Triệu Duyên | Một đời thương chị
Chương 3
Ngày hôm đó, Duyên rời khỏi phòng Triệu mà chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ mải miết với những suy nghĩ hỗn độn trong đầu. Cô trở về nhà, nơi mà mọi thứ luôn khiến cô cảm thấy nghẹt thở và buồn tủi. Nhưng một điều cô không hề nhận ra là chiếc áo khoác của mình vẫn còn treo trên móc trong phòng Triệu.Chiều hôm sau, Triệu đi làm về muộn. Cô bước vào phòng, nhìn thấy chiếc áo khoác của Duyên vẫn treo yên lành trên móc, và một nụ cười mơ hồ thoáng qua trên môi cô. Lặng lẽ, cô cầm lấy chiếc áo khoác và bước ra ngoài. Đôi chân cô không vội vàng, vì cô biết Duyên sẽ ở nhà, không có lý do gì phải gấp gáp.Cái cảm giác nhẹ nhàng khi mang món đồ của Duyên về, lòng Triệu cảm thấy an tâm kỳ lạ.
Duyên rất ít khi thể hiện cảm xúc thật của mình, nhưng ngay cả trong sự im lặng ấy, Triệu vẫn cảm nhận được nỗi đau của cô bé. Duyên, mới chỉ 9 tuổi nhưng đã phải chịu đựng quá nhiều. Cô cảm thấy có điều gì đó thôi thúc mình, như một sự kết nối khó có thể lý giải.Cô đi qua những con phố quen thuộc, lòng dấy lên sự lo lắng. Cô không biết khi gặp Duyên lần này sẽ như thế nào, liệu cô bé có vui mừng khi thấy mình hay lại rụt rè, lẩn tránh như những lần trước. Dù vậy, Triệu không thể đứng yên, cô cũng rất muốn gặp Duyên.Đến trước căn nhà của Duyên, Triệu dừng lại một chút, ánh mắt dò xét. Triệu đứng đấy, tay nắm chiếc áo khoác, định gõ cửa thì bỗng một cảnh tượng khiến cô phải dừng lại.Tiếng hét ầm ĩ từ trong nhà vang ra, từng lời mắng chửi như đâm thẳng vào tim Triệu. "Mày là con nhỏ bất hiếu. Mày khốn nạn giống như má mày đó"Tiếng ba Duyên chửi bới, còn Duyên thì chỉ im lặng, không một lời đáp trả, chỉ cúi đầu. Triệu khẽ nín thở, từng lời mắng ấy như một cú tát vào mặt cô, làm cô đau đớn thay cho Duyên. Cô biết ba của Duyên không phải là người dễ chịu, nhưng không ngờ ông lại đối xử với cô bé như vậy.Tiếng đập cửa, tiếng chân đập xuống đất như muốn phá vỡ không gian tĩnh lặng. Duyên, cô bé nhỏ bé ấy, chỉ đứng đó, đôi mắt đỏ hoe vì khóc. Một vết bầm lớn trên cánh tay và cổ cô bé càng làm tăng thêm nỗi đau đớn mà cô phải chịu đựng. Triệu chỉ có thể đứng yên nhìn Duyên chịu đựng một mình. Cô cảm thấy mình không thể làm gì trong hoàn cảnh này dù thật sự rất muốn giúp DuyênTriệu không kịp suy nghĩ thêm nữa. Cô bước đến gần cửa, nhìn vào bên trong căn nhà, nơi ba Duyên đang đứng. Những ánh mắt giận dữ của người đàn ông khiến Triệu không dám tiến vào. Tuy nhiên, cô không thể rời đi mà không làm gì. Cô quyết định đợi cho Duyên ra ngoài.Khoảng một phút sau, Duyên lặng lẽ bước ra từ cửa, không dám ngẩng lên nhìn ba mình. Cô bé cúi gằm mặt, tay nắm chặt vạt áo, thân hình run rẩy như một chiếc lá non trong cơn gió mạnh. Triệu bước tới, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Duyên, lặng lẽ nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cô bé. Không nói gì, chỉ có sự an ủi trong ánh mắt.Duyên ngước lên nhìn Triệu, đôi mắt ấy đầy đau khổ, không thể giấu giếm. "Chị Triệu... em có thể ở lại nhà chị một đêm không?" Giọng Duyên nghẹn ngào, nhỏ bé, nhưng lại chứa đựng một nỗi cầu xin mà Triệu không thể từ chối.Triệu không nói gì, chỉ gật đầu và kéo Duyên theo mình. Cô không biết phải làm gì, nhưng cô biết rằng cô không thể để cô bé trở về ngôi nhà đó ngay lúc này. Cô đưa Duyên về phòng mình, không nói gì thêm, chỉ để cô bé tự do thả lỏng mình trong không gian an toàn.Cánh cửa phòng của Triệu khép lại, và cô dẫn Duyên vào trong. Duyên vẫn im lặng bước theo, không nói một lời. Cái im lặng ấy khiến Triệu càng thêm lo lắng, cô cảm nhận được nỗi đau mà Duyên đang chịu đựng, và cô biết rằng Duyên cần một không gian an toàn để được xoa dịu nỗi lòng.Triệu bước vào bếp, không nói gì. Cô muốn làm một chút gì đó để giúp Duyên, dù chỉ là một hành động nhỏ nhưng ít nhất có thể làm cô bé cảm thấy dễ chịu hơn. Cô lấy chiếc nồi nhỏ, bật bếp và cho trứng vào luộc. Âm thanh nước sôi cùng với mùi trứng thơm nhẹ nhàng lan tỏa khắp căn phòng nhỏ. Triệu nhìn về phía Duyên, cô bé vẫn ngồi yên lặng trên ghế sofa, ánh mắt không có chút ánh sáng, chỉ là một cái nhìn trống rỗng, như thể đang lạc vào một thế giới khác.Sau khi trứng luộc chín, Triệu lấy chúng ra, để cho chúng nguội đi một chút rồi nhẹ nhàng lăn chúng lên vết bầm trên mặt Duyên. Những vết bầm ấy có thể không lớn, nhưng chúng là dấu tích của một sự đau đớn mà Duyên phải chịu đựng mỗi ngày. Triệu lăn trứng từ từ, từng chút một, cố gắng làm sao để Duyên cảm thấy dễ chịu hơn.Duyên chỉ ngồi im, không nói gì. Cô bé không nhìn Triệu, đôi mắt vẫn đầy oan ức. Triệu lặng lẽ tiếp tục công việc của mình, tay nhẹ nhàng lăn trứng trên vết bầm đỏ tươi ấy. Dù vậy, Triệu có thể cảm nhận được nỗi đau thầm lặng trong Duyên. Cô bé chẳng nói gì, nhưng mỗi cử động của Triệu đều như thể đang khẽ vỗ về trái tim tổn thương của cô bé.Sau một lúc, Triệu không thể chịu được sự im lặng nữa. Cô dừng lại, đặt chiếc trứng đã hết nhiệt lên chiếc khăn, rồi quay lại nhìn Duyên. Duyên vẫn giữ nguyên vẻ im lặng ấy, đôi mắt nhắm lại, đôi môi mím chặt. Triệu thở dài, chỉ lặng lẽ quan sát."Em đau lắm phải không?" Triệu thì thầm, giọng đầy nhẹ nhàng và tràn ngập sự quan tâm.Duyên không đáp lại, nhưng Triệu nhìn thấy sự run rẩy của đôi vai bé nhỏ ấy. Cô bé vẫn đang cố kìm nén cảm xúc của mình, nhưng Triệu biết, tất cả nỗi đau đó đều đang dồn lại trong một trái tim nhỏ bé đang quá mệt mỏi.Triệu không thể đứng nhìn Duyên tiếp tục chịu đựng nỗi đau ấy một mình. Cô nhẹ nhàng vòng tay qua vai Duyên, ôm cô bé vào lòng. Ban đầu, Duyên cứng người, nhưng chỉ trong giây lát, cô bé đã tựa vào Triệu, như một đứa trẻ tìm kiếm sự ấm áp trong vòng tay của người lớn."Em không phải một mình," Triệu nói, giọng nhẹ nhàng, "Chị ở đây với em."Duyên ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu, đầy nước mắt nhìn vào Triệu. Trong khoảnh khắc ấy, Triệu cảm nhận rõ ràng sự tổn thương trong đôi mắt ấy. Cô bé không còn là một đứa trẻ vô tư, hồn nhiên nữa. Duyên đã phải đối diện với quá nhiều đau đớn mà một đứa trẻ không đáng phải chịu đựng.Triệu nhẹ nhàng vỗ về tóc Duyên, khẽ hát một bài hát êm ái. Cô không biết bài hát này có thể xoa dịu nỗi đau trong lòng Duyên hay không, nhưng ít nhất, nó có thể giúp không gian trở nên dịu dàng hơn, tạo ra một chút gì đó ấm áp giữa những đau thương.Duyên nhắm mắt lại, tựa vào vai Triệu, để những giọt nước mắt rơi ra tự do. Mỗi giọt nước mắt ấy như một lời than thở cho những nỗi đau không thể nói thành lời. Triệu chỉ biết ôm chặt Duyên, không nói gì thêm, chỉ để cô bé khóc cho đến khi cơn khóc qua đi.Một lúc lâu sau, khi cơn khóc đã dịu lại, Triệu nhẹ nhàng nâng mặt Duyên lên, nhìn vào đôi mắt sưng húp của cô bé. Duyên vẫn chưa nói gì, chỉ nhìn Triệu"Em sẽ ổn thôi," Triệu nhẹ nhàng nói, "Chị ở đây với em. Em không phải sợ gì cả."Duyên chỉ khẽ gật đầu, rồi im lặng tựa vào người Triệu. Cô bé mệt mỏi, nhưng trong lòng lại cảm thấy một sự ấm áp và an tâm. Đây là lần đầu tiên trong một thời gian dài cô bé cảm thấy có ai đó thực sự quan tâm đến mình, có ai đó ở bên cạnh mình.Triệu nhìn Duyên một lúc, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô bé.Và rồi, trong căn phòng nhỏ này, với ánh đèn mờ ảo, Triệu và Duyên ngồi bên nhau, không cần nói thêm lời nào. Chỉ có sự im lặng, nhưng là sự im lặng đầy ấm áp, đầy sự chia sẻ.
Duyên rất ít khi thể hiện cảm xúc thật của mình, nhưng ngay cả trong sự im lặng ấy, Triệu vẫn cảm nhận được nỗi đau của cô bé. Duyên, mới chỉ 9 tuổi nhưng đã phải chịu đựng quá nhiều. Cô cảm thấy có điều gì đó thôi thúc mình, như một sự kết nối khó có thể lý giải.Cô đi qua những con phố quen thuộc, lòng dấy lên sự lo lắng. Cô không biết khi gặp Duyên lần này sẽ như thế nào, liệu cô bé có vui mừng khi thấy mình hay lại rụt rè, lẩn tránh như những lần trước. Dù vậy, Triệu không thể đứng yên, cô cũng rất muốn gặp Duyên.Đến trước căn nhà của Duyên, Triệu dừng lại một chút, ánh mắt dò xét. Triệu đứng đấy, tay nắm chiếc áo khoác, định gõ cửa thì bỗng một cảnh tượng khiến cô phải dừng lại.Tiếng hét ầm ĩ từ trong nhà vang ra, từng lời mắng chửi như đâm thẳng vào tim Triệu. "Mày là con nhỏ bất hiếu. Mày khốn nạn giống như má mày đó"Tiếng ba Duyên chửi bới, còn Duyên thì chỉ im lặng, không một lời đáp trả, chỉ cúi đầu. Triệu khẽ nín thở, từng lời mắng ấy như một cú tát vào mặt cô, làm cô đau đớn thay cho Duyên. Cô biết ba của Duyên không phải là người dễ chịu, nhưng không ngờ ông lại đối xử với cô bé như vậy.Tiếng đập cửa, tiếng chân đập xuống đất như muốn phá vỡ không gian tĩnh lặng. Duyên, cô bé nhỏ bé ấy, chỉ đứng đó, đôi mắt đỏ hoe vì khóc. Một vết bầm lớn trên cánh tay và cổ cô bé càng làm tăng thêm nỗi đau đớn mà cô phải chịu đựng. Triệu chỉ có thể đứng yên nhìn Duyên chịu đựng một mình. Cô cảm thấy mình không thể làm gì trong hoàn cảnh này dù thật sự rất muốn giúp DuyênTriệu không kịp suy nghĩ thêm nữa. Cô bước đến gần cửa, nhìn vào bên trong căn nhà, nơi ba Duyên đang đứng. Những ánh mắt giận dữ của người đàn ông khiến Triệu không dám tiến vào. Tuy nhiên, cô không thể rời đi mà không làm gì. Cô quyết định đợi cho Duyên ra ngoài.Khoảng một phút sau, Duyên lặng lẽ bước ra từ cửa, không dám ngẩng lên nhìn ba mình. Cô bé cúi gằm mặt, tay nắm chặt vạt áo, thân hình run rẩy như một chiếc lá non trong cơn gió mạnh. Triệu bước tới, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Duyên, lặng lẽ nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cô bé. Không nói gì, chỉ có sự an ủi trong ánh mắt.Duyên ngước lên nhìn Triệu, đôi mắt ấy đầy đau khổ, không thể giấu giếm. "Chị Triệu... em có thể ở lại nhà chị một đêm không?" Giọng Duyên nghẹn ngào, nhỏ bé, nhưng lại chứa đựng một nỗi cầu xin mà Triệu không thể từ chối.Triệu không nói gì, chỉ gật đầu và kéo Duyên theo mình. Cô không biết phải làm gì, nhưng cô biết rằng cô không thể để cô bé trở về ngôi nhà đó ngay lúc này. Cô đưa Duyên về phòng mình, không nói gì thêm, chỉ để cô bé tự do thả lỏng mình trong không gian an toàn.Cánh cửa phòng của Triệu khép lại, và cô dẫn Duyên vào trong. Duyên vẫn im lặng bước theo, không nói một lời. Cái im lặng ấy khiến Triệu càng thêm lo lắng, cô cảm nhận được nỗi đau mà Duyên đang chịu đựng, và cô biết rằng Duyên cần một không gian an toàn để được xoa dịu nỗi lòng.Triệu bước vào bếp, không nói gì. Cô muốn làm một chút gì đó để giúp Duyên, dù chỉ là một hành động nhỏ nhưng ít nhất có thể làm cô bé cảm thấy dễ chịu hơn. Cô lấy chiếc nồi nhỏ, bật bếp và cho trứng vào luộc. Âm thanh nước sôi cùng với mùi trứng thơm nhẹ nhàng lan tỏa khắp căn phòng nhỏ. Triệu nhìn về phía Duyên, cô bé vẫn ngồi yên lặng trên ghế sofa, ánh mắt không có chút ánh sáng, chỉ là một cái nhìn trống rỗng, như thể đang lạc vào một thế giới khác.Sau khi trứng luộc chín, Triệu lấy chúng ra, để cho chúng nguội đi một chút rồi nhẹ nhàng lăn chúng lên vết bầm trên mặt Duyên. Những vết bầm ấy có thể không lớn, nhưng chúng là dấu tích của một sự đau đớn mà Duyên phải chịu đựng mỗi ngày. Triệu lăn trứng từ từ, từng chút một, cố gắng làm sao để Duyên cảm thấy dễ chịu hơn.Duyên chỉ ngồi im, không nói gì. Cô bé không nhìn Triệu, đôi mắt vẫn đầy oan ức. Triệu lặng lẽ tiếp tục công việc của mình, tay nhẹ nhàng lăn trứng trên vết bầm đỏ tươi ấy. Dù vậy, Triệu có thể cảm nhận được nỗi đau thầm lặng trong Duyên. Cô bé chẳng nói gì, nhưng mỗi cử động của Triệu đều như thể đang khẽ vỗ về trái tim tổn thương của cô bé.Sau một lúc, Triệu không thể chịu được sự im lặng nữa. Cô dừng lại, đặt chiếc trứng đã hết nhiệt lên chiếc khăn, rồi quay lại nhìn Duyên. Duyên vẫn giữ nguyên vẻ im lặng ấy, đôi mắt nhắm lại, đôi môi mím chặt. Triệu thở dài, chỉ lặng lẽ quan sát."Em đau lắm phải không?" Triệu thì thầm, giọng đầy nhẹ nhàng và tràn ngập sự quan tâm.Duyên không đáp lại, nhưng Triệu nhìn thấy sự run rẩy của đôi vai bé nhỏ ấy. Cô bé vẫn đang cố kìm nén cảm xúc của mình, nhưng Triệu biết, tất cả nỗi đau đó đều đang dồn lại trong một trái tim nhỏ bé đang quá mệt mỏi.Triệu không thể đứng nhìn Duyên tiếp tục chịu đựng nỗi đau ấy một mình. Cô nhẹ nhàng vòng tay qua vai Duyên, ôm cô bé vào lòng. Ban đầu, Duyên cứng người, nhưng chỉ trong giây lát, cô bé đã tựa vào Triệu, như một đứa trẻ tìm kiếm sự ấm áp trong vòng tay của người lớn."Em không phải một mình," Triệu nói, giọng nhẹ nhàng, "Chị ở đây với em."Duyên ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu, đầy nước mắt nhìn vào Triệu. Trong khoảnh khắc ấy, Triệu cảm nhận rõ ràng sự tổn thương trong đôi mắt ấy. Cô bé không còn là một đứa trẻ vô tư, hồn nhiên nữa. Duyên đã phải đối diện với quá nhiều đau đớn mà một đứa trẻ không đáng phải chịu đựng.Triệu nhẹ nhàng vỗ về tóc Duyên, khẽ hát một bài hát êm ái. Cô không biết bài hát này có thể xoa dịu nỗi đau trong lòng Duyên hay không, nhưng ít nhất, nó có thể giúp không gian trở nên dịu dàng hơn, tạo ra một chút gì đó ấm áp giữa những đau thương.Duyên nhắm mắt lại, tựa vào vai Triệu, để những giọt nước mắt rơi ra tự do. Mỗi giọt nước mắt ấy như một lời than thở cho những nỗi đau không thể nói thành lời. Triệu chỉ biết ôm chặt Duyên, không nói gì thêm, chỉ để cô bé khóc cho đến khi cơn khóc qua đi.Một lúc lâu sau, khi cơn khóc đã dịu lại, Triệu nhẹ nhàng nâng mặt Duyên lên, nhìn vào đôi mắt sưng húp của cô bé. Duyên vẫn chưa nói gì, chỉ nhìn Triệu"Em sẽ ổn thôi," Triệu nhẹ nhàng nói, "Chị ở đây với em. Em không phải sợ gì cả."Duyên chỉ khẽ gật đầu, rồi im lặng tựa vào người Triệu. Cô bé mệt mỏi, nhưng trong lòng lại cảm thấy một sự ấm áp và an tâm. Đây là lần đầu tiên trong một thời gian dài cô bé cảm thấy có ai đó thực sự quan tâm đến mình, có ai đó ở bên cạnh mình.Triệu nhìn Duyên một lúc, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô bé.Và rồi, trong căn phòng nhỏ này, với ánh đèn mờ ảo, Triệu và Duyên ngồi bên nhau, không cần nói thêm lời nào. Chỉ có sự im lặng, nhưng là sự im lặng đầy ấm áp, đầy sự chia sẻ.