Trò Đùa Tình Ái (SM)

24



Chương 24

==================

Ánh nắng từ giếng trời khu trung tâm bệnh viện rọi thẳng xuống nền đá cẩm thạch. Giờ nghỉ trưa, hành lang vốn yên ắng, giờ rộn ràng hơn thường lệ bởi một tin đồn lạ

"Bác sĩ thực tập đó thật sự coi trời bằng vung. Cô ta ỷ mình là ai? Hôm nay là ca trực nhưng lại không đến. Chỉ nhắn cho viện trưởng một câu. Thệt sự không biết cô ta đang cạy thế của ai?"

Tiếng thì thầm lan nhanh như gió thổi qua vườn lau. Mấy y tá đứng cạnh quầy tiếp nhận chụm đầu, mỗi người một lời, ánh mắt lộ rõ sự bất mãn lẫn ghen tị.

"Viện trưởng cũng thật lạ. Trước giờ quy tắc nghiêm thế, sao lại dễ dàng chấp nhận cho vắng mặt không lý do?"

"Chắc chắn có người chống lưng. Cái kiểu lạnh lùng, không coi ai ra gì như thế..."

"Tôi nói các người biết. Hôm nay cô ta còn xuống từ một chiếc siêu xe khác. Bình thường là chiếc xế sang người người mơ ước. Hôm nay còn được người hộ tống...nói thử xem, có phải được bao hay không?"

Ngay lúc ấy, cánh cửa thang máy khu chuyên khoa bật mở.

Bóng dáng thanh lãnh bước ra. Mọi tiếng bàn tán gần như tắt lịm trong nháy mắt.

Cảnh Thường Hi xuất hiện. Vẫn là khí chất đầy tính 'cấm dục' ấy. Vẫn là áo blouse trắng chỉnh tề, sơ mi bên trong cài hở một cúc, lấp ló sợi dây từ thương hiệu danh tiếng, giày cao gót đen bóng đế đỏ gõ từng tiếng lên nền đá như nhịp kim giây không bao giờ lệch. Gương mặt nàng không chút biểu cảm. Lạnh lẽo, thờ ơ, như thể chưa từng nghe qua bất kỳ lời nào vừa phát ra.

Nhưng chỉ có nàng biết, hôm nay mỗi bước chân đều không còn sức.

Dấu hôn mờ trên cổ đã được che đi bằng lớp kem nền nhưng vẫn ẩn hiện dưới ánh nắng xiên thẳng từ giếng trời. Hông phải căng đau. Hai chân tuy vẫn bước đều, nhưng thỉnh thoảng sẽ run nhẹ trong khoảnh khắc không ai để ý.

Ở khúc cua hành lang, bóng dáng đĩnh đạc của Cao Viễn Thương xuất hiện. Anh ta mỉm cười như ánh nắng mặt trời, cất lên tiếng nói ấm áp khiến một vài y tá đi ngang phải ôm tim trong im lặng

"Bác sĩ Cảnh sáng nay không đến là có vấn đề gì sao?"

Ánh mắt thanh lãnh của Cảnh Thường Hi dừng trên gương mặt của người đối diện. Theo phép lich sự tối thiểu nàng mỉm cười không đáp mà trực tiếp lướt qua.

Nhưng Cao Viễn Thương đã ôm quyết tâm phải theo đuổi được Cảnh Thường Hi nên vờ như không hiểu, tông giọng còn nâng lên một khoảng

"Chiều nay em có thời gian không? Tôi có thể hẹn em đi ăn một buổi được không?"

Câu nói vang lên giữa hành lang đang vắng lặng khiến tất cả mọi ánh mắt lập tức quay lại. Một vài y tá há hốc mồm, bác sĩ nội trú suýt làm rơi cặp hồ sơ, còn mấy người đứng sau quầy trực thì thẳng thừng ngừng cả gõ bàn phím.

Cảnh Thường Hi bước thêm một nhịp, gót giày gõ xuống sàn đá vang lên một tiếng lách cách sắc lạnh. Đôi chân dài bọc trong quần âu thẳng nếp hơi khựng lại.

Nàng quay đầu. Ánh mắt đen sẫm hơi hạ thấp, nhìn Cao Viễn Thương một giây như đo lường giữa người trước mặt và sự kiên nhẫn đang cạn dần trong cơ thể nàng.

Nụ cười nàng vẫn giữ nguyên. Nhưng trong đôi mắt kia... không có lấy một tia ấm.

Giọng nói của nàng lạnh, rất lạnh, hoàn toàn không cho Cao Viễn Thương một chút mặt mũi

"Bác sĩ Cao nên tập trung vào bệnh án của mình. Tôi nghĩ một phó khoa sẽ có nhiều bệnh nhân chờ hơn là thời gian để tán đổ phụ nữ có gia đình như tôi."

Nụ cười của Cao Viễn Thương khựng lại nửa nhịp. Không khí quanh đó bị ép xuống một tầng áp lực.

Hắn cho rằng Cảnh Thường Hi sẽ không mang vấn đề này nói ra. Nhưng là hắn sai rồi, không nắm bắt được nữ nhân này..

Tiếng xì xầm càng lúc càng lớn

"Cái gì chứ? Bác sĩ Cảnh đã có gia đình?"

"Vậy mà còn được bao nuôi sao?"

Tiếng xì xầm càng lúc càng lớn, nhưng giờ đây, người bị bàn tán không còn là Cảnh Thường Hi. Mọi ánh nhìn bắt đầu dồn về phía Cao Viễn Thương.

Một vài bác sĩ trẻ liếc nhau đầy ý vị. Mấy y tá thì cúi đầu nhịn cười. Có người còn giả vờ chỉnh hồ sơ để che đi biểu cảm hả hê khi thấy "bạch mã hoàng tử" bị đạp xuống khỏi bục cao.

"Theo đuổi phụ nữ có gia đình ngay nơi làm việc?"

"Chậc, phó khoa mà cũng làm ra chuyện như thế..."

"Không ngờ nha. Đúng là nhìn người không ra."

"Nhưng ...chả phải cô ta không đeo nhẫn cưới sao?"

Cao Viễn Thương siết nhẹ bìa hồ sơ trên tay. Mặt hắn vẫn cố duy trì nụ cười gượng gạo, nhưng sống lưng đã lạnh đến từng đốt.

"Thành thật xin lỗi.... không biết bác sĩ Cảnh đã có gia đình..."

Hắn cười, nhưng khóe môi hơi giật. Giọng nói cố giữ ôn hòa, nhưng trong mắt lại thoáng qua một tia giễu cợt.

"...Không biết là người nào lại may mắn đến vậy?"

Cảnh Thường Hi dừng bước.

Nàng xoay người lại. Ánh mắt vẫn như cũ không gợn một chút ấm áp, nhưng lần này lại mang theo một tầng sát khí nhẹ. Trên đời này, nam nhân đều phiền phức như vậy sao?

"Đó không phải việc bác sĩ Cao nên quan tâm."

Cao Viễn Thương đứng sững. Bàn tay hắn siết chặt đến mức mép hồ sơ cong gãy. Gương mặt hắn khựng lại giữa ranh giới của bối rối và tê dại.

"Thành thật xin lỗi bác sĩ Cảnh."

Nói rồi, nàng xoay người bước đi.

Áo blouse trắng lay động sau mỗi bước chân. Dây chuyền bạc nơi cổ áo ánh lên một tia sáng chói mắt dưới nắng trưa, vừa kiêu kỳ, vừa bất khả xâm phạm.

Tiếng xì xầm tắt ngấm. Cả hành lang chỉ còn lại tiếng gót giày xa dần.

Ánh sáng buổi trưa chiếu xuyên qua lớp kính kịch trần roi thẳng vào khung xương mảnh khảnh của Thẩm Tri Tranh.

Trong không khí yên tĩnh, tiếng gõ phím từ laptop vang lên rời rạc, không còn dồn dập như mọi ngày. Hiệu suất làm việc của cô, so với thường lệ, dường như giảm đi một nửa.

Người ta nói không sai: Ăn trái cấm một lần, liền muốn ăn nữa.

Dư vị của một buổi tối nồng cháy, kéo dài đến tận sáng trong làn nước bồn tắm, hòa cùng những cú trói buộc và ánh mắt khiêu khích ấy, như vẫn ám lấy từng dây thần kinh của Thẩm Tri Tranh.

Cô ngồi thẳng người, mắt dán vào màn hình.

Nhưng số liệu đang nhảy trên bảng tính chỉ làm cô liên tưởng đến một thứ khác, đường viền khung xương tinh xảo của Cảnh Thường Hi, từng cú ngẩng đầu lạnh lùng khiến người ta chỉ muốn quỳ xuống mà ngưỡng vọng.

Tay lật tài liệu. Mắt đọc những dòng dự báo tăng trưởng. Nhưng tâm trí lại trôi ngược về đêm qua, nơi dáng vẻ của em ấy cong lên dưới ánh đèn vàng mờ, mắt ươn nước, giọng nói khàn khàn của chính cô lại vang lên

"Nằm yên cho tôi. Em dám động, tôi dám đánh em."

Lời nói ấy rõ ràng là của cô. Nhưng cảm giác khi thốt ra lại như người đang bị mê hoặc.

Thẩm Tri Tranh hít sâu. Ngón tay siết nhẹ cạnh bàn. Trong ánh mắt xám lạnh hiện rõ một tầng loạn nhịp không kiểm soát được, dục vọng không trút ra được, hóa thành tạp niệm.

Thật may, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Lâm Thụy bước vào với tệp hồ sơ mỏng, trên mặt vẫn mang sự nghiêm túc vốn có của một thư ký chính trực.

"Sếp, đây là phần đối chiếu cổ phần từng thành viên hội đồng. Có khả năng nhóm cổ đông phía bên cựu chủ tịch sẽ yêu cầu bỏ phiếu bất tín."

Thẩm Tri Tranh không lập tức phản ứng. Chỉ lật hồ sơ ra, mắt quét từng dòng, miệng khẽ nhếch một bên

"Không có tiến bộ. Chả trách Thẩm thị dưới tay cựu chủ tịch chỉ có thể cầu cạnh nhà họ Cảnh."

Ánh mắt cô không gơn sóng nhưng trong lòng đã có những tính toán của riêng mình.

"Chuyện xưởng sản xuất thế nào. Ngoài xưởng của Hồng tổng kia thì Bắc Thành không còn sản có thể hợp tác sao?"

Lâm Thụy nhanh chóng mở máy tính bảng, đưa lên một bảng danh sách sơ bộ

"Theo tiến độ của những đơn hàng chúng ta cần hoàn thiện thì ở Bắc Thành chỉ còn vài công xưởng đảm bảo được khả năng cung ứng. Tôi đã liên lạc với hai trong số những nơi có chất lượng tốt nhất nhưng đa phần đều yêu cầu cao hơn thị trường 15%. Tôi đã tính chi phí ban đầu, đơn hàng này sẽ lổ."

Thẩm Tri Tranh hơi tựa lưng vào ghế, ánh mắt lướt qua ba công xưởng mà Lâm Thụy tìm được. Khóe môi bất giác cong lên như trút được một tâm sự, đầu ngón tay cô gõ vào cái tên mà Lâm Thụy không hề đề cập.

"Liên lạc với đại diện của nơi này."

Lâm Thụy khẽ cúi người nhìn dòng chữ ngay đầu ngón tay của sếp. Cô có chút ái ngại lên tiếng

"Sếp tôi có tìm hiểu qua. Xưởng này quy mô nhỏ, hoạt động hết công suất cũng không thể đảm bảo đủ tiến độ..."

"Tôi biết. Thứ tôi cần là chất lượng...việc giải thích với khách hàng...tôi sẽ xử lý."

Giọng cô vẫn bình thản. Nhưng trong từng chữ lại vang lên sự kiên định như thép, đủ để thấy được khi bước vào làm việc Thẩm Tri Tranh luôn nắm gọn mọi thứ trong tay.

Lâm Thụy gật đầu.

"Vâng. Tôi sẽ sắp xếp ngay."

Trước khi Lâm Thụy rời khỏi. Thẩm Tri Tranh có chút chậm rãi lên tiếng.

"Khoan đã....em thường thích được tặng quà gì?"

Lâm Thụy hơi sững người.

Không phải vì câu hỏi. Mà vì lần đầu tiên trong thời gian làm thư ký riêng cho Thẩm Tri Tranh, cô chưa nghe thấy từ "tặng quà" phát ra từ miệng người phụ nữ này – người mà ai cũng nghĩ không có nổi khái niệm dịu dàng trong hệ thần kinh.

"Sếp tặng quà cho em sao..em không.."

"Không phải em."

Trên mặt cô thoáng hiện một tia không kiên nhẫn hiếm thấy. Nhưng không phải giận dữ, mà giống như để người khác biết cô là một người thiếu tinh tế đến cực hạn

Cô khẽ thở ra, giọng hạ thấp một bậc

"Là tặng cho Thường Hi."

Câu nói vừa dứt, ánh mắt Lâm Thụy lập tức giãn ra một nhịp. Rồi không kiềm được, cô bật cười khẽ, rất khẽ

"Ồ... Nếu là Cảnh tiểu thư thì... thật khó nha."

"Cô ấy đẹp, giỏi, khí chất độc lập. Có tiền, có địa vị, có cả cái lạnh lùng khiến người ta không dám tiến gần."

Lâm Thụy nhún vai

"Có thứ gì cô ấy chưa có đâu. Cho nên... em khuyến khích sếp đừng tặng thứ gì cầu kỳ."

Thẩm Tri Tranh nheo mắt, không trả lời. cô suýt chút đã nói lên, chân thành nhất chính là dâng hiến cô cho em ấy.

Lâm Thụy nghiêm giọng, nhưng vẫn giữ nụ cười mỏng, giọng mang theo chút gì đó trêu chọc

"Sếp, em nói sếp thật đó nha."

Cô nâng tay chỉnh lại gọng kính, rồi thản nhiên tiếp lời như đang đọc bản kế hoạch tiếp thị

"Thân thiết lắm em mới chia sẻ chút bí quyết. Tối nay ở quảng trường trung tâm có chương trình nhạc nước, ánh sáng, âm nhạc, pháo hoa, đủ cả."

Cô cúi người, giọng hạ thấp như tiết lộ bí mật quốc gia:

"Sếp thử mang Cảnh tiểu thư đến đó đi dạo một vòng. Không cần mua quà. Không cần nói lời hoa mỹ. Chỉ cần đứng cạnh nhau... hiệu nghiệm sẽ tự phát sinh. Tin em đi."

Thẩm Tri Tranh nhướng mày, liếc nhìn thư ký của mình một cái, ánh mắt nửa lạnh nửa buồn cười

"Em hình như vẫn độc thân. Nay lại dạy người có gia đình cách yêu đương, không thấy kỳ sao. Ra ngoài làm việc."

Lâm Thụy nghiêng đầu, mắt cong lại như trăng lưỡi liềm

"Sếp không nghe người xưa nói những chuyên gia cho ý kiến phần lớn thường độc thân sao."

Nói xong còn bồi thêm một câu nhẹ như gió

"Chứ nếu bọn em mà yêu thuận lợi, chắc gì đã rảnh mà khuyên sếp?"

Thẩm Tri Tranh khẽ bật cười, tiếng cười hiếm hoi, mỏng nhẹ như vừa trượt khỏi một tầng áp lực vô hình. Cô gật đầu một cái:

"Ra ngoài làm việc đi. Và ...hôm nay tan làm sớm"

Lâm Thụy làm một ký hiệu ok liền rời đi

Thẩm Tri Tranh nhanh chóng chuyển sự tập trung vào công việc nhưng ánh mắt vẫn thỉnh thoảng nhìn đến đồng hồ trên bàn.

Sảnh tầng trệt bệnh viện Nam Dương vào giờ chiều đông người, nhưng Thẩm Tri Tranh lại nổi bật đến lạ.

Cô ngồi yên ở khu ghế chờ cạnh quầy hướng dẫn. Bộ vest xám đậm hôm nay đã được thay bằng áo khoác dài màu nâu sẫm, tóc búi thấp, vài lọn rũ nhẹ bên má. Trên tay là một chiếc túi giấy đơn giản, không logo, không ruy băng, chỉ có một món quà nhỏ nằm gọn bên trong, thứ mà cô đã mất cả trưa để chọn.

Thẩm Tri Tranh không hay xuất hiện trước truyền thông nên một số người không biết cô cũng chẳng lạ. Ánh mắt lặng lẽ dõi về phía dãy thang máy chuyên khoa. Tay cô đặt hờ lên đùi, nhịp ngón đều đặn như đang tự xoa dịu cơn hồi hộp. Hành động ấy nếu rơi vào mắt Lâm Thụy, rất có thể cô thư ký toàn năng này sẽ cười đến rụng răng

Chính lúc ấy, một giọng nói vang lên từ phía sau, mang theo sự ồn ào pha chút cố tình

"Xin lỗi vị này ngồi đây là chờ đợi ai?"

Thẩm Tri Tranh không quay lại. Chỉ hơi nghiêng mặt, ánh mắt khẽ nhíu như lưỡi dao mảnh rạch ngang không khí. Nam nhân này lại muốn diễn tuồng gì? Không tệ, cô đang rãnh chơi đùa một chút cũng không sao.

Cao Viễn Thương bước tới từ phía hành lang, tay đút túi áo blouse trắng. Nụ cười thường thấy trên môi anh ta hôm nay mang theo chút cay cú lẫn thăm dò.

"Đây là khu vực VIP của bệnh viện. Cô không biết không thể tùy tiện ngồi sao."

"Thì sao? Tôi là ai anh không biết sao?"

Thẩm Tri Tranh một tay tựa lên thành ghế, đỡ lấy chiếc cằm tinh xảo của mình, ánh mắt quét qua nam nhân này liền cười lạnh.

"Một đêm liền quên mất dáng vẻ cầu xin tôi ngày hôm qua của mình sao?"

Giọng cô rất nhẹ, nhưng từng chữ đâm thẳng vào điểm yếu của Cao Viễn Thương. Anh ta cười khan, vẫn không chịu yếu thế mà lên tiếng.

"Cô đắc ý cái gì. Trên dưới Bắc Thành này không ai không biết cô trong mắt Cảnh gia tiểu thư chỉ là một con chó được nuôi mà thôi. Cần thì vẩy tay đến không cần liền đá đi. Chỉ cần tôi theo đuổi được em ấy, cô nghĩ mình còn tư cách ngông cuồng sao?"

Thẩm Tri Tranh nhoẻn miệng cười nhạt.

"Vậy sao? Tự tin như vậy? Anh không nên làm bác sĩ, càng không nên ôm đề án y khóa viễn vông anh đi tìm đầu tư."

Ánh mắt Thẩm Tri Tranh trở nên sắc lạnh. Cô đứng dậy, đối mặt trực diện, khí thế bức người như sóng ngầm đập thẳng vào khối bê tông.

"Bác sĩ, nên có đạo đức y khoa. Người phụ nữ của người khác, mà cũng mạnh miệng muốn cướp, đó không phải là theo đuổi, mà là xâm phạm."

Ngắt một nhịp, cô nhướng mày, giọng lạnh đến mức tưởng như băng đang đóng lại trong khí quản

"Anh là đang xem trọng bản thân quá rồi đấy. Ở bên cạnh em ấy tôi có thể là bất cứ thể loại nào em ấy muốn. Nhưng ngoài xã hội...."

Thẩm Tri Tranh đưa tay chỉnh lại caravat hơi xốc xếch của người đàn ông đối diện, nụ cười khinh bạc hiện rõ trên môi cô

"Tôi là chủ thịch của Thẩm thị. Là người mà Cảnh gia đường hoàng cưới vào cửa. Là người cùng Cảnh Thường Hi đến cục dân chính ký tên và đóng dấu...."

Cô buông ra, động tác cuối cùng như gạt đi một lớp bụi bẩn không đáng có.

"Còn anh, một kẻ vọng tưởng về bản thân...nên thức thời trước khi tôi mất kiên nhẫn."

Lời nói vừa dứt, không khí như bị đóng băng một nhịp. Cao Viễn Thương siết nhẹ quai hàm, gân tay nổi lên dưới lớp blouse trắng, nhưng vẫn chưa kịp phản bác

Tiếng giày cao gót chạm nền đá cẩm thạch vang lên phía sau. Từng nhịp bước thong thả, vững chãi, Cảnh Thường Hi nheo mắt nhìn hai người đang thu hút sự chú ý của một phần sảnh bệnh viện mà khẽ cau mày. Không chần chừ nàng bước đến, nhịp chân vừa phải và dừng hẳn khi đứng cạnh Thẩm Tri Tranh.

Hoàn toàn phớt lờ Cao Viễn Thương.

"Đến rước em sao?"

Giọng nói trầm thấp, không cao không thấp, nhưng rơi vào tai người đứng đối diện lại như âm thanh bóp nghẹt cổ họng.

Toàn bộ sảnh gần như rơi vào trạng thái nín thở. Có người y tá vừa bưng hồ sơ đi ngang qua liền chậm bước, đồng tử hơi giãn ra.

Buổi trưa, Cảnh Thường Hi còn nói rõ mình đã có gia đình.

Buổi chiều... một nữ nhân khí chất xuất chúng đến đón tan làm.

Cảnh tượng ấy như từ một trang truyện hư cấu rơi xuống thế giới thật.

Dù hôn nhân đồng giới đã được công nhận mấy năm nay, nhưng trong phạm trù hạn hẹp của số đông, việc hai người phụ nữ bên nhau vẫn là điều "trái với thuần phong mỹ tục".

Mà huống hồ gì, người trong cuộc lại là Cảnh Thường Hi.

Một bác sĩ nội trú gần đó nuốt nước bọt, thì thầm với đồng nghiệp

"Không thể tin được... nhìn kiểu gì cũng thấy cô ấy giống một 'sư thái cấm dục'. Bây giờ lại...."

Người bên cạnh huých nhẹ tay, ý bảo đừng nhiều chuyện. Nhưng ánh mắt thì không giấu nổi tò mò.

Trên dưới bệnh viện không ai biết chính xác bối cảnh của bác sĩ Cảnh này ra sao, còn có nữ nhân đến đón cô ấy cũng không phải người dễ chọc...vẫn là nên bảo quản tốt cái miệng của mình.

Thẩm Tri Tranh nghiêng người nhìn Cảnh Thường Hi, cánh tay cô được em ấy nắm lấy nhưng móng tay lại sắp xuyên qua lớp vải áo vest mà cấu thẳng vào da thịt. Cô hít mạnh một hơi mà mỉm cười lên tiếng

"Phải. Đến đón em tan làm. Sẵn tiện đi ăn. Từ lúc em đi làm đều không có thời gian đưa rướt em, tránh không khỏi một số người hiểu lầm em đây độc thân. Chị phải đánh dấu chủ quyền, bất khả xâm phạm"

Giọng cô ngừng một giây liền xoay mặt đối diện với sự ' thừa thải' của Cao Viễn Thương mà lên tiếng

"Tôi suýt chút quên mất. Dự án bác sĩ Cao đề cập....tôi e là khắp Bắc Thành..không một ai dám đầu tư."

Cao Viễn Thường siết chặt nắm tay như muốn tiếp tục lên tiếng nhưng cuối cùng chỉ hậm hực quay đi

Bóng lưng nam nhân kia khuất

Cảnh Thường Hi không buông tay. Ngược lại, nàng hơi siết chặt hơn, cấu mạnh vào lớp vải áo vest cao cấp, đến mức khiến Thẩm Tri Tranh giật khẽ vì đau. Nụ cười của nàng hé ra trên môi, nhưng trong lòng thì không hề có ý cười

"Thẩm tổng thật có lòng còn biết đến đây đón tôi?"

Thẩm Tri Tranh vờ như không nghe ra ý tứ câu nói mà cười ngớ ngẩn

"Có lòng. Rất có lòng. Còn vô cùng có lòng phục vụ em mọi mặt."

Cảnh Thường Hi liền vì lời này mà ngẩn ra....đầu óc nàng cả một chiều không tập trung được...cũng là vì những chuyện đêm qua.

"Tốt. Đi thôi."

Nhà hàng cơm Tây nằm ở tầng ba mươi bảy của một khách sạn quốc tế, sát bờ sông. Toàn bộ mặt kính hướng về phía thành phố đang lên đèn, đèn bàn phủ vải lụa vàng nhạt, dao nĩa bạc sáng lấp lánh. Âm nhạc du dương, phục vụ im lặng như tàng hình.

Thẩm Tri Tranh chọn nơi này không phải để phô trương, mà vì ở đây có không gian vừa đủ riêng tư, vừa không đủ thân mật để gây dị nghị. Cô hiểu rõ Cảnh Thường Hi không thích nhất chính là bản thân bị làm phiền

Phục vụ đưa thực đơn đến. Thẩm Tri Tranh đánh mắt về hướng người đối diện, phục vụ hiểu ý liền hướng đến Cảnh Thường Hi cúi đầu cung kính

"Tiểu thư, mời cô xem thực đơn"

Cảnh Thường Hi không nhận lấy. Nàng chỉ hơi nghiêng đầu, giọng nói nhàn nhạt vang lên rất thuần thục, không cần suy nghĩ

"Foie gras nướng nhẹ, bò sốt rượu vang, khoai nghiền bơ tỏi, salad cá ngừ đại dương, tráng miệng tiramisu."

Một nhịp chậm. Thẩm Tri Tranh vẫn giữ nụ cười. Chỉ có thân thể là bất giác ngứa lên

Bốn trong năm món kia đều nằm trong danh mục "cấm" cô tuyệt đối không ăn : Dị ứng hải sản nhẹ, không tiêu hóa được bơ sữa, dạ dày từng có phản ứng với loại vang sốt bò...

Cảnh Thường Hi thật có lòng.... Rõ ràng là muốn cô ăn salad lót bụng.

Thẩm Tri Tranh ngồi thẳng lưng, nghiêng đầu nhìn người đối diện, mỉm cười như thể thật lòng khen ngợi. Lời nói ra chính cô cũng cảm thấy trơ trẽn...

"Em thật hiểu ý chị. Dạo này chị... đúng là có chút tăng cân. Phải cẩn thận hơn. Salad cá ngừ cũng tốt. Không dầu mỡ, không cholesterol, ít nguy cơ sinh bệnh tim mạch — rất phù hợp cho người hướng tới trăm tuổi như chị"

Cảnh Thường Hi cười lạnh. Tiếng cười bật ra từ cổ họng, không dài, nhưng rít nhẹ qua kẽ răng, như gió giật trong cơn bão kín.

"Không phát hiện...Da mặt chị cũng thật dày. Còn có thể nói lời như vậy với tôi?"

Thẩm Tri Tranh khẽ gật đầu tán thưởng. Rõ ràng xem lời vửa rồi như một lời khen có cánh dành cho mình

"Em cho chị cơ hội theo đuổi em. Chị đương nhiên phải luyện da mặt dày lên một chút....mỏng qua sẽ bị lời nói em đâm thủng."

Ánh nến được điều chỉnh lại một chút khi món ăn lần lượt được phục vụ. Khói nghi ngút từ thịt bò sốt rượu vang tỏa ra, thơm nức nhưng hơi nồng. Đĩa foie gras được đặt chính giữa, nước sốt màu sậm bóng loáng. Phía bên Cảnh Thường Hi, khoai nghiền và cá ngừ vừa đủ một phần, trình bày tinh tế.

Trên bàn, dao nĩa xếp đúng chuẩn châu Âu. Không ai nói gì thêm.

Cảnh Thường Hi cũng không nhìn người đối diện. Nàng bình thản cắt thịt, nhai chậm, uống nước, mọi cử chỉ tao nhã đến từng nhịp cổ tay.

Một lúc sau, như thể nhớ ra điều gì.

Nàng nghiêng người, lấy một phần sò điệp sốt bơ từ trong đĩa chính, gắp bằng nĩa bạc, đặt nhẹ nhàng vào dĩa của Thẩm Tri Tranh.

Một cách cố ý.

Thẩm Tri Tranh lập tức cảm nhận hơi thở gấp gáp trong lồng ngực. Ánh mắt cô ngẩng lên chậm rãi, chạm vào gương mặt đang vờ như không có chuyện gì kia.

Cảnh Thường Hi nhướng mày, lạnh nhạt lên tiếng

"Hình phạt đầu tiên. Ăn sạch"

Khuôn miệng Thẩm Tri Tranh cong lên một đoạn vừa đủ, không rõ mang ý tứ gì. Cô chỉ cầm lấy dĩa, dùng nĩa nhỏ đẩy nhẹ miếng sò điệp sang rìa đĩa, giọng bình thản đến đáng sợ

"Thứ em đưa đến. Chị chưa từng từ chối."

Đáy mắt Cảnh Thường Hi thoáng động, nhưng nàng không nói gì chỉ lặng lẽ ăn phần thức ăn của mình.

Thẩm Tri Tranh dùng dĩa xiên lấy miếng sò điệp, đưa vào miệng. Cắn chậm. Nhai từ tốn. Nuốt xuống mà không để bất kỳ biểu cảm nào thoát ra mặt.

Lồng ngực phập phồng khó chịu nhưng cô biết cách làm quen với nó. Giống như cách cô tồn tại với từng ấy thương tích bên cạnh Cảnh Thường Hi mấy năm qua.

Cảnh Thường Hi nhìn người đối diện không hề có dáng vẻ gì của việc dự ứng mà khẽ cau mày. Chẳng lẻ nàng nhớ nhầm sao?

Phải tận đến khi xuống hầm xe của nhà hàng, ánh đèn huỳnh quang lạnh lẽo loang loáng trên nền xi măng xám, Cảnh Thường Hi mới nhận ra một điều không ổn.

Thẩm Tri Tranh đi chậm lại. Rất chậm. Bước chân vốn vững vàng, giờ lại có chút lảo đảo như thể không thể hít sâu nổi. Một tay cô bám hờ vào lan can cạnh lối đi xuống, tay còn lại... khẽ ôm ngực.

Cảnh Thường Hi cau mày. Trong mắt nàng, sự lo lắng đã hiện hữu, nhưng khuôn miệng lại cực kỳ cứng rắn, như thể chính mình cũng không chịu thừa nhận bản thân đang hối hận vì hành động vừa rồi của mình.

"Đã không ăn được còn tỏ vẻ làm gì? Ở đây là nhà hàng tôi cũng không thể bảo chị quỳ xuống mà ăn sạch."

Thẩm Tri Tranh trên mặt có chút mồ hôi mỏng nhưng khuôn miệng vẫn cười nhạt

"Đây là lần đầu em cùng chị ăn ở bên ngoài. Chị phải trân trọng khoảnh khắc này."

Lồng ngực Cảnh Thường Hi vì câu nói này mà đập mạnh một trận. 

Chương trước Chương tiếp
Loading...