Triệu Duyên | Một đời thương chị
Chương 26
Một buổi sáng sớm, ánh nắng rọi nghiêng qua ô cửa sổ, xuyên qua tấm rèm voan mỏng, phủ lên sàn nhà lớp ánh sáng dịu nhẹ như lòng bàn tay ai đó đang âu yếm vỗ về một giấc mơ. Minh Triệu vẫn đang nằm nghiêng một bên, tay đặt hờ lên bụng, hơi thở đều đặn, gương mặt thanh thản như thể cuộc đời chưa từng có giông gió. Cái bụng bầu nhô lên dưới lớp chăn mỏng, thỉnh thoảng khẽ động đậy như thể đứa bé bên trong đang xoay mình tìm tư thế thoải mái.Kỳ Duyên thức dậy từ sớm, nhẹ nhàng bước xuống gác, sợ đánh thức Triệu. Cô nấu bữa sáng đơn giản với súp bí đỏ và bánh mì mềm, rồi mở điện thoại kiểm tra tin nhắn nhắc lịch: hôm nay là ngày đầu tiên cả hai đi học lớp tiền sản.Cô ngó đồng hồ. Vẫn còn sớm. Nhưng trái tim lại nôn nao như một đứa trẻ sắp được đi chơi. Không phải vì lớp học, mà vì một lý do khác, cô muốn thấy Minh Triệu cười, thấy cô học cách làm mẹ, thấy cô lần đầu bước vào thế giới mới của tình yêu thương, có em bé, có Duyên.Đến gần 8 giờ, Duyên bước lại bên giường khẽ chạm vào vai Triệu, gọi khe khẽ:
"Chị Triệu, dậy thôi... Hôm nay mình đi học đó nha."
Triệu cựa mình, đôi mắt lim dim, có chút ngái ngủ nhưng vẫn gật đầu.
"Ừ, chị nhớ mà... để chị rửa mặt."
Trung tâm tổ chức lớp tiền sản nằm trong một tòa nhà nhỏ, được sơn màu kem nhạt với những hình dán ngộ nghĩnh ngoài cửa kính: bình sữa, ti giả, xe nôi... Không gian bên trong rộng rãi, ấm cúng, thoảng mùi phấn rôm và tinh dầu cam nhẹ dịu.Triệu ngồi xuống hàng ghế phía trong, còn Duyên thì lăng xăng xếp ghế, lấy tài liệu.
"Chị ngồi ở đây đi, gần bảng, dễ nhìn..."
Triệu nhìn cô bé chăm chút mọi thứ, không khỏi thấy lòng ấm áp. Cô chưa bao giờ hình dung một ngày nào đó mình sẽ cùng ai khác học cách làm mẹ , càng không nghĩ người ấy là Kỳ Duyên.Lớp học bắt đầu. Một nữ hộ sinh tầm ba mươi tuổi đứng trên bục giảng, giọng nói dịu dàng mà rõ ràng. Bà giới thiệu những điều cơ bản nhất: từ cách hít thở khi chuyển dạ, massage cho mẹ bầu, đến chăm sóc em bé sơ sinh. Cứ mỗi lần hộ sinh hỏi có ai cần hỗ trợ thực hành, Duyên lại giơ tay trước, rồi quay sang bảo Triệu:"Để em thử trước rồi chị làm theo nhé."Họ cùng nhau tập cách quấn tã cho búp bê, cách tắm sơ sinh bằng khăn mềm. Có lúc Duyên vụng về làm rơi cái khăn lau, cuống cuồng nhặt lên, Triệu cười bật thành tiếng, nụ cười hiếm hoi những ngày gần đây."Em vụng quá à, thế mà cứ đòi chăm em bé cho chị," Triệu trêu.Duyên giả vờ nghiêm túc: "Thì em đang học nè, mai mốt em giỏi rồi, chị khỏi làm gì hết."Bài học cuối cùng trong buổi sáng là thực hành thở và giao tiếp với em bé trong bụng. Hộ sinh hướng dẫn mẹ bầu ngồi thoải mái, đặt hai tay lên bụng, nhắm mắt, nói chuyện nhẹ nhàng. Duyên không ngồi cạnh như ban đầu mà lùi lại phía sau để Triệu có không gian riêng.Triệu khẽ đặt tay lên bụng mình. Lần đầu tiên cô thực sự yên lặng, lắng nghe sự sống đang lớn lên bên trong. Cô nhắm mắt, thì thầm:
"Con à... mẹ không chắc mẹ sẽ làm tốt... nhưng mẹ sẽ cố gắng. Cùng mẹ, được không?"Không gian lúc ấy yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng đồng hồ tích tắc. Và rồi... một chuyển động nhẹ như cánh bướm vỗ dưới da bụng. Rồi một cái lăn nhẹ... không phải là rối loạn tiêu hóa, không phải là tưởng tượng. Là con. Đứa bé đạp bụng lần đầu tiên.Minh Triệu mở bừng mắt. Cô ngạc nhiên, xúc động, tay vẫn đặt nguyên trên bụng.
"Duyên ơi..." – giọng cô khàn khàn – " Con... đạp."Duyên như một cơn gió chạy đến, quỳ xuống bên cạnh cô, mắt sáng lên:
"Thật hả? Chị có cảm thấy gì không? Mạnh không? Cho em sờ với..."Triệu cầm tay Duyên, đặt lên bụng mình. Một lúc sau, như có điều kỳ diệu, Duyên cảm nhận được một cú chạm rất nhẹ, nhưng rõ ràng."Trời ơi..." – Duyên thì thầm – "Ẻm biết em nè... chắc biết em là người mua bánh cho nó hoài đó."Triệu bật cười thành tiếng
Khoảnh khắc ấy, dù căn phòng vẫn ồn ào những tiếng người tập thở, tiếng cười trẻ thơ phát ra từ hình ảnh mô phỏng... nhưng đối với Triệu và Duyên, dường như chỉ còn lại hai người, và một nhịp đập nhỏ bé cùng vang lên từ bụng.
Trên đường về, trời vừa kịp hửng nắng sau cơn mưa đêm qua. Hai người đi bộ chậm rãi dưới hàng cây xanh ven đường, không ai nói gì. Nhưng tay Duyên vẫn lặng lẽ nắm tay Triệu. Không siết chặt. Không ép buộc. Chỉ là một cái nắm tay dịu dàng như muốn giữ lấy tất cả điều ấm áp vừa xảy ra."Lúc con đạp á... chị thấy sao?" – Duyên hỏi, giọng nhỏ như sợ làm vỡ giây phút ấy.Triệu nhìn lên bầu trời, ánh mắt trong vắt.
"Chị vui lắm... chị thấy mình không một mình nữa."Duyên mỉm cười. Và ở đâu đó trong lồng ngực, trái tim cô lại đập rộn lên lần nữa – vì một cú đạp nhỏ bé, và vì người phụ nữ đang nắm tay cô.
Vì Duyên không cho Triệu động vào bất cứ việc nhà gì nên Triệu rảnh rỗi hay đan len cho đỡ chán.Khi cô bước ra, đã thấy Triệu ngồi đan gì đó ở góc giường. Một cuộn len màu be, cây kim đan trong tay, từng vòng xoắn len quấn vào nhau, tạo thành một chiếc mũ nhỏ xinh xắn. "Chị đang đan gì đó?"Triệu không ngẩng lên, chỉ khẽ mỉm cười:"Mũ len... cho con.""Chị đan len giỏi thế?"" Cũng lâu rồi không đụng tới... nhưng giờ muốn làm gì đó cho em bé, nên tập lại."Duyên ngồi kế bên, mắt dõi theo từng sợi len luồn qua tay Triệu. Cô ngắm mái tóc đen nhánh, đôi mắt trầm tĩnh và bàn tay hơi run nhẹ vì căng thẳng khi cố nhớ lại từng kỹ thuật đan.Sau nhiều tuần bận rộn kề cận chăm sóc Minh Triệu, hôm nay Kỳ Duyên mới có dịp gặp lại Hân. Hai người hẹn nhau tại một quán ăn nhỏ nằm trong con hẻm yên tĩnh, nơi có tiếng nhạc Pháp nhẹ nhàng lướt qua từng ngóc ngách như gợi lại những ký ức rất đỗi thân quen.Quán ăn có không gian ấm áp, bàn gỗ sơn nâu sẫm, treo vài bức tranh hoa cỏ và ánh đèn vàng dịu len lỏi qua lớp rèm trắng muốt. Mùi thơm của đồ ăn hòa cùng hương tinh dầu thoang thoảng làm lòng người cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.Duyên ngồi đối diện Hân, vừa gắp miếng bánh xèo giòn rụm vừa cười kể, ánh mắt long lanh đầy trìu mến:"Chị Triệu quay lại rồi... Ừ thì, không phải quay lại theo kiểu người yêu gì đâu. Nhưng mà chị ấy chịu mở lòng hơn rồi, chịu cho mình chăm sóc... ngủ chung, ăn cùng, nghe mình kể chuyện mỗi tối. Hmm...mỗi ngày mình thấy như mình đang sống giấc mơ mà hồi đó chỉ dám nghĩ tới.Hân nghiêng đầu mỉm cười, ánh mắt pha chút ngạc nhiên:"Nghe như phim ấy... mà cũng thấy thương cậu lắm Duyên à."Duyên gật đầu, mỉm cười nhẹ"Mà đúng rồi, dạo này chị ấy mê matcha latte lắm... Đợi tí nha, để mình mua một ly mang về."Chia tay Hân tại đầu hẻm, Duyên ôm theo túi giấy nhỏ, bên trong là ly matcha latte. Hân nán lại một chút, thấy một dáng người quen thuộc đang ngồi bấm điện thoại trước cửa nhà trọ — là Minh Triệu. Cô mặc chiếc đầm bầu màu be nhạt, tóc buộc gọn, ánh đèn vàng hắt lên gương mặt khiến dáng vẻ cô dịu dàng như một bức tranh tĩnh lặng.Duyên bước nhanh tới:"Chị ơi,đây là Hân, bạn thân của em"Hân lễ phép cúi đầu chào, Triệu gật đầu đáp lại nhẹ nhàng, không nói gì thêm. Sau khi Hân rời đi, Triệu khẽ nghiêng đầu nhìn Duyên:"Hai người... là bạn thật à?"Duyên bật cười, đưa ly matcha về phía Triệu:"Chị nghĩ sao mà hỏi vậy? Chỉ là bạn thôi à"Triệu không nói gì thêm, chỉ nhẹ tay nhận lấy ly nước rồi quay người vào trong. Duyên cũng bước theo, ánh mắt vẫn đượm chút vui vẻ, nhưng cũng thoáng nét suy tư — Triệu hỏi vậy là vì quan tâm... đúng không?Mấy tuần gần đây, Duyên đã chính thức dọn xuống ngủ cùng Triệu. Cô bảo với Triệu rằng gác cao, bụng to leo trèo nguy hiểm, ngủ cạnh để chăm sóc tiện hơn. Triệu lúc đầu ngại ngùng lắm, nhưng rồi cũng không từ chối.Càng về những tháng cuối thai kỳ, Triệu càng hay mệt. Những cơn đau lưng dai dẳng, cơn khó chịu khi em bé xoay mình hay đạp nhẹ vào bụng khiến cô trằn trọc, khó ngủ.Đêm nay cũng vậy. Trong căn phòng nhỏ chỉ còn tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường và tiếng thở đều đều của đêm tối.
Bấy giờ lưng Triệu đang rất đau, đau đến mức không ngủ được. Duyên nghe thấy tiếng thút thít thì quay qua thấy Triệu đang khóc. Duyên cuống cuồng hỏi han Triệu, lấy tay mình lau đi nước mắt cho chị " Sao chị khóc? Chị đau ở đâu ạ?"" Chị đau lưng"Duyên đỡ Triệu ngồi dậy tựa người vào mình,lót thêm gối mềm sau lưng, rồi cẩn thận xoa dầu nóng lên lưng. Đôi tay nhỏ bé của Duyên chuyển động đều đặn, dịu dàng như dỗ dành, như vỗ về. Dù đang rất buồn ngủ nhưng Duyên vẫn xoa lưng cho Triệu đến khi cô ngủ thiếp đi thì mới yên tâm đi ngủ.
Qua lễ tui ra tiếp nhá, nay bận thi quá chờiii
"Chị Triệu, dậy thôi... Hôm nay mình đi học đó nha."
Triệu cựa mình, đôi mắt lim dim, có chút ngái ngủ nhưng vẫn gật đầu.
"Ừ, chị nhớ mà... để chị rửa mặt."
Trung tâm tổ chức lớp tiền sản nằm trong một tòa nhà nhỏ, được sơn màu kem nhạt với những hình dán ngộ nghĩnh ngoài cửa kính: bình sữa, ti giả, xe nôi... Không gian bên trong rộng rãi, ấm cúng, thoảng mùi phấn rôm và tinh dầu cam nhẹ dịu.Triệu ngồi xuống hàng ghế phía trong, còn Duyên thì lăng xăng xếp ghế, lấy tài liệu.
"Chị ngồi ở đây đi, gần bảng, dễ nhìn..."
Triệu nhìn cô bé chăm chút mọi thứ, không khỏi thấy lòng ấm áp. Cô chưa bao giờ hình dung một ngày nào đó mình sẽ cùng ai khác học cách làm mẹ , càng không nghĩ người ấy là Kỳ Duyên.Lớp học bắt đầu. Một nữ hộ sinh tầm ba mươi tuổi đứng trên bục giảng, giọng nói dịu dàng mà rõ ràng. Bà giới thiệu những điều cơ bản nhất: từ cách hít thở khi chuyển dạ, massage cho mẹ bầu, đến chăm sóc em bé sơ sinh. Cứ mỗi lần hộ sinh hỏi có ai cần hỗ trợ thực hành, Duyên lại giơ tay trước, rồi quay sang bảo Triệu:"Để em thử trước rồi chị làm theo nhé."Họ cùng nhau tập cách quấn tã cho búp bê, cách tắm sơ sinh bằng khăn mềm. Có lúc Duyên vụng về làm rơi cái khăn lau, cuống cuồng nhặt lên, Triệu cười bật thành tiếng, nụ cười hiếm hoi những ngày gần đây."Em vụng quá à, thế mà cứ đòi chăm em bé cho chị," Triệu trêu.Duyên giả vờ nghiêm túc: "Thì em đang học nè, mai mốt em giỏi rồi, chị khỏi làm gì hết."Bài học cuối cùng trong buổi sáng là thực hành thở và giao tiếp với em bé trong bụng. Hộ sinh hướng dẫn mẹ bầu ngồi thoải mái, đặt hai tay lên bụng, nhắm mắt, nói chuyện nhẹ nhàng. Duyên không ngồi cạnh như ban đầu mà lùi lại phía sau để Triệu có không gian riêng.Triệu khẽ đặt tay lên bụng mình. Lần đầu tiên cô thực sự yên lặng, lắng nghe sự sống đang lớn lên bên trong. Cô nhắm mắt, thì thầm:
"Con à... mẹ không chắc mẹ sẽ làm tốt... nhưng mẹ sẽ cố gắng. Cùng mẹ, được không?"Không gian lúc ấy yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng đồng hồ tích tắc. Và rồi... một chuyển động nhẹ như cánh bướm vỗ dưới da bụng. Rồi một cái lăn nhẹ... không phải là rối loạn tiêu hóa, không phải là tưởng tượng. Là con. Đứa bé đạp bụng lần đầu tiên.Minh Triệu mở bừng mắt. Cô ngạc nhiên, xúc động, tay vẫn đặt nguyên trên bụng.
"Duyên ơi..." – giọng cô khàn khàn – " Con... đạp."Duyên như một cơn gió chạy đến, quỳ xuống bên cạnh cô, mắt sáng lên:
"Thật hả? Chị có cảm thấy gì không? Mạnh không? Cho em sờ với..."Triệu cầm tay Duyên, đặt lên bụng mình. Một lúc sau, như có điều kỳ diệu, Duyên cảm nhận được một cú chạm rất nhẹ, nhưng rõ ràng."Trời ơi..." – Duyên thì thầm – "Ẻm biết em nè... chắc biết em là người mua bánh cho nó hoài đó."Triệu bật cười thành tiếng
Khoảnh khắc ấy, dù căn phòng vẫn ồn ào những tiếng người tập thở, tiếng cười trẻ thơ phát ra từ hình ảnh mô phỏng... nhưng đối với Triệu và Duyên, dường như chỉ còn lại hai người, và một nhịp đập nhỏ bé cùng vang lên từ bụng.
Trên đường về, trời vừa kịp hửng nắng sau cơn mưa đêm qua. Hai người đi bộ chậm rãi dưới hàng cây xanh ven đường, không ai nói gì. Nhưng tay Duyên vẫn lặng lẽ nắm tay Triệu. Không siết chặt. Không ép buộc. Chỉ là một cái nắm tay dịu dàng như muốn giữ lấy tất cả điều ấm áp vừa xảy ra."Lúc con đạp á... chị thấy sao?" – Duyên hỏi, giọng nhỏ như sợ làm vỡ giây phút ấy.Triệu nhìn lên bầu trời, ánh mắt trong vắt.
"Chị vui lắm... chị thấy mình không một mình nữa."Duyên mỉm cười. Và ở đâu đó trong lồng ngực, trái tim cô lại đập rộn lên lần nữa – vì một cú đạp nhỏ bé, và vì người phụ nữ đang nắm tay cô.
Vì Duyên không cho Triệu động vào bất cứ việc nhà gì nên Triệu rảnh rỗi hay đan len cho đỡ chán.Khi cô bước ra, đã thấy Triệu ngồi đan gì đó ở góc giường. Một cuộn len màu be, cây kim đan trong tay, từng vòng xoắn len quấn vào nhau, tạo thành một chiếc mũ nhỏ xinh xắn. "Chị đang đan gì đó?"Triệu không ngẩng lên, chỉ khẽ mỉm cười:"Mũ len... cho con.""Chị đan len giỏi thế?"" Cũng lâu rồi không đụng tới... nhưng giờ muốn làm gì đó cho em bé, nên tập lại."Duyên ngồi kế bên, mắt dõi theo từng sợi len luồn qua tay Triệu. Cô ngắm mái tóc đen nhánh, đôi mắt trầm tĩnh và bàn tay hơi run nhẹ vì căng thẳng khi cố nhớ lại từng kỹ thuật đan.Sau nhiều tuần bận rộn kề cận chăm sóc Minh Triệu, hôm nay Kỳ Duyên mới có dịp gặp lại Hân. Hai người hẹn nhau tại một quán ăn nhỏ nằm trong con hẻm yên tĩnh, nơi có tiếng nhạc Pháp nhẹ nhàng lướt qua từng ngóc ngách như gợi lại những ký ức rất đỗi thân quen.Quán ăn có không gian ấm áp, bàn gỗ sơn nâu sẫm, treo vài bức tranh hoa cỏ và ánh đèn vàng dịu len lỏi qua lớp rèm trắng muốt. Mùi thơm của đồ ăn hòa cùng hương tinh dầu thoang thoảng làm lòng người cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.Duyên ngồi đối diện Hân, vừa gắp miếng bánh xèo giòn rụm vừa cười kể, ánh mắt long lanh đầy trìu mến:"Chị Triệu quay lại rồi... Ừ thì, không phải quay lại theo kiểu người yêu gì đâu. Nhưng mà chị ấy chịu mở lòng hơn rồi, chịu cho mình chăm sóc... ngủ chung, ăn cùng, nghe mình kể chuyện mỗi tối. Hmm...mỗi ngày mình thấy như mình đang sống giấc mơ mà hồi đó chỉ dám nghĩ tới.Hân nghiêng đầu mỉm cười, ánh mắt pha chút ngạc nhiên:"Nghe như phim ấy... mà cũng thấy thương cậu lắm Duyên à."Duyên gật đầu, mỉm cười nhẹ"Mà đúng rồi, dạo này chị ấy mê matcha latte lắm... Đợi tí nha, để mình mua một ly mang về."Chia tay Hân tại đầu hẻm, Duyên ôm theo túi giấy nhỏ, bên trong là ly matcha latte. Hân nán lại một chút, thấy một dáng người quen thuộc đang ngồi bấm điện thoại trước cửa nhà trọ — là Minh Triệu. Cô mặc chiếc đầm bầu màu be nhạt, tóc buộc gọn, ánh đèn vàng hắt lên gương mặt khiến dáng vẻ cô dịu dàng như một bức tranh tĩnh lặng.Duyên bước nhanh tới:"Chị ơi,đây là Hân, bạn thân của em"Hân lễ phép cúi đầu chào, Triệu gật đầu đáp lại nhẹ nhàng, không nói gì thêm. Sau khi Hân rời đi, Triệu khẽ nghiêng đầu nhìn Duyên:"Hai người... là bạn thật à?"Duyên bật cười, đưa ly matcha về phía Triệu:"Chị nghĩ sao mà hỏi vậy? Chỉ là bạn thôi à"Triệu không nói gì thêm, chỉ nhẹ tay nhận lấy ly nước rồi quay người vào trong. Duyên cũng bước theo, ánh mắt vẫn đượm chút vui vẻ, nhưng cũng thoáng nét suy tư — Triệu hỏi vậy là vì quan tâm... đúng không?Mấy tuần gần đây, Duyên đã chính thức dọn xuống ngủ cùng Triệu. Cô bảo với Triệu rằng gác cao, bụng to leo trèo nguy hiểm, ngủ cạnh để chăm sóc tiện hơn. Triệu lúc đầu ngại ngùng lắm, nhưng rồi cũng không từ chối.Càng về những tháng cuối thai kỳ, Triệu càng hay mệt. Những cơn đau lưng dai dẳng, cơn khó chịu khi em bé xoay mình hay đạp nhẹ vào bụng khiến cô trằn trọc, khó ngủ.Đêm nay cũng vậy. Trong căn phòng nhỏ chỉ còn tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường và tiếng thở đều đều của đêm tối.
Bấy giờ lưng Triệu đang rất đau, đau đến mức không ngủ được. Duyên nghe thấy tiếng thút thít thì quay qua thấy Triệu đang khóc. Duyên cuống cuồng hỏi han Triệu, lấy tay mình lau đi nước mắt cho chị " Sao chị khóc? Chị đau ở đâu ạ?"" Chị đau lưng"Duyên đỡ Triệu ngồi dậy tựa người vào mình,lót thêm gối mềm sau lưng, rồi cẩn thận xoa dầu nóng lên lưng. Đôi tay nhỏ bé của Duyên chuyển động đều đặn, dịu dàng như dỗ dành, như vỗ về. Dù đang rất buồn ngủ nhưng Duyên vẫn xoa lưng cho Triệu đến khi cô ngủ thiếp đi thì mới yên tâm đi ngủ.
Qua lễ tui ra tiếp nhá, nay bận thi quá chờiii