[TRIỆU DUYÊN][LONGFIC] ÔNG TRỜI KHÔNG CÓ MẮT
C13: Diễn xuất (2)
Nàng xoay mặt nhìn về ngai vàng, tay chậm rãi vuốt ve hoa văn khắc trên đó, khoé môi tràn ra một cái cười giễu, bóng lưng lược hiện cô đơn. Thiên hạ trong mắt hoặc là tham danh, hoặc là tham lợi, là quyền lực một tay che trời, là tiền tài giàu sang sung túc. Bọn họ nào biết, dưới quyền trượng hoa mỹ chính là máu tươi đầm đìa, là gào thét rên rỉ, là dục vọng xấu xí. Khuôn mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén của một kẻ thống trị cương quyết, bạo tàn trong mắt thiên hạ, giờ đây, bị màn đêm phủ bóng, dần trở nên ôn hoà, rồi lại tịch mịch.Nàng xoay người, chậm rãi ngồi xuống, nghiêng người tựa vào thành ghế, cởi xuống vương miện, chậm rãi vuốt ve đầu rắn bằng vàng khắc ở bên trên. Đồng tử mắt dần dần giãn ra, giờ phút này ánh mắt chút gì đó u buồn, thi thoảng sáng lên một chút, rồi lại ngay lập tức trở nên u ám tịch liêu. Tựa như nhớ đến những ước mơ và khát vọng ngày nàng còn là một thiếu nữ không phiền muộn, rồi lại nhận mệnh với hiện thực là trách nhiệm trên lưng, vĩnh viễn cũng không có cách nào thực hiện được hoài bão tuổi thanh xuân của mình. Mỗi người có mặt đều như nín thở, ngay cả Teddy lúc bắt đầu cũng chỉ là cẩn thận tỉ mỉ nhìn trên máy móc màn hình, dần dần anh ta không tự chủ được mà hướng ánh mắt về phía người phụ nữ đang độc diễn trước mắt.Anh ta là đạo diễn, hiểu rõ bản thân phải chăm chú nhìn Minh Triệu trên màn hình, thế nhưng... anh ta chính là không thể khống chế được trên mặt lộ vẻ kích động. Không sai, chính là diễn xuất này! Chính là cảm giác này! Rũ bỏ đi lớp vỏ ngoài của quyền lực, nữ hoàng, cũng chỉ là một người phụ nữ như bao thiếu nữ ngoài kia!Là thống trị giả thì sẽ có cả thiên hạ trong tay sao? Nói thật đúng, mà cũng thật sai rồi. Thiên hạ là thuộc về thống trị giả, lại không phải thuộc về nàng chính mình...Khoé mắt chậm rãi trở nên ẩm ướt, cũng chỉ dừng lại ở ẩm ướt mà thôi. Nàng là nữ hoàngNàng không thể khóc...Đèn tự động dần dần bắt đầu sáng lên, đôi mắt dài khẽ chớp một cái. Lúc mở ra, chỉ còn lại nét nghiêm nghị, sắc bén thường ngày, cùng người vừa rồi với những cảm xúc lắng đọng đó như hai cá thể khác nhau.Cảnh quay kết thúc.Trường quay lặng ngắt như tờ, không một tiếng động, không một lời thoại, lại đem mỗi một người ở đây làm cho ngơ ngẩn, thật lâu sâu đều không hồi phục tinh thần.Cũng không biết là ai phản ứng đầu tiên, một tiếng vỗ tay khen ngợi truyền tới, theo sau, tiếng vỗ tay như thuỷ triều tràn ngập khắp trường quay.Lúc này đây, Teddy mới hoàn hồn, hít sâu một hơi, "Cắt."Minh Triệu chậm rãi đứng dậy, nhắm mắt điều chỉnh một chút trạng thái của mình.- Triệu, thực sự quá tuyệt vời! - Teddy tiến lên, trên khuôn mặt tuấn lãng tràn đầy cảm xúc vô cùng kích động, bàn tay to liền nắm lấy bàn tay của Minh Triệu. "Biểu cảm gương mặt của cô thực sự quá xuất sắc, trên cả tưởng tượng của tôi!"Minh Triệu bị sự nhiệt tình của đạo diễn làm cho giật mình, ngơ ngác một lúc không biết nói gì.- Minh Triệu, Minh Triệu... - Bàn tay của đạo diễn Teddy nhẹ nhàng huơ huơ trước mắt nàng một cái.
Minh Triệu lúc này mới phản ứng lại, "Ý anh là tôi đã qua được phần thử thách rồi phải không?"Teddy nhướng mày cười. "Đúng vậy! Cô là người đầu tiên chỉ quay 1 shot liền qua!!!"Đáy mắt của Minh Triệu thực sự lộ vẻ kích động. Quả thật không dám tin vào tai mình. "Thật sự?"- Đúng vậy! Minh Triệu, nghỉ ngơi một chút, chúng ta quay phỏng vấn liền xong. - Đạo diễn Teddy là một điển hình cho loại người cuồng công việc. Một khi đã làm việc là quên hết mọi thời gian.- Không cần, nhân lúc cảm xúc của tôi còn, chúng ta quay luôn đi.- Tốt! Tôi lập tức cho ekip chuẩn bị.Phần phỏng vấn quay rất nhanh, chủ yếu là chia sẻ một chút về cảm xúc của màn diễn xuất vừa rồi cũng như một số quan điểm về nghề nghiệp mà thôi. Đâu đó mọi thứ xong xuôi, nụ cười trên miệng Teddy vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, anh ta ra hiệu cho mọi người bắt đầu thu dọn, chính mình đến gặp nàng "Quá tốt rồi, cảm ơn cô đã nhận lời quay cho tập này của chương trình. Biểu hiện của cô thực sự rất tuyệt vời. Sẵn lúc ở chỗ này của tôi có vài kịch bản dự án sắp tới, cô có muốn xem thử không?" - Trải qua một buổi vừa rồi, Teddy đối với kỹ năng diễn xuất của Minh Triệu thập phần tán thưởng, vội không ngừng muốn mời nàng cho dự án phim tiếp theo. Minh Triệu nhìn thoáng qua đồng hồ, trên mặt thoáng hiện lên một nét ưu tư.- Làm sao vậy? Cô có việc gì bận sao? - Teddy quan tâm hỏi thăm.- Không có việc gì, cho dù có, không dễ dàng mới được đạo diễn Teddy đây để mắt. Tôi có bận cách mấy cũng phải nể mặt. - Nàng cười nhẹ khách sáo.Dù sao đây cũng là cơ hội khó có được. Nàng không muốn bởi vì một chút việc riêng tư mà ảnh hưởng đến tương lai của mình. Teddy nghe nói thì cười haha, dẫn nàng sang chỗ khác bắt đầu lật xem kịch bản.Đoàn người vây xem dần dần tản đi, không ai phát hiện ra ở một góc có một người phụ nữ vóc người tuyệt mỹ đang đứng lặng ở một góc không xa. Cặp đen mắt giống như chim ưng hơi nheo lại, lóe lên một tia cảm xúc không rõ.Phạm Đình Minh Triệu...------------------Lúc Minh Triệu rời khỏi phim trường thì đêm đã khuya lắm rồi, thành phố vốn phồn hoa dường như cũng đã ngủ sâu. Nàng giơ tay lên day đi day lại cái cổ mệt mỏi, chậm rãi dãn gân cốt một chút.- Cô ở khách sạn nào? Tôi đưa cô về! - Teddy tiến lên vỗ vai nàng hỏi.Minh Triệu mỉm cười: "Không cần đâu, đạo diễn, tôi tự đi được rồi."Tài xế chắc là ở ngay gần đây, ban nãy Kỳ Duyên nói nàng xong việc thì gọi cho anh ta.- Được không? Trời cũng đã khuya thế này, sẽ không xảy ra chuyện chứ? - Teddy nhíu mày không đồng ý.Minh Triệu vừa muốn mở miệng giải thích thì một ánh đèn sáng rực cắt ngang qua màn đêm yên tĩnh. Chiếc xe thương nhân xa hoa tối màu dừng lại chuẩn xác ngay trước mặt nàng.- A, vậy là đã có người đón cô rồi, nghỉ ngơi thật tốt, sau khi về nước tôi lập tức liên lạc với cô! - Teddy cười vui vẻ- Được, cảm ơn anh, đạo diễn. - Minh Triệu cảm kích nói.Teddy đã rời đi, nàng mới đưa mắt chuyển hướng về phía chiếc xe bên cạnh.Đây không phải là tài xế chiếc xe vừa mới đưa mình tới. Chiếc xe này là...Đang nghĩ ngợi thì cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, khuôn mặt một người con gái dần dần lộ ra.Sau khi nhìn rõ chủ nhân chiếc xe là ai. Minh Triệu hoảng sợ đến nỗi vội vàng lấy tay che miệng.Như thế nào, lại có thể là cô? - Lên xe! - Kỳ Duyên gỡ kính, tay đặt lên vô lăng, không kiên nhẫn nói.Nàng sợ đến mức tay chân đều run, do dự không biết nên mở cửa trước hay sau. Ngồi cạnh Kỳ Duyên nàng không muốn... ngồi ghế sau, nàng lại không dám...Còn đang cắn môi không quyết được, đã bị cô ném cho một cái nhìn sắc lạnh "Lên trước ngồi!", lại là một câu mệnh lệnh, Minh Triệu nhẹ nhàng di chuyển vị trí một chút, mở cửa xe ngồi vào. Kéo cửa sổ lên, chiếc xe lao như chớp giữa màn đêm hun hút, Minh Triệu luôn cảm thấy có cái gì đó không thích hợp, nhưng hết nhìn cô lại nhìn xung quanh, vẫn không cảm thấy có cái gì có vấn đề. - Nguyễn tổng, sao cô lại ở đây? - Minh Triệu nhẹ giọng hỏi, cô chỉ chăm chú lái xe, không trả lời cứ như chưa hề nghe câu hỏi của nàng. Minh Triệu hướng mặt nhìn ra bên ngoài, cố gắng xua đi dòng cảm xúc lẫn lộn, cô ta tới đón nàng? Sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?- Cảm ơn! - Nàng mím môi một chút, vẫn là lễ phép nói một câu như vậy.Kỳ Duyên lúc này mới tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn nàng, không nhanh không chậm nói "Hửm? Tôi cứ tưởng cô chỉ biết cãi lời? Không ngờ cũng lễ phép như vậy!" Minh Triệu tức giận, lại đỏ mặt nhanh chóng quay đi, có một cái gì đó xấu hổ...Nàng không biết phải làm thế nào, nhịp thở đều đặn của cô luôn khiến nàng cảm thấy nguy hiểm luôn cận kề, không cách nào xem nhẹ...Nguyễn Cao Kỳ DuyênCô là một người phụ như màn đêm, khó có thể nắm bắt, khi thì tà mị bất kham, khi thì trầm mặc không nói, khi thì cuồng ngạo nóng nảy không kiềm chế được, khi lại lạnh lùng như băng đá.Nàng thực sự không hiểu và bội phục những người phụ nữ muốn dâng mình cho cô, cô có cái gì tốt? Tính tình khó đoán, xem thường mọi người, là một tên tư bản có trong tay quyền sinh sát số phận kẻ xung quanh, nhưng không phải cô vẫn luôn chơi ngán sẽ vứt bỏ sao, bọn họ vì sao tìm đủ mọi cách lên giường của cô? Nếu không phải cùng đường, nàng cũng không tìm đến vị ác thần này làm cái gì, khi không lại đi để cô khi dễ 2 tuần, đâu có dễ chịu, mấy người đó thật sự là...- Suy nghĩ cái gì? - Cô rốt cục mở miệng, tiếng nói trầm thấp vang vọng trong xe. Có lẽ là dáng vẻ bất an của nàng chọc cười cô, khóe môi cương nghị kia khẽ run, xuất hiện một đường cong không rõ.- Không... không có gì. - Nàng hơi run, - Chỉ là suy nghĩ một chút về màn thử vai.----- Két ---- Chiếc xe đang lao như gió nhiên thắng gấp, Minh Triệu không chút đề phòng cả người ngã về phía trước, nếu không phải có dây an toàn, có lẽ nàng đã bầm dập đi?- Nguyễn... Nguyễn tổng? - Nàng hơi khó hiểu nhìn về phía cô, nàng không biết cô bị làm sao, chỉ cảm thấy nguy hiểm đến gần.
Kỳ Duyên không nhìn nàng, một mạch đem ghế cả hai ngả ra phía sau, rồi bắt lấy cổ tay kéo nàng vào trong lòng, còn chưa kịp định thần đã bị cô xoay người áp chế, gặm lấy đôi môi của nàng.
--------------------------------------Truyện gốc không có đoạn thử vai này =))))) nên là toi đã phải ngồi còng lưng ra viết thêm vào đoá.
Minh Triệu lúc này mới phản ứng lại, "Ý anh là tôi đã qua được phần thử thách rồi phải không?"Teddy nhướng mày cười. "Đúng vậy! Cô là người đầu tiên chỉ quay 1 shot liền qua!!!"Đáy mắt của Minh Triệu thực sự lộ vẻ kích động. Quả thật không dám tin vào tai mình. "Thật sự?"- Đúng vậy! Minh Triệu, nghỉ ngơi một chút, chúng ta quay phỏng vấn liền xong. - Đạo diễn Teddy là một điển hình cho loại người cuồng công việc. Một khi đã làm việc là quên hết mọi thời gian.- Không cần, nhân lúc cảm xúc của tôi còn, chúng ta quay luôn đi.- Tốt! Tôi lập tức cho ekip chuẩn bị.Phần phỏng vấn quay rất nhanh, chủ yếu là chia sẻ một chút về cảm xúc của màn diễn xuất vừa rồi cũng như một số quan điểm về nghề nghiệp mà thôi. Đâu đó mọi thứ xong xuôi, nụ cười trên miệng Teddy vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, anh ta ra hiệu cho mọi người bắt đầu thu dọn, chính mình đến gặp nàng "Quá tốt rồi, cảm ơn cô đã nhận lời quay cho tập này của chương trình. Biểu hiện của cô thực sự rất tuyệt vời. Sẵn lúc ở chỗ này của tôi có vài kịch bản dự án sắp tới, cô có muốn xem thử không?" - Trải qua một buổi vừa rồi, Teddy đối với kỹ năng diễn xuất của Minh Triệu thập phần tán thưởng, vội không ngừng muốn mời nàng cho dự án phim tiếp theo. Minh Triệu nhìn thoáng qua đồng hồ, trên mặt thoáng hiện lên một nét ưu tư.- Làm sao vậy? Cô có việc gì bận sao? - Teddy quan tâm hỏi thăm.- Không có việc gì, cho dù có, không dễ dàng mới được đạo diễn Teddy đây để mắt. Tôi có bận cách mấy cũng phải nể mặt. - Nàng cười nhẹ khách sáo.Dù sao đây cũng là cơ hội khó có được. Nàng không muốn bởi vì một chút việc riêng tư mà ảnh hưởng đến tương lai của mình. Teddy nghe nói thì cười haha, dẫn nàng sang chỗ khác bắt đầu lật xem kịch bản.Đoàn người vây xem dần dần tản đi, không ai phát hiện ra ở một góc có một người phụ nữ vóc người tuyệt mỹ đang đứng lặng ở một góc không xa. Cặp đen mắt giống như chim ưng hơi nheo lại, lóe lên một tia cảm xúc không rõ.Phạm Đình Minh Triệu...------------------Lúc Minh Triệu rời khỏi phim trường thì đêm đã khuya lắm rồi, thành phố vốn phồn hoa dường như cũng đã ngủ sâu. Nàng giơ tay lên day đi day lại cái cổ mệt mỏi, chậm rãi dãn gân cốt một chút.- Cô ở khách sạn nào? Tôi đưa cô về! - Teddy tiến lên vỗ vai nàng hỏi.Minh Triệu mỉm cười: "Không cần đâu, đạo diễn, tôi tự đi được rồi."Tài xế chắc là ở ngay gần đây, ban nãy Kỳ Duyên nói nàng xong việc thì gọi cho anh ta.- Được không? Trời cũng đã khuya thế này, sẽ không xảy ra chuyện chứ? - Teddy nhíu mày không đồng ý.Minh Triệu vừa muốn mở miệng giải thích thì một ánh đèn sáng rực cắt ngang qua màn đêm yên tĩnh. Chiếc xe thương nhân xa hoa tối màu dừng lại chuẩn xác ngay trước mặt nàng.- A, vậy là đã có người đón cô rồi, nghỉ ngơi thật tốt, sau khi về nước tôi lập tức liên lạc với cô! - Teddy cười vui vẻ- Được, cảm ơn anh, đạo diễn. - Minh Triệu cảm kích nói.Teddy đã rời đi, nàng mới đưa mắt chuyển hướng về phía chiếc xe bên cạnh.Đây không phải là tài xế chiếc xe vừa mới đưa mình tới. Chiếc xe này là...Đang nghĩ ngợi thì cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, khuôn mặt một người con gái dần dần lộ ra.Sau khi nhìn rõ chủ nhân chiếc xe là ai. Minh Triệu hoảng sợ đến nỗi vội vàng lấy tay che miệng.Như thế nào, lại có thể là cô? - Lên xe! - Kỳ Duyên gỡ kính, tay đặt lên vô lăng, không kiên nhẫn nói.Nàng sợ đến mức tay chân đều run, do dự không biết nên mở cửa trước hay sau. Ngồi cạnh Kỳ Duyên nàng không muốn... ngồi ghế sau, nàng lại không dám...Còn đang cắn môi không quyết được, đã bị cô ném cho một cái nhìn sắc lạnh "Lên trước ngồi!", lại là một câu mệnh lệnh, Minh Triệu nhẹ nhàng di chuyển vị trí một chút, mở cửa xe ngồi vào. Kéo cửa sổ lên, chiếc xe lao như chớp giữa màn đêm hun hút, Minh Triệu luôn cảm thấy có cái gì đó không thích hợp, nhưng hết nhìn cô lại nhìn xung quanh, vẫn không cảm thấy có cái gì có vấn đề. - Nguyễn tổng, sao cô lại ở đây? - Minh Triệu nhẹ giọng hỏi, cô chỉ chăm chú lái xe, không trả lời cứ như chưa hề nghe câu hỏi của nàng. Minh Triệu hướng mặt nhìn ra bên ngoài, cố gắng xua đi dòng cảm xúc lẫn lộn, cô ta tới đón nàng? Sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?- Cảm ơn! - Nàng mím môi một chút, vẫn là lễ phép nói một câu như vậy.Kỳ Duyên lúc này mới tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn nàng, không nhanh không chậm nói "Hửm? Tôi cứ tưởng cô chỉ biết cãi lời? Không ngờ cũng lễ phép như vậy!" Minh Triệu tức giận, lại đỏ mặt nhanh chóng quay đi, có một cái gì đó xấu hổ...Nàng không biết phải làm thế nào, nhịp thở đều đặn của cô luôn khiến nàng cảm thấy nguy hiểm luôn cận kề, không cách nào xem nhẹ...Nguyễn Cao Kỳ DuyênCô là một người phụ như màn đêm, khó có thể nắm bắt, khi thì tà mị bất kham, khi thì trầm mặc không nói, khi thì cuồng ngạo nóng nảy không kiềm chế được, khi lại lạnh lùng như băng đá.Nàng thực sự không hiểu và bội phục những người phụ nữ muốn dâng mình cho cô, cô có cái gì tốt? Tính tình khó đoán, xem thường mọi người, là một tên tư bản có trong tay quyền sinh sát số phận kẻ xung quanh, nhưng không phải cô vẫn luôn chơi ngán sẽ vứt bỏ sao, bọn họ vì sao tìm đủ mọi cách lên giường của cô? Nếu không phải cùng đường, nàng cũng không tìm đến vị ác thần này làm cái gì, khi không lại đi để cô khi dễ 2 tuần, đâu có dễ chịu, mấy người đó thật sự là...- Suy nghĩ cái gì? - Cô rốt cục mở miệng, tiếng nói trầm thấp vang vọng trong xe. Có lẽ là dáng vẻ bất an của nàng chọc cười cô, khóe môi cương nghị kia khẽ run, xuất hiện một đường cong không rõ.- Không... không có gì. - Nàng hơi run, - Chỉ là suy nghĩ một chút về màn thử vai.----- Két ---- Chiếc xe đang lao như gió nhiên thắng gấp, Minh Triệu không chút đề phòng cả người ngã về phía trước, nếu không phải có dây an toàn, có lẽ nàng đã bầm dập đi?- Nguyễn... Nguyễn tổng? - Nàng hơi khó hiểu nhìn về phía cô, nàng không biết cô bị làm sao, chỉ cảm thấy nguy hiểm đến gần.
Kỳ Duyên không nhìn nàng, một mạch đem ghế cả hai ngả ra phía sau, rồi bắt lấy cổ tay kéo nàng vào trong lòng, còn chưa kịp định thần đã bị cô xoay người áp chế, gặm lấy đôi môi của nàng.
--------------------------------------Truyện gốc không có đoạn thử vai này =))))) nên là toi đã phải ngồi còng lưng ra viết thêm vào đoá.