Trò Đùa Tình Ái (SM)
19
Chương 19=================Phòng khách ngày thường vốn yên ắng, rèm cửa được kéo kín, ánh sáng từ đền trần nhạt nhòa đổ xuống rọi xuống lớp sàn gỗ lạnh, nơi Thẩm Tri Tranh đang quỳ trần trụi, tay đặt ngay ngắn lên đùi, đầu hơi cúi.Trên cơ thể trắng xanh là chi chít vết roi cũ, vết tím chồng vết đỏ, từ vai đến eo, từ bắp đùi đến mặt sau đầu gối. Mỗi vết đều kể lại một phần lịch sử phục tùng của cô dưới chân Cảnh Thường Hi.Lục Hoa mặc một bộ váy ngủ satin mới, dây mảnh, chân trần, ngồi quỳ gối thấp phía đối diện dáng vẻ ngoan ngoãn, nhưng khóe môi là một vệt cong rất mảnh, gần như ẩn chứa sự đắc thắng đang chờ bùng lên.Cảnh Thường Hi ngồi trên ghế đơn sofa, lưng tựa vào nệm, một chân bắt chéo, tay cầm ly rượu vang sóng sánh. Mắt nàng đảo nhàn nhạt qua hai người trước mặt.Biểu hiện của Lục Hoa không tệ, ngông cuồng, tự đại đủ khống chế. Nàng chính là cần như thế đê đạp đổ đi tình cảm chết tiệt đang trổi dậy trong lòng nàng, càng là bóp chết ý niệm của người kia bằng cách tàn nhẫn nhất.Nàng không nói vội. Chỉ đưa ly rượu lên môi, nhấp một ngụm nhỏ, rồi mới cất giọng"Tiểu Hoa."Giọng nàng trầm, êm, mềm như rơi từ lụa lạnh."Hôm nay, trò chơi để ngươi quyết định."Nàng đặt ly rượu xuống bàn kính bên cạnh, hơi nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua cơ thể quỳ trần dưới sàn."Con chó hư kia gần đây quá lười, ta thấy cũng nên có người dạy lại.""Ngươi muốn đánh, muốn trói, muốn sỉ nhục, muốn dùng tay, dùng chân, hay đồ chơi... ...đều được. Chỉ cần làm ta vui."Một lát sau, nàng bổ sung thêm, giọng sắc lẻm như lát gió lạnh cắt ngang không gian:"Nhớ đấy, Tiểu Hoa,dâm nô thì không có quyền lên tiếng. Nếu nó chống, em có thể trừng phạt gấp đôi."Câu cuối nàng nói mà không nhìn ai chỉ ngửa cổ, thưởng thêm một ngụm rượu nữaTừng tiếng 'tiểu Hoa' rơi vào lỗ tai Thẩm Tri Tranh như đinh nhọn đóng thẳng vào tim.Cô gái có cái tên thân mật – cô chỉ có thể là dâm nô trong miệng em ấyCô gái kia có váy ngủ cao cấp – cô chỉ một thân thể trần trụi mà đối diện với ảnh mắt dửng dưng, khinh miệtKhớp tay Thẩm Tri Tranh co thành một nấm đấm lớn..."Chủ nhân thật sự cho em quyền được chơi đùa với dâm nô sao?"Lục Hoa hỏi, miệng mỉm cười, nhưng mắt lại không mang nửa phần đùa cợt. Cô ta ngẩng đầu nhìn Cảnh Thường Hi, đáy mắt trong trẻo như đứa trẻ vừa bước ra từ bóng tối lại được người khác trao cho một ánh đuốc.Cảnh Thường Hi gật nhẹ, ánh mắt không hề liếc sang Thẩm Tri Tranh"Đương nhiên. Ta mua em về, chẳng phải để em chơi đùa cùng dâm nô của ta sao? Dâm nô này ta đã chán, nhưng bỏ đi thì không thể. Để em chơi đùa cũng không tệ"Thẩm Tri Tranh khẽ đảo mắt khi nghe những lời này. Dù cô biết sự cố gắng và cả tình yêu của mình đến cuối cùng đều sẽ không được đền đáp nhưng cứ cố chấp đâm đầu vào...là vì cái gì?Lục Hoa hoàn toàn giống như một 'chủ nhân' khác trong căn nhà này. Cô ta không phải quỳ, cô ta được mặc quần áo, quan trọng là cô ta có thể tùy tiện mà ra lệnh với cô.Cô ta bước đi, váy ngủ mảnh lay động theo bước chân. Rất nhanh đã trở lại với một cái khây lớn : hai chiếc kẹp ngực kim loại đầu bọc lạnh, một đôi còng tay bằng bạc lạnh lẽo và một khay đá bụi lởm chởm, từng hạt nhọn nhỏ như móng tay trẻ sơ sinh."Dâm nô, bày thân thể dơ bẩn của ngươi ở tư thế phụ vụ đi"Không gian lặng xuống, phòng khách chỉ còn tiếng tích tắt của đồng hồ. Thẩm Tri Tranh không động đậy, càng không bỏ lời của Lục Hoa vào tai.Một tia lạnh xẹt ngang ánh mắt Lục Hoa. Cô ta cho rằng, người phụ nữ này sẽ răm rắp nghe theo để cô ta chơi đùa, vì đó là mệnh lệnh của chủ nhân. Nhưng người phụ nữ này lại trơ ra như khối đá. Lục Hoa siết chặt ngón tay, giọng cao hơn một chút"Ta nói, quỳ theo tư thế huấn luyện!"Thẩm Tri Tranh hơi ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào mắt người đối diện. Là ánh nhìn sắc lạnh khiến cho Lục Hoa thoáng rùng mình, cô ta lùi lại mấy bước như muốn trấn định.Sự tức giận len vào hốc mắt Lục Hoa. Cô đứng bật dậy, quay sang Cảnh Thường Hi"Chủ nhân, cô ta không nghe lời!"Cảnh Thường Hi không nói. Nàng nhấp một ngụm rượu, ánh mắt vẫn đặt nơi thân thể quỳ trần giữa phòng, đáy mắt lạnh lẽo nhưng không che giấu tia thú vị tàn nhẫn đang dâng lên chậm rãi."Vậy em làm cô ta nghe lời. Và cho tôi thấy em có giá trị. Còn nếu em không làm được thì cút về CLB đi, tôi không thấy em làm tôi vui vẻ."Một câu. Nhẹ như gió. Nhưng rơi xuống như thánh chỉ.Lục Hoa bước đến sát Thẩm Tri Tranh, cúi người, giọng khàn như nghiến qua răng"Dâm nô thiếu đánh."Bốp....Một cái tát vung mạnh từ tay phải, chát vang giữa căn phòng đang lặng như tờ.Mặt Thẩm Tri Tranh lệch sang một bên. Tóc cô rũ xuống theo đà gương mặt, làn da trắng hằn rõ năm đầu ngón tay đỏ rực. Khóe môi cô rướm máu, nhưng sống lưng vẫn thẳng như một thanh gươm kiên cường đến đau lòng.Tiếng ly rượu bị siết kẽo kẹt trong tay Cảnh Thường Hi. Một giọt rượu sóng sánh, trượt khỏi miệng ly, rơi xuống đùi váy lụa, nhưng nàng không hề để ý.Ánh mắt nàng trầm xuống, cực chậm. Tay vẫn giữ ly. Giọng lại cất lên:"Không được đánh vào mặt"Ý tứ này Lục Hoa không hiểu. Chả phải ở CLB những chủ nhân khi giáo huấn vật nuôi đều khong kiêng kỵ vị trí nào sao? Nhưng vì sao chủ nhân này đối với dâm nô lại để ý đến mặt mũi như vậy?Là vì cô ta đẹp sao?Cảnh Thường Hi vẫn không nhìn trực diện Thẩm Tri Tranh. Chất giọng chậm rãi vang lên"Ngoại trừ khuôn mặt, những vị trí quần áo không thể che chắn. Tất cả còn lại, cơ thể đó tùy em chơi đùa."Cảnh Thường Hi đặt ly rượu sang một bên. Nàng chống tay lên thành ghế, đầu ngón tay thon dài đỡ lấy chiếc cằm tinh xảo của mình, ánh mắt dừng lại trên người đang quỳ trần trụi giữa phòng.Ánh mắt ấy lạnh như băng tan, nhìn xuyên qua da thịt, xuyên qua vết thương... mà không để lại bất kỳ dấu hiệu nào của luyến tiếc."Dâm nô nghe cho kỹ. Từ nay về sau, lời của Tiểu Hoa cũng chính là lời của ta. Ngươi chống đối em ấy... chính là chống đối ta. Có hiểu không?"Không gian đặc quánh. Thẩm Tri Tranh không đáp. Cô chỉ khẽ gật đầu với nhịp rất chậm, như một người đang nuốt vào cả lưỡi dao mà không kêu một tiếng.Cảnh Thường Hi không nói thêm. Chỉ nghiêng đầu về phía Lục Hoa"Bắt đầu đi, ta mong chờ phần thể hiện của em"Lục Hoa khom người, cầm lấy hai chiếc kẹp kim loại đầu lạnh. Tay cô không run, động tác cực kỳ quen tay, như thể đã luyện tập điều này rất nhiều lần. Cô ta chính là từng bị huấn luyện với loại dụng cụ này, và đau đớn đến mức nước mắt rơi đầy mặt. Hôm nay, cô ta sẽ đem những tủi nhục mà mình đã chịu trong thời gian ở CLB từng chút một đáp lên người dâm nô này.Tách....Một chiếc kẹp được siết chặt lên đầu ngực bên trái, lớp da non sưng tím co giật ngay tức thì.Tách.... Chiếc thứ hai siết lên bên phải. Đầu ngực lập tức co cứng, máu dồn cục nhẹ, cảm giác đau buốt lan ra khắp lồng ngực.Thẩm Tri Tranh không kêu. Cô hít nhẹ một hơi.Lục Hoa còng hai tay Thẩm Tri Tranh ra sau, kéo sát đến mức xương bả vai nhô lên. Tiếp đến, cô ta nhấc lớp thảm mỏng ra, lộ lớp đá vụn nhọn hoắt được trải kín trên nền gỗ."Quỳ lên."Thẩm Tri Tranh hơi nghiêng đầu, mái tóc rũ qua gò má rớm máu. Cô không nói gì, chỉ chậm rãi quỳ gối xuống nền đá.Âm thanh da thịt chạm vào đá nghe như tiếng rít nghẹn trong lòng người. Đầu gối cô co lại theo phản xạ, nhưng sóng lưng vẫn thẳng và kêu ngạo từng trong bùn lầyÁnh mắt cô vẫn nhìn về hướng của Cảnh Thường Hi, vẫn dịu dàng nhưng dường như yêu thương trong đó đã bị sương mờ che lấp đi một phần...Cảnh Thường Hi rướn người, tay lấy một miếng nho đã được gọt vỏ sẵn trong đĩa sứ trắng.
Nàng đưa đến bên miệng Lục Hoa, giọng nhẹ như hơi thở"Làm tốt lắm tiểu Hoa của ta. Há miệng, chủ nhân đút cho em ăn."Lục Hoa ngoan ngoãn há miệng, môi chạm khẽ đầu ngón tay của người đối diện.
Cảnh Thường Hi rút tay lại, cười nhẹ. Ánh mắt nàng dịu xuống, như thể trước mắt không phải là người nàng vừa mua về, mà là một con mèo nhỏ đang được chiều chuộng, tựa như nàng đã nuôi nấng trong nhiều năm.Nàng rót rượu vang vào ly của Lục Hoa, đưa tận tay, tay còn lại vuốt nhẹ sợi tóc rủ xuống xương quai xanh của cô gái"Đúng là rất ngoan ngoãn. Khiến ta muốn sủng em thật nhiều."Từng hành động, từng ánh nhìn, từng cử chỉ sủng ái, đều rơi hết vào đôi mắt của người đang quỳ trần trụi trên nền đá.Thẩm Tri Tranh không thể không thấy. Nhưng cô không chịu được nữa mà khẽ quay đầu đi.Chỉ để giữ lại cho mình một mảnh kiêu hãnh cuối cùng, không phải nhìn thấy người mình yêu đang vuốt ve người khác trước mặt."Dâm nô."Giọng Cảnh Thường Hi cất lên. Nhẹ. Nhưng lạnh như băng. Thẩm Tri Tranh hơi khựng lại."Ai cho phép ngươi quay đi?"Thẩm Tri Tranh không trả lời."Ánh nhìn của chủ nhân và tiểu chủ nhân... cũng dám tránh?"Nàng đưa tay ra hiệu."Tiểu Hoa. Lấy đôi dép lê cạnh ghế. Mỗi bên ngực, đánh năm roi. Đánh mạnh. Dâm nô không đau, em sẽ là người bị phạt"Lục Hoa hơi khựng, rồi lập tức đứng dậy. Cô ta bước tới, cầm lấy đôi dép lê mềm bằng da thứ mà bình thường chỉ để đi quanh biệt thự. Nhưng hôm nay... thứ ấy là công cụ trừng phạt. Là cái tát của quyền lực mới lên ký ức cũ.Lục Hoa bước tới, đứng trước Thẩm Tri Tranh, cô ta cười khinh ra mặt"Dâm nô."Thẩm Tri Tranh không động đậy.Bốp...Một cái đánh nảy lên đầu ngực trái. Lực mạnh cùng với kẹp khiến toàn bộ cảm giác đau dồn vào một điểm.Bốp...bốp...bốp...bốp...Bên phải. Rồi trái. Rồi phải. Rồi trái.Mỗi cú đánh, vùng da trước ngực đã ửng đỏ, sưng cao, kẹp rung lên, máu dồn căng.Mỗi cú đánh, là một lần tim trong lồng ngực thắt lại không vì đau, mà vì nhục.Cảnh Thường Hi đưa ly rượu lên môi, nhấp một ngụm nhỏ, ánh mắt không hề chớp."Từ nay, ngươi phải học cách nhìn thẳng vào sự thật. Sự thật là ta có thể dịu dàng với cả thế giới, trừ dâm tiện như ngươi."Năm roi trái – năm roi phải. Tổng cộng mười cú đánh bằng dép, nhưng vì lực đánh đúng vào nơi bị kẹp, nên từng cú như xé toạc mạch máu.Ngực Thẩm Tri Tranh bắt đầu rướm máu. Một vài giọt nhỏ, thấm qua viền kim loại lạnh.Toàn bộ cơ thể cô run lên trong vài giây. Không vì sợ mà vì cơ bắp co giật do quá nhiều điểm đau trùng lên nhau.Cảnh Thường Hi thu ánh nhìn lại. Nàng đặt ly rượu lên bàn, nhẹ đến mức không phát ra tiếng. Rồi nàng cất giọng, không hề dao động"Dâm nô.""Cảm ơn Tiểu Hoa đi. Vì đã thay chủ nhân dạy dỗ ngươi đúng lúc."Một tia nhói chạy thẳng qua xương lồng ngực cô, không phải vì vết thương, mà vì ba chữ: 'thay chủ nhân'.Thẩm Tri Tranh khựng lại một giây. Rồi, giọng cô khàn như đá cọ trên kính"...Cảm... ơn... tiểu... chủ nhân."Mỗi chữ nói ra, là một phần linh hồn bị xé khỏi cơ thể. Lục Hoa mỉm cười, đưa tay siết lấy khớp hàm của kẻ đang quỳ mà cười lạnh"Ngoan."Cả hai đều không biết, người tưởng chừng như đang hưởng thụ 'vở kịch thị uy' này là Cảnh Thường Hi lại đang chậm rãi siết chặt bàn tay."Tiểu Hoa.."Nàng thấp giọng lên tiếng, bàn tay khẽ vương ra như kêu gọi. "Ở CLB thường có những trò huấn luyện thú cưng hư hỏng nào thú vị. Em biểu diễn cho ta xem đi.""Vâng chủ nhân. Chúng ta có thể thử trò này...."Lục Hoa rỉ vào tai Cảnh Thường Hi những lời thì thầm, cô ta càng không quên thể hiện sự thân mật của mình và chủ nhân vừa nhận. Sau khi nhận được cái gật đầu của Cảnh Thường Hi, nụ cười của cô ta càng trở nên cao ngạo"Dâm nô. Bò đến đây."Giọng Lục Hoa vang lên không cao, không gắt. Nhưng sắc bén như móng tay cào vào mặt kính im lặng.Thẩm Tri Tranh khựng lại. Ngực vẫn còn bị kẹp, máu loang lấm tấm. Đầu gối đỏ ửng vì đá bụi. Còng sau lưng siết chặt khiến vai cô run nhẹ vì mỏi.Cô không nhìn Lục Hoa. Ánh mắt chỉ lướt thoáng về phía Cảnh Thường Hi... người vẫn đang ngồi, ánh sáng rọi lên gò má, yên lặng như không.Không một ánh nhìn nào dành cho cô....có những thứ...chẳng lẽ phải buông bỏ thật sao?Cô cúi đầu. Cả thân thể dồn xuống nền. Hai tay bị còng sau lưng hoàn toàn không thể chịu lực. Thẩm Tri Tranh chỉ có thể trườn bò về phía trước như một động vật bò sát đang cố gắng vùng vẫy mà thôi.Lưng cong xuống, ngực bị kẹp ép sát sàn. Mỗi động tác chỉ có thể nhờ vào đầu gối vẫn đang bám những mảnh đá bụi li ti, cả khớp gối đỏ bầm chi chit, hai đầu vai đẩy về phía trước, ép cho thân thể nhích từng bước như loài bò sát. Mỗi lần dịch chuyển là hai chiếc kẹp trước ngực cắm sâu thêm một tấc, gần như siết chặt lấy sợi dây thân kinh đau đớn, mồ hôi lạnh vương đầy trên trán của Thẩm Tri Tranh.Lục Hoa nhìn từ trên xuống, ánh mắt đắc thắng không che giấu."Em hiểu rồi...Chủ nhân giữ lại gương mặt của dâm nô là để chiêm ngưỡng lúc như thế này, phải không?"Cảnh Thường Hi không đáp. Nàng vẫn ngồi, một tay chống cằm, một tay đặt trên thành ghế, ánh mắt lạnh lẽo như mặt nước đầu đông. Nhưng... móng tay đã cắm sâu vào làn da tay mịn màng.Lục Hoa nghiêng đầu, cười mảnh, rồi xoay người trở lại đối diện với Thẩm Tri Tranh, người giờ đây đã bò đến trước chân cô."Thật sự mà nói...hiện tại nhìn ngươi rất thảm. Thẩn thể thảm, tự tôn cũng thảm."Thẩm Tri Tranh vẫn giữ đầu cúi. Một vệt tóc rũ xuống trán, che khuất một bên mắt, như che đi ánh nhìn lạnh lẽo vô tâm của người kia..."Ngươi dám tránh ánh mắt tiểu chủ nhân nữa?"Lục Hoa nhấc chân đạp lên đỉnh đầu của Thẩm Tri Tranh mà ấn sát xuống sàn.Cảnh Thường Hi vẫn không lên tiếng. Nhưng là nàng vờ như nhắm mắt để che đi cảm xúc hỗn độn hiện tại. Hít mạnh một hơi để không phải xao động, Cảnh Thường Hi chậm rãi lên tiếng"Ở CLB những tiện nô dám dùng ánh mắt trần trụi nhìn vào chủ nhân thì sẽ bị phạt như thế nào?"Chân Lục Hoa vẫn không nhấc khỏi đỉnh đầu kẻ đang chật vật dưới sàn. Cô ta không cần một giây suy nghĩ mà cất lên chất giọng mềm mại của mình"Hư như vậy phải phạt đánh hai mươi roi vào năm vị trí nhạy cảm. Đồng thời mỗi roi phải tự nói bản thân là tiện nô hư hỏng. Chủ nhân người có muốn em dạy bảo dâm nô này hay không?"Cảnh Thường Hi mở mắt. Trong giây lát, ánh nhìn nàng trượt qua chân Lục Hoa, dừng lại nơi đỉnh đầu Thẩm Tri Tranh đang bị đạp xuống. Mái tóc dài rũ qua một bên, dính bết mồ hôi và cả bụi đất của một ngày làm việc căng thẳng... Nàng khẽ nhếch môi phất tay"Được. Cứ thoải mái. Nhưng lưu ý an toàn. Ta không muốn mang người đến bệnh viện nếu có chấn thương quá nặng""Vâng thưa chủ nhân"Lục Hoa xoay người, lấy từ chiếc hộp da cạnh sofa ra một roi mây dài khoảng nửa cánh tay, thân roi mềm, đầu roi đã được bọc nhám bằng cao su non, rõ ràng là dụng cụ huấn luyện dành riêng cho những tiện nô không ngoan ngoãn.Cô tư bước đến cạnh Thẩm Tri Tranh, dùng chân mà lật ngữa người cô ra sàn. Cô ta đồng thời gom người tháo lấy hai chiếc kẹp đang tàn phá dây thần kinh đau đớn của Thẩm Tri Tranh"Kẹp nữa...đầu ti ngươi sẽ đứt mất."Giọng Lục Hoa vờ dịu dàng, nhưng ánh mắt không có lấy một tia thương xót. Ngực Thẩm Tri Tranh co rút khi máu dồn trở lại. Làn da ở đầu nhũ sưng đỏ, cương cứng và tím tái, chỉ nhìn cũng cảm thấy đau đớn cỡ nào nếu chạm vào.Lục Hoa quay roi trong tay, thong thả nói"Dâm nô quỳ yên. Mỗi roi tự nói – Dâm nô ti tiện, xứng đáng bị đánh"Cảnh Thường Hi không lên tiếng. Nàng ngồi tựa lưng vào ghế, ánh mắt vẫn đặt lên người đang chật vật mà trở vê từ thế quỳ yên kia. Bốp...Roi thứ nhất quất xuống vắt ngang hai bầu ngực vốn vẫn còn vô vàng tàn tích từng những trận đòn cũ. Đường roi mềm nhưng lực không nhẹ, lập tức để lại một lằn đỏ rực uốn cong ngang hai đỉnh nhũ hoa đã sưng đỏ kiaThẩm Tri Tranh khẽ thở ra, lồng ngực căng lên, đôi mắt cụp xuống như thể đang nuốt lấy cơn sóng ngầm dưới da thịt."Dâm nô ti tiện, xứng đáng bị đánh."Giọng cô khàn, nhưng từng chữ rõ ràng, như tự xé từ tôn nghiêm cuối cùng.Bốp...bốp...Hai roi tiếp theo Lục Hoa đánh chệch lên lằn đỏ trước đó một khoảng vừa phải. Mỗi lằn roi đánh qua đều khiến đỉnh nhũ hoa càng thêm cương cứng, sưng phồng lên"Dâm nô ti tiện, xứng đáng bị đánh."Bốp...bốp...Hai roi cuối, Thẩm Tri Tranh có chút chao đảo không thể quỳ yên. Lực của Lục Hoa so với Cảnh Thường Hi cường đại hơn rất nhiều..."Dâm.... nô ti tiện, xứng đáng ....bị đánh."Lục Hoa thu lại roi mây, cô ta nhưng kẻ chiến thắng từ chiến trường trở về, vẻ mặt cực kỳ đắc ý.Cảnh Thường Hi hoàn toàn không nói gì, chỉ lặng yên ngồi đó như một vị khán giả trung thành cho vở kịch đầy giẫm nát từng mãnh tàn tích này."Giờ thì sấp người. Hai tay đặt sau ót. Năm roi tiếp sẽ đánh mông dâm nô."Thẩm Tri Tranh không phản ứng ngay. Một nhịp chậm. Rồi hai vai gầy khẽ động. Cô từ từ chống đầu gối, lật người sấp xuống sàn.Hai tay bị còng vẫn còn sau lưng, nên không thể đưa ra sau ót như Lục Hoa ra lệnh. Nhưng cô không biện minh, chỉ nghiêng đầu sang một bên, để gò má chạm vào sàn lạnh.Sống lưng cong theo đường lằn, xương bả vai nhô cao, mông trần khẽ nâng lên dùng đầu gối làm điểm tựa, phơi bày trọn vẹn dáng hình của một con dâm nô thuần phục, như thể sẵn sàng hứng chịu bất kỳ hình phạt nàoCảnh tượng ấy khiến ánh mắt Lục Hoa càng thêm sáng rực. Cô ta nhấc roi lên, tay khẽ lật qua thân roi như thử độ dẻo lần cuối.Bốp....Roi đầu tiên giáng thẳng vào bên mông trái. Tiếng roi không quá vang, nhưng lực rất đều. Da thịt nẩy lên rồi lập tức ửng đỏ chồng lên những lằn tím thẫm, có một vài chỗ đã chuyển vàng"Dâm nô ti tiện, xứng đáng bị đánh."Giọng Thẩm Tri Tranh khẽ vang, bị đè nén bởi cơn đau mới ùa tới.Bốp.....Roi thứ hai lệch một chút về đùi sau. Nơi đó là nơi nối tiếp phần mềm yếu nhất. Một lằn đỏ mới chồng lên dấu bầm cũ chưa kịp tan."Dâm nô ti tiện, xứng đáng bị đánh."Bốp .....Roi thứ ba vung xuống bên mông phải, lần này hơi nghiêng, để đường roi kéo dài xuống khe hông, sát với phần xương chậu.Thân thể Thẩm Tri Tranh khẽ run, nhưng không rên. Mồ hôi lấm tấm nhỏ xuống sàn từ trán và thái dương."Dâm nô ti tiện... xứng đáng bị đánh."Bốp....Roi thứ tư trúng vào đúng vị trí roi thứ nhất, lần này hơi mạnh tay hơn, khiến làn da ửng đỏ lập tức sẫm lại thành tím. Vệt da dội lại theo quán tính, khiến cả bắp đùi cũng giật khẽ."Dâm nô ti tiện... xứng đáng... bị đánh..."Bốp....Roi cuối cùng. Lục Hoa dừng một giây ngắn trước khi vung. Tay cô ta xoay nhẹ cổ tay, khiến đường roi vẽ nên một vòng cong sát mép mông và đùi.Tiếng roi vang lên nặng hơn bốn lần trước. Và sau đó... là không gian rơi vào tĩnh lặng đến đáng sợThẩm Tri Tranh không nói. Cũng không động đậy. Mãi mấy giây sau, giọng cô mới bật ra, gần như thì thầm, nhưng rõ ràng:"...Dâm nô... ti tiện, xứng đáng bị đánh."Đôi môi cô khẽ run sau câu nói ấy. Hơi thở đứt đoạnLục Hoa lùi một bước, thu roi lại. Gương mặt đắc ý ngạo nghễ như vừa khắc thêm dấu ấn chiến thắng trên thân xác của kẻ từng là "người cũ" của chủ nhân."Dâm nô đã học được bài học chưa?"Cô ta hỏi, cúi người xuống sát tai Thẩm Tri Tranh, cố tình kéo dài hơi thở lạnh như băng của mình.Thẩm Tri Tranh không trả lời. Không phải vì phản kháng. Mà là... không còn cần thiết.Cô biết, không có lời nào có thể khiến lòng người bên kia mềm xuống nữa.Từ trên ghế, ánh mắt Cảnh Thường Hi vẫn dõi theo, nhưng không ai rõ nàng đang nghĩ gì. Bàn tay nàng đặt trên đùi, khẽ co lại, từng ngón tay siết thành nắm nhỏ.Từ đầu đến cuối, nàng không lên tiếng. Nhưng rõ ràng... ngực nàng cũng đang phập phồng, không vì ham muốn. Mà vì thứ cảm xúc nào đó đang bị dồn nén.Lục Hoa hoàn toàn không cho cơ hội để thở, rất nhanh đã đưa ra yêu cầu tiếp theo."Dâm nô. Quỳ mở chân."Giọng Lục Hoa vang lên lạnh nhạt, xen lẫn thích thú.Thẩm Tri Tranh chậm rãi làm theo. Cô quỳ xuống giữa phòng, đầu hơi cúi, hai đầu gối mở rộng. Hai tay còng vẫn bị giữ sau lưng, nên cô chỉ có thể đan mười ngón lại, vòng ra sau gáy theo đúng mệnh lệnh.Tư thế này đẩy toàn bộ phần đùi trong lộ ra, phần mềm yếu nhất, trắng nhợt ẩn ẩn vệt xanh chuyển vàng, đây rõ ràng là địa phương từ bị đánh qua. Bốp.....Roi đầu tiên quất thẳng vào giữa đùi trái. Cơ co giật tức khắc, để lại vệt đỏ dày nổi bật."Dâm nô ti tiện, xứng đáng bị đánh."Bốp.......Roi thứ hai vào đùi phải, đối xứng. Phản xạ khiến chân cô muốn khép lại, nhưng cô đã ép bản thân giữ nguyên."Dâm nô ti tiện, xứng đáng bị đánh."Bốp....Roi thứ ba đánh chéo lên hai đùi, để lại dấu chữ X đau buốt như vết khắc tội lỗi."Dâm nô ti tiện, xứng đáng bị đánh."Bốp....Roi thứ tư vào sát nếp gấp chân, nơi da mỏng, nhạy cảm, gần gối. Mồ hôi bắt đầu túa ra."Dâm nô ti tiện... xứng đáng bị đánh."Bốp....Roi cuối cùng vào giữa khe đùi, nơi gần nhất với nơi mềm mại mà không ai ngoài Cảnh Thường Hi từng chạm vào."...Dâm nô ti tiện, xứng đáng... bị đánh..."Cảnh Thường Hi lại rót thêm một ly rượu, nàng nhìn những gì đang diễn ra mà cơ mặt nóng lên một tầng...chính mình suýt chút đã lên tiếng ngừng lạiLục Hoa cười lạnh ra lệnh tiếp theo"Ngửa người. Chân chống gối, dang rộng."Thẩm Tri Tranh cử động chậm rãi như một cái bóng. Cô nằm ngửa, hai chân co lại, mở rộng sang hai bên theo hình chữ M, để lộ toàn bộ bụng dưới, từ rốn đến bộ phận non mịn kia mà không che chắn.Lục Hoa bước tới, giơ roi, ánh mắt không giấu được vẻ khoái cảm. Nơi này vẫn còn vét sưng đỏ, chủ nhân xem ra chán ghét dâm nô này đến cực điểmBốp.....Đường roi vắt ngang bụng dưới, chạm sát rốn, để lại một vệt hồng tương đối đậm"Dâm nô ti tiện, xứng đáng bị đánh."Bốp.....Roi thứ hai hạ thấp, quất trúng rìa xương hông, khiến cơ bụng thắt lại."Dâm nô ti tiện, xứng đáng bị đánh."Bốp.....Lục Hoa quất nhẹ chéo sang phía đối diện. Vết roi giao nhau ngay dưới rốn như dấu X"Dâm nô ti tiện, xứng đáng bị đánh."Bốp....Lần này roi trượt qua bên phải, nơi cơ bụng bắt đầu rung vì mệt mỏi."Dâm nô ti tiện... xứng đáng bị đánh..."Bốp ....Roi cuối cùng giáng ngang phần bụng sát địa phương ấy, chạm vào nơi mà chỉ cần thêm một chút... sẽ là lằn ranh giữa trừng phạt và xâm phạm."...Dâm nô ti tiện, xứng đáng bị đánh."Rõ ràng người bị đánh, bị sỉ nhục là Thẩm Tri Tranh là người mà Cảnh Thường Hi căm ghét nhất. Nhưng vì sao nhìn người khác vũ nhục người đó, nàng lại không chịu đượcNgực nàng phập phồng theo mỗi lần Lục Hoa vung tay, theo mỗi lần Thẩm Tri Tranh co rút lại thân thể...Lục Hoa vuốt lại đầu ngọn roi mà cưởi khinh miệt lên tiếng. Cô ta tiến lại tháo khóa còng tay cho Thẩm Tri Tranh để phục vụ cho tư thế hứng phạt tiếp theo"Gục đầu xuống. Hai tay chống lên sàn, mông nâng cao."Thẩm Tri Tranh làm theo như cái máy. Lưng cô cong xuống, vai mở, hai tay gầy đặt thẳng trên mặt sàn. Gáy lộ rõ, tóc rũ sang một bên, từng lằn roi cũ trên vai và lưng như chờ đón thêm dấu mới.Bốp.....Roi vút ngang qua giữa lưng trên. Da thịt nhói lên, nhưng không bật máu, chỉ đỏ rực, đau như kim châm."Dâm nô ti tiện, xứng đáng bị đánh."Bốp....Gáy. Vị trí hiểm, ngay dưới chân tóc. Cô run nhẹ khi roi chạm tới."Dâm nô ti tiện, xứng đáng bị đánh."Bốp....Bên trái vai. Một cú vung đều tay, thẳng thớm như răn dạy."Dâm nô ti tiện, xứng đáng bị đánh."Bốp.....Phía phải lưng, gần bả vai, trúng đúng vùng bầm cũ, dấy lên nỗi đau quen thuộc."Dâm nô ti tiện, xứng đáng bị đánh."Bốp....Cuối cùng, roi vẽ một vòng cung dọc sống lưng, chậm rãi mà không nương tay."...Dâm nô ti tiện, xứng đáng... bị đánh..."Khi Lục Hoa thu roi, trước khi cô ta quay lại với dáng vẻ tươi cười. Cảnh Thường Hi đã kịp thời điều chỉnh tâm trạng, nàng dùng chất giọng lạnh nhạt của mình mà lên tiếng"Bò đến đó. Đến cửa ra vào."Thẩm Tri Tranh chậm rãi nhấc cằm lên, hít một hơi sâu — như đang gom góp chút sức lực cuối cùng sau những trận đòn. Hai đầu gối chống xuống sàn, chân duỗi dài ra sau. Cô chống hai bàn tay lên sàn, từ từ hạ thân mình, cho đến khi toàn bộ trọng lượng cơ thể dồn vào gối và lòng bàn tay. Đầu hơi cúi, mái tóc rũ xuống che nửa gương mặt.Lưng cô cong, bả vai mở rộng, mông nhô cao – một tư thế vừa bất lực, vừa lặng lẽ đến nhục nhã.Cô bắt đầu bò.Mỗi lần đầu gối cọ xuống sàn, da lại siết vào lớp bụi lạnh, nơi cũ mới giao nhau thành cảm giác bỏng rát. Các vết roi ở ngực và bụng dưới căng ra mỗi khi thân thể di chuyển.Cảnh Thường Hi ngồi yên, mắt nàng không hề chớp, dõi theo từng động tác của người kia. Đến khi Thẩm Tri Tranh bò tới sát cửa lớn, nàng lại ra lệnh:"Quỳ sát vào. Mặt úp vào tường. Gối phải dính tường. Ngực áp sát. Hai tay đặt sau gáy."Cảnh Thường Hi nhấc ly rượu lên, không uống, chỉ xoay tròn chất lỏng đỏ thẫm bên trong. Nàng không nhìn Thẩm Tri Tranh nữa.Chỉ hờ hững nói, đủ để mọi người trong phòng nghe rõ"Tiểu Hoa, em đói bụng chưa? Chúng ta vào dùng cơm đi."Giọng nàng mềm mỏng vang lên.Lục Hoa cười khẽ, tiến lại gần, ngoan ngoãn vòng tay ôm lấy cánh tay Cảnh Thường Hi, má khẽ tựa vào vai nàng như thể một con thú cưng vừa hoàn thành xuất sắc buổi huấn luyện."Chủ nhân đích thân hỏi, sao em dám bảo chưa đói chứ."Cảnh Thường Hi không trả lời, chỉ đứng dậy, bàn tay còn lại đặt nhẹ lên eo Lục Hoa, dắt cô ta đi xuyên qua phòng khách. Từng bước như giẫm lên lưng người còn quỳ sau lưng họ. Không ai ngoái đầu nhìn lại.Thẩm Tri Tranh giữ nguyên tư thế, mồ hôi lăn dười từ cổ xuống sóng lưng trần. Tiếng bước đã vang xa nhưng âm thanh giọng nói của Cảnh Thường Hi vẫn điều đặn vang vọng bên tai....Thì có những thứ không phải của mình thì cố gắng cả đời cũng không thể đổi lại một ánh mắt...Căn biệt thự lặng lẽ bao phủ bởi tiếng dao nĩa chạm vào gốm sứ và tiếng rượu vang khẽ sóng sánh trong ly pha lê. Bữa ăn giữa Cảnh Thường Hi và Lục Hoa kéo dài đủ lâu để ngoài kia, đôi gối quỳ sát tường của Thẩm Tri Tranh đã bắt đầu tê dại.Đến khi ánh đèn phòng ăn mờ dần xuống và tiếng bước chân vang trở lại rất nhẹ. Cảnh Thường Hi mới dừng lại ở huyền quang, liếc sang bóng người vẫn còn bất động sát tường.Nàng cất giọng, không cao, không gắt, chỉ đủ rõ ràng"Dâm nô."Thẩm Tri Tranh khẽ động. Cổ tay co nhẹ, như một phản xạ của sự sống còn."Bò vào đây. Thu dọn bát đĩa."Thẩm Tri Tranh chậm rãi quay đầu, xoay người sang một bên để hạ đầu gối, rồi từ từ bò. Mỗi động tác kéo theo tiếng rên mờ từ khớp gối, nhưng cô không phát ra một âm thanh nào.Khi cô bò đến gần bàn ăn, Lục Hoa đã thong thả vươn vai, ngồi tựa vào ghế với vẻ mãn nguyện. Trong hai mươi ba năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên cô ta được ăn uống ngon như vậy.Cảnh Thường Hi vẫn ngồi ngay ngắn ở đầu bàn. Nàng chỉ tay về phần bàn thừa đầy bát đũa, đĩa rau còn dở, nước sốt vương vãi và vài mẩu xương nhỏ."Lau sạch bàn. Sắp bát vào máy rửa chén. Thức ăn còn lại, cho hết vào tô sắt đó."Trên sàn cạnh chân bàn, một chiếc tô sắt cũ được đặt sẵn từ lúc nào.Thẩm Tri Tranh không nói. Cô lặng lẽ đưa tay gom bát đĩa, lau bàn sạch sẽ bằng khăn ẩm. Mỗi động tác vẫn giữ tư thế quỳ, không đứng lên, không gấp gáp, cũng không do dự. Cô gom các phần thức ăn thừa đổ hết vào tô sắt, theo đúng lệnh.Khi Thẩm Tri Tranh sắp xong, nàng nhấc ly rượu còn nửa, đổ toàn bộ phần rượu đỏ còn lại vào tô. Chất lỏng sẫm màu nhuộm lên bề mặt đồ ăn, tạo thành một hỗn hợp lẫn mùi rượu, mỡ và tàn dư bữa ăn."Ăn đi."Thẩm Tri Tranh hơi khựng lại. Nhưng rồi cô quỳ sát xuống hơn, chống hai tay bên thành tô, cúi đầu. Không có thìa. Không có đũa.Cô cúi đầu xuống, đưa miệng trực tiếp chạm vào thành tô.Mùi rượu xộc thẳng vào mũi, đồ ăn lạnh ngắt, lẫn lộn vị tanh mỡ và mặn chát.Cô ăn không phải vì đói. Mà vì... đã quen.Sau vài phút, Lục Hoa bật cười, giọng nhỏ"Cảnh này, nếu quay lại mà treo ở CLB, e là người ta tranh nhau đến học mất thôi."Cảnh Thường Hi không đáp. Chỉ đưa ngón tay vuốt nhẹ viền ly rỗng.Vào thời điểm Thẩm Tri Tranh vẫn cắn răng nuốt xuống những gì mà Cảnh Thường Hi 'thưởng cho' thì âm thanh điện thoại vang lên, chói và sắc, vang vọng trong không gian im lặng.
Tiếng chuông phát ra từ một góc huyền quang, nơi bộ quần áo công sở của Thẩm Tri Tranh bị cởi bỏ và vứt gọn từ sớm. Chiếc điện thoại nằm trong túi quần, màn hình sáng nhấp nháy.Cảnh Thường Hi không nói gì. Nàng đứng dậy, sải bước đến đó.Không vội, không gấp, nhưng từng bước đầy lực đè. Nàng cúi người, rút điện thoại ra, liếc nhìn màn hình.[Lâm Thụy]Nhìn cái tên Lâm Thụy nàng liền nhớ đến dáng dấp người này mang điểm tâm vào văn phòng chủ tịch cho Thẩm Tri Tranh lần đó, trong lòng liền nổi lên cổ khó chịu vô hình. Cảnh Thường Hi cầm điện thoại, vuốt nghe, rồi ấn sát thẳng vào bên tai của Thẩm Tri Tranh từ phía sau.Âm thanh trong máy vang lên rõ ràng khi cuộc gọi được kết nối[Thật xin lỗi vì phiền chị giờ này. Nhưng công xưởng của công ty con Thiệu Thụy bị cháy, lửa lan nhanh đến các hộ dân lân cận, hiện tại lửa được dập nhưng người chịu trách nhiệm của Thiệu Thụy đã trốn đi. Nếu chúng ta không ra mặt giải quyết ngày mai Thẩm thị sẽ là chủ đề của truyền thông.]Giọng nói khẩn cấp, hơi thở dồn dập.Thẩm Tri Tranh muốn nói. Nhưng miệng vẫn còn lấm bẩn, vương vụn cơm và chất rượu mặn. Cô khẽ hít vào, cố gắng phát ra tiếng"Gửi định vị...tôi sẽ đến.."Cảnh Thường Hi rút điện thoại về, cúp máy. Nàng không nói gì.Chỉ cúi xuống, nâng cằm của Thẩm Tri Tranh lên bằng hai ngón tay, như nâng một món đồ sứ đã nứt."Ngươi giây trước đuổi Thẩm Hạo Thần, giây sau công ty con liền phản. Ta ở đây xem ngươi làm sao thu xếp hỗn độn này?"Giọng Cảnh Thường Hi mang theo một tầng trào phúng nhẹ. Nàng không phải người làm kinh doanh, nhưng nàng hiểu được đứng trước những lão cáo già ở Thẩm gia mà Thẩm Tri Tranh có thể an ổn ngồi ghế chủ tịch bốn năm qua thì người này không phải tay mơ.Chỉ là nàng khi nhận được tin Thẩm Hạo Thần bị đuổi cũng là mơ hồ hoảng sợ. Làm việc quyết tiệt như vậy không nghĩ đến hậu quả sao? Hay là cho rằng Cảnh gia sẽ vô điều kiện mà hậu thuẫn..."Đã có tính toán."Lời này nói ra khiến Cảnh Thường Hi thoáng cười mà Lục Hoa bên cạnh hoàn toàn ngơ ngẩn. Người mà cô ta vừa xem như thú vật rốt cuộc là đại nhân vật nào ngoài xã hội? Cô ta nhớ đến lời của Cảnh Thường Hi..'Tuyệt đối không hé nữa lời về những gì được thấy...' Cảnh Thường Hi thoáng cười, tay nàng khe vương ra lau vột vết rượu dính bên môi của kẻ đang quỳ."Tốt. Ngươi có thể rời đi...."Thẩm Tri Tranh đứng dậy. Không ai đỡ. Cũng không cần ai đỡ.Bước chân không loạng choạng, nhưng rõ ràng từng khớp xương đều đang chống lại chuyển động.Trong phòng tắm, nước nóng chảy xuống thân thể đầy lằn roi. Mỗi vết đỏ tiếp xúc với hơi nước lại nhói lên từng đợt. Nhưng Thẩm Tri Tranh không hề bật ra một tiếng rên. Cô đứng yên, mặc cho nước chảy tràn qua bờ vai, gáy và cột sống.Mười phút sau, tiếng nước tắt. Hơi nóng tan dần trong làn hơi trắng mỏng.Cô bước ra.Trên người, là một chiếc quần âu dáng suông màu trắng ngà, ống đứng, ôm vừa vặn lấy đôi chân dài thẳng tắp. Áo sơ mi lụa màu vàng sữa, mềm mại, không hoa văn, được sơ vin gọn gàng phần vạt trước vào quần, vạt sau buông nhẹ đến hông. Bên ngoài, cardigan mỏng màu nâu nhạt được khoác lên đúng độ, không quá trịnh trọng như blazer, nhưng đủ để che phủ hoàn hảo từng vết roi nơi lưng, vai và tay.Tóc cô đã được sấy khô, buộc thấp sau gáy bằng một sợi dây lụa nhỏ cùng tông màu áo. Đôi môi lau sạch, không tô son, chỉ còn nhạt màu máu cũ.Và ánh mắt... Vẫn là ánh mắt đó. Thẳng. Đen nhánh. Tĩnh như mặt nước trong ly thủy tinh.Khi cô bước ngang qua phòng khách, Lục Hoa vừa định mở miệng, đã khựng lại.
Trong ánh nhìn của người phụ nữ ấy, không còn một chút tàn dư của "dâm nô" ban nãy.Cảnh Thường Hi ngồi ở sofa, ánh mắt nâng lên đúng lúc. Ly rượu đã cạn, trên tay nàng chỉ còn phần thân ly mát lạnh. Ánh mắt hai người chạm nhau. Cảnh Thường Hi nhớ đến cuộc gọi của rồi của Cảnh ba mà lên tiếng"Cảnh lão gia đánh tiếng. Cuộc họp cổ đông, ngươi cần gì có thể nói với ông ấy."Thẩm Tri Tranh cười nhạt, cô không trả lời chỉ khẽ gật đầu thay lời chào. Đứng ở tủ giày cô lấy ra một đôi thể thao màu trắng và đi vào. Trước khi cánh cửa mở ra, cô vẫn hướng Cảnh Thường Hi lên tiếng"Tôi có thể không về đêm nay."Sau đó, cánh cửa liền đóng lại nhanh chóngCảnh Thường Hi không lên tiếng nhưng Lục Hoa lại mon men đến gần nàng mà thấp giọng"Chủ nhân, dâm nô cũng có thể ra ngoài vào giờ này sao?"Cô ta lần nữa muốn rút sát vào người Cảnh Thường Hi như lại bị người bên cạnh lạnh lùng hất ra"Không có Thẩm Tri Tranh, cô không được phép lại gần tôi. Còn có hai tiếng dâm nô chỉ khi có tôi cô mới được phép gọi. Ngoài ra, tôi nghe thấy cô ngông cuồng thì một trong số những người thân của cô sẽ chịu thiệt."Nang dừng lại một chút mà liếc sắt như dao"Cô ấy có thể ra ngoài, có thể về muộn, còn cô...chỉ có thể ở đây. Một bước chân rời khỏi thì xem tôi chặt chân cô như thế nào? Đừng quên tôi không có sự nhân từ dành cho người tôi chán ghét."Lục Hoa cứng người. Câu "chặt chân" vang lên không lớn, nhưng lạnh đến rợn sống lưng. Cô ta lùi lại một bước, ánh mắt mất đi mười phần khí sắc."Tôi biết rồi, chủ nhân..."Cảnh Thường Hi không nhìn. Nàng chỉ đặt ly rượu rỗng lên bàn, đứng dậy, bước về phía cầu thang, từng bước chậm rãi như thể đang đi trong mê cung của chính mình. Khi nàng đi ngang qua vị trí Lục Hoa, chỉ khẽ phất tay áo, không phải đánh, nhưng còn đau hơn một cái tát."Cô có đầu thai chuyển kiếp cũng không thể so với cô ấy. Đừng vọng tưởng."Lục Hoa cúi đầu thật thấp. Không dám thở mạnh. Đến khi bóng dáng Cảnh Thường Hi biến mất ở đầu cầu thang, cô ta mới đứng thẳng dậy, ngửa đầu nhìn lên trần nhà, sống mũi khẽ run. Trong mắt là một thứ gì đó không cam lòng và một đôi mắt đầy tính toán.Tiếng bánh xe cứu hỏa bị mòn kéo lê trên mặt đường trải đá, xen giữa là âm thanh cộc cằn của các nhân viên dập lửa vẫn đang thu dọn hiện trường.Khói âm ỉ vẫn còn vương mùi khét trong không khí, từng mảng tro đen rơi lả tả trong đêmXưởng gia công vật liệu của công ty con Thiệu Thụy nằm chênh vênh ở vùng ngoại ô, sát bên là khu nhà kính trồng rau thủy canh của dân địa phương.Không phải khu dân cư, không có thiệt hại về người, nhưng vài mái nhà kính bị bén lửa cháy xém, hệ thống giàn nước hư hỏng khiến mấy luống rau héo rũ, mất trắng.Một đám người tụ tập trước cổng nhà xưởng: Vài hộ dân mang khẩu trang, tay cầm vòi nước, vài người lớn tiếng mắng nhiếc, một số quay livestream, chĩa điện thoại về phía logo "Thiệu Thụy - Chi nhánh Thẩm Thị" in đậm trên bức tường rào vừa bị cháy đen một góc."Xưởng của các người cháy lan sang bên nhà kính! Ai đền cho tôi đây?""Cháy ban đêm, lửa bén tí nữa thì nổ bình gas rồi! Trồng rau giờ mất sạch!""Tôi trồng dưa hấu, vừa mới ra trái non, bây giờ mất điện, mất nước, hư hết!"Tiếng chửi đổ lên đầu một anh nhân viên trẻ tuổi đang cầm sổ ghi chép. Anh ta lắp bắp"Tôi... tôi chỉ là phụ trách ca đêm. Người chịu trách nhiệm... chưa đến..."Cùng lúc ấy, giữa ồn ào giữa nhân viên trực đêm và người dân chiếc Maybach S680 chậm rãi đổ lại bên đường. Thẩm Tri Tranh mở cửa bước xuống, tầm mắt nàng quét qua cục diện trước mặt mà có chút trầm giọng.Lâm Thụy từ bên kia làm việc cùng người của sở cứu hỏa liền trong thấy sếp mình mà chạy đến"Thẩm tông. Không liên lạc được với giám độc Thiệu của sản xuất Thiệu Thụy"Thẩm Tri Tranh hơi nghiêng mặt, mắt khẽ nhíu."Lúc xảy ra cháy, không có người giám sát tại chỗ?""Không, chỉ có tổ bảo vệ và một số công nhân kiểm kê ca khuya. Nhưng người ký duyệt trách nhiệm phòng cháy là giám đốc Thiệu."Thẩm Tri Tranh không đổi sắc mặt. Cô chỉ khẽ hạ giọng"Cánh truyền thông khi nào sẽ đến?"Lâm Thụy lập tức nhìn đồng hồ treo trên cổ tay mà lên tiếng"Mười phút nữa sẽ đến."Thẩm Tri Tranh không nói. Bước chân cô tiến thẳng vào chiếc điện thoại đang ở chế độ livestream mà cất giọng"Tôi là Thẩm Tri Tranh, tổng tài hiện tại của Thẩm thị. Sự việc của Thiệu Thụy tôi ở đây cúi đầu với các vị."Cô khom người. Sự xuất hiện của Thẩm Tri Tranh trong livestream của người đàn ông lập tức khiến lời chửi bới trên mạng như gió đổi chiều"Người chịu trách nhiệm hiện tại của Thiệu Thụy đã trốn. Chúng tôi đang liên lạc, nhưng mọi người yên tâm toàn bộ hệ quả Thẩm thị sẽ cam kết khắc phục."Nàng khom người một lần nữa. Cúi đầu trước dân chúng. Không lời đính chính, không bao biện.Một giọng phóng viên vang lên sau lưng"Thẩm tổng. Thiệu Thụy tuy là công ty con nhưng từng được biết đến là công ty duy nhất được phó tổng Thẩm Họa Thần ký xác nhận thành lập. Việc này liệu có liên quan đến nội bộ Thẩm thị hay không? Khi bà phó tổng vửa bị cắt chức cách đây không lâu?"Không khí lập tức xao động. Ống kính máy quay lia thẳng về phía người phụ nữ đang đứng giữa vùng tro tàn, sau lưng là tàn tích nhà kính cháy xém, trước mặt là truyền thông như hổ đói ngửi thấy máu.Nhưng Thẩm Tri Tranh không hề nhíu mày.Cô khẽ xoay người. Ánh đèn từ camera chiếu vào khiến bóng của cô đổ dài xuống nền xi măng ẩm khói, kéo theo một sự im lặng lạnh buốt."Câu hỏi hay,"Giọng cô bình tĩnh, từng chữ rõ ràng, không một gợn run."Nhưng sai."Cô bước một bước về phía phóng viên vừa hỏi, mắt không rời người kia."Thứ nhất, Thiệu Thụy được ký thành lập bởi phó tổng Thẩm Hạo Thần dưới sự ủy quyền bằng văn bản từ chủ tịch Thẩm thị – tức tôi. Quy trình minh bạch, pháp lý đầy đủ, có thể kiểm tra tại phòng pháp chế nội bộ bất kỳ lúc nào.""Thứ hai, việc kho xưởng bị cháy hoàn toàn không liên quan đến nội bộ Thẩm gia. Phóng viên báo Nhân Dân, cô hãy xem lại cách đặt câu hỏi với tôi."Cô dừng lại một giây, liếc xuống dòng livestream đang hiển thị trên màn hình máy quay gần đó – những từ khóa "nội bộ đấu đá", "anh em tương tàn", "giấu lửa sau lưng" bắt đầu xuất hiện lác đác.Rồi, Thẩm Tri Tranh thả một câu như chém xuống"Phó tổng bị cắt chức là thông qua hội đồng quản trị đồng ý bãi bỏ. Không có chuyện nội bộ xâu xé lẫn nhau. Thẩm thị phát triển đến ngày hôm nay là thành quả của nhiều người. Không phải của một mình tôi hay Thẩm Hạo Thần."Một khoảng yên. Rồi vài phóng viên cúi đầu kiểm tra sổ ghi chú. Người dân quay livestream cũng im tiếng. Chỉ còn tiếng còi cứu hỏa vang lên từ xa, lạnh như kim loại rạch vào sương đêm.Lâm Thụy cầm điện thoại vẫn đang hiển thị tin nhắn từ Thẩm Tri Tranh trước khi truyền thông đến : 'Kín đáo đề cập đến Thẩm Hạo Thần' . Cô theo làm thư ký đã mấy năm dĩ nhiên có thể hiểu được Thẩm tổng đang đứng bên kia làm việc cỡ nào sắc lạnh. Một công xưởng cháy cũng chỉ là bàn đạp để quét sạch tàn dư của Thẩm Hạo Thần mà thôi.Sóng gió chính là bắt đầu rồi.Sau khi trả lời báo chí, Thẩm Tri Tranh cúi đầu thêm một lần nữa với người dân – không để ai bắt lỗi về thái độ.Rồi cô xoay người, bước về phía chiếc Maybach đen đỗ ở rìa đường. Lâm Thụy lặng lẽ đi sau, gương mặt kín đáo, không nói một lời. Khi cánh cửa đóng lại, không khí cách âm hoàn toàn bao trùm không gian bên trong.Một giây sau, điện thoại nội bộ trên xe rung nhẹ.Thẩm Tri Tranh nhìn lướt qua màn hình — Cảnh lão gia.Cô nhấn nghe, không bật loa ngoài.[Mượn đao giết người, sử dụng rất tốt.]Giọng người đàn ông ở đầu dây kia trầm thấp, già cỗi nhưng không hề mất đi độ sắc bén[Và rất đúng lúc. Lạnh và sắt, rất tốt Tri Tranh]Thẩm Tri Tranh tựa nhẹ đầu vào ghế da, ánh nhìn hướng ra cửa kính mờ hơi nước"Cảnh bá bá quá khen. Con chỉ làm việc nên làm"Cảnh lão gia bật ra một tiếng cười khàn[Ta chờ con vào đại hội cổ đông sắp tới.]Thẩm Tri Tranh khẽ nhắm mắt lên tiếng"Cảnh bá bá yên tâm. Con đã chuẩn bị ổn thỏa."==============Một chương siêu dài cho mùa nghỉ đông sắp đến.
Nàng đưa đến bên miệng Lục Hoa, giọng nhẹ như hơi thở"Làm tốt lắm tiểu Hoa của ta. Há miệng, chủ nhân đút cho em ăn."Lục Hoa ngoan ngoãn há miệng, môi chạm khẽ đầu ngón tay của người đối diện.
Cảnh Thường Hi rút tay lại, cười nhẹ. Ánh mắt nàng dịu xuống, như thể trước mắt không phải là người nàng vừa mua về, mà là một con mèo nhỏ đang được chiều chuộng, tựa như nàng đã nuôi nấng trong nhiều năm.Nàng rót rượu vang vào ly của Lục Hoa, đưa tận tay, tay còn lại vuốt nhẹ sợi tóc rủ xuống xương quai xanh của cô gái"Đúng là rất ngoan ngoãn. Khiến ta muốn sủng em thật nhiều."Từng hành động, từng ánh nhìn, từng cử chỉ sủng ái, đều rơi hết vào đôi mắt của người đang quỳ trần trụi trên nền đá.Thẩm Tri Tranh không thể không thấy. Nhưng cô không chịu được nữa mà khẽ quay đầu đi.Chỉ để giữ lại cho mình một mảnh kiêu hãnh cuối cùng, không phải nhìn thấy người mình yêu đang vuốt ve người khác trước mặt."Dâm nô."Giọng Cảnh Thường Hi cất lên. Nhẹ. Nhưng lạnh như băng. Thẩm Tri Tranh hơi khựng lại."Ai cho phép ngươi quay đi?"Thẩm Tri Tranh không trả lời."Ánh nhìn của chủ nhân và tiểu chủ nhân... cũng dám tránh?"Nàng đưa tay ra hiệu."Tiểu Hoa. Lấy đôi dép lê cạnh ghế. Mỗi bên ngực, đánh năm roi. Đánh mạnh. Dâm nô không đau, em sẽ là người bị phạt"Lục Hoa hơi khựng, rồi lập tức đứng dậy. Cô ta bước tới, cầm lấy đôi dép lê mềm bằng da thứ mà bình thường chỉ để đi quanh biệt thự. Nhưng hôm nay... thứ ấy là công cụ trừng phạt. Là cái tát của quyền lực mới lên ký ức cũ.Lục Hoa bước tới, đứng trước Thẩm Tri Tranh, cô ta cười khinh ra mặt"Dâm nô."Thẩm Tri Tranh không động đậy.Bốp...Một cái đánh nảy lên đầu ngực trái. Lực mạnh cùng với kẹp khiến toàn bộ cảm giác đau dồn vào một điểm.Bốp...bốp...bốp...bốp...Bên phải. Rồi trái. Rồi phải. Rồi trái.Mỗi cú đánh, vùng da trước ngực đã ửng đỏ, sưng cao, kẹp rung lên, máu dồn căng.Mỗi cú đánh, là một lần tim trong lồng ngực thắt lại không vì đau, mà vì nhục.Cảnh Thường Hi đưa ly rượu lên môi, nhấp một ngụm nhỏ, ánh mắt không hề chớp."Từ nay, ngươi phải học cách nhìn thẳng vào sự thật. Sự thật là ta có thể dịu dàng với cả thế giới, trừ dâm tiện như ngươi."Năm roi trái – năm roi phải. Tổng cộng mười cú đánh bằng dép, nhưng vì lực đánh đúng vào nơi bị kẹp, nên từng cú như xé toạc mạch máu.Ngực Thẩm Tri Tranh bắt đầu rướm máu. Một vài giọt nhỏ, thấm qua viền kim loại lạnh.Toàn bộ cơ thể cô run lên trong vài giây. Không vì sợ mà vì cơ bắp co giật do quá nhiều điểm đau trùng lên nhau.Cảnh Thường Hi thu ánh nhìn lại. Nàng đặt ly rượu lên bàn, nhẹ đến mức không phát ra tiếng. Rồi nàng cất giọng, không hề dao động"Dâm nô.""Cảm ơn Tiểu Hoa đi. Vì đã thay chủ nhân dạy dỗ ngươi đúng lúc."Một tia nhói chạy thẳng qua xương lồng ngực cô, không phải vì vết thương, mà vì ba chữ: 'thay chủ nhân'.Thẩm Tri Tranh khựng lại một giây. Rồi, giọng cô khàn như đá cọ trên kính"...Cảm... ơn... tiểu... chủ nhân."Mỗi chữ nói ra, là một phần linh hồn bị xé khỏi cơ thể. Lục Hoa mỉm cười, đưa tay siết lấy khớp hàm của kẻ đang quỳ mà cười lạnh"Ngoan."Cả hai đều không biết, người tưởng chừng như đang hưởng thụ 'vở kịch thị uy' này là Cảnh Thường Hi lại đang chậm rãi siết chặt bàn tay."Tiểu Hoa.."Nàng thấp giọng lên tiếng, bàn tay khẽ vương ra như kêu gọi. "Ở CLB thường có những trò huấn luyện thú cưng hư hỏng nào thú vị. Em biểu diễn cho ta xem đi.""Vâng chủ nhân. Chúng ta có thể thử trò này...."Lục Hoa rỉ vào tai Cảnh Thường Hi những lời thì thầm, cô ta càng không quên thể hiện sự thân mật của mình và chủ nhân vừa nhận. Sau khi nhận được cái gật đầu của Cảnh Thường Hi, nụ cười của cô ta càng trở nên cao ngạo"Dâm nô. Bò đến đây."Giọng Lục Hoa vang lên không cao, không gắt. Nhưng sắc bén như móng tay cào vào mặt kính im lặng.Thẩm Tri Tranh khựng lại. Ngực vẫn còn bị kẹp, máu loang lấm tấm. Đầu gối đỏ ửng vì đá bụi. Còng sau lưng siết chặt khiến vai cô run nhẹ vì mỏi.Cô không nhìn Lục Hoa. Ánh mắt chỉ lướt thoáng về phía Cảnh Thường Hi... người vẫn đang ngồi, ánh sáng rọi lên gò má, yên lặng như không.Không một ánh nhìn nào dành cho cô....có những thứ...chẳng lẽ phải buông bỏ thật sao?Cô cúi đầu. Cả thân thể dồn xuống nền. Hai tay bị còng sau lưng hoàn toàn không thể chịu lực. Thẩm Tri Tranh chỉ có thể trườn bò về phía trước như một động vật bò sát đang cố gắng vùng vẫy mà thôi.Lưng cong xuống, ngực bị kẹp ép sát sàn. Mỗi động tác chỉ có thể nhờ vào đầu gối vẫn đang bám những mảnh đá bụi li ti, cả khớp gối đỏ bầm chi chit, hai đầu vai đẩy về phía trước, ép cho thân thể nhích từng bước như loài bò sát. Mỗi lần dịch chuyển là hai chiếc kẹp trước ngực cắm sâu thêm một tấc, gần như siết chặt lấy sợi dây thân kinh đau đớn, mồ hôi lạnh vương đầy trên trán của Thẩm Tri Tranh.Lục Hoa nhìn từ trên xuống, ánh mắt đắc thắng không che giấu."Em hiểu rồi...Chủ nhân giữ lại gương mặt của dâm nô là để chiêm ngưỡng lúc như thế này, phải không?"Cảnh Thường Hi không đáp. Nàng vẫn ngồi, một tay chống cằm, một tay đặt trên thành ghế, ánh mắt lạnh lẽo như mặt nước đầu đông. Nhưng... móng tay đã cắm sâu vào làn da tay mịn màng.Lục Hoa nghiêng đầu, cười mảnh, rồi xoay người trở lại đối diện với Thẩm Tri Tranh, người giờ đây đã bò đến trước chân cô."Thật sự mà nói...hiện tại nhìn ngươi rất thảm. Thẩn thể thảm, tự tôn cũng thảm."Thẩm Tri Tranh vẫn giữ đầu cúi. Một vệt tóc rũ xuống trán, che khuất một bên mắt, như che đi ánh nhìn lạnh lẽo vô tâm của người kia..."Ngươi dám tránh ánh mắt tiểu chủ nhân nữa?"Lục Hoa nhấc chân đạp lên đỉnh đầu của Thẩm Tri Tranh mà ấn sát xuống sàn.Cảnh Thường Hi vẫn không lên tiếng. Nhưng là nàng vờ như nhắm mắt để che đi cảm xúc hỗn độn hiện tại. Hít mạnh một hơi để không phải xao động, Cảnh Thường Hi chậm rãi lên tiếng"Ở CLB những tiện nô dám dùng ánh mắt trần trụi nhìn vào chủ nhân thì sẽ bị phạt như thế nào?"Chân Lục Hoa vẫn không nhấc khỏi đỉnh đầu kẻ đang chật vật dưới sàn. Cô ta không cần một giây suy nghĩ mà cất lên chất giọng mềm mại của mình"Hư như vậy phải phạt đánh hai mươi roi vào năm vị trí nhạy cảm. Đồng thời mỗi roi phải tự nói bản thân là tiện nô hư hỏng. Chủ nhân người có muốn em dạy bảo dâm nô này hay không?"Cảnh Thường Hi mở mắt. Trong giây lát, ánh nhìn nàng trượt qua chân Lục Hoa, dừng lại nơi đỉnh đầu Thẩm Tri Tranh đang bị đạp xuống. Mái tóc dài rũ qua một bên, dính bết mồ hôi và cả bụi đất của một ngày làm việc căng thẳng... Nàng khẽ nhếch môi phất tay"Được. Cứ thoải mái. Nhưng lưu ý an toàn. Ta không muốn mang người đến bệnh viện nếu có chấn thương quá nặng""Vâng thưa chủ nhân"Lục Hoa xoay người, lấy từ chiếc hộp da cạnh sofa ra một roi mây dài khoảng nửa cánh tay, thân roi mềm, đầu roi đã được bọc nhám bằng cao su non, rõ ràng là dụng cụ huấn luyện dành riêng cho những tiện nô không ngoan ngoãn.Cô tư bước đến cạnh Thẩm Tri Tranh, dùng chân mà lật ngữa người cô ra sàn. Cô ta đồng thời gom người tháo lấy hai chiếc kẹp đang tàn phá dây thần kinh đau đớn của Thẩm Tri Tranh"Kẹp nữa...đầu ti ngươi sẽ đứt mất."Giọng Lục Hoa vờ dịu dàng, nhưng ánh mắt không có lấy một tia thương xót. Ngực Thẩm Tri Tranh co rút khi máu dồn trở lại. Làn da ở đầu nhũ sưng đỏ, cương cứng và tím tái, chỉ nhìn cũng cảm thấy đau đớn cỡ nào nếu chạm vào.Lục Hoa quay roi trong tay, thong thả nói"Dâm nô quỳ yên. Mỗi roi tự nói – Dâm nô ti tiện, xứng đáng bị đánh"Cảnh Thường Hi không lên tiếng. Nàng ngồi tựa lưng vào ghế, ánh mắt vẫn đặt lên người đang chật vật mà trở vê từ thế quỳ yên kia. Bốp...Roi thứ nhất quất xuống vắt ngang hai bầu ngực vốn vẫn còn vô vàng tàn tích từng những trận đòn cũ. Đường roi mềm nhưng lực không nhẹ, lập tức để lại một lằn đỏ rực uốn cong ngang hai đỉnh nhũ hoa đã sưng đỏ kiaThẩm Tri Tranh khẽ thở ra, lồng ngực căng lên, đôi mắt cụp xuống như thể đang nuốt lấy cơn sóng ngầm dưới da thịt."Dâm nô ti tiện, xứng đáng bị đánh."Giọng cô khàn, nhưng từng chữ rõ ràng, như tự xé từ tôn nghiêm cuối cùng.Bốp...bốp...Hai roi tiếp theo Lục Hoa đánh chệch lên lằn đỏ trước đó một khoảng vừa phải. Mỗi lằn roi đánh qua đều khiến đỉnh nhũ hoa càng thêm cương cứng, sưng phồng lên"Dâm nô ti tiện, xứng đáng bị đánh."Bốp...bốp...Hai roi cuối, Thẩm Tri Tranh có chút chao đảo không thể quỳ yên. Lực của Lục Hoa so với Cảnh Thường Hi cường đại hơn rất nhiều..."Dâm.... nô ti tiện, xứng đáng ....bị đánh."Lục Hoa thu lại roi mây, cô ta nhưng kẻ chiến thắng từ chiến trường trở về, vẻ mặt cực kỳ đắc ý.Cảnh Thường Hi hoàn toàn không nói gì, chỉ lặng yên ngồi đó như một vị khán giả trung thành cho vở kịch đầy giẫm nát từng mãnh tàn tích này."Giờ thì sấp người. Hai tay đặt sau ót. Năm roi tiếp sẽ đánh mông dâm nô."Thẩm Tri Tranh không phản ứng ngay. Một nhịp chậm. Rồi hai vai gầy khẽ động. Cô từ từ chống đầu gối, lật người sấp xuống sàn.Hai tay bị còng vẫn còn sau lưng, nên không thể đưa ra sau ót như Lục Hoa ra lệnh. Nhưng cô không biện minh, chỉ nghiêng đầu sang một bên, để gò má chạm vào sàn lạnh.Sống lưng cong theo đường lằn, xương bả vai nhô cao, mông trần khẽ nâng lên dùng đầu gối làm điểm tựa, phơi bày trọn vẹn dáng hình của một con dâm nô thuần phục, như thể sẵn sàng hứng chịu bất kỳ hình phạt nàoCảnh tượng ấy khiến ánh mắt Lục Hoa càng thêm sáng rực. Cô ta nhấc roi lên, tay khẽ lật qua thân roi như thử độ dẻo lần cuối.Bốp....Roi đầu tiên giáng thẳng vào bên mông trái. Tiếng roi không quá vang, nhưng lực rất đều. Da thịt nẩy lên rồi lập tức ửng đỏ chồng lên những lằn tím thẫm, có một vài chỗ đã chuyển vàng"Dâm nô ti tiện, xứng đáng bị đánh."Giọng Thẩm Tri Tranh khẽ vang, bị đè nén bởi cơn đau mới ùa tới.Bốp.....Roi thứ hai lệch một chút về đùi sau. Nơi đó là nơi nối tiếp phần mềm yếu nhất. Một lằn đỏ mới chồng lên dấu bầm cũ chưa kịp tan."Dâm nô ti tiện, xứng đáng bị đánh."Bốp .....Roi thứ ba vung xuống bên mông phải, lần này hơi nghiêng, để đường roi kéo dài xuống khe hông, sát với phần xương chậu.Thân thể Thẩm Tri Tranh khẽ run, nhưng không rên. Mồ hôi lấm tấm nhỏ xuống sàn từ trán và thái dương."Dâm nô ti tiện... xứng đáng bị đánh."Bốp....Roi thứ tư trúng vào đúng vị trí roi thứ nhất, lần này hơi mạnh tay hơn, khiến làn da ửng đỏ lập tức sẫm lại thành tím. Vệt da dội lại theo quán tính, khiến cả bắp đùi cũng giật khẽ."Dâm nô ti tiện... xứng đáng... bị đánh..."Bốp....Roi cuối cùng. Lục Hoa dừng một giây ngắn trước khi vung. Tay cô ta xoay nhẹ cổ tay, khiến đường roi vẽ nên một vòng cong sát mép mông và đùi.Tiếng roi vang lên nặng hơn bốn lần trước. Và sau đó... là không gian rơi vào tĩnh lặng đến đáng sợThẩm Tri Tranh không nói. Cũng không động đậy. Mãi mấy giây sau, giọng cô mới bật ra, gần như thì thầm, nhưng rõ ràng:"...Dâm nô... ti tiện, xứng đáng bị đánh."Đôi môi cô khẽ run sau câu nói ấy. Hơi thở đứt đoạnLục Hoa lùi một bước, thu roi lại. Gương mặt đắc ý ngạo nghễ như vừa khắc thêm dấu ấn chiến thắng trên thân xác của kẻ từng là "người cũ" của chủ nhân."Dâm nô đã học được bài học chưa?"Cô ta hỏi, cúi người xuống sát tai Thẩm Tri Tranh, cố tình kéo dài hơi thở lạnh như băng của mình.Thẩm Tri Tranh không trả lời. Không phải vì phản kháng. Mà là... không còn cần thiết.Cô biết, không có lời nào có thể khiến lòng người bên kia mềm xuống nữa.Từ trên ghế, ánh mắt Cảnh Thường Hi vẫn dõi theo, nhưng không ai rõ nàng đang nghĩ gì. Bàn tay nàng đặt trên đùi, khẽ co lại, từng ngón tay siết thành nắm nhỏ.Từ đầu đến cuối, nàng không lên tiếng. Nhưng rõ ràng... ngực nàng cũng đang phập phồng, không vì ham muốn. Mà vì thứ cảm xúc nào đó đang bị dồn nén.Lục Hoa hoàn toàn không cho cơ hội để thở, rất nhanh đã đưa ra yêu cầu tiếp theo."Dâm nô. Quỳ mở chân."Giọng Lục Hoa vang lên lạnh nhạt, xen lẫn thích thú.Thẩm Tri Tranh chậm rãi làm theo. Cô quỳ xuống giữa phòng, đầu hơi cúi, hai đầu gối mở rộng. Hai tay còng vẫn bị giữ sau lưng, nên cô chỉ có thể đan mười ngón lại, vòng ra sau gáy theo đúng mệnh lệnh.Tư thế này đẩy toàn bộ phần đùi trong lộ ra, phần mềm yếu nhất, trắng nhợt ẩn ẩn vệt xanh chuyển vàng, đây rõ ràng là địa phương từ bị đánh qua. Bốp.....Roi đầu tiên quất thẳng vào giữa đùi trái. Cơ co giật tức khắc, để lại vệt đỏ dày nổi bật."Dâm nô ti tiện, xứng đáng bị đánh."Bốp.......Roi thứ hai vào đùi phải, đối xứng. Phản xạ khiến chân cô muốn khép lại, nhưng cô đã ép bản thân giữ nguyên."Dâm nô ti tiện, xứng đáng bị đánh."Bốp....Roi thứ ba đánh chéo lên hai đùi, để lại dấu chữ X đau buốt như vết khắc tội lỗi."Dâm nô ti tiện, xứng đáng bị đánh."Bốp....Roi thứ tư vào sát nếp gấp chân, nơi da mỏng, nhạy cảm, gần gối. Mồ hôi bắt đầu túa ra."Dâm nô ti tiện... xứng đáng bị đánh."Bốp....Roi cuối cùng vào giữa khe đùi, nơi gần nhất với nơi mềm mại mà không ai ngoài Cảnh Thường Hi từng chạm vào."...Dâm nô ti tiện, xứng đáng... bị đánh..."Cảnh Thường Hi lại rót thêm một ly rượu, nàng nhìn những gì đang diễn ra mà cơ mặt nóng lên một tầng...chính mình suýt chút đã lên tiếng ngừng lạiLục Hoa cười lạnh ra lệnh tiếp theo"Ngửa người. Chân chống gối, dang rộng."Thẩm Tri Tranh cử động chậm rãi như một cái bóng. Cô nằm ngửa, hai chân co lại, mở rộng sang hai bên theo hình chữ M, để lộ toàn bộ bụng dưới, từ rốn đến bộ phận non mịn kia mà không che chắn.Lục Hoa bước tới, giơ roi, ánh mắt không giấu được vẻ khoái cảm. Nơi này vẫn còn vét sưng đỏ, chủ nhân xem ra chán ghét dâm nô này đến cực điểmBốp.....Đường roi vắt ngang bụng dưới, chạm sát rốn, để lại một vệt hồng tương đối đậm"Dâm nô ti tiện, xứng đáng bị đánh."Bốp.....Roi thứ hai hạ thấp, quất trúng rìa xương hông, khiến cơ bụng thắt lại."Dâm nô ti tiện, xứng đáng bị đánh."Bốp.....Lục Hoa quất nhẹ chéo sang phía đối diện. Vết roi giao nhau ngay dưới rốn như dấu X"Dâm nô ti tiện, xứng đáng bị đánh."Bốp....Lần này roi trượt qua bên phải, nơi cơ bụng bắt đầu rung vì mệt mỏi."Dâm nô ti tiện... xứng đáng bị đánh..."Bốp ....Roi cuối cùng giáng ngang phần bụng sát địa phương ấy, chạm vào nơi mà chỉ cần thêm một chút... sẽ là lằn ranh giữa trừng phạt và xâm phạm."...Dâm nô ti tiện, xứng đáng bị đánh."Rõ ràng người bị đánh, bị sỉ nhục là Thẩm Tri Tranh là người mà Cảnh Thường Hi căm ghét nhất. Nhưng vì sao nhìn người khác vũ nhục người đó, nàng lại không chịu đượcNgực nàng phập phồng theo mỗi lần Lục Hoa vung tay, theo mỗi lần Thẩm Tri Tranh co rút lại thân thể...Lục Hoa vuốt lại đầu ngọn roi mà cưởi khinh miệt lên tiếng. Cô ta tiến lại tháo khóa còng tay cho Thẩm Tri Tranh để phục vụ cho tư thế hứng phạt tiếp theo"Gục đầu xuống. Hai tay chống lên sàn, mông nâng cao."Thẩm Tri Tranh làm theo như cái máy. Lưng cô cong xuống, vai mở, hai tay gầy đặt thẳng trên mặt sàn. Gáy lộ rõ, tóc rũ sang một bên, từng lằn roi cũ trên vai và lưng như chờ đón thêm dấu mới.Bốp.....Roi vút ngang qua giữa lưng trên. Da thịt nhói lên, nhưng không bật máu, chỉ đỏ rực, đau như kim châm."Dâm nô ti tiện, xứng đáng bị đánh."Bốp....Gáy. Vị trí hiểm, ngay dưới chân tóc. Cô run nhẹ khi roi chạm tới."Dâm nô ti tiện, xứng đáng bị đánh."Bốp....Bên trái vai. Một cú vung đều tay, thẳng thớm như răn dạy."Dâm nô ti tiện, xứng đáng bị đánh."Bốp.....Phía phải lưng, gần bả vai, trúng đúng vùng bầm cũ, dấy lên nỗi đau quen thuộc."Dâm nô ti tiện, xứng đáng bị đánh."Bốp....Cuối cùng, roi vẽ một vòng cung dọc sống lưng, chậm rãi mà không nương tay."...Dâm nô ti tiện, xứng đáng... bị đánh..."Khi Lục Hoa thu roi, trước khi cô ta quay lại với dáng vẻ tươi cười. Cảnh Thường Hi đã kịp thời điều chỉnh tâm trạng, nàng dùng chất giọng lạnh nhạt của mình mà lên tiếng"Bò đến đó. Đến cửa ra vào."Thẩm Tri Tranh chậm rãi nhấc cằm lên, hít một hơi sâu — như đang gom góp chút sức lực cuối cùng sau những trận đòn. Hai đầu gối chống xuống sàn, chân duỗi dài ra sau. Cô chống hai bàn tay lên sàn, từ từ hạ thân mình, cho đến khi toàn bộ trọng lượng cơ thể dồn vào gối và lòng bàn tay. Đầu hơi cúi, mái tóc rũ xuống che nửa gương mặt.Lưng cô cong, bả vai mở rộng, mông nhô cao – một tư thế vừa bất lực, vừa lặng lẽ đến nhục nhã.Cô bắt đầu bò.Mỗi lần đầu gối cọ xuống sàn, da lại siết vào lớp bụi lạnh, nơi cũ mới giao nhau thành cảm giác bỏng rát. Các vết roi ở ngực và bụng dưới căng ra mỗi khi thân thể di chuyển.Cảnh Thường Hi ngồi yên, mắt nàng không hề chớp, dõi theo từng động tác của người kia. Đến khi Thẩm Tri Tranh bò tới sát cửa lớn, nàng lại ra lệnh:"Quỳ sát vào. Mặt úp vào tường. Gối phải dính tường. Ngực áp sát. Hai tay đặt sau gáy."Cảnh Thường Hi nhấc ly rượu lên, không uống, chỉ xoay tròn chất lỏng đỏ thẫm bên trong. Nàng không nhìn Thẩm Tri Tranh nữa.Chỉ hờ hững nói, đủ để mọi người trong phòng nghe rõ"Tiểu Hoa, em đói bụng chưa? Chúng ta vào dùng cơm đi."Giọng nàng mềm mỏng vang lên.Lục Hoa cười khẽ, tiến lại gần, ngoan ngoãn vòng tay ôm lấy cánh tay Cảnh Thường Hi, má khẽ tựa vào vai nàng như thể một con thú cưng vừa hoàn thành xuất sắc buổi huấn luyện."Chủ nhân đích thân hỏi, sao em dám bảo chưa đói chứ."Cảnh Thường Hi không trả lời, chỉ đứng dậy, bàn tay còn lại đặt nhẹ lên eo Lục Hoa, dắt cô ta đi xuyên qua phòng khách. Từng bước như giẫm lên lưng người còn quỳ sau lưng họ. Không ai ngoái đầu nhìn lại.Thẩm Tri Tranh giữ nguyên tư thế, mồ hôi lăn dười từ cổ xuống sóng lưng trần. Tiếng bước đã vang xa nhưng âm thanh giọng nói của Cảnh Thường Hi vẫn điều đặn vang vọng bên tai....Thì có những thứ không phải của mình thì cố gắng cả đời cũng không thể đổi lại một ánh mắt...Căn biệt thự lặng lẽ bao phủ bởi tiếng dao nĩa chạm vào gốm sứ và tiếng rượu vang khẽ sóng sánh trong ly pha lê. Bữa ăn giữa Cảnh Thường Hi và Lục Hoa kéo dài đủ lâu để ngoài kia, đôi gối quỳ sát tường của Thẩm Tri Tranh đã bắt đầu tê dại.Đến khi ánh đèn phòng ăn mờ dần xuống và tiếng bước chân vang trở lại rất nhẹ. Cảnh Thường Hi mới dừng lại ở huyền quang, liếc sang bóng người vẫn còn bất động sát tường.Nàng cất giọng, không cao, không gắt, chỉ đủ rõ ràng"Dâm nô."Thẩm Tri Tranh khẽ động. Cổ tay co nhẹ, như một phản xạ của sự sống còn."Bò vào đây. Thu dọn bát đĩa."Thẩm Tri Tranh chậm rãi quay đầu, xoay người sang một bên để hạ đầu gối, rồi từ từ bò. Mỗi động tác kéo theo tiếng rên mờ từ khớp gối, nhưng cô không phát ra một âm thanh nào.Khi cô bò đến gần bàn ăn, Lục Hoa đã thong thả vươn vai, ngồi tựa vào ghế với vẻ mãn nguyện. Trong hai mươi ba năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên cô ta được ăn uống ngon như vậy.Cảnh Thường Hi vẫn ngồi ngay ngắn ở đầu bàn. Nàng chỉ tay về phần bàn thừa đầy bát đũa, đĩa rau còn dở, nước sốt vương vãi và vài mẩu xương nhỏ."Lau sạch bàn. Sắp bát vào máy rửa chén. Thức ăn còn lại, cho hết vào tô sắt đó."Trên sàn cạnh chân bàn, một chiếc tô sắt cũ được đặt sẵn từ lúc nào.Thẩm Tri Tranh không nói. Cô lặng lẽ đưa tay gom bát đĩa, lau bàn sạch sẽ bằng khăn ẩm. Mỗi động tác vẫn giữ tư thế quỳ, không đứng lên, không gấp gáp, cũng không do dự. Cô gom các phần thức ăn thừa đổ hết vào tô sắt, theo đúng lệnh.Khi Thẩm Tri Tranh sắp xong, nàng nhấc ly rượu còn nửa, đổ toàn bộ phần rượu đỏ còn lại vào tô. Chất lỏng sẫm màu nhuộm lên bề mặt đồ ăn, tạo thành một hỗn hợp lẫn mùi rượu, mỡ và tàn dư bữa ăn."Ăn đi."Thẩm Tri Tranh hơi khựng lại. Nhưng rồi cô quỳ sát xuống hơn, chống hai tay bên thành tô, cúi đầu. Không có thìa. Không có đũa.Cô cúi đầu xuống, đưa miệng trực tiếp chạm vào thành tô.Mùi rượu xộc thẳng vào mũi, đồ ăn lạnh ngắt, lẫn lộn vị tanh mỡ và mặn chát.Cô ăn không phải vì đói. Mà vì... đã quen.Sau vài phút, Lục Hoa bật cười, giọng nhỏ"Cảnh này, nếu quay lại mà treo ở CLB, e là người ta tranh nhau đến học mất thôi."Cảnh Thường Hi không đáp. Chỉ đưa ngón tay vuốt nhẹ viền ly rỗng.Vào thời điểm Thẩm Tri Tranh vẫn cắn răng nuốt xuống những gì mà Cảnh Thường Hi 'thưởng cho' thì âm thanh điện thoại vang lên, chói và sắc, vang vọng trong không gian im lặng.
Tiếng chuông phát ra từ một góc huyền quang, nơi bộ quần áo công sở của Thẩm Tri Tranh bị cởi bỏ và vứt gọn từ sớm. Chiếc điện thoại nằm trong túi quần, màn hình sáng nhấp nháy.Cảnh Thường Hi không nói gì. Nàng đứng dậy, sải bước đến đó.Không vội, không gấp, nhưng từng bước đầy lực đè. Nàng cúi người, rút điện thoại ra, liếc nhìn màn hình.[Lâm Thụy]Nhìn cái tên Lâm Thụy nàng liền nhớ đến dáng dấp người này mang điểm tâm vào văn phòng chủ tịch cho Thẩm Tri Tranh lần đó, trong lòng liền nổi lên cổ khó chịu vô hình. Cảnh Thường Hi cầm điện thoại, vuốt nghe, rồi ấn sát thẳng vào bên tai của Thẩm Tri Tranh từ phía sau.Âm thanh trong máy vang lên rõ ràng khi cuộc gọi được kết nối[Thật xin lỗi vì phiền chị giờ này. Nhưng công xưởng của công ty con Thiệu Thụy bị cháy, lửa lan nhanh đến các hộ dân lân cận, hiện tại lửa được dập nhưng người chịu trách nhiệm của Thiệu Thụy đã trốn đi. Nếu chúng ta không ra mặt giải quyết ngày mai Thẩm thị sẽ là chủ đề của truyền thông.]Giọng nói khẩn cấp, hơi thở dồn dập.Thẩm Tri Tranh muốn nói. Nhưng miệng vẫn còn lấm bẩn, vương vụn cơm và chất rượu mặn. Cô khẽ hít vào, cố gắng phát ra tiếng"Gửi định vị...tôi sẽ đến.."Cảnh Thường Hi rút điện thoại về, cúp máy. Nàng không nói gì.Chỉ cúi xuống, nâng cằm của Thẩm Tri Tranh lên bằng hai ngón tay, như nâng một món đồ sứ đã nứt."Ngươi giây trước đuổi Thẩm Hạo Thần, giây sau công ty con liền phản. Ta ở đây xem ngươi làm sao thu xếp hỗn độn này?"Giọng Cảnh Thường Hi mang theo một tầng trào phúng nhẹ. Nàng không phải người làm kinh doanh, nhưng nàng hiểu được đứng trước những lão cáo già ở Thẩm gia mà Thẩm Tri Tranh có thể an ổn ngồi ghế chủ tịch bốn năm qua thì người này không phải tay mơ.Chỉ là nàng khi nhận được tin Thẩm Hạo Thần bị đuổi cũng là mơ hồ hoảng sợ. Làm việc quyết tiệt như vậy không nghĩ đến hậu quả sao? Hay là cho rằng Cảnh gia sẽ vô điều kiện mà hậu thuẫn..."Đã có tính toán."Lời này nói ra khiến Cảnh Thường Hi thoáng cười mà Lục Hoa bên cạnh hoàn toàn ngơ ngẩn. Người mà cô ta vừa xem như thú vật rốt cuộc là đại nhân vật nào ngoài xã hội? Cô ta nhớ đến lời của Cảnh Thường Hi..'Tuyệt đối không hé nữa lời về những gì được thấy...' Cảnh Thường Hi thoáng cười, tay nàng khe vương ra lau vột vết rượu dính bên môi của kẻ đang quỳ."Tốt. Ngươi có thể rời đi...."Thẩm Tri Tranh đứng dậy. Không ai đỡ. Cũng không cần ai đỡ.Bước chân không loạng choạng, nhưng rõ ràng từng khớp xương đều đang chống lại chuyển động.Trong phòng tắm, nước nóng chảy xuống thân thể đầy lằn roi. Mỗi vết đỏ tiếp xúc với hơi nước lại nhói lên từng đợt. Nhưng Thẩm Tri Tranh không hề bật ra một tiếng rên. Cô đứng yên, mặc cho nước chảy tràn qua bờ vai, gáy và cột sống.Mười phút sau, tiếng nước tắt. Hơi nóng tan dần trong làn hơi trắng mỏng.Cô bước ra.Trên người, là một chiếc quần âu dáng suông màu trắng ngà, ống đứng, ôm vừa vặn lấy đôi chân dài thẳng tắp. Áo sơ mi lụa màu vàng sữa, mềm mại, không hoa văn, được sơ vin gọn gàng phần vạt trước vào quần, vạt sau buông nhẹ đến hông. Bên ngoài, cardigan mỏng màu nâu nhạt được khoác lên đúng độ, không quá trịnh trọng như blazer, nhưng đủ để che phủ hoàn hảo từng vết roi nơi lưng, vai và tay.Tóc cô đã được sấy khô, buộc thấp sau gáy bằng một sợi dây lụa nhỏ cùng tông màu áo. Đôi môi lau sạch, không tô son, chỉ còn nhạt màu máu cũ.Và ánh mắt... Vẫn là ánh mắt đó. Thẳng. Đen nhánh. Tĩnh như mặt nước trong ly thủy tinh.Khi cô bước ngang qua phòng khách, Lục Hoa vừa định mở miệng, đã khựng lại.
Trong ánh nhìn của người phụ nữ ấy, không còn một chút tàn dư của "dâm nô" ban nãy.Cảnh Thường Hi ngồi ở sofa, ánh mắt nâng lên đúng lúc. Ly rượu đã cạn, trên tay nàng chỉ còn phần thân ly mát lạnh. Ánh mắt hai người chạm nhau. Cảnh Thường Hi nhớ đến cuộc gọi của rồi của Cảnh ba mà lên tiếng"Cảnh lão gia đánh tiếng. Cuộc họp cổ đông, ngươi cần gì có thể nói với ông ấy."Thẩm Tri Tranh cười nhạt, cô không trả lời chỉ khẽ gật đầu thay lời chào. Đứng ở tủ giày cô lấy ra một đôi thể thao màu trắng và đi vào. Trước khi cánh cửa mở ra, cô vẫn hướng Cảnh Thường Hi lên tiếng"Tôi có thể không về đêm nay."Sau đó, cánh cửa liền đóng lại nhanh chóngCảnh Thường Hi không lên tiếng nhưng Lục Hoa lại mon men đến gần nàng mà thấp giọng"Chủ nhân, dâm nô cũng có thể ra ngoài vào giờ này sao?"Cô ta lần nữa muốn rút sát vào người Cảnh Thường Hi như lại bị người bên cạnh lạnh lùng hất ra"Không có Thẩm Tri Tranh, cô không được phép lại gần tôi. Còn có hai tiếng dâm nô chỉ khi có tôi cô mới được phép gọi. Ngoài ra, tôi nghe thấy cô ngông cuồng thì một trong số những người thân của cô sẽ chịu thiệt."Nang dừng lại một chút mà liếc sắt như dao"Cô ấy có thể ra ngoài, có thể về muộn, còn cô...chỉ có thể ở đây. Một bước chân rời khỏi thì xem tôi chặt chân cô như thế nào? Đừng quên tôi không có sự nhân từ dành cho người tôi chán ghét."Lục Hoa cứng người. Câu "chặt chân" vang lên không lớn, nhưng lạnh đến rợn sống lưng. Cô ta lùi lại một bước, ánh mắt mất đi mười phần khí sắc."Tôi biết rồi, chủ nhân..."Cảnh Thường Hi không nhìn. Nàng chỉ đặt ly rượu rỗng lên bàn, đứng dậy, bước về phía cầu thang, từng bước chậm rãi như thể đang đi trong mê cung của chính mình. Khi nàng đi ngang qua vị trí Lục Hoa, chỉ khẽ phất tay áo, không phải đánh, nhưng còn đau hơn một cái tát."Cô có đầu thai chuyển kiếp cũng không thể so với cô ấy. Đừng vọng tưởng."Lục Hoa cúi đầu thật thấp. Không dám thở mạnh. Đến khi bóng dáng Cảnh Thường Hi biến mất ở đầu cầu thang, cô ta mới đứng thẳng dậy, ngửa đầu nhìn lên trần nhà, sống mũi khẽ run. Trong mắt là một thứ gì đó không cam lòng và một đôi mắt đầy tính toán.Tiếng bánh xe cứu hỏa bị mòn kéo lê trên mặt đường trải đá, xen giữa là âm thanh cộc cằn của các nhân viên dập lửa vẫn đang thu dọn hiện trường.Khói âm ỉ vẫn còn vương mùi khét trong không khí, từng mảng tro đen rơi lả tả trong đêmXưởng gia công vật liệu của công ty con Thiệu Thụy nằm chênh vênh ở vùng ngoại ô, sát bên là khu nhà kính trồng rau thủy canh của dân địa phương.Không phải khu dân cư, không có thiệt hại về người, nhưng vài mái nhà kính bị bén lửa cháy xém, hệ thống giàn nước hư hỏng khiến mấy luống rau héo rũ, mất trắng.Một đám người tụ tập trước cổng nhà xưởng: Vài hộ dân mang khẩu trang, tay cầm vòi nước, vài người lớn tiếng mắng nhiếc, một số quay livestream, chĩa điện thoại về phía logo "Thiệu Thụy - Chi nhánh Thẩm Thị" in đậm trên bức tường rào vừa bị cháy đen một góc."Xưởng của các người cháy lan sang bên nhà kính! Ai đền cho tôi đây?""Cháy ban đêm, lửa bén tí nữa thì nổ bình gas rồi! Trồng rau giờ mất sạch!""Tôi trồng dưa hấu, vừa mới ra trái non, bây giờ mất điện, mất nước, hư hết!"Tiếng chửi đổ lên đầu một anh nhân viên trẻ tuổi đang cầm sổ ghi chép. Anh ta lắp bắp"Tôi... tôi chỉ là phụ trách ca đêm. Người chịu trách nhiệm... chưa đến..."Cùng lúc ấy, giữa ồn ào giữa nhân viên trực đêm và người dân chiếc Maybach S680 chậm rãi đổ lại bên đường. Thẩm Tri Tranh mở cửa bước xuống, tầm mắt nàng quét qua cục diện trước mặt mà có chút trầm giọng.Lâm Thụy từ bên kia làm việc cùng người của sở cứu hỏa liền trong thấy sếp mình mà chạy đến"Thẩm tông. Không liên lạc được với giám độc Thiệu của sản xuất Thiệu Thụy"Thẩm Tri Tranh hơi nghiêng mặt, mắt khẽ nhíu."Lúc xảy ra cháy, không có người giám sát tại chỗ?""Không, chỉ có tổ bảo vệ và một số công nhân kiểm kê ca khuya. Nhưng người ký duyệt trách nhiệm phòng cháy là giám đốc Thiệu."Thẩm Tri Tranh không đổi sắc mặt. Cô chỉ khẽ hạ giọng"Cánh truyền thông khi nào sẽ đến?"Lâm Thụy lập tức nhìn đồng hồ treo trên cổ tay mà lên tiếng"Mười phút nữa sẽ đến."Thẩm Tri Tranh không nói. Bước chân cô tiến thẳng vào chiếc điện thoại đang ở chế độ livestream mà cất giọng"Tôi là Thẩm Tri Tranh, tổng tài hiện tại của Thẩm thị. Sự việc của Thiệu Thụy tôi ở đây cúi đầu với các vị."Cô khom người. Sự xuất hiện của Thẩm Tri Tranh trong livestream của người đàn ông lập tức khiến lời chửi bới trên mạng như gió đổi chiều"Người chịu trách nhiệm hiện tại của Thiệu Thụy đã trốn. Chúng tôi đang liên lạc, nhưng mọi người yên tâm toàn bộ hệ quả Thẩm thị sẽ cam kết khắc phục."Nàng khom người một lần nữa. Cúi đầu trước dân chúng. Không lời đính chính, không bao biện.Một giọng phóng viên vang lên sau lưng"Thẩm tổng. Thiệu Thụy tuy là công ty con nhưng từng được biết đến là công ty duy nhất được phó tổng Thẩm Họa Thần ký xác nhận thành lập. Việc này liệu có liên quan đến nội bộ Thẩm thị hay không? Khi bà phó tổng vửa bị cắt chức cách đây không lâu?"Không khí lập tức xao động. Ống kính máy quay lia thẳng về phía người phụ nữ đang đứng giữa vùng tro tàn, sau lưng là tàn tích nhà kính cháy xém, trước mặt là truyền thông như hổ đói ngửi thấy máu.Nhưng Thẩm Tri Tranh không hề nhíu mày.Cô khẽ xoay người. Ánh đèn từ camera chiếu vào khiến bóng của cô đổ dài xuống nền xi măng ẩm khói, kéo theo một sự im lặng lạnh buốt."Câu hỏi hay,"Giọng cô bình tĩnh, từng chữ rõ ràng, không một gợn run."Nhưng sai."Cô bước một bước về phía phóng viên vừa hỏi, mắt không rời người kia."Thứ nhất, Thiệu Thụy được ký thành lập bởi phó tổng Thẩm Hạo Thần dưới sự ủy quyền bằng văn bản từ chủ tịch Thẩm thị – tức tôi. Quy trình minh bạch, pháp lý đầy đủ, có thể kiểm tra tại phòng pháp chế nội bộ bất kỳ lúc nào.""Thứ hai, việc kho xưởng bị cháy hoàn toàn không liên quan đến nội bộ Thẩm gia. Phóng viên báo Nhân Dân, cô hãy xem lại cách đặt câu hỏi với tôi."Cô dừng lại một giây, liếc xuống dòng livestream đang hiển thị trên màn hình máy quay gần đó – những từ khóa "nội bộ đấu đá", "anh em tương tàn", "giấu lửa sau lưng" bắt đầu xuất hiện lác đác.Rồi, Thẩm Tri Tranh thả một câu như chém xuống"Phó tổng bị cắt chức là thông qua hội đồng quản trị đồng ý bãi bỏ. Không có chuyện nội bộ xâu xé lẫn nhau. Thẩm thị phát triển đến ngày hôm nay là thành quả của nhiều người. Không phải của một mình tôi hay Thẩm Hạo Thần."Một khoảng yên. Rồi vài phóng viên cúi đầu kiểm tra sổ ghi chú. Người dân quay livestream cũng im tiếng. Chỉ còn tiếng còi cứu hỏa vang lên từ xa, lạnh như kim loại rạch vào sương đêm.Lâm Thụy cầm điện thoại vẫn đang hiển thị tin nhắn từ Thẩm Tri Tranh trước khi truyền thông đến : 'Kín đáo đề cập đến Thẩm Hạo Thần' . Cô theo làm thư ký đã mấy năm dĩ nhiên có thể hiểu được Thẩm tổng đang đứng bên kia làm việc cỡ nào sắc lạnh. Một công xưởng cháy cũng chỉ là bàn đạp để quét sạch tàn dư của Thẩm Hạo Thần mà thôi.Sóng gió chính là bắt đầu rồi.Sau khi trả lời báo chí, Thẩm Tri Tranh cúi đầu thêm một lần nữa với người dân – không để ai bắt lỗi về thái độ.Rồi cô xoay người, bước về phía chiếc Maybach đen đỗ ở rìa đường. Lâm Thụy lặng lẽ đi sau, gương mặt kín đáo, không nói một lời. Khi cánh cửa đóng lại, không khí cách âm hoàn toàn bao trùm không gian bên trong.Một giây sau, điện thoại nội bộ trên xe rung nhẹ.Thẩm Tri Tranh nhìn lướt qua màn hình — Cảnh lão gia.Cô nhấn nghe, không bật loa ngoài.[Mượn đao giết người, sử dụng rất tốt.]Giọng người đàn ông ở đầu dây kia trầm thấp, già cỗi nhưng không hề mất đi độ sắc bén[Và rất đúng lúc. Lạnh và sắt, rất tốt Tri Tranh]Thẩm Tri Tranh tựa nhẹ đầu vào ghế da, ánh nhìn hướng ra cửa kính mờ hơi nước"Cảnh bá bá quá khen. Con chỉ làm việc nên làm"Cảnh lão gia bật ra một tiếng cười khàn[Ta chờ con vào đại hội cổ đông sắp tới.]Thẩm Tri Tranh khẽ nhắm mắt lên tiếng"Cảnh bá bá yên tâm. Con đã chuẩn bị ổn thỏa."==============Một chương siêu dài cho mùa nghỉ đông sắp đến.