[TRIỆU DUYÊN][LONGFIC] ÔNG TRỜI KHÔNG CÓ MẮT
C23: Té cầu thang
Minh Triệu ở lại nhà mình, bởi vì lo lắng nên trừ lúc chị Thư tới, nàng hoàn toàn giam mình trong nhà, kín cổng cao tường đều đem khóa lại, nàng không tin cô bắt được nàng về.----------- Reng Reng --------Minh Triệu mỉm cười xuống mở cửa cho chị Thư.- Hôm nay chị mang rong biển, thịt bò cùng vài thứ linh tinh khác đến a, hai chị em mình cùng ăn bữa tối. - Chị Thư giơ cao cái bịch trong tay, vui vẻ nói. Đã nhiều ngày chị Thư đều đến đây, từng chút đem những chuyện năm xưa kể lại cho Minh Triệu, dần dần giữa bọn họ cũng trở lại thân thiết như trước kia nhiều hơn. - Được, em giúp chị! - Minh Triệu cười nhường đường cho chị Thư vào nhà
Hai người mặc tạp dề rồi đi vào bếp sơ chế thức ăn.- Xem nào... ớt, kim chi, nấm, bắp cải,... - Minh Triệu mở tủ lạnh lấy ra mấy thứ để cùng một chỗ với nguyên liệu của chị Thư, hai người mỗi người một tay mang thức ăn ra sân sau, Minh Triệu cùng chị Thư sắn tay áo mỗi người một bên khiêng ra cái lò nướng ngoài trời.- Còn phần cuối nướng thịt nữa là xong a! - Minh Triệu hưng phấn bẻ bẻ khớp tay, mang than bỏ vào trong lò, bắt đầu nướng thịt.Minh Triệu vừa nướng xong xiên đầu, chị Thư đã đoạt lấy, hít một hơi thèm thuồng toang cho vào miệng liền bị Minh Triệu một cước đá tới "Bỏ xuống cho em!"Chị Thư nhanh nhẹn tránh ra, đứng lên bỏ chạy, Minh Triệu vui vẻ đuổi theo cây thịt nướng trong tay chị, nói lớn "Chị đứng lại đó cho em, em nướng em còn chưa ăn, chị lại dám lấy a!"Chị Thư chạy ở phía trước, lè lưỡi "Ai bảo em nướng thơm như vậy, chị đây không chịu nổi đâu!" Nói rồi bĩu môi đem cây thịt nướng bỏ vào trong miệng ngon lành nhai.- Chị này! - Minh Triệu tiếc nuối nhìn thành phẩm đầu tiên rơi vào tay kẻ khác, trừng mắt nhìn.Chị Thư hì hì cười "Em nhanh nướng tiếp đi, thịt cháy bây giờ!"Minh Triệu lườm chị Thư một cái, lại vội vã quay về chăm lo cho cái lò nướng của mình.- A, thật ngon a, tay nghề em tốt thật! - Chị Thư phấn khích nói. Chép chép miệng tán thưởng.Minh Triệu vui vẻ cười, cả hai cùng nhau khui một chai vang đỏ, tận hứng một đêm.10 giờ tối- Chị, cũng khuya rồi, hôm nay hay là ở lại nhà em một bữa đi, giờ này lái xe thì nguy hiểm lắm! - Minh Triệu thoát khỏi vọng kiềm của Kỳ Duyên, thật tình cao hứng nên uống đến say xỉn, quàng tay lên vai chị Thư loạng choạng bước đi.Chị Thư uống không nhiều, vẫn còn tỉnh táo, chị dìu Minh Triệu lên phòng rồi định về, nhưng Minh Triệu lại kêu nàng ở lại một đêm, chị Thư liền từ chối "Không được không được, em nghỉ ngơi sớm, chị về nhà, mai lại đến rồi cùng em dọn dẹp bãi chiến trường hôm nay a!"- Ngại cái gì, dù sao giờ em cũng chỉ có chị là quen biết, ở đây một đêm đi, nhà em vẫn có phòng trống không phải sao?Chị Thư bị Minh Triệu lôi kéo lải nhải, liền bất đắc dĩ gật đầu nhận lời, đem xe vào gara, sau đó dìu Minh Triệu về phòng lớn.- Haiizzzz, Triệu à, em ở yên đây cho chị, chị xuống nấu ly nước giải rượu cho em! - Thấy nàng đi đứng không yên, chị Thư thở dài nói, để Minh Triệu ngồi trên bậc lớn cầu thang, xoay người đi xuống lầu.- Chị Thư, không cần, em làm gì có say? - Minh Triệu lắc đầu nguầy nguậy, nhắm tịt hai mắt mà phủ nhận.- Còn nói không say? Em ở yên đợi đi, chị nấu thuốc sẽ trở lại. - Chị Thư vịn lấy tay cầm đi xuống, lại bị Minh Triệu kéo kéo vạt áo lại. Chị Thư không té, nhưng Minh Triệu vốn dĩ nghiêng nghiêng ngả ngả liền bất cẩn trượt chân, té nhào từ trên cầu thang xuống.- TRIỆUUUUU!!!! - Chị Thư hét lớn, chút hơi say trong người cũng lập tức bị doạ tỉnh. Nhìn Minh Triệu ngất xỉu bên dưới, chảy máu rất nhiều vội vã cầm lấy điện thoại gọi cấp cứu, cũng nhanh chóng ôm Minh Triệu đứng lên, mở cửa ngoài.------------------------- Xin lỗi, ai là người nhà của bệnh nhân Phạm Đình Minh Triệu? - Một bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu hỏi.- Là tôi, em ấy có sao không ạ? - Chị Thư lo lắng cuống cuồng hỏi- À, không có nguy hiểm gì quan trọng, nhưng cô ấy ngã nặng, có va chạm phần đầu, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến các dây thần kinh. À mà cô ấy có triệu chứng gì liên quan đến trí nhớ trước kia không?- Không có... À, em ấy bị mất trí nhớ!- Vậy đúng rồi, cô ấy bị mất trí nhớ tạm thời, sau đợt chấn động này, không chừng có thể phục hồi lại. Nhưng có điều, có một số người bị va chạm mạnh sẽ xuất hiện vài biểu hiện hoặc khả năng khác thường, không ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng là sinh hoạt rất có thể sẽ chịu ảnh hưởng một phen! Người nhà cũng xin chuẩn bị tâm lý. - Bác sĩ vỗ vỗ vai chị Thư, có hơi nghiền ngẫm, rất nhanh lại mỉm cười an ủi.Chị Thư nghe không ảnh hưởng đến tính mạng thì thở phào, "Cảm ơn bác sĩ, tôi có thể vào thăm em ấy không?"- Được, cô ấy có thể tỉnh lại trong khoảng vài tiếng đồng hồ nữa.- Cảm ơn bác sĩ! - Chị Thư nói tiếng cảm ơn xong liền chạy thẳng vào phòng bệnh của Minh Triệu. Ngồi ở bên giường nhìn người con gái đầy người đều là băng gạc trắng kia, trong lòng nói không nên lời bi thương cùng khó chịu. Vì cái gì... một người tốt như vậy, lại liên tục bị chuyện xui rủi quấn thân đâu? Rốt cuộc là em ấy làm gì không đúng, khiến cho ông trời tàn nhẫn trừng phạt như vậy?Chị Thư suy sụp ngồi ở đó, cứ như vậy đờ đẫn nhìn người kia. Chợt, ngón tay nàng khẽ nhúc nhích, chị Thư liền vội vã nắm lấy "Triệu, em tỉnh rồi, Triệu!"Minh Triệu gian nan mở hai mắt ra, chỉ cảm thấy đầu mình một trận choáng váng, đau đến lợi hại. Sắc mặt nàng tái nhợt xuống dưới, môi run rẩy như ở nhịn đau cái gì. Chị Thư bị nàng phản ứng làm sợ, vội vàng ấn nút ở đầu giường gọi bác sĩ. Sau đó vô cùng lo lắng "Triệu, làm sao vậy? Trên người có nơi này không thoải mái sao? Em đừng làm chị sợ có được không?"Cơn đau dần dần giảm bớt, nàng hít một hơi lạnh, sau đó lại chậm rãi mở mắt ra, thấy chị Thư bộ dáng lo lắng không yên, hốc mắt cũng ướt át đỏ ửng liền mỉm cười, yếu ớt an ủi, "Không có gì! Em chỉ hơi đau đầu một chút." Nói rồi lại muốn ngồi dậy, chị Thư vội đỡ đè lại nàng "Bác sĩ nói trên người em thương tích quá nhiều, tạm thời không được ngồi dậy, không thể cậy mạnh!"- ... Được. - Nàng cũng không muốn làm chị Thư lo lắng.Chị Thư lúc này mới yên tâm ngồi xuống lại, dùng tay lau nước mắt, "Em làm chị sợ chết!"
- Em đói! - Minh Triệu chu miệng với chị Thư, nhìn có vẻ đáng yêu, chị Thư ngốc một hồi mới nhanh chóng đứng dậy "Chị đi mua chút đồ ăn cho em, nhanh vậy đã đói?"Lại cẩn thận dặn dò vài câu, lại chờ bác sĩ đến khám xong xác định không có vấn đè gì chị Thư mới rời đi. Chờ chị Thư đi rồi, Minh Triệu lúc này mới thả mình lại, tay gối sau đầu nhíu mày, nàng cảm thấy bản thân có cái gì đó không phù hợp...Minh Triệu day day thái dương, nhắm mắt dưỡng thần một lúc, tự nhiên bàn tay sau ống áo nắm chặt lại, bắt đầu có tiếng nghiến răng, thân thể nàng run lên từng đợt, hai mắt bừng mở, tràn ngập trong đó là một mảng màu lạnh băng tràn ngập hận ý.Nguyễn Cao Kỳ Duyên!!!Minh Triệu hai mắt đỏ ngầu, thần sắc tối tăm mất đi cái vui vẻ trong sáng thường ngày, như thể rằng nàng đã lại một lần biến thành con người mới.-------- Cốc cốc --------- Vào đi! - Minh Triệu nhíu mày nhìn người phụ mặc áo bác sĩ đeo khẩu trang tiến vào phòng mình. Trực giác nói cho nàng biết, người này dường như không phải bác sĩ. Hơn nữa, nàng có vẻ đã gặp người này ở đâu rồi?- Nhớ lại chuyện cũ rồi? - Không phải hỏi, mà là khẳng định, người kia thản nhiên ngồi xuống một cái ghế trong phòng nàng.Minh Triệu nheo mắt nhìn người, không trả lời, người kia lại tiếp tục "Cô là bị người xâm phạm, hành hạ sao?"- Ra ngoài! - Minh Triệu mất kiên nhẫn quát lớn, người này rõ ràng tình hình của nàng như vậy, mấy chữ kia như vạch trần rồi lại xát muối vào vết thương trong lòng nàng, nhắc nhở nàng rốt cuộc không còn 'sạch sẽ' nữa.Người phụ nữ đó bị quát cũng không tức giận, ngược lại mỉm cười, tháo khẩu trang xuống, Minh Triệu nhíu mày càng chặt, "Phạm Thanh Hằng!"
Hai người mặc tạp dề rồi đi vào bếp sơ chế thức ăn.- Xem nào... ớt, kim chi, nấm, bắp cải,... - Minh Triệu mở tủ lạnh lấy ra mấy thứ để cùng một chỗ với nguyên liệu của chị Thư, hai người mỗi người một tay mang thức ăn ra sân sau, Minh Triệu cùng chị Thư sắn tay áo mỗi người một bên khiêng ra cái lò nướng ngoài trời.- Còn phần cuối nướng thịt nữa là xong a! - Minh Triệu hưng phấn bẻ bẻ khớp tay, mang than bỏ vào trong lò, bắt đầu nướng thịt.Minh Triệu vừa nướng xong xiên đầu, chị Thư đã đoạt lấy, hít một hơi thèm thuồng toang cho vào miệng liền bị Minh Triệu một cước đá tới "Bỏ xuống cho em!"Chị Thư nhanh nhẹn tránh ra, đứng lên bỏ chạy, Minh Triệu vui vẻ đuổi theo cây thịt nướng trong tay chị, nói lớn "Chị đứng lại đó cho em, em nướng em còn chưa ăn, chị lại dám lấy a!"Chị Thư chạy ở phía trước, lè lưỡi "Ai bảo em nướng thơm như vậy, chị đây không chịu nổi đâu!" Nói rồi bĩu môi đem cây thịt nướng bỏ vào trong miệng ngon lành nhai.- Chị này! - Minh Triệu tiếc nuối nhìn thành phẩm đầu tiên rơi vào tay kẻ khác, trừng mắt nhìn.Chị Thư hì hì cười "Em nhanh nướng tiếp đi, thịt cháy bây giờ!"Minh Triệu lườm chị Thư một cái, lại vội vã quay về chăm lo cho cái lò nướng của mình.- A, thật ngon a, tay nghề em tốt thật! - Chị Thư phấn khích nói. Chép chép miệng tán thưởng.Minh Triệu vui vẻ cười, cả hai cùng nhau khui một chai vang đỏ, tận hứng một đêm.10 giờ tối- Chị, cũng khuya rồi, hôm nay hay là ở lại nhà em một bữa đi, giờ này lái xe thì nguy hiểm lắm! - Minh Triệu thoát khỏi vọng kiềm của Kỳ Duyên, thật tình cao hứng nên uống đến say xỉn, quàng tay lên vai chị Thư loạng choạng bước đi.Chị Thư uống không nhiều, vẫn còn tỉnh táo, chị dìu Minh Triệu lên phòng rồi định về, nhưng Minh Triệu lại kêu nàng ở lại một đêm, chị Thư liền từ chối "Không được không được, em nghỉ ngơi sớm, chị về nhà, mai lại đến rồi cùng em dọn dẹp bãi chiến trường hôm nay a!"- Ngại cái gì, dù sao giờ em cũng chỉ có chị là quen biết, ở đây một đêm đi, nhà em vẫn có phòng trống không phải sao?Chị Thư bị Minh Triệu lôi kéo lải nhải, liền bất đắc dĩ gật đầu nhận lời, đem xe vào gara, sau đó dìu Minh Triệu về phòng lớn.- Haiizzzz, Triệu à, em ở yên đây cho chị, chị xuống nấu ly nước giải rượu cho em! - Thấy nàng đi đứng không yên, chị Thư thở dài nói, để Minh Triệu ngồi trên bậc lớn cầu thang, xoay người đi xuống lầu.- Chị Thư, không cần, em làm gì có say? - Minh Triệu lắc đầu nguầy nguậy, nhắm tịt hai mắt mà phủ nhận.- Còn nói không say? Em ở yên đợi đi, chị nấu thuốc sẽ trở lại. - Chị Thư vịn lấy tay cầm đi xuống, lại bị Minh Triệu kéo kéo vạt áo lại. Chị Thư không té, nhưng Minh Triệu vốn dĩ nghiêng nghiêng ngả ngả liền bất cẩn trượt chân, té nhào từ trên cầu thang xuống.- TRIỆUUUUU!!!! - Chị Thư hét lớn, chút hơi say trong người cũng lập tức bị doạ tỉnh. Nhìn Minh Triệu ngất xỉu bên dưới, chảy máu rất nhiều vội vã cầm lấy điện thoại gọi cấp cứu, cũng nhanh chóng ôm Minh Triệu đứng lên, mở cửa ngoài.------------------------- Xin lỗi, ai là người nhà của bệnh nhân Phạm Đình Minh Triệu? - Một bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu hỏi.- Là tôi, em ấy có sao không ạ? - Chị Thư lo lắng cuống cuồng hỏi- À, không có nguy hiểm gì quan trọng, nhưng cô ấy ngã nặng, có va chạm phần đầu, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến các dây thần kinh. À mà cô ấy có triệu chứng gì liên quan đến trí nhớ trước kia không?- Không có... À, em ấy bị mất trí nhớ!- Vậy đúng rồi, cô ấy bị mất trí nhớ tạm thời, sau đợt chấn động này, không chừng có thể phục hồi lại. Nhưng có điều, có một số người bị va chạm mạnh sẽ xuất hiện vài biểu hiện hoặc khả năng khác thường, không ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng là sinh hoạt rất có thể sẽ chịu ảnh hưởng một phen! Người nhà cũng xin chuẩn bị tâm lý. - Bác sĩ vỗ vỗ vai chị Thư, có hơi nghiền ngẫm, rất nhanh lại mỉm cười an ủi.Chị Thư nghe không ảnh hưởng đến tính mạng thì thở phào, "Cảm ơn bác sĩ, tôi có thể vào thăm em ấy không?"- Được, cô ấy có thể tỉnh lại trong khoảng vài tiếng đồng hồ nữa.- Cảm ơn bác sĩ! - Chị Thư nói tiếng cảm ơn xong liền chạy thẳng vào phòng bệnh của Minh Triệu. Ngồi ở bên giường nhìn người con gái đầy người đều là băng gạc trắng kia, trong lòng nói không nên lời bi thương cùng khó chịu. Vì cái gì... một người tốt như vậy, lại liên tục bị chuyện xui rủi quấn thân đâu? Rốt cuộc là em ấy làm gì không đúng, khiến cho ông trời tàn nhẫn trừng phạt như vậy?Chị Thư suy sụp ngồi ở đó, cứ như vậy đờ đẫn nhìn người kia. Chợt, ngón tay nàng khẽ nhúc nhích, chị Thư liền vội vã nắm lấy "Triệu, em tỉnh rồi, Triệu!"Minh Triệu gian nan mở hai mắt ra, chỉ cảm thấy đầu mình một trận choáng váng, đau đến lợi hại. Sắc mặt nàng tái nhợt xuống dưới, môi run rẩy như ở nhịn đau cái gì. Chị Thư bị nàng phản ứng làm sợ, vội vàng ấn nút ở đầu giường gọi bác sĩ. Sau đó vô cùng lo lắng "Triệu, làm sao vậy? Trên người có nơi này không thoải mái sao? Em đừng làm chị sợ có được không?"Cơn đau dần dần giảm bớt, nàng hít một hơi lạnh, sau đó lại chậm rãi mở mắt ra, thấy chị Thư bộ dáng lo lắng không yên, hốc mắt cũng ướt át đỏ ửng liền mỉm cười, yếu ớt an ủi, "Không có gì! Em chỉ hơi đau đầu một chút." Nói rồi lại muốn ngồi dậy, chị Thư vội đỡ đè lại nàng "Bác sĩ nói trên người em thương tích quá nhiều, tạm thời không được ngồi dậy, không thể cậy mạnh!"- ... Được. - Nàng cũng không muốn làm chị Thư lo lắng.Chị Thư lúc này mới yên tâm ngồi xuống lại, dùng tay lau nước mắt, "Em làm chị sợ chết!"
- Em đói! - Minh Triệu chu miệng với chị Thư, nhìn có vẻ đáng yêu, chị Thư ngốc một hồi mới nhanh chóng đứng dậy "Chị đi mua chút đồ ăn cho em, nhanh vậy đã đói?"Lại cẩn thận dặn dò vài câu, lại chờ bác sĩ đến khám xong xác định không có vấn đè gì chị Thư mới rời đi. Chờ chị Thư đi rồi, Minh Triệu lúc này mới thả mình lại, tay gối sau đầu nhíu mày, nàng cảm thấy bản thân có cái gì đó không phù hợp...Minh Triệu day day thái dương, nhắm mắt dưỡng thần một lúc, tự nhiên bàn tay sau ống áo nắm chặt lại, bắt đầu có tiếng nghiến răng, thân thể nàng run lên từng đợt, hai mắt bừng mở, tràn ngập trong đó là một mảng màu lạnh băng tràn ngập hận ý.Nguyễn Cao Kỳ Duyên!!!Minh Triệu hai mắt đỏ ngầu, thần sắc tối tăm mất đi cái vui vẻ trong sáng thường ngày, như thể rằng nàng đã lại một lần biến thành con người mới.-------- Cốc cốc --------- Vào đi! - Minh Triệu nhíu mày nhìn người phụ mặc áo bác sĩ đeo khẩu trang tiến vào phòng mình. Trực giác nói cho nàng biết, người này dường như không phải bác sĩ. Hơn nữa, nàng có vẻ đã gặp người này ở đâu rồi?- Nhớ lại chuyện cũ rồi? - Không phải hỏi, mà là khẳng định, người kia thản nhiên ngồi xuống một cái ghế trong phòng nàng.Minh Triệu nheo mắt nhìn người, không trả lời, người kia lại tiếp tục "Cô là bị người xâm phạm, hành hạ sao?"- Ra ngoài! - Minh Triệu mất kiên nhẫn quát lớn, người này rõ ràng tình hình của nàng như vậy, mấy chữ kia như vạch trần rồi lại xát muối vào vết thương trong lòng nàng, nhắc nhở nàng rốt cuộc không còn 'sạch sẽ' nữa.Người phụ nữ đó bị quát cũng không tức giận, ngược lại mỉm cười, tháo khẩu trang xuống, Minh Triệu nhíu mày càng chặt, "Phạm Thanh Hằng!"