[TRIỆU DUYÊN][LONGFIC] ÔNG TRỜI KHÔNG CÓ MẮT
C24: Lại đến một cái giao dịch
- Thấy tôi thật ngoài ý muốn? - Thanh Hằng nhếch môi cười.Ánh mắt Minh Triệu tối xuống "Cô muốn gì?"- Tôi giúp cô trả thù, cô giúp tôi đoạt lấy Nguyễn thị! - Thanh Hằng cũng không kiêng nể vòng vo gì, trực tiếp nói thẳng ra mục đích của mình. Minh Triệu phá lên cười, "Trả thù? Tôi và Kỳ Duyên có thù gì phải trả? Cô lại dựa vào đâu biết rằng tôi muốn trả thù? Hơn nữa, tôi trả thù cô ta, tôi giúp cô đoạt lấy Nguyễn thị, đều không phải là cô quá lợi sao? Cô dựa vào đâu cho rằng tôi sẽ đồng ý?"- Não bộ của cô trải qua thời gian vừa rồi để lại thương tổn khá nặng, trên người cũng có không ít thương tích, giống như là bị người khác hành hạ đánh đập tạo nên. Còn có, cái thứ trên ngực cô nữa. - Thanh Hằng không chậm không nhanh nói, nói một lần chính là ăn chắc một câu. Minh Triệu quả nhiên bị khựng lại, híp mắt "Cô thấy rồi?"Thanh Hằng mỉm cười, không nói, chỉ là thái độ kia so một lời khẳng định càng thêm có sức nặng.- Là vậy cũng chẳng nói lên được gì, cũng chỉ là hai cái nhũ hoàn, cô cho rằng tôi nhỏ mọn đi tính toán với cô ta? - Nàng nhắm mắt, lười biếng mở miệng, cũng lười nói về chuyện cái nhũ hoàn, kia thấy liền thấy đi.Thanh Hằng yên lặng một lúc, lại mỉm cười tiếp tục "Cái kia... phía dưới của cô... có dấu hiệu từng bị rách qua, vết thương còn không nhẹ."Ý tứ rất rõ ràng, cô không hận Kỳ Duyên thô bạo cưỡng bức mình? Minh Triệu vốn đang thả lỏng liền run lên, nàng không biết chính mình hiện giờ là sợ hãi hay là giận dữ, cũng chẳng rõ chính mình có hay không hận Kỳ Duyên, có điều, Minh Triệu biết, cơn tức đầy nhục nhã cùng đau đớn này, nàng nuốt không trôi nổi, cũng sẽ trở thành ám ảnh cả đời này.Minh Triệu thầm mắng một câu chết tiệt, người này làm sao có thể biết được nhiều chuyện như thế?- Cô sao lại ở đây? Đường đường Phạm tổng tài? - Minh Triệu không có mất đi lý trí, nàng ta thế quái nào lại ở đây, còn biết rõ nhiều chuyện như vậy?Thanh Hằng nhún vai "Bệnh viện này là sản nghiệp của Phạm thị."- Vì sao cô biết những chuyện kia?- Nội gián, giám sát, mua tin tức, theo dõi,... thiếu gì cách? Cô sẽ không ngây thơ nghĩ thế giới của doanh nhân của chúng tôi thực sự sạch sẽ sao? - Thanh Hằng không chút che giấu, có hỏi liền đáp.Minh Triệu nghiêng đầu, mắt hơi nheo lại, miệng lại nhếch cười "Nói với tôi nhiều như vậy, không sợ tôi bán đứng cô, đem nó nói với kẻ khác, chẳng hạn như Kỳ Duyên?"- Cô sẽ sao? - Thanh Hằng nhếch mép cười, thái độ tràn đầy khiêu khích.
Minh Triệu nhíu mày, "Cô dựa vào đâu?", nàng ta nói chắc như vậy, bằng nghĩa với việc suy nghĩ của nàng nàng ta nắm gọn trong tay, hơn nữa còn khẳng định chuyện nào nàng sẽ làm, chuyện nào không. Minh Triệu không cho rằng cảm giác bị lột trần như vậy là dễ chịu.- Trực giác, cô sẽ không nói ra!Minh Triệu trầm mặc một lúc lâu, ở đâu ra cái loại tin tưởng quỷ quái này? "Giao dịch này, tôi không phải người có lợi!"- Sao lại nói vậy? - Thanh Hằng nhíu mày- Không phải sao? Tôi trả thù cô, tôi với Kỳ Duyên hòa, cô với Kỳ Duyên cô thắng. Tôi giúp cô đoạt lấy Choi thị, tôi với Kỳ Duyên tôi thắng, cô với Kỳ Duyên cô thắng. Một thắng một hòa và hai thắng, nàng thực sự xem tôi là tên ngốc? - Minh Triệu lấy tay gối đầu, tự giễu "Hơn nữa, tôi lấy cái gì giúp cô đoạt Nguyễn thị đây? Tôi nhiều lắm cũng chỉ tính là một diễn viên nho nhỏ, xứng đáng để các người bỏ vào mắt sao?" mắt nàng khẽ nhắm lại, một bộ dáng rất mệt. - Hahahaha - Thanh Hằng cười ra tiếng - Thông minh, nhưng cô chưa nghĩ đến phải không, giúp cô trả thù đồng nghĩa với việc tôi sẽ bỏ công bỏ sức ra đào tạo cô, dạy cô những thứ cần thiết, cô hoàn toàn có lợi!Minh Triệu im lặng không nói gì, một bộ muốn ngủ, một lúc lâu mới lẳng lặng nói "Được!"Thanh Hằng đứng dậy, mỉm cười, vẻ mặt thỏa mãn vì mục đích đã đạt được. "Tốt lắm, tôi sẽ tìm cô sau, không phiền cô nghỉ ngơi, tạm biệt!", nói xong liền đi ra khỏi phòng.
Minh Triệu nằm đó yên lặng, trong mắt có ý hận tràn ngập, cũng có chút luyến tiếc không rõ, nàng không xác định được, mình đi bước đường này, rốt cuộc là có nên hay không... Chỉ là nàng biết, chính mình giống như, cũng không thể trở lại giới giải trí được nữa. Nàng vi phạm chính mình niềm tin, đã không còn 'sạch sẽ', nàng sẽ không làm ô uế nghề nghiệp mà chính mình đam mê.- Triệu, chị mua thức ăn về rồi nè! - Chị Thư mở cửa phòng bệnh, tay cầm theo hai phần thức ăn để lên bàn.Minh Triệu lấy lại tươi cười mở mắt nhìn chị "Cảm ơn chị, chị Thư."- Cảm ơn cái gì chứ, em đói rồi phải không, mau ăn đi, chị cũng đói rồi nha! - Chị Thư cởi áo khoác để sang một bên, lấy một phần cháo đưa cho Minh Triệu, còn mình cũng cầm một phần ngồi xuống bên cạnh.Người ta nói căng da bụng trùng da mắt, Minh Triệu liền giống như một con heo lười biếng , vừa ngủ dậy ăn đó, ăn xong lại lim dim muốn ngủ chập hai. Chị Thư thấy vậy cũng không nói gì, nàng im lặng ngồi ở một bên lấy điện thoại đọc tin tức.- Chị Thư, nếu em nói em không làm diễn viên nữa, em có còn muốn đi theo em không? - Minh Triệu đột nhiên hỏi.Chị Thư kinh ngạc vô cùng, chị bấm tắt điện thoại, khó hiểu nhìn Minh Triệu "Sao lại hỏi như vậy? Chị xem em là em gái, cho dù em không còn là nghệ sĩ, chị cũng sẽ không bỏ em."... "Mà sao em lại nói vậy, có chuyện gì sao?"Minh Triệu im lặng một lúc, hít một hơi sâu, đem hết tất cả mọi chuyện kể cho chị nghe, từ lúc nàng đến biệt thự của Kỳ Duyên, rồi phải làm gì, rồi cô cưỡng bức nàng ra sao, chuyện Thanh Hằng tìm đến, tới nàng hiện tại khả năng đã thay đổi thành một con người khác hoàn toàn, nàng đều kể, duy chỉ có chuyện cô đánh dấu mình là Minh Triệu giấu đi. Chị Thư chăm chú ngồi nghe, biểu cảm gương mặt liên tục thay đổi, lúc xanh lúc trắng, lúc lại đau lòng, lúc lại nghiến răng nghiến lợi nghe nàng kể chuyện.- Vậy... chị đi theo em không? - Minh Triệu do dự hỏi.- Chị đương nhiên theo em! - Chị Thư chắc nịch trả lời. -------------------------------------------Ngày hôm sau, Thanh Hằng lại tìm đến, lần này làm thủ tục xuất hiện cho nàng rồi đưa cả nàng và chị Thư đi về căn biệt thự của nàng ta. Thanh Hằng tách Minh Triệu và chị Thư ra dẫn cả hai đi đến hai căn phòng lớn riêng biệt nhưng cấu trúc giống nhau, trong đó để vài cái máy tính còn lại đều là những kệ sách dài, có cả những loại vũ khí, công cụ khác nhau vô cùng kỳ lạ, mọi tư liệu cho việc đào tạo đều ở cả trong này, vì chưa hiểu rõ hai nàng có sở trường ở mặt nào nên Thanh Hằng thả họ vào đó 3 ngày tự tìm hiểu, còn mình thì giám sát khả năng của bọn họ. -------------------------------Ngày đầu tiênVừa mới vào phòng liền có khác biệt, Thanh Hằng ngồi ở màn hình theo dõi chăm chú quan sát hai người. Chị Thư rất có hứng thú với kinh doanh, chị lao ngay vào tầng sách bên dưới, chật vật một hồi khiêng ra một chồng sách lớn sách bé quay về bàn làm việc, đeo kính vào đọc.Còn Minh Triệu không vội, nàng bước vào, đứng ở ngay cửa lướt mắt quan sát căn phòng một lúc, dạo bước đi khắp nơi nhìn xem, ánh mắt còn rất chăm chú để ý mọi thứ.- Xem nào... Cái này... Cái này... Cả cái này nữa. - Minh Triệu đi đến cuối phòng, thấy một bức tường trắng treo đầy hình ảnh. Nàng trầm ngâm đứng nhìn, đây không phải tường, mà là cửa!Thanh Hằng quan sát Minh Triệu, thấy nàng đứng ngắm mãi cái bức tường đó, nhếch môi cười, nhanh như vậy đã tìm ra cái này? Người này quả nhiên có năng lực. Nhưng tìm là một chuyện, mở được ra lại là cả một vấn đề, nàng ta hứng thú nhìn xem Minh Triệu rốt cuộc có tìm ra cách mở không.- Bản sao của Mona Lisa, tự họa Van Gogh, The Old Guitarist, Starry Night, ... Đều là tác phẩm tranh nổi tiếng, đặt ở đây là có ý gì? - Minh Triệu sờ sờ cằm, lại gần quan sát kỹ hơn, tranh ai đời đi đặt trong góc khuất như vậy, nhất định có vấn đề.
Nàng đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó nâng tay chạm thử vài mấy bức tranh đó. Vào lúc xúc cảm chạm được đến, ánh mắt nàng lóe lóe, xoay người tìm tới tìm lui thấy được chùm chìa khóa, tách làm hai, vơ tay lấy một tờ giấy trắng, nàng quẹt mạnh hai cái chìa vào nhau, nhanh mạnh đến tóe lửa, đốt vào tờ giấy để sẵn kia. Minh Triệu mỉm cười nhìn thành phẩm, đưa đến gần mấy bức tranh, cười cười đốt lên, nếu nàng đoán không sai, mấy bức tranh này chỉ là che mắt! Chất liệu đều không phải nguyên bản, đem đốt liền cháy, vậy nàng liền đốt lên, bức nào còn nguyên chính là chìa khóa!- Quả nhiên là vậy! - Minh Triệu cười cười nhìn bức tranh trụ lại cuối cùng, The Old Guitarist, nàng dùng chân đá đá đống đổ nát dưới đất, cầm lấy bức tranh ra ngắm nghía một hồi.
Minh Triệu nhíu mày, "Cô dựa vào đâu?", nàng ta nói chắc như vậy, bằng nghĩa với việc suy nghĩ của nàng nàng ta nắm gọn trong tay, hơn nữa còn khẳng định chuyện nào nàng sẽ làm, chuyện nào không. Minh Triệu không cho rằng cảm giác bị lột trần như vậy là dễ chịu.- Trực giác, cô sẽ không nói ra!Minh Triệu trầm mặc một lúc lâu, ở đâu ra cái loại tin tưởng quỷ quái này? "Giao dịch này, tôi không phải người có lợi!"- Sao lại nói vậy? - Thanh Hằng nhíu mày- Không phải sao? Tôi trả thù cô, tôi với Kỳ Duyên hòa, cô với Kỳ Duyên cô thắng. Tôi giúp cô đoạt lấy Choi thị, tôi với Kỳ Duyên tôi thắng, cô với Kỳ Duyên cô thắng. Một thắng một hòa và hai thắng, nàng thực sự xem tôi là tên ngốc? - Minh Triệu lấy tay gối đầu, tự giễu "Hơn nữa, tôi lấy cái gì giúp cô đoạt Nguyễn thị đây? Tôi nhiều lắm cũng chỉ tính là một diễn viên nho nhỏ, xứng đáng để các người bỏ vào mắt sao?" mắt nàng khẽ nhắm lại, một bộ dáng rất mệt. - Hahahaha - Thanh Hằng cười ra tiếng - Thông minh, nhưng cô chưa nghĩ đến phải không, giúp cô trả thù đồng nghĩa với việc tôi sẽ bỏ công bỏ sức ra đào tạo cô, dạy cô những thứ cần thiết, cô hoàn toàn có lợi!Minh Triệu im lặng không nói gì, một bộ muốn ngủ, một lúc lâu mới lẳng lặng nói "Được!"Thanh Hằng đứng dậy, mỉm cười, vẻ mặt thỏa mãn vì mục đích đã đạt được. "Tốt lắm, tôi sẽ tìm cô sau, không phiền cô nghỉ ngơi, tạm biệt!", nói xong liền đi ra khỏi phòng.
Minh Triệu nằm đó yên lặng, trong mắt có ý hận tràn ngập, cũng có chút luyến tiếc không rõ, nàng không xác định được, mình đi bước đường này, rốt cuộc là có nên hay không... Chỉ là nàng biết, chính mình giống như, cũng không thể trở lại giới giải trí được nữa. Nàng vi phạm chính mình niềm tin, đã không còn 'sạch sẽ', nàng sẽ không làm ô uế nghề nghiệp mà chính mình đam mê.- Triệu, chị mua thức ăn về rồi nè! - Chị Thư mở cửa phòng bệnh, tay cầm theo hai phần thức ăn để lên bàn.Minh Triệu lấy lại tươi cười mở mắt nhìn chị "Cảm ơn chị, chị Thư."- Cảm ơn cái gì chứ, em đói rồi phải không, mau ăn đi, chị cũng đói rồi nha! - Chị Thư cởi áo khoác để sang một bên, lấy một phần cháo đưa cho Minh Triệu, còn mình cũng cầm một phần ngồi xuống bên cạnh.Người ta nói căng da bụng trùng da mắt, Minh Triệu liền giống như một con heo lười biếng , vừa ngủ dậy ăn đó, ăn xong lại lim dim muốn ngủ chập hai. Chị Thư thấy vậy cũng không nói gì, nàng im lặng ngồi ở một bên lấy điện thoại đọc tin tức.- Chị Thư, nếu em nói em không làm diễn viên nữa, em có còn muốn đi theo em không? - Minh Triệu đột nhiên hỏi.Chị Thư kinh ngạc vô cùng, chị bấm tắt điện thoại, khó hiểu nhìn Minh Triệu "Sao lại hỏi như vậy? Chị xem em là em gái, cho dù em không còn là nghệ sĩ, chị cũng sẽ không bỏ em."... "Mà sao em lại nói vậy, có chuyện gì sao?"Minh Triệu im lặng một lúc, hít một hơi sâu, đem hết tất cả mọi chuyện kể cho chị nghe, từ lúc nàng đến biệt thự của Kỳ Duyên, rồi phải làm gì, rồi cô cưỡng bức nàng ra sao, chuyện Thanh Hằng tìm đến, tới nàng hiện tại khả năng đã thay đổi thành một con người khác hoàn toàn, nàng đều kể, duy chỉ có chuyện cô đánh dấu mình là Minh Triệu giấu đi. Chị Thư chăm chú ngồi nghe, biểu cảm gương mặt liên tục thay đổi, lúc xanh lúc trắng, lúc lại đau lòng, lúc lại nghiến răng nghiến lợi nghe nàng kể chuyện.- Vậy... chị đi theo em không? - Minh Triệu do dự hỏi.- Chị đương nhiên theo em! - Chị Thư chắc nịch trả lời. -------------------------------------------Ngày hôm sau, Thanh Hằng lại tìm đến, lần này làm thủ tục xuất hiện cho nàng rồi đưa cả nàng và chị Thư đi về căn biệt thự của nàng ta. Thanh Hằng tách Minh Triệu và chị Thư ra dẫn cả hai đi đến hai căn phòng lớn riêng biệt nhưng cấu trúc giống nhau, trong đó để vài cái máy tính còn lại đều là những kệ sách dài, có cả những loại vũ khí, công cụ khác nhau vô cùng kỳ lạ, mọi tư liệu cho việc đào tạo đều ở cả trong này, vì chưa hiểu rõ hai nàng có sở trường ở mặt nào nên Thanh Hằng thả họ vào đó 3 ngày tự tìm hiểu, còn mình thì giám sát khả năng của bọn họ. -------------------------------Ngày đầu tiênVừa mới vào phòng liền có khác biệt, Thanh Hằng ngồi ở màn hình theo dõi chăm chú quan sát hai người. Chị Thư rất có hứng thú với kinh doanh, chị lao ngay vào tầng sách bên dưới, chật vật một hồi khiêng ra một chồng sách lớn sách bé quay về bàn làm việc, đeo kính vào đọc.Còn Minh Triệu không vội, nàng bước vào, đứng ở ngay cửa lướt mắt quan sát căn phòng một lúc, dạo bước đi khắp nơi nhìn xem, ánh mắt còn rất chăm chú để ý mọi thứ.- Xem nào... Cái này... Cái này... Cả cái này nữa. - Minh Triệu đi đến cuối phòng, thấy một bức tường trắng treo đầy hình ảnh. Nàng trầm ngâm đứng nhìn, đây không phải tường, mà là cửa!Thanh Hằng quan sát Minh Triệu, thấy nàng đứng ngắm mãi cái bức tường đó, nhếch môi cười, nhanh như vậy đã tìm ra cái này? Người này quả nhiên có năng lực. Nhưng tìm là một chuyện, mở được ra lại là cả một vấn đề, nàng ta hứng thú nhìn xem Minh Triệu rốt cuộc có tìm ra cách mở không.- Bản sao của Mona Lisa, tự họa Van Gogh, The Old Guitarist, Starry Night, ... Đều là tác phẩm tranh nổi tiếng, đặt ở đây là có ý gì? - Minh Triệu sờ sờ cằm, lại gần quan sát kỹ hơn, tranh ai đời đi đặt trong góc khuất như vậy, nhất định có vấn đề.
Nàng đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó nâng tay chạm thử vài mấy bức tranh đó. Vào lúc xúc cảm chạm được đến, ánh mắt nàng lóe lóe, xoay người tìm tới tìm lui thấy được chùm chìa khóa, tách làm hai, vơ tay lấy một tờ giấy trắng, nàng quẹt mạnh hai cái chìa vào nhau, nhanh mạnh đến tóe lửa, đốt vào tờ giấy để sẵn kia. Minh Triệu mỉm cười nhìn thành phẩm, đưa đến gần mấy bức tranh, cười cười đốt lên, nếu nàng đoán không sai, mấy bức tranh này chỉ là che mắt! Chất liệu đều không phải nguyên bản, đem đốt liền cháy, vậy nàng liền đốt lên, bức nào còn nguyên chính là chìa khóa!- Quả nhiên là vậy! - Minh Triệu cười cười nhìn bức tranh trụ lại cuối cùng, The Old Guitarist, nàng dùng chân đá đá đống đổ nát dưới đất, cầm lấy bức tranh ra ngắm nghía một hồi.