[TRIỆU DUYÊN][LONGFIC] ÔNG TRỜI KHÔNG CÓ MẮT

C17: Làm sao lại ra nông nỗi này



- Cô... Vì cái gì... vì cái gì phải đối xử với tôi như vậy? - Minh Triệu lắc lắc đầu, cố gắng không ngừng giành lấy một tia lý trí, nghiến răng hỏi.

- Là chị trước chọc giận tôi đi? - Cô khoác hai tay lên thành ghế, không cảm xúc trả lời.

Minh Triệu tức đến run người, nghĩ tới những chuyện mình sắp phải chịu đựng, Minh Triệu một lần nữa nhớ về lần đầu tiên... Ánh mắt nàng bất giác trở nên hốt hoảng, hai tay vốn đang nắm chặt lại vòng ngang tự ôm lấy thân thể mình. Tức giận ban nãy hoàn toàn biến mất, thay vào đó là nỗi sợ hãi đến vô tận. Nàng ngã khuỵu xuống mặt sàn, tiếng đầu gối va chạm nền gạch tạo nên một âm thanh đau đớn. Nhưng có lẽ đến lúc này, Minh Triệu đã không biết đau đớn là gì, nàng co người ôm lấy đầu, rúc vào một góc phòng.

Kỳ Duyên nhìn phản ứng của Minh Triệu, sửng sốt, rốt cuộc là nàng đã xảy ra chuyện gì? Khoan đã... Minh Triệu hoàn toàn mất đi biểu hiện của xuân dược... Cả người nàng run lên cầm cập, rốt cuộc là chuyện gì, là nỗi sợ như thế nào lại có thể đẩy lùi tác dụng của thuốc như vậy?

Kỳ Duyên đi về phía Minh Triệu vươn tay muốn đỡ lấy nàng, Minh Triệu lại nhanh chóng gạt tay cô ra, ánh mắt sợ sệt càng co người lại. Đôi mắt Kỳ Duyên chợt lóe lên một tia thương xót, đau lòng, trong tim dường như cũng xẹt qua những cảm xúc khó chịu nào đó.

- Cô cút cho tôi! - Minh Triệu hét lớn.

Cô còn đang định tha cho nàng, nghe một câu này lửa giận lập tức bùng lên. Cút? Được, tôi cho chị biết thế nào gọi là cút!

Cô mạnh bạo nắm lấy Minh Triệu, lôi nàng lên giường, rút xích sắt trong tủ âm tường trói chặt chân tay nàng. Cô đi về phía chiếc bàn trong phòng, lấy ra một hộp thuốc khác rồi hòa tan vào trong ly rượu đỏ, cầm lấy đem về phía nàng.

Minh Triệu giãy giụa liên tục lắc đầu, ngậm chặt miệng không uống. Kỳ Duyên nhếch mép dùng sức bóp lấy cằm nàng, Minh Triệu đau đến rùng mình, trong lúc hét lên đau đớn đã bị cô đổ sạch rượu vào miệng. Nàng sặc sụa ho khan không ngừng, mắt quắc lên nhìn cô. Kỳ Duyên chỉ đứng một chỗ nhìn Minh Triệu, chậm rãi cởi bỏ nút áo của mình.

Minh Triệu lập tức mất đi thanh tỉnh, dục vọng cuộn trào khiến nàng không còn biết xung quanh, cũng chẳng còn một chút nào ý thức. Cả người nàng một lần nữa nóng ran, bức bối khó chịu, ánh mắt hướng về cô, đau đớn rồi lại căm hận đến tận cùng.

Kỳ Duyên cũng không có ý định chờ, vừa thấy thuốc phát huy tác dụng, cô liền như mãnh thú lao lên giường, xé toạc quần áo của nàng vứt sang một bên, ở trên người nàng gặm cắn đầy mãnh liệt. Từng một tấc da một tấc thịt trên người Minh Triệu, đều khiến cô khó tự kiềm chế bản thân mình. Cô và cùng ở cùng một chỗ mấy ngày, có trời mới biết cô muốn ăn nàng đến mức điên loạn, nhưng cô vẫn là nhịn xuống, nhẹ nhàng. Cho đến hôm nay, nàng không biết nặng không biết nhẹ ở bên cạnh cô nhớ mong người con trai khác, lại bảo cô cút đi, xem ra cô cũng không cần phải tự ủy khuất chính mình nữa.

- Cô... biến... cho tôi! - Minh Triệu dứt quãng nói, 4 chữ này tuy dễ mà lại tốn của nàng bao nhiêu cố gắng, cố gắng ngậm chặt miệng mình, cố gắng không nói ra mấy lời cầu xin dâm tục.

Kỳ Duyên lửa giận càng sâu, động tác càng hung bạo, nhanh tay vứt bỏ những vướng bận cuối cùng, cũng không để Minh Triệu có thời gian giãy giụa, trực tiếp dùng ngón tay đâm thẳng vào.

Không có bôi trơn, cũng không có tiền diễn.

- AAAAaaaaaa - Quá bất ngờ, quá đau đớn, Minh Triệu không hề phòng bị nhiều như vậy, thét lên một tiếng thảm thiết, tay nàng nắm chặt lấy ga giường, cuộn mình, cắn răng chịu từng cơn giày vò mà cô dành cho nàng, nước mắt chảy dài như mưa.

Kỳ Duyên mất khống chế, cô chỉ biết cứ mạnh bạo đâm vào nơi đó nàng, từng chút từng chút đều là đâm đến tận cùng, đâm đến hết gốc, tiếng nước dâm mỹ vang lên. Cô như một con dã thú, mang lại đau đớn và dày vò nàng tận cùng.

Minh Triệu đau đến run bần bật, cả người nàng không có tí nào là hưng phấn, nàng ngoại trừ cảm thấy đau đớn cũng chỉ cảm thấy đau đớn. Thân thể bị đè nén, mặc kệ cho tác dụng của thuốc cứ tăng lên dần dần, dục vọng cũng chực chờ muốn thỏa mãn, thế nhưng hiện thực quá đau khổ đã làm cho nàng quên hẳn đi cái gì gọi là hưởng thụ trong này.

Nhưng có lẽ... thuốc vẫn là thuốc... Minh Triệu vẫn là chịu thua, thân thể lại đi theo một hướng hành động khác. Nàng vô thức cọ xát vào cô, tìm kiếm một thứ gì đó có thể thỏa mãn chính mình, lại thuận theo cử động thân thể, làn da xuất hiện những run rẩy trải dài, phiếm hồng mềm nhũn.

Luật động của Kỳ Duyên từng chút từng chút nhanh hơn, mang theo bao nhiêu thèm khát cùng tức giận toàn bộ đưa vào bên trong thân thể nàng, đau, thực sự rất đau, đau đến cơ hồ làm Minh Triệu muốn ngất xỉu.

Cảm nhận thân thể nàng bắt đầu kháng cự, Kỳ Duyên nghiến răng, càng trở nên hung hãn, mùi vị tinh dịch cùng máu huyết hòa lẫn... xộc vào trong mũi cô - lại khiến cô kích thích đến điên cuồng, xộc vào trong mũi nàng - lại khiến nàng đối bản thân mình cảm thấy nhục nhã.

- Phối hợp tốt một chút, tôi không muốn một cái xác trên giường. - Thanh âm tràn ngập mùi vị tình dục tràn qua lỗ tai nàng.

Minh Triệu nghe một lời này, giận đến run lên, cô xem nàng là cái gì, công cụ thỏa mãn tình dục sao? "Cô... biến thái... AAA.... Cút... khỏi ... AAA... người tôi!" - Nàng cắn răng gằn mạnh.

Kỳ Duyên không có vẻ gì là để ý, một tay trêu chọc bộ vị mẫn cảm lúc này hoàn toàn cứng rắn, một tay vươn đến nụ hoa trước ngực, khi xoa nắn nhẹ nhàng, lúc lại hung hăng ngắt nhéo. "A.. Ưm...", Minh Triệu lại lần nữa chịu thua, rên lên vài tiếng kêu ám mùi dục vọng.

- Trước khi bảo tôi biến thái, chị cũng nên nhìn lại chính mình, xem mình có tư cách đó hay không! - Cô nhếch mép, trong giọng nói nghe ra khinh thường cực điểm.

Minh Triệu thân thể lập tức cứng đờ, xem lại bản thân nàng sao?... Phải rồi, chính mình còn thực dâm đãng như vậy, có tư cách gì để kêu cô ta biến thái? Hahaha, có tư cách gì,... phải rồi... có tư cách gì chứ?

Minh Triệu nước mắt chảy dài, tay bị trói chặt khiến nàng vô pháp giãy giụa, cũng không muốn giãy giụa nữa. Nàng mỉm cười, nước mắt dần dần cứ lăn trên đôi má đỏ ứng. Nàng như một xác chết nằm yên, mặc cho cô cứ không ngừng công kích, không rên la cũng không đáp trả, có chăng chỉ là những tiếng thét đến tận cùng bi thương.

Cô thấy Minh Triệu nằm như một xác chết, lửa giận công tâm, cô dùng toàn bộ sức bình sinh, giận dữ đâm thẳng vào nơi đó.

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA - Một tiếng hét dài đến thê thảm, Minh Triệu cảm giác như thân thể mình bị xé toạc ra, đau đớn đến mức dường như thân thể này đã không còn là của nàng. Trước mắt Minh Triệu một cảnh tượng tối sầm, nàng chỉ biết, trước khi nàng ngất đi, xung quanh chỉ toàn... một màu máu...

--------------------

- Thế nào? - Kỳ Duyên nhướn mày hỏi, trong giọng nói nghe ra có vẻ lo lắng.

Diệp Lâm Anh sau khi kiểm tra một đợt cho Minh Triệu, không kiềm được tức giận, quay sang hét lớn với cô "Cậu cũng còn biết lo lắng sao? Biết như vậy tại sao còn không khống chế bản thân mình, cậu xem cậu đã làm được cái gì tốt đẹp rồi?"

Sắc mặt cô khó coi, tay đã nắm chặt lại như đang nhẫn nhịn một cái gì đó. Đỗ Long đứng bên cạnh cũng kinh ngạc, trước giờ chưa ai dám chỉ trích Kỳ Duyênnhư vậy, Diệp Lâm Anh mọi lần rất bình tĩnh, lần này lại nóng giận như thế, Minh Triệu, thật sự xảy ra chuyện gì rồi.

- Cô ấy thế nào? - Kỳ Duyên âm trầm lặp lại một lần nữa.

- Cậu...! - Diệp Lâm Anh thực sự có khí không có chỗ phát, muốn mắng cô thêm một trận, nhưng lại cuộn nắm đấm tay, nghiến răng nhịn xuống, "Toàn bộ, rách!"

Đỗ Long hoảng hồn, "Toàn bộ rách sao?", vô thức mở miệng.

Rách, có thể không rách sao? Đêm qua tiếng thét kia vang vọng khắp cả biệt thự. Ngay cả người làm cũng bị đánh thức, ai nấy đều tràn đầy lo lắng, hoang mang, Đỗ Long cũng không ngoại lệ.

Nhìn qua vô số máu tươi, giết qua vô số mạng người, vậy mà một khắc nhìn thấy thảm trạng của Minh Triệu, anh cũng tránh không được lạnh toát cả người.

- Cậu tự mình đi xem lại căn phòng đó sẽ biết, nhiều máu như vậy, còn có thể không rách sao, không những rách nơi đó, vách thịt sâu bên trong đều có dấu hiệu lở ra, máu nhiều như vậy, cậu có biết có thể gây mất mạng không? Cậu rốt cuộc muốn làm cái quái quỷ gì vậy hả? - Diệp Lâm Anh không trả lời Đỗ Long, mà là nhắm vào Kỳ Duyên quát lớn.

Xuất huyết đến mức có thể ảnh hưởng tính mạng, cô rốt cuộc đã làm cái gì nàng rồi.

- Vô dụng! - Kỳ Duyên đứng đó hồi lâu, nhìn người con gái nằm ở trên giường, ánh mắt rũ xuống, lại phun ra hai từ như vậy, bỏ đi mất.

- Diệp Lâm Anh, phải làm sao mới có thể trị hết cho cô ấy? - Đỗ Long lo lắng hỏi.

Diệp Lâm Anh nhìn Minh Triệu một lúc, thở dài "Thể xác thì không nói, tôi giúp cô ấy xoa ít thuốc cùng kiêng cử vài thứ là được. Tuy quá trình phục hồi sẽ rất lâu, ít nhất cũng sẽ không để di chứng. Nhưng vấn đề ở đây chính là trở ngại tâm lý. Cô ấy lần này kinh hách quá độ, tôi không chắc sau khi tỉnh lại cô ấy sẽ có biểu hiện gì, nhưng nói chung không là chuyện tốt nổi."

Đỗ Long nhìn Minh Triệu vẫn còn hôn mê nằm đó, khuôn mặt đến lúc ngủ vẫn còn nhăn lại, thi thoảng từ khóe mắt lại chảy ra vài giọt nước, đến ngủ vẫn không yên lòng được sao?

Đỗ Long thở dài bất lực, làm sao lại ra nông nỗi này...

----------------

Chắp tay xin lỗi chị Trịu 🙏🙏🙏🙏🙏

Chương trước Chương tiếp
Loading...