Triệu Duyên | Một đời thương chị
Chương 5
Đã qua 5 ngày kể từ lần cuối Duyên gặp chị Triệu.Đứng trước cửa phòng trọ của Triệu. Đêm nay trời lạnh hơn hẳn, những cơn gió rít qua các tán cây, mang theo hơi sương lành lạnh.Mọi lần, chỉ cần gõ cửa vài cái, Triệu sẽ nhanh chóng ra mở cửa, nở một nụ cười dịu dàng. Nhưng hôm nay, phòng tối đen, cửa đóng im ỉm, không có lấy một tiếng động.Duyên nhíu mày, lòng bất an.Cô bé gõ cửa mạnh hơn."Cộc cộc cộc."Không ai trả lời."Chị Triệu, em nè!"Không có phản hồi.Duyên nuốt khan, hơi thở bắt đầu gấp gáp. Tay cô đưa lên vặn thử nắm cửa.Cạch!Cửa không khóa.Một cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng.Duyên rụt rè đẩy cửa bước vào.Căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ có chút ánh sáng lờ mờ từ ngoài đường hắt vào. Không khí ẩm và oi nồng, như thể suốt cả ngày không có ai mở cửa sổ.Rồi cô nhìn thấy Triệu.Chị đang nằm trên giường, chăn đắp xộc xệch, hơi thở yếu ớt. Mái tóc dài lòa xòa che mất một phần gương mặt nhợt nhạt.
Duyên hoảng hốt chạy đến bên giường."Chị Triệu!"Không có phản ứng.Cô bé vội đặt tay lên trán chị.Nóng.Rất nóng!Hơi nóng rát da khiến Duyên giật mình rụt tay lại, tim đập mạnh vì lo lắng."Chị ơi, dậy đi mà!" Cô lay nhẹ Triệu.Triệu khẽ cựa quậy, đôi mắt lờ mờ mở ra. Nhìn Duyên, nhưng ánh mắt chị trống rỗng, mơ hồ như chưa nhận ra ai đang ở trước mặt.Cô bé không biết nhiều về y học, nhưng cô biết có lẽ chị đang bị sốt cao.Không chần chừ, Duyên chạy ra bếp, tìm một cái thau nhỏ.
Trời tối, ánh đèn trong bếp chập chờn, Duyên với tay lấy chiếc thau trên kệ nhưng vì vội quá, suýt chút nữa làm rơi xuống đất. Cô bé loạng choạng, ôm chặt chiếc thau vào lòng rồi chạy vào phòng tắm múc nước ấm.Trở lại bên giường, Duyên vắt khăn, nhẹ nhàng lau mặt Triệu.
Miếng vải ấm chạm vào da, Triệu khẽ co người lại."Chị ráng chịu chút nha..."
Duyên thì thầm, bàn tay nhỏ bé tiếp tục lau xuống cổ, rồi đến cánh tay gầy guộc của chị.Làn da Triệu nóng ran, mỗi khi khăn ấm lướt qua, Duyên cảm nhận được từng giọt mồ hôi lấm tấm trên trán chị.Duyên cẩn thận kéo chăn xuống một chút, để lộ bờ vai gầy.
Cô bé nhẹ nhàng lướt khăn qua bả vai, xuống đến cánh tay. Động tác của Duyên rất chậm rãi, cẩn trọng, như thể chỉ cần mạnh tay một chút sẽ làm Triệu đau.Bàn tay nhỏ bé di chuyển thật khẽ, lau sạch những giọt mồ hôi bết dính trên da chị.
Triệu rên nhẹ.Duyên lập tức dừng lại."Em xin lỗi... có đau không ạ?" Cô bé lo lắng hỏi.Triệu không trả lời.Chỉ có hơi thở chậm rãi của chị là vẫn tiếp tục vang lên.
Duyên cắn môi, tiếp tục vắt khăn rồi đổi sang lau lưng cho chị.
Tấm lưng gầy guộc của Triệu phập phồng theo nhịp thở. Duyên nhẹ nhàng lướt khăn xuống từng chút một, chạm vào làn da đang nóng rực.Cô bé đặt khăn xuống thau nước, nhìn chị một lúc lâu."Chị Triệu, em đi mua thuốc cho chị nha."Cửa hàng thuốc gần khu trọ không xa lắm, nhưng với đôi chân nhỏ của Duyên, con đường lúc này dường như dài vô tận.
Cô bé chạy thật nhanh, mái tóc xõa tung, gió đêm lạnh quất vào hai má nóng bừng. Trong tay chỉ có một ít tiền lẻ, lòng bàn tay siết chặt đến mức ướt đẫm mồ hôi.
Đến nơi, cô bé thở hổn hển, thấy bác chủ tiệm đang dọn dẹp chuẩn bị đóng cửa."Bác ơi! Chị con bị sốt, con cần mua thuốc!"Bác chủ tiệm ngước lên nhìn, thấy một cô bé nhỏ xíu đứng trước quầy, ánh mắt khẩn thiết đến mức không thể từ chối."Chị con bao nhiêu tuổi rồi?""Dạ... 19 tuổi ạ. Chị ấy nóng lắm, mặt đỏ hết luôn."Bác chủ tiệm lấy ra một hộp thuốc hạ sốt và miếng dán hạ sốt rồi đưa cho cô.
"Nhớ cho chị con uống nhiều nước, lau người bằng khăn ấm, nếu mai chưa đỡ thì phải đưa đi bác sĩ nha.""Dạ!"Duyên nhận lấy hộp thuốc, cúi đầu cảm ơn rồi chạy thật nhanh về nhà.
Nhớ lời cô giáo dạy rằng phải cho người bệnh ăn một ít cháo trước khi uống thuốc vì nếu không sẽ bị cào ruột. Thế nên Duyên nhanh chóng vào bếp.
Căn bếp nhỏ, chỉ có một cái kệ gỗ đơn sơ và một chiếc bếp ga mini. Duyên với tay mở tủ bếp, tìm xem có nguyên liệu gì có thể dùng.Trên kệ có một ít gạo trong hộp nhựa, một quả trứng gà."Vậy là đủ rồi!"Duyên cẩn thận lấy một ít gạo ra chén, đem vo qua hai lần nước.
Sau khi vo xong, Duyên đặt nồi lên bếp, đổ nước vào rồi đậy nắp lại, bật lửa thật nhỏ.
Khoảng 15 phút sau, gạo bắt đầu nở ra, bề mặt nồi cháo sôi lăn tăn. Duyên múc một ít ra muỗng, thổi nhẹ rồi nếm thử."Vẫn chưa đủ nhừ..."Cô bé đặt lại muỗng xuống, kiên nhẫn tiếp tục khuấy đều tay.Căn phòng nhỏ dần dần tràn ngập mùi cháo ấm áp, hơi nước bay lên làm không khí bớt đi phần lạnh lẽo.Duyên lại nhìn về phía giường.Triệu vẫn ngủ, nhưng hàng mày khẽ nhíu lại, có lẽ vì cơn sốt khiến chị khó chịu."Cháo sắp xong rồi, chị ráng chút nha..."Một lát sau, khi cháo đã thật nhừ, Duyên đập quả trứng gà vào, dùng đũa khuấy nhanh tay để trứng tan ra, quyện đều vào cháo.Màu cháo lúc này đã chuyển sang sắc vàng nhạt, mịn màng.
Cô bé múc một ít lên muỗng, thổi nguội rồi nếm thử.Vị cháo thanh nhẹ, có chút béo của trứng .Duyên mỉm cười hài lòng.Cô nhanh chóng tắt bếp, đổ cháo ra bát, rồi dùng thìa khuấy nhẹ cho nguội bớt.Cuối cùng, cô mang bát cháo đến bên giường Triệu, ngồi xuống và khẽ lay chị dậy."Chị Triệu, dậy ăn cháo nha."Triệu cựa quậy, đôi mắt mơ màng mở ra, nhìn cô bé bằng ánh mắt yếu ớt.
Duyên múc một muỗng cháo nhỏ, thổi nhẹ rồi đưa đến miệng chị."Há miệng ra nào."Triệu khẽ nhếch môi cười, rất nhẹ, nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn từng muỗng cháo cô bé đút.
Duyên ngồi bên giường, tập trung đút cháo cho chị.
Mỗi lần muỗng cháo chạm vào môi Triệu, cô bé đều thổi nhẹ trước để chị không bị bỏng.
Triệu yếu ớt nuốt xuống, ánh mắt vẫn dán vào cô bé."Cháo này... ai nấu vậy?" Giọng chị khàn đặc.Duyên chu môi. "Em chứ ai! Chị ráng ăn thêm chút nữa nha."Triệu cười khẽ, ngoan ngoãn mở miệng.
Duyên tiếp tục kiên trì đút cho chị từng muỗng cháo, cho đến khi bát vơi đi quá nửa."Chị no rồi" Duyên khẽ gật đầu, đặt bát xuống bàn, xé vỉ thuốc, lấy một viên đặt vào lòng bàn tay Triệu."Chị uống thuốc đi."Triệu lặng lẽ uống thuốc, rồi lại nằm xuống.
Duyên với tay lấy miếng dán hạ sốt, cẩn thận bóc ra rồi dán lên trán chị.
Bàn tay nhỏ nhắn khẽ vuốt nhẹ mái tóc lòa xòa trên trán Triệu, ánh mắt lộ rõ sự lo lắng."Chị ngủ đi nha..." Duyên thì thầm.Triệu nhắm mắt lại.
Nhưng ngay khi cảm nhận được hơi thở khe khẽ của Duyên bên cạnh, chị chậm rãi đưa tay ra, nắm lấy tay cô bé.
Bàn tay nhỏ nhắn của Duyên bị bàn tay Triệu bao trọn, ấm áp, dịu dàng.Trong bóng tối, Duyên khẽ siết chặt tay chị hơn."Nếu mai mốt chị thấy không khỏe thì cứ nói em nha. Em sẽ chăm sóc chị"Triệu không nói gì.
Chỉ có một nụ cười rất khẽ, ẩn trong giấc ngủ chập chờn.