[TRIỆU DUYÊN][LONGFIC] ÔNG TRỜI KHÔNG CÓ MẮT
C8: Động lòng tốt
- A! - Minh Triệu phục hồi tinh thần lại, cười gượng một tiếng đem khăn đi về phía cô, trong lòng cười khổ cô đúng là trở mặt thật nhanh.Nàng lặng lẽ dùng khăn lau khô những giọt nước trên người Kỳ Duyên đang theo vòm ngực chảy xuống dưới chân. Sau đó đỏ mặt vòng khăn quấn quanh cô, lui ra vài bước.Nhưng cánh tay đã nhanh chóng bị cô nắm lấy, một đường đem nàng ôm vào trong lòng.Minh Triệu tim như ngừng đập, cảm nhận vòng tay quấn chặt hông mình, muốn vùng vẫy thoát ra lại vô phương giãy giụa, chợt như nhớ đến chuyện gì, ánh mắt nghi hoặc "Cô đi bơi lúc 3 giờ sáng?"Khuôn mặt Kỳ Duyên không có biểu tình gì, đi về phía chiếc ghế dài cạnh hồ bơi, nằm xuống. "Tôi không ngủ được, còn cô? Thức nhìn tôi sao?"Minh Triệu nhìn rõ trêu chọc trong ánh mắt đó, nhất thời không biết phải phản ứng ra sao, một hồi lâu chỉ là chép miệng nhỏ giọng "Tôi cũng là không ngủ được"Khóe môi Kỳ Duyên mỉm cười, một nụ cười nhàn nhạt, đáng sợ lại gian tà. Cô từng bước đi về phía nàng, mang theo khí thế bức người. Nhìn cô ngày một sát đến mình hơn, Minh Triệu theo bản năng lui xuống vài bước, không cẩn thận lại trượt chân té ngã xuống hồ bơi. Minh Triệu cả người ướt sũng, nhưng dường như sau khi hoảng loạn lại có chút sung sướng, nàng cũng không phải không biết bơi, nếu đã lỡ ướt, không bằng để nàng thử sức vài vòng.Nói rồi nàng liếc nhìn cô một cái, ánh mắt rõ ràng là muốn khiêu khích đối phương, nhanh cởi bỏ áo trên quăng lên gần chân cô, thong thả bơi đi.Cởi bỏ áo trên, chính là chỉ còn lại áo ngực...Kỳ Duyên ban đầu có chút kinh ngạc, đôi mắt bị thu hút bởi vòng một đang hơi chút lay động của đối phương. Cô vô thức cong khóe môi, như thú dữ tìm thấy con mồi, tháo bỏ khăn tắm quấn quanh người, một lần nữa nhảy xuống hồ nước.Minh Triệu thấy cô bơi về phía nàng, lại đem tốc độ tăng lên vài phần, bơi theo những đường nước khó đoán, thỉnh thoảng lại xoay đầu thè lưỡi với cô ta, cũng không rõ mình vì sao lại gan như vậy.Kỳ Duyên bị động tác của nàng chọc cười, khóe miệng dần mở rộng hơn, lặn một đường nước mất tăm dưới đáy hồ.Đêm, Minh Triệu không nhìn rõ được lòng nước, thấy cô lặn xuống có chút hoang mang, cả hồ bơi rộng lớn thoáng chốc chỉ còn mình nàng. Minh Triệu xoay qua xoay lại nhìn, cố gắng nghe xem xung quanh có động tĩnh gì của cô.------ Cátch ------ Một tiếng kim loại thâm thúy vang lên, chờ Minh Triệu biết đó là gì thì hai chân nàng đã bị một cái còng khóa chặt. Nàng hoảng loạn vùng vẫy giữa hồ, nước bắn lên tung tóe, cố sức dùng hai tay bơi về phía thành gần nhất, đáng tiếc hai chân lại bị người nắm chặt, một đường giữ nàng lại giữa hồ.Minh Triệu đuối dần trong giãy dụa, thân thể hoảng loạn đã mỏi nhừ, chừng như đuối nước, ngoi ngóp trên mặt hồ. Lúc này, thắt lưng nàng bị người ôm lấy, trong phút chốt đưa đầu nàng lên trên, sau đó ôm chặt vào trong lòng.Minh Triệu như quên đi trời đất mà hổn hển thở, chờ lúc an tĩnh lại rồi nàng mới xoay người căm hận nhìn cô "Cô như thế nào dưới nước cũng có thể giở trò?" - Nàng thật không hiểu nổi làm sao lại có cái còng khóa ở đây? Có biến thái cũng vừa vừa phải phải!Kỳ Duyên nhếch miệng cười, lại giả vờ nhíu mày nghi hoặc "Không phải là cô muốn đùa giỡn với tôi trước sao?"- Cô...! - Minh Triệu tức không nhẹ, lại không có cách nào phản bác, được rồi, là nàng chọc cô trước.Cô nhìn nàng muốn nói lại đuối lý, quay ngoắt người đi, không nhịn được vươn tay xoay nàng lại, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ còn đang giận hờn.Minh Triệu giãy giụa tránh thoát vòng tay cô, cùi chỏ trong lúc vô ý đập vào trên mặt Kỳ Duyên...Thời gian bỗng chốc như dừng lại, hai người đều không có động tĩnh gì, rơi vào trầm mặc. Kỳ Duyên bị một cú đập kia, ngẩn người, nâng tay vô thức sờ nhẹ bên má của mình, một lúc lâu sau vẫn không phản ứng lại. Minh Triệu lại càng khỏi phải nói, sắc mặt nàng lúc xanh lúc trắng, tâm trí hoảng loạn vô cùng. Nàng... nàng vừa mới làm cái gì? Nhìn thấy ánh mắt kia đạm xuống, con ngươi dần trở nên tối đen như mực, Minh Triệu run rẩy, cố gắng hạ thấp chính mình tồn tại cảm, không dấu vết lùi vài bước, sẵn sàng bỏ chạy. - Xem ra tối nay cô cũng thực có tinh thần, vậy chúng vận động một chút đi.Nói rồi hay di chuyển lại gần Minh Triệu, còn chưa đợi nàng hiểu rõ ý tứ kia đã bị nâng lên khỏi mặt nước, ôm vào trong phòng. - Đau! - Kỳ Duyên quăng mạnh nàng lên giường lớn, Minh Triệu không phòng bị kêu đau. Trừng lớn mắt nhìn cô. Nhìn đến đôi mắt đen sâu không thấy đáy kia, không tự giác lại rũ rũ xuống dưới. Kỳ Duyên yên lặng nhìn nàng một hồi, tựa như ở suy nghĩ làm sao để lăn lộn người trước mắt. Không khí bắt đầu có chút khó thở, Minh Triệu nuốt nuốt nước miếng, trực giác nói cho nàng rằng sắp có chuyện xảy ra. Nhưng nàng lại không biết đó là cái gì. Từ từ...Ánh mắt đó... cô là đang thèm khát cái gì chăng, vì sao lại nhìn nàng như vậy... Khoan... khoan đã... vận động... phòng ngủ... giường lớn... thèm khát... lẽ nào....? Không, không thể nào... Minh Triệu đem mọi chuyện trong đầu xâu chuỗi lại, như nhận ra điều đó, thân thể nàng cứng đờ, xuất hiện từng đợt run rẩy.Nàng mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt mang theo phần nào đó chống cự cùng chất vấn.- Làm sao vậy? - Cô không hiểu lắm phản ứng của nàng.- Cô... Cô... muốn làm gì? - Minh Triệu rụt rè cẩn thận hỏi. Cô cong cong khóe môi hiểu ra vài chuyện nhưng mắt vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt "Đương nhiên là làm tình, bằng không thì lôi cô lên giường làm gì?"Minh Triệu trong đầu ong một tiếng, trợn tròn mắt nhìn cô, thân thể vô thức xê dịch vào trong, muốn cách cô một khoảng đủ an toàn. Các ngón tay bấu vào chăn cũng bắt đầu xuất hiện run rẩy, trong ánh mắt có rõ khủng hoảng van xin. Mặc dù cô cái gì cũng chưa làm, nàng cái gì cũng chưa phản kháng hay nói gì cả, nhưng cô nhìn rõ sự bài xích trong mắt nàng. Run rẩy cùng sợ rãi đối với người mới thử lần đầu tiên là không thể nào tránh khỏi, nhưng vài sub từng qua tay cô trước kia, thậm chí là vài người đàn bà đến cửa, dù có sợ hãi thì trong ánh mắt vẫn đều bị tham vọng che lấp.... Còn Minh Triệu bất đồng. Ánh mắt đó là trọn vẹn bài xích, không có lấy nửa điểm chờ mong.Cô nghiền ngẫm nhìn nàng một hồi, "Cô đi lấy một ly rượu cho tôi."Minh Triệu như được giải thoát, nhanh chóng gật đầu chạy đi về phía bàn bar. Cô không nhìn nàng, rũ rũ đầu, khóe môi giễu một tiếng, cô cư nhiên động lòng tốt muốn tha cho nàng.- Của cô! - Minh Triệu dè dặt mang ly đến đưa cho cô, cô vươn tay nhận lấy, nốc cạn rồi đem để lại trên cái bàn gần đó.- Cởi quần áo ra, lên giường! - Cô nhàn nhạt nói. Minh Triệu mím môi, đứng nguyên tại chỗ không động đậy. Cô lạnh lùng đem ánh mắt đảo qua người, khiến Minh Triệu không rét mà run. Nàng run run đem quần áo trên người cởi bỏ. Cô nhìn nàng an vị trên giường rồi, lúc này mới xoay đi sang tắt đèn phòng, thuận tay bật đèn ngủ lên rồi cũng đem quần áo cởi bỏ, nằm xuống giường. Minh Triệu thân thể căng thẳng tiếp nhận đụng chạm da thịt, nhưng không ngờ đến cô cái gì cũng không làm, chỉ là đè nàng ra ấn xuống vài cái hôn cuồng nhiệt liền ôm nàng muốn ngủ.Kỳ Duyên vuốt vuốt tấm lưng trần trụi của nàng, Minh Triệu có thể cảm nhận được chính mình hồi hộp như thế nào. Chợt một hơi ấm phả vào bên tai "Thả lỏng, đêm nay tôi không làm gì cô, ngoan ngoãn ngủ đi!"Minh Triệu mặt nóng bừng, đỏ như quả cà xoay đi nơi khác. Nhưng cũng không thể phủ nhận khi nghe cô nói như vậy, nàng thật sự đã thả lỏng hơn rất nhiều. Minh Triệu cảm nhận nhịp thở của cô, cố gắng bình ổn nhịp đập trái tim mình, không lâu sau đã thực sự ở trong lòng cô chìm vào giấc ngủ.Kỳ Duyên nhìn người con gái an nhiên ngủ trong lòng mình, khóe môi bất giác kéo một đường cong hoàn mỹ, cánh tay cô như siết chặt hơn, vô thức đem Minh Triệu dán sát vào lòng mình. Thân thể nàng có một độ ấm, một cái gì đó khiến cô chạm vào rồi lại như không thể rời xa...Cô nhẹ nhàng hôn lên sau gáy quang lỏa của nàng, hiếm hoi thực lòng nở một nụ cười mãn nguyện. Cô cũng không biết vì sao, cô vốn không thiếu kẻ bên cạnh, chỉ cần cô muốn sẽ có vô số người nguyện ý trèo lên giường cô, nhưng cô vốn là không quan tâm, cũng không cần biết họ tìm đến là vì cái gì, với cô, rất đơn giản, chỉ cần dâng đến tận cửa, cô đây đều sẽ không khách khí mà nhận lấy. Thế nhưng trước giờ chưa có ai ở trong lòng cô lại khiến cô muốn càng ôm càng chặt như thế này.