Triệu Duyên | Một đời thương chị

Chương 8



8 năm sau!


Thời gian trôi nhanh như nước chảy qua kẽ tay. Mới ngày nào Duyên còn là cô bé 9 tuổi nhỏ nhắn, lẽo đẽo theo Triệu mỗi ngày, mà bây giờ đã là một thiếu nữ 17 tuổi rực rỡ như đóa hoa vừa chớm nở.

Tám năm qua, mọi thứ thay đổi rất nhiều. Triệu từ một cô gái sinh viên vô tư nay đã trở thành một giảng viên đại học danh giá ở tuổi 27. Cô giờ đây trầm ổn hơn, chững chạc hơn và cũng... lạnh lùng hơn nhưng khi ở bên Duyên thì Triệu lại là một người khác.

Còn Duyên, sau bao nhiêu khó khăn, cô bé nhỏ ngày nào cũng đã lớn. Ba cô mất bốn năm trước vì ung thư phổi, để lại cho Duyên một căn nhà nhỏ. Cô quyết định bán đi để xoay sở cuộc sống và việc học. Từ đó, Duyên dọn đến sống cùng Triệu, không phải vì cô không có nơi để đi, mà bởi vì Triệu là nhà, là nơi duy nhất mà Duyên muốn trở về.

Mái tóc ngày xưa chỉ ngang vai nay đã dài đến lưng, hơi xoăn nhẹ, đôi mắt long lanh như biết nói. Duyên của hiện tại không còn là cô bé gầy gò năm nào nữa, dáng người cao ráo, làn da trắng trẻo, vẻ đẹp sắc sảo khiến người khác xao lòng.

Nhưng điều quan trọng nhất vẫn là tình cảm trong lòng cô vẫn chưa hề thay đổi. Suốt tám năm qua, người cô yêu vẫn chỉ có một người là Minh Triệu.





Duyên bước ra khỏi cửa hàng thực phẩm, trên tay là túi hải sản tươi sống vừa mua. Cô ngước nhìn bầu trời chiều, ánh hoàng hôn nhuộm màu cam ấm áp khắp con phố. Hôm nay cô lãnh lương, và như một thói quen không đổi, cô muốn mua thật nhiều món ngon về nấu cho chị Triệu.

Duyên không phải kiểu người tiêu xài hoang phí, nhưng mỗi khi nghĩ đến việc có thể nấu một bữa ăn ngon cho Triệu, cô lại chẳng tiếc gì. Tám năm trôi qua, hai người vẫn gắn bó như vậy, dù cuộc sống bận rộn hơn, dù mỗi người đã có con đường riêng.

Về đến nhà, Duyên nhanh chóng xắn tay áo lên, bắt đầu sơ chế nguyên liệu. Cô mua một ít tôm càng xanh, mấy con cua biển chắc thịt, thêm vài con mực tươi rói. Lựa một con cua to nhất, cô nhẹ nhàng thả vào nước đá lạnh trước khi đem hấp, để thịt cua giữ được độ tươi ngọt.

Mực được làm sạch, cắt thành khoanh vừa ăn rồi tẩm ướp chút tiêu, muối, để lát nữa chiên giòn. Tôm thì ướp sơ với tỏi băm, dầu oliu và một ít hạt nêm, lát nữa đem nướng thì sẽ dậy mùi thơm lừng. Cô còn chuẩn bị thêm một tô nước chấm me chua ngọt, vị cay cay mặn mặn vừa vặn.

Mùi thơm từ gian bếp lan tỏa khắp căn nhà, khiến Duyên cảm thấy thật dễ chịu. Cô thích nhất là những ngày như thế này—một ngày bình thường, nhưng tràn ngập cảm giác ấm áp.

Khi Triệu về đến nhà, Duyên đã dọn xong bữa ăn.

Triệu mở cửa bước vào, trên người vẫn là bộ quần áo công sở thanh lịch, mái tóc dài buộc gọn gàng phía sau. Nhìn thấy bàn ăn đầy ắp món ngon, cô khẽ nhíu mày:

"Lại bày vẽ nữa sao?"

Duyên cười hì hì, kéo ghế cho Triệu. "Hôm nay em lãnh lương mà, phải đãi chị chứ."

Triệu thở dài, nhưng khóe môi khẽ nhếch lên. Cô ngồi xuống, nhận lấy ly nước ép cam mà Duyên đưa, khẽ nhấp một ngụm.

"Công việc làm thêm dạo này thế nào rồi?" Triệu hỏi, tay gắp một con tôm cho vào chén của Duyên.

Duyên vừa lột vỏ cua, vừa lơ đãng đáp: "Vẫn ổn, nhưng mà... hình như đồng nghiệp không thân thiện lắm."

Triệu khẽ cau mày. "Có ai làm khó em không?"

Duyên bật cười. "Không đến mức đó đâu, chỉ là mọi người ít nói chuyện với em thôi."

Triệu im lặng một chút, rồi nhẹ giọng: "Nếu thấy không thoải mái, em có thể tìm chỗ khác."

Duyên gật gù, nhưng không trả lời. Thật ra, cô không quá để tâm đến việc đồng nghiệp có thân thiện hay không. Điều quan trọng là cô có thể làm tốt công việc của mình, kiếm đủ tiền để trang trải cuộc sống.

Chợt, Duyên nhớ đến một chuyện.

"À, chị Triệu, thứ Sáu tuần này chị có rảnh không?"

Triệu ngước lên nhìn Duyên. "Chị rảnh chứ, ngày giỗ mẹ em mà"

Duyên cười tươi rói đáp: "Chị vẫn nhớ hả."

" Nhớ chứ" Triệu nói

Khi mẹ Duyên mất, ba cô không có làm giỗ. Duyên cũng không biết phải làm gì lớn, chỉ là mỗi năm đến ngày này, cô sẽ mua chút trái cây, ra dọn dẹp mộ mẹ rồi thắp nhang thôi.

Cô với ánh mắt dịu dàng nhìn Triệu.

"Bốn năm nay, năm nào giỗ ba hay mẹ em, chị cũng đi cùng em. Năm nay, chị có thể đi với em nữa không?"

Triệu không đáp ngay. Cô đặt đũa xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt của Duyên.

"Em còn phải hỏi sao?"

Duyên ngỡ ngàng một giây, rồi bật cười.

Triệu cầm lấy ly nước ép, chậm rãi nói: "Chị sẽ sắp xếp công việc. Thứ Sáu chị đi cùng em."

Duyên vui lắm, nụ cười trên môi cô càng rạng rỡ hơn.

"Cảm ơn chị."

Triệu lắc đầu. "Ngốc, chị đi với em là chuyện đương nhiên."

Bữa ăn tiếp tục trong không khí vui vẻ. Cả hai vừa ăn vừa trò chuyện linh tinh, hết chuyện ở chỗ làm của Duyên, lại đến chuyện dạy học của Triệu.

Mặc dù bây giờ, họ đã trưởng thành, cuộc sống đã có nhiều thay đổi, nhưng khi ngồi lại bên nhau, mọi thứ dường như chẳng hề khác đi.

Duyên vẫn luôn ở đây, bên cạnh Triệu.

Và Triệu cũng vậy.

Chương trước Chương tiếp
Loading...