[TRIỆU DUYÊN][LONGFIC] ÔNG TRỜI KHÔNG CÓ MẮT
C2: Vinh quang cùng Đau khổ (2)
Hôm đó Minh Triệu hủy bỏ toàn bộ lịch trình, lái xe đi đến một quán bar ở đó từ lúc quán mở cửa.- Có thể ngồi chung chứ? - Một giọng nữ vô cùng trầm thấp vang lên, Minh Triệu quay đầu, nhìn không rõ được đó là ai cả, mà cho dù có là ai thì Minh Triệu cũng không quan tâm "Tùy cô!"Cô gái ngồi xuống bên cạnh Minh Triệu một lúc, thấy nàng vẫn không ngừng rót rượu uống, mỉm cười tà mị, "Làm sao lại uống nhiều rượu như vậy?"- Liên quan gì đến cô? - Minh Triệu hằn học, ném ly rượu xuống đất.- A, chỉ là hiếu kỳ, cô không nói cũng được, vậy tôi hỏi câu khác, cô tên gì, chắc là câu này sẽ không đến nỗi chứ? - Cô ta cười, không xem sự bực tức của Minh Triệu để vào trong mắt.Minh Triệu nghiêng nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô ta một hồi, cô ta vẫn như cũ giữ một nụ cười nhàn nhạt. - Minh Triệu. - Nàng đáp, rồi xoay mặt đi, vươn tay lấy một ly rượu mới.Hai người ngồi với nhau một hồi, cũng không qua lại được mấy câu, cô ta nâng tay nhìn nhìn đồng hồ, lấy trong túi áo ra một mặt dây chuyền hình kiếm làm từ bạch kim đưa cho nàng"Xem như là quà gặp mặt, tặng cô, tôi có việc, đi trước nhé!", nói rồi cô ta để mặt dây chuyền lại trên bàn, mỉm cười một cái rồi xoay người rời đi.Minh Triệu chán ghét nhìn bóng dáng cô ta, lại nhìn đến mặt dây chuyền kia, đưa tay cầm lấy, thiết kế tinh xảo, đường nét chạm khắc rõ ràng, đây chính là do nhà thiết kế Vanesa làm ra!Nhìn ngắm một hồi, nàng cảm giác trên đó có khắc chữ, liền gắng gượng nheo mắt đọc xem là gì, hai mặt dây chuyền đều có khắc chữ, một mặt là"Kỳ Duyên", mặt còn lại thì là bốn chữ cái viết tắt "NCKD".Minh Triệu ngẩn người một hồi lâu. Kỳ Duyên? Nguyễn Cao Kỳ Duyên? Đó không phải là chủ tịch của tập đoàn Nguyễn thị sao?-----------------Sáng sớm ngày hôm sau, Minh Triệu đang ngủ thì điện thoại reng lên, nàng ngồi dậy xoa xoa hai bên thái dương đau nhức của mình, vươn tay cầm lấy điện thoại, là chị Thư- Có chuyện gì vậy chị?Đầu bên kia truyền tới giọng nói đầy lo lắng "Triệu, em nhanh lên mạng xem, ông bầu Kim kiện em đả thương hắn ta, còn có...", giọng chị Thư nhỏ lại đầy run rẩy.- Còn có cái gì? - Ánh mắt Minh Triệu có chút sắc bén,... lại là lão già đó- Còn có... Câu dẫn ông ta lên giường với em để đổi lấy giải thưởng! Này... Minh Triệu... Triệu... - Minh Triệu tắt máy ngang, quăng mạnh điện thoại xuống đất, chết tiệt, thật không biết ai mới là người làm chuyện bỉ ổi như thế!-------- King kooong ------- King kooong ---------- Là ai? - Minh Triệu vừa mở cửa liền nhìn thấy một đám cảnh sát đứng ở bên ngoài- Cô Minh Triệu, có người kiện cô tội đả thương vô cớ cùng bán dâm để gian lận trong giải thưởng LHP. Đây là lệnh bắt giữ của toà án, mời cô theo chúng tôi về hợp tác điều tra.Minh Triệu có chút thất thần, rất nhanh cười khổ một chút, "Các anh vào nhà chờ một chút, tôi đi thay quần áo! Như vậy ra ngoài thật quá khó coi!", nói rồi nàng tránh người sang, đám cảnh sát đi vào, ngồi đợi ở phòng khách, bọn họ rất rõ, Minh Triệu cũng không có ý định trốn đi, bằng không đã không bình tĩnh như vậy!Minh Triệu lên phòng làm vệ sinh một chút, thay một cái áo sơ mi cùng quần jean rồi đi ra ngoài.- Anh là....? - Minh Triệu gãi gãi đầu hỏi anh chàng đứng giữaAnh ta nhìn nàng một chút, sau đó nói "Tôi là cảnh sát phụ trách chính vụ án lần này của cô!"- Xin chào....! - Minh Triệu gượng xả ra một cái cười, bắt tay anh ta, hỏi - Chúng ta có thể đi chưa?Người cảnh sát có chút kinh ngạc, rất nhanh đã gật đầu, dẫn nàng ra xe, cũng không có ý định áp giải hay còng cáng gì. Anh ta trong ngành cũng đã hơn 10 năm, mọi lần bắt người đều gặp phải biện giải cùng chống đối, đây là lần đầu tiên nhìn thấy một người như vậy bình tĩnh, còn hỏi có thể đi chưa!---------------------------------------- Cô Minh Triệu, tối hôm kia, ngày 16/8 vào lúc 23 giờ cô đang làm gì? - Người cảnh sát ngồi đối diện Minh Triệu, mở camera đặt trong phòng, một đối một đặt câu hỏi.- Tôi hôm đó sau khi nhận giải liền trở về nhà, tắm rửa mọi thứ xong chính là khoảng 11 giờ đêm.Anh ta gật gật đầu "Sau đó thế nào?"Minh Triệu khá là bình thản, côđem chuyện hôm ấy kể lại toàn bộ cho anh ta, anh ta chăm chú nhìn côtừ đầu đến cuối, cố gắng phát hiện xem Minh Triệu biểu hiện nào là nói dối hay không. "Sau khi ông Kim vào nhà thì đã xảy ra chuyện gì? Cô có đánh ông ta hay không?"Minh Triệu gật đầu, "Đúng là tôi đã đánh ông ta, nhưng cũng không phải vô cớ đánh người, ông ta...", nói đến đây, nàng ngừng lại hai tay nắm chặt, sắc mặt có chút khó coi.- Thả lỏng, cô cứ từ từ kể lại, ông ta đã làm gì với cô? - Anh cảnh sát nhìn nét mặt nàng khó xem, cũng hiểu được sau đó là một chuyện khó nói, anh ta cũng không gây áp lực.Minh Triệu lắc đầu định thần một chút, ngả người toàn bộ ra lưng ghế, hai mắt nhắm nghiền, cố gắng nghẹn lại tiếng nấc "Ông ta... ông ta... làm nhục tôi!"Người cảnh sát trợn ngược mắt kinh ngạc, sau đó tiếp tục hỏi Minh Triệu thêm vài câu, ước chừng đã đủ, anh ta đứng dậy "Xin lỗi nhưng do ông bầu Kim có chứng cứ gây bất lợi cho cô, nên tạm thời vụ án này phần thắng nghiêng nhiều về ông ta, chúng tôi không thể trả tự do hoàn toàn cho cô, nhưng trong vòng 72 giờ sắp tới, cô vẫn được quyền tự do đi lại, chỉ cần cô không nghĩ đến ý định chạy trốn đi!"Anh ta thở dài, không biết nguyên cớ vì đâu, anh thực sự tin là Minh Triệu không có nói dối, bất quá mọi chứng cứ hiện nay đều chĩa mũi nhọn vào nàng, anh thực sự không có biện pháp thả người này đi.Minh Triệu mỉm cười, hỏi "Nếu tôi thực sự có tội, mức án sẽ là gì?"- Việc đó... còn tùy thuộc vào ý muốn của ông ta... nếu ông Kim thắng kiện... - Anh nhìn Minh Triệu, không có tiếp tục nói. Minh Triệu dường như cũng cảm thấy chính mình cũng không nghe nổi, tuy như cũ vẫn giữ nụ cười bình tĩnh, ấy thế nhưng các ngón tay đã có chút run run.- Tôi có thể rời khỏi đây sao? - Nàng hỏi.- 72 giờ!---------------------------Minh Triệu bước ra ngoài, phóng viên đã vây kín trước đồn cảnh sát, một khắc nàng bước ra, mọi ống kính đều hướng vào nàng chụp lấy chụp để, đám phóng viên cũng cứ liên tục nhiều lời, nào là chuyện gì, có phải thế này không, có phải thế kia không,... cũng rất may nhìn trong đám hỗn loạn nàng chợt nhận ra chị Thư đang đứng vẫy tay ở phía bên kia, liền cố gắng chạy nhanh về phía đó, leo lên xe chạy đi.Trong xe, không khí có chút nặng nề, Minh Triệu ngoài một câu "Cảm ơn chị!" thì đều là trầm mặc không nói. Chị Thư theo nàng cũng đã hơn mười năm, ít nhiều cũng hiểu nàng rất rõ, từ kính chiếu hậu nhìn ra, chị Thư có thể cảm giác được Minh Triệu vẻ ngoài tuy bảo trì bình thản nhưng thực sự lại đang run rẩy không ngừng.Nhìn nàng như vậy, cho dù trong lòng chị Thư gấp như lửa đốt, cũng không biết phải nên mở lời như thế nào, nhưng lại cũng không đành lòng cũng phải hỏi.- Triệu, có thể kể chị nghe không?
Minh Triệu lại đem chuyện một lần nữa kể ra... Chị Thư tức đến mức đầu ngón tay cầm vô-lăng trở nên trắng bệch.Minh Triệu là một con người coi trọng sự nghiệp, hơn nữa lại đi lên bằng chính thực lực của mình, là một con người toàn tâm với công việc, vậy mà tin đồn chỉ mới vừa được lan ra, không đến nửa ngày hình ảnh của nàng thực sự đã bị bọn họ đạp đến không còn mặt mũi, các nhà đầu tư cùng hợp tác thi nhau hủy hợp đồng, lấy lý do sẽ ảnh hưởng tới doanh thu của họ. Chị Thư thực sự không dám nghĩ đến, nếu lần này ông bầu Kim thắng kiện, Minh Triệu sẽ suy sụp đến thế nào!- Triệu... thực ra... em có thể tìm ai đó để giúp đỡ. - Chị Thư nhẹ tiếng, lúc nói những lời này, khoé mắt cũng đã phủ một tầng hơi sương. Theo Minh Triệu đến ngày hôm nay, chị sao có thể không biết đây là điều mà nàng thực khinh bỉ. Chỉ là chuyện đến giờ phút này rồi, thực sự sẽ không còn đường sống nữa. Thế lực của ông bầu Kim quá lớn, người như bọn họ trong mắt ông ta cũng chỉ như tép riêu, một ngón tay là có thể đè chết. Đi đến hôm nay, là mười năm nỗ lực không ngừng nghỉ của Minh Triệu, giữ mình trong sạch, để rồi cuối cùng nhận lại được cái gì?- Triệu, chỉ là một lời nhờ giúp đỡ, em thực sự không thể nói ra với ai sao? Không phải em quen biết rất nhiều sao, biết đâu sẽ có người nhận lời... Chị hiểu em không muốn mình chịu nhơ nhuốc, nhưng em đã nghĩ đến khả năng thắng kiện của mình chưa... - Lúc nói ra những lời này, tâm chị Thư hung hăng nhói lên, ngay cả bản thân chị cũng muốn cho chính mình một cái tát.- Đủ rồi! - Minh Triệu ngắt lời chị. Chị Thư mím môi, cuối cùng vẫn là hạ nhẫn tâm nói tiếp "Nếu em thua kiện, sự nghiệp cùng cố gắng của em đều trở về con số 0, thậm chí là một số âm nào đó! Em có thể không lo cho sự nghiệp, còn ba mẹ em thì sao?"Lời này thực sự kích động đến Minh Triệu, đồng tử mắt nàng co rụt mạnh mẽ, ngón tay run rẩy nắm lấy cầm tay của xe, đúng vậy, nếu nàng thua, toàn bộ cố gắng bỏ ra bao nhiêu năm nay đều trở về con số 0 nguyên bản, không những thế, nếu đã ba mẹ biết được chuyện này, nàng không phải sẽ trở thành đứa con bất hiếu khiến ba mẹ lo lắng, làm nhục nhã cả dòng họ Phạm hay sao. Cho dù nàng không thẹn với lòng, thì sao chứ? Có thể che lấp được miệng đời thiên hạ sao?- Em không làm chuyện đó, hoàn toàn không có khả năng thua! - Minh Triệu gắng gượng tìm lấy một lý do thuyết phục.Chị Thư nghe nàng nói thì thở dài lắc đầu "Triệu, đối phương là ông bầu Kim!"Đơn giản chỉ là một câu 7 chữ, lại hoàn toàn đánh nát hy vọng của Minh Triệu. Nàng cụp mắt, xã hội này, chỉ còn có tiền cùng có quyền, làm gì cũng được... ông ta hoàn toàn có thể dùng tiền để bưng kín chuyện này. Tòa án sẽ không thực sự đưa ra hình phạt, mà là ông ta... Minh Triệu thực sự không dám nghĩ đến, nếu một ngày nàng rơi vào tay người đàn ông đó, sẽ còn thảm đến mức nào!
Minh Triệu lại đem chuyện một lần nữa kể ra... Chị Thư tức đến mức đầu ngón tay cầm vô-lăng trở nên trắng bệch.Minh Triệu là một con người coi trọng sự nghiệp, hơn nữa lại đi lên bằng chính thực lực của mình, là một con người toàn tâm với công việc, vậy mà tin đồn chỉ mới vừa được lan ra, không đến nửa ngày hình ảnh của nàng thực sự đã bị bọn họ đạp đến không còn mặt mũi, các nhà đầu tư cùng hợp tác thi nhau hủy hợp đồng, lấy lý do sẽ ảnh hưởng tới doanh thu của họ. Chị Thư thực sự không dám nghĩ đến, nếu lần này ông bầu Kim thắng kiện, Minh Triệu sẽ suy sụp đến thế nào!- Triệu... thực ra... em có thể tìm ai đó để giúp đỡ. - Chị Thư nhẹ tiếng, lúc nói những lời này, khoé mắt cũng đã phủ một tầng hơi sương. Theo Minh Triệu đến ngày hôm nay, chị sao có thể không biết đây là điều mà nàng thực khinh bỉ. Chỉ là chuyện đến giờ phút này rồi, thực sự sẽ không còn đường sống nữa. Thế lực của ông bầu Kim quá lớn, người như bọn họ trong mắt ông ta cũng chỉ như tép riêu, một ngón tay là có thể đè chết. Đi đến hôm nay, là mười năm nỗ lực không ngừng nghỉ của Minh Triệu, giữ mình trong sạch, để rồi cuối cùng nhận lại được cái gì?- Triệu, chỉ là một lời nhờ giúp đỡ, em thực sự không thể nói ra với ai sao? Không phải em quen biết rất nhiều sao, biết đâu sẽ có người nhận lời... Chị hiểu em không muốn mình chịu nhơ nhuốc, nhưng em đã nghĩ đến khả năng thắng kiện của mình chưa... - Lúc nói ra những lời này, tâm chị Thư hung hăng nhói lên, ngay cả bản thân chị cũng muốn cho chính mình một cái tát.- Đủ rồi! - Minh Triệu ngắt lời chị. Chị Thư mím môi, cuối cùng vẫn là hạ nhẫn tâm nói tiếp "Nếu em thua kiện, sự nghiệp cùng cố gắng của em đều trở về con số 0, thậm chí là một số âm nào đó! Em có thể không lo cho sự nghiệp, còn ba mẹ em thì sao?"Lời này thực sự kích động đến Minh Triệu, đồng tử mắt nàng co rụt mạnh mẽ, ngón tay run rẩy nắm lấy cầm tay của xe, đúng vậy, nếu nàng thua, toàn bộ cố gắng bỏ ra bao nhiêu năm nay đều trở về con số 0 nguyên bản, không những thế, nếu đã ba mẹ biết được chuyện này, nàng không phải sẽ trở thành đứa con bất hiếu khiến ba mẹ lo lắng, làm nhục nhã cả dòng họ Phạm hay sao. Cho dù nàng không thẹn với lòng, thì sao chứ? Có thể che lấp được miệng đời thiên hạ sao?- Em không làm chuyện đó, hoàn toàn không có khả năng thua! - Minh Triệu gắng gượng tìm lấy một lý do thuyết phục.Chị Thư nghe nàng nói thì thở dài lắc đầu "Triệu, đối phương là ông bầu Kim!"Đơn giản chỉ là một câu 7 chữ, lại hoàn toàn đánh nát hy vọng của Minh Triệu. Nàng cụp mắt, xã hội này, chỉ còn có tiền cùng có quyền, làm gì cũng được... ông ta hoàn toàn có thể dùng tiền để bưng kín chuyện này. Tòa án sẽ không thực sự đưa ra hình phạt, mà là ông ta... Minh Triệu thực sự không dám nghĩ đến, nếu một ngày nàng rơi vào tay người đàn ông đó, sẽ còn thảm đến mức nào!