[TRIỆU DUYÊN][LONGFIC] ÔNG TRỜI KHÔNG CÓ MẮT

C16: Bỉ ổi!



Vĩnh Khoa nhìn nàng vỗ tay bình thản, trong lòng anh nổi lên bao nhiêu cảm xúc rối ren. Cả hội trường chìm trong mê ngẩn lúc nghe tiếng vỗ tay nay mới bừng tỉnh lại, một tràng hoan hô ầm ĩ vang lên, anh chỉ cúi đầu mỉm cười có lễ, sau đó xoay người kiềm lại cảm xúc của mình, khách khí vài câu liền lặng lẽ xuống sân khấu vào trong.

Bên này Minh Triệu mỉm cười đau khổ, thực sự rất đau, nhưng có ngàn vạn con dao khứa vào tim cùng lúc.

Kỳ Duyên vẫn bất động thanh sắc quan sát nàng, khóc sao? Lại hướng ánh mắt nhìn về phía Vĩnh Khoa, tay nắm thành quyền.

- Nguyễn tổng, Phạm tiểu thư, bản nhạc vừa rồi của Vĩnh Khoa không làm hai người thất vọng chứ? - Thanh Hằng tiến về phía này, thấy Minh Triệu và Vĩnh Khoa gặp nhau có phản ứng khác lạ liền sinh nghi ngờ, nhưng lại không qua tâm lắm, có lẽ chỉ là ngại ngùng gì đó vì Kỳ Duyên ở đây thôi.

- Rất hay, Phạm tổng có thể tìm được một chàng trai như vậy ở bên cạnh, thật sự may mắn! - Kỳ Duyên cười nhạt, một bên nói, dư quang lại quét nhìn Minh Triệu, như thể lời này còn có thâm ý khác.

----------------------------------------------------

Trên đường về biệt thự, Minh Triệu trầm mặc không nói lời nào, như mang theo một bầu tâm sự không chỗ bày giải, mà cô nhìn thấy nàng như vậy, lời tra hỏi gần ra khỏi miệng lại bị cô nuốt vào, có lẽ nên để nàng yên tĩnh một lúc.

Lúc đến nơi cũng đã vào chiều, Minh Triệu mệt mỏi ngả ngồi trên sopha phòng khác.

- Chị ở yên trong nhà, tôi có việc cần đi một chút, chị có chuyện gì cứ gọi quản gia hoặc Đỗ Long.

- Được! - Nàng đáp một tiếng lại xoa xoa đầu, cô âm trầm nhìn nàng rồi xoay người ra cửa, phóng xe chạy đi.

Minh Triệu không biết lúc nào mình ngủ, chỉ biết nàng quá mệt mỏi đã gục một lúc trên sopha, thấy nàng ngủ say cũng không có ai dám làm phiền.

- Dậy rồi sao? Đói bụng không? - Đỗ Long trên tay cầm theo một khay, có thức ăn và sữa, để xuống bàn, thấy nàng mặt mèo tỉnh lại liền không khỏi buồn cười.

- Nga, đói! - Minh Triệu mới tỉnh, trong giọng nói vẫn có chút mơ màng. Nhìn đồ ăn trước mặt liền sáng mắt đưa hai tay lấy. Nhưng chưa kịp cầm lên đã thấy trên tay ửng đỏ, thật đau a. "Đi rửa tay rửa mặt rồi mới cho ăn!" Đỗ Long khẽ tay nàng một cái.

Minh Triệu oán giận, bĩu môi rời đi. Đỗ Long nhìn bóng lưng nàng không khỏi mỉm cười, cô nhóc này, thực sự là rất đáng yêu a!

-----------------------------------

- Đỗ Long, nơi này có cái gì để giải trí không? - Minh Triệu đột nhiên hỏi, không có Kỳ Duyên ở đây, hiếm hoi không có cảm giác áp bách, nàng cần tranh thủ giải toả một chút tâm tình.

Đỗ Long nhíu mày nhìn nàng, xác định không có nghe nhầm mới suy nghĩ một lúc "Cô đến sảnh lớn bao giờ chưa?"

- Sảnh lớn? Nơi này không phải sảnh lớn sao? - Minh Triệu nghiêng đầu nhìn Đỗ Long khó hiểu

- Nơi này chỉ là phòng khách, không phải sảnh lớn, bên sảnh lớn có vài thứ có thể động tay, muốn đi không? - Đỗ Long cười.

- Đi a! - Minh Triệu hai mắt sáng lên.

Đỗ Long dẫn nàng xuống hầm, đi theo một con đường nhỏ liền mở ra một cái cửa, Minh Triệu trợn mắt nhìn bên trong, nơi này... nơi này... thật giống với mấy cái lâu đài cổ của phương Tây mà nàng hay thấy trong chuyện cổ tích nha!

Minh Triệu đảo mắt nhìn một vòng, nhìn đến một dàn nhạc cụ nằm ở một bên, ánh mắt ảm đạm xuống "Tôi có thể sử dụng không?", Minh Triệu hỏi.

Đỗ Long kinh ngạc nhìn nàng, nghi hoặc hỏi "Đương nhiên được a, cô biết chơi đàn?"

Minh Triệu gật gật đầu, không nói tiếng nào liền đi lại một khu đầy những nhạc cụ kia, guitar, piano, violin, trống, sáo,... nàng lóa mắt nhìn, nên chơi cái nào a?

Cuối cùng vẫn là ngồi xuống trước một cây piano trắng. Minh Triệu thở dài đặt tay lên mặt đàn, nhắm mắt cảm nhận phím đàn một lúc, hít sâu một hơi ổn định cảm xúc, bàn tay mới bắt đầu lướt đi một đoạn rồi nhẹ nhàng hạ xuống.

"Đã từng là thanh xuân của nhau
Dẫu biết rằng là người phản bội tôi, lại vẫn cứ nhịn không được nhớ về người
Ngày người ra đi, thế giới của tôi chợt như tắt nắng
Lâm vào trong màn đêm âm u, nơi nơi chốn chốn đều là ký ức tốt đẹp.
Tôi nhốt mình trong phòng, ước rằng có thể gặp nhau lần nữa
Dẫu chỉ là một giây phút thoáng qua thôi
Nhưng thật mẫu thuẫn, trong lòng tôi giờ đây lại vô cùng mệt mỏi
Cũng không đủ can đảm để nhận thêm bất cứ một tổn thương nào
Hứa với lòng rằng sẽ quên
Rồi lại một lần một lần thất hứa..."

Minh Triệu dừng tay, trong ánh mắt tràn đầy đau đớn cùng thất vọng, cả không gian - đối với Minh Triệu - đều như vô hình chẳng còn gì cả, chỉ còn một mình nàng cô đơn.

Bất quá, thực tế cũng không phải như vậy. Trong đại sảnh, ngoài nàng, còn có một thân ảnh khác, lại không phải là Đỗ Long.

Đỗ Long lúc này đã chạy xa tám thước, chảy ra mồ hôi lạnh, trong lòng không ngừng cầu nguyện "Minh Triệu, thực xin lỗi a, tôi cũng không có biện pháp giúp cô." Anh không ngừng vuốt vuốt trái tim bị kinh hoảng của mình. Vừa lúc Minh Triệu ngồi xuống ghế, chủ tịch đã về, lại còn nghe trọn vẹn bài hát đó... Minh Triệu, cô bài nào không chọn lại chọn bài này, thật sự lạ... xui xẻo a!

Kỳ Duyên đứng đó nhìn nàng, đôi mắt thâm trầm, toàn thân tỏa ra khí lạnh, được, được lắm, quả nhiên là viết riêng cho nhau.

- Rất hay! - Giọng nữ trầm thấp truyền tới. Minh Triệu lập tức run người, nàng biết rất rõ, biết rất rõ giọng nói này là của ai. Minh Triệu túng quẫn chậm chạp xoay người nhìn. Cô một thân uy nghiêm đứng ở cửa lớn, nghiền ngẫm nhìn nàng.

- Cô... cô sao lại ở đây? - Minh Triệu lắp bắp nói.

- Tôi vì sao không thể ở đây? Làm gì sợ thành như vậy? Vừa nãy không phải rất thả hồn sao? - Kỳ Duyên châm chọc. Giỏi, giỏi lắm, ở bên cạnh cô lại còn dám nghĩ đến người con trai khác, mấy ngày vừa qua, cô có phải hay không rất là dễ dãi với nàng đi?

Minh Triệu cúi gằm mặt không nói, nàng sao lại có thể tùy hứng như vậy, cho dù Kỳ Duyên có rộng lượng tới mức nào đi chăng nữa cũng không thể chấp nhận kẻ bên cạnh mình nghĩ tới người khác, còn là một chàng trai, huống hồ gì... Kỳ Duyên cũng chẳng phải loại người rộng lượng. Minh Triệu có chút luống cuống, tay chân nàng lạnh toát "Xin lỗi, tôi làm bậy!"

- Làm bậy? Chị cũng biết chính mình làm bậy sao? Tôi mấy ngày nay là đối chị quá dễ dàng nên mới khiến chị vô pháp vô thiên như vậy, chị đã quên thân phận của mình rồi phải không? - Kỳ Duyên quả thật nổi giận, nữ nhân đáng chết!

- Xin lỗi, tôi không phải có ý đó, chỉ là người đó... - Nói đến đây, Minh Triệu đột nhiên nín bặt, cúi đầu càng thấp. Kỳ Duyên quả thật tức nghẹn, nộ khí xung thiên!

- Người yêu cũ của chị? - Cô nghiến răng, cắn rõ từng chữ

Minh Triệu ngẩn người, mơ màng gật đầu.

Kỳ Duyên khí cười, cô quả thật tức chết với nàng, còn dám thừa nhận?

Minh Triệu giật mình, tâm trạng rối bời, làm sao bây giờ, nàng làm sao lại đi gật đầu chứ, chẳng phải là muốn tìm chết sao? Cúi đầu, một bộ dáng biết lỗi, dù gì cũng là nàng sai, nghe cô mắng một hồi cũng không phải vấn đề.

Kỳ Duyên nhìn nàng vừa trước đó còn muốn cùng cô dây dưa, hiện tại một đường ngoan ngoãn, trong lòng có tức không biết đi đâu để phát. Cô lạnh lùng nhìn nàng, không nói lời nào. Minh Triệu dù cúi đầu vẫn có thể cảm nhận rõ, ánh mắt đó, chính là hận không thể đem nàng băm ra.

- Lên phòng, hôm nay tôi cho chị biết thế nào là không biết nặng nhẹ! - Nói rồi cô nhếch mép cười xoay đi. Minh Triệu đứng chết trân tại chỗ, toàn thân run rẩy không ngừng, lần này nàng có lẽ thực sự thảm rồi.

---------------------------

- Uống! - Kỳ Duyên từ trong cái hộp nhỏ lấy ra một viên thuốc đưa cho nàng. Minh Triệu tâm thần run lên, không hề cử động.

- Cái này....

- Tôi không nói lần 2. - Minh Triệu chưa kịp mở miệng hỏi hết câu, Kỳ Duyên đã mất kiên nhẫn cắt lời.

Nàng hạ tầm mắt nhìn viên thuốc trong tay, do dự... Uống sao? Nàng còn không biết nó là gì nhưng hiển nhiên chẳng thể nào là thứ tốt, kêu nàng làm sao uống?

- Không uống liền cút khỏi đây. Ngày mai trên báo có tin tức gì, tôi cũng không dám nói chắc.

Cả người Minh Triệu chấn động, nắm tay không tự chủ siết chặt thành nắm đấm. Nàng nhìn Kỳ Duyên, người kia cũng nhìn nàng, khoé môi có một độ cong tàn nhẫn.

Giằng co tới lui một lúc, nàng nhắm mắt, hít sâu một hơi, chung quy vẫn là nhận mệnh.

Thấy nàng đau khổ nuốt xuống, nụ cười trên môi Kỳ Duyên càng trở nên ác liệt, cô thả lỏng người dựa vào sô pha, nhắm mắt chờ chuyện vui xảy ra.

Minh Triệu còn đang kỳ quái nhìn cô thì bỗng nhiên cảm giác trong người nóng rực, như có vô số ngọn lửa từ bên trong thân thể bùng lên. Minh Triệu cả người đỏ lên, cảm giác ngứa ngáy khó chịu tràn ngập khắp người nàng. Cố gắng tìm lại tia lý trí, Minh Triệu ánh mắt căm phẫn càng là không thể ngờ hét lớn "Cô... Bỉ ổi!"

Kỳ Duyên không có tức giận cũng không có đáp lời, chỉ là nâng khóe môi cười nhìn nàng. Minh Triệu cả người ngứa ngáy, nàng cố gắng khiến cho bản thân thanh tỉnh một chút muốn chạy vội vào phòng tắm liền phát hiện cửa đã khóa. Thấy cô cười tà mị, Minh Triệu đôi mắt đục ngầu, dồn dập hô hấp bảo trì chính mình lý trí.

Chương trước Chương tiếp
Loading...