[TRIỆU DUYÊN][LONGFIC] ÔNG TRỜI KHÔNG CÓ MẮT
C15: 'Vũ khúc cuối cùng'
Xe đi đến một khuôn viên rất lớn, kiến trúc nhìn như đấu trường La Mã cổ, bên ngoài bãi xe cũng đầy ắp những chiếc siêu xe khiến Minh Triệu mở to mắt nhìn. Tài xế dừng ở trước thảm đỏ lúc này đã đông đúc vô cùng. Lúc xe dừng lại, lập tức có năm sáu người mặc suit đen đi về phía này, cung kính đứng ở bên ngoài. Tài xế đi về phía Kỳ Duyên khom người mở cửa xe.- Nguyễn tổng. - Mấy người kia vội vàng chào hỏi.Kỳ Duyên không nói gì, thân sĩ đi về phía khác mở cửa xe, nâng tay đỡ Minh Triệu, sau đó ôm eo nàng đi thẳng vào bên trong. Cách cửa lớn hội trường mở ra, bên trong nhạc âm lượng giảm lại, mọi người đều hướng mắt nhìn xem ai đi vào, đây cũng xem như là một phép lịch sự.Sau khi nhìn rõ người đến là ai, cả hội trường bao trùm yên ắng, chỉ còn nghe tiếng đế giày của hai người. Minh Triệu lạ chỗ lạ người, lại phải tiếp xúc bao nhiêu ánh mắt như vậy thì có chút hoảng. Là người trong giới nghệ sĩ, nàng đi qua rất nhiều tụ hội thế này, chỉ là... ở đây mỗi một người đều có chút địa vị trên thương trường, tâm tư nhiều, không khí cũng rất khác.Hơn nữa nàng cảm nhận được những ánh mắt kia đa số là nhìn về phía nàng, giống như đang đánh giá một vật phẩm nào đó, khiến nàng vô cùng khó chịu.Nhận ra người bên cạnh căng thẳng, bàn tay đặt trên eo nàng của Kỳ Duyên nhẹ nhàng vỗ vài cái trấn an, "Thả lỏng, đi theo bên cạnh tôi là được."Minh Triệu miễn cưỡng cười gật đầu, theo sát phía sau Kỳ Duyên.- Nguyễn tổng, xin mời lối này! - Một người đàn ông tuổi độ trung niên, có đeo thẻ nhân viên từ trong đi ra, hướng Kỳ Duyên làm động tác xin mời. Cô theo người kia đến một góc bàn đặc biệt. Người kia kéo ra một cái ghế, mời cô ngồi, cô không động gì, chỉ là xoay đầu nhìn Minh Triệu "Ngồi đi!" Minh Triệu nghe vậy mở to mắt nhìn cô, một bộ dáng nghe chưa hiểu gì, đã thấy cô cầm lấy tay nàng ấn ngồi xuống, còn chính mình động tay kéo một cái ghế bên cạnh ra, lúc này mới an vị.Này một màn vào mắt mọi người ở đây đều trở nên kỳ dị, nàng ta là ai lại có thể khiến cô cho phép ngồi xuống trước như vậy? Trong nhất thời, mọi ánh mắt thăm dò đều đổ lên người Minh Triệu, suy đoán đủ chuyện.Còn nàng đương nhiên không quen, không dấu vết nhíu mày, ngẩng đầu lại thấy người bên cạnh cúi đầu, trên khóe môi cười khẽ liền biết Kỳ Duyên là cố ý. Dám giận không dám nói, tay ở dưới bàn nhéo chân cô, quăng một cái liếc mắt.Kỳ Duyên a nhẹ một tiếng, ý cười càng sâu, nghiêng người áp vào tai nàng nói khẽ "Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi sẽ nhịn không được." Minh Triệu nghe hiểu liền lập tức đỏ mặt, cũng không thèm để ý đến cô. Không gian xung quanh toàn bộ đều là trầm mặc như thế nào khiến nàng có chút ngột ngạt.Bỗng một thanh âm nữ tính cao cao truyền đến, phá vỡ bầu không khí sượng sờ kia.- Nguyễn tổng nể mặt đã đến, tôi đây thực vinh hạnh quá! - Từ trên cầu thang chính diện đi xuống, một nữ nhân thân diện tây trang tối màu, mỉm cười nhẹ tiến về phía chỗ của cô.
Kỳ Duyên hơi hơi đứng dậy, hờ hững đưa tay ra chào một cái, cũng nâng khóe môi cười nhạt "Được Phạm tổng mời dự tiệc, tôi sao có thể không nể mặt chứ?"Cái vị gọi là Phạm tổng kia phất tay mấy cái, nói mọi người tiếp tục cuộc vui, hội trường trong chớp mắt lại náo nhiệt, còn Phạm tổng đó cùng cô nói chuyện một hồi lâu. Về phần nói cái gì, Minh Triệu không biết, vì lúc bọn họ nói chuyện, nàng đã đã xin phép đi vệ sinh tránh mặt.Lúc này trở ra, Minh Triệu nhẹ nhàng rồi xuống bên cạnh Kỳ Duyên, ánh mắt lạnh nhạt quét xung quanh một vòng. - Nguyễn tổng, không biết vị tiểu thư này là...?Kỳ Duyên ánh mắt hơi thay đổi nhìn người kia, sau đó liếc nhìn Minh Triệu, đưa tay ra sau ghế một đường đem nàng kéo sát về bên mình, xem như giới thiệu "Minh Triệu", rồi lại xoay qua cầm tay nàng lên chơi đùa "Vị này là Phạm tổng của tập đoàn Phạm thị! "- Phạm tổng, hân hạnh! - Minh Triệu thoáng qua chút bất ngờ, cùng họ với nàng sao? Nhưng rất nhanh đã xả ra một cái cười xã giao, đứng dậy đưa tay ra cúi đầu chào hỏi.- Hân hạnh, tên của tôi là Thanh Hằng! - Thanh Hằng đáp lễ đứng dậy, cầm lấy hai ly rượu trong tay liền hướng Minh Triệu muốn kính một ly.Minh Triệu bối rối một chút, liếc mắt nhìn Kỳ Duyên thấy cô không ngăn cản lúc này mới mỉm cười nhận lấy ly rượu đó, cùng nhau uống cạn. Chợt, có một người đàn ông đi về phía này.- Về rồi sao? Giới thiệu một chút, vị hôn phu của tôi, Hồ Vĩnh Khoa! - Thanh Hằng nhìn người con trai trong âu phục màu trắng, mỉm cười rất dịu, nhẹ giọng nói. "Tới, đây là Nguyễn tổng cùng Phạm tiểu thư." (ghép tên mà thấy ngang trái quá =))) thôi kệ, chứ hết biết ghép tên gì rồi)Vĩnh Khoa liếc nhìn Minh Triệu, trong mắt thoáng qua một tia phức tạp, nụ cười trên mặt trong khoảnh khắc có chút cứng đờ. Nhưng chỉ vài giây sau, anh ta thu hồi tầm mắt, vươn tay ôm eo Thanh Hằng, thân sĩ mỉm cười liền cầm ly rượu đã để sẵn ở bàn lên, Kỳ Duyên cùng anh ta chạm ly, trên mặt không quá có biểu tình gì. - Nguyễn tổng, Phạm tiểu thư! - Anh ta nâng ly lên trước mặt. Minh Triệu ngoài mặt tỏ vẻ trấn định mỉm cười đáp lại, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ thấy ánh mắt nàng có chút thất thần, ảm đạm hạ xuống, bàn tay run rẩy. Không gian tự dưng có chút không được tự nhiên. - Mời! - Minh Triệu rất nhanh phục hồi tinh thần, khôi phục lại nụ cười bên miệng, không dấu vết liếc nhìn Kỳ Duyên một cái, liền hướng Vĩnh Khoa chạm ly, chỉ là, trong ánh mặt cùng nụ cười của nàng, có chút gì đó đau đớn cùng thất vọng đi? Tất cả biến chuyển này, đều lọt vào trong mắt Kỳ Duyên...- Các vị, hôm nay là ngày Thanh Hằng tôi tiếp nhận vị trí tổng tài của tập đoàn Phạm thị, tôi tuổi trẻ, chưa dày kinh nghiệm sống và cả trong công việc, mong các vị ở đây nhân nhượng chỉ dạy cho! Một ly này, là cảm ơn các vị hôm nay nể mặt đã đến tham dự. Mời! - Thanh Hằng đi về phía sân khấu, cầm lấy micro vững vàng nói.Phía dưới hội trường yên lặng lắng nghe, sau đó đồng thanh một tiếng "Mời" thật lớn, cạn ly rượu trong tay, uống đến vui vẻ.Phía bên này Minh Triệu không để ý xung quanh, cả buổi chỉ cúi đầu không dám ngẩng lên, Hồ Vĩnh Khoa bên kia ngồi ở cùng bàn cũng có biểu hiện cứng ngắc, không được tự nhiên. Kỳ Duyên sắc bén nhìn một cảnh này, trong lòng có nhiều loại suy nghĩ.- Phạm tổng, cô tuổi trẻ đã tài giỏi như vậy, không biết đã có vị thiếu gia nhà nào lọt vào mắt xanh chưa? - Phía bên dưới một người tuổi độ trung niên, không kiêng dè đùa hỏi.Thanh Hằng mỉm cười, đưa tay về phía Vĩnh Khoa gọi lên. "Hà tổng, để ngài chê cười rồi. Nhân cơ hội này đây tôi cũng xin giới thiệu một chút, đây là vị hôn phu của tôi, Hồ Vĩnh Khoa"Cô ta nói, ánh mắt hiện lên dịu dàng nhìn về phía anh chàng kia, cả hội trường ồ lên một tiếng, ai cũng xoay người nhìn xem là vị thiếu gia nào may mắn như vậy.- Xin chào mọi người! - Vĩnh Khoa gật đầu cười với hội trường, phong thái đầy tự tin, lại thêm vẻ ngoài điển trai của anh ta, cả hội trường mấy trăm ánh mắt nhanh chóng đổ dồn về phía này. Phía dưới, Minh Triệu không tự chủ liếc nhìn Kỳ Duyên, hỏi đến "Nguyễn tổng, Phạm tổng đó là người như thế nào?"
Kỳ Duyên cười như không cười, ánh mắt sâu kín nhìn nàng, một lúc lâu mới khẽ mở miệng "Cô ta năm nay có lẽ là 33 tuổi, là người kế thừa độc nhất của gia tộc họ Phạm. Chủ tịch Phạm năm ngoái gặp tai nạn xe, vừa mất cách đây 3 tháng, cô ta đương nhiên thay quyền, nghe đâu cũng là kẻ có tâm cơ, thủ đoạn tốt." - Cô vừa nói, vừa chăm chú nhìn sắc mặt của Minh Triệu, thấy nàng vẻ mặt bình tĩnh nghe nhưng hai tay đã nắm thành quyền. Cô nhìn nàng lại nhìn về phía Thanh Hằng và Vĩnh Khoa, bọn họ, chẳng lẽ có ẩn tình gì?- Phạm tổng, vị tiên sinh này tôi trước đó từng biết, anh ấy là nghệ sĩ piano, không biết tôi có phải hoa mắt nhận nhầm người không?- Hà tổng kiến thức rộng rãi, anh ấy đúng là một nghệ sĩ piano. - Thanh Hằng ôm eo Vĩnh Khoa, mỉm cười. - Không bằng tôi nhờ anh ấy đàn một bản, lấy vui cho mọi người thế nào?---- Được! --- Được! ---- Hội trường ngay lập tức trở ồn ào, liên tục hưởng ứng.Vĩnh Khoa nghe vậy theo phản ứng đưa mắt nhìn về phía Minh Triệu, trong ánh mắt đó Kỳ Duyên nhìn ra có điểm áy náy cùng khó xử. Cô hơi nghiêng đầu, chuyển tầm mắt nhìn nàng, chỉ là Minh Triệu vẫn không có biểu hiện gì khác lạ.- Nếu các vị có nhã hứng như vậy, tôi đây cũng liền cống hiến chút tài mọn. Thỉnh không cần chê trách! - Vĩnh Khoa rũ tóc che khuất ánh mắt, sau đó lúc ngước mặt lên đã là vui vẻ gật đầu, đi về phía chiếc đàn piano gần đó, người nghệ sĩ cũng tự giác rời đi, nhường chỗ cho anh ra.Hội trường an tĩnh lại, hồi hộp theo dõi thân ảnh trắng kia.Bàn tay Hồ Vĩnh Khoa nhẹ đặt trên phím đàn, hít một hơi sâu, bàn tay bắt điêu luyện lướt trên mặt đàn."Tình yêu tưởng chừng như mãi mãi đó, giờ đây đã trở nên nhạt nhòaCũng chẳng biết nơi tình bạn xưa thân thiết nay còn hay khôngNào đếm hết qua bao năm dàiNhờ đó có thể trưởng thành ư?Thế mà cớ sao chênh vênh thực tạiThuở ôm mộng mơ, bài ca đầu tiên từng rung cảm trong lời ta hátChẳng còn như ngày ta hồn nhiên, dừng chân một nơi thật xa, giờ ta đã khácChẳng còn nhận ra mình đang ở nơi đâuMột ngày nào đó với khúc ca này, thật hy vọng em có thể, trở về và sẽ hát vang cùng anhVẫn sẽ đẹp đẽ giống như ban đầuRồi mình sẽ mãi chẳng xa nhauHòa vào bài hát chúng ta nơi nàyNhảy điệu nhạc cuối trước khi rời xaMỗi khoảnh khắc hãy khắc sâu lạiCho thật lâu đến mai sauVũ khúc cuối cùng..."Kỳ Duyên nhíu mày, bài hát này, cô trước đó chưa từng nghe qua, chắc chắn không phải một bài hát nổi tiếng đã phát hành, nhưng từng lời từng chữ đều nghe ra thâm ý, giọng điệu nhẹ nhàng lại không phải ai cũng có thể hát tặng hay nhận lấy, này là viết riêng sao? Cô đưa mắt nhìn Minh Triệu bên cạnh.Minh Triệu nắm chặt đôi đũa trong tay, rất nhanh, nơi đuôi mắt đã không tự chủ được trở nên ẩm ướt. Nàng cắn răng nhịn xuống, dặn lòng mình không thể xúc động hơn nữa, cũng không thể để nước mắt trào ra. Minh Triệu hít một hơi sâu, bình tĩnh lại tâm tình, đứng lên vỗ tay.
Kỳ Duyên hơi hơi đứng dậy, hờ hững đưa tay ra chào một cái, cũng nâng khóe môi cười nhạt "Được Phạm tổng mời dự tiệc, tôi sao có thể không nể mặt chứ?"Cái vị gọi là Phạm tổng kia phất tay mấy cái, nói mọi người tiếp tục cuộc vui, hội trường trong chớp mắt lại náo nhiệt, còn Phạm tổng đó cùng cô nói chuyện một hồi lâu. Về phần nói cái gì, Minh Triệu không biết, vì lúc bọn họ nói chuyện, nàng đã đã xin phép đi vệ sinh tránh mặt.Lúc này trở ra, Minh Triệu nhẹ nhàng rồi xuống bên cạnh Kỳ Duyên, ánh mắt lạnh nhạt quét xung quanh một vòng. - Nguyễn tổng, không biết vị tiểu thư này là...?Kỳ Duyên ánh mắt hơi thay đổi nhìn người kia, sau đó liếc nhìn Minh Triệu, đưa tay ra sau ghế một đường đem nàng kéo sát về bên mình, xem như giới thiệu "Minh Triệu", rồi lại xoay qua cầm tay nàng lên chơi đùa "Vị này là Phạm tổng của tập đoàn Phạm thị! "- Phạm tổng, hân hạnh! - Minh Triệu thoáng qua chút bất ngờ, cùng họ với nàng sao? Nhưng rất nhanh đã xả ra một cái cười xã giao, đứng dậy đưa tay ra cúi đầu chào hỏi.- Hân hạnh, tên của tôi là Thanh Hằng! - Thanh Hằng đáp lễ đứng dậy, cầm lấy hai ly rượu trong tay liền hướng Minh Triệu muốn kính một ly.Minh Triệu bối rối một chút, liếc mắt nhìn Kỳ Duyên thấy cô không ngăn cản lúc này mới mỉm cười nhận lấy ly rượu đó, cùng nhau uống cạn. Chợt, có một người đàn ông đi về phía này.- Về rồi sao? Giới thiệu một chút, vị hôn phu của tôi, Hồ Vĩnh Khoa! - Thanh Hằng nhìn người con trai trong âu phục màu trắng, mỉm cười rất dịu, nhẹ giọng nói. "Tới, đây là Nguyễn tổng cùng Phạm tiểu thư." (ghép tên mà thấy ngang trái quá =))) thôi kệ, chứ hết biết ghép tên gì rồi)Vĩnh Khoa liếc nhìn Minh Triệu, trong mắt thoáng qua một tia phức tạp, nụ cười trên mặt trong khoảnh khắc có chút cứng đờ. Nhưng chỉ vài giây sau, anh ta thu hồi tầm mắt, vươn tay ôm eo Thanh Hằng, thân sĩ mỉm cười liền cầm ly rượu đã để sẵn ở bàn lên, Kỳ Duyên cùng anh ta chạm ly, trên mặt không quá có biểu tình gì. - Nguyễn tổng, Phạm tiểu thư! - Anh ta nâng ly lên trước mặt. Minh Triệu ngoài mặt tỏ vẻ trấn định mỉm cười đáp lại, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ thấy ánh mắt nàng có chút thất thần, ảm đạm hạ xuống, bàn tay run rẩy. Không gian tự dưng có chút không được tự nhiên. - Mời! - Minh Triệu rất nhanh phục hồi tinh thần, khôi phục lại nụ cười bên miệng, không dấu vết liếc nhìn Kỳ Duyên một cái, liền hướng Vĩnh Khoa chạm ly, chỉ là, trong ánh mặt cùng nụ cười của nàng, có chút gì đó đau đớn cùng thất vọng đi? Tất cả biến chuyển này, đều lọt vào trong mắt Kỳ Duyên...- Các vị, hôm nay là ngày Thanh Hằng tôi tiếp nhận vị trí tổng tài của tập đoàn Phạm thị, tôi tuổi trẻ, chưa dày kinh nghiệm sống và cả trong công việc, mong các vị ở đây nhân nhượng chỉ dạy cho! Một ly này, là cảm ơn các vị hôm nay nể mặt đã đến tham dự. Mời! - Thanh Hằng đi về phía sân khấu, cầm lấy micro vững vàng nói.Phía dưới hội trường yên lặng lắng nghe, sau đó đồng thanh một tiếng "Mời" thật lớn, cạn ly rượu trong tay, uống đến vui vẻ.Phía bên này Minh Triệu không để ý xung quanh, cả buổi chỉ cúi đầu không dám ngẩng lên, Hồ Vĩnh Khoa bên kia ngồi ở cùng bàn cũng có biểu hiện cứng ngắc, không được tự nhiên. Kỳ Duyên sắc bén nhìn một cảnh này, trong lòng có nhiều loại suy nghĩ.- Phạm tổng, cô tuổi trẻ đã tài giỏi như vậy, không biết đã có vị thiếu gia nhà nào lọt vào mắt xanh chưa? - Phía bên dưới một người tuổi độ trung niên, không kiêng dè đùa hỏi.Thanh Hằng mỉm cười, đưa tay về phía Vĩnh Khoa gọi lên. "Hà tổng, để ngài chê cười rồi. Nhân cơ hội này đây tôi cũng xin giới thiệu một chút, đây là vị hôn phu của tôi, Hồ Vĩnh Khoa"Cô ta nói, ánh mắt hiện lên dịu dàng nhìn về phía anh chàng kia, cả hội trường ồ lên một tiếng, ai cũng xoay người nhìn xem là vị thiếu gia nào may mắn như vậy.- Xin chào mọi người! - Vĩnh Khoa gật đầu cười với hội trường, phong thái đầy tự tin, lại thêm vẻ ngoài điển trai của anh ta, cả hội trường mấy trăm ánh mắt nhanh chóng đổ dồn về phía này. Phía dưới, Minh Triệu không tự chủ liếc nhìn Kỳ Duyên, hỏi đến "Nguyễn tổng, Phạm tổng đó là người như thế nào?"
Kỳ Duyên cười như không cười, ánh mắt sâu kín nhìn nàng, một lúc lâu mới khẽ mở miệng "Cô ta năm nay có lẽ là 33 tuổi, là người kế thừa độc nhất của gia tộc họ Phạm. Chủ tịch Phạm năm ngoái gặp tai nạn xe, vừa mất cách đây 3 tháng, cô ta đương nhiên thay quyền, nghe đâu cũng là kẻ có tâm cơ, thủ đoạn tốt." - Cô vừa nói, vừa chăm chú nhìn sắc mặt của Minh Triệu, thấy nàng vẻ mặt bình tĩnh nghe nhưng hai tay đã nắm thành quyền. Cô nhìn nàng lại nhìn về phía Thanh Hằng và Vĩnh Khoa, bọn họ, chẳng lẽ có ẩn tình gì?- Phạm tổng, vị tiên sinh này tôi trước đó từng biết, anh ấy là nghệ sĩ piano, không biết tôi có phải hoa mắt nhận nhầm người không?- Hà tổng kiến thức rộng rãi, anh ấy đúng là một nghệ sĩ piano. - Thanh Hằng ôm eo Vĩnh Khoa, mỉm cười. - Không bằng tôi nhờ anh ấy đàn một bản, lấy vui cho mọi người thế nào?---- Được! --- Được! ---- Hội trường ngay lập tức trở ồn ào, liên tục hưởng ứng.Vĩnh Khoa nghe vậy theo phản ứng đưa mắt nhìn về phía Minh Triệu, trong ánh mắt đó Kỳ Duyên nhìn ra có điểm áy náy cùng khó xử. Cô hơi nghiêng đầu, chuyển tầm mắt nhìn nàng, chỉ là Minh Triệu vẫn không có biểu hiện gì khác lạ.- Nếu các vị có nhã hứng như vậy, tôi đây cũng liền cống hiến chút tài mọn. Thỉnh không cần chê trách! - Vĩnh Khoa rũ tóc che khuất ánh mắt, sau đó lúc ngước mặt lên đã là vui vẻ gật đầu, đi về phía chiếc đàn piano gần đó, người nghệ sĩ cũng tự giác rời đi, nhường chỗ cho anh ra.Hội trường an tĩnh lại, hồi hộp theo dõi thân ảnh trắng kia.Bàn tay Hồ Vĩnh Khoa nhẹ đặt trên phím đàn, hít một hơi sâu, bàn tay bắt điêu luyện lướt trên mặt đàn."Tình yêu tưởng chừng như mãi mãi đó, giờ đây đã trở nên nhạt nhòaCũng chẳng biết nơi tình bạn xưa thân thiết nay còn hay khôngNào đếm hết qua bao năm dàiNhờ đó có thể trưởng thành ư?Thế mà cớ sao chênh vênh thực tạiThuở ôm mộng mơ, bài ca đầu tiên từng rung cảm trong lời ta hátChẳng còn như ngày ta hồn nhiên, dừng chân một nơi thật xa, giờ ta đã khácChẳng còn nhận ra mình đang ở nơi đâuMột ngày nào đó với khúc ca này, thật hy vọng em có thể, trở về và sẽ hát vang cùng anhVẫn sẽ đẹp đẽ giống như ban đầuRồi mình sẽ mãi chẳng xa nhauHòa vào bài hát chúng ta nơi nàyNhảy điệu nhạc cuối trước khi rời xaMỗi khoảnh khắc hãy khắc sâu lạiCho thật lâu đến mai sauVũ khúc cuối cùng..."Kỳ Duyên nhíu mày, bài hát này, cô trước đó chưa từng nghe qua, chắc chắn không phải một bài hát nổi tiếng đã phát hành, nhưng từng lời từng chữ đều nghe ra thâm ý, giọng điệu nhẹ nhàng lại không phải ai cũng có thể hát tặng hay nhận lấy, này là viết riêng sao? Cô đưa mắt nhìn Minh Triệu bên cạnh.Minh Triệu nắm chặt đôi đũa trong tay, rất nhanh, nơi đuôi mắt đã không tự chủ được trở nên ẩm ướt. Nàng cắn răng nhịn xuống, dặn lòng mình không thể xúc động hơn nữa, cũng không thể để nước mắt trào ra. Minh Triệu hít một hơi sâu, bình tĩnh lại tâm tình, đứng lên vỗ tay.