Trò Đùa Tình Ái (SM)
17
Chương 17==================Cảnh Thường Hi bước lên bậc thang được ba bước liền dừng lại. Không ai ngoài nàng biết chính mình vừa có sự do dự trong tích tắt, hình ảnh thảm hại của Thẩm Tri Tranh lướt qua trong đầu nàng nhưng rất nhanh nàng lại vì ánh mắt dịu dàng như nước vừa rồi đánh tỉnh.Tuyệt đối không được. Nàng chính là không thể mềm lòng...đừng quên nàng là người tin vào chứng cứ....còn có nếu không cảm thấy tội lỗi chị ta sao có thể sống trong địa ngục như vậy tận bốn năm.Hít mạnh một hơi để dẹp yên loạn ý đang nhảy múa trong đầu. Cảnh Thường Hi nhàn nhạt lên tiếng"Nếu đã nghiện như vậy thì đến phòng huấn luyện đi."Thẩm Tri Tranh vẫn ngồi bất động trên ghế sofa, chỉ đến khi nghe thấy câu nói kia của Cảnh Thường Hi, cô mới hơi ngẩng đầu. Ánh mắt dõi theo bóng lưng người kia dần khuất lên lầu, sắc mặt không đổi, chỉ khẽ nhắm mắt lại, thì thầm như lặp lại cho chính mình."Đời này của cô thật thất bại. Chỉ có thể dùng cách này để ở bên cạnh người mình yêu.."Phòng huấn luyện mở đèn mờ. Không khí tĩnh đến độ nghe được cả tiếng dây xích sượt nhẹ mặt sàn. Cảnh Thường Hi đã đổi qua áo choàng ngủ mà kem nhạt, tóc ẩm được nàng xỏa ra sau vai, trong không khí vẫn vươn hương sữa tắm nhàn nhạt.Cánh cửa sau lưng Thẩm Tri Tranh đóng lại. Cô liền đưa tay muốn tháo đi áo ngủ trên người nhưng người còn lại trong căn phòng đã đều giọng lên tiếng"Ta không hứng thú nhìn thân thể rách nát của ngươi nữa. Bẩn mắt ta."Thẩm Tri Tranh khựng lại.Đầu ngón tay vừa chạm vào vạt áo ngủ liền đông cứng giữa không trung, một lát sau mới âm thầm thả xuống. Cô cúi đầu, không nói, chỉ chậm rãi quỳ xuống nền gỗ lạnh lẽoCảnh Thường Hi không nhìn cô ngay. Nàng đứng cạnh giá treo dụng cụ, ngón tay chậm rãi lướt qua từng món như đang chọn lựa. Một cái roi da mềm được nhấc lên, đầu roi phất nhẹ qua mu bàn tay, ánh mắt nhàn nhạt như không mang tình cảm."Bò đến đây."Giọng nói không cao, nhưng vừa dứt đã khiến Thẩm Tri Tranh bất giác rùng mình. Cô chống hai tay xuống, đầu cúi thấp, bắt đầu bò từng chút một đến gần chân Cảnh Thường Hi. Cô đột nhiên phát hiện việc bản thân mặc váy ngủ bò trên sàn còn đả kích tâm lý mạnh hơn cả việc trần trụi mà bò.Cảnh Thường Hi vun nhẹ roi da da trên tay, nàng vuốt thẳng một đường đến ngọn roi như để cảm nhận độ mơn trớn của loại dụng cụ này. Chiếc roi da nhẹ nhàng quất lên sàn, âm thanh không lớn nhưng vừa đủ khiến người quỳ dưới đất run lên.Cảnh Thường Hi cúi đầu nhìn Thẩm Tri Tranh đang quỳ rạp sát chân mình, ánh mắt nàng bình thản như thể đang đối diện với một vật thể không mang linh hồn."Thật không dám nghĩ Thẩm tổng hô mưa gọi gió của cả thương trường lại là kẻ có máu M nặng, một ngày không chịu ngược liền cảm thấy mọi thứ khó nắm bắt?"Cảnh Thường Hi nhấc chân, mũi dép lướt nhẹ qua cằm người đối diện, nâng lên từng chút một như đang xem xét một món đồ cũ rẻ tiền"Ta đột nhiên nghĩ nếu để Thẩm gia trên dưới được chiêm ngưỡng bộ dạng này của Thẩm tổng có phải rất thú vị không?""Ta cảm thấy phát chán với dáng dấp hèn mọn này của Thẩm tổng rồi....ngươi nói xem, ta có nên tìm một món đồ chơi khác về nhưng là để món đồ chơi mới chơi cùng món đồ chơi cũ là ngươi hay không?"Bốp....chiếc roi quất ngang bắp tay trái, âm thanh vừa vang lên, làn da mảnh dưới lớp lụa mỏng liền đỏ ửng, run rẩy. Thẩm Tri Tranh vẫn thẳng tắp quỳ đó như một pho tượng."Không phản ứng?"Giọng nàng nhàn nhạt"Xem ra....Thẩm tổng đã thật sự thành con chó ngoan rồi...ngoan đến mức khiến ta chán ghét."Nàng nghiêng đầu, nhìn xuống cơ thể đang bắt đầu run lên vì lạnh hoặc vì đau dưới chân mình"Còn hạ thấp phẩm giá đến mức này...chỉ để đổi lấy một cái nhìn của ta sao?"Bốp.... Một roi nữa quất vào bắp tay phải, cái đau cắn xe vết roi cũ. Nhưng là Thẩm Tri Tranh không phản ứng, dường như đã thấm nhuần cơn đau thể xác này."Nếu đã vậy...thì slavedog như ngươi nên làm tốt bổn phận của mình phải không?"Cảnh Thường Hi không vội động tay tiếp. Nàng đứng lên, thong thả vòng ra sau lưng Thẩm Tri Tranh, tay vẫn siết nhẹ cán roi."Bắt đầu với chút thành thật đi"Giọng nàng đều đều, nhưng câu chữ mang theo sự nhấn nhá lạnh như băng đá."Ngươi luôn khăng khăng chính mình không liên quan cái chết của Thẩm Niệm. Ta cũng nên nghe thử rốt cuộc ngươi có lập luận nào mạnh hơn cả chứng cứ từ cảnh sát."Nàng nghiêng người, thì thầm sát bên tai cô"Đừng dùng lời sáo rỗng với ta. Đây là cơ hội của ngươi."Thẩm Tri Tranh thoáng cau nhẹ chân mày. Cô càng lúc càng không hiểu được Cảnh Thường Hi đang nghĩ gì trong đầu. Đây rốt cuộc là cơ hội để thanh minh hay là mỗi dẫn để tự thiêu?"Nói."Cảnh Thường Hi cất giọng như ban lệnh."Thứ nhất, ngày xảy ra vụ án theo kết luận của cảnh sát. Tôi không có mặt ở Bắc Thành."Bốp....lời Thẩm Tri Tranh vừa dứt một roi đã đáp thẳng xuống sống lưng đang quỳ thẳng của cô. Vết roi kéo dài từ bả vai phải đến thẳng mạn sườn trái. Cảnh Thường Hi dùng tay vuốt nhẹ ngọn roi mà lên tiếng"Ghi chép từ camara của Thẩm gia, ngươi chưa hề bước ra khỏi nhà trong mười ngày gần đó. Vậy ngươi nói xem, người làm sao rời đi, làm sao chứng minh thời gian Thẩm Niệm tự sát ngươi không có mặt ở Bắc Thành?"Thẩm Tri Tranh nghiến răng. Cơn đau quét ngang sống lưng khiến hơi thở cô khựng lại trong lồng ngực một nhịp. Nhưng sau khi nuốt xuống vị tanh ngọt trào ngược nơi cổ họng, cô vẫn nói, giọng trầm thấp"Tôi đến Nam Kinh thực tập, có lịch sự lưu trú tại khách sạn, nhưng vì sao toàn bộ chứng cứ...đều không cánh mà bay..."Cảnh Thường Hi nhếch môi cười nhạt. Lời nói vụng về như thế cũng có thể nói đến bên tai nàng sao?"Có nghĩa là trên dưới Thẩm gia câu kết nhau hại ngươi?"Thẩm Tri Tranh không đáp. Đôi mắt cụp xuống, che giấu ánh nhìn đang co giật bởi nỗi cay đắng không thể chứng minh được sự thật của chính mình.Cảnh Thường Hi siết chặt cán roi, đầu mày giật nhẹ. Nàng cúi người, giọng nói không còn mang sự bình thản mà kéo theo từng tầng sắc lạnh"Thay vì quanh co biện minh chi bằng ngươi nói bản thân yêu thương ta đã lâu. Muốn thay vào vị trí của Thẩm Niệm mà vào cửa Cảnh gia? Ta sẽ cảm thấy lời này đáng tin hơn!"Bốp ...... Roi giáng thẳng xuống bả vai bên phải. Lực mạnh đến mức tiếng vải rách vang lên rõ rệt, một phần vai lộ ra làn da đỏ tím bầm dập."Phải không? Ngươi trăm phường ngàn kế chỉ để được ở bên cạnh ta? Nhìn xem ngươi đang hạ tiện như thế nào? Cầu xin ta trừng phạt ngươi chỉ để đổi lấy ánh mắt sao?Thẩm Tri Tranh vẫn không đáp. Bả vai cô co giật nhẹ theo phản xạ, cơn đau như xé toạc làn da khiến mí mắt cũng khẽ rung lên, nhưng cơ thể vẫn giữ nguyên tư thế quỳ.Sự im lặng ấy lại khiến Cảnh Thường Hi bật cười khẽ, âm thanh lạnh buốt như cắt vào tim người nghe."Câm rồi à?"Nàng cúi đầu, roi nhẹ nhàng gõ gõ lên đỉnh đầu đối phương."Trước đây ta còn cảm thấy ngươi có cốt khí nhưng đến hôm nay ta lại cảm thấy ngươi một chút tôn nghiêm làm người cũng không có. Chính xác là một con chó trong hình thể hai chân."Cảnh Thường Hi quay lưng, chậm rãi bước vài vòng quanh cô như kẻ săn mồi điềm nhiên quan sát con mồi bị trói."Thẩm tổng cao quý, nếu ngươi thật sự yêu ta..."Nàng dừng lại phía sau lưng cô, roi khẽ khàng gác lên gáy."...Thì hôm nay ta sẽ cho ngươi cơ hội chứng minh."Nàng kéo một chiếc ghế tựa dài đến giữa phòng, rồi chỉ tay ra lệnh"Trèo lên đó. Quỳ bằng đầu gối, chống hai tay. Ta sẽ đánh đủ năm vị trí. Với mỗi vị trí, ta muốn nghe ngươi tự nói ra một mặt đáng khinh nhất của bản thân."Thẩm Tri Tranh ngẩng đầu, ánh mắt lần đầu chao đảo rõ rệt."T...""Câm"Cảnh Thường Hi lạnh lùng cắt lời."Slavedog của ta không có tư cách lên tiếng. Còn có ta chán ghét âm thanh từ ngươi. Nó rẻ tiền và ti tiện."Thẩm Tri Tranh nhắm chặt mi mắt trong vài giây rồi mở ra. Thân thể theo chỉ đạo vừa rồi mà về tư thế chuẩn bi. Cảnh Thường Hi bước đến giá treo, ngón tay mảnh lướt qua hàng dụng cụ như đang chọn món vũ khí cho phiên hành quyết. Cuối cùng, nàng rút ra một cây roi mây dài, thân roi dẻo, đầu thon nhẹ, bề mặt được xử lý nhẵn nhụi nhưng vẫn giữ nguyên độ sắc lẹm, đảm bảo mỗi roi đánh ra đều đau đến tận xương, buốt tận óc.Nàng cầm roi, quất thử lên không, âm thanh rít gió vút qua, lạnh đến tê sống lưng. Thẩm Tri Tranh đã ở tư thế sẵn sàng, váy ngủ mỏng phủ qua mông và đùi, gần như không che nổi những đường roi cũ đang hiện lên mờ tím dưới lớp lụa.Cảnh Thường Hi đứng sau, tay nâng nhẹ roi mây, quất một đường ngang lên bắp đùi dưới.Vút....Tiếng roi chạm vào vải mỏng vang lên khô khốc. Đùi trái lập tức co giật, vết hằn đỏ hiện ra gần như lập tức xuyên qua lớp lụa mỏng. Thẩm Tri Tranh khẽ siết chặt khớp tay."Thẩm tổng, nói xem điểm đáng khinh đầu tiên của bản thân là gì?Nàng lạnh lùng ra hiệu. Roi mây nắm trong tay có chút nóng lên khi mà mặt đùi vết roi tím, đỏ chất chồng đang hiện ra trước mắt.Giọng Thẩm Tri Tranh nghẹn lại một giây, rồi khẽ khàng vang lên, run như sóng vỡ"Đáng...khinh...nhất là bên ngoài ...khoác lụa là, vải vóc....trước mặt chủ nhân lại trần trụi, thô tục....đây là ti tiện...."Vút...vút...Hai roi rớt vào hai bắp đùi, nổi bần bật một đường roi tím thẫm, lớp da xung quanh chuyển sang đen đậm"Thế điều thứ hai là gì?"Cảnh Thường Hi lướt đầu roi vào vị trí bắp chân trái, nàng thậm chí còn cố ý ở vết roi vẫn đang phồng rộp mà di chuyển qua lại"Là...hiểu rõ...vị trí bên cạnh...chủ nhân là của người khác....nhưng vẫn cố chấp...bước vào....đây là không ..tự lượng sức mình""Không tệ."Cảnh Thường Hi giơ cao roi mấy, nàng mạnh mẽ quật xuống vị trí bắp chân, hai lằn rơi tím thẩm vắt ngang vệt đỏ trước đó, gò thịt xung quanh vết roi tức thì sưng caoVút....vút....Thẩm Tri Tranh hơi trượt tay về phía trước mà lảo đảo thân thể. Mồ hôi lạnh lấm tấm xuất hiện trên vầng trán cao, trợn mịn của cô."Tiếp. Điều thứ ba?"Thẩm Tri Tranh rơi vào trầm mặc. Cô rốt cuộc có điểm nào đáng khinh? Chẳng phải điều đáng khinh nhất chính là yêu người không nên yêu và tệ hại hơn là không thể bước ra khỏi cuộc hôn nhân như địa ngục này sao? Lưng cô hơi cong xuống một chút, không rõ vì đau hay vì áp lực tâm lý đang kéo căng từng đốt sống.Ánh mắt cô cụp xuống, hàng mi run rẩy như có tàn tro bay qua đáy mắt. Mồ hôi thấm ướt phần gáy, từng giọt lăn xuống sống lưng mang theo cơn rát của vết thương sưng tấy trên đóMột lúc sau, giọng cô mới khe khẽ vang lên, như đang thú tội trước toà án vô hình"Thứ ba...biết bản thân..không là gì trong mắt chủ nhân...nhưng vẫn cố chấp lưu lại bên cạnh..vứt bỏ tự tôn của một con người..."Cô ngừng một nhịp, thanh âm khản đặc"Cam...tâm bước vào...thế giới u ám này...chỉ vì chủ nhân"Vút......Roi mây giáng xuống sống lưng, lần này là đường chéo cắt ngang lằn roi cũ. Lớp da mỏng như bị xé, Thẩm Tri Tranh không kìm được bật ra một hơi thở gấp, cổ họng khẽ khàng phát ra tiếng nứcVút....vút....vút.... Những roi tiếp ngay sau đó, vị trí gần gáy, khiến cả người cô chao đảo lần nữa.Cảnh Thường Hi siết chặt cán roi, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lùng cực hạn."Ngươi quả thật không biết xấu hổ."Nàng nghiêng người, tay chống lên ghế, mặt chỉ cách Thẩm Tri Tranh một tấc."Cam tâm tình nguyện làm cho dưới chân người. Làm một kẻ cha chẳng cần, mẹ cũng chẳng yêu. Thẩm Tri Tranh, ngươi sống để làm gì?"Câu hỏi rơi xuống như một lưỡi dao cùn, cứa vào nơi sâu nhất trong lòng. Thẩm Tri Tranh cắn môi. Một dòng máu mỏng dâng lên từ mép môi cô, nhưng ánh nhìn lại không lùi bước."Tôi yêu thích là thật nhưng tôi không gài bẫy hại người cũng là thật. Càng không bất chấp mọi thứ để leo lên vị trí tổng tài của Thẩm thị cũng là thật..."Cảnh Thường Hi nghe xong câu đó, khóe môi không nhếch lên cười mà lại siết lại lạnh lẽo. Nàng cười, nhưng là kiểu cười khinh bỉ, nhẹ đến mức tưởng như gió thổi cũng tan."Không gài bẫy?"Giọng nàng trầm xuống."Ngươi nghĩ cái chết của Thẩm Niệm là một vở bi kịch tự nhiên sao? Thế ngươi nói xem, tình cảm giữa ta và em ấy tốt như vậy, kết hôn sẽ không chỉ khiến Thẩm thị vượt qua khó khăn, em ấy còn có Cảnh gia hậu thuẫn...lý do gì để em ấy gieo mình tự vẫn? Ngươi nói ta nghe xem lý do đi. Đồ khốn"Nàng vung tay. Với lý trí điềm tĩnh vì từng đợt sóng ký ức bùng cháy dữ dộiVút.... Roi mây quất chéo từ vai xuống thắt lưng, đúng ngay vị trí vết thương cũ đang bầm đen.Vút....vút..... Hai roi liên tiếp rơi vào mông và mặt đùi sau. Cái đau cắt ngang lớp vết thương cũ mà rịn ra một đường máu mỏng. Thẩm Tri Tranh đau đến suýt ngất đi nhưng thật may cô đã chống đỡ đượcCảnh Thường Hi cúi xuống, tay bóp lấy cằm Thẩm Tri Tranh, siết mạnh đến mức để lại dấu hằn trắng bệch trên da"Thứ tư. Nói."Giọng nàng sắc như gươm."Nói cho ta biết, ngươi còn điểm nào khiến ta có thể khinh rẻ hơn nữa?""Không còn. Chủ nhân muốn đánh....nô nhận...."Câu trả lời kia như đổ thêm dầu vào ngọn lửa không tên đang cháy trong lòng Cảnh Thường Hi. Nàng siết chặt hàm, đôi mắt lạnh như băng đá chợt hằn lên tia giận dữ gần như không thể kiềm chế."Không còn?"Giọng nàng trầm khản như tiếng thủy tinh vỡ vụn"Thứ đáng khinh nhất chính là sự tồn tại của ngươi trong mắt ta."Nàng buông cằm Thẩm Tri Tranh, tay vung caoVút....vút....vút...vút...vút... Roi liên tiếp quất xuống ngang eo, băng qua vạt lụa mỏng đã nhăn nhúm, để lại vết lằn chéo như dây thép siết vào thịt.Thẩm Tri Tranh run rẩy. Không còn âm thanh phát ra từ cổ họng, chỉ có tiếng thở đứt quãng và mồ hôi mặn chát chảy dọc hai bên thái dương.Cảnh Thường Hi lùi lại một bước. Ánh mắt nàng nhìn người trước mặt lạnh lẽo như mặt hồ cuối đông, phủ đầy tuyết trắng. Trong đầu nàng lại nhớ đến từng vết thương trên người Thẩm Tri Tranh, lại nhớ đến cơn sốt cao đêm qua, nhưng rất nhanh nàng đã dằn xuống suy nghĩ hoang đường này.Một thoáng... chỉ một thoáng thôi, trong lòng dâng lên thứ cảm xúc lạ lẫm là đau đớn, thương hại... hay thứ gì đó giống như một bản năng muốn che chở?Không được. Chuyện này tuyệt đối không thể.Nàng lập tức tự siết ngón tay, đầu roi mây lại nâng cao.Vút.... Một đòn bất ngờ giáng thẳng vào phần lưng đã tróc lớp da mỏng. Roi đánh lên da thịt Thẩm Tri Tranh nhưng là tiếng chuông cảnh tỉnh bên trong lòng kẻ cầm roi. Không cho phép cảm xúc mềm lòng này ngự trị lâu hơn nữa."Cho ngươi thoải mái vài ngày ngươi lại không muốn. Đã là như vậy, ta cũng không ngại chơi đùa một phen"Cảnh Thường Hi dùng một chiếc kéo y tế, thô bao cắt rách áo ngủ lụa mỏng, từng mảnh vải theo đường cắt rơi rướt xuống ghế dài cô đang quỳ, xuống sàn gỗ...lả tả như những cánh hoa rụng trong gió.Thân thể trần trụi cứ thế từ chút một hiện ra. Tấm lưng gầy với lằn roi kéo dọc cả sóng lưng, eo chi chít vết roi cũ, vết bầm mới, vệt đỏ sưng cao và vài chỗ tím đen rách da.Nàng cười nhạt"Với thân thể này của ngươi đến CLB cũng chẳng phục vụ được ai. Là một con chó không ngoan nên mới mang thân thể bầm dập thế này?"Cảnh Thường Hi xoay người, lấy từ giá treo một cặp kẹp gỗ mini, loại thường dùng cho đầu ngực nhưng đã được bọc viền kim loại lạnh để tăng độ kẹp và dễ siết. Khi nàng vặn thử một cái, tiếng 'cót két' vang lên như một cú siết cổ chậm rãi, không đủ để giết chết nhưng đủ khiến người ta nghẹt thở vì chờ đợi đau đớn ập tới.Bước chân thong thả, nàng tiến sát sau lưng Thẩm Tri Tranh, ánh mắt lướt qua thân thể đang run khẽ.Tư thế quỳ chống tay trên ghế khiến phần ngực của Thẩm Tri Tranh rũ xuống, không được che chắn, lộ rõ đường cong mềm mại đang dập dềnh theo từng nhịp thở gấp. Không khó để nhìn thấy khuôn ngực đáng tự hào của nữ nhân đang trong tình trạng thảm thương thế nào....nhưng nàng không quan tâm, càng không bỏ vào mắt.Cảnh Thường Hi cười một bên mép, nàng đưa tay nắm lấy bầu ngực đang tự do kia bằng một lực đạo mạnh mẽ, lạnh lùng đặt chiếc kẹp đầu tiên vào đúng nơi đang cương cứng vì hơi lạnh, đang sưng tấy vì những lần bị kẹp trước kia.'Rắc'....Chiếc kẹp đóng lại gọn gàng.Thẩm Tri Tranh bật khẽ một âm thanh, chỉ như tiếng gió ngược qua kẽ răng. Nhưng vai cô khẽ giật, bàn tay chống ghế siết lại đến trắng bệch.Cảnh Thường Hi không dừng lại. Nàng cúi người hơn, mặt gần sát gáy Thẩm Tri Tranh, hơi thở ấm lạnh phả lên làn da đã chằng chịt vết roi."Ta phải nên biết sớm ngươi yêu thích ngược đãi. Bằng không sao có thể phản ứng với những cơn đau mà ta mang lại. Dâm nô, tên này đối với người không sai"Chiếc kẹp thứ hai được gắn vào bên ngực còn lại. Khi cả hai kẹp đã yên vị, đầu kẹp khẽ đong đưa theo chuyển động run rẩy của cơ thể, tạo thành cảm giác ma sát râm ran, đau buốt đến tận tim.Cảnh Thường Hi nhìn một lúc, bỗng cười khẽ."Ngươi xem... trông cũng không đến nỗi. Nếu đem ngươi treo ngược, chắc hiệu quả thị giác sẽ còn tốt hơn nữa."Một tay nàng chạm vào đầu kẹp, ấn nhẹ xuống, khiến ngực bị kéo dài thêm, máu dồn lên đầu ti bị kẹp — sắc đỏ tím bầm bắt đầu hiện lên rõ nét."Con đường này là do ngươi chọn"Nàng thì thầm."Máu có rơi cũng tự mình liếm sạch."Cảnh Thường Hi đứng dậy, thong thả bước về phía chiếc ghế da lớn giữa phòng, ngồi xuống. Nàng vừa rồi khi lái xe đã nghĩ rằng sẽ dành một đêm nay để nghiên cứu tài liệu y khoa, nhưng hiện tại nàng một chút cũng không còn hứng thú với mớ chữ nghĩa chằng chịch ấy. Trái lại, kẻ không biết sống chết và hạ tiện này lại đạp đỗ ý tốt của nàng...là thiên đường rộng mỡ ngươi không đi, địa ngục đóng của lại cố ý xông vào.Nàng vắt chân, ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn, ánh mắt lạnh nhạt hạ xuống."Bò quanh phòng một vòng."Giọng nói không lớn, cũng không nhanh, nhưng rơi xuống giữa căn phòng tĩnh lặng lại khiến từng sợi thần kinh trong cơ thể Thẩm Tri Tranh bật lên căng như dây thép.Cô không phản ứng ngay. Vì thân thể đang biểu tình vì sự ngược đãi của cô dành cho nó.Cảnh Thường Hi nghiêng đầu, nâng ly nước trên bàn bên cạnh, nhấp một ngụm, thong thả nói thêm"Chậm trễ. Ta sẽ kéo căng kẹp ngực"Không một lời nào nữa, Thẩm Tri Tranh đưa hai tay xuống, bắt đầu chống đầu gối, cúi người thấp hơn, từng bước bò trên sàn gỗ lạnh ngắt. Hai đầu gối đã bầm từ trước, giờ chạm đất liền tê rát. Mỗi lần tay chạm đất, bả vai đau nhói vì vết roi, còn phần ngực bị kéo lê theo lực trọng, khiến hai đầu kẹp chao đảo, chạm vào lớp da nhạy cảm khiến cơn đau buốt lan ra như lưỡi dao nhỏ rạch ngang.Tiếng kẹp 'lách cách' nhẹ khi dao động, tiếng thở khẽ cắn răng nén lại, cả căn phòng chỉ còn âm thanh của sự cam chịu trần trụi.Cảnh Thường Hi ngồi đó nhìn qua có vẻ quan sát cuộc vui do nàng đề ra, thật tế là nàng đang dằn xé giữa lương tâm và hận thù. Đến tột cùng nàng vẫn không đủ tàn nhẫn có phải không? Người này nói yêu nàng? Chuyện này làm sao có thể? Nàng đến Thẩm gia còn chưa từng gặp qua người này....yêu từ khi nào chứ?Cảnh Thường Hi ngồi dựa hẳn lưng vào ghế da, ly nước đặt sang một bên, bàn chân thon trắng thả lỏng, gác nhẹ lên tấm thảm lông gần đó. Nàng nghiêng mặt, ánh mắt vẫn dõi theo dáng bò của Thẩm Tri Tranh đang vòng về từ bên kia căn phòng."Đến đây"Giọng nói vang lên nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực, khiến thân hình đang bò khựng lại tức thì."Liếm chân ta"Nàng hạ tầm mắt, lười biếng nhấc mũi chân chỉ vào khoảng đất trước mặt mình.Thẩm Tri Tranh cắn môi. Hai đầu gối đã bầm tím, chai sạn vì quỳ quá lâu, hai cánh tay run rẩy vì mất sức và vết thương. Còn hai đầu ngực vẫn bị kẹp, mỗi nhịp trượt về phía trước đều khiến dây thần kinh như bị kéo ra khỏi cơ thể.Từng chút, từng chút một, cô tiếp tục bò. Âm thanh cọ xát giữa da thịt và sàn gỗ vang lên đều đặn. Hơi thở cô đứt đoạn. Mỗi lần ngực chạm sàn, kẹp lại kéo căng thêm, khiến sắc tím đã lan gần hết vùng da bầm dập trước ngựcĐến khi chạm tới chân nàng, cô dừng lại, đầu cúi sát, trán gần như chạm mu bàn chân lạnh của Cảnh Thường Hi"Dâm nô, ngẩng đầu lên. Dùng miệng của ngươi, làm việc mà một dâm nô nên làm."Cảnh Thường Hi nói như thở, rồi đưa chân phải nhấc nhẹ, đặt lên đỉnh đầu Thẩm Tri Tranh, đè xuống như muốn nhấn chìm thêm chút kiêu hãnh còn sót lại.Thẩm Tri Tranh run rẩy. Cô nâng mặt lên, chậm rãi vươn đầu lưỡi liếm từ cổ chân kéo lên mu bàn chân trắng lạnh, đến tận ngón chân thon dài.Mùi sữa tắm nhàn nhạt xen lẫn vị mặn của nước mắt nơi khoé miệngCảnh Thường Hi nhắm mắt, ngón tay siết nhẹ tay vịn.Chết tiết. Nàng như vậy lại bị câu dẫn....thân thể lại nảy sinh phản ứng dù tâm trí một mực phủ nhận.Thẩm Tri Tranh ngẩng đầu, đầu lưỡi lướt qua từng đốt ngón chân, chậm rãi mà ngoan ngoãn. Ánh mắt không dám ngước lên, nhưng đầu ngón tay đã bắt đầu run.Cảnh Thường Hi ngồi im, toàn thân căng chặt như dây cung.Đây rõ ràng là vũ nhục lòng tự tôn, nghiền nát tâm lý của dâm nô này nhưng vì cái gì mỗi khi đầu lưỡi kia chạm đến mu bàn chân nàng, rồi vươn nhẹ theo bờ cong cổ chân, một luồng tê dại, mỏng nhẹ như tơ lửa len lên từ lòng bàn chân, lan ngược đến tận vùng bụng dưới. Trực tiếp cắt phăng sợi dây lý trí của Cảnh Thường Hi.Đáng lý nàng phải đạp ra. Phải nói một câu sỉ nhục thật sâu. Nhưng bàn chân lại không động, chỉ mạch máu sau gáy đập mạnh hơn từng nhịp. Cái cổ cứng như một khúc đá chờ người đến đập nát từng chút một bằng đầu lưỡi tinh quái kiaCảnh Thường Hi đưa tay bóp chặt thành ghế, môi nàng khẽ mím. Mắt vẫn nhìn xuống người kia, người mà nàng lẽ ra phải ghê tởm.Vậy mà...nàng lại..."Dừng lại."Giọng nàng bật ra khô khốc, như bị cưỡng ép từ cổ họng.Thẩm Tri Tranh ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào đáy mắt của Cảnh Thường Hi.Lúc đó, cả hai đều như bị kéo vào một giây im lặng kỳ quái.Cảnh Thường Hi nghiêng người, tay bất giác luồn vào tóc Thẩm Tri Tranh, kéo ngược lên, không mạnh đến mức làm đau, nhưng đủ khiến cổ người kia ưỡn thẳng, môi gần như chạm vào gối đầu gối nàng."Ngươi đúng là dâm nô. Tùy tiện liếm láp một chút liền khiến ta thần hồn điên đảo."Thẩm Tri Tranh không đáp. Mắt cô ẩn chứa tầng lớp suy nghĩ mà đã sớm vượt xa phạm vi hiểu biết của Cảnh Thường HiMột cái cúi đầu của Cảnh Thường Hì rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Hơi thở ấm nóng phả ra bên vành tai Thẩm Tri Tranh"Dâm nô như ngươi rất bẩn....nhưng vì cái gì...ta lại muốn cùng ngươi trầm luân?"Cảnh Thường Hi tựa nhẹ vào thành ghế, đôi chân vắt chéo. Nàng nhìn người đang quỳ dưới chân mình như thể đang nhìn một vật thể không còn giá trị, mà sự tồn tại cũng chỉ để giẫm đạp."Nếu đã muốn phục vụ, vậy thì bắt đầu từ việc khiến ta thuận mắt một chút."Nàng không nói rõ. Nhưng ánh mắt đã rơi về phần váy ngủ mỏng lả lướt của chính mình. Một dấu hiệu ngầm nhưng đầy tàn nhẫn.Thẩm Tri Tranh không hỏi lại. Cô cúi thấp đầu hơn, rồi dịch từng chút một đến gần giữa hai chân nàng, đầu khẽ ngẩng lên. Hai tay vẫn đặt trên sàn, thân thể nghiêng về phía trước như một con vật đang quỳ lạy. Rồi rất chậm, đôi môi cô dừng lại ngay mép vải của váy ngủ, ngậm lấy mép vải mỏng manh ấy bằng răng.Cảnh Thường Hi khẽ giật mình, nhưng không động. Bàn tay nàng siết nhẹ tay vịn, không vì phẫn nộ... mà vì một luồng tê buốt không thể giải thích được đang len lỏi lên sống lưng.Thẩm Tri Tranh kéo dần lớp vải lên bằng miệng, động tác chậm rãi, dịu dàng, và không kém phần thành kính. Chiếc váy ngủ mỏng được nâng lên từng chút, qua bắp đùi trắng ngà, qua phần gối, đến khi lớp da mịn màng giữa hai chân hoàn toàn lộ ra. Mọi hành động được thực hiện bằng sự yêu thương và trân trọng đến mức Cảnh Thường Hi run lên một trậnCảnh Thường Hi hít sâu. Một nhịp thở dằn nén đến cực điểm. Nàng vốn dĩ phải đạp kẻ kia ra. Nhưng đôi môi ấy... đôi mắt ấy... lại khiến nàng không động nổi tay"Đúng là dâm nô, rất biết cách phục vụ người khác."Nàng cười lạnh, âm điệu đầy cay độc."Ngươi nghĩ ta sẽ thấy thương hại sao?"Thẩm Tri Tranh không đáp. Nhưng đôi mắt lại dịu dàng như cũ, cái dịu dàng khiến người ta phải hoảng hốt.Cảnh Thường Hi siết chặt tay vịn ghế, đến mức khớp xương hằn rõ. Nàng không hiểu, tại sao chỉ một cái chạm dịu dàng đến thế, lại khiến tim mình như rách toạc."Tự biết mình hèn mọn đến mức nào chưa?"Giọng nàng gằn khẽ. Không phải để chế giễu người kia... mà như đang nói với chính mình.Thẩm Tri Tranh chỉ im lặng, môi vẫn tiếp tục mơn man, nhẹ như gió thoảng. Cô không vội, không gấp gápCảnh Thường Hi cắn chặt răng, nàng gần như mắc kẹt trong khoảng không gian đan xen giữa quá khứ và hiện tại. Năm xưa, dù mặc định chính mình cùng Thẩm Niệm sẽ đi hết quãng đời với nhau nhưng nàng chưa từng có ham muốn với em ấy, đừng nói gì đến tiếp xúc da thịt. Nàng trở nên hoảng sợ khi phát hiện chính mình đối với Thẩm Niệm là ân tình năm xưa, yêu thương lại như tình chị em..Mà Thẩm Tri Tranh...lại là loại cảm giác bá đạo khác..không thể nàng không thể trầm luân...người này là kẻ hại chết Thẩm NiệmVút........Chiếc roi da mỏng trong tay nàng vung lên, xé gió một tiếng, quất thẳng xuống lưng trần của kẻ đang quỳ bên dưới.Thẩm Tri Tranh khẽ giật người. Đường roi kéo dài từ bả vai đến eo, xé đôi bầu không khí dịu lặng. Nhưng cô không ngẩng đầu. Không dừng lại. Chiếc lưỡi vẫn tiếp tục làm công việc của nó như thể không có gì xảy ra.Vút... vút....Hai roi tiếp theo quất chéo nhau, để lại lằn đỏ thẫm giữa lưng. Nhưng thứ duy nhất nàng nghe được là tiếng hôn khe khẽ, như một bản nhạc ai oán vang lên giữa cơn giông lòng."Dâm nô, bị đánh vẫn có thể phục vụ sao?"Nàng rít lên. Nhưng trong giọng nói đã có một tầng vỡ vụn mơ hồ."Ngươi không làm được gì cả... không thể khiến ta... tha thứ..."Vút....đầu roi quét qua đỉnh mông bầm tím, cắt rách một lớp da. Thẩm Tri Tranh hơi run lên"Dừng lại"Cảnh Thường Hi trầm giọng lên tiếng. Bên dưới của nàng đích thị đã bị làm cho ướt át, ổ bụng cuồng lên một trận khó chịu như trâm ngàn con kiến đang lao vào cắn xé. Nàng nghiêng người về phía trước. Tay siết lấy cằm Thẩm Tri Tranh, buộc dâm nô phải ngẩng mặt lên, dù đôi mắt kia vẫn rũ xuống như muốn che đi một thứ tình cảm chết chìm. Thẩm Tri Tranh lập tức đè nén dục vọng đang căng tràn của chính mình mà trở lại tư thế quỳ nghiêm chỉnh, đầu cúi, hai tay đặt ngay ngắn trên đùi.Ánh mắt Cảnh Thường Hi nghiêm túc quét qua thân thể dâm nô Từng đường roi từ cũ đến mới chằng chịt vắt ngang sống lưng, đùi, bắp tay, bắp chân. Có chỗ tím ngắt như mảng mực loang, có chỗ đỏ ửng sưng tấy, còn đang rịn mồ hôi lạnh. Ngực cô cũng không ngoại lệ, hai đầu nhũ hoa vẫn bị kẹp chặt bởi cặp kẹp kim loại viền gỗ, màu da quanh đó đổi sắc đến tím bầm, ửng sưng rõ rệt.Đôi mắt Cảnh Thường Hi đảo qua từng vết thương như đang đọc một bản cáo trạng. ...Nhưng không hiểu vì sao, trong tim lại có một mũi nhọn nhói lên. Chỉ một thoáng. Một nhịp thôi. Thứ cảm xúc chết tiệt kia là đau lòng? Là thương hại? Chỉ vừa kịp lóe lên đã bị nàng bóp nghẹt không thương tiếc.Không được mềm lòng. Không được.Nàng bước đến gần, cúi người, giọng nói vẫn đều đều, lạnh như băng phủ tuyết"Đám người ở CLB cho ta một ý tưởng, mang một thú cưng mới về huấn luyện chung với ngươi. Ta thấy ý tưởng đó không tồi."Cảnh Thường Hi đưa tay tháo chiếc kẹp bên ngực trái. Kim loại lạnh rời khỏi da, máu dồn trở lại, một cảm giác buốt nhói đến rợn da thịt. Thẩm Tri Tranh khẽ run, nhưng vẫn quỳ yên không nói gì. Chiếc kẹp bên phải được tháo ra chậm rãi. Một tiếng "khụt" nhẹ bật ra từ cổ họng cô, không phải vì đau, mà là cảm giác máu trở lại kèm tê rần buốt sâu tận trong da.Cảnh Thường Hi không nói gì. Tay nàng vẫn siết chiếc kẹp, ánh mắt đăm đăm nhìn đầu ngực sưng đỏ....Và rồi, như thể bị thứ gì đó thôi thúc, nàng cúi đầu, không hề báo trước, cắn mạnh vào đó.Không phải cắn để vuốt ve. Không phải là tình dục. Mà là trừng phạt. Dằn mặt. Nhấn chìm cảm xúc của chính mình.Nhưng đôi môi nàng khi chạm vào da thịt phập phồng ấy... lại có phần run rẩy.Thẩm Tri Tranh không né, không phản ứng, chỉ khẽ nghiêng đầu hít vào một hơi dài, vừa để chịu đau, vừa để giữ bản thân khỏi thốt lên bất cứ điều gì.Cắn xong, chính Cảnh Thường Hi lại dùng đầu lưỡi xoa dịu đi cơn bỏng rát, buốt tận thớ cơ ấy. Nàng di chuyển qua lại hai bai bầu ngực, mút lấy đầu nhũ hoa sưng đỏ, tím bầm, không hẳn là thô bạo nhưng cũng chẳng dịu dàng, là sự dằn xé giữa lý trí và thể xác.