể cứ thế phơi bày trong ánh đèn lạnh lẽo. Rất nhanh, trong chiếc hộp kính này chỉ còn lại Thẩm Tri Tranh cùng tiếng máy điều hòa đang chạy rì rì

Thẩm Tri Tranh hoàn toàn không nhìn thấy bên ngoài. Nên không hề biết chính mình đang trở thành 'vật phẩm' bị đánh giá nhiều nhất.

"Đồ xấu xí như vậy cũng nhận vào CLB sao? Xem ra mắt nhìn của người đứng đầu càng lúc càng kém."

Người lên tiếng là một nam nhân mặc vest xám đậm, dưới chân ông ta dẫn theo 'thú cưng' là một nữ nhân chỉ mặc nội y ren như có như không đang bò bên cạnh.

"Đây có phải khu trưng bày gì đâu. Đều là những dâm nô không biết sống chết thôi. Nhưng đây là dâm nô của ai?"

Gã cúi đầu, nhẹ kéo dây xích, khiến nữ nhân bên cạnh bò sát hơn về phía chân gã, tì cằm lên mũi giày, miệng hôn nhẹ đầu mũi da đen bóng.

"Là của Cảnh tiểu thư. Cô ấy là có bao nhiêu dâm nô cùng sủng vật thế?"

Một người khác hòa vào câu chuyện mang theo sự cợt nhã vốn có của tầng lớp lắm tiền nhiều của.

"Bao nhiêu mà chả được. Cảnh tiểu thư đó không thiếu tiền còn gì. Lần trước cô ấy còn mang đến đây một dâm nô cho chúng ta trêu đùa còn gì....nhìn dáng dấp này là con chó lần trước rồi. Nhưng không ngờ sau mặt nạ lại là dáng vẻ xấu xí như thế.."

Bên trong hộp kính, Thẩm Tri Tranh vẫn đứng im.

Cô không nghe thấy gì. Không biết đang có bao nhiêu ánh mắt xem xét thân thể mình, như đang đánh giá một món hàng vứt xó, tệ đến mức chẳng ai thèm ngó ngàng.

Đáng buồn hơn chính là...cô từng nghĩ trở về sau một tuần không găp...ít nhất sẽ được chạm mặt Cảnh Thường Hi.

Bên ngoài hành lang, nữ nhân với chiếc váy dài ôm sát cơ thể, mái tóc dài đen thẳng ôm sát gương mặt, khí chất nữ nhân khá lạnh. Chất giọng có phần hờ hững vang lên

"Mở cửa. Ta muốn vào xem, dâm nô này như thế nào?"

Một nhân viên trực hệ thống lưỡng lự. Anh ta kiểm tra dữ liệu, vừa định nói, thì... một âm thanh từ xa vang đến.

"Không được."

Giọng nữ. Thanh, nhưng mang áp lực. Không cần hét. Chỉ một chữ ấy cũng đủ khiến không khí chững lại trong nửa giây.

Tất cả đồng loạt quay lại. Cảnh Thường Hi đứng đó. Nàng vẫn như cũ dáng áo măng tô dài màu be, khí chất như sương sớm, vừa thanh lãnh vừa bức bách khiến người đối diện rơi vào trạng thái không biết nàng đang nghĩ gì.

Bước chân nàng chậm rãi đi đến nhóm người đang đứng trước phòng kính. Ánh mắt nàng quét qua Thẩm Tri Tranh với một khuôn mặt được nàng đặc biệt tạo ra, trong lòng liền cảm thán...đúng là có chút xấu thật.

"Sao lại không được. Cảnh tiểu thư là còn hứng thú sao?"

Cảnh Thường Hi tiến thêm một bước, khóe môi nàng khẽ cong lên

"Còn hay không cũng không đến lượt cô thưởng thức."

Nàng hơi nghiêng người, giọng nói như lưỡi dao quét qua người phụ nữ này

"Đồ của ta muốn hủy cũng phải hủy trong tay ta."

Cửa kính bậc mở sau một mã quét. Cảnh Thường Hi giẫm giày cao gót gõ lạch cạch trên sàn gạch bước vào. Ánh mắt nàng lướt qua dáng người đang bị treo trên giá gỗ chữ X mà không lộ ra cảm xúc nào.

Một tuần này nàng đã cẩn trọng suy nghĩ lại bản thân, nghiêm túc xác định tình cảm của mình dành cho Thẩm Tri Tranh rốt cuộc là dạng nào...và một tuần qua, nàng vẫn không có câu trả lời.

Nhưng chuyện lần trước Thẩm Tri Tranh nổi điên với nàng, nàng vẫn nhớ đến rõ ràng. Không cho chút giáo huấn người này nhất định sẽ ngựa quen đường cũ, trèo hẳn lên đầu nàng.

Giọng nàng mỏng nhẹ lướt qua trong không khí.

"Khuôn mặt ta chuẩn bị, cảm thấy hợp ý không?"

Nàng vừa nói, vừa tháo từ trong áo khoác ra một vòng cổ da màu tối, mặt gắn xích bạc. Đầu ngón tay mang theo khí lạnh lướt nhẹ trên vùng cổ trắng trẻo của Thẩm Tri Tranh. Càng nhìn nàng càng cảm thấy chiếc mặt nạ này quá chướng mắt nàng, liền lập tức đưa vòng cổ lắp vào người Thẩm Tri Tranh.

"Giờ thì tính nợ một chút."

Tầng trên cùng của CLB là khách sạn với lối thiết kế độc đáo và nếu không phải là nhân vật VIP thì sẽ không được mang người đến đây. Cảnh Thường Hi màng theo dâm nô của mình một đường đi thang máy riêng biệt mà đến.

Hành lang được lót thảm nhung sẫm màu, đèn tường vàng nhạt, hai bên treo vài bức ảnh nghệ thuật trắng đen về cơ thể người. Thẩm Tri Tranh theo Cảnh Thường Hi đến một căn phòng với mã số A1. Trước khi bước vào phòng Cảnh Thường Hi hơi liếc mắt về mặt người xấu xí đang đứng trần trụi sau lưng mình mà lên tiếng

"Quỳ bò đi chứ. Quên thân phận rồi à?"

Thẩm Tri Tranh nghe lệnh lập tức hạ gối quỳ xuống, gương mặt không có quá nhiều biểu cảm

Cảnh Thường Hi nắm lấy đầu xích bạc mà kéo nhẹ về phía trước. 'Tích tắt' hai âm thanh của thẻ từ tra vào ổ, cửa phòng bậc mở.

Cửa gổ đóng lại, hệ thống đèn cảm ứng liền tích hợp phát ra ánh sáng dịu nhẹ màu đỏ nhạt, không khí thoang thoảng hương tinh dầu dễ chịu. Căn phòng rất rộng, có khung treo da, trụ trói thẳng đứng, bàn treo cổ tay, khung quỳ chân khép, từng thứ đều được chế tác tỉ mỉ bằng chất liệu cao cấp, sạch, vô trùng.

Cảnh Thường Hi đưa mắt nhìn sang kẻ đang bò theo sau chân mình, xích sắt trong tay kéo nhẹ một đoạn.

"Bò quỳ áp mặt vào tường kính ngắm nhìn phong cảnh bên dưới đi."

Thẩm Tri Tranh không lên tiếng. Cô lập tức di chuyển, đầu cúi sát sàn, gối quỳ chạm thảm nhung mềm, trán gần như chạm sàn đá lạnh, rồi từng chút một... bò về phía tấm kính lớn sát tường. Dây xích theo chuyển động chầm chậm mà căng lên, phát ra tiếng "lạch xạch" nhỏ nhưng trong không gian được phát nhạc không lời dịu nhẹ.

Kính lớn kéo dài từ sàn đến trần nhà. Bên ngoài là bóng đêm dầy đặc cùng cánh rừng mang theo khí lạnh. Thẩm Tri Tranh áp sát người vào mặt kính, hai tay vòng ra sau ót, lưng thẳng như một chiếc cọc được đóng xuống sàn nhà

Cảnh Thường Hi thong thả tháo áo khoác ngoài, treo lên giá. Nàng đi đến quầy bar trong phòng và tự rót ra một ly whisky. Mùi rượu mạnh thoảng lên, trộn lẫn với mùi tinh dầu trong không khí, hòa cùng bản nhạc jazz không lời đang phát nhẹ từ trần âm thanh.

Nàng xoay người lại, tựa nhẹ lưng vào quầy, ly rượu lắc trong tay.

Ánh mắt dừng trên bóng lưng thẳng của Thẩm Tri Tranh, vẫn đang quỳ yên, tay vòng sau gáy, mặt ép lên tấm kính lạnh buốt, giống như một pho tượng sống bị ép trưng bày đúng tư thế.

"Tay trái buông xuống. Tay phải chạm vào giữa hai chân."

Giọng nàng không cao, nhưng rõ như lệnh hệ thống.

Thẩm Tri Tranh khẽ rùng mình. Nhưng cô không chống đối. Cánh tay trái từ từ hạ xuống, lòng bàn tay đặt sát đùi. Tay phải run nhẹ, rồi lặng lẽ di chuyển, trượt dọc theo bụng dưới, luồn xuống giữa hai đùi khép chặt.

"Không được chạm sâu. Chỉ để đó. Cảm nhận độ lạnh của kính và độ nóng của chính mình."

Cảnh Thường Hi bước lại gần, đứng phía sau lưng cô, giày cao gót dừng ngay sau gót chân đang quỳ.

Nàng cúi xuống, thì thầm sát tai

"Thật lòng yêu ta đến ngu ngốc sao? Việc trở thành dâm nô cũng có thể? Tình yêu có thể đánh đổi nhiều thứ đến vậy sao?"

Gió lạnh ngoài kính thấm dần vào da thịt. Tay Thẩm Tri Tranh bắt đầu lạnh. Bàn tay giữa hai chân lại ấm nóng hơn bao giờ hết. Lớp mặt nạ silicon trên mặt càng khít chặt da khiến hình ảnh cô phản chiếu càng thêm dung tục.

Cảnh Thường Hi hơi tựa vai vào kính, nàng nghiêng người cúi xuống nhìn đỉnh đầu kẻ đang quỳ. Tay cầm ly rượu khẽ đảo nhẹ một vòng

"Khi ta cùng Thẩm Niệm bên nhau...ta không cảm nhận được em ấy yêu ta.."

Giọng nàng nhẹ đến mức tưởng như nói với chính mình.

"Nhưng ta chưa từng hoài nghi về sự nhẫm lẫn của mình. ...Cho đến khi ngươi xuất hiện."

Cảnh Thường Hi đặt ly rượu xuống bàn cạnh tường, cúi người sát thêm, một tay vuốt dọc gáy Thẩm Tri Tranh, từ đốt sống cổ đến hõm lưng.

"Ngươi nói đúng. Khi Thẩm Niệm xảy ra chuyện ta không để cảnh sát bắt ngươi...là vì ta vẫn không tin tưởng...vào động cơ giết người của ngươi...."

Nàng cười khẽ, tiếng cười không tròn, khô như đá sỏi lăn trên mặt kính.

"Nhưng ta càng không muốn hiểu nhất chính là...Thẩm Niệm vì sao phải làm vậy với ta. Thà chết chứ không gả vào Cảnh gia? Hay từ đầu....em ấy chỉ lợi dụng ta, xem ta như con rối?"

Tay nàng lướt qua từng lằn roi mờ mờ trên lưng trần. Một tuần, nàng không trút lên thân thể này những đòn roi vô cớ, vết roi đã không còn chất chồng lên nhau...Nàng khụy ngươi xuống sàn, bàn tay vuốt thẳng từ sóng lưng đến vì trí xương quai xanh mà di chuyển những ngón tay qua lại, như long vũ lướt trên lớp da từng rất sần sùi

"Ngươi thật sự là người đã cứu ta năm xưa sao?"

Câu hỏi không đòi câu trả lời. Chỉ là một tiếng nứt trong tâm trí, âm thanh của kẻ luôn kêu hãnh đang lần đầu nhìn vào nỗi tổn thương riêng mình không dám đối diện nhất.

Thẩm Tri Tranh vẫn im lặng. Mặt dán sát vào mặt kính lạnh. Tay vẫn đặt nơi cấm đoán. Cơ thể vẫn giữ đúng tư thế quỳ. Một phần vì phục tùng – một phần vì cô muốn chờ đợi Cảnh Thường Hi sẽ trải hết lòng mình.

Cảnh Thường Hi khụy hẳn cả hai gối dưới sàn nhà. Nàng đưa tay chạm vào mép gấp của chiêc mặt nạ xấu xí, một động tác đơn giản kéo ra và quăng vào một góc. Gương mặt tinh xảo mang theo cảm giác âm áp chỉ dành riêng cho nàng hiện ra, tóc tai tán loạn hai bên thái dương. Nàng đưa tay kéo sang, đầu ngón tay vuốt dọc theo sườn mặt.

Đều không muốn thừa nhận nhất chính là bảy ngày qua Cảnh Thường Hi nhớ nhung người này. Nàng nghiêng đầu, một cái cúi xuống áp môi nàng lên vị trí ngực trái. Một cái chạm không mang theo bạo ngược thông thường mà là dịu dạng như muốn phủ lên vết thâm tím sau nhiều thời gian bị kẹp cứng nơi đầu ngực.

Qua vài giây, Cảnh Thường Hi ngẩng đầu đối diện với khuôn mặt này, nàng bất giác lên tiếng

"Thẩm Niệm vì sao không muốn gả cho ta. Ngươi nói đi."

Thẩm Tri Tranh hít mạnh một hơi, chất giọng của cô có chút khàn vang lên trong căn phòng chỉ có ánh đèn đỏ mờ:

"Cô ta không đáng để em đau khổ nhiều như vậy. Thời điểm em ở Nam Thành....cô ta đã gặp gỡ một ngày tên Trịnh Trung. Cả hai cây khô gặp củi cháy...phát sinh quan hệ."

Giọng nói không cao, nhưng từng từ đều như kéo lê một lớp da mỏng phủ lên trái tim đang đông cứng của Cảnh Thường Hi.

"Thời điểm Thẩm thị lao đao, Thẩm Lạc Văn đến cầu cạnh Cảnh gia...cũng là thời điểm Thẩm Niệm phát hiện mình có thai."

Không khí trong căn phòng như ngưng đọng. Cảnh Thường Hi không lập tức phản ứng. Trong vô vàng lý do nàng tự bày ra cho chính mình, không hề thiếu nguyên nhân này...nhưng khi chính tay nghe lại không dễ chịu như nàng vẫn nghĩ. Khớp tay bất giác mà co chặt lại

"Không thể. Em ấy ngay từ đầu không yêu thích ta...thì sao vẫn luôn bám sau lưng ta."

Trong phút chốc, Thẩm Tri Tranh xoay người, cô đưa hai tay ôm lấy bả vai người đối diện.

"Cho tôi thêm chút thời gian. Tôi sẽ cho em biết toàn bộ sự thật."

Cảnh Thường Hi không trả lời ngay nhưng ánh mắt nàng nhìn Thẩm Tri Tranh đã rạn đi một tầng thù ý. Nàng liếc về hai tay đang đặc trên vai mình mà lên tiếng

"Tự ý rời vị trí khi chưa có lệnh của ta. Ngươi nói xem, phạt như thế nào?"

Thẩm Tri Tranh rút tay lại, cúi đầu. Không biện minh. Cô thật sự cần phải tìm một chuyên gia phân tích tâm lý, cô ngày càng không nắm bắt được Cảnh Thường Hi

Cảnh Thường Hi đứng dậy, bước về phía tủ dụng cụ gỗ sẫm trong góc phòng. Nàng mở ra, rút lấy một thước tre dài, mảnh, nhưng lực sát thương ở mức bảy nếu đánh đúng kỷ thuật. Âm thanh "cạch" của thước va vào bàn vang lên như lệnh xử.

"Hai tay. Mỗi tay mười cái. Không được rụt. Không được lên tiếng."

Nàng đặt thước lên lòng bàn tay của Thẩm Tri Tranh, nhìn một lần cuối

"Một lần rút tay thêm năm thước. Phát ra âm thanh đánh lại từ đầu."

Thẩm Tri Tranh gật đầu, không nói. Cô quỳ thẳng, lần lượt đặt từng tay lên mặt bàn thấp bên cạnh

Cảnh Thường Hi nâng thước, vung tay.

Chát....Tiếng roi đầu tiên vang lên dứt khoát. Không mạnh đến mức nứt thịt, nhưng đủ tê rát kéo dài từ lòng bàn tay đến tận bả vai.

Thẩm Tri Tranh không nhúc nhích. Ngón tay chỉ run nhẹ một chút rồi siết lại.

Chát....chát...Lần hai. Lần ba. Cảnh Thường Hi không nhanh tay. Cũng không cố nhẹ. Lực nàng dùng vừa phải, nhưng mỗi thước đều đánh sâu vào xương

Mỗi một nhịp thước vang lên, sau đó đập vào lòng bàn tay như tiếng chuông cảnh tình về phần tình cảm đang sắp không trụ vững trong lòng người cầm roi..Nhưng Cảnh Thường Hi đã sớm không còn làm chủ được con tim bằng lý trí, nên mọi thứ nàng đều phó mặt theo bản năng của một con người.

Chát..chát....chát..Tám, chín, mười.... Bàn tay trái đỏ ửng, vài đường nhỏ nổi gân máu.

Thẩm Tri Tranh đổi tay, đưa bàn tay phải ra. Không hề chậm. Cảnh Thường Hi nhìn kẻ đang quỳ, mắt nàng thoáng chao đảo một chút.

Nhưng tay vẫn nâng thước.

Chát..chát....chát.. mười ba, mười bốn....

Chát..chát....chát...mười chín, hai mươi

Hai mươi roi kết thúc, không một âm thanh phát ra từ cả hai. Chỉ có tiếng thước tre, và tiếng thở ngắn đều đặn. Khi đánh xong, nàng đặt thước lên bàn. Bước chân quay về sofa đỏ ở góc phòng mà ngồi xuống

Thẩm Tri Tranh chậm rãi thu hai tay về, hai mươi thước, không tét da nhưng đỏ bầm cả hai lòng bàn tay. Ngày mai không muốn bị phát hiện liền phải quấn băng gạc đi làm.

"Vào khung quỳ. Tiếp tục nói cho ta biết, những gì người điều tra được."

Giọng nàng vang lên đều đặn, lạnh và không khoan nhượng, như chưa từng có khoảnh khắc áp môi vào ngực trái người kia.

Thẩm Tri Tranh không chậm trễ, cô bò vê hướng khung quỳ dựng sát vách. Khung quỳ này thiết kế theo hình bán nguyệt, bề mặt không phẳng khiến cho hai ngối người bị phạt ma sát trực tiếp với các nếp gỗ gồ ghề. Hai tay theo tư thế quỳ phạt mà đan xen vào nhau đặt sau ót.

"Trước tiên, nói cho ta vì sao ngươi là người cứu ta nhưng lại nói tên là Thẩm Niệm. Cho ta một câu trả lời đừng sỉ nhục IQ của ta."

Lời của Cảnh Thường Hi như một cú thúc vào những mảnh vỡ cũ kỹ.

Thẩm Tri Tranh hơi cúi đầu. Cô quỳ thẳng trên khung bán nguyệt, đầu gối ma sát với lớp gỗ gồ ghề, lưng cứng đờ như phải chống lại cả ký ức đang lũ lượt trào về.

Chất giọng cô bật ra, khàn, nhưng không run

"Tôi là con của tiêu tam. Còn là một tiểu tam không an phận. Mẹ tôi, bà ấy xem ta như công cụ để có thể bước vào nhà chính của Cảnh gia. Cho nên... vì muốn lấy lòng Thẩm Lạc Văn, bà không cho tôi gặp bất kỳ ai bằng tên thật. Bà nói - cái tên đó hèn hạ, chỉ tổ làm Thẩm gia thêm xấu hổ."

Cô ngừng lại một chút. Hít sâu. Dây xích treo từ cổ chạm vào mặt khung gỗ, rung nhẹ.

"Còn có....em cảm thấy năm đó tôi như trẻ nhỏ sáu tuổi là vì...tôi bị thiếu ăn...suy dinh dưỡng nên dù là mười hai tuổi...cũng chỉ cao hơn em đứa nhỏ chín tuổi một chút... Nên em không nghi ngờ...lời nói dối của tôi."

Giọng cô nghèn nghẹn, ẩn chứa một cổ chua xót tràn ra từ cuống họng

"Sau này...khi gặp lại em, tôi đã muốn nói sự thật với em....nhưng là tôi không có can đảm. Tôi chỉ là con của tiểu tam...so với đại tiểu thư như em, tôi không xứng."

Cảnh Thường Hi nghe rõ âm thanh lồng ngực của mình co thắt sau từng lời bộc bạch kia. Nàng siết chặt ly rượu trên tay, ánh mắt không nói là tin hay không nhưng có thứ gì đó đã rạn nứt...

Thẩm Tri Tranh hơi ngẩng đầu, đôi mắt cô ghim chặt vào người đang ngồi khóe ngôi mấp máy một cái tên..

"Bánh ...bao nhỏ.....tôi thật sự không gạt em."

Cái tên vừa thốt ra, đốt tay của Cảnh Thường Hi liền co cứng trên thành ly thủy tinh. Lồng ngực vẫn luôn đập inh ỏi của nàng trào lên một trận tanh tưởi...

"Vì sao?"'

Giọng Cảnh Thường Hi bật ra như một tiếng thét bị đè nén quá lâu. Nàng rời khỏi sofa, bước chân giẫm mạnh lên lớp thảm lông, từng bước vang lên như nhát roi quất vào không khí.

Nàng đứng ngay trước khung quỳ. Ánh mắt rét lạnh như tuyết đầu đông, đè nặng lên gương mặt vẫn đang ngẩng lên kia – kẻ vừa thốt ra cái tên "Bánh bao nhỏ", cái tên mà nàng suýt chút cho rằng – người cứu nàng – Thẩm Niệm vì quá hoảng sợ mà quên đi.

"Bốn năm qua, ngươi không thiếu cơ hội để nói sự thật! Vì sao không nói? Vì muốn thấy ta nhận sai người, tin sai người – rồi sống như một con ngốc ư?"

Nàng cúi người, nắm lấy dây xích ở cổ Thẩm Tri Tranh, giật nhẹ một cái.

"Ngươi cam tâm làm dâm nô, làm chó dưới chân ta...Là vì yêu ta, hay là vì thương hại ta?!"

Giọng nàng khản đi, giằng xé giữa tức giận và sụp đổ.

Thẩm Tri Tranh không rụt người, cũng không cúi đầu. Cô giữ nguyên tư thế quỳ thẳng, mắt không trốn chạy, cổ họng khẽ động, đáp khẽ

"Vì tôi không biết... nếu nói ra...lòng tự tôn của em sẽ bị đánh trúng. Thẩm Niệm mà em yêu thương không chỉ phản bội em mà còn lừa dối em. Tôi không muốn em chịu cú sốc này...còn có..."

Cô chậm lại một nhịp, mỗi âm phát ra đều như dao cứa qua dây thanh quản

"Tôi đã từng tưởng rằng, chỉ cần im lặng, chỉ cần ngoan, chỉ cần đau đủ... thì sẽ có thể ở lại bên em. Sẽ có một ngày...em chịu nhìn về phía tôi...."

Dây xích trên tay Cảnh Thường Hi siết lại. Cổ tay nàng khẽ run, toàn bộ sự kêu hãnh của nàng đều sụp đổ. Nàng vương tay một cái tát đánh thằng vào sườn mặt trắng nhạt của kẻ này

Chát...

Tiếng tát vang lên khô khốc, như đập thẳng vào khoảng trống vừa bị rạn vỡ. Thẩm Tri Tranh hơi xoay đầu theo lực đánh, khóe môi bật máu, vệt đỏ chảy dọc qua cằm rồi thấm vào xương quai xanh.

Cảnh Thường Hi đứng thẳng người, mặt không đổi sắc, nhưng tay nàng vẫn còn run, lòng bàn tay bỏng rát, không vì lực đánh, mà vì những gì chính nàng sẽ nói sau đây

"Muốn bên cạnh ta đúng không? Ta cho ngươi một cơ hội."

Nàng cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Tri Tranh – kẻ vẫn đang quỳ, má rướm máu, ánh nhìn không hề oán trách.

"Vẫn là dâm nô của ta. Vẫn là chó dưới chân ta. Không đòi hỏi tình cảm của ta. Một lòng phò tá nhà họ Cảnh... cho đến khi ta thuận lợi đuổi Cảnh Tùng Chương ra khỏi Cảnh gia. Khi đó... ta sẽ xem xét... có nên yêu ngươi không."

Giọng nàng từng chữ từng chữ, như dao khắc lên đá.

Thẩm Tri Tranh không rơi lệ. Cô nuốt dòng máu tanh trong miệng, nhìn người trước mặt bằng ánh mắt chưa từng đổi

"Tôi sẽ không bao giờ rời đi."

Giọng khàn, nghèn nghẹn, nhưng kiên định, ẩn chứa một cổ chua xót không nói nên lời. Tình yêu của cô thì ra thật sự rất thấp hèn

"Không cần tình yêu. Chỉ cần em còn nhìn tôi."

"Không cần tha thứ. Chỉ cần tôi còn được phép sống dưới chân em."

Một nhịp lặng khiến cả căn phòng trở nên bức bí, ngột ngạt vô cùng

Cảnh Thường Hi quay lưng, bước về phía sofa. Từng bước nặng nề, như thể kéo theo một thứ trái tim đầy dây xích của chính mình.

"Bây giờ là sự trừng phạt của ta dành cho ngươi. Khi ngươi lợi dụng cơn say mạo phạm ta."

Chương trước Chương tiếp
Loading...