Trò Đùa Tình Ái (SM)
15
Chương 15===================Máy lạnh được mở mức thấp nhất, toàn thân ướt sủng nước của Thẩm Tri Tranh quỳ ở vị trí mà hơi lạnh trực tiếp thổi xuống. Cảnh Thường Hi đi đến với một quyển tạp chí và cây roi mây màu vàng ngà.Cái nhìn của nàng trần trụi đến mức giống như một cổ thân thể như bị tra khảo này của Thẩm Tri Tranh là hoàn toàn bình thường, giống như một bức tranh do chính tay nàng dùng roi mây, thước gỗ vẽ nên."Quỳ thẳng. Miệng ngậm roi. Tạp chí để trên đỉnh đầu. Lưng thẳng."Môi Thẩm Tri Tranh tím tái vì lạnh, nứt nơi khóe, má vẫn còn dấu tát. Thân thể như một tấm bản đồ nhục hình thời chiến. Vị trí non mịn giữa hai chưng sưng đỏ lợi hại, động tác kẹp chặt cũng khiến cô rịn ra tầng tầng mồ hơi đau đớn.Cô đón lấy roi mây bằng hai tay, chậm rãi ngậm chặt vào miệng. Lưng thẳng kéo cho vài vết roi tứa máu kéo căng lớp da chưa lành....nhưng tất cả đau đớn đều phải nuốt vào trong bụng.Cảnh Thường Hi dùng hai chiếc kẹp mãnh hoàn toàn phớt lờ hai đầu ti sưng tấy, vốn là đỏ tươi đã chuyển sang tím thẫm, nàng lạnh lùng kẹp xuống. Nàng đặt tạp chí lên đỉnh đầu, căn chỉnh cho ngay giữa mới chậm rãi lên tiếng."Giữ như thế ba mươi phút.""Nếu Thẩm tổng để nó rơi thì tự bò lại đây, xin năm roi. Vì vô dụng."Hơi lạnh từ điều hòa dội thẳng lên thân thể trần trụi còn ướt, những vết bầm như đông cứng rồi tê rát. Thân thể cô run nhẹ, nhưng phải giữ nguyên sống lưng, gồng thẳng để quyển tạp chí không trượt. Cơn mỏi không còn là đau nữa, mà là cảm giác từng đốt sống đang bóp nghẹt dây thần kinh, từng giây như kéo dài cả năm.Ngón chân cô co rút, vai bắt đầu run vã mồ hôi lạnh. Mắt nhòa đi vì đói, vì mệt, vì mất máu nhẹ, nhưng không được gục xuống.Cảnh Thường Hi vẫn ngồi đó, trên tay nàng là toàn bộ thông tin về Thẩm Hạo Thần và Dương Khê. Từng chứng cứ giao dịch qua lại, từng tấm ảnh được chụp vội đều được người của nàng trình bày cẩn thận.Thời gian không đo bằng phút giây, mà bằng từng cơn co rút nơi cơ bắp bị kéo căng. Thẩm Tri Tranh vẫn quỳ, đầu ngẩng, roi cắn giữa hai hàm, quyển tạp chí cân bằng trên đỉnh như một vương miện trừng phạt.Gió từ điều hòa quét lạnh xuống lưng. Những vết roi hở dường như đang đông cứng lại, cứng đến mức không còn cảm giác, chỉ còn nhịp run lặng lẽ từ bên trong xương.Cổ cô mỏi rã, sống lưng run bần bật theo từng nhịp hít thở cố nén.Và rồi 'bụp' âm thanh rất nhỏ nhưng trong không gian yên tĩnh lại đặc biệt vang vọng. Cô không ngẩng đầu, cũng không cầu xin. Chỉ cắn chặt cây roi trong miệng, ngón tay chống xuống sàn gạch lạnh, toàn thân từ từ cúi rạp xuống.Leng keng.....Hai chiếc kẹp gắn trên ngực cô khẽ đung đưa theo chuyển động, tiếng chuông nhỏ gắn ở đầu chúng va vào nhau, kêu lanh canh như mỉa mai. Mỗi lần khuỷu tay chạm đất, ngực bị ép xuống, tiếng leng keng ấy lại vang lên như nhắc nhở rằng Cảnh Thường Hi phát sinh quan hệ với cô chỉ là xúc cảm nhất thời mà thôi....Trên cơ bản, em ấy hận cô...Cô bò chậm, từng gang tay một, đầu cúi thấp, miệng vẫn ngậm roi. Đến trước mặt Cảnh Thường Hi, cô dừng lại. Gối chống xuống, tay đặt song song.Mắt không thể ngước, miệng bị roi chặn, nhưng... Toàn bộ thân thể cô đã cúi thấp đúng nghĩa của một lời thú tội bằng da thịt.Cảnh Thường Hi vẫn chưa động đậy.Nhưng nàng lặng lẽ đưa tay cầm lấy roi da bên cạnh sofa, vun vài đường trong không khí. Nàng không nói gì thêm chỉ vun tay với lực đạo năm phần, đánh thẳng vào hai quả chuông được kẹp trước ngựcVút...leng keng....vút...leng keng..hai roi sượt qua như một dấu X to bản đước viết lên. Đầu kẹp đã được dán băng dính nên việc bị đánh văng ra là không thể, thay vào đó là nhân đôi nổi đau lên, tăng mực độ xé nát đầu ti lên cấp độ mớiNước mắt Thẩm Tri Tranh tràn ra khỏi khóe mắt. Miệng ngậm chặt roi không thể thốt lên lời.Vút..leng keng...vút...leng keng... vút...leng keng... ba roi đánh như trêu đùa bằng lực vừa phải nhưng đau đớn mang lại thì vô cùng kinh hãi. Mồ hôi lạnh của Thẩm Tri Tranh trượt dài hai bên thái dương...Năm roi kết thúc, Thẩm Tri Tranh vừa chống tay bò về vị trí cũ thì Cảnh Thường Hi đã chậm rãi lên tiếng"Không cần quỳ ở đó nữa. Nằm ngữa ra sàn."Thẩm Tri Tranh vẫn ngậm roi mây mà thở dài trong vô vọng. Cô chật vật chuyển về tư thế nằm ngữa dưới sàn, lưng vừa chạm vào liền đau buốt như ghim phải dao.Cảnh Thường Hi lấy cây roi da mềm, đầu roi đã được ngâm nước, không quá nặng đến mức xé da, nhưng mỗi cú quất đều rít lên một tiếng khô lạnh, dội vào vùng bụng phẳng đã đầy dấu roi tím thẩm từ trước.Chát....Đòn đầu tiên không đau đến tột cùng, nhưng bỏng rát như lăn đá lạnh lên vết phỏng đang đỏThẩm Tri Tranh không động đậy cũng không rên.Chát... chát...Cứ mỗi lần roi chạm, là bụng co rút phản xạ, như nuốt trọn dư chấn vào sâu bên trong.Sau cú thứ năm, da bụng không còn đỏ mà chuyển sang xanh bầm như nhúng vào nước lạnh quá lâu.Cảnh Thường Hi đặt roi da xuống, đổi sang roi mây. Nàng đều giọng lên tiếng"Giang rộng hai chân ra."Nàng là nhắm đến phần đùi trong với da thịt non mịn mà xuống tayVút.....Roi mây quất lên mặt đùi trong, một tiếng bật khô khốc, mảnh như vết nứt kính vỡ.Cơ thể Thẩm Tri Tranh khẽ giật. Nhưng không có tiếng kêu, toàn bộ chỉ là tiếng ư ử trong cuống họng, bờ vai rung lên từng nhịp theo cơn lạnh thấm dần từ đỉnh đầu xuống gót chân.Roi thứ ba, thứ tư, thứ năm đều nhắm vào vị trí gần khớp háng mà xuống tay, thủ pháp cuồng bạo đến mức roi thứ năm vừa chút xuống vùng da ở đó cũng phá ra một mảnh nhỏ, máu tươi tí tách thấm ra."Sấp người. Không được thả roi mây đang ngậm"Thẩm Tri Trang gần như kiệt sức, cô gian nan xoay cả người sấp xuống, hoàn toàn có thể cảm nhận mỗi khớp xương bên trong cơ thể đang rạn nứt như thế nàoCảnh Thường Hi lướt đầu roi lên vùng mông tím sẫm, da trắng hầu như không thấy của Thẩm Tri Tranh. Nàng không thương hại chỉ vung cao và lạnh lùng đáng xuốngVút..vút...vút...vút...vút...năm roi mạnh và dồn lực, cắt ngang đỉnh mông một đạo máu đỏ thẩm chảy dài xuống bê hông.Thẩm Tri Tranh cắn chặt roi mây trong miệng, hốc mắt trở nên mờ đục...cô chính là sắp không chống đỡ nổiVút..vút...vút...vút...vút...vẫn là một điểm đánh duy nhất. Cảnh Thường Hi thu roi cũng là đỉnh mông xuất hiện một đạo máu kéo dài.'Cạch' roi da mây xuống sàn theo lực thả của Cảnh Thường Hi. Nàng từ sofa đứng dậy, ngón chân trần lướt trên hai vết máu trên mông của kẻ đang nằm, nàng hơi dùng sức mà ấn xuống. Mũi chân nàng móc vào hông sườn, chậm rãi lên tiếng"Lật lại"Thẩm Tri Tranh chống tay vào sàn nhà chậm rãi xoay lưng lại, Cảnh Thường Hi cúi xuống, nàng đưa tay lấy roi mây mà cẩu nô đang ngậm ra khỏi miệng mà cười lạnh."Giáo huấn hôm nay đã hiểu hết chưa?"Mi mặt chậm rãi run lên. Thẩm Tri Tranh khẽ chớp mắt thay cho câu trả lời....Cảnh Thường Hi khóe môi kéo lên nụ cười vui vẻ, nàng khụy người xuống sàn, bàn tay chậm rãi tháo ra hai đoạn băng dính trên bầu ngực, chuông cùng kẹp théo đó cũng được lấy xuống. Đầu ti sưng tấy, tứa máu li ti. Nàng không ngần ngại mà cúi xuống hôn nhẹ vào đó, một điểm dịu dàng mà trước nay chưa từng có."Vừa ..rồi...ngươi làm ta..rất hài lòng. Ta phá lệ cho ngươi lên giường ngủ."Như không thể tin vào tai mình, Thẩm Tri Tranh trợn tròn cả mắt. Như nhìn được thảng thốt trong mắt kẻ đang nằm, Cảnh Thường Hi cười thầm lên tiếng"Đổi lại, ba ngày tới. Ngươi chỉ được ăn cháo loãng, không được ăn cơm."Thẩm Tri Tranh từng nghĩ hai ngày công tác sẽ là chút thời gian được thở, được tránh khỏi ánh mắt lạnh băng và sự trừng trị tàn nhẫn.Nhưng thực tế, hai ngày đó lại là hai đêm địa ngục trần gian, nơi mà thân thể cô bị chà đạp đến tận cùng, từng đốt xương, từng tấc thịt đều bị nghiền nát dưới chân.Khi máy bay hạ cánh tại Bắc Thành, cô cảm giác như linh hồn mình vẫn chưa kịp theo kịp thân xác.Toàn thân ê ẩm như bị xe cán qua, sống lưng bỏng rát vì chạm vào ghế quá lâu, bụng dưới co rút từng cơn, khuôn ngực đau đớn như kim châm gắn trong áo bra không ngừng châm chít, mông càng đau đớn ê ẩm, không thể ngồi yên ổn.Mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo, mắt mờ đi vì sốt cao. Mỗi bước chân từ máy bay ra đến chỗ đậu xe taxi đều lảo đảo như kẻ say. Về đến biệt thự vẫn rộng lớn, sạch sẽ, sang trọng như mọi khi. Nhưng im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng mình run rẩy.Không có người hầu. Không có tiếng hỏi han. Không có ai bước ra đỡ lấy cô khi cô nghiêng người suýt ngã vì hoa mắt.Kéo lê bước chân khó nhọc lên tầng hai, Thẩm Tri Tranh bước vào phòng ngủ phụ liền quăng thân thể rách nát lên giường nhỏ, đèn không bật và cứ thế nhắm nghiền hai mắt.Cô hoàn toàn bỏ qua tất cả những quy định mỗi khi trở về căn nhà này. Không có thân thể hèn mọn quỳ đợi lệnh, không có thức ăn nóng sốt chờ Cảnh Thường Hi thưởng thức...Tiếng chuông điện thoại đổ dồn bên trong túi xách, cô hoàn toàn phớt lờ nó. Đầu ngón tay run rẩy không ngừng nhưng tuyệt nhiên cô không biết nên nhờ vã ai vào lúc này..Thẩm Tri Tranh đột nhiên bật cười thê lương....thì ra nàng cô độc đến vậy.?Đồng hồ treo tường đổ tiếng chuông báo đúng bảy giờ tối. Cửa chính mở ra, Cảnh Thường Hi bước vào, giày cao gót nện lên sàn gỗ tạo thành âm vang gọn gàng, lạnh lẽo. Hệ thống đèn tự động vì sự xuất hiện của nàng mà đợt thắp sáng. Nàng từ huyền quang đổi qua dép đi trong nhà, mà khẽ cau màyCon chó vẫn luôn phục tùng của nàng vẫn chưa về sao? Ánh mắt nàng tối lại. Bước chân chậm rãi, không gấp, nhưng có gì đó sắc lạnh bắt đầu len vào từng bước chân. Tầm mắt nàng quét thẳng đến sofa bừa bộn như lúc nàng rời đi, bàn ăn vẫn trống trãi, trên bếp không hề có dấu hiệu nấu nướng.Tự bật cười với ý nghĩa, con chó của nàng hôm nay lại giở thói ương bướng, là cho rằng nhiều ngày qua nhận chưa đủ giáo huấn sao? Môi nàng cong lên một đường rất nhẹ, gần như chẳng ai nhận ra đó là nụ cười, nếu không cảm được luồng không khí đang dần đông lại quanh nàng."Da thịt ngày càng dầy...là nghiện đòn phải không?"Đôi mắt xinh đẹp của Cảnh Thường Hi nheo lại, cơn bất mãn sâu ngấm, lạnh ngắt như nước băng đang lặng lẽ tràn dần từ cổ tay nàng xuống lòng bàn tay. Nàng cởi áo khoác vắt lên thành sofa chính mình từng bước tiến lên gian phòng trên tầng hai. Âm thanh bước chân như mang theo tầng lớp nguy hiểm quét qua tầng bậc thang gỗ mà tiến đến.Cửa gỗ theo động tác của Cảnh Thường Hi mà đẩy ra một khoảng vừa đủ để ánh sáng bên cửa sôt kịch trần chiếu đến. phòng không được bật đèn, nàng bước đến vị trí giường ngủ dễ dàng nghe được tiếng thở phập phồng của người đang quấn chặt tấm chăn dày. Thẩm Tri Tranh nằm trên giường, tóc rối ướt dính lên trán, hai má ửng đỏ một cách bất thường, sống lưng hơi cong như co người lại vì rét.Điện thoại lần nữa đổ chuông dồn dập, Cảnh Thường Hi nheo mắt đi đến lấy ra từ trong túi xách. Nàng nhìn ID – Mẹ mà thoáng nhướng mày. Mẹ ruột Thẩm Tri Tranh là Cố Nhược Di đang trong tay nàng, vậy người mẹ đang gọi đến này còn không phải Lộ Chi Nặc – nữ chủ nhân hiện tại của Thẩm gia.Nàng trượt máy nhận cuộc gọi, dường như đầu dây bên kia quá vội vàng nên khi nhận được tín hiệu kết nối đã trực tiếp quát lớn mà không cần biết người bắt máy là ai[Đồ chết tiệt. Mày làm gì không bắt máy cả ngày nay. Tao nói cho mày biết, mày khôn hồn thì ký vào quyết định bổ nhiện Ninh Hạ và vị trí phó phòng chiến lược. Mày còn chần chừ thì đừng trách tao.]Không đợi phản hồi, cuộc gọi bị cắt ngang một cách phũ phàng.Cảnh Thường Hi siết điện thoại trong tay, mắt hạ xuống nhìn người đang mê man trên giường.Đáy mắt nàng khẽ nhíu lại, không phải vì tức giận, mà là... một thứ cảm xúc lặng, nén và chậm như một vệt xước trong lòng ngực, chưa kịp gọi tên.Nội bộ đấu đá, Thẩm gia dồn ép.Cha ruột xa cách, mẹ kế sỉ nhục, phía sau còn có nàng – một người hôn phối không cho cô nổi một hơi thở bình yên.Bỗng dưng... Cảnh Thường Hi cảm thấy một ngày của Thẩm Tri Tranh, có lẽ dài hơn 24 tiếng.Cảnh Thường Hi buông điện thoại lên bàn, im lặng nhìn người đang nằm bất động trên giường. Ánh sáng trắng ngoài cửa sổ lặng lẽ rơi lên khuôn mặt nhợt nhạt của Thẩm Tri Tranh, rọi lên những vết đỏ bầm rải rác nơi cổ và xương đòn đang lấp ló sau lớp sơ mi mỏng như lụaCô mê man, nhưng hàng mi vẫn khẽ run, như thể cả trong cơn sốt, thân thể vẫn ghi nhớ phản xạ sợ hãi.Cảnh Thường Hi bước lại, ngồi xuống mép giường. Nàng đưa tay chạm nhẹ vào trán Thẩm Tri Tranh.Nóng. Nóng đến mức lòng bàn tay lạnh của nàng bị phả ngược lại như bị lửa cháy xem qua.Một thoáng dao động hiện lên trong mắt. Rất mờ va rất nhanh. Nhưng nó đã tồn tại.Tay còn lại nàng khẽ kéo vạt chăn, đặt lên cổ tay Thẩm Tri Tranh mà kiểm tra nhịp mạch.Thở nặng và mạch đập yếu ớt.Cảnh Thường Hi vẫn đứng đó thêm vài giây. Cảm giác nóng hừng hực từ trán Thẩm Tri Tranh dường như vẫn còn lưu lại trong lòng bàn tay. Nàng xoay người bước ra khỏi phòng, không vội, không loạn, nhưng ánh mắt đã trầm xuống.Xuống lầu, nàng mở tủ y tế đặt âm tường trong phòng làm việc. Chiếc khóa số được mở bằng dấu vân tay, như tất cả đều đã nằm trong kế hoạch. Nàng lấy ra túi sơ cứu chuyên dụng, sạch sẽ, ngăn nắp đến mức bệnh viện cũng phải ghen tị. Và chiếc túi này nàng chưa từng nghĩ sẽ dùng trên người mà nàng hận nhất – Thẩm Tri TranhThuốc hạ sốt dạng tiêm, dung dịch sát trùng, nhiệt kế điện tử, bông gòn, khăn ấm, cồn sát khuẩn, kim tiêm, ống truyền nhỏ – từng thứ một được kiểm tra như theo phản xạ. Cảnh Thường Hi không gọi y tá. Không cần bác sĩ phụ tá. Bởi vì tấm bằng cử nhân của học viện y khoa lớn nhất nước vẫn nằm gọn trong thư phòng nàng. Năm xưa, nàng học y là vì muốn sau này sẽ chăm sóc sức khỏe cho Niệm Niệm, kết quả Niệm Niệm còn không đợi được nàng tốt nghiệp đã rời đi trước. Khi quay lại phòng, nàng bật đèn ngủ nhỏ ở đầu giường. Ánh sáng ấm vàng lan xuống lớp chăn ướt đẫm mồ hôi. Thẩm Tri Tranh vẫn thở khó nhọc. Mắt nhắm nghiền, môi khô đến mức nứt rớm máu. Cảnh Thường Hi khẽ kéo chăn xuống, một tay đặt vào động mạch cổ tay để kiểm tra lại mạch lần nữa. Tay kia lấy nhiệt kế điện tử và chờ kết quả"39 độ 4."Đáy mắt nàng thoáng lặng đi. Nàng sát trùng, chuẩn bị mũi tiêm. Kim chạm vào da, Thẩm Tri Tranh khẽ run, trong cơn mê vẫn giật nhẹ như phản xạ sinh tồn. Cảnh Thường Hi nhìn cô, đầu hơi nghiêng. Âm giọng không rõ mang tâm trạng gì"Còn biết run. Ta còn tưởng ngươi mình đồng da sắt"Câu nói nhẹ như gió, nhưng bên trong lại ẩn chứa một khe nứt cảm xúc không chịu gọi tên. Mũi tiêm được đẩy vào cơ thể. Xong xuôi, nàng lấy khăn ấm bắt đầu lau mồ hôi ở trán, cổ, sau gáy.Sau khi tiêm thuốc và lau sạch mồ hôi, Cảnh Thường Hi đứng yên bên mép giường vài giây. Ánh đèn ngủ nhẹ hắt lên khuôn mặt xanh xao của Thẩm Tri Tranh, mi mắt cô vẫn khép chặt, thỉnh thoảng khẽ run như đang mơ thấy thứ gì đó lạnh lẽo.Bộ suit trắng cô mặc từ buổi sáng đã ướt mồ hôi, dính chặt vào người, để lộ đường cong gầy gò và những vết roi chưa kịp tan màu.Cảnh Thường Hi cúi người. Từng khuy áo được cởi ra bằng đầu ngón tay thon dài – động tác chuẩn xác như phẫu thuật, nhưng lần đầu tiên sau bốn năm... trong mắt nàng không có dục niệm, cũng không có trừng phạt.Chiếc áo được rút khỏi người Thẩm Tri Tranh. Thân thể cô hiện ra, phủ đầy những vết tím đậm nhạt, có cái mới, có cái cũ, vài chỗ máu dính khô đặc xung quanh vệt roi đậm. Cảnh Thường Hi nhìn một lúc rất lâu, rồi nàng đưa tay mở khóa hộp thuốc. Sau bốn năm, nàng giúp Thẩm Tri Tranh bôi thuốc.Đầu ngón tay nàng chạm vào vết roi nơi bả vai trái, rất nhẹ, rất chậm, như đang kiểm tra độ sâu của một vết nứt không chỉ nằm trên da.Thẩm Tri Tranh khẽ run, nhưng không tỉnh, chỉ phản ứng như một con thú nhỏ bị chạm vào vùng đau.Cảnh Thường Hi dừng lại một nhịp. Nàng dưới sự thôi thúc của tiềm thức mà hạ người cúi xuống thổi một làn hơi mỏng, ấm nóng vào miệng vết thương. Sau đó nàng tiếp tục công việc, từng vệt tím được thoa thuốc, bằng bàn tay từng lạnh lùng cầm roi đánh xuống, giờ lại đang cẩn thận lau sạch những mảng da sưng tấy.Khi Cảnh Thường Hi thu dọn mọi thứ rồi rời đi trong im lặng thì người tưởng như mê mang trên giường lại thiều thào một cái tên thân mật..."Bánh...bao nhỏ....vì sao không...nhận ra chị...."Vầng trăng bạc đã lùi về phía sau dãy núi, ánh dương mỏng mảnh như tơ lụa xuyên qua cửa sổ kính, trải một lớp vàng nhạt lên chiếc giường vừa mới có người rời khỏi.Thẩm Tri Tranh chậm rãi mở mắt. Mỗi một động tác đều như bị rút đi năm phần khí lực. Đôi tay nâng lên che mi mắt cũng run rẩy mất vài giây mới ổn định.Mi mắt run lên nhè nhẹ, ánh sáng ban mai không quá chói, nhưng đủ để nhắc cô nhớ rằng mình còn đang sống, vẫn đang tồn tại trong thế giới khắc nghiệt này.Cô thở ra một hơi dài, cổ họng rát như bị muối xát vào, buộc bản thân phải nuốt xuống, nuốt cả cơn đau, cơn lạnh và những ký ức còn chưa tan hết.Thẩm Tri Tranh ngồi dậy. Cô không than vãn, không nhìn gương, cũng không kiểm tra những vết roi. Chỉ là khoát vội áo ngủ màu trắng ở tủ treo đồ, từng bước chậm rãi đi trên hàng lang tầng hai đến trước căn phòng ấy.Cô đưa tay lên nắm cửa nhưng là không tin được, cửa khóa trái. Bên ngoài dán một tờ giấy nhắn màu vàng nhạt, nét chữ thanh thoát, dứt khoát, không có dấu chấm than hay chấm hỏi. / Không cần hầu hạ trong bảy ngày tới. Có thể sinh hoạt như người bình thường./Thẩm Tri Tranh đứng lặng trong vài giây. Một phần trong cô nên thở phào, đây là lần đầu tiên trong bốn năm, không phải sống một cuộc sống méo mó đến cực điểm. Không phải làm một con chó khoát áo vest đắc tiền bên ngoài nhưng bên trong là thân thể nhếch nhác, tràn đầy thương tíchNhưng một phần khác...lại...trống rỗng.Giống như, Cảnh Thường Hi đã đánh chán, chơi chán... rồi tạm thời vứt sang một bên như món đồ chưa cần dùng đến.Tay cô nắm chặt tờ giấy, gập làm bốn. Cổ họng vẫn đau. Tim vẫn mỏi. Nhưng Thẩm Tri Tranh xoay người rời đi...Đồng hồ tường điểm chín tiếng tròn trịa. Cảnh Thường Hi đã đổi qua quần áo công sở đơn giản, tóc nàng búi nhẹ sau ót, bộ suit trắng từ nhãn hàng danh tiếng, đường may cắt xẻ tinh tế. Nàng đêm qua đã có một quyết định rất táo bạo. Đó là trở về đúng chuyên ngành mà nàng theo học – bác sĩ – và hôm nay nàng sẽ chính thức đi thực tập tại bệnh viện của tập đoàn Cảnh thịKhi chân nàng đặt xuống bậc thang cuối cùng liền bị thu hút bởi một bàn điểm tâm đơn giản.Cảnh Thường Hi dừng bước.Dưới ánh sáng buổi sáng rọi xiên qua khung kính lớn. Trên bàn ăn là một phần cháo tổ yến nấu với táo đỏ, vài lát gừng thái mỏng đặt bên, vẫn còn nóng hổi. Kế bên là một dĩa trứng hấp ngũ vị, kèm theo dưa cải nhạt muối đặt trong chiếc đĩa gốm men trắng. Một ly trà hoa cúc nhẹ bốc hơi, sóng sánh vàng như nắng sớm.Tất cả đơn giản đến mức không đáng để nói... nhưng lại đúng từng chi tiết trong khẩu vị và thói quen sinh hoạt của nàng.Không cay. Không dầu mỡ. Cháo không nêm quá tay, trà không quá đậm, nước không quá nóng.Trên bàn có một tờ giấy nhỏ, gấp đôi, ép phẳng. Nàng cầm lên, chỉ thấy một dòng ngắn ngủi –/Cảm ơn chủ nhân./Cảnh Thường Hi khẽ cụp mắt. Tay nàng nhẹ nhàng gấp lại tờ giấy, cất vào túi trong áo vest. Không biểu lộ cảm xúc. Nàng ngồi xuống, dùng muỗng khuấy một vòng cháo, hơi nóng lan lên mi mắt.Lòng không rối, cũng không an.Có thể đã đến lúc nàng nên nghiêm túc nghĩ lại quan hệ giữa nàng và Thẩm Tri Tranh.Ăn xong, nàng cho bát vào máy rửa chén. Rồi rời khỏi biệt thự, bước vào chiếc Maybach Exelero màu đen bóng và nhấn chân ga đến thẳng bệnh viên Nam Dương