Triệu Duyên | Một đời thương chị
Chương 9
Sáng sớm, Duyên đã thức dậy từ rất sớm. Hôm nay là một ngày quan trọng đối với cô. Cô muốn chuẩn bị thật đầy đủ mọi thứ để ra thăm mộ mẹ cùng Triệu. Duyên lặng lẽ ngồi dậy, kéo tấm chăn mỏng ra khỏi người, rồi bước xuống giường.Căn nhà vẫn chìm trong tĩnh lặng, ngoài kia mặt trời còn chưa lên hẳn. Cô đi vào bếp, bắt đầu kiểm tra lại những món lễ vật mà hôm qua đã chuẩn bị. Trái cây được xếp ngay ngắn trong giỏ, những đóa hoa cúc trắng cũng đã cắt tỉa gọn gàng. Cô cẩn thận kiểm tra bó nhang trầm cùng hộp diêm, sợ rằng mình sẽ quên thứ gì đó.Lúc này, từ phía sau vang lên tiếng bước chân nhè nhẹ. Duyên ngoảnh lại, bắt gặp Triệu bước vào bếp.Triệu vẫn còn khoác trên người chiếc áo ngủ, mái tóc dài buộc gọn đơn giản. Cô dụi mắt một chút, có vẻ như vừa mới tỉnh dậy. Nhìn thấy Duyên đang tỉ mỉ chuẩn bị mọi thứ, Triệu khẽ nghiêng đầu hỏi:"Em dậy sớm vậy?"Duyên cười nhẹ. "Tại em muốn chuẩn bị kỹ một chút."Triệu chậm rãi tiến lại gần, liếc mắt nhìn giỏ lễ vật. "Xong hết rồi sao?""Dạ." Duyên gật đầu, ánh mắt tràn đầy sự nghiêm túc. "Chị đi chuẩn bị đi, tụi mình xuất phát sớm chút cho mát."Triệu gật đầu, không nói gì thêm.Một lúc sau, cả hai cùng ra khỏi nhà.
Triệu ngồi lên xe trước, vững vàng cầm tay lái. Duyên ngồi phía sau, vòng tay ôm nhẹ lấy eo cô.
Chuyến đi kéo dài khoảng bốn mươi lăm phút, đường không quá xa nhưng cũng đủ để cả hai chìm trong suy nghĩ riêng. Duyên im lặng, tựa đầu vào lưng Triệu, ánh mắt lơ đãng nhìn những hàng cây ven đường lướt qua.Tám năm qua, không biết bao nhiêu lần Triệu đã đồng hành cùng cô trong những ngày như thế này. Ngày giỗ của mẹ, ngày giỗ của ba, những ngày mà đáng lẽ cô sẽ chỉ có một mình, nhưng Triệu luôn ở đó.Có lần Duyên hỏi:"Chị không cảm thấy phiền sao?"Triệu chỉ nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ bình thản mà nói:"Ngốc à, chị chưa bao giờ thấy phiền vì ở cạnh em"Câu trả lời đó, đến bây giờ Duyên vẫn nhớ mãi.Nghĩa trang nằm trên một ngọn đồi nhỏ, xung quanh có nhiều cây xanh, nhưng cũng vì vậy mà cỏ dại mọc khá nhiều. Khi đến nơi, Triệu dừng xe, dựng chân chống rồi quay qua nhìn Duyên."Đi thôi."Duyên gật đầu, ôm chặt giỏ lễ vật trong tay.Họ bước vào bên trong, đi dọc theo con đường mòn nhỏ. Mộ của mẹ Duyên nằm hơi sâu trong khu nghĩa trang, một nơi yên tĩnh và thoáng đãng.Khi nhìn thấy ngôi mộ của mẹ, Duyên khựng lại một chút.
Cỏ dại đã mọc um tùm xung quanh, che khuất cả một phần bia mộ. Lá cây rơi rụng khắp nơi, tạo thành một lớp dày trên mặt đất. Cảnh tượng này khiến lòng Duyên nhói lên.
Triệu đứng bên cạnh, im lặng nhìn Duyên một lúc rồi nhẹ nhàng nói:"Dọn dẹp nào."Duyên siết chặt ngón tay, hít một hơi thật sâu rồi gật đầu.Cả hai cùng bắt tay vào dọn dẹp.
Triệu cẩn thận nhặt từng chiếc lá khô, gom thành một đống nhỏ rồi đem vứt sang một góc. Duyên thì ngồi xuống, dùng tay nhổ từng khóm cỏ dại mọc xung quanh mộ.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Triệu không phải là người hay nói nhiều, nhưng từng hành động của cô đều thể hiện sự quan tâm thầm lặng. Cô không bao giờ hỏi Duyên có mệt không, cũng không bao giờ bảo cô dừng lại. Cô chỉ lặng lẽ làm cùng Duyên, như một sự hiện diện an yên và vững chắc.Khi đã dọn sạch sẽ, Duyên lấy khăn ướt ra, cẩn thận lau bia mộ. Cô làm rất chậm, như thể muốn lau đi không chỉ bụi bẩn mà còn cả những tháng ngày xa cách.Triệu không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa một chiếc khăn khác cho Duyên.Làm xong, Duyên cắm hoa vào bình, đặt trái cây và bánh kẹo lên bàn thờ nhỏ, rồi châm nhang.Mùi nhang trầm phảng phất trong không khí, hòa quyện với làn gió nhẹ.Duyên chắp tay, khẽ nhắm mắt.Cô không nói thành lời, nhưng trong lòng cô đã có rất nhiều điều muốn nhắn gửi.Triệu đứng bên cạnh, nhìn Duyên với ánh mắt dịu dàng.Sau khi nhang cháy được một lúc, Duyên khẽ mở mắt, rồi ngồi xuống trước mộ. Cô đưa tay chạm nhẹ vào bề mặt bia đá lạnh lẽo.Triệu cũng ngồi xuống bên cạnh Duyên, khoanh chân lại, lặng lẽ nhìn cô.Duyên cười nhẹ, giọng nói có chút nghẹn ngào:"Cảm ơn chị, Triệu."Triệu hơi nghiêng đầu. "Cảm ơn chuyện gì?"Duyên quay qua nhìn cô, ánh mắt chân thành."Năm nào chị cũng đi với em."Triệu bật cười, giọng nói trầm ấm vang lên giữa không gian yên tĩnh:"Ngốc."Duyên nhíu mày. "Sao lại ngốc?"Triệu thở dài, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Duyên, xoa nhẹ như đang dỗ dành một đứa trẻ."Chị ở đây là chuyện đương nhiên."Duyên im lặng nhìn Triệu. Trong khoảnh khắc ấy, trái tim cô khẽ rung lên.Lời nói của Triệu, nhẹ nhàng nhưng vững vàng, giống như một lời hứa không cần thốt ra, một sự hiện diện không cần phải xác nhận.
Duyên chợt nhận ra, từ trước đến nay, dù cô có buồn hay vui, có khó khăn hay hạnh phúc, Triệu vẫn luôn ở bên cạnh.Giống như hôm nay.Giống như tám năm qua.Và có lẽ, giống như những năm tháng sau này nữa.Cô không biết từ khi nào mình lại yêu Triệu nhiều đến vậy.
Duyên khẽ cười, dựa đầu lên vai Triệu, thì thầm:"Em biết rồi."Triệu nhướng mày. "Biết gì?"Duyên lắc đầu. "Không có gì."Triệu liếc nhìn cô một cái, nhưng không hỏi thêm.
Bầu trời phía trên cao vẫn xanh trong, gió nhẹ nhàng lướt qua, mang theo hương nhang trầm vấn vít.
Duyên nhắm mắt lại, tận hưởng sự yên bình hiếm hoi này.Chỉ cần có Triệu bên cạnh, cô cảm thấy, mọi thứ đều không còn đáng sợ nữa.
Triệu ngồi lên xe trước, vững vàng cầm tay lái. Duyên ngồi phía sau, vòng tay ôm nhẹ lấy eo cô.
Chuyến đi kéo dài khoảng bốn mươi lăm phút, đường không quá xa nhưng cũng đủ để cả hai chìm trong suy nghĩ riêng. Duyên im lặng, tựa đầu vào lưng Triệu, ánh mắt lơ đãng nhìn những hàng cây ven đường lướt qua.Tám năm qua, không biết bao nhiêu lần Triệu đã đồng hành cùng cô trong những ngày như thế này. Ngày giỗ của mẹ, ngày giỗ của ba, những ngày mà đáng lẽ cô sẽ chỉ có một mình, nhưng Triệu luôn ở đó.Có lần Duyên hỏi:"Chị không cảm thấy phiền sao?"Triệu chỉ nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ bình thản mà nói:"Ngốc à, chị chưa bao giờ thấy phiền vì ở cạnh em"Câu trả lời đó, đến bây giờ Duyên vẫn nhớ mãi.Nghĩa trang nằm trên một ngọn đồi nhỏ, xung quanh có nhiều cây xanh, nhưng cũng vì vậy mà cỏ dại mọc khá nhiều. Khi đến nơi, Triệu dừng xe, dựng chân chống rồi quay qua nhìn Duyên."Đi thôi."Duyên gật đầu, ôm chặt giỏ lễ vật trong tay.Họ bước vào bên trong, đi dọc theo con đường mòn nhỏ. Mộ của mẹ Duyên nằm hơi sâu trong khu nghĩa trang, một nơi yên tĩnh và thoáng đãng.Khi nhìn thấy ngôi mộ của mẹ, Duyên khựng lại một chút.
Cỏ dại đã mọc um tùm xung quanh, che khuất cả một phần bia mộ. Lá cây rơi rụng khắp nơi, tạo thành một lớp dày trên mặt đất. Cảnh tượng này khiến lòng Duyên nhói lên.
Triệu đứng bên cạnh, im lặng nhìn Duyên một lúc rồi nhẹ nhàng nói:"Dọn dẹp nào."Duyên siết chặt ngón tay, hít một hơi thật sâu rồi gật đầu.Cả hai cùng bắt tay vào dọn dẹp.
Triệu cẩn thận nhặt từng chiếc lá khô, gom thành một đống nhỏ rồi đem vứt sang một góc. Duyên thì ngồi xuống, dùng tay nhổ từng khóm cỏ dại mọc xung quanh mộ.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Triệu không phải là người hay nói nhiều, nhưng từng hành động của cô đều thể hiện sự quan tâm thầm lặng. Cô không bao giờ hỏi Duyên có mệt không, cũng không bao giờ bảo cô dừng lại. Cô chỉ lặng lẽ làm cùng Duyên, như một sự hiện diện an yên và vững chắc.Khi đã dọn sạch sẽ, Duyên lấy khăn ướt ra, cẩn thận lau bia mộ. Cô làm rất chậm, như thể muốn lau đi không chỉ bụi bẩn mà còn cả những tháng ngày xa cách.Triệu không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa một chiếc khăn khác cho Duyên.Làm xong, Duyên cắm hoa vào bình, đặt trái cây và bánh kẹo lên bàn thờ nhỏ, rồi châm nhang.Mùi nhang trầm phảng phất trong không khí, hòa quyện với làn gió nhẹ.Duyên chắp tay, khẽ nhắm mắt.Cô không nói thành lời, nhưng trong lòng cô đã có rất nhiều điều muốn nhắn gửi.Triệu đứng bên cạnh, nhìn Duyên với ánh mắt dịu dàng.Sau khi nhang cháy được một lúc, Duyên khẽ mở mắt, rồi ngồi xuống trước mộ. Cô đưa tay chạm nhẹ vào bề mặt bia đá lạnh lẽo.Triệu cũng ngồi xuống bên cạnh Duyên, khoanh chân lại, lặng lẽ nhìn cô.Duyên cười nhẹ, giọng nói có chút nghẹn ngào:"Cảm ơn chị, Triệu."Triệu hơi nghiêng đầu. "Cảm ơn chuyện gì?"Duyên quay qua nhìn cô, ánh mắt chân thành."Năm nào chị cũng đi với em."Triệu bật cười, giọng nói trầm ấm vang lên giữa không gian yên tĩnh:"Ngốc."Duyên nhíu mày. "Sao lại ngốc?"Triệu thở dài, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Duyên, xoa nhẹ như đang dỗ dành một đứa trẻ."Chị ở đây là chuyện đương nhiên."Duyên im lặng nhìn Triệu. Trong khoảnh khắc ấy, trái tim cô khẽ rung lên.Lời nói của Triệu, nhẹ nhàng nhưng vững vàng, giống như một lời hứa không cần thốt ra, một sự hiện diện không cần phải xác nhận.
Duyên chợt nhận ra, từ trước đến nay, dù cô có buồn hay vui, có khó khăn hay hạnh phúc, Triệu vẫn luôn ở bên cạnh.Giống như hôm nay.Giống như tám năm qua.Và có lẽ, giống như những năm tháng sau này nữa.Cô không biết từ khi nào mình lại yêu Triệu nhiều đến vậy.
Duyên khẽ cười, dựa đầu lên vai Triệu, thì thầm:"Em biết rồi."Triệu nhướng mày. "Biết gì?"Duyên lắc đầu. "Không có gì."Triệu liếc nhìn cô một cái, nhưng không hỏi thêm.
Bầu trời phía trên cao vẫn xanh trong, gió nhẹ nhàng lướt qua, mang theo hương nhang trầm vấn vít.
Duyên nhắm mắt lại, tận hưởng sự yên bình hiếm hoi này.Chỉ cần có Triệu bên cạnh, cô cảm thấy, mọi thứ đều không còn đáng sợ nữa.