[TRIỆU DUYÊN][LONGFIC] ÔNG TRỜI KHÔNG CÓ MẮT

C7: Về phòng đi!



Xong bữa ăn, Minh Triệu theo sau lưng Kỳ Duyên, đi đến một căn phòng lạ. Cánh cửa sắt nặng nề 'Rầm' một tiếng đóng lại sau lưng, nguy hiểm như đang chực chờ nuốt lấy, Minh Triệu thân thể chấn động nhìn quanh căn phòng này một lượt, nhìn đến những thứ treo ở trên tường, một trận run rẩy.

Kỳ Duyên đi đến ngồi xuống cái sopha một người, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng, "Đến."

Minh Triệu hít một hơi lạnh, nàng biết, trò chơi này đã thực sự bắt đầu. Minh Triệu tự giác thoát quần áo, quỳ xuống, nhích từng bước đến bên chân cô. Kỳ Duyên đứng dậy, đi đến cái tủ sắt gần đó lấy ra một cái vòng cổ đen làm từ da, đến gần Minh Triệu "Ngẩng đầu."

Minh Triệu theo lời ngẩng đầu lên, quét mắt nhìn sang cái vòng cổ trên tay cô, gắt gao mím môi.

— Tích — một tiếng, vòng da hoàn toàn yên vị trên cổ nàng. Hít thở đột nhiên bị hạn chế khiến nàng nhíu mày, hơi hơi cử động.

- Không thích cái này?

- Không phải. - Minh Triệu nào dám nói thẳng như vậy, chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ "Chỉ là không quen."

Khoé môi Kỳ Duyên nhàn nhạt cong lên, vươn ngón tay câu lấy cằm Minh Triệu, hơi dùng lực khiến nàng nghiêng sang trái, rồi lại nghiêng sang phải, hồi sau mới lên tiếng "Ngươi nên nhanh chóng thích nghi với nó, hai tuần này tất yếu đều phải mang theo! Cũng là nhắc nhở một chút thân phận của ngươi hiện tại là gì."

Nghe thấy loại xưng hô lạ lẫm này, Minh Triệu theo bản năng ngẩng đầu. Chỉ là ánh mắt vừa chạm vào ánh mắt Kỳ Duyên, bên má lập tức cảm nhận được một trận đau đớn.

— Chát — Một cái tát không lưu lực, khiến khuôn mặt nàng lệch sang một bên, mắt thường cũng có thể nhìn được đến năm dấu tay đỏ rực.

- Đôi mắt nên nhìn ở nơi nào?

Minh Triệu há miệng, tức giận trong lòng cuồn cuộn dâng lên, bị tát, thể xác đau là thật, chính là linh hồn cũng giống như bị người sỉ nhục nặng nề... Nắm tay nàng siết chặt, nhắm mắt hít một hơi dài, cật lực đem khuất nhục trong lòng áp xuống, nhẹ giọng "Thực xin lỗi, chủ nhân!"

Kỳ Duyên không nói gì, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, nhìn đến nàng cảm thấy da dầu đều tê dại, run lên từng đợt mới vừa lòng mà thu hồi ánh mắt.

Chính là còn không đợi Minh Triệu kịp thở phào, Kỳ Duyên lại lập tức đẩy nàng vào kinh hãi

- Quy củ thuộc rồi sao?

- Tôi...

- Xưng hô. - Kỳ Duyên đánh gãy nàng.

- ... - Minh Triệu ngẩn người, do dự một lúc vẫn không biết phải nên xưng hô như thế nào thì tốt, chỉ có thể lựa một cái nhất có khả năng, căng da đầu thử "Nô lệ... chưa..."

Thật là cả một bầu trời dũng khí.

Chỉ là Kỳ Duyên cũng không để ý nàng cố gắng, cảm thấy xưng hô không quá có vấn đề sau liền ngắt lời "Đọc đi, sai một câu 10 roi!". Cô nhàn nhã nói, giọng nói như cũ không mang chút cảm xúc nào, ánh mắt dừng ở hàng roi treo trên tường.

Biết mình không còn đường trốn, Minh Triệu đành cúi đầu, ráng tìm tòi trong trí nhớ xem được mấy chữ

- Tuyệt... Tuyệt đối phục tùng, trung thành và.... tín nhiệm. Mệnh lệnh của chủ nhân là tất yếu phải tuân theo... Chỉ có thể... Giọng nàng nhỏ dần nhỏ dần rồi tắt ngấm, sợ hãi lại cẩn thận nhìn cô.

- Tiếp tục!

- Luôn tập trung lực chú ý lên người chủ nhân, nếu.... - Minh Triệu đứt quãng nói, khó khăn lắm mới đem được 8 điều kia nói ra. Lại cẩn thận nhìn cô, khóe môi cô cong cong, dường như đối với việc này không chút ngoài ý muốn.

Kỳ Duyên không nói gì cả, lẳng lặng mà ngồi ở đó. Dù vậy, khí tràng từ trên người cô phát ra cũng không dung người khác xem nhẹ, ép Minh Triệu đến mức nàng cảm giác hô hấp đều có chút khó khăn, ngẩng đầu đầu cũng không dám ngẩng đầu, nhiệt độ căn phòng vốn dĩ đã không cao giờ đây lại càng thấp.

Minh Triệu cứ thế quỳ ở đó, 10 phút, 20 phút, 30 phút,... Thoáng chốc nàng đã quỳ như vậy hơn một giờ, máu huyết không lưu thông, cả người cứng lại, sắc mặt trắng bệch. Nếu không phải phía dưới sàn có lót thảm da dê, nàng cũng không dám chắc hai chân này sẽ thảm đến thế nào. Minh Triệu ẩn nhẫn chịu đau giữ nguyên tư thế, nhìn nữ nhân vẫn không có động tĩnh kia, sắc mặt lại càng nhợt nhạt.

Chừng như thời gian không sai biệt lắm, Kỳ Duyên lúc này mới lên tiếng, nhìn nàng cả người không có chút máu, thân thể đã bắt đầu dao động, nhếch môi "Vừa rồi ngươi đọc sai mấy câu?"

Minh Triệu chậm chạp phản ứng, lúc định thần lại thì mặt rất khó coi, giọng nói mang theo run rẩy "4...4 câu"

- Có không đến 10 ngươi đã sai 4? - Cô nhìn nàng, con ngươi màu đen sâu không thấy đáy, nàng không biết cô đang nghĩ gì, cũng chẳng thể đoán được tâm tư cô, chỉ cảm thấy da đầu mình một trận tê dại.

- Ban đầu giao phạt thế nào?

- Một điều không thuộc... Mười roi.

- Kính ngữ. Lại một lần nữa cũng đừng trách ta tàn nhẫn. - Ánh mắt Kỳ Duyên ám trầm, ngữ khí nghe ra một tia không kiên nhẫn.

- ... Ngài... ngài nói, mỗi một điều không thuộc, sẽ... sẽ phạt 10 roi.

Tạm xem như hài lòng, môi mỏng khẽ nhếch, "Nga, ta cho ngươi hai lựa chọn, 40 roi nhận hết trong tối hôm nay hay chia làm 2 ngày cộng thêm 5 roi?"

Minh Triệu sắc mặt trắng bệch, 40 roi, vừa nghe thấy nàng đã ê ẩm cả người, cái gì nhận hết một ngày, từ nhỏ đến lớn nàng còn chưa bị cha mẹ đánh lần nào, điều này càng khiến nàng sợ hãi ngọn roi của cô. Nhưng nếu chia làm 2 ngày, nàng không phải là chịu thêm 10 roi oan uổng sao?

- Tôi... nô lệ chọn cái thứ nhất. - Ánh mắt Kỳ Duyên quét tới, Minh Triệu giật thót mình sửa lại xưng hô, nhỏ giọng.

- Chính mình làm lựa chọn, kia cũng đừng hối hận. Lên giá hình kia đứng. - Cô vừa nói vừa hất cằm về phía cái khung chữ X gần đó.

Minh Triệu cưỡng chế sợ hãi trong lòng, muốn đứng lên đi về phía đó, lại phát hiện bản thân căn bản toàn thân vô lực, cơ bắp liên tục truyền đến những trận đau nhói, chuệnh choạng, nàng ngã về sau.

Kỳ Duyên tựa hồ cũng không có ý định đỡ nàng, nhìn thân thể yếu ớt không chút sức lực, đầu gối lại bầm một mảng xanh tím kia, tàn nhẫn nói "Không đứng được liền bò đến!"

Minh Triệu quay ngoắt đầu nhìn cô, trong ánh mắt mang theo lửa giận thấy rõ. Nhìn đến ánh mắt kia, Kỳ Duyên chỉ là đứng dậy tiến đến bên nàng, ngón tay nâng cằm nàng lên, cười nhẹ "Như vậy liền muốn phản kháng, tiểu nô lệ, ta không trách ngươi chưa hoàn toàn thuần phục, chỉ là có lòng tốt nhắc nhở, ngươi nên nghĩ kỹ hậu quả rồi tiếp tục dùng ánh mắt đó với ta."

Nàng cắn răng, ánh mắt một lần nữa rơi xuống mặt đất, nén đi đau đớn cùng khuất nhục trong lòng, di chuyển từng bước về phía giá hình phía trước.

Kỳ Duyên ở phía sau nhìn nàng, nhìn thân thể mảnh mai yếu ớt kia nổi lên từng đợt run rẩy, lại vẫn luôn ẩn nhẫn chịu đau, tựa như khuất phục, lại tựa như vô cùng kiên cường, đôi mày cô nhíu chặt... người này...

Kỳ Duyên hít một hơi "Đủ rồi! Hôm nay đến đây thôi! Ngươi về phòng đi!"

- A? - Minh Triệu mở to hai mắt kinh ngạc nhìn cô, như là không hiểu cô vừa nói cái gì.

- Đêm nay ta không có hứng, ngươi trước về phòng, mai lại tính! - Cô không nhìn nàng lấy một cái, nhấc chân rời khỏi căn phòng lạnh lẽo này. Minh Triệu đứng đó một hồi lâu, không yên lòng quay trở về phòng của nàng, đặt báo thức rồi tắt đèn lên giường ngủ.

------------------------------------

--- Choảng --- Tiếng ly rượu xé không khí bay đi, rơi xuống sàn nhà vỡ nát, chất lỏng màu đỏ tràn lên mặt thảm, cô liên tục đập phá mọi thứ ở trong phòng, nhìn thứ gì cũng nhìn ra chướng mắt. Chỉ trong chốc lát, căn phòng vốn đầy ắp tiện nghi lại biến thành một đống phế vật.

Cô mệt mỏi ngả phịch người xuống sopha, đôi mày nhíu chặt, tay vò rối mái tóc của mình. Cô là đang làm sao vậy, bao nhiêu năm ở trong cái vòng luẩn quẩn này, cô chưa từng mềm lòng hay mất khống chế như vậy, hôm nay cô rốt cuộc là làm sao?

- Chủ tịch, ngài có chuyện gì không vui sao? - Đỗ Long tiến vào, nhìn cảnh này có chút giật mình, sao đó mềm giọng hỏi. Tuy nói anh là cận vệ, nhưng đi theo Kỳ Duyên cũng không phải là ít gì, cô xem anh là một phần trong gia đình, nên mới có gan tiến vào lúc này.

- Anh đi ra ngoài đi. - Cô nhàn nhạt.

- Ngài là đang vì chuyện của cô bé kia? - Đỗ Long cười cười.

- Đi ra ngoài! - Cô quát lớn.

Đỗ Long vẫn như cũ đứng yên đó, rất lâu sau mới thở ra một hơi, "Kỳ thật, cô ấy khác hẳn với những kẻ nhiều năm chốn nghệ sĩ, trong cái cúi đầu vẫn có niềm kiêu ngạo bất tuân, lại thống khổ cũng có thể đè ép phẫn uất mà đối mặt, trong con người nàng ta, bảo toàn một thứ gì đó hoàn toàn trong sạch."

- Trong sạch? Nếu trong sạch cô ta sẽ tìm đến tôi sao? Thực sự trong sạch sẽ chịu bán lên thân mình, còn là bán đến dưới tay một người phụ nữ khác? - Cô cười lớn, giọng nói mang theo châm chọc. - Anh nên nhớ, giữa phụ nữ với nhau, không ai muốn mình yếu thế cả.

Đỗ Long mỉm cười, "Tôi tin là tuy gặp nhau không đến một ngày, nhưng nàng ta là người thế nào, cảm giác rối loạn trong tâm trí ngài ra sao, ngài hẳn là đều biết rõ nhất!".

- Cút. - Bị nói trúng, Kỳ Duyên sắc mặt khó coi, hươ tay cầm lấy cái remote gần đó quăng về phía Đỗ Long.

Đỗ Long muốn nói lại thôi, kỳ thật bản thân anh cũng không rõ vì sao mình lại nói giúp những lời này. Có lẽ là vì cô gái kia mang đến cho anh một cảm giác rất gần gũi đi?

- Tôi xin phép. - Anh khom người, lui ra ngoài.

- Khoan đã.

- Chủ tịch có gì phân phó?

Kỳ Duyên trầm mặc, xoa nhẹ chiếc nhẫn hổ phách trên tay, một lúc lâu mới trầm giọng "Đi, đem toàn bộ tài liệu của cô ta từ trước đến giờ tỉ mỉ đưa đến cho tôi. Tôi chỉ cho anh đến sáng mai."

----------------------------------------

Nửa đêm, Minh Triệu bừng tỉnh, ngồi tựa lưng vào thành giường, xoa xoa hai bên thái dương đau nhức. Dạo này giấc ngủ của nàng đều không được sâu, hơn nữa lại hay bị tỉnh giấc giữa chừng, khổ thay chính là không thể nào ngủ lại được.
Nàng ngồi một hồi, mở chăn bước xuống giường, đi đến bên cạnh cửa sổ. Chợt nàng cảm giác như bên ngoài có động tĩnh, không khỏi tò mò vén tấm màn nhung ra, mở cửa nhìn xuống phía dưới.

Đập vào mắt nàng là hình ảnh một người phụ nữ cao gầy, trên người chỉ có hai mảnh bikini, để lộ ra vòng eo tinh tế, cơ bụng rõ ràng đang thả mình ở hồ bơi bên dưới. Đây là lần đầu tiên Minh Triệu nhìn thấy cơ thể Kỳ Duyên, nàng bất giác ngây người. Kỳ Duyên, người phụ nữ này thân thể so với nàng còn muốn đẹp!

Minh Triệu đứng ở trên lầu nhìn cô một lúc lâu, không phát hiện từ đáy mắt mình đã có điều mê loạn.

Kỳ Duyên như có linh cảm, đứng nước giữa hồ, xoay đầu nhìn đi bốn phía, rất nhanh đã nhìn đến nàng ở trên này. Tầm mắt giao hội, trong mắt cô lướt qua kinh ngạc, trong mắt nàng lại hiện lên ngượng ngùng.

Không tự giác, nàng khoác áo ngủ, rời khỏi phòng mình.

Vài người làm thấy nàng bước xuống, rất hiểu ý nhanh chóng rời đi. Giữa trời đêm tăm tối lại rực lên ánh đèn, gió lạnh từng cơn từng cơn lướt ngang qua người nàng, không gian rộng lớn, thoáng chốc chỉ còn lại hai người.

Cô bơi lại gần bờ, dường như không có ý muốn tiếp tục, Minh Triệu thấy vậy vội vã đi lấy một cái khăn sang.

Ánh trăng như thác nước chảy hòa cùng những vệt sáng nhỏ của những vì sao tỏa xuống mặt hồ yên ả. Từng làn nước óng ánh xanh biếc phản chiếu mờ sáng lên thân cây xung quanh, đồng thời cũng chiếu sáng gương mặt cương nghị của cô và nét đẹp thản nhiên trên người nàng.

Dưới ánh trăng, cô như một vị thần tối thượng được bao quanh bởi hào quang của quyền lực...

Dưới ánh trăng, nàng như một tiểu thiên sứ thuần khiết lại thản nhiên, sạch sẽ cùng trầm tĩnh...

Hai người cứ như vậy nhìn nhau, trong ánh mắt có lưu luyến cùng mê mẩn. Cô nhìn nàng với khát khao chiếm hữu, nàng nhìn cô với ngưỡng mộ, trầm mê... Khác biệt quá lớn...

- Người tôi cũng sắp khô rồi! - Cô đột nhiên lạnh lùng quét mắt nhìn nàng, giọng nói rõ ràng mang theo trêu tức.

Chương trước Chương tiếp
Loading...