Trò Đùa Tình Ái (SM)
20
Chương 20============Khu nhà bỏ hoang nằm lọt thỏm giữa vùng đất trống phía ngoại ô, nơi mà tiếng động duy nhất là tiếng gió rít qua hàng cây xào xạc, cùng với âm thanh lốp cốp của mái nhà rung lắc trong cơn gió nhẹ.Chiếc Maybach S680 lăn bánh chậm rãi trên nền đá dăm, từng bánh xe nghiền lên lớp sỏi vụn phát ra âm thanh trầm thấp, ma sát và nặng nề. Ánh đèn xe chiếu một dải sáng dài lên mặt tiền loang lổ vết sơn, cánh cửa sắt gỉ sét dần mở ra, để lộ khoảng sân âm u bên trong.Cánh cửa xe mở.Thẩm Tri Tranh bước xuống, giày cao gót va nhẹ lên lớp đá lát sàn bong tróc, để lại những tiếng cốc cốc khô khốc vang vọng dọc hành lang dài. Bóng dáng cô kéo theo sau ánh sáng, mảnh mai nhưng dứt khoát, không một lần dừng bước. Cô dừng lại trước căn phòng ở cuối dãy.Trong bóng tối đặc quánh, một người đàn ông bị trói chặt vào cột nhà bằng dây dù quân dụng, quần áo xộc xệch, hai mắt bị bịt kín. Máu rỉ nơi mép miệng, trên trán sưng tím một mảng. Xung quanh là bốn người mặc vest đen, đứng im lặng như tượng, chỉ có ánh mắt sắc lẻm thỉnh thoảng lia qua người bị trói như dằn mặt.Thẩm Tri Tranh không nói gì. Cô bước đến, ngồi xuống chiếc ghế sắt cũ kỹ đối diện, động tác chậm rãi và đầy kiểm soát. Một trong những vệ sĩ cúi người châm lửa cho cô.Tách....Tiếng bật lửa vang lên sắc lạnh.Ngọn lửa nhỏ bùng lên, phản chiếu đôi mắt đen thẳm, trước khi cô đưa đầu điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay mảnh vào. Hơi thuốc đầu tiên được rít sâu, rồi nhả ra thành làn khói mỏng, cuộn lên giữa không gian đặc quánh tầng lớp âm mưu hung hiểmÁnh mắt Thẩm Tri Tranh nhìn thẳng vào người đàn ông bị trói, giọng cô vang lên nhẹ như một làn khói khác"Ông đã biết nên nói gì với cảnh sát chưa?"Người đàn ông trong cơn mê man nghe được âm thanh giọng nói càng trở nên mất bình tĩnh, ông ta nghiến chặt khớp hàm mà lên tiếng"Chết tiệt. Cô là ai tại sao lại hãm hại tôi?"Tên vệ sĩ đứng bên trái lập tức nhăn mặt, không chờ lệnh, dùng nắm đấm thay câu trả lời. Cú đấm thô bạo nện thẳng vào ổ bụng khiến người đàn ông nghẹn lại, hộc ra một ngụm máu loãng.Chưa dừng ở đó, vệ sĩ cúi người, tóm lấy mái tóc ướt mồ hôi và máu, kéo giật ngửa đầu ông ta ra sau, gằn giọng"Ăn nói cho cẩn thận. Bà chủ của tôi không hãm hại ai cả."Giọng anh ta không lớn nhưng từng từ nén chặt, vang lên giữa không gian ẩm thấp như gõ lên kim loại gỉ.Thẩm Tri Tranh không ngăn lại. Cô chỉ hít thêm một hơi thuốc, rũ tàn tro vào chiếc gạt tàn đã cũ kỹ trên thùng sơn bên cạnh, rồi chậm rãi lên tiếng"Tôi phóng hỏa thiêu xưởng hay là ông? Trên người tôi cũng nhận không ít tiếng xấu thêm một chuyện cũng không sao."Cô hơi nghiêng đầu, mắt rũ xuống, như thể đang nói chuyện phiếm"Như tôi có lòng tốt nhắc nhở ông. Người duy nhất có thể cứu ông trong giai đoạn này, chỉ có tôi. Tốt nhất hãy hợp tác với tôi, ông sẽ tránh được phần lớn rắc rối."Người đàn ông bị kéo ngẩng đầu vẫn còn thở dốc. Mặt ông ta đỏ bừng vì tức giận lẫn đau đớn, nhưng vẫn cố gắng gào lên"Cô rốt cuộc là ai?"Thẩm Tri Tranh lại rít thêm một hơi thuốc. Từ trên ghế cô đứng dậy, ánh trăng len qua lớp tường đổ nát nghiêng thành một chiếc bóng dài cô độc trên sàn xi măng nhám nhúa"Ông không cần biết. Chỉ cần giao cho tôi chứng cứ Thiệu Thụy sản xuất hàng giả...tôi cho ông một con đường sống. Ngoài ra...ông không có tư cách bàn điều kiện với tôi"Giọng cô không hề cao, không hề gắt, nhưng lại đâm xuyên như một lưỡi trủy thủ thọc thẳng vào giữa lòng ngực kẻ đang vùng vẫy.Người đàn ông rùng mình. Hàng mi run lên, mồ hôi lạnh chảy dọc thái dương, rồi thấm ướt phần cổ áo đã sờn. Ông ta không còn hét nữa, chỉ thở gấp, cổ họng khô rát."Chỉ cần tôi giao số tài liệu này cho phòng cảnh sát điều tra kinh tế."Thẩm Tri Tranh quay người lại, từng bước tiến gần."Ông sẽ không còn là tội phạm dân sự. Mà là tội phạm kinh tế quy mô. Mười năm – là mức án tối thiểu."Cô dừng chân ngay trước mặt ông ta, cúi thấp người xuống."Nhưng nếu ông chịu đưa ra lời khai rằng chính Thẩm Hạo Thần đứng sau việc chỉ đạo cắt giảm chi phí sản xuất, bắt tay với đối tác cung cấp hàng giả, mọi thứ có thể... xoay chuyển."Thẩm Tri Tranh đứng thẳng dậy, rũ một lớp tàn thuốc cuối cùng. Cô đứng yên, chừa một khoảng thời gian cho người đàn ông này suy nghĩ thiệt và hại.Một giây sau, ông ta nghiến răng bật ra giọng khàn khàn"Thẩm Hạo Thần muốn dùng xưởng sản xuất Thiệu Thụy để lật đổ tổng tài đương nhiệm của Thẩm thị là Thẩm Tri Tranh... Hắn ta muốn lô hàng sắp tới xuất ra sẽ bị cảnh sát phát hiện, khi đó mọi chứng cứ đều đã xóa sạch... chúng tôi cũng rút khỏi danh sách liên quan... người duy nhất chịu trận là Thẩm Tri Tranh..."Ông ta thở dốc, mắt nhắm chặt, như đang nặn từng lời từ trong tủy ra."Nhưng xưởng bị cháy... toàn bộ lô hàng đều bị thiêu rụi... đây là điều nằm ngoài dự tính... tôi cũng không biết ai làm."Không khí trong căn phòng như đặc lại. Gió rít qua khung cửa sắt cong vênh, quét một vệt bụi mỏng lăn qua sàn nhà xi măng nứt nẻ. Thẩm Tri Tranh nhấc mắt lên, đôi con ngươi đen thẳm như có thể nhìn xuyên vào tận đáy lòng người đàn ông đang rệu rã kia."Tốt. Ông biết thức thời rồi đấy. Hiện tại, hãy đến sở cảnh sát quận Lạc Dương đầu thú....tôi có thể đảm bảo ông sẽ an toàn, vợ con ông cũng vậy."Giọng cô chậm lại một nhịp"Ông biết phải nói thế nào chứ?"Người đàn ông gật mạnh đầu. Ông ta đã là cá nằm trên thớt, không có quyền từ chối.Thẩm Tri Tranh khẽ gật đầu..Cô quay người, vừa đúng lúc một trong bốn vệ sĩ tiến lên:"Lộ trình đến sở cảnh sát quận Lạc Dương theo đúng chỉ đạo – trễ nhất 6h sáng, truyền thông sẽ nhận được tin 'tình cờ bắt gặp người đầu thú tại hiện trường'."Thẩm Tri Tranh bước qua vai người đàn ông bị trói, không buông một ánh nhìn cuối cùng. Nhưng khi đi ngang qua cửa, cô bỗng dừng lại, lưng vẫn xoay, chỉ để lại một câu"Tôi thích hợp tác với người thông minh."Không cần đe dọa. Cũng không cần nhắc lại điều gì thêm. Bởi vì tất cả những gì cần hiểu, ông ta đã hiểu rồi.Thẩm Tri Tranh trở về nhà, cả người như bị vắt kiệt, bước chân cô nặng nề nhưng vẫn vững vàng như thói quen đã khắc vào xương.Căn biệt thự chìm trong bóng tối yên lặng, chỉ còn ánh đèn vàng dìu dịu từ hành lang dẫn vào bếp. Cô không bật đèn trần, chỉ mở ngọn đèn nhỏ trên bếp, để ánh sáng vừa đủ bao lấy một khoảng không cô đơn trong đêm.Bụng trống rỗng đến mức dạ dày co thắt. Thẩm Tri Tranh lặng lẽ lấy gói mì ăn liền cuối cùng trong ngăn tủ, đổ nước sôi vào tô sứ trắng, cẩn thận đặt nắp lên đậy lại. Năm phút chờ trôi qua chậm rãi trong tiếng gió lùa qua ô cửa sổ khép hờ.Tay cầm đũa, cô gắp từng sợi mì đã mềm, ăn chậm rãi như thể đang cố níu giữ thứ duy nhất còn nóng hổi trong cuộc đời này.Không ai hay biết, từ tầng trên, ở hành lang tầng hai, một thân ảnh mảnh dẻ đứng tựa vào lan can. Ánh trăng nhàn nhạt rọi nghiêng, in bóng người ấy đổ dài lên nền gạch. Đôi mắt kia không chớp, lặng lẽ dõi theo dáng người bên dưới đang cúi đầu, từng nhịp đũa gắp mì lặng lẽ như nuốt vào cả nỗi mỏi mệt.Không biết vì sao... cảnh ấy lại khiến người kia thấy nghẹn ngang nơi lồng ngực.Cảnh Thường Hi quay lại phòng ngủ, nàng ngồi yên tĩnh trên giường lớn với tầng tầng ý nghĩ mông lung trong đầu...Hơi nóng trong tô mì đã nguội hẳn từ lâu. Thẩm Tri Tranh gục xuống bàn, mái tóc dài phủ xuống cánh tay, hơi thở mỏng và chậm. Cô ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay. Chỉ có ánh sáng rạng đông len vào qua rèm cửa mỏng, quét một dải nhợt nhạt lên sống lưng thẳng tắp và đôi mắt khẽ co giật trong giấc ngủ mỏi mệt.Ánh sáng đầu ngày len qua khung cửa chiếu xuống kẻ chỉ vừa chợp mắt được mấy tiếng kia. Tiếng dép lê quet trên nền nhà vang lên đều đặnLục Hoa xuống nhà, vẫn trong bộ váy ngủ lụa trắng mỏng như sương, mái tóc xoăn uốn lọn gọn gàng sau gáy, ánh mắt trang điểm nhẹ dù mới sáng sớm. Cô ta dừng lại khi thấy bóng người ngồi ngủ gục bên bàn bếp.Một tiếng cười khẽ bật ra từ cánh môi mỏng"Tôi không quan tâm cô là ai. Tôi chỉ cần biết chủ nhân ghét cô, và tôi sẽ thay thê vị trí của cô." Cô ta nghiêng đầu, liếc nhìn đôi mắt khép hờ của nữ nhân trước mặt, làn da nhợt nhạt, cánh môi tái đi vì lạnh và thiếu ngủ."Loại người có tiền như cô sao lại làm dâm nô làm gì, cùng người nghèo chúng tôi tranh chén cơm?"Lục Hoa tiến thêm một bước, dừng lại bên cạnh bàn ăn.Cô ta cúi người, ánh mắt liếc qua lớp nước mì còn đọng lại trong tô sứ, khóe môi cô ta lạnh lẽo cười lên. Bàn tay đưa ra chậm rãi, bưng lấy tô sứ, động tác nhẹ nhàng đến mức tưởng như là một cử chỉ giúp dọn dẹp.Nhưng ngay khoảnh khắc sau đó, không một chút chần chừ, cô ta nghiêng tô, dội thẳng nước mì nguội ngắt lên người đang níu lấy giấc ngủ mong manh giữa hàng trăm đêm mất ngủ và kiệt sức.Tiếng nước loang ướt vải, thấm xuống tóc, cổ và bả vai. Thẩm Tri Tranh giật mình tỉnh dậy.Mái tóc dài bết lại, áo sơ mi dính sát vào người, lạnh buốt như có kim châm từng thớ da. Hơi thở cô khựng lại trong lồng ngực, ánh mắt còn mờ mịt vì giấc ngủ gãy khúc.Lục Hoa vẫn đứng đó, hai tay vòng trước ngực, ánh nhìn chứa đầy khinh rẻ và khiêu khích."Ai cho phép cô được ngủ trong khi tiểu chủ nhân đã thức?"Cô ta bật cười khẽ, tiếng cười sắc như lưỡi dao lướt qua thủy tinh. Rồi cô ta quay người, thong thả bước lên cầu thang."Lần sau ngủ nhớ về chuồng. Bàn ăn là nơi của người có tư cách."Thẩm Tri Tranh không nhúc nhích.Lục Hoa nhìn cô, ánh mắt hân hoan như một đứa trẻ giành được đồ chơi mới, giọng đầy trào phúng"Ơ kìa, nước mì tôi đổ ra sàn rồi, cô không muốn quỳ xuống mà liếm sạch à?"Cô ta nghiêng người, ngón tay thon dài chỉ về vệt nước loang dưới sàn gỗ"Là dâm nô, cô nên hiểu quy tắc. Làm sai phải dọn bằng lưỡi, đúng không?"Thẩm Tri Tranh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. Ánh mắt cô vẫn trầm lặng, không có tức giận, cũng không có bẽ bàng. Chỉ như đang nhìn qua một sinh vật nào đó thấp kém hơn rất nhiều.Cô đứng dậy. Không nói một lời với sự kệch cỡm rẻ tiền của người nàyNước chảy thành vệt dọc theo mép áo, từng bước chân rời khỏi chỗ ngồi như xé tan sự im lặng trong căn bếp. Cô xoay người, định đi về phía hành lang dẫn lên lầu.Nhưng Lục Hoa không cam lòng.Cô ta bước nhanh một bước, nắm lấy cổ tay Thẩm Tri Tranh, kéo lại. Miệng còn đang định hét lên vài câu hạ nhục, thì đuôi mắt thoáng thấy một bóng người đang bước xuống từ đầu cầu thang.Trong tích tắc, ánh mắt Lục Hoa lật một tầng biểu cảm khác. Cô ta bất ngờ lùi lại nửa bước, cả người vờ như mất thăng bằng rồi ngã nghiêng, tay tiện đà kéo theo cổ tay Thẩm Tri Tranh.Rầm....Tiếng va chạm vang lên, lưng cô ta đập mạnh vào cạnh bàn, tô sứ trên mép bàn bị hất xuống theo, vỡ nát dưới sàn, mảnh sứ văng tung tóe.Lục Hoa ngã ngồi, đầu tóc rối loạn, váy ngủ lấm nước mì, mắt ngấn nước nhìn về phía cầu thang, giọng run rẩy đầy oan ức:"Chủ nhân... cô ấy... cô ấy đánh tôi..."Không khí trong bếp lập tức ngưng đọng. Thẩm Tri Tranh đứng yên đó, cô không nhìn Lục Hoa càng không nhìn người đang trong trang phục cắt may tinh tế kiaCảnh Thường Hi quét mắt nhìn trận địa trước mặt, trong lòng đột nhiên phiền chán trước những trò vặt vãn này nhưng ngoài mặt vẫn lãnh đạm lên tiếng"Chẳng phải đã giao dâm nô cho em xử lý sao? Em muốn xử lý thế nào thì xử lý."Cảnh Thường Hi không nói thêm lời nào, chỉ bước đến quầy pha cà phê, chọn lấy một tách gốm trắng, bình thản rót cho mình nửa ly đen không đường. Mùi cà phê thơm ngậy lan nhẹ trong không khí còn vương hơi nước và vụn sứ vỡ.Cô ngồi xuống ghế, vắt chân, tay cầm tách cà phê đưa lên nhấp một ngụm. Không ai biết trong ánh mắt lạnh nhạt đó, là sự thờ ơ thật lòng hay cố tình ngoảnh mặt.Lục Hoa đứng lên từ dưới sàn, phủi tà váy, ánh mắt liếc qua Cảnh Thường Hi một cách thăm dò. Một nụ cười mờ nhạt trượt qua môi cô ta. Cô ta xoay người, bước thẳng tới trước mặt Thẩm Tri Tranh."Chủ nhân không lên tiếng, vậy tôi sẽ xử lý kẻ vô lễ này theo cách của mình."Cô ta đứng thẳng, hướng ánh mắt về phía Cảnh Thường Hi, giọng ngọt như đường, nhưng mang hàm ý xin phép đầy khiêu khích"Chủ nhân... dâm nô không phục tùng. Em nghĩ... nên phạt roi."Cảnh Thường Hi không ngẩng đầu, cũng chẳng biểu cảm gì. Chỉ nhấc ly cà phê lên, hờ hững đáp:"Tùy em."Một câu hai chữ, nhẹ như gió thoảng, nhưng đủ để cả căn phòng lạnh đi vài phần.Lục Hoa mỉm cười.Cô ta quay lưng lại, bước đến tủ tường nơi treo sẵn các dụng cụ huấn luyện. Tay lướt qua từng món, cuối cùng dừng lại ở roi mây dài chập từ ba cành mây dẻo, đầu roi vừa bóng vừa mềm, dẻo đến mức chỉ cần vung nhẹ cũng có thể vẽ một đường đỏ dài trên lưng người.Tiếng roi soạt nhẹ vang lên khi Lục Hoa rút ra khỏi tủ.Cô ta quay lại, ánh mắt chằm chằm vào người phụ nữ đang đứng giữa căn bếp như một tượng đá."Cởi sạch. Quỳ xuống, rồi tự bò lên ghế."Thẩm Tri Tranh không đáp. Ánh mắt cô chỉ thoáng chạm vào mặt Lục Hoa, rồi dời đi, cô vẫn cởi từng lớp một. Áo khoác, áo sơ mi rồi quần âu đến nội y. Mỗi cử động đều chậm rãi đến đáng sợ, như một thứ nghi lễ đã quen thuộc đến mức trơ lì.Cô quỳ xuống. Hai tay chống lên mặt ghế bàn ăn gỗ đen. Toàn thân cúi rạp xuống, phần hông nhô cao. Tư thế hoàn toàn phơi bày. Những vết roi cũ đêm qua vẫn nằm đó, buổi sáng lại đón thêm những vết roi mới...một trình tự đau đến xé lòngLục Hoa cười rộ thành tiếng, bàn tay siết chặt chuôi roi, lùi ra sau một bướcVút... Tiếng roi mây chập ba vút qua không khí, rồi giáng xuống cơ thể đang bị ép cong qua ghế gỗ. Mỗi lần rơi xuống, là một chuỗi đau đớn thấu thịt len vào tận tuỷ sống.Lục Hoa đứng sau, hơi thở gấp gáp, mắt rực lên khoái cảm chiếm quyền. Cô ta vung roi với lực tay đều và không ngừng nghỉ, từng nhát roi kéo dài từ bả vai đến tận bắp chân.Trên thân thể Thẩm Tri Tranh, mỗi tấc da thịt đều không còn nguyên vẹn.Vút.....vút...Lưng cô, từ gáy xuống xương bả vai, dọc theo sống lưng, đến thắt lưng nhỏ, là một biển đỏ xen tím. Vết roi chồng vết roi, không còn phân biệt đâu là cũ, đâu là mới.Vút....vút..Mông cô, sưng đỏ, có chỗ tím đen nổi lên viền roi dầy cộm Vút...vút....Bắp đùi sau, run nhẹ theo từng cú đánh, dần thâm tím, lằn rõ vết mây dẻo quất thẳng.Chỉ có gương mặt cô là vẫn sạch sẽ, trắng bệch như tờ giấy, như thể phần duy nhất còn được phép giữ lại chút nhân dạng.Cảnh Thường Hi vẫn ngồi yên, ánh mắt dừng trên ly cà phê đã nguội lạnh từ lâu. Nhưng ở khóe mi, đã có một tia run nhẹ, rất nhỏ, rất nhanh, đủ để biến mất khi chưa kịp nhận ra.Roi thứ mười bốn....Tiếng da thịt va chạm vang lên rõ ràng như tiếng vỗ của roi vào bìa da, bốp một cái, kéo dài từ thắt lưng đến bắp đùi phải.Thẩm Tri Tranh khẽ run, nhưng không gào lên, không lùi lại. Hai tay vẫn bấu chặt lấy thành ghế, ngón tay trắng bệch vì máu dồn ngược. Tấm lưng trần rướm mồ hôi, máu loãng và nước da dính chặt vào mặt gỗ dưới bụng, từng hơi thở mỏng như bị cắt đứt từng nhịp.Roi thứ mười lăm, mười sáu, mười bảy... Da thịt cô bắt đầu sưng phù. Những vết roi cũ tím bầm bị đè lên bằng lớp roi mới đỏ tươi, như một tầng tầng vảy thương.Roi thứ mười tám.... Sóng lưng Thẩm Tri Tranh run lên từng đợt, dù vẫn nằm trong ngưỡng có thể chịu đựng nhưng mồ hôi lạnh đã đọng thành từng giọt dưới sàn gỗLục Hoa thở hắt, tay vẫn không run, nhưng ánh mắt đã rực lên sự điên cuồng. Cô ta say trong cảm giác giáng xuống thân thể không đáng một xu này.Roi thứ mười chín....Tiếng rít xuyên gió. Phía dưới mông trái lập tức hằn một vệt cong gần sát xương cụt. Máu loang thành từng giọt, lăn xuống khe đùi.Roi thứ hai mươi....Lục Hoa ngửa tay, vung mạnh, roi chập ba mây vẽ một đường cong hoàn hảo, quất chéo từ vai phải xuống eo trái, cắt ngang toàn bộ vùng lưng đã sưng tím.Vút....Một âm vang khô rát, tàn nhẫn và dứt điểm.Lục Hoa lùi lại nửa bước, hơi thở gấp gáp như kẻ vừa đạt đỉnh khoái cảm tinh thần. Cô ta nhìn xuống thân thể trước mặt, toàn bộ là một bức tranh đau đớn rực rỡ màu đỏ và tím.Thẩm Tri Tranh vắt người qua thành ghế, đôi chân hơi run nhưng không đổ. Tóc dài xõa rũ, vết roi kéo dài từ gáy xuống bắp chân, sưng tấy, rỉ máu, nhưng sống lưng vẫn không cong xuống.Cảnh Thường Hi đặt tách cà phê xuống bàn. Âm thanh gốm chạm đá vang lên nhỏ nhưng sắc.Ánh mắt cô dừng lại nơi thân thể đó, ánh mắt không biểu cảm, nhưng đáy con ngươi đã nhuốm một tầng cảm xúc rất khó gọi tên.Ánh mắt Cảnh Thường Hi không dừng ở Lục Hoa. Cũng không dừng ở những vết roi loang máu. Chỉ dừng lại ở gò má trắng bệch của Thẩm Tri Tranh, thứ duy nhất vẫn còn sạch sẽ.Một giây sau, giọng nàng vang lên, lạnh như đá tảng giữa mùa đông"Về phòng thay đồ."Thẩm Tri Tranh khẽ chớp mắt. Không một tiếng đáp. Cô gượng đứng lên, thân thể lảo đảo vì da thịt nhói lên từng nhịp đập. Mỗi cử động là một cơn đau quặn xé, nhưng cô không rên, càng không ngã.Cảnh Thường Hi tiếp lời, giọng đều đều không cảm xúc"Phải thức thời một chút. Đừng đắc tội với tiểu Hoa."Mi mắt Thẩm Tri Tranh lướt qua bóng người đang chậm rãi rời khỏi bếp mà cười nhạt....Bản tin kinh tế buổi sáng của đài truyền hình quốc gia dĩ nhiên sẽ không bỏ qua vụ cháy công xưởng của sản xuất Thiệu Thụy – một công ty con của tập đoàn Thẩm thị. Vụ cháy không có thiệt hại về người nhưng nhà kính xung quanh cùng rau màu mà người dân trồng trọt hư tổn nặng. Nhưng điều mà dư luận quan tâm nhất chính là cách Thẩm thị xử lý khủng hoảng truyền thông.Ngay khi vụ cháy vừa được dập tức, đích thân Thẩm Tri Tranh đã có mặt ở đó. Vị tổng tài này không cần phương tiện truyền thông chính thống đã ở trước sóng livestream của người dân mà nhận trách nhiệm về mình. Thái độ hối lỗi, không trốn tránh dù rằng ai cũng có thể biết được, người ở vị trí trên cao như Thẩm Tri Tranh không nhất thiết phải ra mặt ở rắc rối này.Buổi sáng cùng ngày, sở cảnh sát quận Lạc Dương đã công bố người chịu trách nhiệm pháp lý của xưởng sản xuất Thiệu Thụy đã đến làm việc với cơ quan chức năng, thái độ thành khẩn và cung cấp đầy đủ thông tin chứng minh vụ cháy là do rò rĩ điện trong hệ thống sản xuất. Đồng thời khẳng định ông ta trên đường đến công xưởng khi xảy ra chuyện đã xảy ra va chạm gia thông, hoàn toàn không có ý định bỏ trốn như báo chí thiêu diệt.Chỉ trong vòng chưa đầy 12 giờ kể từ khi sự việc nổ ra, tập đoàn đã hoàn tất thu thập tài liệu nội bộ, xác minh người chịu trách nhiệm chính, công bố thông tin minh bạch đến truyền thông, đồng thời có động thái hỗ trợ người dân tại khu vực bị ảnh hưởng.Vốn cho rằng sự kiện này sẽ khiến cổ phiếu Thẩm thị có chút lung lay nhẹ nhưng không ai ngờ cách mà phòng truyền thông tập đoàn này làm việc lại khiến giá sàn tăng lên một bậc.Trong văn phòng cao nhất của tập đoàn.Thẩm Tri Tranh ngã thẳng lưng ra ghế dựa, loại ghế giám đốc được bọc da cao cấp, viền khâu thủ công tỉ mỉ, đệm lưng mềm, tựa vai êm. Nhưng khi lưng và mông vừa chạm xuống, một cơn đau buốt như bị đổ acid thẳng vào từng vết roi lập tức tràn khắp cơ thể.Cô không nhăn mặt. Chỉ khẽ nhắm mắt lại, đầu ngửa ra sau, để sống lưng tựa sát vào mặt ghế lạnh. Lốc...cốc. Hai tiếng gõ cửa vang lên. Chưa đầy một giây sau, cánh cửa mở ra.Lâm Thụy bước vào, ôm một tập tài liệu. Cô gái thư ký có ánh mắt sắc bén ấy vừa đặt chân qua ngưỡng cửa, đã lập tức liếc lên khuôn mặt nhợt nhạt của cấp trên, đôi môi mất sắc, hốc mắt sâu và lạnh, xương gò má gắt lên dưới ánh đèn trần.Lâm Thụy khẽ cau mày, sếp đúng hình mẫu 'mỹ cường thảm' mà trên mạng luôn bàn tán – mỹ nhân xinh đẹp nhưng luôn trong trạng yếu ớt."Sếp, mọi chuyện đã xử lý xong. Phía báo chí đã nhận được bản ghi chú họp báo chiều nay. Tài liệu nội bộ cũng được mã hóa và gửi về phòng pháp chế. Chị có thể về nghỉ ngơi một chút."Thẩm Tri Tranh không trả lời. Chỉ đưa tay về phía tách trà trắng còn vơi nửa trên bàn. Ngón tay cô run khẽ khi nâng lên, một cử động rất nhỏ, nhưng đủ để Lâm Thụy bắt được."Lưng chị... bị gì rồi à?"Câu hỏi không trực diện, nhưng rõ ràng có hàm ý. Ánh mắt Lâm Thụy dừng lại vài giây trên đối diện, cảm thấy sếp vẫn luôn trong trạng thái kì quái thế nào"Không có gì."Cô rướn người dậy, từng đốt xương như căng ra theo chuyển động. Giọng nói vẫn trầm, đều và không có một vết nứt"Mọi việc xong rồi thì bảo phòng truyền thông chuẩn bị phần trả lời cho báo chí. Còn có chiều này sẽ đi dùng cơm với Hồng tổng của sản xuất Vân Châu đúng không?"Lâm Thụy thoáng sững lại. Ngay cả cô, người nắm toàn bộ lịch trình, cũng suýt quên mất bữa tiệc chiều nay sau cả một đêm rối ren."Đúng vậy. 17 giờ tại phòng VIP tầng 39 khách sạn Tân Viễn. Phía Vân Châu xác nhận có mang theo cả đội tài chính để trao đổi về phương án hợp tác vốn."Thẩm Tri Tranh gật nhẹ. Ngón tay cô lướt qua mép tách trà đã nguội, mắt nhìn ra ngoài ô kính lớn, nơi bầu trời buổi trưa xám nhạt, mây dày và không có lấy một tia nắng."Tôi biết rồi. Em bây giờ đặc giúp tôi lịch khám tại bệnh viện Nam Dương. Tôi sẽ sang đó."Lâm Thụy lập tức ngẩn đầu đầy ngạc nhiên. Ánh mắt mang theo lo lắng mà hồi dồn"Chị không khỏe chỗ nào?"Thẩm Tri Tranh khẽ cười lên tiếng"Không nghiêm trọng. Chỉ sốt nhẹ một chút thôi."Cô không để Lâm Thụy nói thêm liền nắm lấy chìa khóa xe để trên sàn và đi về hướng tủ áo bên kia góc phòng, lấy ra áo khoác dáng dài."Bây giờ chị sang đó. Em làm việc của em đi"Lâm Thụy cúi đầu, không nói thêm lời nào, cửa phòng cũng khép lại che khuất thân anh cao ráo nhưng phản phất sự cô độc đến nhói lòng kiaPhòng nghỉ tư nhân tầng 7 của bệnh viện Nam Dương - nơi dành riêng cho các khách VIP.Thẩm Tri Tranh nằm trên giường truyền dịch, áo khoác được cởi ra treo gọn gàng trên giá. Bên trong là một chiếc áo sơ mi màu be nhạt, tay áo đã được xắn cao quá khuỷu để lộ đường truyền tĩnh mạch đang nhẹ nhàng nhỏ giọt.Cô hơi nghiêng đầu sang một bên, tựa lưng vào gối đệm. Mắt nhắm hờ.Khuôn mặt vẫn trắng, nhưng không còn lạnh như buổi sáng. Thay vào đó là vẻ mỏi mệt phủ một lớp mỏng lên từng đường nét xương gò má, khóe mi cong. Giống như bức tượng ngọc đẹp - nhưng rất mong manh.Bác sĩ riêng sau khi đo thân nhiệt, nhìn số liệu trên bảng theo dõi, thấp giọng báo"Sốt nhẹ 38 độ 4. Huyết áp hơi thấp. Có dấu hiệu thiếu ngủ và suy nhược."Rồi ông do dự"Chủ tịch, tôi có thể kiểm tra thêm các vị trí khác không. Đây là lần thứ ba trong tháng cô bị sốt như vậy. Cần được chú ý nhiều.""Không cần."Giọng Thẩm Tri Tranh cắt ngang, tuy nhẹ nhưng dứt khoát như lưỡi dao cắt chỉ. Cô không mở mắt, chỉ đưa tay khẽ nhấc ống truyền điều chỉnh góc nằm, rồi nói thêm"Truyền nước là được. Tôi ngủ một lát."Bác sĩ gật đầu, không dám hỏi thêm. Ông ta lui ra ngoài để có không gian cho người bệnh nghỉ ngơiCăn phòng chìm vào yên tĩnh. Chỉ còn tiếng máy đo nhịp tim nhấp nháy chậm rãi, tiếng dịch truyền nhỏ giọt xuống chai thủy tinh, và nhịp thở đều của một người đang cố tranh thủ từng phút nghỉ ngơi ít ỏi trước khi quay lại làm một kẻ - mình đồng da sắt.Không ai thấy, dưới lớp vải sơ mi kia, từng vết roi tím bầm vẫn đang gằn nhức mỗi lần cô xoay người nhẹ. Nhưng Thẩm Tri Tranh chỉ nhắm mắt, chấp nhận cơn sốt như một khoảng ngưng tạm thời, chứ không cho phép bản thân yếu đuối.