[TRIỆU DUYÊN][LONGFIC] ÔNG TRỜI KHÔNG CÓ MẮT
C6: Có quyền gì?
Kỳ Duyên cảm nhận được nàng run rẩy, thản nhiên thu hồi ánh mắt, "Một quy tắc nữa, trong 2 tuần này, nếu như tôi gọi tên cô, nghĩa là cho phép cô buông bỏ thân phận nô lệ, trở về bình đẳng, không cần lại phải tuân thủ nguyên tắc của trò chơi. Hiểu được sao?"Minh Triệu ngẩng đầu nhìn người kia, trong mắt rõ ràng là kinh ngạc. Nàng vốn nghĩ rằng ở nơi này, trong loại 'trò chơi' này sẽ không tồn tại hai chữ 'bình đẳng'. Có lẽ vì vậy nên khi nghe Kỳ Duyên nói ra quy tắc kia, trong lòng nàng không khỏi gợn một chút sóng, có lẽ nữ nhân trước mặt cũng không phải như vậy bất cận tình người... Đang định mở miệng trả lời đã hiểu, nhưng lời vừa tới bên miệng đã bị nuốt ngược trở về, nàng mím môi "Hiểu được, chủ nhân."Kỳ Duyên liếc mắt nhìn nàng, khoé môi không tự chủ câu lên, có lẽ là do bị nàng ảnh hưởng. Trong mắt Kỳ Duyên, Minh Triệu dường như không giống với những người phụ nữ trước kia mà cô qua đêm cùng. Nàng không phải loại người nhìn thấy phú quý vinh hoa là hai mắt sáng rỡ, cũng không phải loại người ngoài mặt thẹn thùng trong tâm lại không biết có bao nhiêu hạ tiện. Ánh mắt của nàng, tuy có sợ hãi, có khuất nhục, có hổ thẹn, chính là lại vô cùng sạch sẽ. Kỳ Duyên rũ mắt, che lấp ý cười tàn nhẫn. A, cô sắp vấy bẩn một linh hồn sạch sẽ chưa nhiễm bụi trần rồi.—------------------ Cô chủ, người có muốn dùng cơm tối không? - Quản gia bước lên, cúi đầu cung kính hỏi.- Được, tôi xuống trước, bà dẫn nàng ấy đi thay đồ! - Cô nhàn nhạt đáp, sau đó liền xoay người bước xuống phòng ăn.- Chào bác... - Minh Triệu thấy cô rời đi, thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó quay sang người quản gia già, chủ động cúi người chào hỏi, nàng nhận ra, trong ngữ khí mà Kỳ Duyên nói với bà, tuy là ra lệnh, nhưng lại có phần tôn trọng.Trong mắt người quản gia thoáng qua kinh ngạc, bà không nghĩ đến cô gái này sẽ chủ động chào mình, nhất thời ngây ra, rất nhanh đã mỉm cười "Chào Phạm tiểu thư! Đi, tôi dẫn tiểu thư đi thay đồ!", bà nói.- Bà... gọi cháu là Minh Triệu được rồi. - Cái gì một ngụm Phạm tiểu thư hai ngụm Phạm tiểu thư, nàng cảm thấy ba chữ 'Phạm tiểu thư' đặt ở chỗ này, thật như một loại trào phúng.- ... Vậy được rồi, Minh Triệu, tôi dẫn cháu đi.Minh Triệu gật đầu theo sau lưng, bà, đến một căn phòng ở cuối dãy hành lang, bà mở cửa ra, đi về phía tủ quần áo lấy ra một bộ đồ cho nàng, một cái áo sơ mi trắng cùng quần short jean đen. Minh Triệu nhận lấy quần áo trên tay bà, đang định bước vào phòng tắm thì có bốn cô gái tiến vào, nàng cả kinh nhìn người quản gia già ấy.- Họ sẽ giúp cháu tắm rửa! - Bà mỉm cười- Không... không cần, cháu tự tắm là được rồi, không cần phiền như vậy đâu! - Nàng mỉm cười, nhẹ giọng nói, thanh âm còn mang chút ngại ngùng.- Không được, nếu để cô chủ biết, cô chủ sẽ trách tội xuống đó! - Bà quản gia nói.- Mọi người yên tâm, nếu cô ấy biết cháu sẽ nhận trách nhiệm về mình, không để mọi người liên lụy đâu, hơn nữa cháu cũng không quen có người tắm rửa giúp! - Nàng gãi gãi đầu xấu hổ nói.Bà nghe vậy thì mỉm cười, quay sang bốn cô gái kia gật đầu một cái, đóng cửa lại giúp nàng rồi đi ra ngoài.Minh Triệu bước vào phòng tắm, không có gì không tự nhiên cởi quần áo ra, nàng lúc nãy đã nghĩ kỹ rồi, nếu thực sự phải đối diện với những thứ này, nàng sẽ chọn xem đây là nhà mình mà thoải mái tùy tiện, chứ không phải ngượng ngùng run rẩy các thứ!Minh Triệu mở vòi nước trên cao, đứng chôn mình trong làn nước xối xả, hơi nước ấm bốc lên làm mờ mặt gương, làm mờ đi cả tâm trạng hoảng loạn của người con gái ấy. Nàng lấy hai tay vỗ vỗ mặt mình, tắt nước rồi vươn tay lấy khăn lau sơ mình mẩy, quấn ngang hông bước ra ngoài.------- Rầm -------Tiếng cánh cửa đóng mạnh lại, Minh Triệu sợ hãi thở hổn hển trốn ngược vào trong. Phía bên ngoài... Kỳ Duyên... cô ta, như thế nào lại ở đó, không phải nói đã xuống trước sao?- Ra đây. - Thanh âm trầm thấp truyền đến từ phía sau cánh cửa.Minh Triệu lắc mạnh đầu mình, cố lấy lại chút bình tĩnh, hít sâu một hơi mới chậm rãi mở cửa bước ra. Nhưng còn chưa hoàn hoàn chỉnh chỉnh bước ra ngoài, khăn tắm ngang hông đã bị người dựt mất. Nàng theo bản năng vươn tay muốn lấy lại nhưng đối diện với ánh mắt như cười như không của cô thì lặng lẽ thu tay về, có chút xấu hổ đứng trước mặt cô, hoàn toàn quên mất ban nãy còn nói sẽ tự nhiên như ở nhà.Kỳ Duyên nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới, Minh Triệu bị nhìn đến cả người đều đỏ lên, cô kéo kéo khóe môi, cầm lấy chiếc áo sơ mi khoác vào cho nàng, ngón tay còn cố ý di chuyển đi khiêu khích vài nơi mẫn cảm, khiến Minh Triệu liên tục run rẩy mà không dám phản kháng, đành để cô tác oai tác oái trên người mình.Xong việc, Kỳ Duyên lui xa mấy bước, nhìn Minh Triệu hoàn chỉnh trong bộ quần áo kia, có chút ngẩn ra.Ánh mắt cô lóe lóe tia ôn nhu kỳ lạ, trong chiếc áo sơ mi trắng, bỏ đi lớp makeup, khuôn mặt nàng có chút trẻ con, bởi vì ngại mà hồng hồng đôi gò má, rụt rè đứng ở nơi đó, thật sự giống như thiếu nữ chưa nhiễm phải bụi đời, sạch sẽ mà lưu loát, thuần khiết mà hấp dẫn.- Lại đây, ngồi xuống! - Kỳ Duyên cảm thấy cổ họng có chút khô nóng, cô đi về phía giường, ngoắc tay gọi nàng. Minh Triệu đi đến trước mặt cô, chần chừ ngồi xuống, chỉ thấy cô cầm lấy cái khăn, ở trên đầu nàng đùa nghịch, mái tóc vốn dĩ đã ướt đẫm rối tung, dưới bàn tay của Kỳ Duyên lại càng trở nên tán loạn.- Đau! - Minh Triệu giọng nói có chút ủy khuất, nhìn bàn tay trên đầu, hận không thể đánh xuống một cái.Không biết có phải ảo giác hay không, Minh Triệu cảm thấy bàn tay kia dường như nhẹ nhàng hơn một chút thật. Kỳ Duyên liếc nhìn biểu tình của nàng, giọng nói lạnh như băng "Tôi chưa từng có thói quen chờ người khác cùng ăn cơm, cô luôn là người khiến tôi phải phá lệ, lần sau còn như vậy, cô cứ nhịn qua ngày."Minh Triệu ngẩn người, sau đó rùng mình một cái, ngoan ngoãn rồi yên lại, cái khăn bị để sang một bên, cô vòng tay qua eo nàng, kéo cả hai cùng ngã xuống giường. Minh Triệu hoảng hồn muốn bật dậy, lại bị cánh tay cô đè chặt không nhích được đi đâu, thân thể lập tức cứng đờ cùng run rẩy.Kỳ Duyên nghiêng người đè ở trên thân nàng, đôi tay mơn trớn khuôn mặt xinh đẹp đó, thật sâu mà cảm nhận được từng cơn run run của người nọ. Minh Triệu sợ hãi, lại không dám phản kháng, nàng chỉ có thể cắn môi, nhắm chặt mắt. - Đừng bày vẻ mặt này ra với tôi, còn chưa tới lúc đâu, lưu trữ về sau dùng cũng chưa muộn. - Con ngươi Kỳ Duyên dần dần trở nên sắc bén, cười lạnh. - Đi ăn cơm. - Cô đứng dậy, quăng cái khăn bên cạnh lên mặt nàng. - Cô...! - Minh Triệu buồn bực lấy cái khăn xuống, nhìn cô đã đi khỏi thì nhép nhép miệng "Đồ đáng ghét."Nàng để cái khăn qua một bên, theo cô xuống dưới phòng ăn lộng lẫy. Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, người hầu cũng lui cả xuống, chỉ còn cô ngồi đó, chăm chú nhìn vào nàng.Minh Triệu đi đến bên chiếc ghế còn trống, nhìn cô một cái, thấy cô gật đầu mới bắt đầu ngồi xuống.- Trước nói quy củ, xem xét hôm nay là ngày đầu tiên, tôi cho phép cô ngồi ăn chung với tôi, cô tốt nhất nên quý trọng cơ hội lần này, về sau sợ là không có.Minh Triệu mờ mịt nhìn cô, hai tay đã có chút run rẩy, "Ý cô là..."- Về sau cô chỉ có thể hầu hạ tôi ăn rồi mới có thể ăn, hơn nữa.... - Kỳ Duyên chống hai tay lên bàn, từng chữ từng chữ chậm rãi mà như đánh sét xuống tai Minh Triệu - Ăn cái gì, ăn bao nhiêu, đều phải xem tâm tình của tôi mà quyết định.Minh Triệu há to miệng nhìn cô, muốn chất vấn dựa vào cái gì đối xử với nàng như vậy. Chỉ là sau đó, tựa như nhớ đến cái gì, nàng ngậm miệng, thu hồi kinh ngạc, khóe môi kéo kéo một chút ý cười đạm mạc, nàng cúi đầu nhìn phần ăn trước mặt, tay run rẩy cầm không lên dụng cụ ăn, ánh mắt đã bắt đầu có gợn sóng nhẹ, nàng lắc lắc đầu, cố ý đem tóc mái để thừa ra của mình che đi sự giễu cợt trong ánh mắt. Giờ nàng là ai chứ, chỉ là một cái nô lệ, bị người thế nào đối đãi vẫn là quyền của người ta, nàng có quyền gì mà phản đối?Minh Triệu cứ mãi cặm cụi ăn, không biết rằng bên cạnh vẫn luôn có một ánh mắt chăm chú nhìn nàng, lặng lẽ thu vào mọi trạng thái nàng thể hiện ra, cả ánh mắt bất lực lẫn tự giễu nàng cố tình che lại, ngay cả một giọt nước đọng ở nơi khoé mắt mà có lẽ chính bản thân nàng cũng không nhận ra.Kỳ Duyên không biết chính mình làm sao nữa, cô tiếp xúc với BDSM thời gian dài, kỹ thuật thượng lưu, không biết bao nhiêu sub qua tay cô, từ mạnh mẽ phản kháng đến hạ tiện câu dẫn, Kỳ Duyên đều làm đến nghe lời dễ bảo. Đối với biểu tình lại thống khổ của bọn họ, trước nay cô cơ hồ đều là hưởng thụ. Thế nhưng vì sao, vì cái gì... nhìn đến như vậy Minh Triệu, cô lại không cảm nhận được khoái cảm nữa rồi... tâm giống như bị ai bóp chặt một cái.Kỳ Duyên rũ mắt, hít một hơi lấy lại phong độ mà tiếp tục bữa tối, dù sao cũng chỉ là một món đồ chơi thôi, cần gì cô bận tâm như vậy!