[TRIỆU DUYÊN][LONGFIC] ÔNG TRỜI KHÔNG CÓ MẮT

C3: Lựa chọn



- Chị Thư... rốt cuộc em phải làm gì mới tốt đây? - Minh Triệu gần như sụp đổ, chị Thư đã theo nàng rất lâu, nàng xem chị Thư vừa là trợ lý vừa là người thân của mình. Trong lúc này, nàng thực sự chỉ có thể có chị Thư bên cạnh.

- Triệu.. Tìm ai đó giúp đỡ đi! - Chị Thư cắn răng, cũng không muốn nghĩ đến hạ sách này, nhưng hiện tại đây là con đường duy nhất, căn bản cho dù tìm luật sư cũng không thắng nổi vụ này.

Minh Triệu sắc mặt tuy vẫn rất có coi... Nhưng nàng có thể không vì mình, lại không thể không vì cha mẹ... lúc này đây, ngay cả bản thân nàng cũng phải thừa nhận, tìm người giúp đỡ là con đường duy nhất. Nhưng quan trọng là tìm ai đây?

- Em có thể tìm ai chứ? Hơn nữa nếu tìm được thì bọn họ chắc gì đã đồng ý giúp, chị Thư,... Khả năng này không cao! - Minh Triệu cố gắng tìm một lý do phủ nhận.

- Nhưng đó là con đường duy nhất! - Chị Thư chắc nịch tiếp lời, Minh Triệu nghĩ nghĩ một hồi, bực dọc xoa rối mái tóc, "Lão già chết tiệt!" sau đó lại cảm thấy cái gì không đúng, ngẩng đầu hỏi "Chị Thư, chị không nghĩ rằng em thực sự làm việc đó sao?"

Vì sao lại tin tưởng nàng như vậy?

Chị Thư sửng sốt một chút, sau đó gắng gượng nở một nụ cười, phát hiện ở sau xe có người đi theo thì mang tốc độ phóng nhanh một chút "Chị đã theo em mười mấy năm, xem em từng bước không dễ dàng đi đến hôm nay. Nếu thực sự em giống như lời bọn họ nói, cần gì phải khổ cực ngần ấy năm?"

Lời nói nhẹ nhàng mà kiên định ấy đả động đến Minh Triệu, trong mắt nàng có vô thanh cảm kích, nàng nhỏ giọng "Cảm ơn chị!"

- Triệu, em thử đi tìm Nguyễn tổng của tập đoàn Nguyễn thị nhờ giúp đỡ xem! - Chị Thư đột nhiên nói. Trước kia chị từng nghe không ít chuyện về việc cô nàng đó bao dưỡng, chống lưng cho không ít người, lại không quá làm khó bọn họ, hơn nữa cũng là nữ nhân...

Minh Triệu lập tức lắc đầu "Em vốn không có..." Vốn không có quen cô ta, cũng không có cơ hội gặp được cô ta chứ đừng nói là nhờ vả. Nhưng chưa nói được trọn câu, nàng đã như nhớ đến cái gì, đột nhiên nín bặt, nhẹ nhàng rút trong bóp tiền ra một sợi dây chuyền, có chút ngẩn ngơ.

- Không có chuyện gì, chị có biết cô ta tối thứ 7 hàng tuần sẽ định kỳ đến quán cafe Untitled, chắc chắn thâu đêm. Em có thể đến đó thử xem! - Chị Thư không biết suy nghĩ của Minh Triệu, cho rằng nàng ngắt nửa câu vì bất lực nên mới tiếp lời như vậy.

- Nhưng.... - Nếu làm như vậy, nàng khác nào chính là tự đạp lên tự trọng của mình, khác nào những diễn viên chỉ dựa vào 'vốn tự có' để nổi danh ở ngoài kia. Vậy từng ấy nỗ lực trong hơn mười năm qua của nàng tính cái gì?

- Quyền quyết định ở em đó Triệu, Nguyễn tổng đó là kẻ giàu có lại ong bướm các kiểu, chắc chắn sẽ không từ chối đâu!

- Chị Thư, em là con gái, cô ta cũng là con gái. - Cho dù người đó thực sự là phóng đãng, thì cũng là với mấy anh chàng nóng bỏng cơ bắp cuồn cuộn gì đó, làm gì nếm xỉa đến nàng chứ?

- Từ đây đến tối, em có thể suy nghĩ mà, chị hiểu, rất khó để chọn lựa, nhưng chị ở trong ngành cũng đã rất lâu rồi, nguyên tắc cơ bản chúng ta đều hiểu rất rõ, từ trước đến giờ, không một ai có thể tự lực tiến xa mà lâu bền cả. Triệu... - Chị Thư thở dài, kỳ thật nói chị muốn Minh Triệu làm chuyện này thì không phải, cũng biết rằng việc hạ thấp bản thân như thế này, Minh Triệu tuyệt đối sẽ không làm...

Nhưng còn có thể thế nào đâu, sự nghiệp này cho dù Minh Triệu có thể từ bỏ, vậy chính bản thân nàng thì sao, gia đình nàng lại sẽ thế nào?

Tâm chị Thư vô cùng chua xót... ông trời a...

------------------------

Minh Triệu rối rắm nửa ngày trời, cuối cùng vẫn là cắn răng chọn một chiếc đầm trễ vai màu đen cùng trang sức ngọc trai, rời khỏi nhà.

Quán cafe Untitled

Tiếng nhạc sàn xập xình ầm ĩ, một nữ nhân ngồi ở góc khuất bên trong, xung quanh là một đám vệ sĩ che chắn, cô ta không quá thích ồn ào, nhưng lại cũng không thích vào phòng VIP.

Minh Triệu bước vào quán, có chút bất ngờ với cảnh tượng nơi này, khác xa hoàn toàn với suy nghĩ của nàng. Nàng vốn tưởng đây sẽ là một nơi sang trọng đầy những quý ông quý cô, chứ nào ngờ lại cũng như vài quán nước bình thường khác, thậm chí là còn giản dị hơn nhiều.

Minh Triệu đảo mắt một vòng, nhìn đến góc khuất kia, nắm tay không tự giác chặt thêm một tí, là cô ta!

Nàng vừa mới đến gần, đã bị vệ sĩ ở đó chặn lại

- Vị tiểu thư này, cô không thể vào nơi này! - Một tên lịch sự nói

Minh Triệu mím môi, rút sợi dây chuyền trong túi áo ra, thản nhiên hỏi "Tôi chỉ đến trả lại đồ vật cho Nguyễn tổng, như vậy cũng không được?"

Hai tên vệ sĩ nhìn nhau, có chút khó xử, nhưng rồi vẫn là lên tiếng "Không thể, không có lệnh của chủ tịch, ai cũng..."

- Để cô ấy vào! - Giọng nữ trầm thấp lạnh lùng vang lên, trực tiếp cắt đứt lời nói của tên vệ sĩ, hắn lập tức khom người tránh ra, làm tư thế mời nàng đi vào.

Minh Triệu có chút lo lắng chậm rãi đi từng bước đến trước mặt Kỳ Duyên, cô ta mỉm cười nhìn nàng một cái, chỉ cái ghế sopha đối diện "Tôi cũng không phải lang sói, không cần sợ như vậy, ngồi đi."

- Cảm ơn! - Nàng ngồi xuống ghế, trầm mặc một lúc mới cầm lấy sợi dây chuyền trong tay, để lên trên mặt bàn, đẩy về phía cô"Cái này lần trước ở quán bar cô tặng tôi, nhưng tôi không nhận quà không rõ lý do, vậy nên xin giữ lại."

Nói xong, nàng đứng lên toan muốn bỏ đi, không hiểu vì sao đến nơi này rồi, nàng lại phát hiện mình vốn không làm được chuyện thiếu tự trọng đó...

Cổ tay bị người nắm lại, "Theo tôi vào phòng trong!" , Kỳ Duyên nói.

Minh Triệu ngừng bước, có chút mờ mịt theo sau cô đi vào một căn phòng bên trong, thuận tay đóng cửa lại.

Kỳ Duyên tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế sopha giữa phòng, hất hất cằm tỏ ý muốn nàng ngồi xuống, hỏi "Nói đi, tôi tin là điều cô muốn nói không chỉ là trả lại sợi dây chuyền này!"

Minh Triệu thần sắc lộ ra kinh ngạc, cô ta như thế nào biết? Nàng mím môi, lấy hết can đảm nhìn Kỳ Duyên, lên tiếng "Nguyễn tổng, nếu ngài đã biết tôi cũng không ấp úng, tôi hôm nay đến là muốn nhờ Nguyễn tổng giúp tôi xử lí vài việc!"

Không ngoài ý muốn, Kỳ Duyên nhếch miệng người "Rất thẳng thắn! Bất quá cô hẳn là biết rõ, tôi là doanh nhân, sẽ không làm việc không có lợi ích cho mình, vậy theo cô thì cô có cái gì có thể trao đổi với tôi?"

Minh Triệu nhìn cô, khóe môi cùng ánh mắt hằn sâu ý cười tự giễu"Nguyễn tổng cứ nói điều kiện!"

Kỳ Duyên cười thích thú, trong mắt hiện lên tia gian xảo, đối với sự thẳng thắn của nàng cực kỳ thú vị. Cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó tà mị

- Cô có nghe qua BDSM bao giờ chưa?

- A? - Minh Triệu có chút ngẩn người, biết thì có biết, nghe cũng đã nghe, thấy cũng từng thấy, bất quá chuyện này thì có liên quan gì?

- Có biết! - Nàng gật đầu

- Điều kiện của tôi, trong vòng 2 tuần, cô phải cùng tôi hoàn chỉnh chơi một trò chơi chủ nhân và nô lệ. 2 tuần này đều phải ở bên tôi, một tấc cũng không được rời khỏi. - Đôi mắt sắc bén nhìn thằng vào nàng, mang theo chút trêu tức cùng áp bách vô hình.

Minh Triệu bất giác run rẩy một chút, không xác định hỏi lại, trong giọng nói mang theo kinh hoảng rõ ràng "Chủ nô trò chơi?"

Kỳ Duyên cười gật nhẹ đầu, chậm rãi giải thích

- Hôm nay là ngày cuối cùng tôi ở Việt Nam, ngày mai sẽ sắp xếp một kỳ nghỉ 2 tuần. Trong 2 tuần này, cô sẽ là nô lệ của tôi, mọi mệnh lệnh tôi đưa ra, cô đều không có quyền cự tuyệt. Yên tâm, tôi sẽ biết đâu là giới hạn phạm vi của những việc này!

Chương trước Chương tiếp
Loading...