[TRIỆU DUYÊN][LONGFIC] ÔNG TRỜI KHÔNG CÓ MẮT

C25: Hắc hoá - Chạm trán



Minh Triệu để bức tranh xuống một bên, đưa tay lần mò trên tường một lúc, "A, chỗ này!" Nàng dùng lực đẩy mạnh một cái, bức tường tại chỗ đó liền hõm vào một khoảng vuông. Minh Triệu cầm lấy bức tranh  để vào, liền cảm nhận được xung quanh rung chuyển, từ dưới nền đất hiện lên 3 cây trụ khác nhau.

- Gì đây... Hừm... Bạn nhìn thấy điều gì từ bức tranh này.... A. Họa sĩ với hức tranh.  B. Ông già ôm đàn.  C. Người phụ nữ bế con. Phiền phức vậy sao? - Minh Triệu nhàm chán đánh ngáp một cái, đi xung quanh phòng tìm được cuộc băng keo, nàng cắt nhỏ ra dán vào camera điện thoại rồi đi về phía bàn làm việc cầm lên cây bút lông tô kín. 3 lớp như vậy, nàng thảy chụp cái điện thoại, "Trò trẻ con!"  Nói rồi bật đèn đèn flash camera lên, đưa gần đến bức tranh chụp một cái.

Minh Triệu cười cười phóng to bức hình, liền thấy rõ mấy nét hiện lên như hình x-quang, là người phụ nữ.

- Trò này cũng muốn đem ra chơi, nhìn tôi thực sự rất ngu ngốc? - Minh Triệu lẩm bẩm, đè tay ấn xuống cái cột bên phải, lùi ra sau. Nàng ít nhiều cũng là người học nghệ thuật chân chính, còn là diễn viên, kịch bản trinh thám hình sự đóng qua nhiều, chút thủ thuật này không thiếu thấy.

Bức tường rục rịch chuyển động, từng tiếng xê dịch nặng nề, mở ra trước mắt Minh Triệu một khá tối tăm, nàng sờ sờ vớ được một cái công tắc, đèn điện đúng là bật lên thật.

Ngồi ở trước màn hình theo dõi, Thanh Hằng khoanh tay trầm ngâm một chút, xem ra là chính mình đánh giá thấp cô gái này. Nàng ta hơi chồm người về phía trước, chống cằm tràn đầy hứng thú nhìn một màn kế tiếp.

Quả nhiên, lúc bước vào căn phòng tiếp theo, sắc mặt Minh Triệu lập tức trở nên trắng bệch, nắm tay siết chặt nổi cả gân xanh. Nàng nhắm mắt, hít sâu một hơi, căn phòng này, hệt như căn phòng mà Kỳ Duyên dùng để giam cầm nàng ở căn biệt thự đó...

Từng tiếng đùng đùng chợt không biết từ đâu mà vang lên, bức tường sau lưng 'Rầm' một tiếng đóng lại vị trí cũ, căn phòng thoáng chốc bị hắc ám bao trùm lấy, nửa tia sáng đều không thể mảy may lọt vào.

Minh Triệu siết chặt nắm tay, dùng móng đâm vào thịt để đau đớn dời đi sợ hãi trong lòng, kiên cường đứng đó nhìn về phía trước.

Vài giây sau, xung quanh dần dần được chiếu rọi, từ trên trần nhà bốn phía, màn chiếu ầm ầm hạ xuống. Đoạn phim bên trên mờ mờ ảo ảo, lại mạnh mẽ mà đánh úp vào thần trí của Minh Triệu. Đôi mắt nàng hằn lên tơ máu, gân xanh giật giật mà nhảy lên, biểu cảm thống khổ vô cùng.

Năm giây, mười giây, một phút trôi qua, đôi mắt Minh Triệu dần dần trở nên lạnh băng xuống dưới, run rẩy vừa nãy cũng từ từ rút đi.

Hít sâu một hơi, nàng lại lần nữa đảo mắt nhìn quanh căn phòng này. Máy chiếu 'rầm rầm' vài tiếng được thu lên, để lộ ra những bức tường cùng kệ tủ chất đầy những dụng cụ tra tấn.

Minh Triệu đi dạo một vòng, thuận tay cầm lên một sợi dây trói, ngẩn ra, trong đầu thoáng lên hình ảnh táo bạo. Nàng bất giác nghiến răng, tay xiết chặt sợi dây thừng, ánh mắt toé lửa rồi lại ẩn chứa chút gì đó bạo ngược.

Nguyễn Cao Kỳ Duyên, rồi sẽ có một ngày, cô phải quỳ xuống dưới chân tôi, còn tôi, sẽ từng chút từng chút, đem những thứ kia, không sót một điều, trả lại!

Đến bước này, Thanh Hằng khoanh tay ngả người dựa vào lưng ghế, khoé môi ác liệt mà mỉm cười. Muốn biến người này thành công cụ trong tay mình, trước tiên phải khơi dậy và đẩy mạnh thù hận trong lòng nàng ta, sau đó từng bước từng bước khiến cho tâm lý trở nên lệch lạc. Có như vậy, mới có thể đem người siết ở trong tay mà đắn đo.

--------------------------

- Các người đùa với tôi sao? Cái gì gọi là không tìm thấy? - Kỳ Duyên ánh mắt tràn đầy sát khí, sắc mặt lạnh băng chòng chọc nhìn vào một hàng thuộc hạ đang cúi đầu run rẩy trước mặt. Cả người cô đều toả ra hàn khí, căn phòng không cần điều hoà cũng có thể khiến bọn họ cảm thấy như bị đẩy vào hầm băng.

- Chủ tịch, tôi điều tra được, cô ấy lần cuối xuất hiện là ở bệnh viện trung ương. Sau khi xuất viện liền không thấy tung tích! - Đỗ Long cúi thấp người.

Kỳ Duyên trầm mặc, cả căn phòng chủ tịch lại rơi vào băng giá. Nói như vậy, Minh Triệu là phục hồi trí nhớ, chạy trốn đi rồi sao? Không đúng, dù có trốn cũng không thể nào thoát được mạng lưới của cô, bất khả thi. Nàng nhất định còn ở Việt Nam. Vậy thì rốt cuộc là ở đâu?

- Cút đi tìm cho tôi, sống thấy người, chết thấy xác! Không tìm được, các người mang đầu về đây gặp tôi! - Kỳ Duyên quát lớn một tiếng.

Một đám vẻ mặt như đưa đám, lật đật chạy ra ngoài.

Căn phòng thoáng chốc chỉ còn một mình Kỳ Duyên. Cô nhắm mắt hít sâu một hơi, bóp trán, cô thực sự đã tính sai một bước rồi!

----------------------

2 năm sau...

Trong một 'khu vui chơi' đội lốt quán bar của trong giới doanh nhân, nơi tất cả đều ký hiệp ước gạt bỏ bề bộn thương trường mà vào đây vui thú, bình đẳng theo một nghĩa nào đó, không đá xéo, không kiếm cớ, không gây sự, không phân biệt, đã đặt chân vào nơi này, tất cả đều phải nhập vào một vai diễn khác.

- Hey, GB, DL, lâu rồi mới gặp nha! - Một anh chàng bartender cũng là quản lí ở đây lên tiếng.

Người phụ nữ được gọi là GB kia nhún vai một cái, ngồi xuống cái ghế sopha dành cho hội viên VIP gần đó. Khu vực này không mấy ai được ngồi, là dành cho những người có địa vị cao trong phân cấp hội viên. Cho nên khi hai người bước vào một đường thẳng đến nơi này đã bắt lấy không ít ánh nhìn tò mò của kẻ khác.

GB, trông cô ta có vẻ đâu đó chỉ tầm 22 tuổi, mái tóc nhuộm nâu trầm tuỳ ý thả ở sau lưng, nửa khuôn mặt bị che khuất bởi lớp mặt nạ vàng, comple đen ôm sát lấy thân người thon cao, bắt chéo chân nhìn xung quanh hội trường một lượt. Một cô gái khác, DL, cũng cười cười ngồi xuống theo, bắt lấy ánh mắt kia, cười cười với quản lí. "Xem ra 2 năm không đến, nơi này nhiều nhân tố mới nhỉ, David?"

Xung quanh nơi này đều là cảnh tượng từng cặp người một, kẻ ngồi bên trên vuốt ve kẻ quỳ bên dưới, kẻ bên dưới quỳ gối hầu hạ kẻ ngồi trên. Được rồi, nói thẳng ra, nơi này chính là câu lạc bộ BDSM cao cấp dành cho giới thượng lưu bọn họ.

- À, cũng không có gì nổi bật lắm, do các cô lâu rồi không đến nên lạ thôi. - David lắc lắc chai rượu đỏ, không để ý nói. - Sao, hôm nay đến đây là muốn uống rượu giải sầu hay là kiếm người chơi?

- Tôi là kiếm người chơi a, bất quá lâu rồi xem như mù tịt, không thì anh giới thiệu mấy người ngoan ngoãn tôi xem nào. Còn cái tên này tới chơi hay tới uống rượu á, ai biết được! - DL cà rởn nói.

- Được, đi đi đi, tôi dẫn cô đi tìm người! - David thảy chai rượu đến cho nhân viên khác, còn mình phủi tay đi cùng DL.

- Này, GB sao thế, bình thường hưng trí lắm mà, đến là có người chơi, nay trầm vậy? - Cả hai đi được một khoảng khá xa, David với huých vai DL tò mò nhìn cái con người như tượng ngồi ở khu VIP.

DL liếc mắt nhìn GB, nghiền ngẫm một hồi, trên môi có nụ cười ái muội, nửa thật nửa đùa "Người ta biết yêu nha, nhưng mèo con chạy mất rồi!

- Yêu á? - David trợn trắng mắt, khóe môi giật giật không thể tin nhìn về phía tảng băng chỉ nói tình dục không nói cảm tình kia, "Cô ấy biết yêu? DL, nhìn tôi giống tên ngốc lắm sao?"

- Nga? Không tin thì thôi, nè nè, quan tâm tôi chút đi, giới thiệu mèo con nào tốt một chút, muốn ngoan ngoãn mềm mại nha! - DL mỉm cười bất mãn nói.

- Ách... Nãy giờ chỉ cô hơn chục người, cô đều lắc đầu, người ta đến quỳ bên cạnh chân, cô cũng lướt đi, là không có ai tốt hay do cô quá khó tính đây?

...

- Sao trở về rồi? - GB nhàn nhạt hỏi khi thấy hai tên kia tay không trở về.

DL tặc lưỡi thả dài, thả mình xuống cạnh cô "Haizzz, người mới thật kém nha, tôi nhìn cả buổi cũng không thấy ai chất lượng."

- David, hôm nay không có ai tìm tôi chứ?

Ba người đang nói chuyện thì có một giọng nữ khá trầm vang lên, bọn họ liếc mắt liền thấy một cô gái khác mặc trang phục nửa giống cao bồi đi đến dãy sopha VIP bên cạnh. Cả hai không hẹn cùng nhìn nhau rồi nhìn nàng ta.

GB ban đầu không quan tâm lắm, nhưng đến khi nàng ta lướt qua trước mặt mình, cô liền như có dự cảm gì đó mà ngẩng đầu, không thể tin được, ánh mắt sau đó vẫn gắt gao dán chặt trên người nàng ta.

- Mincy, là cô nha, tối nay tự do nhé! - David ôm lấy cô gái chào hỏi.

- Ân, vậy tốt rồi, tôi lên phòng nghỉ ngơi một chút, lát nữa nếu có ai tìm tôi, thì cứ bảo 419 thẳng tiến nhé. Nếu không có tôi liền ngủ ở đây một đêm! - Mincy tùy tiện nói, xong liền đem chìa khóa cùng nón quăng cho David, chỉ giữ lại cái mặt nạ của mình, theo thang máy lên lầu.

David ôm đống đồ lắc đầu cười, giúp nàng ấy bỏ vào tủ.

- Cô ấy là ai? - DL rất rất rất tò mò nói.

- Mincy, gia nhập được một năm nay. Cậu nhìn người rất đúng nha, cô ấy so ra vẫn bị tính là người mới, nhưng kinh nghiệm thực chiến khá cao đấy, sub ở đây ai cũng muốn thiết lập quan hệ với Mincy, nhưng tiêu chí của cô ấy chỉ là 419 thôi.

- Dom sao, tiếc vậy! - DL thở dài tiếc nuối, tưởng đâu sub thì xem như cô ta đỡ chán rồi.

- Ừ, nên cậu khỏi cần nghĩ đến việc đem cô ấy đạp dưới chân! Đều là dom như nhau thôi, nói không chừng người ta còn alpha hơn cả cậu. - David khinh thường liếc xéo DL một cái.

- Này này này! Anh muốn chết phải không? - DL lập tức nhảy dựng lên, xăn tay áo muốn cùng David đánh một trận.

Còn không chờ bọn họ náo loạn, người vẫn luôn im lặng nãy giờ đột ngột lên tiếng

- Tôi lên 419.

- Cái gì??? - Hai người kia dừng lại động tác, cùng lúc ngớ người.

- Cậu là dom, Mincy cũng vậy, cậu lên đó làm chi a?

- Làm sub! - Cô ta cười nhạt, thản nhiên nhún vai một cái, liền bước vào thang máy, bỏ mặc hai tên kia lòi tròng trắng nhìn nhau.

Làm...làm sub... Làm sub á?

- Này... tôi không có nghe lầm đi? - David huých vai DL một cái.

- Kh.. không, anh không có nghe lầm.

Chương trước Chương tiếp
Loading...