Triệu Duyên | Một đời thương chị

Chương 7



Chiều hôm sau , khi tiếng chuông tan học vang lên, học sinh trong trường ùa ra cổng như một dòng nước chảy xiết. Ai nấy đều háo hức trở về nhà sau một ngày dài trên lớp.

Duyên khẽ nghiêng đầu, mắt dáo dác tìm kiếm trong đám đông. Và rồi, cô bé chợt khựng lại khi thấy một dáng người quen thuộc đứng cạnh chiếc xe máy đậu bên kia đường.

Triệu mặc một chiếc áo sơ mi rộng màu trắng, tay áo xắn lên đến khuỷu, mái tóc hơi rối do gió chiều thổi qua. Cô tựa lưng vào xe, khoanh tay trước ngực, ánh mắt bình thản nhìn về phía cổng trường như thể đã đứng đó từ rất lâu.

Duyên tròn mắt, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác ấm áp đến lạ. Cô bé không ngờ Triệu lại đến đón mình.
  "Chị ơi!"

Duyên reo lên, vui sướng chạy nhanh về phía Triệu. Bước chân cô bé nhẹ như bay, cái cặp lắc lư sau lưng theo từng nhịp chạy.

Triệu thấy Duyên thì nở nụ cười dịu dàng.
"Ra trễ vậy? Chị chờ em lâu lắm rồi đó."

Duyên bĩu môi:
"Tại cô giáo em dặn dò bài nhiều quá mà!"

Triệu bật cười, đưa tay xoa nhẹ mái tóc mềm của cô bé.
  "Thôi, lên xe đi. Chị chở em đi chơi nè."

Duyên ngạc nhiên:
  "Đi đâu vậy chị?"

"Đi mua đồ cho em."

Nghe vậy, Duyên lắc đầu quầy quậy:
  "Thôi, em có đồ mặc rồi mà!"

Triệu nghiêng đầu, đôi mắt ánh lên chút kiên nhẫn:
  "Nhưng chị muốn mua cho em. Ngoan, đi với chị nha?"

Duyên mím môi, có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu:
  "Dạ... Nhưng chị đừng mua nhiều quá nha."

Triệu chỉ cười mà không đáp.
Duyên leo lên xe, hai tay nhỏ bé vòng qua eo Triệu, tựa đầu vào lưng cô.
Chiếc xe chầm chậm lăn bánh, hòa vào dòng người hối hả trên phố.

Chiếc xe dừng lại trước một trung tâm thương mại lớn.
Duyên tròn mắt, ngạc nhiên nhìn những tòa nhà cao vút với những tấm kính sáng loáng phản chiếu ánh mặt trời.
  "Oa... Chị ơi, chỗ này đẹp quá!"

Triệu bật cười:
  "Vậy là em chưa từng đến đây hả?"

Duyên gật đầu:
    "Dạ! Lần đầu tiên luôn đó!"

Nhìn khuôn mặt háo hức của cô bé, Triệu thấy lòng mình dịu lại. Cô khẽ nắm lấy tay Duyên, kéo vào một cửa hàng quần áo gần đó.
Bên trong, những bộ váy áo được trưng bày trên giá, đủ màu sắc và kiểu dáng.
Duyên rụt rè đứng sau lưng Triệu, không dám chạm vào bất cứ thứ gì.
Triệu nhận ra sự ngại ngùng của cô bé, liền mỉm cười:
   "Em thích bộ nào thì cứ chọn đi."
Duyên lắc đầu:
   "Em không biết chọn... Chị chọn giúp em đi!"

Triệu nhướng mày:
    "Được thôi, vậy thử cái này nha."

Cô chọn một bộ váy màu xanh nhạt, đưa cho Duyên rồi đẩy nhẹ cô bé vào phòng thử đồ.
Vài phút sau, Duyên bước ra, ngượng ngùng kéo nhẹ vạt áo.

Triệu nhìn một lượt, khẽ gật đầu hài lòng:
  "Dễ thương lắm."

Duyên mím môi, hai má hơi ửng hồng:
   "Thiệt không đó?"
   "Thật chứ!" – Triệu bật cười.

Thế là sau gần một tiếng đồng hồ, cả hai chọn được ba bộ đồ – một bộ váy nhẹ nhàng, một bộ quần áo thể thao và một bộ áo thun quần jeans đơn giản.

Duyên nhìn những túi đồ trên tay Triệu, có chút áy náy:
   "Chị mua nhiều quá... Em không dám nhận đâu."

Triệu nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng:
    "Chị muốn mua cho em, không được từ chối."

Duyên mím môi, rồi nhỏ giọng nói:
     "Dạ... Vậy em cảm ơn chị."

Triệu cười, vươn tay xoa nhẹ đầu cô bé.
    "Ngoan. Giờ mình đi siêu thị mua đồ làm bánh nha."

Nghe vậy, Duyên lập tức quên mất sự ngại ngùng, đôi mắt sáng lên:
    "Làm bánh su kem đúng không chị?"

Triệu gật đầu.
    "Ừ. Em thích không?"
    "Thích ơi là thích luôn!"

Triệu bật cười, kéo tay Duyên đi vào siêu thị.

Về đến nhà, Duyên lập tức xắn tay áo, hăng hái giúp Triệu chuẩn bị nguyên liệu.
   "Chị ơi, trứng với bột đâu?"

Triệu đưa tay lấy hộp trứng trên kệ, đặt lên bàn.
    "Em biết làm không đó?"

Duyên chống nạnh:
    "Tất nhiên là không rồi! Nhưng mà chị dạy em đi, em muốn học!"

Triệu bật cười:
     "Được rồi, để chị chỉ cho."

Cô lấy một chiếc âu lớn, đập trứng vào rồi bắt đầu đánh đều tay.
Duyên đứng bên cạnh, chăm chú nhìn từng động tác của Triệu.
    "Chị giỏi ghê á... Đánh trứng mà cũng đẹp nữa!"

Triệu nhướng mày:
    "Vậy có muốn thử không?"
     "Muốn chứ!"

Duyên hào hứng cầm lấy cây đánh trứng, nhưng vừa khuấy được vài vòng thì hỗn hợp bắt đầu bắn tung tóe.
Triệu giật mình né sang một bên, bật cười:
     "Nhìn em vụng chưa kìa!"

Duyên chu môi, mặt đỏ bừng:
     "Tại cái âu này trơn quá mà!"

Triệu lắc đầu, kéo cô bé lại gần, cầm tay cô mà hướng dẫn từng động tác chậm rãi.
    "Nè, phải làm như vầy nè... Đúng rồi, từ từ thôi."

Duyên chớp mắt, cảm giác bàn tay ấm áp của Triệu bao lấy tay mình khiến tim cô bé đập nhanh hơn một chút.
Chẳng mấy chốc, bột đã được trộn đều, Triệu múc vào khay rồi đặt vào lò nướng.
Nửa tiếng sau, bánh chín vàng thơm phức.
Duyên hí hửng bẻ một miếng, đưa lên miệng Triệu:
   "Chị ăn thử đi!"

Triệu cười, cúi xuống cắn nhẹ một miếng.
    "Ngon lắm!"

Duyên cười tít mắt, rồi cũng tự thưởng cho mình một miếng.
Căn phòng nhỏ tràn ngập mùi bánh ngọt và tiếng cười trong trẻo.
Giữa một ngày bình yên như thế, bàn tay Duyên vẫn muốn nắm lấy tay Triệu , chặt đến mức không muốn buông.





Hiuhiu vote cho tớ vớiiii😭

Chương trước Chương tiếp
Loading...