Triệu Duyên | Một đời thương chị

Chương 10




Buổi trưa hôm ấy, trời u ám hơn thường ngày, những đám mây xám xịt che khuất đi ánh mặt trời, không khí oi bức đến khó chịu. Duyên vừa dọn dẹp xong bếp thì nghe tiếng cửa mở. Cô quay ra nhìn, thấy Triệu bước vào nhà với dáng vẻ mệt mỏi.

Triệu vẫn mặc nguyên bộ đồ công sở, áo sơ mi trắng cùng chiếc quần tây thanh lịch nhưng có chút nhăn nhúm, như thể cả buổi sáng nay cô đã phải trải qua chuyện gì đó không mấy dễ chịu. Gương mặt Triệu có chút tái nhợt, đôi mắt đượm vẻ mệt mỏi và thất vọng.

Duyên đặt khăn lau xuống bàn, nhẹ nhàng tiến lại gần:

"Chị Triệu? Có chuyện gì sao?"

Triệu không trả lời ngay, cô cúi đầu, hai bàn tay siết chặt lại thành nắm đấm. Duyên chưa bao giờ thấy Triệu như vậy—vẻ lạnh lùng thường ngày đã biến mất, chỉ còn lại một con người đang cố gắng kìm nén nỗi oan ức.

Một lát sau, Triệu chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi đỏ hoe.

"Hôm nay, chị bị vu oan là ăn cắp tiền." Giọng cô nghẹn lại.

Duyên sững sờ.

Triệu cắn môi, hít sâu một hơi, cố gắng kể tiếp:

"Tâm... cô ta đổ thừa chị lấy tiền của cô ta. Rồi cô ta đi méc hiệu trưởng. Hiệu trưởng không cần biết đúng sai, lập tức trách mắng chị, còn trừ điểm thi đua của chị nữa."

Duyên lắng nghe từng lời nói của Triệu, lòng cô sôi lên vì giận dữ.

"Tại sao lại như vậy? Chị có giải thích không?"

Triệu bật cười khổ sở, đôi mắt cô đầy tổn thương.

"Có. Nhưng không ai tin."

Câu nói đó như một nhát dao đâm vào lòng Duyên.

Cô biết Triệu là người thế nào. Từ khi quen biết đến nay, chưa bao giờ Triệu là người tham lam hay làm chuyện sai trái. Cô ấy luôn nghiêm túc, luôn nỗ lực làm việc, không bao giờ tranh giành hay tính toán với ai. Vậy mà hôm nay lại bị đổ oan một cách cay nghiệt như vậy.

Triệu đột nhiên bật khóc.

Cô đưa tay lên che mặt, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Triệu không phải là người dễ khóc, nhưng lần này, sự oan ức và tủi thân khiến cô không thể chịu đựng thêm nữa.

"Duyên..." Giọng cô nghẹn lại, cơ thể khẽ run lên. "Tại sao... tại sao họ không tin chị?"

Duyên cảm thấy lòng mình quặn thắt.

Cô không trả lời, chỉ nhẹ nhàng kéo Triệu vào lòng.

Triệu gục đầu vào vai Duyên, nước mắt thấm ướt cả một bên áo cô.

Duyên dịu dàng vỗ về lưng Triệu, tay cô siết chặt lấy cô gái đang khóc trong vòng tay mình.

"Không sao đâu." Duyên nói khẽ, giọng trầm ấm đầy an ủi. "Em tin chị. Chị không cần phải buồn."

Triệu không đáp, chỉ im lặng vùi mặt vào vai Duyên, bàn tay siết chặt lấy cánh tay cô.
Cảm giác này làm Duyên đau lòng vô cùng.
Duyên nhẹ nhàng vuốt tóc Triệu, hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô, sau đó khẽ nói:

"Em ra ngoài mua ít đồ ăn. Chị nghỉ ngơi đi."

Triệu không nhìn cô, chỉ khẽ gật đầu.

Duyên mỉm cười, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Triệu rồi xoay người bước ra ngoài. Nhưng thực ra, cô không hề đi mua đồ ăn.

Cô có việc khác phải làm.

Duyên đến thẳng trường đại học nơi Triệu đang làm việc.
Cô không cần suy nghĩ quá nhiều, cũng không hề lo lắng. Cô biết Triệu không làm gì sai. Cô không thể để người mình yêu phải chịu oan ức như vậy.
Duyên bước vào tòa nhà hiệu bộ, đi thẳng đến văn phòng hiệu trưởng.
Vừa đến trước cửa, cô chợt nghe thấy tiếng nói chuyện phát ra từ bên trong.

Giọng nói của một người đàn ông vang lên, có chút hả hê:

"Em yên tâm đi, anh sẽ luôn đứng về phía em."

Sau đó là một giọng nữ yếu đuối, làm ra vẻ đáng thương:

"Nhưng mà... em sợ lắm. Nhỡ Triệu làm lớn chuyện thì sao? Chỉ có anh mới có thể bảo vệ em thôi..."

Giọng nói này khiến Duyên khựng lại.

Là Tâm.

Duyên nheo mắt, trong lòng dâng lên một cơn giận dữ.
Cô không suy nghĩ nhiều nữa mà lập tức đẩy cửa bước vào.
Cảnh tượng trước mắt khiến cô đứng hình.

Tâm đang ngồi trên đùi hiệu trưởng, hai tay ôm lấy cổ ông ta, đôi môi đỏ chót vừa mới tách ra khỏi môi ông ta.
Hiệu trưởng, người đàn ông trung niên gần năm mươi tuổi, cũng đang ôm lấy eo Tâm, mặt ông ta tái mét khi nhìn thấy Duyên.

Bầu không khí trong phòng bỗng nhiên đóng băng.
Tâm giật mình đứng bật dậy, hoảng loạn nhìn Duyên.

"Cô... cô vào đây làm gì?"

Duyên không đáp, chỉ lẳng lặng bước lại gần.

Rồi chát!

Một cái tát giáng thẳng vào mặt Tâm.

Tâm lảo đảo lùi lại, hai mắt trợn trừng nhìn Duyên, bàn tay ôm lấy má mình.

"Cô dám..."

Duyên nắm chặt tay, đôi mắt lạnh lùng đầy sát khí.

"Tôi không chỉ dám, mà còn có thể làm nhiều hơn thế."

Hiệu trưởng lúng túng đứng dậy, vội vàng sửa lại áo vest.

"Em gái, chuyện này..."

Duyên không để ông ta nói hết câu, giọng cô vang lên đầy uy quyền:

"Hóa ra là vậy. Cô vu oan cho chị Triệu của tôi, là vì cô có mối quan hệ với ông ta."

Tâm sợ hãi lùi về sau.

Duyên nhìn thẳng vào cô ta, giọng lạnh lùng:

"Tôi có thể làm cho toàn trường này biết chuyện cô là kẻ thứ ba. Ông hiệu trưởng đây cũng có gia đình rồi, nếu vợ ông ta biết chuyện này, không biết sẽ thế nào nhỉ?"

Tâm tái mặt, hai chân run rẩy.

Hiệu trưởng cũng bắt đầu toát mồ hôi.

Duyên nhìn thấy vẻ sợ hãi trên mặt họ, khóe môi khẽ nhếch lên.

"Bây giờ, tôi cho hai người một cơ hội."

Cô khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói tiếp:

"Hai người hãy đến xin lỗi Triệu. Nếu chị ấy đồng ý bỏ qua, tôi sẽ không làm lớn chuyện. Còn nếu không..." Cô nhếch môi, ánh mắt đầy đe dọa. "Các người cũng biết hậu quả rồi đó."

Tâm sợ hãi đến mức hai chân mềm nhũn, quỳ xuống ngay lập tức.

"Xin... xin cô tha cho tôi! Tôi sai rồi, tôi sẽ xin lỗi Triệu!"

Hiệu trưởng cũng không còn giữ nổi vẻ uy nghiêm của mình, cúi đầu xuống, giọng run rẩy:

"Là lỗi của tôi... tôi sẽ sửa sai..."

Duyên hài lòng nhìn họ rồi bỏ đi

Sáng hôm sau, Duyên lười biếng trở mình, vùi mặt vào gối thêm một chút trước khi chịu mở mắt. Trong không khí thoang thoảng mùi cà phê thơm nhẹ.

Cô ngồi dậy, vươn vai một cách lười biếng rồi bước xuống giường, vừa đi vừa dụi mắt.

Vừa ra đến phòng khách, cô nhìn thấy Triệu đang ngồi trên ghế sofa, tay cầm tách cà phê, đôi mắt trầm lắng nhưng trên môi lại nở một nụ cười nhẹ nhàng.

Duyên lập tức dừng bước.

Triệu của cô hôm qua vẫn còn ủ rũ, mắt đỏ hoe vì tủi thân. Vậy mà hôm nay lại có thể ung dung ngồi nhâm nhi cà phê như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

Duyên nheo mắt, bước lại gần, chống hai tay lên hông.

"Chị Triệu, sao hôm nay tâm trạng vui vẻ vậy?"

Triệu đặt tách cà phê xuống bàn, quay sang nhìn Duyên, khóe môi cong lên thành một nụ cười dịu dàng.

"Vui vì sáng nay có người đến xin lỗi chị."

Duyên nhướng mày. "Ai?"

Triệu cười cười, nhẹ nhàng đáp:

"Thầy hiệu trưởng và cô Tâm."

Duyên lập tức tỉnh táo hẳn, mắt mở to.

"Họ đến đây thật sao?"

Triệu gật đầu.
" chị cũng không biết tại sao lại tự giác đi xin lỗi chị nữa. Kì lạ quá"

Duyên nghe thế thì nói
" Thôi kệ đi, chị không bị oan là vui rồi"

Triệu mỉm cười rạng rỡ nhìn Duyên

Cuối cùng cô cũng bảo vệ được chị Triệu của mình.

Chương trước Chương tiếp
Loading...