[TRIỆU DUYÊN][LONGFIC] ÔNG TRỜI KHÔNG CÓ MẮT
C4: Ngày đầu tiên
Minh Triệu vô thố nhìn cô... nô...nô lệ? Nàng khẩn trương cuộn tròn các ngón tay, thân thể không tránh được run rẩy, nàng tuy chưa từng thử qua, nhưng đều biết cái gọi là "nô lệ" kia sẽ trải qua một số chuyện gì. Ánh mắt Minh Triệu trầm xuống, sắc mặt tái nhợt, nàng gay gắt cắn môi...Kỳ Duyên ở một bên nhìn chằm chằm vào nàng, khóe môi vẫn treo nụ cười nhàn nhạt vô hại ôn hòa. Cô cũng không phải thiếu đàn bà bên cạnh, bất quá đám phụ nữ kia chỉ là công cụ để cô phát tiết, chưa từng ở bên cạnh quá 5 ngày, mà lần này cô lại không ngần ngại yêu cầu nàng 2 tuần, cô cũng không biết chính mình là làm sao nữa, có lẽ là bị kiên cường của nàng hấp dẫn chăng?Minh Triệu rũ rũ khóe mắt, run rẩy cúi đầu hồi lâu mới ngẩng lên nhìn cô, mang theo kiên định cùng đau đớn không dễ dàng nhìn thấy. "Tôi đồng ý với điều kiện này!"Khóe môi cô mở rộng, mặt đầy ý cười, thỏa mãn nói "Nói đi, cô muốn tôi giúp việc gì?"- Thắng kiện và không làm vụ việc này phát tán trên truyền thông, ảnh hưởng đến gia đình tôi. - Nàng không hề đắn đo đã nói.Trong mắt Kỳ Duyên thoáng hiện lên kinh ngạc, sắc bén nhìn nàng một hồi, mở miệng "Cô kỳ thật, vẫn có thể yêu cầu thêm vài thứ." Trước giờ tìm đến Kỳ Duyên hoàn toàn là những kẻ lòng tham không đáy, không là ăn sung mặc sướng cũng là sự nghiệp cùng nợ nần, yêu cầu như nàng, cô xác thật chưa từng gặp qua.Minh Triệu mỉm cười lắc đầu "Không cần thiết, yêu cầu của tôi chỉ có như vậy!", nàng sẽ không dùng thân thể để đổi lấy sự nghiệp, đây là điểm mấu chốt cuối cùng của nàng.-Cô để lại địa chỉ nhà, sáng mai tôi sẽ cho người đến đón- Được, tôi về trước! - Minh Triệu ghi lại địa chỉ nhà mình vào một tờ giấy, truyền đến trước mắt cô rồi đứng dậy rời đi.Kỳ Duyên ngồi tựa lưng vào thành ghế, nhìn bóng lưng kia, không thể hiểu được có chút chờ đợi.--------------------------------------Sáng hôm sau, Minh Triệu dậy sớm một chút định dọn chút quần áo cùng đồ dùng cá nhân vào vali, chợt nghe bên ngoài có tiếng chuông cửa.- Thanh tra? - Minh Triệu nhìn người đến, có chút kinh ngạc- Chào cô, hôm nay tôi đến là có chuyện muốn nói với cô! - Người cảnh sát cười đápMinh Triệu mím môi một cái, sau đó gượng gượng kéo cười "Mời vào nhà!"Đám cảnh sát đi phía sau cũng theo vào, người sau cùng thuận tay đóng cửa "Mời ngồi!" - Minh Triệu nói, sau đó nghi hoặc nhìn bọn họ vẫn như cũ đứng nguyên, liếc mắt nhìn người cảnh sát bên cạnh.- Cô Phạm, qua quá trình điều tra chúng tôi đã tìm được manh mối. Ông bầu Kim đã thừa nhận hành vi đêm đó của ông ta là vu khống, vết thương kia cũng không liên quan đến cô.Minh Triệu sửng sốt "Ý các anh là... Ông bầu Kim hủy bỏ kiện cáo với tôi?"Anh cảnh sát mỉm cười "Cô Phạm, cô quá lời rồi, chuyện này vốn dĩ không liên quan đến cô, ông bầu Kim là vu khống, nếu muốn, cô còn có thể phản cáo lại ông ta, yêu cầu bồi thường danh dự!"Không đầy 8 tiếng đồng hồ, sự việc lại thay đổi 180 độ như vậy, Minh Triệu che dấu ý cười khinh bỉ nơi đáy mắt, đúng là kẻ có tiền! Sự việc vốn có thể chắc chắn bức tử Minh Triệu, nay lại vì vài câu nói của Kỳ Duyên mà hoàn toàn đảo lộn đến nghiêng trời lệch đất!Nàng nhẹ nhàng lắc đầu với người kia"Bỏ đi, tôi không truy cứu nữa, chỉ yêu cầu các anh giúp tôi công bố, phục hồi danh dự cho tôi!"Anh ta mỉm cười gật đầu "Đây là tất nhiên. Như vậy, nếu cô không truy cứu nữa thì mời ký một chữ vào đây, chúng tôi sẽ hủy bỏ bản án!"Minh Triệu kí xong, trước khi rời đi, anh ta còn quay đầu lại nhìn nàng "Minh Triệu, cô thực sự rất tốt bụng!", nói xong mới nhấc bước rời khỏi. Minh Triệu tự giễu cười, không đáp, định xoay người vào trong chuẩn bị tốt lại tư trang, lại nghe phía ngoài có tiếng chuông cửa.Người đến là một chàng thanh niên, nhìn qua có vẻ cũng ngang ngang tuổi với nàng, mái tóc đen bóng vuốt thẳng ra sau, thân vận tây trang lịch lãm.- Anh là....? - Minh Triệu nhìn người đó, nghi hoặc hỏi.- Tôi là vệ sĩ bên cạnh chủ tịch Nguyễn, chủ tịch phân phó tôi đưa cô đến gặp mặt, cô có thể gọi tôi là Đỗ Long! - Anh khom người chào hỏi với nàng, Minh Triệu chỉ là lịch sự mỉm cười đáp lại, "Phiền anh chờ một chút, tôi thu dọn hành lí sẽ ra ngay!"- Không cần đâu, chủ tịch nói cô chỉ cần đi tay không là được - Đỗ Long mỉm cười.Minh Triệu nghe vậy có chút buồn bực, nhưng cũng không nói gì, đóng khóa cửa cẩn thận rồi mới cùng Đỗ Long lên xe, rời xa đô thị sầm uất.Đỗ Long ngồi ở ghế lái, còn Minh Triệu ngồi ở băng ghế sau, trong suốt chuyến đi nàng không khỏi tò mò một chút về nam nhân trước mặt, "Anh... Năm nay bao nhiêu tuổi?"- Tôi sinh năm 84!- À, vậy anh lớn hơn tôi một chút. - Do dự một chút, nàng mở lời - Có thể làm bạn không?Đỗ Long xẹt qua một tia kinh ngạc cùng cảm động. Anh đã từng đưa đón không ít người đàn bà mà Kỳ Duyên phân phó, nhưng bọn họ đều ra vẻ chủ cả ta đây, làm gì có ai để ý đến vệ sĩ bọn họ. Nhưng hiện tại Minh Triệu lại muốn làm bạn cùng anh, điều này không khỏi khiến Đỗ Long cảm thấy kỳ lạ cùng cảm động. "Hân hạnh!"- Anh có thể gọi tôi là Minh Triệu!Xe chạy một mạch không ngừng, hướng đến một nơi mà Minh Triệu hoàn toàn xa lạ.- Minh Triệu, đến nơi rồi! - Đỗ Long xuống xe, mở cửa cho nàng. Minh Triệu đi theo sau lưng Đỗ Long, chầm chậm bước lên máy bay. Lúc máy bay rời khỏi mặt đất, cánh cửa phía sau nàng đóng lại, giống như một con dã thú chậm rãi nuốt lấy con mồi.Đứng trước cửa một căn phòng lớn trong đó là mấy tên vệ sĩ, thấy Đỗ Long cùng Minh Triệu đi đến, lễ phép khom người mở cửa phòng, Đỗ Long dừng bước, nhìn nàng "Mời vào!"Minh Triệu biết, Kỳ Duyên đang ở trong đó, cũng biết rõ hai chân mình đã sợ hãi run rẩy đến không còn chút sức lực nào, lại càng rõ ràng chính bản thân phải đi vào trong đó, bất luận sợ hãi trong lòng cứ gào thét không thôi.Trong chớp mắt, cửa phòng nóng lại, không khí chợt như rơi xuống vào độ âm, tất cả âm thanh bên ngoài đều tắt ngấm, Minh Triệu không khỏi run rẩy... lý do lớn nhất chính là người phụ nữ đang ngồi trên sopha lộng lẫy kia - Kỳ Duyên.- Đến đây! - Cô lười biếng gác tay lên thành ghế, lắc lắc cổ tay gọi nàng đến bên mình.Minh Triệu hô hấp khó khăn hẳn, nàng chậm rãi từng bước từng bước đi về phía nữ nhân kia, cô kiên nhẫn nhìn nàng chậm chạp, tựa hồ cũng không có ý thúc giục.Minh Triệu đến bên cô, ngồi xuống đối diện, Kỳ Duyên lắc lắc ly rượu trong tay, ánh mắt thờ ơ nhìn nàng.- Nguyên tắc đầu tiên cô phải nhớ kỹ, 2 tuần này, thân thể và linh hồn của cô thuộc về tôi, tôi yêu cầu cô ngoan ngoãn phục tùng, không có quyền cự tuyệt bất kỳ mệnh lệnh nào của tôi đưa ra.Ngừng một chút, như là để Minh Triệu kịp tiếp thu rồi Kỳ Duyên tiếp tục "Tôi sẽ bảo đảm tuyệt đối an toàn cho cô, hoàn toàn tư mật cá nhân. Do đó, tôi yêu cầu tuyệt đối tín nhiệm!"Cô chậm rãi nói, con ngươi sắc bén chăm chú nhìn Minh Triệu, thu vào mọi biểu tình cùng cử chỉ dù là nhỏ nhất. Minh Triệu hoảng loạn trong lòng, khẩn trương tay chân không chịu an vị, sắc mặt giãy giụa. Nàng đấu tranh hồi lâu mới ngẩng mặt nhìn đối phương, nhẹ giọng "Đã rõ ràng!"Nữ nhân mỉm cười đứng dậy, Minh Triệu có chút quýnh quáng đứng lên theo. Chỉ thấy cô đi về phía một cái tủ gần đó, lấy ra một tờ giấy, đưa cho nàng. Minh Triệu nhìn, rõ ràng hô hấp trầm trọng hơn hẳn "Nô lệ quy củ"1. Tuyệt đối phục tùng, trung thành cùng tín nhiệm2. Mệnh lệnh của chủ nhân đều là tất yếu phản tuân theo.3. Chỉ có thể nói chuyện khi được cho phép, đối thoại phải sử dụng kính ngữ.4. Luôn tập trung sự chú ý lên người chủ nhân, nếu không có mệnh lệnh nào khác tư thế phải dùng là quỳ đứng.5. Mỗi một câu hỏi đều phải được trả lời, không ấp úng, dấu diếm cùng nói dối.6. Nô lệ không được phép mặc quần áo khi không được sự đồng ý của chủ nhân.7. Thân thể và linh hồn thuộc về chủ nhân, chủ nhân có quyền tùy ý sử dụng8. Nô lệ phạm lỗi phải chịu bất kỳ trừng phạt nào.- Ở đây là 8 điều cơ bản cô phải nằm lòng, cho cô 3 phút, thực hiện đúng như trong đó yêu cầu, sai một lỗi phạt 10 roi. - Kỳ Duyên nâng cằm nàng lên, ánh mắt nghiêm khắc xem lẫn chút gì đó trêu đùa "Nô lệ, đừng để ngày đầu đã bị ăn roi!"