Triệu Duyên | Một đời thương chị
Chương 6
Ánh sáng nhàn nhạt của buổi sớm len lỏi qua khe cửa sổ, trải một lớp sáng dịu dàng lên nền nhà nhỏ hẹp. Không khí trong phòng vẫn còn chút hơi lạnh của màn đêm, hòa quyện với mùi gỗ cũ, mùi sách vở, và cả mùi thuốc thoang thoảng.Duyên tỉnh giấc từ sớm, dù hôm nay là Chủ Nhật, cô bé cũng không muốn ngủ nướng.Cô chớp chớp mắt, mất một lúc mới nhớ ra mình vẫn đang nằm trên tấm nệm nhỏ cạnh giường Triệu. Nhìn sang bên cạnh, thấy chị vẫn còn ngủ say, hơi thở đều đặn nhưng sắc mặt vẫn hơi tái nhợt, Duyên khẽ thở phào nhẹ nhõm.Dẫu sao thì trông chị cũng đỡ hơn tối qua.Duyên khẽ kéo chăn lên cao hơn một chút, cẩn thận đắp kín cho Triệu, rồi nhẹ nhàng đứng dậy, cố không tạo ra tiếng động.Cô bé nhìn quanh căn phòng trọ nhỏ, bất giác mỉm cười.Dù không rộng rãi, nhưng nơi này thật ấm áp.Từ tối qua, sau khi nấu cháo và chăm sóc Triệu, cô bé đã tranh thủ dọn dẹp một chút, nhưng vẫn còn vài thứ cần làm. Nhớ đến chuyện Triệu là người ưa sạch sẽ, Duyên quyết định nhân lúc chị còn ngủ sẽ quét dọn nhà cửa cho ngăn nắp hơn.Duyên cột gọn mái tóc dài của mình lên, xắn tay áo, bắt đầu công việc của mình trong im lặng.
Duyên bắt đầu bằng việc dọn gọn những quyển sách Triệu để trên bàn.
Chúng được đặt một cách ngay ngắn nhưng có vẻ vẫn chưa thật sự gọn gàng. Cô bé tỉ mỉ xếp lại từng cuốn, xếp theo từng kích cỡ và thể loại như cách cô đã thấy trong thư viện trường.
Sau đó, cô lấy một chiếc khăn sạch, nhẹ nhàng lau từng lớp bụi mỏng bám trên kệ sách, trên bàn, rồi đến những góc ít ai chú ý.Căn phòng trọ tuy nhỏ nhưng lại rất ấm áp và có gì đó mang đậm hơi thở của Triệu. Mọi thứ ở đây đều thể hiện được tính cách tỉ mỉ, ngăn nắp của chị.Làm xong phần đó, Duyên cầm chổi lên, quét sạch từng góc phòng, cả dưới gầm giường lẫn sau cánh cửa. Cô bé làm việc cần mẫn, đôi mắt đen láy ánh lên vẻ chăm chú.Tiếp theo là rửa chén.Chiếc bát và muỗng Triệu dùng tối qua vẫn còn để trên bồn rửa, Duyên cẩn thận lấy nước, chà rửa sạch sẽ rồi xếp gọn lại.
Lau dọn xong xuôi, cô bé đứng giữa phòng, hít một hơi thật sâu, cảm giác vô cùng thỏa mãn khi thấy mọi thứ sạch sẽ, thơm tho.Mới sáng sớm mà Duyên đã thấy vui trong lòng.
Nhưng vẫn còn một việc quan trọng nữa mà cô cần làm...Duyên nhìn đồng hồ, mới chỉ hơn sáu giờ sáng.Thấy Triệu vẫn ngủ yên, cô bé quyết định đi chợ sớm để mua ít nguyên liệu nấu cháo.
Mở ngăn tủ nhỏ trong bếp, Duyên kiểm tra nguyên liệu còn lại.
Vẫn còn gạo, một quả trứng, nhưng cô bé sợ Triệu ăn mãi cháo trứng sẽ ngán."Hay là nấu cháo thịt bằm nhỉ?"Nghĩ vậy, Duyên nhanh chóng lấy ít tiền lẻ mà mình đã để dành rồi cẩn thận đắp chăn cho Triệu trước khi rời đi.
Chợ sáng gần nhà trọ Triệu không quá lớn nhưng lại rất đông người, nhất là vào sáng sớm. Những sạp hàng tấp nập, tiếng người mua kẻ bán rộn ràng làm không khí náo nhiệt hẳn lên.
Duyên len qua đám đông, đến quầy thịt bằm quen thuộc.
"Cô ơi, bán cho con một lạng thịt bằm ạ!"Người bán hàng tươi cười nhìn cô bé nhỏ nhắn:
"Mua ít thế này nấu cho ai ăn đây?"Duyên cười nhẹ, đáp gọn:
"Dạ, nấu cháo cho chị con."Người phụ nữ gật đầu, nhanh chóng lấy thịt cho cô bé rồi bỏ vào túi ni-lông.Cầm túi thịt trên tay, Duyên vui vẻ rảo bước về nhà trọ của Triệu.Về đến nhà, thấy Triệu vẫn còn đang ngủ, Duyên thở phào nhẹ nhõm.
Cô bé nhanh chóng vào bếp, xắn tay áo, bắt đầu chuẩn bị nấu cháo.
Trước tiên, Duyên vo gạo thật kỹ, hai ba lần nước cho thật sạch.
Sau đó, cô bé đổ gạo vào nồi, thêm nước rồi đặt lên bếp, bật lửa nhỏ, bắt đầu nấu.
Trong lúc đợi nước sôi, Duyên lấy thịt bằm ra, cho vào một cái bát nhỏ, thêm một ít nước mắm và tiêu, rồi dùng đũa khuấy đều.
Cô bé nhớ những lần xem người lớn nấu ăn, đều nói rằng nếu ướp thịt trước sẽ giúp cháo thơm ngon hơn.
Lúc này, cô bắc một cái chảo nhỏ, thêm một ít dầu ăn, rồi đổ thịt bằm vào xào sơ. Tiếng xèo xèo vang lên, mùi thơm lan tỏa trong không khí.
Sau khi thịt chín, Duyên đổ tất cả vào nồi cháo, khuấy nhẹ để thịt hòa quyện vào từng hạt cháo mềm mịn.
Khoảng 15 phút sau, nồi cháo sôi lăn tăn, tỏa ra hương thơm ngọt ngào.Duyên tắt bếp, múc một bát cháo ra, để nguội bớt rồi bưng đến giường Triệu.Triệu khẽ cựa mình, dường như đã tỉnh.
Mí mắt cô nặng trĩu, nhưng vẫn cố gắng mở ra.
Ngay lập tức, hình ảnh đầu tiên mà cô thấy chính là Duyên.
Cô bé ngồi bên giường, trên tay là một bát cháo nóng hổi, đôi mắt long lanh ánh lên vẻ lo lắng và dịu dàng.
"Chị tỉnh rồi hả? Ăn cháo nha chị!" – Duyên nói, giọng nhẹ nhàng.Triệu chớp chớp mắt, mất vài giây để nhận thức được mọi chuyện.
Cô hơi bất ngờ khi thấy bát cháo trên tay Duyên.
"Em sợ chị ngán cháo trứng nên mua ít thịt bằm về nấu cho chị. Với lại, sáng nay em cũng lau dọn nhà luôn rồi đó!"Triệu khẽ đảo mắt nhìn quanh.Căn phòng sạch sẽ hơn hẳn tối qua, từng quyển sách được sắp xếp ngay ngắn, sàn nhà cũng bóng loáng hơn.
Một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng Triệu.
Cô mỉm cười, nhẹ giọng:
"Cảm ơn em nhiều lắm, Duyên."Duyên múc một muỗng cháo, thổi nguội rồi đưa đến trước mặt Triệu:
"Chị ăn đi, rồi uống thuốc nữa!"Triệu không nói gì thêm, chỉ ngoan ngoãn há miệng, để cô bé đút cháo cho mình.
Hương vị cháo nóng hổi lan tỏa trong miệng, vừa mềm, vừa thơm, lại đượm một chút ngọt ngào khó tả.
Một ngày trôi qua trong bình yên như thế...
Duyên bắt đầu bằng việc dọn gọn những quyển sách Triệu để trên bàn.
Chúng được đặt một cách ngay ngắn nhưng có vẻ vẫn chưa thật sự gọn gàng. Cô bé tỉ mỉ xếp lại từng cuốn, xếp theo từng kích cỡ và thể loại như cách cô đã thấy trong thư viện trường.
Sau đó, cô lấy một chiếc khăn sạch, nhẹ nhàng lau từng lớp bụi mỏng bám trên kệ sách, trên bàn, rồi đến những góc ít ai chú ý.Căn phòng trọ tuy nhỏ nhưng lại rất ấm áp và có gì đó mang đậm hơi thở của Triệu. Mọi thứ ở đây đều thể hiện được tính cách tỉ mỉ, ngăn nắp của chị.Làm xong phần đó, Duyên cầm chổi lên, quét sạch từng góc phòng, cả dưới gầm giường lẫn sau cánh cửa. Cô bé làm việc cần mẫn, đôi mắt đen láy ánh lên vẻ chăm chú.Tiếp theo là rửa chén.Chiếc bát và muỗng Triệu dùng tối qua vẫn còn để trên bồn rửa, Duyên cẩn thận lấy nước, chà rửa sạch sẽ rồi xếp gọn lại.
Lau dọn xong xuôi, cô bé đứng giữa phòng, hít một hơi thật sâu, cảm giác vô cùng thỏa mãn khi thấy mọi thứ sạch sẽ, thơm tho.Mới sáng sớm mà Duyên đã thấy vui trong lòng.
Nhưng vẫn còn một việc quan trọng nữa mà cô cần làm...Duyên nhìn đồng hồ, mới chỉ hơn sáu giờ sáng.Thấy Triệu vẫn ngủ yên, cô bé quyết định đi chợ sớm để mua ít nguyên liệu nấu cháo.
Mở ngăn tủ nhỏ trong bếp, Duyên kiểm tra nguyên liệu còn lại.
Vẫn còn gạo, một quả trứng, nhưng cô bé sợ Triệu ăn mãi cháo trứng sẽ ngán."Hay là nấu cháo thịt bằm nhỉ?"Nghĩ vậy, Duyên nhanh chóng lấy ít tiền lẻ mà mình đã để dành rồi cẩn thận đắp chăn cho Triệu trước khi rời đi.
Chợ sáng gần nhà trọ Triệu không quá lớn nhưng lại rất đông người, nhất là vào sáng sớm. Những sạp hàng tấp nập, tiếng người mua kẻ bán rộn ràng làm không khí náo nhiệt hẳn lên.
Duyên len qua đám đông, đến quầy thịt bằm quen thuộc.
"Cô ơi, bán cho con một lạng thịt bằm ạ!"Người bán hàng tươi cười nhìn cô bé nhỏ nhắn:
"Mua ít thế này nấu cho ai ăn đây?"Duyên cười nhẹ, đáp gọn:
"Dạ, nấu cháo cho chị con."Người phụ nữ gật đầu, nhanh chóng lấy thịt cho cô bé rồi bỏ vào túi ni-lông.Cầm túi thịt trên tay, Duyên vui vẻ rảo bước về nhà trọ của Triệu.Về đến nhà, thấy Triệu vẫn còn đang ngủ, Duyên thở phào nhẹ nhõm.
Cô bé nhanh chóng vào bếp, xắn tay áo, bắt đầu chuẩn bị nấu cháo.
Trước tiên, Duyên vo gạo thật kỹ, hai ba lần nước cho thật sạch.
Sau đó, cô bé đổ gạo vào nồi, thêm nước rồi đặt lên bếp, bật lửa nhỏ, bắt đầu nấu.
Trong lúc đợi nước sôi, Duyên lấy thịt bằm ra, cho vào một cái bát nhỏ, thêm một ít nước mắm và tiêu, rồi dùng đũa khuấy đều.
Cô bé nhớ những lần xem người lớn nấu ăn, đều nói rằng nếu ướp thịt trước sẽ giúp cháo thơm ngon hơn.
Lúc này, cô bắc một cái chảo nhỏ, thêm một ít dầu ăn, rồi đổ thịt bằm vào xào sơ. Tiếng xèo xèo vang lên, mùi thơm lan tỏa trong không khí.
Sau khi thịt chín, Duyên đổ tất cả vào nồi cháo, khuấy nhẹ để thịt hòa quyện vào từng hạt cháo mềm mịn.
Khoảng 15 phút sau, nồi cháo sôi lăn tăn, tỏa ra hương thơm ngọt ngào.Duyên tắt bếp, múc một bát cháo ra, để nguội bớt rồi bưng đến giường Triệu.Triệu khẽ cựa mình, dường như đã tỉnh.
Mí mắt cô nặng trĩu, nhưng vẫn cố gắng mở ra.
Ngay lập tức, hình ảnh đầu tiên mà cô thấy chính là Duyên.
Cô bé ngồi bên giường, trên tay là một bát cháo nóng hổi, đôi mắt long lanh ánh lên vẻ lo lắng và dịu dàng.
"Chị tỉnh rồi hả? Ăn cháo nha chị!" – Duyên nói, giọng nhẹ nhàng.Triệu chớp chớp mắt, mất vài giây để nhận thức được mọi chuyện.
Cô hơi bất ngờ khi thấy bát cháo trên tay Duyên.
"Em sợ chị ngán cháo trứng nên mua ít thịt bằm về nấu cho chị. Với lại, sáng nay em cũng lau dọn nhà luôn rồi đó!"Triệu khẽ đảo mắt nhìn quanh.Căn phòng sạch sẽ hơn hẳn tối qua, từng quyển sách được sắp xếp ngay ngắn, sàn nhà cũng bóng loáng hơn.
Một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng Triệu.
Cô mỉm cười, nhẹ giọng:
"Cảm ơn em nhiều lắm, Duyên."Duyên múc một muỗng cháo, thổi nguội rồi đưa đến trước mặt Triệu:
"Chị ăn đi, rồi uống thuốc nữa!"Triệu không nói gì thêm, chỉ ngoan ngoãn há miệng, để cô bé đút cháo cho mình.
Hương vị cháo nóng hổi lan tỏa trong miệng, vừa mềm, vừa thơm, lại đượm một chút ngọt ngào khó tả.
Một ngày trôi qua trong bình yên như thế...