Trò Đùa Tình Ái (SM)

23



Chương 23

================

Ánh nắng đầu ngày len qua tấm rèm mỏng màu trắng sữa, nhẹ nhàng phủ xuống mặt sàn gỗ và vạt chăn gấp hờ trên giường. Không khí trong phòng sạch sẽ, vắng lặng đến mức có thể nghe được tiếng cành cây khẽ chạm vào khung cửa kính.

Cảnh Thường Hi mở mắt.

Không gian vẫn tĩnh như chưa từng có điều gì xảy ra... nếu không tính đến nhịp thở đều đều vang lên sát bên tai.

Mắt nàng chớp nhẹ vài lần, chưa rõ mình đang ở đâu. Tấm chăn mỏng kéo cao tới ngực, nhưng không phải là sự mềm mại ấy khiến nàng khựng lại mà là vì... cánh tay vắt ngang eo.

Thân thể phía sau sát đến mức nàng có thể cảm nhận rõ nhịp tim đang đập thẳng vào lưng mình.

Thẩm Tri Tranh.

Hơi thở của cô đều đặn, có chút lành lạnh vì chưa tỉnh hẳn. Khuôn mặt sát bên gáy nàng, mái tóc dài rối nhẹ phủ lên vai nàng như những vết tích mơ hồ của đêm qua.

Cảnh Thường Hi không dám động. Không phải vì sợ... mà là nàng đang hoảng hốt với chính mình.

Tại sau trải qua một đêm như vậy...nàng không tức giận, thậm chí còn tham luyến vòng tay này..

Nàng siết chặt mép chăn. Cơn rối loạn trong ngực dâng lên như cơn sóng thủy triều, nghẹn mà không có nơi thoát.

Cảnh Thường Hi khẽ khép mắt lại.

Lần đầu tiên, trong suốt bốn năm, nàng hoài nghi chính mình đang muốn gì ở Thẩm Tri Tranh. Và lần đầu tiên... nàng không thấy ghét khi bị ôm.

Cảnh Thường Hi không nhúc nhích. Nàng nhắm mắt, giữ nhịp thở đều như thể vẫn đang ngủ say. Nhưng đôi tai thì căng ra đến mức nghe rõ cả tiếng nuốt khan khẽ vang lên từ người sau lưng.

Thẩm Tri Tranh tỉnh lại.

Trong ánh sáng nhạt buổi sáng, đôi mắt cô mở ra, phút đầu là mơ hồ, sau đó... là hoảng loạn. Chỉ một thoáng thôi, nhưng đủ để lộ rõ vết xước trong ánh nhìn, tựa hồ chính cô cũng không tin bản thân đã làm gì tối qua.

Cô nhìn xuống cánh tay mình, đang vắt ngang eo người kia, sát đến mức cảm nhận được nhịp tim và hơi thở của Cảnh Thường Hi.

Vài giây đứng hình....một tràn đêm qua hiện lên trong tâm trí.

Đó là thật không phải mơ...không biết sau giây phút bình yên này chuyện gì sẽ đến, nhưng cô không hối hận...một chút cũng không.

Rồi cô bắt đầu rút tay chậm, rất chậm, như sợ đánh thức người còn lại.

Chăn khẽ xô. Giường khẽ lún. Nhưng là ý định 'chuồn đi' bất thành. Tay cô vừa chạm vào phần nệm trống, một giọng nói vang lên, rất khẽ nhưng lạnh đến buốt xương

"Gây họa rồi muốn trốn sao?"

Thẩm Tri Tranh khựng lại. Cả sống lưng cứng đờ. Ánh mắt trượt dần về phía người kia vẫn nằm nghiêng, lưng hướng về cô, nhưng rõ ràng... đã tỉnh từ lâu.

Ngẫm nghỉ một chút tình huống hiện tại. Cảnh Thường Hi có vẻ không tức giận lắm...

Hít mạnh một hơi, Thẩm Trí Tranh chậm rãi lên tiếng

"Không trốn. Là dậy sớm để chuẩn bị buổi sáng cho em."

"Sớm?"

Cảnh Thường Hi quát nhẹ. Ánh mắt sắc như dao liếc sang chiếc đồng hồ nơi tủ đầu giường, con số 9:03 nhấp nháy như cố tình trêu chọc lời bao biện vừa thốt ra

Nàng từ từ xoay người lại. Tấm chăn mỏng được kéo lên che lấy phần ngực trần cùng những ấn ký chói mắt – bằng chứng của một đêm hoan ái đến điên dại. Dáng ngồi tựa nhẹ vào đầu giường, tóc rối vài lọn nhưng ánh mắt vẫn tỉnh táo đến lạnh lẽo.

"Ta là bác sĩ. Giờ này vẫn nằm trên giường. Còn ngươi là tổng tài 9:03 vẫn còn dám nói sớm?"

Thẩm Tri Tranh mím môi. Cô bị bắt tại trận, tay còn chưa rời khỏi nệm. Đứng lên cũng không được. Nằm lại cũng không xong.

Một nhịp thở thật chậm. Rồi cô xoay người ngồi hẳn dậy, nghiêng mặt sang, cố lấy lại giọng điệu thường mềm mỏng hơn thường ngày. Nhưng đó không phải là sự khuất phục mà là cưng chiều

"Xin...xin lỗi...tôi đêm qua..có chút say...không làm gì quá đáng chứ?"

Giọng Thẩm Tri Tranh khẽ đi xuống, không phải vì yếu thế, mà là sự tự kiểm điểm nửa thật nửa diễn. Giống như cách một kẻ biết mình đã đi quá giới hạn, nhưng lại không thể nói rõ bản thân thật ra... không hối hận.

Cảnh Thường Hi hơi nheo mắt. Ánh nhìn nàng chậm rãi quét từ mái tóc rối nhẹ của Thẩm Tri Tranh, lướt qua tấm lưng trần vẫn còn dày đặc vết roi tím đỏ đan xen, rồi dừng lại nơi vết cắn màu hồng đậm ngay đầu vai.

Đôi môi mím lại. Một giây. Hai giây. Rồi bật ra một câu lạnh tanh

"Ngươi không quá đáng. Chỉ là ngươi có sự tiến hóa. Từ dâm nô tiến thẳng đến chủ nhân. Còn dám trói ta, ra lệnh cho ta....Ngươi chán sống rồi phải không?"

Cảnh Thường Hi nheo mắt sâu hơn. Nhưng ánh nhìn kia, thay vì chém thẳng vào gáy người đối diện lại thoáng lệch sang chỗ khác, như đang tránh việc bản thân bị bóc trần lần nữa.

Nàng biết. Đêm qua nàng không phản kháng. Không chỉ vì bị trói mà vì... nàng đã buông. Tự nguyện. Không lời. Không lý do.

Vì nàng thành thật với cảm xúc của mình...không phải gượng, không phải trốn.

Cảnh Thường Hi khẽ hít vào một hơi. Tấm chăn trượt nhẹ khỏi vai phải, để lộ vết hôn rải rát khắp người...Nhưng....nàng không tức giận.

"Ta...đau...không tự đi được. Ngươi bế ta."

Thẩm Tri Tranh nghe xong liền trừng mắt quay lại như tưởng chính mình sáng sớm bị hoang tưởng. Cô lập tức xoay người mà hỏi lại, hai mắt thể hiện sự không tin tưởng với thính giác siêu tốt của chính mình

"...Em vừa nói cái..gì cơ?"

Cảnh Thường Hi nhấc mắt nhìn cô. Vẫn dáng tựa vào đầu giường, mái tóc dài hơi rối phủ một bên vai, trên làn da trắng hồng mỏng manh vẫn còn loang lổ dấu vết của đêm dài.

Ánh nhìn nàng rất tỉnh, giọng thì lạnh như nước đá tan

"Ta bảo... ta đau - không đi được - ngươi — bế ta."

Hai mắt Thẩm Tri Tranh chớp liên hồi, cả người ngệch ra như tên đần.

Cánh tay Cảnh Thường Hi vừa giơ lên tưởng chừng sẽ đáp thẳng vào mặt người này, lại chuyển hướng đúng một khắc, rơi xuống vùng ngực bên trái đang còn vết roi loang tím.

Một tiếng "bộp" không lớn. Nhưng lực vừa đủ để khiến Thẩm Tri Tranh co người lại, hít một hơi lạnh.

"Bế ta. Ta còn phải đi làm."

Giọng nàng như băng trượt qua lưỡi dao. Nhưng trong đáy mắt, là thứ gì đó phức tạp hơn cả uy quyền.

Thẩm Tri Tranh ngoan ngoãn cúi đầu. Không phản ứng, không cãi lý, chỉ ôm lấy nàng lần nữa, lần này là trang trọng và nhẹ hơn cả lần đầu.

"Lần sau...tôi sẽ nhẹ nhàng hơn."

"Ngươi bị thần kinh à? Còn có lần sau sao? Tối nay ta sẽ lấy lại cả vốn lẫn lời. Ngươi dọn sẵn người mà chờ chết đi."

Phản ứng của Cảnh Thường Hi so với ngày thường đáng yêu hơn một tầng. âm giọng không lạnh lẽo càng không mang ý tứ trách cứ

Bước chân Thẩm Tri Tranh vững chãi. Cô ôm nàng ngang ngực, đi qua dãy hành lang trải thảm, vào phòng tắm riêng biệt được bao phủ bởi ánh sáng trắng ngà. Hơi nước ấm đã được hệ thống cảm ứng kích hoạt từ trước, lượn lờ một tầng mỏng quanh gương kính mờ.

Cô cúi người, cẩn thận đặt Cảnh Thường Hi xuống giữa bồn tắm. Nước vừa đủ ấm phủ lấy da thịt, kéo theo một tiếng thở khẽ bật ra từ nơi đáy cổ nàng. Nhưng không phải đau... mà là thả lỏng.

Thẩm Tri Tranh ngồi xuống mép bồn, tay vẫn còn đặt sau gáy nàng để đỡ nhẹ. Cô khẽ cười, vừa nói vừa vuốt lại lọn tóc ướt rối khỏi má nàng

"Tôi nghe rõ rồi... tối nay không dám trốn. Tôi sẽ dọn sẵn người. Thậm chí nếu em muốn... tôi có thể tự trói mình lại. Sẵn sàng phục vụ...đến khi em hài lòng...."

Cảnh Thường Hi nhấc mắt, đôi đồng tử đen loáng nước. Nhưng vẫn sắc như cũ

"Có phải ngươi quên quy cũ rồi không?"

Thẩm Tri Tranh không vội trả lời. Cô đưa tay vuốt lấy sườn mặt tinh xảo mà lên tiếng

"Quy cách đặt ra chính là để ngươi phá đi. Từ trước đến nay, có lẽ tôi làm sai cách. Tình yêu không phải nhường nhịn, không phải quỵ lụy mà chờ em nhìn đến"

Cô cúi thấp, trán chạm nhẹ lên đỉnh đầu nàng như một động tác nguyện thầm, hơi thở trầm xuống đầy chân thành

"Đôi khi... phải dành được thế chủ động. Phải để em biết...tôi nguyện quỳ dưới chân em, làm dâm nô cho em...vì tôi muốn cái nhìn của em.. nhưng nếu em không tự nguyện thì ...tôi có thể ép em ...nhìn đến tôi...."

Không gian trong phòng tắm im lặng. Chỉ còn tiếng nước lăn tăn vỗ vào thành bồn và nhịp tim đang đập rối loạn không theo ý của Cảnh Thường Hi.

Nàng nhắm mắt trong một thoáng ngắn. Khi mở ra, ánh nhìn vẫn đen sâu, nhưng có chút gì đó... khác thường.

"Ép? Ngươi quên ai đang ở trong tay ta sao?"

Thẩm Tri Tranh thoáng cười. Nụ cười của sự thông suốt, cô đưa tay nâng nhẹ chiếc cằm của Cảnh Thường Hi lên và thì thầm

"Mẹ tôi..bà ấy chưa từng xem tôi là con gái. Trong mắt bà ấy tôi chỉ là công cụ, dưỡng dục tôi là nhũ mẫu đã mất của Thẩm gia. Ơn sinh thành tôi – bà ấy đã tự tay tạo chứng cứ giả, ngụy tạo lời khai, một đường muốn ép chết tôi vì chuyện của Thẩm Niệm...Em nói xem, người mẹ như vậy...có bao nhiêu sự uy hiếp với tôi?"

Ánh mắt Cảnh Thường Hi thoáng động, nàng vô thức mà thốt ra

"Những lời ngươi nói....về Thẩm Niệm là thật?"

Thẩm Tri Tranh không vội trả lời, cô từng bước một đi thẳng vào bồn tắm.

Ánh mắt Cảnh Thường Hi trừng lớn. Nàng khẽ lùi lại một chút theo bản năng, vai sát vào thành bồn, mái tóc ướt chạm gạch men mát lạnh, và... giọng nói cũng lạnh băng, pha chút ngập ngừng hiếm thấy:

"Làm... làm gì? Ngươi... điên rồi à?"

Thẩm Tri Tranh không trả lời. Cô ngồi xuống phía sau, khoảng cách chỉ còn một gang tay. Tay cô đưa lên, chậm rãi cài lại một lọn tóc đang dính vào gò má nàng, rồi vuốt nhẹ theo đường viền hàm ướt nước.

"Có chút điên nhẹ. Em muốn thử không?"

Cảnh Thường Hi khẽ nghiêng mặt, ánh mắt nghi hoặc.

"Ngày hôm qua rốt cuộc ngươi uống rượu hay độc dược. Như con thú bị điên thế này?"

Thẩm Tri Tranh mỉm cười. Một tay cô nâng cổ tay trái của Cảnh Thường Hi lên, đặt lên thành bồn tắm rồi lấy sợi lụa mỏng từ hộp gỗ bên cạnh buộc hờ cổ tay nàng vào tay cầm inox, không siết chặt, chỉ vừa đủ không dễ rút ra.

"Dù sao cũng muộn làm. Tôi không ngại làm chút 'huấn luyện' buổi sáng với em"

Ánh mắt Cảnh Thường Hi lập tức tối đi. Nàng sớm biết thân thể mình đối với Thẩm Tri Tranh luôn luôn có phản ứng...nhưng là nàng không muốn chấp nhận sự thật này.

Thẩm Tri Tranh cúi xuống, hơi thở cô phả vào hõm vai, vừa nóng vừa ẩm. Ngón tay lướt nhẹ lên gò má, qua cổ, chạm đến xương quai xanh nhô cao, dừng lại một nhịp rồi di chuyển chậm rãi đến giữa khe ngực.

"Không được rên"

Cô nói nhỏ

"Cũng không được cử động, nếu không tôi sẽ phạt roi em. Như cách em phạt tôi vậy...."

Cảnh Thường Hi nghiến răng, ánh mắt như muốn đốt cháy đối phương, nhưng thân thể nàng... đã hơi run lên.

Thẩm Tri Tranh tiếp tục, ngón tay trượt xuống vùng bụng dưới, áp lên da, ấn nhẹ một cái. Chỉ là một lần chạm, nhưng khiến từng bó cơ nơi đó co giật nhẹ. Nàng vươn tay còn lại, rút ra một viên bi lạnh từ khay nhỏ đặt cạnh, thả nó vào nước rồi dùng đầu viên đá lăn chậm rãi dọc đùi trong của Cảnh Thường Hi.

"Ưm..."

Âm thanh bật ra rất nhẹ.

Cảnh Thường Hi khựng lại, như chính mình cũng không kiểm soát được hơi thở ấy. Mặt nàng ửng hồng, ánh mắt loang nước, bàn tay buộc nhẹ đã bắt đầu siết chặt.

Thẩm Tri Tranh nhìn nàng, không lên tiếng. Cô đặt viên bi sang một bên, rồi cúi đầu, khẽ ngậm lấy một điểm nhỏ bên cổ, nơi làn da vừa mới ửng đỏ dưới nước nóng.

Một nụ hôn, hai nụ, chậm, ướt, như dấu ấn của sự kiềm nén.

Cảnh Thường Hi cắn chặt môi. Cổ tay nàng giật nhẹ, muốn thoát khỏi sợi lụa nhưng không dám quá mạnh. Mỗi lần chạm, mỗi cái liếm nhẹ đều như vuốt ve giới hạn chịu đựng của nàng.

"Ngươi... nếu còn tiếp... ta... sẽ... giết ngươi..."

Giọng nói không còn mang theo lực uy hiếp. Chỉ có hơi thở dồn dập, và đôi mắt mở to đầy hỗn loạn.

Thẩm Tri Tranh dừng lại. Cô đặt một nụ hôn cuối cùng lên giữa xương ức, rồi ngẩng đầu nhìn nàng. Trong ánh mắt ấy không còn khát khao, chỉ còn sự thành kính thuần túy.

"Em vẫn có thể trừng phạt tôi sau. Nhưng lúc này, tôi chỉ muốn em biết... thân thể em yêu thích tôi đến độ nào."

Căn phòng ngủ rộng lớn đã được sưởi ấm. Cảnh Thường Hi ngồi trên ghế sofa, áo choàng trắng phủ lên thân thể vừa được lau khô. Mái tóc dài xõa xuống vai, vài giọt nước vẫn còn lăn nơi đuôi tóc, nhưng ánh mắt thì đã trở về lạnh như đá. Nàng buông điện thoại xuống bàn trà khi đã nhắn một tin với viện trưởng về sự vắng mặt của mình ngày hôm nay.

Thẩm Tri Tranh bước ra sau vài phút, tóc còn ẩm, trên người là áo choàng màu xám đậm.

"Em... cần tôi pha trà không?"

Giọng cô dè dặt, chân dừng lại cửa phòng tắm.

Không có tiếng trả lời. Chỉ có ánh mắt sâu như đáy hồ của Cảnh Thường Hi lướt qua một cái, đủ khiến sống lưng người kia lạnh buốt.

Một phút trôi qua. Nàng thong thả đặt tách trà xuống bàn, đứng dậy. Từng bước chân trần dẫm lên sàn nhà, không gây tiếng động, nhưng lại khiến áp lực trong không khí nặng thêm từng tầng.

"Ngươi nghĩ với những gì đã làm với ta. Thì ta có cần một tách trà của ngươi không?"

Câu hỏi buông ra rất khẽ, nhưng lại lạnh buốt hơn cả ngọn roi.

Thẩm Tri Tranh không đáp. Chỉ cúi đầu.Bàn tay Cảnh Thường Hi giơ lên, hai ngón tay kẹp lấy cằm cô, buộc ngẩng lên đối mặt.

"Ngươi cưỡng ép ta. Trói ta. Ra lệnh cho ta nằm yên. Ngươi nghĩ mình là ai? Ngươi bảo ta không có gì để uy hiếp ngươi. Vậy bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn. Hoặc trở lại thân phận của mình hoặc bước ra khỏi căn phòng này. Ta và ngươi vĩnh viễn là thù sâu không dứt."

Thẩm Tri Tranh khựng lại. Hơi thở cô như tắc trong lồng ngực. Chậm rãi nghĩ lại, nếu ngay lúc này thay đổi quyền lực chi bằng chậm rãi để em ấy biết sự phản kháng thầm lặng của mình. Đến lúc tìm được Thẩm Niệm cũng không phải không được. Thêm vào đó, thỉnh thoảng vẫn có thể 'mượn rượu' mà càn rỡ cùng không tệ.

Thà một phút huy hoàng rồi chớt tắt, còn hơn lầm lũi suốt trăm năm.

Cô chậm rãi quỳ xuống. Từ đầu đến cuối, ánh mắt vẫn không rời khỏi đôi đồng tử lạnh lùng của Cảnh Thường Hi.

"Tôi thừa nhận là càn rỡ với em. Nhưng đó là cảm xúc của tôi. Nếu em muốn phạt, tôi nhận là được. Dù sao thì...em cũng đánh đến quen tay."

Cảnh Thường Hi nheo mắt, nhìn người đang quỳ như thể đang đánh giá một món đồ vừa lạc mất chủ nhân, nay lại mon men bò về, ngoan ngoãn dâng cổ ra chịu trói.

"Càn rỡ?"

Nàng nhắc lại, rất khẽ, nhưng sắc lạnh.

"Vậy mà còn biết là mình càn rỡ?"

Không khí trong phòng nặng như sắt nung.

Thẩm Tri Tranh đã quỳ sẵn, áo choàng cởi bỏ, tấm lưng lộ ra dưới ánh đèn trần trắng nhợt. Vẫn là những dấu roi cũ chưa phai, lớp chồng lớp, một mảng da không còn lấy chỗ nguyên vẹn.

Cảnh Thường Hi đứng sau lưng, tay cầm một roi mềm da, đầu roi được bọc lớp lụa mỏng, không rách da nhưng có thể để lại vết đỏ âm ỉ trong nhiều giờ. Rất thích hợp với hiện trạng 'thương tích chất chồng' hiện tại của Thẩm Tri Tranh. Nàng thừa nhận mình không nỡ ra tay, nhưng cũng không thể nhắm mắt bỏ qua hành vi càn rỡ của người này....như vậy sẽ trèo lên đầu của nàng mất.

"Ngươi uống rượu."

Một tiếng nói nhẹ như tờ giấy.

"Ngươi ép ta."

"Ngươi trói ta, đè ta, ra lệnh cho ta."

Roi nâng lên. Không nhanh, không chậm. Như một nhát búa nện xuống sự kiêu hãnh vừa manh nha ngóc đầu của kẻ đang quỳ

Vút ...Tiếng roi rơi xuống, lưng Thẩm Tri Tranh co giật. Cô không hét. Chỉ khẽ thở mạnh.

"Đây là một roi cho cơn say."

Vút ...

"Roi thứ hai cho đôi tay dám giữ ta như của riêng."

Vút...

"Thứ ba cho đôi môi dám chiếm đoạt."

Chát...

"Thứ tư cho ánh mắt thách thức của ngươi"

Chát...

"Thứ năm, cho lời nói 'em không có gì uy hiếp được tôi'."

Tiếng roi vang lên đều, từng nhát như dập sâu vào một nỗi nhục lặng im. Mỗi lần da thịt bị va đập, Thẩm Tri Tranh đều không rên, chỉ cắn chặt răng. Bờ môi đã bật máu nhẹ từ bên trong. Mắt cô nhòe đi, nhưng vẫn không xin tha.

"Ngươi muốn phản kháng? Vậy thì phục tùng cho ta xem."

Chát.. roi thứ sáu.

Chát...roi thứ bảy, đánh lệch sang bên vai trái, nơi đã có một vết roi mờ cũ.

Chát... roi thứ tám.

Mỗi cú đánh đều không mạnh đến rách da, nhưng vừa đủ khiến làn da mỏng vốn chưa kịp hồi phục tấy đỏ, căng rát, như bị thiêu trong hơi nóng ngấm ngầm.

"Ngươi từng nói 'thà một phút huy hoàng'..."

Chát...roi thứ chín, đánh thẳng giữa sống lưng, ngay trên xương sống.

"...ta sẽ cho ngươi một đêm huy hoàng."

Chát... roi thứ mười, không cảnh báo, không ngắt quãng, đánh thẳng lên vết hôn mờ còn in nơi bả vai, đánh thẳng vào ký ức ngạo mạn đêm hôm trước.

Thẩm Tri Tranh nghiêng người một thoáng. Cơ thể khẽ run nhưng vẫn giữ quỳ thẳng. Hơi thở cô gấp gáp, ngực phập phồng, nhưng ánh mắt nhìn sàn nhà... vẫn không có giọt nước mắt nào rơi.

Một phút trôi qua.

Cảnh Thường Hi không đánh thêm.

Nàng cúi người, cầm cằm Thẩm Tri Tranh nâng lên. Mắt chạm mắt.

"Ngươi biết điều khiến ta ghét nhất là gì không?"

"...Là khi món đồ của ta quên mất vị trí."

Tay nàng vuốt dọc sống lưng đỏ rực, đầu ngón tay nhẹ đến tàn nhẫn.

"Còn muốn yêu ta....xem ngươi có bản lĩnh đó hay không?

Cảnh Thường Hi không nói thêm gì. Sau roi thứ mười, nàng bước đến bàn trà, đặt cây roi da lên khay bạc, lau tay bằng khăn trắng sạch sẽ như thể chỉ vừa mới xử lý một món dụng cụ dính bụi

"Vậy ta cho ngươi cơ hội chứng minh. Nhưng cũng đừng quên thân phận của ngươi ở trước mặt ta."

Thẩm Tri Tranh thoáng cười. Cô đã tính toán đúng.

"Được. Ta sẽ nắm lấy cơ hội này."

Gần trưa, cả hai mới một trước một sau xuống đến tầng dưới.

Không khí trong biệt thự đã ấm dần lên, ánh nắng xiên qua cửa kính chiếu thành từng dải mềm trên sàn gỗ. Chân trần chạm xuống lớp thảm lông dày, từng bước đi đều nhẹ tênh đến mức như thể chưa từng có mười roi rơi xuống sáng nay.

Cảnh Thường Hi đi trước. Tóc đã được sấy khô gọn gàng, áo sơ mi trắng bên trong áo len mỏng, ống tay được xắn cao đến khuỷu. Dáng nàng thẳng lưng, khí chất nhàn nhạt như sương sáng đầu mùa.

Thẩm Tri Tranh đi sau, bước chậm hơn nửa nhịp. Vẫn là bộ vest công sở màu ghi đậm, bên trong là sơ mi trắng mở nhẹ một cúc trên cùng, tóc dài được vấn gọn thành búi nhỏ, vừa đủ nghiêm chỉnh vừa khoe được dáng cổ thon gầy của cô

Khi sắp đến bậc thang cuối cùng, Cảnh Thường Hi đột ngột dừng lại.

Thẩm Tri Tranh không kịp hãm đà, đụng nhẹ vào vai nàng. Đầu gối khẽ khựng lại, tay theo phản xạ giơ ra chắn phía trước.

"...Xin lỗi."

Cảnh Thường Hi không đáp ngay. Nàng khẽ nghiêng đầu, giọng lơ đãng:

"Lục Hoa đâu?"

Thẩm Tri Tranh nhướng mày. Cô nghiêng đầu, giọng dửng dưng mang chút lo lắng 'giả tạo'

"Ở bên ngoài"

"Cả đêm?"

Cảnh Thường Hi dường như không tin được mà hỏi lại. Tuy không phải là mùa đông nhưng khí trời Bắc Thành buổi đêm xuống khá thấp. Cô gái kia ở một đêm ngoài sương dám chắc sáng nay sẽ mè nheo không ngừng. Nàng đột nhiên thấy phiền. liền lách người sang một bước đều giọng lên tiếng.

"Ngươi ra ngoài xử lý đi. Ta không thích ồn ào"

Thẩm Tri Tranh nhướng mày, khóe môi cong lên rất nhẹ.

"Cô ta không phải sủng vật của ngươi sao chủ nhân? Ta nặng tay lắm. Cô ta thị uy ta không ít, còn đánh ta, giẫm ta dưới chân cô ta....chủ nhân thật muốn ta đi xử lý?"

Cảnh Thường Hi không lên tiếng nhưng ánh mắt rất rõ ràng. Ngụ ý rằng 'Ngươi còn lắm lời, ta sẽ xé rách miệng ngươi'. Thẩm Tri Tranh không đâm đầu vào lửa lập tức đi ra sân.

Cánh cửa mở ra. Âm thanh ấy đối với Thẩm Tri Tranh chỉ là một thao tác quen tay, nhưng với Lục Hoa, nó vang lên như một nhát chuông báo hiệu được cứu sống, hoặc ít ra là được tồn tại.

Cô ta bật dậy như kẻ sống lại sau hôn mê. Áo mỏng ướt sương, mắt đỏ lên, mái tóc dính bết vào má và trán, trông không khác gì một con mèo hoang bị dầm mưa nguyên đêm. Vừa nhìn thấy người ra mở cửa, mắt Lục Hoa lập tức tóe lửa.

"Dâm nô!"

Cô ta gào lên.

"Ngươi dám đắc tội ta... Dám nhốt ta bên ngoài cả đêm! Ngươi là cái thá..."

Cô ta chưa kịp nhào tới thì Thẩm Tri Tranh đã nghiêng người né sang một bên. Nhẹ nhàng. Ưu nhã. Giống như tránh một cơn gió dơ chứ không phải tránh một con người.

Rầmmm. Lục Hoa ngã sấp mặt vào sàn đá trước hiên. Đầu gối trượt theo quán tính, khuỷu tay chống không kịp, kêu lên một tiếng "ưm" nghẹn lại trong cổ.

Thẩm Tri Tranh đứng bên cạnh, cúi xuống, hai tay đút túi.

"Thì sao?"

Cô nghiêng đầu, giọng nói mang theo tiếng cười lạnh thấm vào da thịt

"Cô bé, móng vuốt chưa dài thì đừng cào loạn. Không biết khi nào bị bẻ gãy đâu?"

Lục Hoa cố bò dậy, ánh mắt đầy căm tức. Nhưng mấy lần gượng gạo đều bị chính thân thể lạnh run phản lại.

"Ngươi là đồ bị chủ nhân vứt bỏ....ta là người được chọn"

"Cô có thấy bị vứt bỏ mà đứng đây lành lặn hay không?"

Thẩm Tri Tranh ngắt lời, rất thản nhiên, kèm theo nụ cười châm chọc

"Nhóc con, nếu muốn ở lại thì làm một người hầu không tệ. Còn những thứ khác đừng tơ tưởng đến. Làm chủ nhân vài ngày đừng nghĩ mình có cái Phước ấy."

Lục Hoa ngẩng đầu lên, ánh mắt ngầu đỏ, như thể vẫn chưa chịu nuốt trôi sự thật đang diễn ra.

"Ngươi...nói lời vô nghĩa. Chủ nhân mang ta từ CLB về...."

Cô ta cố nói, nhưng một cơn ho khan bật ra trước cả lời lẽ. Không khí lạnh xuyên phổi, khiến giọng khản đi gần như tuyệt vọng.

Thẩm Tri Tranh lùi một bước, giữ khoảng cách an toàn, giọng nhàn nhạt

"Cô bé, xem ra vẫn chưa nghĩ thông? Có cần ta đổ nước vào rửa sạch não cô bé không?"

"Đủ rồi"

Cảnh Thường Hi cắt ngang. Lục Hoa cho là chủ nhân vẫn để ý đến mình nên định bò đến nhưng là Cảnh Thường Hi lập tức chặn lại bằng chất giọng lạnh băng

"Hai lựa chọn : hoặc là làm người hầu hoặc là cút về CLB làm dâm nô."

Lục Hoa cứng người, bàn tay vừa mới chống xuống mặt sàn còn chưa kịp siết chặt đã buông lơi theo bản năng.

Cô ta ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt rạn vỡ như thủy tinh bị đập nứt.

"...Làm... người hầu?"

============

Mình giải thích một chút vì sao Thẩm Tri Tranh lại có lá gan đổi vai trong hai chương này. Trên cơn bản là cô ấy không phải người yếu đuối, cam chịu mà là kiểu tình nguyện vì một người mà cúi xuống. Việc vì sau chịu đựng trong bốn năm, một phần là yêu, một phần là muốn điêu tra chuyện Thẩm Niệm, và một phần sâu xa là vẫn vì mẹ ở trong tay. Nhưng mà cô đối với mẹ đã chết tâm.

Còn chuyện của Lục Hoa và lời khiêu khích ở buổi tiệc là ngòi nổ cho sự ghen tuông

Chương trước Chương tiếp
Loading...