Trò Đùa Tình Ái (SM)
21
Chương 21=============Không khí trong phòng cấp cứu vốn luôn khẩn trương và lạnh lẽo, nhưng lúc này lại rối loạn bởi tiếng tranh cãi vang lên gay gắt ở khu vực tiếp nhận."Tôi nói rồi! Con trai tôi cần kiểm tra ngay lập tức, đầu nó đang sưng lên! Mau đưa vào phòng chụp CT!"Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, tay đeo đồng hồ nạm kim cương, kéo đứa con trai tầm mười tuổi sát vào lòng. Cậu bé chỉ xây xát nhẹ ở trán, còn tinh nghịch mím môi, tỏ ra không hề đau đớn.Ngay cạnh đó, một cậu nhóc khác tầm tuổi, mặc áo đồng phục cũ, đầu bê bết máu, mắt tím bầm, đang nằm thở dốc trên cáng.Mẹ của cậu bé nghèo , gương mặt đã sợ hãi đến mức không nói thành tiếng, chỉ nắm chặt tay con mà lắp bắp cầu xin:"Làm ơn... bác sĩ... xin hãy cứu con tôi trước... đầu cháu chảy máu... bị đánh gãy xương... cháu... cháu không tỉnh nữa rồi..."Y tá trực định đẩy cáng vào phòng tiểu phẫu thì bị cánh tay người phụ nữ giàu có kia chặn lại."Dừng lại! Tôi không cho phép các người ưu tiên con nhà nghèo kia trước. Con trai tôi cần được khám trước, bác sĩ tốt nhất phải là người đích thân giám sát!"Cô ta rút điện thoại ra, giơ lên như vũ khí."Gia đình tôi và Cảnh gia có quan hệ tốt. Các người dám làm trái lệnh tôi sao? Có tin tôi nói với Cảnh tổng đuổi việc các người không?"Y tá sững người. Một số bác sĩ trẻ tuổi cũng bắt đầu chần chừ. Khuôn mặt họ đông cứng bởi cái tên "Cảnh gia". Bọn họ liền rỉ tai nhau mà nói nhỏ"Đồng phục của hai cậu bé là trường tư thục của Bắc Thành. Nhìn qua là một người là cậu ấm, một người là theo diện học bổng. Chúng ta làm sao đây?"Cô y tá nhìn vị bác sĩ mà thấp giọng"Làm sao cái gì?"Giọng nữ trầm, lạnh, sắc như dao mổ."Ca bệnh nào nguy hiểm cần ưu tiên, các người không biết sao?"Tiếng giày cao gót tiếp tục gõ xuống nền gạch sáng loáng của khu cấp cứu, từng tiếng lạch cạch vang vọng như rít qua da người.Cả nhóm y tá và bác sĩ trẻ sững người quay lại, đứng đối diện họ, không ai khác chính là bác sĩ Cảnh – vừa vào bệnh viện không lâu nhưng ai cũng phải kiêng nể vài phần.Áo blouse trắng phủ kín thân, đuôi áo lướt nhẹ sau từng bước chân dứt khoát. Tròng mắt đen sâu như kim loại được tôi trong lạnh giá. Dáng người không cao lớn nhưng áp lực tỏa ra khiến cả không khí như đông đặc.Y tá run nhẹ, cúi đầu."Bác sĩ Cảnh"Một bác sĩ nam định lên tiếng nhưng vừa mở miệng đã bị ánh mắt của cô chặn lại.Cảnh Thường Hi dừng lại ngay giữa hai chiếc cáng. Một bên là cậu nhóc nhà giàu, trán chỉ xây xát nhẹ, đang quay sang cười nhạo thằng bé bên cạnh. Một bên là đứa bé nghèo, máu vẫn rỉ từ vết rách ở đầu, cơ thể co giật nhẹ vì đau.Nàng không hỏi han. Không cần bảng bệnh án.Chỉ cúi xuống, kiểm tra đồng tử cậu bé nghèo bằng đèn pin chuyên dụng từ túi áo ngực."Giãn đồng tử trái. Nhịp tim bất ổn. Có dấu hiệu tụ máu nội sọ."Nàng quay đầu về phía nhóm nhân viên y tế, giọng trầm và đanh"Đưa bệnh nhân vào cấp cứu số 3. Chuẩn bị phòng chụp CT não. Gọi bác sĩ khoa ngoại thần kinh xuống lập tức."Không ai dám phản ứng. Nhưng người phụ nữ giàu có kia thì gắt lên"Này! Con trai tôi bị đánh! Nó là người bị hại! Nó cần được ưu tiên chụp CT trước! Các người biết tôi là ai không....""Biết."Cảnh Thường Hi ngắt lời, ánh mắt liếc sang bà ta chỉ đúng nửa giây, rồi lạnh lùng dời đi."Và tôi cũng biết bà nói quen biết với Cảnh gia. Thì sao?"Ngay khoảnh khắc y tá đẩy cáng cậu bé nghèo rẽ qua cửa phòng cấp cứu, người phụ nữ giàu có đó giận đến run tay. Bà ta bước nhanh về phía trước, đột ngột đưa tay đẩy mạnh vai Cảnh Thường Hi."Cô có tư cách gì mà...!"Thân người Cảnh Thường Hi khẽ lảo đảo.Lực không quá mạnh, nhưng đủ để khiến thân thể vừa xoay bước của nàng nghiêng đi, hướng thẳng về phía chiếc xe đẩy dụng cụ y tế gần đóNhưng... Một bàn tay thon dài vươn ra từ phía hành lang bên kia chụp lấy cổ tay cô cực kỳ chuẩn xác. Một lực siết vừa đủ kéo ngược cô lại, xoay nửa thân về phía mình. Cả người cô lọt trọn trong vòng tay của người mới đến.Thân thể cô rơi vào một lồng ngực không quá rộng nhưng lại cực kỳ an toàn vào lúc này.Hơi thở người kia không gấp, nhưng mang theo chút lạnh lẽo bị kìm nén. Cánh tay ôm quanh vai cô theo bản năng, chắn trọn mọi tổn thương có thể xảy đến.Cảnh Thường Hi khựng lại. Nàng đưa mắt nhìn lên liền không khỏi nhíu màyThẩm Tri Tranh, ở đây làm gì vào giờ này? Ốm sao?Áo khoác dày phủ ngoài bộ suit công sở màu ghi, ve áo còn đọng một lớp hơi ẩm vì trời lạnh. Cổ áo sơ mi trắng cài kín, nhưng nếu nhìn kỹ, vẫn thấy làn da dưới xương quai xanh mờ nhạt mồ hôi lạnh, dấu vết rõ ràng của một người vừa rời khỏi phòng bệnh. Gương mặt cô hơi tái, đường nét vẫn sắc nhưng không còn sức sống. Cô liếc nhìn người phụ nữ vừa ra tay với Cảnh Thường Hi, giọng trầm, thấp"Có chuyện gì xảy ra? Em không sao chứ?"Giọng nói ấy không quá lớn, nhưng đủ để mọi người quanh đó nín lặng. Hơi thở mang theo hương bạc hà nhàn nhạt, lẫn với chút mùi thuốc kháng sinh thoát ra từ cổ áo sơ miCảnh Thường Hi khẽ cau mày. Nàng quay đầu sang phía khác, như thể tránh đi điều gì đó, nhưng môi lại khẽ mím, rồi trong vô thức, lên tiếng"Ta không thích mùi thuốc này. Đổi cho ta."Khoảnh khắc ấy, cả hành lang bệnh viện như đông cứng. Không ai dám chắc nàng đang nói về loại thuốc truyền, hay... chính hương bạc hà trên người Thẩm Tri Tranh.Ánh mắt Thẩm Tri Tranh dừng trên gò má người kia một thoáng, rồi nhẹ giọng đáp"Được."Cô lùi ra nửa bước, không ôm nữa, nhưng bàn tay vẫn đặt nơi bả vai Cảnh Thường Hi, như thể chỉ cần nàng lung lay, sẽ lập tức đỡ lại.Rồi cô bước lên một bước, thẳng lưng, hoàn toàn chắn ngang người đứng sau. Một thân hình mảnh mai bọc trong lớp áo khoác dày màu xám nhạt, nhưng khí thế lại sắc bén như kim loại rèn trong lò lửa.Đối diện người phụ nữ đang còn tức tối, Thẩm Tri Tranh nhếch nhẹ môi, nụ cười không mang theo chút thiện ý nào."Đây là bệnh viện. Việc nên cứu chữa thế nào là việc của bác sĩ."Cô hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng thẳng trên mặt đối phương, từng từ bật ra sắc và lạnh"Bà ở đây hống hách làm gì?"Không ai trong hành lang dám động đậy. Một y tá đang cầm hồ sơ trong tay cũng bất giác nín thở.Người phụ nữ giàu có kia sững lại nửa giây. Rồi như thể bị chọc vào tự ái, bà ta chống nạnh, giọng the thé lại bùng lên"Mày là cái thá gì? Mày biết tao là ai không? Cả cái bệnh viện này là người quen của tao hết đấy! Con dâu trưởng của tao là bạn thân với Cảnh gia đại tiểu thư. Hạng thường dân như chúng mày có tư cách gì lên tiếng?"Bà ta đưa tay chỉ thẳng vào Thẩm Tri Tranh"Đừng tưởng mặc lên người hàng giả liền ra dáng tổng tài ở đây? Là sếp lớn thì không thể nào không biết lão nương đây?"Phía sau, một y tá che miệng nín thở. Bác sĩ trực lặng người.Ánh mắt Cảnh Thường Hi chậm rãi cụp xuống, mí mắt khẽ co lại như vừa bị một cơn gió lạnh quét qua đáy mắt.Thẩm Tri Tranh vẫn không cử động. Chỉ khẽ nghiêng đầu, môi nhếch một nụ cười lạnh, ánh mắt sắc như bóc từng lớp da mặt người đối diện."Đúng là tôi không biết bà thật. Bà là ở địa phương nào chui lên?"Giọng cô đều đều, không nhanh không chậm, mỗi chữ dội vào không khí như tát thẳng vào mặt đối phương bằng một chiếc găng lụa phủ đá."Xin lỗi cô ấy vì bà đã ra tay với cô ấy. Nếu không tôi sẽ không chắc bản thân còn tốt tính được hay không?"Bà ta tức đến gân xanh nổi đầy mặt, lập tức túm lấy túi xách muốn hành hung như cổ tay đã bị Thẩm Tri Tranh nắm gọn. Cô không dùng quá nhiều lực nhưng với một người phụ nữ chỉ quen khoe khoang ấu trĩ như người phụ nữ này thì khớp tay bị bẻ quặp là đều dễ hiểu."Xin lỗi cô ấy."Cảnh Thường Hi nhìn chăm vào sườn mặt người phía trước hoàn toàn không tìm được một điểm giống nhau giữa Thẩm Tri Tranh hiện tại và dâm nô mà nàng đã chà đạp suốt bốn năm qua. Đây là cùng một người sao?"Tao không xin lỗi thì sao?"Người phụ nữ tức giận nâng cao giọng.Thẩm Tri Tranh khẽ nâng thêm lực cổ tay, tiếng điếm từ trong miệng cô vang ra như chuông báo tử"Một..""Hai...""Xin lỗi. Tôi xin lỗi."Người phụ nữ hét lên như thể bị dồn tới đường cùng. Giọng bà ta không còn kêu ngạo, mà nghẹn lại bởi cổ tay đang bị vặn chặt đến mức gần trật khớp.Thẩm Tri Tranh lúc này mới hơi nới lỏng lực. Cổ tay kia bị cô giữ đến đỏ tím, như một dấu ấn không xóa được, của sự ngạo mạn bị nghiền nát.Ánh mắt cô vẫn lãnh đạm, nhưng giọng nói không mang theo một chữ tha"Bước vào bệnh viện thì quyền lực cũng phải xếp sau sinh tử. Huống hồ chi....bà còn không tính là có quyền lực. Ức hiếp người yếu thế là việc làm mà đám trọc phú mới nổi rất thích."Nói dứt câu, cô thả tay.Người phụ nữ loạng choạng lùi ra sau, tay run rẩy ôm lấy cổ tay vừa bị vặn, ánh mắt thất thần, mặt đỏ bừng vì xấu hổ lẫn sợ hãi. Nhưng không ai đến đỡ.Thậm chí, không ai buồn nhìn bà ta lần thứ hai, vội vàng nắm lấy con trai mà rời điỒn ào qua đi, hành lang trở về sự yên tĩnh trắng toát thường thấy của bệnh viện. Các y tá rút vào quầy trực, bác sĩ cũng lần lượt tản ra như thể chưa từng có hỗn loạn vừa rồi.Cảnh Thường Hi đứng nguyên tại chỗ, hai tay thong thả đút vào túi áo blouse trắng. Nàng không vội bước theo.Cảnh Thường Hi cất tiếng. Giọng nàng không cao, không lạnh, nhưng chứa đầy một lớp giễu cợt nhàn nhạt"Ai có thể nghĩ..."Bước chân nàng khẽ động. Nàng tiến sát thêm một bước, hơi nghiêng người về phía Thẩm Tri Tranh. Làn hơi ấm phả ra sau vành tai người đối diện, cắt qua lớp phòng bị như một lưỡi dao trượt sát cổ, không làm chảy máu, nhưng khiến người ta dựng tóc gáy."...với khí thế bá tổng như thế này, chỉ là......dâm nô ở trước mặt ta."Lời rơi chậm, nhẹ, mỏng như sương. Nhưng mỗi chữ như găm một vết hằn xuống lằn roi vẫn còn âm ỉ trên người."Đã xuất hiên ở đây hẳn Thẩm tổng rãnh rỗi đi...theo ta."Cảnh Thường Hi cất bước đi trước. Thẩm Tri Tranh hơi cúi đầu theo sau.Khu VIP của Bệnh viện Nam Dương. Cánh cửa đóng lại phía sau, tách biệt hoàn toàn với hành lang ngoài kia. Không ai được phép vào, ngoại trừ người mang huy hiệu nội bộ của Cảnh giaThẩm Tri Tranh đứng bên trong, ánh đèn trắng đổ bóng dáng mảnh lên bức tường kính phản quang.Không ai nói gì. Chỉ có tiếng cạch rất khẽ, khi Cảnh Thường Hi tháo găng tay y tế, đặt lên bàn inox cạnh giường bệnh.Ánh mắt nàng dừng lại nơi cổ áo sơ mi của Thẩm Tri Tranh, hơi nghiêng đầu"Dâm nô được phép đứng thẳng và mặc đầy đủ trước mặt chủ nhân từ khi nào?"Giọng nói nhẹ, nhưng từng chữ như khắc thẳng lên xương sống người đối diện."Ngươi lại không hiểu quy tắc sao?"Không có tiếng trả lời.Chỉ có Thẩm Tri Tranh khẽ rũ mắt, hàng mi dài run nhẹ như cánh bướm, trong một thoáng cô hít vào rất khẽ, rồi đưa tay lên tháo từng cúc áo sơ mi.Chiếc áo màu be rơi xuống khỏi vai. Dưới lớp vải, làn da trắng lộ rõ từng vết roi tím bầm như một bức tranh chưa từng được ráo mực."Tiếp tục."Cảnh Thường Hi ra lệnh. Thẩm Tri Tranh kéo quần âu xuống đến gối, rồi nội y, sau đó gấp gọn từng thứ một và để chúng lên chiếc giường bệnh bên cạnh.Cảnh Thường Hi chậm rãi tiến tới. Mỗi bước chân nàng đều vững, mang theo áp lực như bọc sắt. Nàng dừng lại phía sau, giọng trầm và lạnh như lưỡi kéo"Quỳ xuống ghế. Chống tay vào mép giường. Ngực áp giường. Đùi mở rộng. Mông ngẩng lên."Thẩm Tri Tranh làm theo từng mệnh lệnh, không một tiếng cãi. Cô quỳ gối lên ghế, tay chống vào mép giường lạnh, ngực ép sát mặt nệm. Đùi mở, mông hơi nâng lên, tư thế xấu hổ đến cùng cực, nhưng cô đã quá quen.Những vết roi cũ vẫn còn rõ: màu tím xanh lẫn với đỏ thẫm, có chỗ đã nứt nhẹ, da sưng lên, căng bóng như chỉ cần khẽ chạm vào cũng buốt tận tim.Cảnh Thường Hi đứng phía sau, bàn tay mang găng mỏng nắm chặt đoạn dây truyền dịch vừa tháo khỏi túi y tế. Nàng cuốn đôi phần đầu dây lại, gấp thành hình uốn cong."Điếm cho ta."Vút.... Roi đầu tiên quất xuống. Không nặng, nhưng bật mạnh. Phần nhựa dẻo chạm đúng ngay rìa cũ của vết roi.Thẩm Tri Tranh khẽ rùng người. Cô không rên chỉ có tay siết chặt mép giường hơn một chút."Một."Vút..."Hai."Cảnh Thường Hi không hỏi cô có đau không. Nàng không cần biết."Dâm nô không có quyền hút thuốc khi chưa xin phép."Vút..."Ba.""Không có quyền để mùi đó bám vào người, đến gần chủ nhân."Vút.... "Bốn".... Từng roi đánh xuống chính xác vào nơi thịt mềm đã thâm tím, không nặng đến rách, nhưng đủ để kéo giãn làn da đã căng sẵn, khiến máu ứa ngược lên sát lớp biểu bì.Thẩm Tri Tranh vẫn giữ nguyên tư thế. Chỉ có phần lưng ướt mồ hôi lạnh, sống mũi phập phồng nhẹ theo từng nhịp đánh.Vút... "Năm"....Vút... "Sáu"Cảnh Thường Hi đánh đều, không giận, không vội. Nhưng mỗi cú roi đều là một lưỡi dao vô hình cắt quaVút... "Bảy"....Vút... "Tám"Thẩm Tri Tranh khẽ khụy một bên gối, nhưng kịp gồng cơ nâng mông trở lại."Ngươi dám lùi?"Vút... "Chín" .... Vút... "Mười"Roi cuối cùng quất xiên xuống, vắt ngang hai bên mông, như một dấu gạch chéo khóa kín quyền phản kháng. Dây truyền buông xuống.Không gian rơi vào yên tĩnh. Không khí trong phòng vẫn chưa tan hết mùi da thịt bị đánh.Trên chiếc ghế bệnh nhân kê sát mép giường, Thẩm Tri Tranh vẫn quỳ cúi, phần mông sưng đỏ phủ đầy dấu roi, ửng căng lên như sắp rách lớp da.Cảnh Thường Hi đứng thẳng, mắt dõi qua sống lưng mảnh kia, có một tia dừng lại trên phần vai run nhẹ, không vì sợ, mà vì mệt.Nàng không nói gì. Chỉ đi vòng qua, mở tủ dụng cụ y tế. Rút ra một túi truyền dưỡng chất tổng hợp, loại dành riêng cho bệnh nhân sau cấp cứu."Nằm sấp lên giường."Thẩm Tri Tranh khẽ dịch người.Thân thể trần trụi nằm sấp hoàn toàn trên mặt ga trắng tinh, hai chân duỗi thẳng, tay trái buông cạnh người, tay phải vươn ra mép giường, nơi Cảnh Thường Hi đang đeo bao tay, cẩn thận tìm ven truyền.Tếng bật của ống truyền, rồi mũi kim xuyên vào làn da trong suốt nơi mu bàn tay, rất chuẩn, rất nhẹ.Dung dịch trong túi truyền bắt đầu chảy chậm.Không chỉ là dưỡng chất. Cảnh Thường Hi đã hòa thêm một liều an thần nhẹ và thuốc ngủ. Loại không gây phản ứng phụ, nhưng đủ khiến một người bị kiệt sức ngủ sâu trong 4–6 tiếng.Nàng cúi người, lấy dây mềm cố định cổ tay trái của Thẩm Tri Tranh vào thanh giường inox. Không siết chặt, chỉ vừa đủ để cô không vùng ra khi ngủ mê.Thẩm Tri Tranh cảm nhận rõ, cơ thể mình bị giam giữ hoàn toàn. Một tay bị cột, một tay truyền thuốc. Trần trụi, không sức phản kháng.Ánh đèn trần vẫn trắng, lạnh và yên lặng. Hô hấp Thẩm Tri Tranh chậm lại. Cảnh Thường Hi nhìn người này tiến vào giấc ngủ sâu mới chậm rãi tiến thêm một bước. Ánh mắt quét qua vết đánh chồng vết đánh, sưng đỏ xen kẽ những mảng bầm cũ, loang lổ trên phần mông và đùi và cả phần lưng trần mảnh khảnhNàng không nói thêm lời nào, xoay vào tủ y tế lấy ra một lọ thuốc mỡ dưỡng da tái tạo cấp y dược, loại đặc chế cho vết thương mô mềm, giá không bán trên thị trường, chỉ phân cho viện trưởng và tuyến điều trị cấp cao.Nàng mở nắp. Không mùi. Không màu. Chỉ là lớp kem lỏng, trắng trong, ánh lên dưới đèn.Ngón tay Cảnh Thường Hi chạm vào lớp kem mỏng sau lại chà nhẹ vào vết roi bên hông Thẩm Tri Tranh.Động tác nhẹ. Rất nhẹ.Mỗi lần ngón tay lướt qua một dấu roi sưng đỏ, nàng lại dừng một chút, không phải do áy náy mà là câu tự hỏi...nàng định kéo dài câu chuyện này đến bao lâu?Thẩm Tri Tranh không cựa quậy. Mí mắt khép chặt, hàng mi dài phủ bóng xuống gò má tái nhợt.Cảnh Thường Hi tiếp tục.Từ bả vai, xuống cột sống, qua hai mông đỏ rực và vùng đùi sau vẫn hằn lằn dây truyền dịch.Nàng xoa từng phân một. Từng vết một va không bỏ sót.Đến cuối cùng, ngón tay nàng chỉ khẽ chạm xuống sống lưng, rút lại.Ánh mắt vẫn lãnh đạm. Nhưng chỉ có nàng biết, có vài lần, trong lớp da băng lạnh ấy, lòng ngực nàng đã siết lại.Không phải vì hối hận. Mà là vì thứ cảm giác khó đặt tên, mang mùi chiếm hữu trộn với một chút lặng thinh... của người đang giữ cả sinh mạng một kẻ khác trong lòng bàn tay.Vì cảm giác nàng muốn trốn chạy nhưng ngày càng lún sâu.Ánh sáng trong phòng đã được điều chỉnh về chế độ ấm nhẹ, ánh đèn vàng hắt xuống nửa mặt giường trống. Không còn tiếng máy truyền, cũng không còn hơi người bên cạnh.Thẩm Tri Tranh mở mắt.Mắt cô dừng lại một lúc trên trần nhà trắng nhạt, rồi hạ xuống phần tay phải, kim truyền vẫn còn nguyên, túi dịch đã chảy gần cạn.Cô ngồi dậy. Chuyển động hơi chậm, vì phần thắt lưng và mông vẫn còn âm ỉ rát. Vết roi hôm nay không rớm máu, nhưng sưng đỏ chồng lên vết cũ, mỗi lần động đến đều nhắc cô nhớ rất rõ mình đang ở vị trí nào.Không để bản thân ngồi lâu, cô nghiêng người sang, tự tay tháo băng cố định và rút kim truyền ra. Không chảy máu nhiều. Cô ấn gạc, quấn nhẹ lại bằng cuộn băng mỏng trong hộp y tế cạnh đầu giường.Mọi thứ sạch sẽ, gọn gàng.Cô bước xuống giường, thuần thục mặc lại quần áo. Mỗi động tác đều lạnh lùng, không vội, như thể chỉ cần khoát lớp vải lên người thì toàn bộ thương tích đều không còn là gì cả.Tay cô siết nhẹ lấy đồng hồ đeo tay.19:09......Mắt cô hơi khựng lại. Cuộc hẹn với Hồng tổng – đại diện điều hành sản xuất của Vân Châu – theo lịch là 19:00 tại hội quán Tân Viễn.Ngay lập tức, cô rút điện thoại từ túi xách, gọi nhanh."Xin lỗi Hồng tổng, tôi gặp chút trục trặc cá nhân nên đến trễ."Đầu bên kia là tiếng cười sang sảng, giọng đàn ông trung niên xởi lởi"Không sao không sao, tôi vẫn còn ở phòng bao tầng 3 đây. Có món lẩu chờ cô đến mở nắp mà còn chưa đụng đũa đây này. Thẩm tổng cứ đến từ từ. Tôi là người linh động, không tính từng phút như người trẻ đâu."Thẩm Tri Tranh khẽ thở ra một hơi."Cảm ơn ngài. Tôi đang trên đường tới. 10 phút."Cúp máy. Cô bước nhanh ra ngoài. Cửa khu VIP khép lại sau lưng, bóng dáng Thẩm Tri Tranh biến mất vào hành lang sáng loáng của bệnh viện.Cánh cửa mở ra không tiếng động. Cảnh Thường Hi bước vào, tay vẫn còn cầm tập hồ sơ y tế vừa ký xong. Nhưng khi ánh mắt nàng chạm đến chiếc giường bệnh phía trước, bước chân khựng lại nửa nhịp.Giường trống. Tấm ga trắng vẫn được kéo phẳng. Gối kê đầu vẫn còn ấm, nhưng chăn đã gấp gọn gàng. Ống truyền đã được rút, kim tiêm đặt ngay ngắn trên khay inox. Mảnh băng dán cũ vo tròn, vứt vào khay y tế hệt như tay y tá xử lý chuyên nghiệp.Ánh mắt Cảnh Thường Hi dừng lại ở chiếc giường trống, khóe mắt hơi cụp xuống một chút. Một chút thôi. Như thể nếu ai nhìn thẳng sẽ không nhận ra. Nhưng... đó là biểu cảm hiếm hoi mà nàng để lộ ra khi không có ai xung quanh.Cảnh Thường Hi đứng yên một lúc. Sau đó, nàng quay người, kéo cánh cửa phòng khép lại sau lưng mìnhHội quán Tân Viễn, Không gian yên tĩnh và sang trọng, mùi gỗ trầm pha với hương rượu Tây và khói thuốc thoảng nhẹ. Cánh cửa phòng vừa mở ra, ánh đèn ấm áp tràn xuống bóng dáng cao gầy của người phụ nữ mặc suit xám nhạt.Thẩm Tri Tranh bước vào. Cô mỉm cười nhẹ, thần thái vẫn lạnh nhưng nhã nhặn, vẻ ngoài hoàn hảo đến mức không ai tưởng nổi cô vừa từ bệnh viện bước ra."Xin lỗi Hồng tổng, tôi đến muộn."Người đàn ông trung niên bên bàn lớn lập tức đứng dậy, cười ha hả, bụng phệ hơi rung theo nhịp cười."Đâu có đâu có! Thẩm tổng bận trăm công nghìn việc, tôi là người rảnh rỗi ngồi chờ thì đúng hơn!"Ông ta chỉ vào bàn ăn"Ngồi, ngồi đi! Tôi vừa gọi món lẩu cay Tứ Xuyên theo lời đồn là sở trường của cô đấy."Thẩm Tri Tranh cười nhẹ, không phản bác. Cô ngồi xuống, sống lưng thẳng, không để bản thân tựa vào đệm ghế.Ngay khi phục vụ rót trà, Hồng tổng vẫy tay"Thôi trà để sau! Người trong ngành gặp nhau, rượu trước rồi nói chuyện! Không uống là không thật lòng!"Cô thoáng khựng, nhưng gật đầu không do dự."Vậy để tôi mời trước. Coi như thay cho lời xin lỗi đến muộn."Cô cầm ly lên, rượu mạnh sóng sánh trong ly pha lê. Rượu trượt xuống cổ họng, nóng rát như chính vết roi chưa tan sau lớp áo sơ mi. Nhưng sắc mặt cô không đổi, chỉ có đầu ngón tay rũ nhẹ sau ly rượu đầu tiên.Hồng tổng bật cười"Đúng là nữ trung hào kiệt! Vân Châu chúng tôi mà hợp tác được với Thẩm thị, thì chính là tìm được người cầm cương xứng tầm rồi!"Thẩm Tri Tranh chỉ cười, nhưng trong mắt vẫn tĩnh như mặt hồ."Hồng tổng quá khen rồi. Tôi vẫn là vãn bối nên học hỏi người đi trước nhiều hơn.""Ôi dào, khiêm tốn quá là giấu tài đấy!"Hồng tổng cười lớn hơn, rồi như sực nhớ điều gì, ông quay sang người đàn ông trẻ ngồi bên cạnh."À phải rồi, để tôi giới thiệu.""Đây là cháu họ tôi – Cao Viễn Thương, hiện đang là bác sĩ điều trị nội khoa kiêm phó khoa tại bệnh viện Nam Dương. Cũng mới từ nước ngoài về được hai năm, tay nghề thì khỏi phải bàn."Ánh mắt Thẩm Tri Tranh lúc này mới nhẹ nhàng chuyển sang người đàn ông bên cạnh, Cao Viễn Thương.Anh ta khoảng hơn ba mươi, dáng người cao, mặc sơ mi trắng phối vest xanh nhạt, tóc cắt gọn, đeo đồng hồ thanh lịch.
Gương mặt góc cạnh, nụ cười vừa đủ nhã nhặn:"Rất hân hạnh được gặp Thẩm tổng. Tôi đã nghe danh cô từ lâu, hôm nay mới có dịp diện kiến."Anh đưa tay nâng ly.Thẩm Tri Tranh cũng cầm ly đáp lại, chạm nhẹ"Rất vui được gặp bác sĩ Cao."Đặt ly xuống bàn ánh mắt nàng nhìn sang Hồng tổng mang theo tầng lớp ý nghĩa khác nhau, chất giọng trầm ấm vang lên "Chúng ta bàn chuyện làm ăn mà Hồng tổng mang cả cháu họ làm bác sĩ đến là có ngụ ý gì? Tôi có chút không suy nghĩ ra."Hồng tổng lập tức cười xòa, men rượu quẩn quanh trong hơi thở mà theo lời nói cứ thế vang lên"Thật ngại. Tôi xin nói thật. Thằng nhóc họ Cao này có một dự án về y tế rất tiềm năng, đang muốn tìm nhà đầu tư nhưng lãnh đạo cấp cao của Nam Dương đều không xem trọng."Ông ta dừng lại một chút, động tác cũng rót đầy rượu vào ly Thẩm Tri Tranh, miệng cười đon đả"Tôi biết là Thẩm tổng và con gái của Cảnh gia là hôn nhân hợp pháp nhiều năm. Cảnh lão gia vẫn luôn ủng hộ từng quyết định của Thẩm tổng ở thị trường kinh tế Bắc Thành. Không biết là...Thẩm tổng có thể nể mặt mà xem qua dự án y tế của bác sĩ Cao hay không?"Nhìn thấy nét trầm ngâm trên mặt Thẩm Tri Tranh, ông ta liền vội vàng bổ sung thêm"Dĩ nhiên là xem qua thôi. Nếu Thẩm tổng cảm thấy không hứng thú chúng tôi liền không mặt dày đề cập đến."Thẩm Tri Tranh cầm ly lên, chỉ đưa môi chạm nhẹ, rồi đặt xuống. Cô không lập tức trả lời. Ánh mắt chậm rãi liếc qua ly rượu vừa được rót đầy, rồi dừng lại nơi Cao Viễn Thương đang mỉm cười ôn hòa như thể chẳng có chút dính dáng đến chuyện gì ngoài nghề y.Cô nhìn về phía Hồng tổng, chất giọng trầm thấp, đều đặn"Tôi sẽ xem qua, nhưng chuyên môn đánh giá vẫn phải thông qua Cảnh gia. Hy vọng, Hồng tổng không để quá nhiều tâm tư ở chỗ tôi."Không khí có chút lặng đi. Nhưng Hồng tổng chỉ cười càng xởi lởi, nâng ly về phía cô"Đều này là tất nhiên. Nói không giấu gì Thẩm tổng. Bác sĩ Cao vì bảo vệ luận án này mà đắc tội với viện trưởng, thân là cháu ruột cũng không ngoại lệ..."Nghe đến đây, Thẩm Tri Tranh không khách khí bật cười ra tiếng"Viện trưởng Chu từ chối lại chạy đến một người ngoại đạo như tôi? Hồng tổng, quả banh nóng bỏng này ông đá qua cho tôi là có ý nghĩa gì?"Không khí trong phòng thoáng khựng lại. Hồng tổng ngửa cổ cười, không hề lúng túng, nhưng sắc mặt lại căng ra một chút."Nếu đã thẳng thắn như vậy tôi xin nói thẳng. Tôi muốn cùng Thẩm tổng trao đổi. Cô giúp tôi đem dự án này đến chỗ Cảnh lão tiên sinh, tôi sẽ đồng ý thế chỗ trống mà Thẩm thị đang thiếu trong dây chuyển sản xuất. Giá thành so với thị trường giảm 30%"Không khí trong phòng VIP như bị siết lại một vòng. Thẩm Tri Tranh hơi nghiêng người, ánh mắt lạnh đi nửa độ."Ở Bắc Thành xưởng sản xuất muốn hợp tác với Thẩm thị không thiếu. Càng không phải chỉ có một mình xưởng của Hồng tổng đây đầy đủ yêu cầu. Ông đang dùng lưỡi dao để đùa giỡn với bàn tay của mình sao?"Giọng cô không cao, không sắc, nhưng trong giây lát khiến ly rượu trước mặt Hồng tổng cũng ngừng lay động. Cô cười khẽ, nụ cười không có trong mắt."Còn có đối với chuyên môn của viện trưởng Chu, Cảnh lão gia đánh giá rất cao. Bác sĩ Cao vẫn nên xem lại dự án của mình vì sao lại bị chính người thân bác bỏ"Một câu, chém thẳng vào lòng tự tôn. Cao Viễn Thương im lặng. Không ai nhìn rõ biểu cảm của anh ta. Chỉ thấy tay đặt dưới gầm bàn khẽ co lại. Gương mặt vẫn ôn hòa, khóe môi vẫn mỉm nhẹ, nhưng ánh mắt đã không còn nhìn ly rượu trước mặt, mà chuyển hướng vào chính Thẩm Tri Tranh.Ánh nhìn đó không còn đơn thuần là kính trọng. Nó có gì đó... vừa khiêu khích, vừa tính toán. Như thể anh ta vừa nhìn thấy rõ, ai là người không dễ ép.Hồng tổng phá vỡ im lặng bằng một tràng cười khan, không giấu được vẻ đã muốn phá vỡ thế nhúng nhường hiện tại"Thẩm tổng có phải cũng nên thu liễm chút hay không. Khắp Bắc Thành không ai không biết, hôn nhân của Thẩm tổng và Cảnh gia tiểu thư chính là dùng – mưu hèn kế bẩn – để cướp được. Có gì tự tin mà ở đây khoe mẽ. Còn có, Thẩm tổng cùng lắm cũng là nữ nhân. Có những chuyện cũng không thể khiến Cảnh tiểu thư thỏa mãn."Không khí trong phòng như bị bóp nghẹt. Lời nói của Hồng tổng vừa buông ra, cả căn phòng rơi vào một khoảng tĩnh nặng khắc nghiệt.Thẩm Tri Tranh không hề tức giận, thậm chí ý cười trong mắt còn trong hơn rất nhiêu. Phản ứng này của nàng khiến hai người đàn ông đối diện rơi vào lúng túng."Ông nói xong chưa?"Giọng nói nhàn nhạt, không gợn sóng."Thứ nhất, tôi không cần thỏa mãn Cảnh tiểu thư - vì tôi không phải công cụ tình dục của em ấy""Thứ hai, nếu 'nữ nhân' là lý do khiến tôi không có quyền ngồi đây, thì ông nên tự hỏi: vì sao một 'nữ nhân mưu hèn kế bẩn' lại có thể khiến cả ông lẫn cháu ông đến đây xin hợp tác?"Giọng cô vẫn đều. Nhưng từng chữ như mang lưỡi dao, rạch từng vết cắt lên mặt bàn, lên mặt người."Còn thứ ba..."Cô hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt như dội thẳng vào Hồng tổng, bình tĩnh đến đáng sợ"Khi ông nói về chuyện giường chiếu của tôi và em ấy. Ông nên nhớ một đều : Tôi và em ấy là tự nguyện đến với nhau, có mưu hèn kế bẩn hay không Cảnh gia hiểu rõ hơn ông."Một nhịp im lặng. Cao Viễn Thương đã không ngồi im lặng, anh ta trầm giọng cười khẽ"Cô tự tin như thế làm gì? Tôi đã biết Cảnh tiểu thư đang làm bác sĩ tại bệnh viện Nam Dương nhưng giấu thân phận. Chúng tôi sớm tối gặp nhau, còn không sợ tôi sẽ mang cô ấy về đúng – quy luật tự nhiên sao?"Tiếng "quy luật tự nhiên" vừa rơi xuống, như muốn dội một gáo nước lạnh vào quyền tồn tại của hôn nhân đồng giới. Như thể hắn tin rằng, giữa hai người phụ nữ — luôn luôn có một người đàn ông chen được vào.Thẩm Tri Tranh vẫn không thay đổi sắc mặt mà lạnh lùng lên tiếng"Gặp gỡ thì đã sao? So với một người đang ngồi đây cầu xin sự hợp tác thì Cảnh Thường Hi sẽ lựa chọn ai?"Cô bước đến gần bàn, dừng lại ngay bên cạnh Cao Viễn Thương, ánh mắt không né tránh, mà đâm thẳng như lưỡi dao đè lên khí quản hắn."Giữa một người mang lại cả thế giới cho em ấy và một người đang muốn dùng quan hệ để đổi lấy danh tiếng cá nhân?"Cao Viễn Thương nhìn cô, đôi mắt sâu vốn mang vẻ nho nhã giờ đã lộ rõ sự không phục. Anh ta từ trong túi áo vest lấy ra điện thoại di động, chậm rãi mở khóa màn hình.Ánh sáng bật lên, hình nên là một khoảng khắc không thân mật nhưng cũng chẳng xa cách. Anh ta cùng Cảnh Thường Hi trong áo blouse trắng chụp ảnh cùng nhau."Thẩm tổng. Như này thì tôi có cơ hội chen chân hay không?"Thẩm Tri Tranh đứng đó, không thèm cúi nhìn bức ảnh. Cô liếc qua nửa giây. Đủ để nhận ra tấm ảnh được chụp góc nghiêng, không phải chụp lén, nhưng rõ ràng chủ ý là từ một phía.Cô rũ mi, khẽ cười, nụ cười mang mùi chán ghét nhiều hơn cả khinh thường."Một tấm ảnh đứng chung trong bệnh viện? Đây là mức độ 'thành tựu' anh có thể đạt được khi tiếp cận Cảnh Thường Hi?"Ánh mắt cô lúc này thẳng như lưỡi dao rạch lớp da mỏng mà hắn vẫn dùng để ngụy trang nho nhã."Tôi còn tưởng phải thật nóng bỏng. Tiếc là... anh không đủ tư cách đứng cạnh em ấy, chứ đừng nói khiến em ấy tự nguyện chụp ảnh cùng"Cô xoay người. Lần này, không quay lại nhìn. Chỉ để lại câu cuối, rơi xuống như lưỡi đao đóng đinh giữa trán hắn"Nếu còn muốn có tay để phẩu thuật thì đừng quấy rầy em ấy. Tôi tính tình không tốt. Người của tôi, tốt nhất anh nên tự mình rời đi"
Gương mặt góc cạnh, nụ cười vừa đủ nhã nhặn:"Rất hân hạnh được gặp Thẩm tổng. Tôi đã nghe danh cô từ lâu, hôm nay mới có dịp diện kiến."Anh đưa tay nâng ly.Thẩm Tri Tranh cũng cầm ly đáp lại, chạm nhẹ"Rất vui được gặp bác sĩ Cao."Đặt ly xuống bàn ánh mắt nàng nhìn sang Hồng tổng mang theo tầng lớp ý nghĩa khác nhau, chất giọng trầm ấm vang lên "Chúng ta bàn chuyện làm ăn mà Hồng tổng mang cả cháu họ làm bác sĩ đến là có ngụ ý gì? Tôi có chút không suy nghĩ ra."Hồng tổng lập tức cười xòa, men rượu quẩn quanh trong hơi thở mà theo lời nói cứ thế vang lên"Thật ngại. Tôi xin nói thật. Thằng nhóc họ Cao này có một dự án về y tế rất tiềm năng, đang muốn tìm nhà đầu tư nhưng lãnh đạo cấp cao của Nam Dương đều không xem trọng."Ông ta dừng lại một chút, động tác cũng rót đầy rượu vào ly Thẩm Tri Tranh, miệng cười đon đả"Tôi biết là Thẩm tổng và con gái của Cảnh gia là hôn nhân hợp pháp nhiều năm. Cảnh lão gia vẫn luôn ủng hộ từng quyết định của Thẩm tổng ở thị trường kinh tế Bắc Thành. Không biết là...Thẩm tổng có thể nể mặt mà xem qua dự án y tế của bác sĩ Cao hay không?"Nhìn thấy nét trầm ngâm trên mặt Thẩm Tri Tranh, ông ta liền vội vàng bổ sung thêm"Dĩ nhiên là xem qua thôi. Nếu Thẩm tổng cảm thấy không hứng thú chúng tôi liền không mặt dày đề cập đến."Thẩm Tri Tranh cầm ly lên, chỉ đưa môi chạm nhẹ, rồi đặt xuống. Cô không lập tức trả lời. Ánh mắt chậm rãi liếc qua ly rượu vừa được rót đầy, rồi dừng lại nơi Cao Viễn Thương đang mỉm cười ôn hòa như thể chẳng có chút dính dáng đến chuyện gì ngoài nghề y.Cô nhìn về phía Hồng tổng, chất giọng trầm thấp, đều đặn"Tôi sẽ xem qua, nhưng chuyên môn đánh giá vẫn phải thông qua Cảnh gia. Hy vọng, Hồng tổng không để quá nhiều tâm tư ở chỗ tôi."Không khí có chút lặng đi. Nhưng Hồng tổng chỉ cười càng xởi lởi, nâng ly về phía cô"Đều này là tất nhiên. Nói không giấu gì Thẩm tổng. Bác sĩ Cao vì bảo vệ luận án này mà đắc tội với viện trưởng, thân là cháu ruột cũng không ngoại lệ..."Nghe đến đây, Thẩm Tri Tranh không khách khí bật cười ra tiếng"Viện trưởng Chu từ chối lại chạy đến một người ngoại đạo như tôi? Hồng tổng, quả banh nóng bỏng này ông đá qua cho tôi là có ý nghĩa gì?"Không khí trong phòng thoáng khựng lại. Hồng tổng ngửa cổ cười, không hề lúng túng, nhưng sắc mặt lại căng ra một chút."Nếu đã thẳng thắn như vậy tôi xin nói thẳng. Tôi muốn cùng Thẩm tổng trao đổi. Cô giúp tôi đem dự án này đến chỗ Cảnh lão tiên sinh, tôi sẽ đồng ý thế chỗ trống mà Thẩm thị đang thiếu trong dây chuyển sản xuất. Giá thành so với thị trường giảm 30%"Không khí trong phòng VIP như bị siết lại một vòng. Thẩm Tri Tranh hơi nghiêng người, ánh mắt lạnh đi nửa độ."Ở Bắc Thành xưởng sản xuất muốn hợp tác với Thẩm thị không thiếu. Càng không phải chỉ có một mình xưởng của Hồng tổng đây đầy đủ yêu cầu. Ông đang dùng lưỡi dao để đùa giỡn với bàn tay của mình sao?"Giọng cô không cao, không sắc, nhưng trong giây lát khiến ly rượu trước mặt Hồng tổng cũng ngừng lay động. Cô cười khẽ, nụ cười không có trong mắt."Còn có đối với chuyên môn của viện trưởng Chu, Cảnh lão gia đánh giá rất cao. Bác sĩ Cao vẫn nên xem lại dự án của mình vì sao lại bị chính người thân bác bỏ"Một câu, chém thẳng vào lòng tự tôn. Cao Viễn Thương im lặng. Không ai nhìn rõ biểu cảm của anh ta. Chỉ thấy tay đặt dưới gầm bàn khẽ co lại. Gương mặt vẫn ôn hòa, khóe môi vẫn mỉm nhẹ, nhưng ánh mắt đã không còn nhìn ly rượu trước mặt, mà chuyển hướng vào chính Thẩm Tri Tranh.Ánh nhìn đó không còn đơn thuần là kính trọng. Nó có gì đó... vừa khiêu khích, vừa tính toán. Như thể anh ta vừa nhìn thấy rõ, ai là người không dễ ép.Hồng tổng phá vỡ im lặng bằng một tràng cười khan, không giấu được vẻ đã muốn phá vỡ thế nhúng nhường hiện tại"Thẩm tổng có phải cũng nên thu liễm chút hay không. Khắp Bắc Thành không ai không biết, hôn nhân của Thẩm tổng và Cảnh gia tiểu thư chính là dùng – mưu hèn kế bẩn – để cướp được. Có gì tự tin mà ở đây khoe mẽ. Còn có, Thẩm tổng cùng lắm cũng là nữ nhân. Có những chuyện cũng không thể khiến Cảnh tiểu thư thỏa mãn."Không khí trong phòng như bị bóp nghẹt. Lời nói của Hồng tổng vừa buông ra, cả căn phòng rơi vào một khoảng tĩnh nặng khắc nghiệt.Thẩm Tri Tranh không hề tức giận, thậm chí ý cười trong mắt còn trong hơn rất nhiêu. Phản ứng này của nàng khiến hai người đàn ông đối diện rơi vào lúng túng."Ông nói xong chưa?"Giọng nói nhàn nhạt, không gợn sóng."Thứ nhất, tôi không cần thỏa mãn Cảnh tiểu thư - vì tôi không phải công cụ tình dục của em ấy""Thứ hai, nếu 'nữ nhân' là lý do khiến tôi không có quyền ngồi đây, thì ông nên tự hỏi: vì sao một 'nữ nhân mưu hèn kế bẩn' lại có thể khiến cả ông lẫn cháu ông đến đây xin hợp tác?"Giọng cô vẫn đều. Nhưng từng chữ như mang lưỡi dao, rạch từng vết cắt lên mặt bàn, lên mặt người."Còn thứ ba..."Cô hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt như dội thẳng vào Hồng tổng, bình tĩnh đến đáng sợ"Khi ông nói về chuyện giường chiếu của tôi và em ấy. Ông nên nhớ một đều : Tôi và em ấy là tự nguyện đến với nhau, có mưu hèn kế bẩn hay không Cảnh gia hiểu rõ hơn ông."Một nhịp im lặng. Cao Viễn Thương đã không ngồi im lặng, anh ta trầm giọng cười khẽ"Cô tự tin như thế làm gì? Tôi đã biết Cảnh tiểu thư đang làm bác sĩ tại bệnh viện Nam Dương nhưng giấu thân phận. Chúng tôi sớm tối gặp nhau, còn không sợ tôi sẽ mang cô ấy về đúng – quy luật tự nhiên sao?"Tiếng "quy luật tự nhiên" vừa rơi xuống, như muốn dội một gáo nước lạnh vào quyền tồn tại của hôn nhân đồng giới. Như thể hắn tin rằng, giữa hai người phụ nữ — luôn luôn có một người đàn ông chen được vào.Thẩm Tri Tranh vẫn không thay đổi sắc mặt mà lạnh lùng lên tiếng"Gặp gỡ thì đã sao? So với một người đang ngồi đây cầu xin sự hợp tác thì Cảnh Thường Hi sẽ lựa chọn ai?"Cô bước đến gần bàn, dừng lại ngay bên cạnh Cao Viễn Thương, ánh mắt không né tránh, mà đâm thẳng như lưỡi dao đè lên khí quản hắn."Giữa một người mang lại cả thế giới cho em ấy và một người đang muốn dùng quan hệ để đổi lấy danh tiếng cá nhân?"Cao Viễn Thương nhìn cô, đôi mắt sâu vốn mang vẻ nho nhã giờ đã lộ rõ sự không phục. Anh ta từ trong túi áo vest lấy ra điện thoại di động, chậm rãi mở khóa màn hình.Ánh sáng bật lên, hình nên là một khoảng khắc không thân mật nhưng cũng chẳng xa cách. Anh ta cùng Cảnh Thường Hi trong áo blouse trắng chụp ảnh cùng nhau."Thẩm tổng. Như này thì tôi có cơ hội chen chân hay không?"Thẩm Tri Tranh đứng đó, không thèm cúi nhìn bức ảnh. Cô liếc qua nửa giây. Đủ để nhận ra tấm ảnh được chụp góc nghiêng, không phải chụp lén, nhưng rõ ràng chủ ý là từ một phía.Cô rũ mi, khẽ cười, nụ cười mang mùi chán ghét nhiều hơn cả khinh thường."Một tấm ảnh đứng chung trong bệnh viện? Đây là mức độ 'thành tựu' anh có thể đạt được khi tiếp cận Cảnh Thường Hi?"Ánh mắt cô lúc này thẳng như lưỡi dao rạch lớp da mỏng mà hắn vẫn dùng để ngụy trang nho nhã."Tôi còn tưởng phải thật nóng bỏng. Tiếc là... anh không đủ tư cách đứng cạnh em ấy, chứ đừng nói khiến em ấy tự nguyện chụp ảnh cùng"Cô xoay người. Lần này, không quay lại nhìn. Chỉ để lại câu cuối, rơi xuống như lưỡi đao đóng đinh giữa trán hắn"Nếu còn muốn có tay để phẩu thuật thì đừng quấy rầy em ấy. Tôi tính tình không tốt. Người của tôi, tốt nhất anh nên tự mình rời đi"