Trò Đùa Tình Ái (SM)

18




Chương 18

==================

Dưới ánh đèn vàng trầm tại một hội quán kiểu cổ nằm khuất trong ngõ nhỏ phía Tây - Bắc Thành, Thẩm Tri Tranh bước vào với áo khoác dài màu đen, bên trong là bộ vest đơn sắc chỉnh tề. Nơi này không có tiếng ồn, không nhạc nền, chỉ có tiếng ly chạm khẽ và tiếng rì rầm trò chuyện từ vài bàn khác.

Ngồi sẵn trong góc khuất nhất của quán là một người đàn ông trung niên, tóc mai điểm trắng, mặc chiếc áo len cổ lọ và khoác ngoài chiếc blazer giản dị. Ánh mắt ông ta sắc sảo, thoáng qua vẻ từng trải của một kẻ sống bằng cách nhìn thấu lòng người.

Thẩm Tri Tranh bước đến, gật đầu chào thay cho lời mở đầu. Cô kéo ghế ngồi xuống đối diện ông ta. Giữa họ không có câu khách sáo, chỉ là một cái nhìn thẳng, rồi người đàn ông rút trong cặp ra một phong bì hồ sơ hơi dày, đặt nhẹ lên mặt bàn gỗ.

"Bốn năm trước, Thẩm Niệm cùng Cảnh Thường Hi đã ở Nam Thành tổng cộng năm ngày. Tôi đã rà lại mọi hoạt động từ hệ thống camera giao thông, nhà hàng, khách sạn... có một điểm bất thường."

Ông ta đẩy phong bì về phía Thẩm Tri Tranh. Chất giọng trầm xuống một khoảng

"Ngày thứ tư, Cảnh Thường Hi đi dự hội thảo y khoa một mình. Còn Thẩm Niệm thì mất liên lạc khoảng bảy tiếng, không có hình ảnh, không tín hiệu điện thoại. Bảy tiếng ấy hoàn toàn trống."

Thẩm Tri Tranh nhận lấy hồ sơ, ngón tay siết chặt mép giấy.

"Có nghi vấn gì không?"

Thám tử ngả lưng ra sau, giọng đều

"Rất khó nói. Nhưng vào khoảng thời gian mất liên lạc, có một chiếc xe biển giả rời khỏi nội đô. Một chiếc Lexus màu xám bạc, chiếc xe ấy đi về hướng ven biển của Nam Thành và dừng lại ở làng chài Sơn Khê. Tôi đã đến đó điều tra, không có dấu hiệu là Thẩm Niệm đã đến nhưng có một đứa trẻ ở đó khăng khăng đã găp...Thẩm Niệm vào ...thời điểm hai tháng trước."

Ánh mắt Thẩm Tri Tranh khựng lại khi nghe đến ba chữ 'hai tháng trước' Bàn tay đang giữ mép hồ sơ siết chặt đến mức đốt ngón trắng bệch. Cô ngẩng lên, giọng nói trầm đi, mang theo một tia chấn động khó che giấu

"Ông xác nhận đứa trẻ đó nói đúng là Thẩm Niệm?"

Người đàn ông đối diện không vội vàng trả lời, ông thở khẽ, sau đó rút ra một bức ảnh đưa sang. Bức ảnh in màu, hơi nhòe, là ảnh chụp từ camera một cửa hàng nhỏ bên bờ biển,trong đó có hình một cô gái mảnh khảnh đội nón rộng vành, dáng người rất giống Thẩm Niệm, đang đưa tay nhận túi hàng từ một người phụ nữ lớn tuổi

"Camera cửa hàng không rõ nét, nhưng đứa trẻ nói người đó gọi mình là 'Lạc Lạc', và thường xuyên đến chơi cùng bọn trẻ vào dịp cuối tuần. Tôi đã theo sát một tuần nay nhưng không thu được thêm tin tức gì. Lo sợ bứt dây động rừng nên mới đến đây báo với cô."

Thẩm Tri Tranh im lặng. Rất lâu. Hồ sơ dày đặc thông tin nằm ngay ngắn trên bàn, nhưng dường như không có luồng thông tin nào nặng nề như sự mập mờ của người tên Lạc Lạc. Nếu Thẩm Niệm còn sống thì vì lý do gì Thẩm gia cùng cô ta lại dựng lên câu chuyện hoang đường này?

Một tia hy vọng lóe lên, thứ mà cô đã không cho phép bản thân mình buông xuống suốt bốn năm nay. Cô hít sâu một hơi, rồi thấp giọng, trầm ổn

"Tiếp tục điều tra. Nếu còn sống... tôi phải là người đầu tiên gặp lại cô ấy."

Thám tử gật đầu, ánh mắt thoáng qua một tia cảm phục hiếm hoi.

"Nhưng nếu là thật, cô cần chuẩn bị tâm lý cho một khả năng khác... Có thể Thẩm Niệm chưa chế. Mà là... cố ý trốn đi...Còn là chuẩn bị rất kỹ lưỡng."

Lời này như lưỡi dao lướt qua từng miệng vết thương âm ỉ trên người Thẩm Tri Tranh. Nếu tất cả điều như cô suy đoán thì chuyện này không chỉ hoang đường mà còn nực cười đến cực điểm.

Dưới ánh đèn trắng thanh lạnh của hành lang bệnh viện, tiếng bước chân nhẹ nhàng của Cảnh Thường Hi vang đều trên nền gạch men sáng bóng. Bộ blouse trắng khoác trên người nàng vừa vặn đến từng đường kim mũi chỉ, tóc dài búi cao gọn gàng, không rơi một sợi. Gương mặt xinh đẹp không phấn son, nhưng lại tỏa ra khí chất khiến người khác không thể rời mắt, lạnh nhạt, điềm tĩnh, và vô cùng chuyên chú vào chuyên môn.

Dù mới chỉ là bác sĩ thực tập, nhưng ở Bệnh viện Nam Dương này chẳng mấy ai dám xem nhẹ Cảnh Thường Hi. Không phải vì thân thế, vốn dĩ chẳng mấy ai biết về nàng, mà bởi năng lực và tác phong chuyên nghiệp như một bác sĩ kỳ cựu.

Ánh mắt của người trong bệnh viện dõi theo nàng ngày một nhiều. Không ít đàn ông, thậm chí cả y tá nữ, đều bàn tán rằng Cảnh bác sĩ là "nữ thần lạnh giá" của khoa, khó gần, khó đoán, nhưng khiến người ta mê muội không dứt.

Trong số những người theo đuổi nàng công khai nhất... có lẽ là Cao Viễn Thương.

Nam thần của bệnh viện. Bác sĩ chính khoa tim mạch, chưa đến ba mươi tuổi đã có không ít công trình nghiên cứu được đăng trên tạp chí y học quốc tế. Cao lớn, điển trai, giọng nói trầm ấm dễ nghe, nụ cười dịu dàng và luôn quan tâm đến đồng nghiệp, nói không ngoa, là đối tượng được săn đón nhất tại đây.

Người xưa nói gái sắc sẽ đứng cạnh trai tài. Mà Cảnh Thường Hi là vừa có sắc lẫn có tài, việc người theo đuổi dài như con phố là không sai. Nhưng chẳng ai biết, người mà bọn họ người đêm nghỉ cách tán đổ đã kết hôn.

Nàng chưa từng mang nhẫn, chưa từng đề cập gia đình, cũng chưa từng nhận một lời mời hẹn hò nào. Điều đó càng khiến người ta nghĩ, nàng còn độc thân.

Trong giờ nghỉ trưa, khu vực phòng nghỉ bác sĩ vang lên tiếng bàn tán

"Các cậu nói xem bác sĩ Cao sẽ theo đuổi được bác sĩ Cảnh không?"

"Tôi cá là có. Bác sĩ Cao không chỉ có năng lực, xuất thân cũng đâu tệ. Anh ấy là cháu trai của viện trưởng đấy. Là hình mẫu nam nhân hoàn mỹ trong mắt nữ nhân."

"Bác sĩ Cảnh không rõ xuất thân nhưng chẳng phải cô ấy đi làm bằng chiếc Exelero sao? Chiếc xe đó có giá bằng mấy căn nhà đấy..."

Cảnh Thường Hi đứng ở góc khuất hành lang, nàng nghe hết những lời bàn tán đều không để tâm đến. Nhưng là hôm nay nàng có chút dao động.

Cao Viễn Thương đó cũng không tệ. Nếu có thể lợi dung anh ta và bóp chết 'tình cảm' của Thẩm Tri Tranh, nàng cũng không ngại hi sinh một chút.

Một ngày làm việc căng thẳng kết thúc. Cảnh Thường Hi không vội trở về mà xoay vô lăng đến CLB X. Nàng không đến phòng riêng dành cho huấn luyện mà ngồi ở quầy bar, ly cocktail trong tay nàng không rung, nhưng ánh mắt lại lơ đãng.

"Vẫn là phiền muộn vì thú cưng lần trước được Cảnh tiểu thư dẫn đến sao?

Một giọng nam vang lên phía bên cạnh, trầm, dày, đầy ẩn ý.

Cảnh Thường Hi liếc sang. Người đàn ông là một tay huấn luyện kỳ cựu, tuổi tác không rõ, tóc hoa râm, nhưng ánh mắt chứa sự từng trải như có thể nhìn xuyên tâm can người khác. Nàng không trả lời.

Hắn cười nhạt

"Cô có biết tại sao nhiều chủ nhân mất kiểm soát với đồ chơi của mình không?"

Không đợi nàng hỏi, hắn tự rót một ly rượu sẫm màu, thong thả nói tiếp

"Vì họ đã để bản thân cảm xúc hoá. Cảm thấy thương. Cảm thấy tiếc. Tối kỵ nhất là để bản thân dao động trước tình cảm của con thú dành cho mình."

Cảnh Thường Hi siết nhẹ ngón tay. Hắn xoay mặt về phía nàng, giọng trầm hơn một chút

"Muốn thuần phục triệt để ư? Rất đơn giản. Hãy 'nuôi' thêm một con khác. Một con mới. Sau đó... để nó huấn luyện lại con chó đang khiến cô lúng túng"

Một thoáng im lặng. Không phải nàng không hiểu.

Mà là... nàng đang tự hỏi : nếu Thẩm Tri Tranh thật sự bị một kẻ khác trừng phạt, đánh đập, sai khiến, liệu chính nàng có thể ngồi yên ở đây, cười nhẹ mà nhấp rượu như bây giờ không?

"Huấn luyện lại?"

Nàng hỏi, giọng nhàn nhạt nhưng đáy mắt tối đi.

"Đúng."

Gã đàn ông khẽ chạm ngón tay lên mặt bàn gỗ nâu.

"Thú cưng không an phận. Vậy để nó phục kẻ khác trước mặt cô. Để nó bị vùi xuống bùn đến độ... không còn dám ngẩng đầu nhìn cô nữa."

"Đó... mới là huấn luyện."

Cảnh Thường Hi ngẩng mặt, ly rượu vẫn chưa chạm môi. Nhưng trong đáy mắt nàng... vừa có một thứ gì đó bị đâm trúng.

Hành lang kính mở ra sau một cánh cửa có mã khóa sinh trắc. Không có tiếng nhạc. Không có ai khác ngoài quản sự bước theo sau lưng. Tất cả không gian được phủ bởi ánh sáng trắng phớt xanh, lạnh lẽo đến mức có thể soi thấy từng đường gân dưới da tay.

Trước mặt nàng là một dãy lồng kính cao gần sát trần, vuông vức, khử âm. Mỗi khoang kính đều chứa một người, không có quấn áo che giấu, chỉ một vòng cổ định danh, và một bảng điện tử trong suốt hiển thị ngay trên mặt kính.

[TÊN]: Lục Hoa
[TUỔI]: 23
[ĐỊA CHỈ]: Quận Triều Dương, Bắc Thành
[LÝ DO ĐĂNG KÝ]: Tự nguyện. Gánh nợ cho gia đình.
[MỨC ĐÁP ỨNG HUẤN LUYỆN]: 82%
[TIỀM NĂNG PHỤC TÙNG]: Cao. Tính tình trầm, không phản kháng.

Cảnh Thường Hi dừng lại trước khoang kính thứ ba. Cô gái bên trong đang ngồi gối sát ngực, tay đặt hờ trên đầu gối, đầu hơi cúi. Không quần áo, nhưng vẫn giữ được một loại "tự trọng tàn dư", giống như cô biết mình không còn gì, nhưng vẫn chưa hoàn toàn mất hết hình người.

Ánh mắt cô gái không nhìn ra ngoài, nhưng Cảnh Thường Hi lại dán mắt vào đôi vai có vài vết roi mờ, dấu tích rõ ràng của những lần bị huấn luyện mà thành

"Lục Hoa"

Nàng nhẩm lại tên.

"Tự nguyện sao?"

Quản sự gật đầu

"Gia đình phá sản. Cô ta bán hợp đồng 3 năm, điều kiện là không được phép gặp người thân, không giữ lại bất kỳ liên lạc xã hội nào."

Cảnh Thường Hi khẽ nghiêng đầu, ánh sáng phản chiếu qua mắt nàng như thủy tinh lạnh. Ánh mắt lướt qua cổ chân cô gái, nơi có một chiếc vòng định vị bằng titan xám nhạt.

"Nghe lời?"

"Rất. Không phản kháng, chịu đựng cao"

Cảnh Thường Hi im lặng. Một lúc sau, nàng xoay người.

"Cô ta. Tôi chọn"'

Cánh cửa kính khép lại sau lưng Cảnh Thường Hi bằng một tiếng "tách" kín khẽ. Bên trong khoang lồng chỉ còn lại nàng, Lục Hoa, và thứ ánh sáng trắng rọi từ trên cao.

Lục Hoa vẫn đang quỳ, đầu cúi thấp, đôi mắt bị che bởi một dải vải nhung đen bản rộng. Cô gái không nói gì, cũng không ngẩng lên, như thể đã học được cách tồn tại trong im lặng.

Cảnh Thường Hi đứng trước mặt cô một lúc lâu. Mùi da, mùi sắt nhẹ từ vòng cổ, và mùi cơ thể còn vương lại sau các buổi huấn luyện cũ lẩn khuất trong không khí.

Không một tiếng ra lệnh. Nàng cúi xuống, tay đưa lên tháo dải bịt mắt.

Một nhịp ánh sáng tràn vào.

Lục Hoa nhíu mày nhẹ, mi mắt động đậy rồi mở ra, đôi mắt chưa kịp thích nghi với luồng sáng trắng gắt liền chạm phải ánh nhìn lạnh lẽo từ người đang ngồi xổm trước mặt mình.

Trong khoảnh khắc đầu tiên đó, cả hai cùng nhìn nhau. Không có tiếng nói, không có cử động thừa.

Chỉ có một đôi mắt sáng nhạt, sắc như gương rọi bóng người, và một đôi mắt vừa được tháo xiềng, ngơ ngác như con thú lần đầu ngửi thấy mùi chủ nhân thật sự.

Cảnh Thường Hi thấy rõ trong ánh mắt đó có thứ gì đó rất lạ, không sợ hãi, không háo hức, không bất an. Mà là một loại yên lặng, nhưng rục rịch muốn dâng hiến. Như thể cô gái này... đã chờ ai đó đến rất lâu, và giờ chỉ là thở phào vì người ấy cuối cùng đã đến

Ánh sáng rọi vào bờ vai Cảnh Thường Hi, mái tóc buông rũ, gương mặt nàng trầm lặng như nước. Vừa rồi, trước khi bước vào căn phòng này, nàng vẫn còn do dự. Nhưng hiện tại, đối diện với ánh mắt của Lục Hoa, thứ ánh mắt thuần phục không oán hận, nàng lại muốn dùng cô gái này để đánh nát cả thân xác lẫn thâm thức của Thẩm Tri Tranh.

Giọng nàng cất lên, bình tĩnh như tuyên bố một bản án đã niêm phong

"Nợ của gia đình ngươi, ta sẽ xử lý. Không thiếu một xu. Đổi lại, ta cần ngươi nhớ rõ hai điều."

Lục Hoa khẽ ngẩng đầu, cột sống thẳng lên như phản xạ bản năng khi được gọi.

Cảnh Thường Hi cúi người, ánh mắt không rời khuôn mặt kia, giọng trầm thấp như gõ từng chữ xuống nền đá:

"Thứ nhất: từ giây phút này, những điều ta yêu cầu ngươi làm, những điều ngươi thấy điều không được thốt ra bên ngoài một chữ. Bằng không cha, mẹ và anh trai, em gái của ngươi điều sẽ chết."

Lục Hoa khẽ run. Cô chưa từng nghe giọng đe dọa nào tĩnh lặng đến thế, không gằn, không hét, không hăm dọa — nhưng lại lạnh đến mức toàn thân như bị khóa chặt trong khối băng.

Cảnh Thường Hi chậm rãi đứng dậy, ánh sáng từ đèn trần rọi vào sống mũi cao và đôi mắt mờ sương lạnh lẽo của nàng. Đôi giày đen bóng của nàng dừng ngay sát đầu gối Lục Hoa,

Giọng nàng vang lên, không một chút thừa thãi, trầm đều như ban sắc lệnh

"Thứ hai..."

Nàng cúi đầu nhìn xuống, mái tóc xõa nhẹ nghiêng về một bên, ánh mắt hờ hững lướt qua từng vết sẹo cũ trên bả vai trần của Lục Hoa.

"Ta muốn ngươi là một con chó mới, không phải để thay thế. Mà là để chơi đùa cùng con chó cũ không an phận của ta. Ngươi có thể sai khiến, đánh mắt như cách mà ngươi được học để trở thành con chó ngoan."

Lục Hoa ngẩng đầu, trong mắt thoáng hiện lên một tia giao động, không phải sợ, mà là... ngỡ ngàng. Như thể cô vừa được đưa vào một trò chơi quá lớn, quá đen tối, nhưng cũng quá hấp dẫn.

Cảnh Thường Hi tiến một bước, đầu mũi giày gần như chạm vào đùi trần Lục Hoa.

"Ngươi muốn đánh liền mắng, muốn mắng liền mắng. Như một tay sai của chủ nhân."

Dừng lại một nhịp, nàng nghiêng đầu

"Ngươi làm được không?"

Một khoảng lặng rơi xuống, như khe nứt giữa hai tầng không khí.

Lục Hoa không nói. Nhưng cô hạ đầu, cúi thấp thật sâu, rồi từ từ đưa tay về phía đôi giày đen bóng của Cảnh Thường Hi, dùng trán chạm nhẹ lên mũi giày, một hành động không cần ai dạy nhưng rõ ràng là một lời thề phục tùng không điều kiện.

Chiếc xe Rolls-Royce đen bóng trườn êm qua cổng biệt thự như một con thú săn lặng lẽ. Cổng rào mở ra, sân vườn cùng hồ bơi hiện ra trong màn đêm tĩnh lặng.

Lục Hoa ngồi ghế sau, thân vẫn mặc đồ huấn luyện của CLB: váy ngủ trắng mỏng, không đồ lót, cổ đeo vòng kim loại có mã số ngầm. Không ai nói gì với cô từ lúc rời khỏi CLB, ngoài việc nhận được một chiếc áo khoác cashmere để khoác tạm khi ra xe. Cô gái chưa từng ngồi trên loại xe này. Cũng chưa từng thấy ngôi nhà nào sang trọng và rộng lớn như vậy.

Nhưng khi bước xuống xe và thấy chính Cảnh Thường Hi đi trước, gió đêm thổi nhẹ làm vạt áo khoác dài tung lên, đôi chân thon dài, sống lưng thẳng, mái tóc dài uốn sóng đổ lệch một bên vai, cả bóng lưng ấy khiến Lục Hoa không thể rời mắt.

Chủ nhân của mình... là người như thế này ư?

Lục Hoa bước vào, chân trần, áo khoác dài vừa được phát vẫn chưa che hết được váy ngủ trắng bên trong. Nhưng cô không lạnh.

Thứ khiến cô rùng mình... là bầu không khí trong nhà.

Không có người hầu. Không có mùi nước lau sàn sát khuẩn hay mùi hoa cắm sẵn. Chỉ có mùi trà nhàn nhạt còn vương trong không khí, hương tinh dầu đàn hương lặng lẽ từ góc phòng, và một loại tĩnh mịch

Cảnh Thường Hi không quay đầu. Nàng tháo áo khoác, treo lên mắc, thong thả bước lên cầu thang mà trầm giọng

"Quỳ ở góc đó đi."

Ngón tay nàng chỉ về một góc huyền quang. Lục Hoa lập tức quỳ xuống. Không hỏi, không ngẩng đầu. Hai tay đặt lên đùi, đầu cúi sâu, tóc phủ qua má, lưng thẳng, vai gọn

Cảnh Thường Hi bước lên tầng, bóng nàng khuất dần sau lan can kính.

Không đầy ba mươi phút sau, cánh cửa chính lại mở ra lần nữa.

Tiếng giày cao gót vang lên nhè nhẹ. Một bóng người xuất hiện nơi ngưỡng cửa

Thẩm Tri Tranh trở về muộn hơn so với thông thường. Cô mặc bộ Suit trắng đường may tinh tế, trên người thoáng qua mùi rượu nhàn nhạt. Ánh mắt cô dừng trên một thân ảnh nữ nhân đang quỳ gối ở huyền quang.

Người kia mặc váy ngủ trắng mỏng, cổ đeo vòng kim loại. Dáng người thon gọn, cúi gập người, như một bức tượng quỳ phục trước cánh cửa chính.

Trong một khoảnh khắc, cả thế giới như trôi chậm.

Chỉ có ánh mắt Thẩm Tri Tranh siết lại, nơi đáy mắt lóe lên một tia... khó gọi tên. Cô nhớ đến lời của Cảnh Thường Hi 'Mang một thú cưng mới về để huấn luyện cùng ngươi. Ta thấy ý tưởng đó không tồi."..Trong lòng một mảnh đổ nát lại càng thêm trầm trọng.

Lục Hoa khẽ nâng đầu theo phản xạ, vừa vặn... chạm mắt Thẩm Tri Tranh. Lần đầu chạm mặt, không cần hỏi, không cần giới thiệu, chỉ cần nhìn nhau, đã biết người kia chính là "con chó cũ không chịu thuần phục" mà chủ nhân đã nói.

Lục Hoa không hạ mắt. Cô nhìn thẳng vào Thẩm Tri Tranh, nữ nhân này rõ ràng không giống như con 'thú' bán mình trong CLB. Cô ta đang mặc là hàng thủ công, cắt may tinh tế, cổ tay đeo đồng hồ Hublot trắng. Dung mạo so với chủ nhân càng không kém cạnh, vóc người cân xứng....người này thật sự là một con chó không ngoan ngoãn sao?

"Cô là ai?"

Thẩm Tri Tranh đổi qua giày cao gót, bước chân cô đứng thẳng ở khoảng cách nhất định mà nhìn người đang quỳ. Có những chuyện hiểu rõ nhưng lại muốn tự mình xác nhân, đây là đã đau càng muốn đau hơn.

Đối diện với ánh nhìn ấy, Lục Hoa ngẩng đầu, giọng không cao nhưng từng chữ rắn rỏi như đánh dấu chủ quyền

"Tôi là người được chủ nhân thu nhận. Tôi chỉ trả lời câu hỏi của chủ nhân"

Cô dừng một nhịp, ánh mắt quét lên Thẩm Tri Tranh từ đỉnh đầu đến gót chân, đôi mắt ấy không che giấu khinh miệt:

"Cô chính là 'con chó không an phận' khiến chủ nhân chán ghét sao? Cô đã khiến chủ nhân chán ghét rồi thì cuốn đồ rời khỏi đi, tôi có thể hầu hạ được chủ nhân tốt hơn cô."

Không khí trong phòng hạ xuống vài độ. Gió ngoài hiên thổi qua ô cửa mở hờ, lay động rèm lụa mỏng như xé rách im lặng.

Thẩm Tri Tranh bật cười khẽ, cô nhích thêm một bước đưa tay nâng lấy khuôn cằm của kẻ đang quỳ, đáy mắt lạnh lẽo khóa chặt dung mạo non nớt này

"Hầu hạ tốt? Cô bé, em đang đùa với lửa có biết không?"

Một khoảng lặng chậm rãi rơi xuống. Thẩm Tri Tranh nghiêng đầu, ánh mắt vẫn không rời

"Bước chân còn chưa vững đã muốn đuổi tôi đi. Cô bé, em đang đánh giá cao vai trò của mình rồi đấy."

Đầu ngón tay Thẩm Tri Tranh mang theo hơi lạnh từ bên ngoài mà miết nhẹ vào khung xương hàm của Lục Hoa

"Khi em tập đi tôi đã học cách đứng thẳng sóng lưng. Đừng lên mặt với tôi. Có biết không?"

Khoảnh khắc Thẩm Tri Tranh vừa dứt câu, Cảnh Thường Hi ở phía cầu thang cũng đi xuống bậc cuối cùng.

Nàng nhìn dáng vẻ Thẩm Tri Tranh đang nắm lấy cằm của Lục Hoa liền cau mày, một cơn khó chịu chạy dọc sóng lưng. Chỉ là nàng phớt lờ đi nó bằng chất giọng bình thản nhất của mình.

"Lên mặt?"

Nàng cười nhẹ. Không hề có vui vẻ. Chỉ có giọng nói khẽ khàng nhưng bén như lưỡi cạo

"Dâm nô như ngươi từ khi nào lại có thể đứng thẳng và tươm tất như vậy ở trong ngôi nhà này?"

Mỗi chữ như trượt trên bề mặt lụa, nhưng bén đến mức xé toang lớp da mỏng còn sót lại nơi lòng ngực Thẩm Tri Tranh.

"Cởi đi."

Cảnh Thường Hi thong thả buông ra hai chữ, nàng tao nhã bước đến sofa và ngồi xuống, hai chân vắt chéo vào nhau, một cái nhếch mép để chuẩn bị xem một tràn vui vẻ.

"Trong ngôi nhà này, ai cũng có tư cách mặc quần áo, nhưng ngươi thi không. Dâm nô phải ra dáng dâm nô, vải vóc đắc tiền chỉ là vỏ bọc bên ngoài mà thôi."

Không lớn tiếng. Không nhấn mạnh. Nhưng chính vì vậy mà càng sắc hơn bất kỳ cái tát nào.

Lục Hoa vẫn đang quỳ, mặc nguyên bộ váy ngủ trắng mỏng, đầu hơi cúi, khóe môi giãn ra một chút như sắp cười.

Thẩm Tri Tranh đuôi mắt xẹt qua mất mát không tên. Đầu ngón tay chậm rãi chạm lên từng cúc áo, kéo xuống từng lớp vải, thuần thục và trình tự từng thứ một rơi xuống sàn nhà, không âm thanh nhưng đối với Thẩm Tri Tranh là sự nhục mạ đến cực hạn.

Khi cô đứng đó, trần trụi, không một mảnh che, thân thể đầy vết roi từ đỏ tươi đến tím thẫm, từ phồng rộp đến rách mờ, thì căn phòng như trở nên tĩnh mịch quá mức cho phép.

Lục Hoa bật cười. Một tiếng cười giòn, ngắn, đủ để vang trong đầu những người không muốn nghe nó nhất.

"Vừa rồi còn cao ngạo cái gì. Cô rõ ràng... so với tôi còn chẳng bằng một phân."

Chương trước Chương tiếp
Loading...