Trò Đùa Tình Ái (SM)

16



Chương 16

================

Bầu trời Bắc Thành chuyển mưa. Giớ lớn rít mạnh bên ngoài cửa kính cao kịch trần. Thẩm Tri Tranh ngồi thẳng lưng sau bàn làm việc lớn, ngón tay thon dài không ngừng lật mở tài liệu.

Bộ vest xám cắt may chỉn chu ôm lấy vóc dáng mảnh khảnh, bên trong là chiếc sơ mi lụa trắng nhẹ nhàng như sương sớm, tôn lên làn da trắng đến gần như trong suốt. Mái tóc dài được búi gọn thành một búi nhỏ phía sau đầu, vài lọn buông hờ xuống hai bên thái dương, mềm mại khung lấy gương mặt tinh xảo như được nặn từ sứ.

Cửa văn phòng mở ra sau ba tiếng gõ. Lâm Thụy ôm một chồng văn kiện đi vào.

"Thẩm tổng. Phòng tài vụ vừa thông báo, Cảnh tiểu thư đã gửi đơn xin nghỉ...và không cần đợi phê duyệt...đã ..."

"Tôi biết rồi."

Thẩm Tri Tranh cắt ngang lời của Lâm Thụy. Giọng nói không nhanh, không chậm, giống như cô đã sớm đoán được Cảnh Thường Hi sẽ không xuất hiện ở Thẩm thị.

Lâm Thụy thoáng chững lại một chút, rồi gật đầu, đặt tài liệu lên bàn và lùi ra sau một bước.

"Còn có, sáng nay phu nhân đã trực tiếp bộ phận chiến lược yêu cầu giám đốc Tôn rời khỏi vị trí để Thẩm Ninh Hạ thay thế. Chuyện khá ầm ĩ nhưng đã được phó tổng Thẩm Hạo Thần xử lý."

Ngòi bút dưới tay Thẩm Tri Tranh dừng lại lập tức. Khóe miệng cô cười nhạt

"Chuyện lớn như vậy lại không lọt đến tầng này. Những người đó cũng thật nhọc công chê lấp."

Nội bộ Thẩm gia đấu đá không ai không biết. Bốn năm trước, Thẩm Tri Tranh có thể ngồi vào vị trí này là vì cuộc liên hôn với Cảnh thị. Hiện tại phu nhân bên kia trực tiếp đưa người như vậy chính là đánh tiếng rằng chiếc ghế của Thẩm Tri Tranh e là không còn vững.

Nhưng có điều Lâm Thụy không hiểu chính là tiếng nói của nhà họ Cảnh vô cùng lớn, Cảnh Thường Hi còn 'giả dạng thường dân' đến Thẩm thị làm việc, đây không phải nói rằng quan hệ hôn nhân rất tốt sao?

Việc làm của phu nhân không phải muốn đối đầu với Cảnh gia chứ?

"Thư ký Lâm, phiền em sắp xếp một cuộc họp vào chiều nay. Nội dung là luân chuyển nhân sự. Ai cũng không thể vắng."

Giọng nói của Thẩm Tri Tranh bình tĩnh, không mang theo cảm xúc, nhưng mỗi từ lại như một chiếc đinh được đóng thẳng vào ván gỗ, không thể gỡ.

Lâm Thụy thoáng khựng người. Cô lờ mờ đoán được buổi họp chiều nay sẽ có bao nhiêu sóng gió...

"Vâng, tôi sẽ thông báo các phòng ban ngay."

Lâm Thụy cúi đầu rời đi. Khi cánh cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn tiếng gió rít len qua khe cửa kính cao kịch trần. Thẩm Tri Tranh đưa tay nhấc tách cà phê đã nguội từ lâu, cô nhấp nhẹ một ngụm, vị đắng quấn chặt đầu lưỡi.

Ánh mắt Thẩm Tri Tranh quét qua khung chat e-mail vẫn nằm gọn trên màn hình máy tính, toàn bộ điều là chứng cứ Thẩm Hạo Thần cấu kết cùng sở trưởng Dương của huyện Lộc Xuyên nhằm nâng khống giá đất, xách động người dân...tất cả điều có mục tiêu là chậm trễ tiến trình thu mua của Thẩm thị với mảnh đất này.,...

Cảnh Thường Hi vẻ ngoài rõ ràng không quan tâm đến chuyện kinh doanh, nhưng những việc làm bốn năm qua của em ấy chưa từng rời khỏi một mục tiêu duy nhất. Chính là đường hoàng mà kế thừa đế chế của Cảnh thị....

Muốn làm được điều này thì việc em ấy giữ cô bên cạnh cũng không lạ....một con chó vừa trung thành lại được việc, quan trọng là cam tâm tình nguyện vì em ấy mà luồn cúi cả thân thể lẫn tâm trí.

Đã như vậy cô cùng Thẩm gia ngoài trừ dòng máu tất cả điều không thân thuộc, cô cũng không ngại để em ấy dùng Thẩm thị làm bàn đạp dưới chân. Nói đơn giản, cô nguyện đưa dây xích cổ chính mình cho một người duy nhất mà thôi.

Nam Dương – Bệnh viện tư nhân lớn nhất Bắc Thành, cũng là biểu tượng cho tiêu chuẩn y học tư nhân hàng đầu cả nước. Tọa lạc ở khu trung tâm với diện tích hơn năm mươi ngàn mét vuông, nơi đây sở hữu tổ hợp phòng khám – nội trú – phẫu thuật đạt chuẩn quốc tế. Thiết bị y tế đời mới nhất đều được nhập khẩu từ châu Âu, đội ngũ y bác sĩ là những cái tên có học vị và kinh nghiệm mà bất kỳ bệnh viện công nào cũng thèm muốn.

10h30 sáng, khu hầm xe bệnh viện vốn luôn trật tự bỗng chốc rơi vào một trận xôn xao nhỏ.

Chiếc Maybach Exelero màu đen bóng lặng lẽ đỗ vào bãi xe nhân viên, chiếm lấy đúng vị trí vốn dành cho bác sĩ nội trú trực ban. Cảnh Thường Hi lúc này đã đẩy cửa bước ra.

Nàng mặc bộ Suit trắng với đường cắt tinh tế, tóc búi gọn, đeo thẻ nhân viên như bao người mới khác. Trên khuôn mặt không trang điểm là biểu cảm lạnh nhạt, không hề có ý né tránh ánh nhìn tò mò của các nhân viên xung quanh.

Cảnh Thường Hi vẫn luôn là trung tâm của mọi ánh nhìn. Nàng đi đến đâu, tiếng xì xầm sẽ tự động đuổi theo sau lưng nàng. Bệnh viên lớn này càng không ngoại lệ.

"Bác sĩ mới đó hả?"

"Nghe nói tên gì... Cảnh? Không lẽ là người Cảnh thị thật?"

"Chậc, bệnh viện Nam Dương cũng bắt đầu nhận 'người đặc biệt' rồi đấy..."

"Tôi nghe nói trước đây đại tiểu thư Cảnh gia là sinh viên y khoa xuất chúng đấy. Nhưng không hiểu vì sao lại chẳng theo chuyên ngành. Nói vậy cô gái đó là đại tiểu thư Cảnh gia sao?"

Những tiếng xì xầm không to, nhưng không lọt khỏi tai nàng. Cảnh Thường Hi không phản ứng gì. Chỉ lặng lẽ bước vào thang máy chuyên dụng dành cho y bác sĩ.

Vừa đặt chân đến hành lang khoa ngoại thần kinh, Cảnh Thường Hi còn chưa kịp xem kỹ sơ đồ phòng ban thì một tiếng gọi lớn vang lên từ bộ đàm của y tá trực

"Ca cấp cứu tầng 1, vết thương sọ hở - nam, 43 tuổi – va chạm giao thông, mất máu nhiều, chuẩn bị chuyển thẳng vào phòng tiểu phẫu! Bác sĩ Lâm? Ai thấy bác sĩ Lâm?"

Một y tá trẻ hốt hoảng chạy ra nhìn quanh. Đúng lúc đó, ánh mắt cô va phải bóng người cao gầy trong áo blouse trắng mới tinh.

"Bác sĩ? Cô... cô là bác sĩ mới đúng không? Đi theo tôi! Không đủ người!"

Chưa kịp trả lời, tay Cảnh Thường Hi đã bị kéo đi theo phản xạ. Dù là người mới, nhưng phản ứng của nàng nhanh đến lạ thường. Chỉ vài bước chạy, nàng đã giật nhẹ vai y tá kia:

"Huyết áp bệnh nhân thế nào? Mạch bao nhiêu? Có dấu hiệu đồng tử giãn chưa?"

Y tá sửng sốt nhìn nàng, thậm chí khựng lại nửa giây. Chưa ai từng thấy thực tập sinh nào hỏi như vậy.

"H-huyết áp tụt 70/40, mạch không đều, đồng tử còn phản xạ ánh sáng... nhưng chậm! Chúng tôi đang gọi bác sĩ chính trực ban..."

"Chuẩn bị nẹp cố định đầu. Truyền Ringer's lactate tĩnh mạch. Và gọi khoa phẫu thuật sọ não mở sẵn phòng."

Cảnh Thường Hi lạnh giọng

"Không nhanh, anh ta sẽ sốc mất máu trong ba phút."

Giọng nàng không lớn, nhưng đủ khiến cả hành lang sững lại.

Trong lúc các y tá còn ngơ ngác, nàng đã đẩy cửa phòng cấp cứu, bước tới chiếc cáng đang được đẩy vào.

Nàng cúi xuống kiểm tra đồng tử, áp sát tai nghe nhịp thở, rồi quay lại

"Ai có kiến thức cơ bản, cầm chặt đầu giữ cố định hộ tôi. Tôi tiến hành hỗ trợ hồi sức ban đầu, trước khi bác sĩ Lâm đến."

Trong khí đó, trưởng khoa ngoại thần kinh - Vương Tự Viễn, vừa dứt lời dặn dò ca mổ sáng thì nhận được tin nhắn từ điều dưỡng trưởng

/Bác sĩ thực tập mới can thiệp hồi sức bệnh nhân cấp cứu/

Ông nhíu mày nhắn lại, trong lòng có chút tức giận là ai vừa đến đã dám làm chuyện ngông cuồng như vậy

/Tên gì?/

/Cảnh Thường Hi./

Bàn tay đang cầm tách cà phê của ông khựng lại giữa không trung. Cảnh... Thường... Hi.

Vương Tự Viễn nhấn mạnh tin nhắn, phóng to ảnh hồ sơ nhân sự đính kèm. Ánh mắt ông trầm xuống. Sau ông lại nhìn đến lý lịch thông tin bỏ trống, chỉ có một phong thư xác nhận thực tập từ viện trưởng. Đây còn không phải nhờ quan hệ mà tiến vào Nam Dương sao?

"Gọi cô ấy lên phòng tôi"

Cửa kính vừa khép lại, không gian liền chìm vào im lặng.

Vương Tự Viễn, trưởng khoa ngoại thần kinh hơn hai mươi năm kinh nghiệm, ngồi phía sau bàn làm việc gỗ mun sáng bóng. Gã đàn ông tầm hơn năm mươi, đeo kính không gọng, dáng người gầy cao, thái dương đã điểm bạc nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như dao mổ.

Đối diện ông, Cảnh Thường Hi đứng thẳng, vai không khom, nàng hai tay cho vào áo blouse trắng, dáng dấp bình thản đến mức khiến Vương Tự Viễn tự thấy chính mình đang yếu thế.

"Cảnh... Thường Hi?"

Vương Tự Viễn đọc tên từ bảng hồ sơ in ra.

"Cô là bác sĩ thực tập mới, đúng không? Hôm nay là ngày đầu?"

"Vâng."

"Vậy thì – tôi muốn cô giải thích – vì sao chưa có lệnh, chưa có mặt bác sĩ phụ trách, cô lại tự ý can thiệp hồi sức cấp cứu? Cô nghĩ mình đang ở đâu?"

Giọng ông trầm, không quát, nhưng từng chữ lại đanh như gõ kim loại lên mặt bàn kính.

Cảnh Thường Hi vẫn giữ thái độ điềm tĩnh.

"Bệnh nhân đồng tử giãn chậm, huyết áp tụt, mạch nhanh rối loạn. Nếu không xử trí trong ba phút, tim có thể ngừng đập. Lúc ấy, việc đợi lệnh là... đợi đội thu gom xác đến làm việc sao?"

Câu nói rơi xuống, từng chữ nặng như đạn nổ trong không gian yên ắng. Không phải lớn tiếng, cũng không mang theo phẫn nộ, nhưng cái lạnh đến từ sự chính xác và tàn nhẫn của thực tế khiến Vương Tự Viễn sững người.

Gã đàn ông trung niên cau mày.

"Ngông cuồng?"

Cảnh Thường Hi không vội trả lời. Nàng hơi nghiêng đầu, ánh mắt dưới hàng mi dài rũ xuống mang theo một tia lạnh khó định.

"Ngông cuồng nhưng cứu được một mạng người. Đợi theo quy trình là Diêm Vương nhận thêm một nhân khẩu? Trưởng khoa Vương cảm thấy bên nào nặng, bên nào nhẹ?"

Từng câu, từng chữ lạnh lẽo như dao khắc vào đá lạnh. Vương Tự Viễn có chút hoảng hốt trước nữ nhân này. Rõ ràng chỉ là ngày đầu thực tập nhưng kiến thức chuyên môn lại không thua kém bác sĩ lâu năm là bao.

Đứng trước lập luận này Vương Tự Viễn không thể phản bác. Nhưng ánh mắt lão đã đặc người này vào tầm ngắm. Thời gian sau này không thiếu co hội để chỉnh đốn nữ nhân cao ngạo này.

"Được. Coi như lần này cô làm đúng đi. Nhưng nó sai với quy trình, tôi cũng không thể ghi nhận tên của cô vào danh sách bác sĩ tham gia cấp cứu lần này....tôi..."

"Không cần."

Cảnh Thường Hi trực tiếp cắt ngang lời nói của người đàn ông này.

"Học y cứu người chứ không phải để ghi danh."

Lời rơi xuống, khiến căn phòng lại rơi vào tĩnh lặng.

Vương Tự Viễn khẽ cau mày, nhưng lần này... ông không đáp lại. Người ta có thể tranh cãi với một kẻ sai, nhưng rất khó để bác bỏ một lý tưởng đúng đắn đến mức tuyệt đối.

Trời Bắc Thành bắt đầu đổ mưa. Sấm chớp lóe lên phía chân trời, chiếu bóng những người ngồi quanh bàn họp dài.

Cuộc họp nhân sự chiều nay được gửi thông báo gấp, nhưng không ai dám vắng mặt. Đứng đầu là Thẩm Tri Tranh, đích thân chủ trì. Bên trái là Thẩm Hạo Thần – phó tổng phụ trách phát triển, bên phải là giám đốc nhân sự cùng các trưởng bộ phận liên quan.

Lộ Chi Nặc, cũng xuất hiện với tư cách "cổ đông lớn" và "đại diện truyền thông chiến lược". Bà ta đưa theo Thẩm Ninh Hạ, cũng chính là chị ruột của Thẩm Niệm.

Không khí yên lặng, chỉ có tiếng mưa gõ vào cửa kính. Thẩm Tri Tranh ngồi ở vị trí chủ tọa, đôi chân bắt chéo, vest xám ôm gọn vóc dáng cao gầy. Cô bắt chéo chân, tay khẽ mở tập văn kiện đỏ bằng một động tác dứt khoát. Giọng nói vang lên rõ ràng, rành mạch, không mang chút dao động.

"Họp khẩn là vì tôi nhận được tin mật. Có một số người vì lợi ích cá nhân mà cấu kết với chính quyền địa phương, vừa trục lợi vừa ảnh hưởng đến tiến trình thu mua dự án Lộc Xuyên."

Thẩm Hạo Thần thoáng nhíu mày, tay khẽ siết lại, nhưng vẫn giữ im lặng. Lộ Chi Nặc ngồi cạnh anh ta, ánh mắt đảo qua lướt lại, cố đoán xem Thẩm Tri Tranh đã nắm được bao nhiêu chứng cứ.

Từng tập hồ sơ được Lâm Thụy phát tới trước mặt từng người. Âm thanh giấy lật xen lẫn với tiếng gió rít bên ngoài, tạo nên một sự căng thẳng đến ngạt thở.

"Chứng cứ cụ thể bao gồm giao dịch bất hợp pháp giữa Phó tổng Thẩm Hạo Thần và Sở trưởng Dương tại huyện Lộc Xuyên."

Giọng nói Thẩm Tri Tranh không nhanh không chậm, như thể đang đọc một bản tin thời sự, mỗi từ đều lạnh như thép.

"Các email trao đổi, hồ sơ chuyển tiền và cả đoạn ghi âm cuộc gặp mặt được lưu trữ trong hệ thống bảo mật tầng ba. Tất cả đều đã được bộ phận pháp lý nội bộ xác nhận có giá trị tố tụng."

Căn phòng chìm trong im lặng. Vài quản lý cấp trung đã bắt đầu cúi đầu, một số người vội lật xem nội dung trong tập hồ sơ, gương mặt biến sắc thấy rõ.

Thẩm Hạo Thần, người vừa nãy còn bình tĩnh, nay đã sầm mặt. Anh ta nheo mắt nhìn em họ của mình, ánh mắt tối như đáy giếng. Giọng nói cất lên từ hàm răng nghiến chặt, mang theo sự giận dữ lẫn cảnh cáo:

"Chủ tịch Thẩm. Làm giả chứng cứ, vu khống người khác là phạm pháp đấy."

Thẩm Tri Tranh không phản ứng ngay, cô ngồi yên, gác chéo chân, đầu khẽ nghiêng như đang lắng nghe một trò đùa vụng về.

"Giả?"

Cô lặp lại từ đó, khẽ cười như vừa nghe được điều gì thú vị.

"Phó tổng sao lại biết là giả nhanh vậy? Chưa đọc xong toàn bộ hồ sơ đã vội vàng định tội tôi, vậy là chột dạ sao?"

Cô dứt lời, bàn tay thon dài nâng nhẹ ly nước chưa kịp uống. Ánh mắt cô khi nhìn anh ta giống như đang soi xét một bản báo cáo sai số

"Chột dạ như vậy làm gì? Nếu thật sự trong sạch, sao không đợi đến phút cuối?"

Sau đó, cô quay sang vị luật sư đang ngồi ở cuối bàn – Dương Hòa, trưởng bộ phận pháp chế kiêm luật sư cố vấn cho Thẩm thị suốt gần một thập kỷ.

"Luật sư Dương, phiền anh nói rõ cho Phó tổng Thẩm biết — những tài liệu tôi trình bày là thật hay là giả?"

Dương Hòa đẩy gọng kính, mở tập hồ sơ mình mang theo. Giọng ông rõ ràng, dứt khoát

"Toàn bộ tài liệu trong tay Chủ tịch Thẩm là bản trích từ máy chủ nội bộ, có xác nhận thời gian, địa điểm và mã định danh của người gửi. Các giao dịch ngân hàng đối ứng được đối chiếu với dữ liệu từ bên thứ ba, hoàn toàn trùng khớp."

Ông ngừng lại một chút, lật sang một trang khác rồi tiếp

"Ngoài ra, bản ghi âm cuộc gặp giữa Phó tổng và Sở trưởng Dương được trích từ camera an ninh tại khách sạn Thủy Tinh – nơi đã đăng ký lưu trú bằng tên giả là Jacson. Giọng nói đã được giám định giọng – khớp 97.6% với giọng của Phó tổng Thẩm Hạo Thần."

Không khí như đông cứng lại.

Thẩm Tri Tranh nhấc mắt nhìn anh họ, lần này là một ánh nhìn không còn che giấu.

"Phó tổng còn gì để biện minh không? Hay là... muốn tự xin nghỉ trước khi tôi gửi hồ sơ đến phòng điều tra kinh tế?"

Không khí phòng họp đặc lại như bị phủ một lớp băng mỏng. Lộ Chi Nặc rốt cuộc cũng không ngồi yên nổi. Bà ta đứng bật dậy, gương mặt tái mét, nhưng ánh mắt vẫn còn giữ vẻ sắc bén quen thuộc của một người từng thao túng quyền lực hậu trường nhiều năm.

"Tri Tranh, con đang làm loạn gì thế này? Hạo Thần là cháu ruột của dòng chính, là người nhà họ Thẩm. Con muốn vì chút nghi vấn chưa xác minh mà tự tay chặt đứt một cánh tay của gia tộc sao?"

Giọng bà không lớn, nhưng đủ để áp đảo, mang theo âm vang của người từng có tiếng nói tối cao trong các cuộc họp quản trị.

Thẩm Tri Tranh không ngẩng đầu lên, ngón tay thon dài lật thêm một trang văn kiện trước mặt. Cô thản nhiên đáp:

"Tôi cũng là người nhà họ Thẩm."

Cô ngẩng mắt, lần này không còn giữ vẻ xa cách lễ độ như mọi lần. Giọng nói mang theo chút lạnh lẽo chưa từng có

"Nhưng tôi cũng là người chịu trách nhiệm nếu Thẩm thị đi sai một nước cờ."

Lộ Chi Nặc hừ lạnh một tiếng, nghiêng người về phía hội đồng

"Các vị nên biết rõ, nếu để nội bộ Thẩm thị lục đục đến mức này, Cảnh thị cũng chẳng để yên. Các người nghĩ một mình Tri Tranh có thể giữ được vị trí nếu không nhờ mối hôn nhân với Cảnh gia sao?"

Một câu, đâm thẳng vào điểm yếu, định lật ngược thế cờ bằng quan hệ chính trị.

Nhưng Thẩm Tri Tranh chỉ bình thản rút từ tập hồ sơ một tờ giấy, giấy xác nhận đầu tư chiến lược từ Tập đoàn Cảnh thị, có dấu đỏ và chữ ký tay của Cảnh Dụ Thành, đương nhiệm Chủ tịch Cảnh thị và là cha ruột của Cảnh Thường Hi.

"Phu nhân yên tâm. Trước khi triệu tập cuộc họp này, tôi đã trình bày toàn bộ nội dung với Cảnh chủ tịch. Đây là văn kiện xác nhận Cảnh thị sẽ đứng cùng Thẩm thị trong đợt tái cơ cấu sắp tới, với điều kiện duy nhất — toàn bộ nhân sự cấp cao phải được sàng lọc lại công bằng và minh bạch."

Cô đặt văn kiện xuống giữa bàn, đẩy nhẹ về phía hội đồng.

"Nếu các vị còn e ngại việc tôi làm là 'tự mình quyết định', thì giờ đây các vị có thể hiểu đó là quyết định chung của cả hai tập đoàn."

Dưới ánh đèn trắng nhàn nhạt, từng người ngồi quanh bàn hội nghị đều cúi thấp đầu, gương mặt không giấu được sự căng thẳng.

Thẩm Tri Tranh đứng lên, động tác rất nhẹ, như thể chẳng cần dùng quá nhiều lực cũng đủ tạo ra áp chế. Giọng nói của cô tiếp tục vang lên, trầm thấp nhưng sắc như dao rạch giấy

"Chắc các vị cũng đã biết, nhân viên phòng tài vụ hôm nay nghỉ việc... chính là đại tiểu thư Cảnh gia 'vi phục xuất tuần'. Chuyện tốt đẹp này, các vị nghĩ... em ấy không biết sao?"

Một câu nói, lặng lẽ như mưa rơi vào đá, nhưng lại khiến cả phòng như nghẹt thở

Sắc mặt Lộ Chi Nặc cứng lại. bà ta sao lại không biết Cảnh Thường Hi ở Thẩm thị làm việc? Còn có chả phải Cảnh Thường Hi xem Thẩm Tri Tranh như con chó nô lệ không đánh chính là mắng, vì cái gì lại có thể diễn biến theo như hiện tại.

Thẩm Hạo Thần, ngồi một góc, siết chặt nắm tay dưới gầm bàn. Gân tay trắng bệch, ánh mắt gắt gao nhìn về phía cô gái đang đứng kia. Nếu kèo này hắn thua, hắn cũng không ngại bày ra kèo khác.

Thẩm Tri Tranh cười khẽ, Cô khẽ gật đầu với Lâm Thụy, ra hiệu kết thúc cuộc họp.

"Chiều nay, Phó Tổng Hạo Thần tạm thời đình chỉ công tác chờ điều tra. Chức vụ trưởng phòng chiến lược vẫn do giám đốc Tôn đảm nhiệm. Các nhân sự cấp cao còn lại nếu có liên đới, hãy tự khai báo trước khi tôi phải tìm đến từng người một."

Dứt lời, cô thu văn kiện, xoay người rời đi, bóng lưng mảnh mai trong bộ vest xám sẫm dứt khoát, không một chút do dự.

Bắc Thành mưa lớn, từng đợt gió gào thét bên ngoài như cố đẩy những cơn giận dữ trút xuống mặt đất. Cảnh Thường Hi cho xe vào gara khi kim đồng hồ đã lướt qua mốc 10 giờ đêm. Bên ngoài trời vẫn đổ mưa không ngơi nghỉ, trên người nàng loang lổ nước, phần vạt dưới dính sát vào thân thể lạnh buốt.

Khi nàng đẩy cửa lớn, đèn ở huyền quang liền tự động bật sáng. Ánh sáng dịu nhẹ trải một lớp ấm áp lên mặt sàn gỗ, nhưng không thể át được sự lạnh lẽo ngấm vào từ những giọt mưa còn đọng trên tóc và cổ nàng.

Cảnh Thường Hi cúi người tháo giày, đổi sang dép lê cạnh tủ. Trong lòng nàng vốn cho rằng người kia sẽ ngoan ngoãn nghe theo tờ ghi chú để "được phép" sinh hoạt như một con người trong bảy ngày – không cần hầu hạ, không cần phục vụ, càng không cần thức đêm chờ đợi.

Nhưng khi nàng vừa bước qua hành lang ngắn dẫn vào phòng khách, một mùi thơm nhè nhẹ lập tức quấn chặt lấy khứu giác. Cảnh Thường Hi dừng lại. Tay nàng vẫn còn cầm điện thoại, giọt mưa từ tóc còn lăn xuống cổ. Ánh mắt liếc về phía bàn ăn

Ở đó, đèn bếp vẫn còn để chế độ sáng nhẹ. Trên bàn là một chiếc nồi nhỏ còn ấm, bên trong là cháo trắng nấu cùng thịt bằm và hành hoa, cạnh đó là một đĩa nhỏ dưa cải chua, vài món ăn nhẹ được giữ nhiệt trong khay gốm men trắng.

Nàng lại đảo mắt nhìn sang phòng khách. Không có thân ảnh trần trụi dung tục mà là một dáng người cao gầy cùng mái tóc buộc hờ sau gáy. Trên người Thẩm Tri Tranh là bộ đồ ngủ satin tối màu đơn giản, vạt áo phủ qua đầu gối, để lộ hai chân trần trắng xanh, ửng đỏ xen lằn tím thẫm, một vài vết roi vẫn kêu hãnh mà hiện diện như thể chúng là một phần của thân xác này.

Cảnh Thường Hi bước tới một cách chậm rãi, mưa vẫn nhỏ giọt theo gấu áo nàng, tạo thành một vệt nước loang mờ trên sàn gỗ.

"Là ngươi làm chó quá lâu nên một ngày không cần quỳ hầu hạ liền không quen sao?"

Thẩm Tri Tranh không vội đáp. Đôi mắt cô phủ bóng bởi những sợi tóc ướt lòa xòa, hàng mi vẫn còn đọng sương, nhưng khóe môi lại cười nhẹ

"Không phải. Vì chị đột nhiên không biết. Không làm nô cho em thì chị ở trong căn nhà này với thân phận gì?"

Cảnh Thường Hi đứng yên một lúc, ánh mắt lướt qua những vệt roi chưa tan màu trên người Thẩm Tri Tranh. Một vài chỗ đã thâm tím lại, lằn lên làn da trắng xanh như thứ gì đó bạo liệt bị in dấu lên một tấm gốm sứ.

Nàng hạ mi mắt, giọng trầm xuống

"Nói như vậy, trừ bỏ làm chó cho ta. Ngươi không còn tác dụng gì sao?"

Thẩm Tri Tranh khẽ lắc đầu. Động tác rất nhẹ, nhưng cũng đủ để vạt tóc nơi gáy trượt xuống, rũ theo gò má đã sớm nhợt nhạt vì thiếu ngủ

"Không. Chị chỉ cảm thấy khó nắm bắt."

Cảnh Thường Hi không trả lời ngay. Bóng dáng nàng đứng đó như một cây đèn không cháy, chỉ phát ra hơi lạnh thấm dần vào không khí. Gió bên ngoài đập mạnh vào khung kính, kéo theo một hồi âm dài lạnh buốt.

"Ồ nói như vậy..."

Nàng dịu dọng, bàn tay mang theo hơi lạnh của cơn mưa trắng trời bên ngoài mà siết nhẹ khớp hàm người này

"Ngươi là chịu ngược đến nghiện rồi. Thoải mái một hôm liền cảm thấy khó nắm bắt?"

Đầu ngón tay Cảnh Thường Hi miết dọc theo đường sóng mũi cao thẳng mà tiếp tục nói

"Ta xem như có thành tựu có thể huấn luyện một con chó nghiện ngược đãi..."

Thẩm Tri Tranh hơi ngẩng đầu, mắt không lánh đi, cũng không chịu nhìn thẳng. Cô chỉ nói khẽ

"Chị không nghiện. Nhưng chị không biết bản thân sẽ như thế nào nếu như trong mắt em chị không còn tồn tại. Ít nhất khi em đối xử như thú vật, chị vẫn cho rằng mình có vị trí riêng trong lòng em...ảo tưởng quá đúng không?"

Cảnh Thường Hi hơi rũ mi mắt, ánh nhìn từ trên cao quét xuống gương mặt gầy gò kia, giống như đang đánh giá một món đồ cũ đã dùng quá lâu, bất ngờ lại phát hiện nó còn biết rên rỉ.

Sở dĩ nàng tha bổng bảy ngày không phải vì nàng hết hận, mà thật sâu xa trong lòng nàng cảm thấy càng tiếp xúc với ngày này, dục vọng nàng càng khó khống chế. Quan trọng nhất, nàng dần cho rằng...liệu chuyện năm xưa...có thật sự là như nàng đã thấy hay không?

Nếu những lời Thẩm Tri Tranh nói là thật...thì nàng chính oàn uổn một người.!

"Ảo tưởng?"

Nàng khẽ cười, nhưng tiếng cười đó không vui, cũng không thật.

"Ngươi cho rằng ta cùng ngươi phát sinh quan hệ là vì động lòng sao? không thể. Ta chỉ xem ngươi là công cụ phát tiết mà thôi, phát dục càng không tệ. Chỉ là một con chó không nên ảo tưởng vài sự tồn tại của mình."

Bàn tay nàng vẫn giữ nơi cằm Thẩm Tri Tranh, hơi nghiêng đầu một chút, như thể muốn nhìn sâu hơn vào ánh mắt vừa không cam lòng, vừa mong manh kia.

"Ngươi nghĩ ta sẽ mềm lòng? Sẽ thương xót? Sẽ cho ngươi cái gọi là 'vị trí riêng' trong lòng ta?"

Thẩm Tri Tranh không phản bác. Đôi mắt cô nhìn vào khoảng trống nào đó phía sau lưng Cảnh Thường Hi, nơi ánh đèn vàng nhòe mờ trên mặt gỗ lạnh, rồi khẽ nói

"Không. Chị không nghĩ em sẽ thương xót. Chị chỉ sợ... đến một ngày ngay cả cơn giận của em, ánh mắt ghét bỏ của em... cũng không còn dành cho chị nữa....Chị sẽ không chịu được...."

Bởi vì chị đã yêu em từ rất lâu rồi...em có biết không?

Một nhịp lặng trượt dài qua khe gió. Ngoài trời mưa vẫn rơi, tiếng nước rơi tí tách như đếm từng vết nứt đang xuất hiện trong sự nhẫn nại vốn đã quá giới hạn của một người.

Cảnh Thường Hi rốt cuộc thu tay lại, bước lùi nửa bước, tách ra khỏi vùng không khí lặng căng như dây cung.

"Nếu vậy..."

Nàng thở chậm, giọng khẽ như lời ru buốt giá

"Ta cũng không cần xem ngươi có chịu nổi hay không?"

=================

Có những chỗ chuyên môn có thể mình sẽ hơi chém nên là có bạn nào đúng chuyên ngành mà thấy sai sai thì bỏ qua giúp mình nha. Mình hông có học Y mà lỡ dại đưa nghề nghiệp này vào.

Chương trước Chương tiếp
Loading...