Triệu Duyên | Một đời thương chị

Chương 4




Ánh nắng buổi sáng xuyên qua ô cửa sổ nhỏ, len lỏi vào căn phòng trọ giản dị. Những tia sáng chiếu lên chiếc giường nhỏ nơi Duyên vẫn còn cuộn mình trong chăn. Cô bé ngủ say, khuôn mặt thanh tú dù còn vài vết bầm mờ trên làn da trắng trẻo. Hơi thở đều đặn, đôi mày khẽ nhíu lại như vẫn còn vương chút mệt mỏi.

Minh Triệu đã dậy từ sớm. Cô không muốn làm Duyên thức giấc nên di chuyển thật nhẹ nhàng. Căn phòng trọ của cô không lớn nhưng sạch sẽ, mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng. Ở góc bếp nhỏ, cô đặt một cái bếp ga đơn, bên cạnh là vài dụng cụ nấu ăn đơn giản. Không gian yên bình này, từ lâu đã quen với sự đơn độc, nay lại có thêm một người nhỏ bé đang cuộn tròn trong chăn.

Triệu mở tủ lạnh, chỉ có vài quả trứng, một ít rau và một ít thịt còn sót lại từ hôm qua. Cô suy nghĩ một lát rồi bắt đầu nấu bữa sáng. Dầu trong chảo kêu tí tách khi cô đập trứng vào. Mùi thơm từ trứng chiên dần lan tỏa trong không gian nhỏ hẹp, đánh thức khứu giác của cô gái đang say ngủ. Một nồi cháo trắng nóng hổi cũng được cô chuẩn bị xong, giản dị nhưng đầy đủ dinh dưỡng.

Duyên cựa mình, khẽ chớp mắt khi cảm nhận được mùi thức ăn thơm lừng. Cô bé dụi mắt, hơi ngái ngủ nhìn về phía bếp, nơi Triệu đang cẩn thận sắp xếp bữa sáng lên bàn.

"Chị dậy sớm thế?" Duyên ngáp khẽ, giọng vẫn còn chút lười biếng của buổi sáng sớm.

Triệu quay đầu nhìn Duyên, nụ cười dịu dàng nở trên môi. "Dậy rồi thì rửa mặt đi, ăn sáng rồi chị chở em về nhà thay đồ, lấy tập sách rồi đi học."

Duyên khẽ "dạ" một tiếng rồi lê bước vào phòng tắm nhỏ bên cạnh. Khi cô bé trở ra, một dĩa trứng chiên thơm phức cùng bát cháo nóng đã được Triệu dọn sẵn.

"Ngồi xuống ăn đi."

Duyên kéo ghế ngồi xuống, cầm muỗng lên nhưng không ăn ngay mà lặng lẽ nhìn Triệu. Từ trước đến nay, chưa ai nấu cho cô bé ăn vào buổi sáng như thế này. Bữa sáng của cô thường chỉ là ổ bánh mì mua vội trên đường đến trường, hoặc có khi chỉ là một ly nước lọc. Vậy mà hôm nay, cô lại được ngồi ăn một bữa sáng ấm áp thế này.

"Cảm ơn chị." Cô bé thì thầm.

Triệu chỉ xoa đầu Duyên, nhẹ giọng bảo:
"Ăn đi, nguội rồi không ngon đâu."

Cả hai cùng nhau ăn sáng trong sự yên bình hiếm hoi.

Sau khi ăn xong, Triệu dắt xe ra trước cửa phòng trọ. Cô trèo lên xe, quay lại nhìn Duyên vẫn còn đứng lưỡng lự ở cửa.

"Sao còn đứng đó?"

Duyên mím môi rồi chạy lại, leo lên xe sau lưng Triệu.

"Chị chở em về nhà lấy tập sách rồi đi học nhé?"

Duyên gật đầu, nhưng ánh mắt có chút không tự nhiên. Cô bé không muốn về nhà, không muốn đối diện với người đàn ông suốt ngày say xỉn kia. Nhưng rồi cô vẫn không nói gì, chỉ im lặng ngồi yên sau lưng Triệu.

Triệu cảm nhận được sự im lặng khác thường của Duyên. Nhưng cô không hỏi, cô biết có những chuyện nếu chưa sẵn sàng thì tốt nhất đừng ép buộc.

Chiếc xe chầm chậm lăn bánh trên con đường nhỏ. Không lâu sau, họ đến trước nhà Duyên. Triệu dừng xe lại, nhìn cô bé bước xuống.

"Em vào nhanh rồi ra nhé, chị chờ."

Duyên gật đầu, hít một hơi thật sâu rồi bước vào trong. Chỉ vài phút sau, cô bé trở ra, trên tay ôm chặt cặp sách. Triệu nhận thấy đôi mắt cô bé hơi đỏ, nhưng vẫn không hỏi gì, chỉ đưa tay nhận lấy chiếc cặp đặt lên trước xe rồi tiếp tục chở Duyên đến trường.

Khi đến cổng trường, Duyên xuống xe, cúi đầu nói nhỏ: "Cảm ơn chị, chiều gặp lại."

Triệu nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn chạy vào trong rồi mới quay xe rời đi.

Chiều hôm đó, khi Triệu vừa đi học về thì đã thấy một bóng dáng nhỏ nhắn đứng trước cửa phòng trọ của mình. Duyên ôm chặt cặp sách, trong tay còn cầm một túi nhỏ.

"Em đứng đây bao lâu rồi?" Triệu hỏi khi dừng xe lại.

"Em mới đến thôi." Duyên cười nhẹ, rồi giơ túi nhỏ trong tay lên, bên trong là vài cây kẹo mút nhiều màu sắc.

"Cho chị nè!"

Triệu bật cười, nhận lấy túi kẹo nhưng lại nhíu mày: "Sao không để dành tiền mà mua kẹo làm gì?"

Duyên chu môi, lắc đầu: "Không có tốn bao nhiêu đâu! Với lại em thích mua cho chị!"

Triệu nhìn cô bé một lát, rồi bật cười, xoa nhẹ đầu cô: "Ngốc."

Duyên cười tươi, rồi tự nhiên kéo ghế ngồi xuống, nhìn quanh phòng. "Hôm nay em qua ăn ké cơm nè."

Triệu nhướng mày, giả vờ nghiêm túc hỏi: "Nhà em hết cơm ăn rồi hả?"

Duyên lắc đầu, rồi nhỏ giọng nói: "Không phải... chỉ là... em thích ăn cơm với chị thôi."

Triệu sững người, rồi khẽ thở dài. Cô không nói gì thêm, chỉ xoay người vào bếp nấu cơm.

Duyên chống cằm, ngồi nhìn Triệu nấu ăn. Ánh đèn trong căn phòng trọ nhỏ hắt lên bóng dáng cao gầy nhưng vững chãi của cô. Dáng vẻ ấy khiến cô bé cảm thấy an tâm lạ lùng.

"Có khi nào chị chán nấu cơm cho em không?" Duyên đột nhiên hỏi.

Triệu không quay lại, chỉ cười khẽ: "Không đâu, em cứ qua đây ăn cơm với chị đi."

Duyên cười hạnh phúc. "Vậy chị nấu cho em ăn cả đời nhé."

Triệu đặt bát canh nóng lên bàn, ngẩng đầu nhìn Duyên cười : " Chuyện nhỏ."

Bữa cơm hôm ấy diễn ra trong không khí yên bình, tiếng nói cười khe khẽ vang lên trong căn phòng nhỏ.

Khi ăn xong, Duyên dọn dẹp bát đĩa phụ Triệu, rồi đứng lên chuẩn bị ra về.

"Để chị dắt em về."

Duyên lắc đầu: "Em tự đi được mà, không sao đâu."

Triệu nhíu mày, nhưng thấy Duyên kiên quyết, cô cũng không ép buộc nữa.

"Vậy đi cẩn thận, có chuyện gì thì gọi chị."

Duyên gật đầu, rồi nhanh chóng bước đi. Khi bóng cô bé khuất dần sau con hẻm nhỏ, Triệu mới khẽ thở dài, quay vào trong.

Cô biết, rồi sẽ có một ngày Duyên thật sự không còn phải cô đơn nữa. Và cô hy vọng, mình có thể là người giúp cô bé vượt qua tất cả những tổn thương đó.

Chương trước Chương tiếp
Loading...