Triệu Duyên | Một đời thương chị

Chương 28



Nha Trang giữa tháng Bảy, gió biển cứ rì rào như khúc nhạc ru dài bất tận. Trên bãi cát mịn màng. Triệu bế bé Diệu trên tay, đầu bé tựa vào vai mẹ, đôi mắt lim dim, miệng khẽ chúm chím như đang mơ điều gì ngọt ngào. Duyên đi bên cạnh, nắm lấy góc khăn choàng che gió cho Triệu, tay còn lại đặt sau lưng cô như một điểm tựa nhẹ nhàng, không quá rõ ràng nhưng luôn hiện diện.

Chuyến đi này, họ gọi nó là "kỳ nghỉ đầu tiên của gia đình nhỏ".

Trước đó ba tháng, Duyên nhận được tin báo đậu đại học. Cô đã chạy về nhà trọ trong một buổi trưa nắng gắt, tim đập nhanh, mồ hôi chưa kịp khô trên trán đã òa vào lòng Triệu, giọng lạc đi vì xúc động:

"Chị ơi... em đậu rồi... em đậu thật rồi!"

Triệu khi ấy đang bế bé Diệu dỗ ngủ, ánh mắt bất ngờ sáng bừng lên. Cô không nói gì nhiều, chỉ đặt bé Diệu xuống nôi rồi dang tay ôm lấy Duyên, siết thật chặt – như ôm một phần ước mơ của mình vừa được hoàn thành bởi người khác.

Và rồi họ lên kế hoạch cho chuyến đi. Không phải sang trọng, không phải xa hoa – chỉ là một chút biển xanh, cát trắng và bầu trời đủ rộng để ba người lặng lẽ gối đầu lên những ước vọng yên lành.

Buổi chiều hôm đó, sau khi chơi đùa dưới biển, cả ba về lại khách sạn. Triệu tắm cho bé Diệu, gội đầu bằng nước ấm, lau người bằng khăn mềm, rồi xức nhẹ một lớp dầu thơm thoang thoảng mùi hoa cúc. Cô làm mọi thứ thuần thục và dịu dàng, còn Duyên thì đứng bên cạnh, nhìn không rời mắt, lâu lâu lại cúi xuống thơm nhẹ lên tóc Diệu.

Duyên đã quen với những khoảnh khắc này. Từ ngày bé Diệu chào đời, cô nhận ra tình yêu không phải lúc nào cũng dữ dội như sóng trào – nó có thể là những lần thay tã nửa đêm, những lúc canh nhiệt độ nước, hay những lần đi mua bún bò giữa trưa chỉ vì ai đó thèm ăn một cách vu vơ.

Họ ăn tối bên nhau, dưới ánh đèn vàng treo ngang hiên. Bé Diệu ngủ yên trong vòng tay Triệu, còn Duyên kể về nỗi háo hức khi sắp trở thành sinh viên, khi sắp bắt đầu một hành trình mới. Triệu nghe, ánh mắt không giấu được niềm tự hào:

"Em phải học thật tốt. Sau này thành công, hãy nhớ đến những ngày tháng mình đã vượt qua để đến được đó."

Duyên gật đầu, nắm lấy tay Triệu, khẽ nói:

"Chị cũng vậy. Hãy sống vì bản thân mình, vì bé Diệu, và vì những điều đẹp đẽ chị xứng đáng được nhận."

Họ nhìn nhau, không một lời yêu thương nào được thốt ra, nhưng trái tim lại ngân lên bản nhạc mà chỉ họ mới hiểu.

Sáng sớm ngày trở về, Triệu ngồi bên cửa sổ nhìn mặt biển xa. Bé Diệu nằm trong nôi, tay nhỏ đung đưa như vẫy chào nắng mai. Duyên bước đến, khoác thêm chiếc áo choàng lên vai Triệu, rồi ngồi xuống bên cạnh, tựa đầu vào vai cô.

Cả hai không nói gì. Chỉ có tiếng sóng vỗ đều, tiếng lá dừa xào xạc và tiếng thở khe khẽ của một ngày mới đang bắt đầu.

Duyên khẽ thì thầm, như nói với cả vũ trụ:

"Cảm ơn chị... vì đã không buông tay em... Dù đã từng có lúc mọi thứ như sắp sụp đổ."

Triệu không trả lời ngay. Một lúc sau, cô mới nhẹ nhàng đáp lại, giọng ấm như ánh nắng đầu ngày:

"Chị cũng cảm ơn em. Vì đã đến, đã ở lại, và đã trở thành điều quý giá nhất..."

Duyên quay sang nhìn Triệu, rồi nhìn bé Diệu – cô bé nhỏ mang tên "Diệu" như một món quà nhiệm màu, như ánh sáng dịu dàng sau cơn bão dữ.

Mọi sóng gió đã qua. Họ không còn phải sợ bóng tối, không còn lo những đêm trắng lặng lẽ.

Giờ đây, chỉ còn họ – một người phụ nữ đã học cách đứng dậy sau tổn thương, một cô gái trẻ mang trong mình sức sống rực rỡ của ngày mai, và một đứa trẻ là kết tinh của lòng dũng cảm, của tình thương không điều kiện.

Họ sẽ cùng nhau bước tiếp – qua những mùa gió, qua những tháng năm... như ba ngọn đèn nhỏ, soi sáng một mái nhà mang tên: "bình yên".

Hết.


Em từng ngỡ chỉ đơn phương,
Hóa ra người cũng vấn vương em ròi.
Một câu nhẹ tựa gió trời:
"Ta th nhé:" - thế là đời có nhau.

Chương trước Chương tiếp
Loading...