Triệu Duyên | Một đời thương chị
Chương 27
Triệu ngồi trên ghế sofa, tay xoa nhẹ bụng, ánh mắt mơ màng nhìn ra cửa sổ. Duyên từ bếp bước ra, tay cầm ly nước ấm, đặt nhẹ lên bàn trước mặt Triệu."Chị uống nước đi, cho dễ chịu."Triệu mỉm cười, đón lấy ly nước, nhấp một ngụm nhỏ."Duyên,chị thèm bún bò Huế quá."Duyên bật cười, cúi xuống buộc lại dây giày."Vậy để em đi mua cho chị. Chị ở nhà nghỉ ngơi nhé, em đi một lát là về."Triệu gật đầu, ánh mắt dõi theo Duyên cho đến khi cánh cửa khép lại.Duyên bước nhanh trên con đường quen thuộc. Cô không ngờ rằng, chỉ một lúc sau, một cú điện thoại sẽ khiến mọi thứ thay đổi.Điện thoại rung lên, màn hình hiện tên Triệu. Duyên vội vàng bắt máy."Em nghe nè"Đầu dây bên kia, giọng Triệu yếu ớt, đứt quãng:"Duyên... chị đau bụng quá... hình như... chị sắp sinh..."Tim Duyên như ngừng đập, chân tay bủn rủn. Cô quay đầu, chạy như bay về nhà.
Về đến nhà, Duyên thấy Triệu nằm co quắp trên sàn, mồ hôi ướt đẫm trán, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn. Duyên quỳ xuống bên cạnh, nắm lấy tay Triệu."Chị cố gắng lên, em đưa chị đến bệnh viện ngay."Cô gọi taxi, giọng run rẩy, cố gắng giữ bình tĩnh. Trong lòng, Duyên cầu nguyện mọi chuyện sẽ ổn.
Tại bệnh viện, Duyên nắm chặt tay Triệu, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt cô. Triệu thở dốc, mồ hôi tuôn như suối, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười với Duyên. "Em ở đây với chị nhé..."Duyên gật đầu, nước mắt lăn dài trên má."Em ở đây, chị yên tâm."Cô đã dành dụm tiền bấy lâu nay để mua gói dịch vụ vào phòng sinh cùng Triệu, chỉ vì một lần nghe Triệu nói vu vơ rằng muốn Duyên ở bên cạnh trong giây phút sinh tử đó.Trong phòng sinh, Duyên nắm chặt tay Triệu, thì thầm những lời động viên. Cô lau mồ hôi trên trán Triệu, ánh mắt tràn đầy lo lắng và yêu thương."Chị cố lên, em ở đây với chị."Triệu gật đầu, cắn răng chịu đựng cơn đau. Duyên cảm thấy tim mình như thắt lại, đau đớn khi thấy người mình thương phải chịu đựng như vậy.
Cuối cùng, tiếng khóc của em bé vang lên, xé tan không gian căng thẳng. Duyên òa khóc, nước mắt tràn đầy hạnh phúc và nhẹ nhõm.
Cô nhìn Triệu, khuôn mặt mệt mỏi nhưng rạng rỡ, và em bé nhỏ xíu nằm trong vòng tay mẹ...đỏ hỏn, và trần trụi như chính phút giây đầu tiên của sự sống."Chị làm được rồi, giỏi lắm..."Triệu được chuyển lên phòng VIP ngay sau đó. Căn phòng trắng toát, tinh khôi, yên tĩnh, có cửa sổ lớn nhìn ra một góc thành phố ngập nắng buổi trưa. Đây là phòng dịch vụ cao cấp — món quà mà Duyên đã thầm chuẩn bị suốt mấy tháng qua. Không ai biết, sau mỗi tiết học thêm, sau mỗi buổi đi làm thêm, cô đã âm thầm gói ghém từng đồng lẻ, chỉ để đổi lấy khoảnh khắc này: để người mình thương có thể sinh con trong một không gian yên bình, đủ đầy và ấm áp.Khi Triệu tỉnh dậy, ánh sáng dịu nhẹ phủ lên đôi má nhợt nhạt của cô. Đầu hơi quay sang bên, cô thấy... một cái bọc nhỏ, im lìm nằm trong nôi cạnh mình. Một làn da trắng mịn, cái mũi xíu xiu, đôi môi chúm chím khẽ hé như mơ màng ngủ.Đứa con mà cô đã mang nặng chín tháng, đau đớn sinh ra. Trái tim Triệu như bị ai đó bóp nhẹ, mắt cô cay xè. Một cơn đau âm ỉ lướt ngang qua bụng, nhưng nó chẳng là gì cả so với khoảnh khắc trước mặt.Cánh cửa bật mở, Duyên bước vào, tay vẫn cầm túi thức ăn và chai nước ấm. Vừa nhìn thấy Triệu mở mắt, Duyên đã vội chạy lại, khuôn mặt cô lộ rõ sự lo lắng pha lẫn hốt hoảng:"Chị dậy rồi à? Chị còn đau không? Có chóng mặt không? Có đói không? Em vừa đi xuống mua ít cháo tổ yến cho chị này..."Duyên nói dồn dập, ngồi xuống mép giường, tay run nhẹ khi chạm lên trán Triệu như thể vẫn còn chưa dám tin là mọi chuyện đã qua.Triệu mỉm cười, lắc đầu, ánh mắt lại quay sang nôi."Nó... là con chị thật sao? Nhỏ quá..."Duyên gật đầu, giọng khẽ khàng hơn:"Là con chị đấy. Con gái. Mới sinh xong bác sĩ bảo bé hơi nhẹ cân một chút, nhưng hoàn toàn khỏe mạnh."Triệu đưa tay ra, chạm nhẹ lên nắm tay bé xíu thò ra khỏi tã quấn. Mắt cô đỏ hoe, nhưng lại không có nước mắt nào rơi xuống.Buổi chiều hôm đó, sau khi Triệu ăn một chút cháo và ngủ thêm, Duyên nhẹ nhàng dọn dẹp lại phòng. Cô lấy từ túi vải ra một chiếc mũ len màu kem nhạt — món quà mà Triệu đã đan cho con suốt tháng cuối thai kỳHôm nay, chiếc mũ đó nằm gọn trong tay Duyên. Cô cẩn thận đội lên đầu bé, chỉnh nhẹ cho ngay ngắn. Trong khoảnh khắc đó, một dòng cảm xúc trào lên trong lồng ngực Duyên
Triệu hé mắt nhìn, khẽ cười:"Mũ có vừa không?""Vừa lắm. Ẻm đội lên trông đáng yêu như cục bông gòn nhỏ.""Chị thấy sao rồi? Còn đau không?"Triệu khẽ lắc đầu, cố mỉm cười, nhưng lại cảm thấy một cơn đau âm ỉ nhói qua bụng dưới."Đỡ rồi... mệt một chút thôi.""Em gọi điều dưỡng tới nhé?"Triệu lắc đầu, tay vươn ra chạm vào chiếc nôi nhỏ bên cạnh." Trông ẻm y chang chị , cứ hiền hiền..."Duyên nhoẻn miệng cười, rồi ngồi xuống bên giường, lấy khăn giấy chậm rãi lau giọt mồ hôi trên trán Triệu. Bàn tay cô mát lạnh, dịu dàng như gió sớm.Duyên khẽ hỏi, giọng thì thầm"Chị nghĩ ra tên cho con chưa?""Chị chưa nghĩ ra... nhưng muốn đặt con tên gì nhẹ nhàng, thanh khiết... như một điều đẹp đẽ của riêng chị."Duyên cúi đầu nghĩ một chút, rồi ngẩng lên:"Hay đặt là Diệu đi. Nhẹ như tiếng chuông gió. Mà lại là phép màu."Triệu im lặng. Một lúc sau, cô gật đầu, mắt ngấn nước:"Ừ. Diệu... bé là điều diệu kỳ nhất mà chị có."Khoảnh khắc ấy, mọi khoảng cách đều như tan biến. Họ không cần nói thêm điều gì. Cái tên đã được chấp nhận bằng tất cả niềm tin.Buổi chiều hôm đó, sau khi thay tã cho bé Diệu – thao tác mà Duyên đã lóng ngóng học từ các cô y tá, cô quay sang nhìn Triệu, thấy người vẫn còn mồ hôi đọng ở gáy. Duyên đứng dậy, lấy chậu nước ấm, khăn sạch, rồi quay lại bên giường."Chị nằm nghiêng qua đây. Em lau người cho, chị còn yếu lắm, không nên cử động nhiều.""Không cần đâu... để mai tự chị...""Ngoan nào. Em làm được mà. Đâu phải lần đầu em chăm chị."Triệu bất giác mỉm cười. Cô không nói gì thêm, chỉ thả người nhẹ nhàng nghiêng sang một bên, mặc cho đôi tay nhỏ của Duyên cẩn thận vắt khăn, lau từng đoạn lưng, từng đường sống vai, từng nếp nhăn áo bệnh nhân còn hằn lại trên da. Duyên không nói gì, chỉ lặng lẽ lau đến khi thấy người Triệu khô ráo, sạch sẽ, rồi giúp cô mặc lại áo.Mùi nước ấm thoảng trong không khí, hòa cùng mùi thơm nhè nhẹ của dầu xoa. Gần gũi. Ân cần. Và thương yêu."Đau lưng không? Em xoa thêm cho"— Duyên thì thầm, tay đã bắt đầu xoa dầu lên eo lưng Triệu.Triệu gật đầu khẽ khàng"Em có mệt không? Từ sáng đến giờ em chưa nghỉ tí nào...""Em mệt sao bằng chị sinh được. "Duyên nói, bất giác mắt cay xè.
Triệu nhìn Duyên, giọng run nhẹ:"Em khóc đó à?""Em xin lỗi. Tại em thương chị quá."Một câu nói nhẹ như gió thoảng, mà khiến cả căn phòng trở nên im ắng đến kỳ lạ. Triệu chẳng đáp. Cô chỉ vươn tay ra, nắm lấy tay Duyên thật chặt. Như một cách cảm ơn. Như một lời hứa thầm thì không thành tiếng.Ở chiếc nôi bên cạnh, Diệu khẽ cựa mình, rồi lại chìm vào giấc ngủ. Làn da mềm như bông, đôi mi dài cong vút.Một khởi đầu mới trong yên bình và dịu dàng như chính cái tên: Diệu.
Về đến nhà, Duyên thấy Triệu nằm co quắp trên sàn, mồ hôi ướt đẫm trán, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn. Duyên quỳ xuống bên cạnh, nắm lấy tay Triệu."Chị cố gắng lên, em đưa chị đến bệnh viện ngay."Cô gọi taxi, giọng run rẩy, cố gắng giữ bình tĩnh. Trong lòng, Duyên cầu nguyện mọi chuyện sẽ ổn.
Tại bệnh viện, Duyên nắm chặt tay Triệu, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt cô. Triệu thở dốc, mồ hôi tuôn như suối, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười với Duyên. "Em ở đây với chị nhé..."Duyên gật đầu, nước mắt lăn dài trên má."Em ở đây, chị yên tâm."Cô đã dành dụm tiền bấy lâu nay để mua gói dịch vụ vào phòng sinh cùng Triệu, chỉ vì một lần nghe Triệu nói vu vơ rằng muốn Duyên ở bên cạnh trong giây phút sinh tử đó.Trong phòng sinh, Duyên nắm chặt tay Triệu, thì thầm những lời động viên. Cô lau mồ hôi trên trán Triệu, ánh mắt tràn đầy lo lắng và yêu thương."Chị cố lên, em ở đây với chị."Triệu gật đầu, cắn răng chịu đựng cơn đau. Duyên cảm thấy tim mình như thắt lại, đau đớn khi thấy người mình thương phải chịu đựng như vậy.
Cuối cùng, tiếng khóc của em bé vang lên, xé tan không gian căng thẳng. Duyên òa khóc, nước mắt tràn đầy hạnh phúc và nhẹ nhõm.
Cô nhìn Triệu, khuôn mặt mệt mỏi nhưng rạng rỡ, và em bé nhỏ xíu nằm trong vòng tay mẹ...đỏ hỏn, và trần trụi như chính phút giây đầu tiên của sự sống."Chị làm được rồi, giỏi lắm..."Triệu được chuyển lên phòng VIP ngay sau đó. Căn phòng trắng toát, tinh khôi, yên tĩnh, có cửa sổ lớn nhìn ra một góc thành phố ngập nắng buổi trưa. Đây là phòng dịch vụ cao cấp — món quà mà Duyên đã thầm chuẩn bị suốt mấy tháng qua. Không ai biết, sau mỗi tiết học thêm, sau mỗi buổi đi làm thêm, cô đã âm thầm gói ghém từng đồng lẻ, chỉ để đổi lấy khoảnh khắc này: để người mình thương có thể sinh con trong một không gian yên bình, đủ đầy và ấm áp.Khi Triệu tỉnh dậy, ánh sáng dịu nhẹ phủ lên đôi má nhợt nhạt của cô. Đầu hơi quay sang bên, cô thấy... một cái bọc nhỏ, im lìm nằm trong nôi cạnh mình. Một làn da trắng mịn, cái mũi xíu xiu, đôi môi chúm chím khẽ hé như mơ màng ngủ.Đứa con mà cô đã mang nặng chín tháng, đau đớn sinh ra. Trái tim Triệu như bị ai đó bóp nhẹ, mắt cô cay xè. Một cơn đau âm ỉ lướt ngang qua bụng, nhưng nó chẳng là gì cả so với khoảnh khắc trước mặt.Cánh cửa bật mở, Duyên bước vào, tay vẫn cầm túi thức ăn và chai nước ấm. Vừa nhìn thấy Triệu mở mắt, Duyên đã vội chạy lại, khuôn mặt cô lộ rõ sự lo lắng pha lẫn hốt hoảng:"Chị dậy rồi à? Chị còn đau không? Có chóng mặt không? Có đói không? Em vừa đi xuống mua ít cháo tổ yến cho chị này..."Duyên nói dồn dập, ngồi xuống mép giường, tay run nhẹ khi chạm lên trán Triệu như thể vẫn còn chưa dám tin là mọi chuyện đã qua.Triệu mỉm cười, lắc đầu, ánh mắt lại quay sang nôi."Nó... là con chị thật sao? Nhỏ quá..."Duyên gật đầu, giọng khẽ khàng hơn:"Là con chị đấy. Con gái. Mới sinh xong bác sĩ bảo bé hơi nhẹ cân một chút, nhưng hoàn toàn khỏe mạnh."Triệu đưa tay ra, chạm nhẹ lên nắm tay bé xíu thò ra khỏi tã quấn. Mắt cô đỏ hoe, nhưng lại không có nước mắt nào rơi xuống.Buổi chiều hôm đó, sau khi Triệu ăn một chút cháo và ngủ thêm, Duyên nhẹ nhàng dọn dẹp lại phòng. Cô lấy từ túi vải ra một chiếc mũ len màu kem nhạt — món quà mà Triệu đã đan cho con suốt tháng cuối thai kỳHôm nay, chiếc mũ đó nằm gọn trong tay Duyên. Cô cẩn thận đội lên đầu bé, chỉnh nhẹ cho ngay ngắn. Trong khoảnh khắc đó, một dòng cảm xúc trào lên trong lồng ngực Duyên
Triệu hé mắt nhìn, khẽ cười:"Mũ có vừa không?""Vừa lắm. Ẻm đội lên trông đáng yêu như cục bông gòn nhỏ.""Chị thấy sao rồi? Còn đau không?"Triệu khẽ lắc đầu, cố mỉm cười, nhưng lại cảm thấy một cơn đau âm ỉ nhói qua bụng dưới."Đỡ rồi... mệt một chút thôi.""Em gọi điều dưỡng tới nhé?"Triệu lắc đầu, tay vươn ra chạm vào chiếc nôi nhỏ bên cạnh." Trông ẻm y chang chị , cứ hiền hiền..."Duyên nhoẻn miệng cười, rồi ngồi xuống bên giường, lấy khăn giấy chậm rãi lau giọt mồ hôi trên trán Triệu. Bàn tay cô mát lạnh, dịu dàng như gió sớm.Duyên khẽ hỏi, giọng thì thầm"Chị nghĩ ra tên cho con chưa?""Chị chưa nghĩ ra... nhưng muốn đặt con tên gì nhẹ nhàng, thanh khiết... như một điều đẹp đẽ của riêng chị."Duyên cúi đầu nghĩ một chút, rồi ngẩng lên:"Hay đặt là Diệu đi. Nhẹ như tiếng chuông gió. Mà lại là phép màu."Triệu im lặng. Một lúc sau, cô gật đầu, mắt ngấn nước:"Ừ. Diệu... bé là điều diệu kỳ nhất mà chị có."Khoảnh khắc ấy, mọi khoảng cách đều như tan biến. Họ không cần nói thêm điều gì. Cái tên đã được chấp nhận bằng tất cả niềm tin.Buổi chiều hôm đó, sau khi thay tã cho bé Diệu – thao tác mà Duyên đã lóng ngóng học từ các cô y tá, cô quay sang nhìn Triệu, thấy người vẫn còn mồ hôi đọng ở gáy. Duyên đứng dậy, lấy chậu nước ấm, khăn sạch, rồi quay lại bên giường."Chị nằm nghiêng qua đây. Em lau người cho, chị còn yếu lắm, không nên cử động nhiều.""Không cần đâu... để mai tự chị...""Ngoan nào. Em làm được mà. Đâu phải lần đầu em chăm chị."Triệu bất giác mỉm cười. Cô không nói gì thêm, chỉ thả người nhẹ nhàng nghiêng sang một bên, mặc cho đôi tay nhỏ của Duyên cẩn thận vắt khăn, lau từng đoạn lưng, từng đường sống vai, từng nếp nhăn áo bệnh nhân còn hằn lại trên da. Duyên không nói gì, chỉ lặng lẽ lau đến khi thấy người Triệu khô ráo, sạch sẽ, rồi giúp cô mặc lại áo.Mùi nước ấm thoảng trong không khí, hòa cùng mùi thơm nhè nhẹ của dầu xoa. Gần gũi. Ân cần. Và thương yêu."Đau lưng không? Em xoa thêm cho"— Duyên thì thầm, tay đã bắt đầu xoa dầu lên eo lưng Triệu.Triệu gật đầu khẽ khàng"Em có mệt không? Từ sáng đến giờ em chưa nghỉ tí nào...""Em mệt sao bằng chị sinh được. "Duyên nói, bất giác mắt cay xè.
Triệu nhìn Duyên, giọng run nhẹ:"Em khóc đó à?""Em xin lỗi. Tại em thương chị quá."Một câu nói nhẹ như gió thoảng, mà khiến cả căn phòng trở nên im ắng đến kỳ lạ. Triệu chẳng đáp. Cô chỉ vươn tay ra, nắm lấy tay Duyên thật chặt. Như một cách cảm ơn. Như một lời hứa thầm thì không thành tiếng.Ở chiếc nôi bên cạnh, Diệu khẽ cựa mình, rồi lại chìm vào giấc ngủ. Làn da mềm như bông, đôi mi dài cong vút.Một khởi đầu mới trong yên bình và dịu dàng như chính cái tên: Diệu.