[TRIỆU DUYÊN][LONGFIC] ÔNG TRỜI KHÔNG CÓ MẮT
C14: Tôi đang rất đói
Minh Triệu trừng lớn mắt không thể tin nhìn cô, cô hôn nàng?Kỳ Duyên điên cuồng cắn mút, như muốn rút cạn kiệt hơi thở của nàng, tay chân Minh Triệu luống cuống không biết làm sao, đành để cô tùy ý tác quái. Cho đến lúc hương vị của cô tràn ngập khắp người nàng mới luyến tiếc rời ra, trên mặt cười cười thỏa mãn.Ngón tay Kỳ Duyên nhẹ nhàng mơn trớn đôi môi của nàng, trượt dần xuống xương quai xanh, từng một tấc đụng chạm đều khiến cả hai khó tự kiềm chế. Không chút ngại ngùng, cô ôm lấy thắt lưng nàng, phả vào tai Minh Triệu một làn hơi nóng ấm "Dáng vẻ nhập vai của chị, thực sự rất mê người đi, lát nữa về cứ như vậy hầu hạ tôi một chút!"Lòng nàng thoáng hoảng hốt, sợ ngẩn người... vừa rồi cô ở trường quay? Còn có, xưng hô kia...Nhìn nét mặt kinh ngạc của nàng, cô nhếch môi cười "Đừng có nhìn tôi như vậy, tôi đang rất đói..."- Cô đói thì liên quan gì đến tôi nhìn cô....? - Minh Triệu ngây ngốc hỏi.Ánh mắt Kỳ Duyên đột nhiên tối sầm lại, dáng vẻ tà mị hẳn lên, xoay người cắn tai nàng một cái, giọng ái muội "Tôi không dám chắc sẽ không ăn chị tại đây!" Minh Triệu dù có ngốc đến đâu, nghe cô nói như vậy cũng không thể không hiểu, nàng theo bản năng run rẩy một cái, cựa mình muốn tách ra, cô ôm nàng càng chặt, bàn tay không an phận di chuyển dọc ngang, không kiêng dè gì đi thẳng vào bên trong áo của nàng. Phát hiện nàng cả người run run, dùng ánh mắt xin tha nhìn cô, Kỳ Duyên khóe môi nhếch cười, thả tay cho nàng về lại chỗ ngồi, đạp ga phóng xe đi.-----------------------------------------------Sáng hôm sau, Minh Triệu mơ mơ màng màng tỉnh dậy, cả kinh phát hiện mình chính là nằm trên giường ngủ, hơn nữa quần áo cũng đã được thay. Mơ hồ chấn động, nàng day day thái dương, cố nghĩ xem tối qua đã có chuyện gì, nàng chỉ nhớ sau khi cô làm loạn trên xe liền để nàng yên vị mà đạp ga về đây, sau đó... không còn nhớ gì nữa, cũng không nhớ mình có thay quần áo hay tự thân lên giường. Chẳng lẽ mệt quá ngủ quên trên xe sao?Đang lúc nàng ngồi trên giường rối rắm thì có tiếng gõ cửa "Minh Triệu, cháu đã dậy chưa?", là bà quản gia.- Vâng, bà đợi cháu một chút. - Nàng đưa tay vuốt vuốt lại mái tóc rối tung, chỉnh trang một chút liền ra mở cửa. - Sáng tốt lành! - Bà mỉm cười- Sáng tốt lành! - Minh Triệu cũng cười nhẹ đáp lại. Bà quản gia nhìn nàng liền biết mới vừa ngủ dậy, trong giọng nói vẫn nghe ra có phần mê man, tay đưa cho nàng một cái hộp, "Cái này là cô chủ đưa cháu, chuẩn bị một chút, hôm nay cháu sẽ đi cùng cô chủ cả ngày đó!" Minh Triệu từ trên tay quản gia nhận lấy cái hộp, thấy bà rời đi liền gọi lại. "Có chuyện gì sao?", bà hỏi.Minh Triệu hơi ngượng ngùng, mặt hồng hồng nhỏ giọng hỏi "Bà, hôm qua ai đưa cháu lên đây vậy, với cả quần áo của cháu sẽ không phải là cô ấy thay chứ?"Quản gia nghe nàng nói, lại nhìn Minh Triệu mặt đã đỏ lên, thật cứ muốn đưa tay nhéo nhéo nàng nhóc này một lát, bà vẫn nén cười, nhưng ánh mắt lại ẩn ẩn tiếu ý "Chuyện này ta không rõ, cháu đi hỏi cô chủ không phải liền sẽ biết sao?" Nghe đến đó, Minh Triệu không khỏi rùng mình một cái, hai bên má nóng dần lên, hít sâu mấy hơi lại đem lực chú ý chuyển dời lên cái hộp kia mới miễn cưỡng không nghĩ đến chuyện tối qua.Nàng nghi hoặc nhìn cái hộp trên tay, đi cả ngày, không phải chứ, đi cả ngày là đi đâu, rồi đi với thân phận gì?Nhưng rất nhanh nàng liền gạt mấy cái đó ra khỏi đầu mình, cô đưa thì nhận thôi, dù gì nàng chạy cũng không thoát.Minh Triệu mở chiếc hộp ra, cầm lấy những thứ bên trong đem ra nhìn thử. Là một chiếc đầm dạ hội màu đỏ rượu cùng một cái đồng hồ Rolex bằng vàng, Minh Triệu cảm thấy cái này hình mẫu có vẻ quen, hình như trên tay cô cũng có một cái nhưng là phiên bản kim cương đi? Minh Triệu cầm điện thoại mò mò một chút, cuối cùng nuốt nuốt nước miếng nhìn cái đồng hồ trong tay mình, Rolex Datejust, 23000 USD? ... Quả là nhà tư bản đứng đầu.Minh Triệu nhẹ nhàng cẩn thận để lại cái hộp lên giường, nhấc chân đi vào phòng tắm xả nước tắm rửa một chút liền quấn khăn ngang hông bước ra ngoài.--------- Cạch --------- Tiếng chốt khóa vang lên, Minh Triệu cả kinh nhìn Kỳ Duyên xuất hiện ở trước cửa. Cô thấy nàng vẫn chưa mặc quần áo thì cười cười, đi về phía giường cầm bộ đầm lên, "Qua đây, tôi giúp chị!" Cô hướng Minh Triệu lúc này vẫn còn đang thất thần nói.Minh Triệu chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn đi qua, dù sao nên thấy hay không nên thấy cô đều đã thấy, còn ngại cái gì? Cô nhếch môi một chút, ở trên người Minh Triệu viện cớ giúp thay quần áo mà tác loạn, vòng tay ôm chặt lấy eo Minh Triệu, không hề kiêng nể ở trên cổ nàng lưu lại một dấu hôn đỏ chói.Minh Triệu có khó chịu muốn tránh ra, lại bị cô siết càng thêm chặt, chờ lúc cô thỏa mãn rồi cũng là lúc nàng cảm thấy trên cổ một phần đau rát, nàng đưa tay lên sờ sờ một chút, phát hiện cái dấu hôn kia, thực sự đã tấy đỏ lên rồi.- Sờ đến ngẩn người, muốn một cái nữa? Nghe cô nói, Minh Triệu trầm mặc, một cái nữa sao? Cũng không phải tệ, nhưng thực sự có chút rát đi? .... Ách, Minh Triệu sau đó lại giật mình kinh ngạc với suy nghĩ vừa rồi của mình, nàng chính là nóng đầu mới nghĩ đến chuyện thêm một cái dấu hôn lộ liễu như vậy!- Không... không cần! - Qua phòng tôi! - Cô bất ngờ nhìn nàng nói.Minh Triệu hai mắt mở to, "Qua phòng cô?" Làm cái gì bên đó a?Kỳ Duyên không có đáp lại, một đường đi thẳng ra, cũng không quản Minh Triệu có đuổi theo hay không, cô thừa biết nàng chính là sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Quả thật Minh Triệu đen mặt bất mãn, nhưng vẫn là đuổi theo bóng lưng cô, trong lòng thầm mắng cái thứ người gì mà tính khí thất thường!- Ngồi yên đó đi! - Cô chờ nàng vào phòng, tay chỉ về cái ghế sopha gần đó, tùy ý nói. Sau đó không một hai liền mở một cái cánh cửa khác trong phòng đi vào. Minh Triệu ngẩn người ngồi đó chưa hiểu chuyện gì, khi không lại kêu nàng qua đây ngồi? Sau đó liền nghe tiếng xả nước cùng nước chảy ào ra, đi tắm sao? Nàng không hiểu, cô đi tắm thì tắm đi, việc gì lôi nàng qua đây a? Minh Triệu lắc lắc đầu, cúi người lấy từ cái bàn gần đó ra một tờ báo, bắt chéo chân đọc. Kệ xác cô, cô kêu nàng ngồi nàng liền ngồi vậy, dù sao cũng là đại nhân gia không thể chọc vào.Khoảng chừng mười phút sau, cửa phòng tắm mở ra, Minh Triệu gấp tờ báo lại, xoay đầu nhìn, ngẩn ra. Đây cũng không phải là lần đầu tiên nàng thấy Kỳ Duyên cởi lộ trần như vậy, nhưng là thấy bao nhiêu lần vẫn đều bị từng đường cong trên cơ thể quyến rũ đó mê hoặc đi! Sáng sớm, ánh mắt trời dịu nhẹ tỏa ra từ khung cửa sổ, không biết là cố ý hay vô tình, cô đứng giữa luồng ánh sáng, xoay lưng về phía cửa sổ, từ chỗ của Minh Triệu nhìn vào, tựa như một vị nữ thần Hy Lạp đẹp đẽ nào đó. Cô cúi đầu lắc lắc vài cái, vài giọt nước đọng trên tóc bắn ra sàn nhà, bị ánh nắng rọi qua ẩn hiện lên những cầu vồng bảy sắc nhỏ nhỏ.- Nhìn đủ? - Phát hiện ánh mắt của Minh Triệu ngơ ngẩn nhìn mình, Kỳ Duyên nghiêm giọng. - A? - Minh Triệu phục hồi lại, thầm oán, người thì đẹp, mà cách nói chuyện chẳng đẹp chút nào. Nghĩ rồi nàng đứng lên, đến giúp cô lau mình một chút. - Chị đi vào đó lấy bộ suit màu đỏ cho tôi! - Cô nhàn nhạt nói. Minh Triệu gật gật đầu, sau đó đi về phía căn phòng bên trong. Nàng trợn to mắt nhìn, này... quần áo của cô không chừng còn nhiều hơn mấy cái showroom thời trang, nhìn hoa cả mắt. Nàng nuốt nước miếng nhìn nhìn xung quanh, suit đỏ... suit đỏ... A đây rồi, may quá, chỉ có đúng một bộ màu đỏ...! Cô nhìn Minh Triệu cầm bộ quần áo đi ra, không nói gì, chỉ là thuận thế dựa người vào tường, dang hai tay ra. Minh Triệu hiểu ý, đỏ mặt, ánh mắt trốn tránh.Thấy khuôn mặt nàng phiếm hồng, Kỳ Duyên nhếch môi cười nhẹ, bắt lấy tay nàng, đặt áo ngực cùng quần lót vào, lại ở bên tai ám muội phả ra hơi ấm "Giúp tôi."Mặt nàng đỏ càng thêm đỏ, nóng như muốn thiêu đốt. Muốn xoay mặt đi lại bị Kỳ Duyên chặt chẽ giam cầm, tránh cũng tránh không được, chỉ có thể tráng tráng lá gan, nhận mệnh.