Triệu Duyên | Một đời thương chị
Chương 25
Ba tháng đã trôi qua kể từ ngày Minh Triệu chính thức độc thân, cô quyết định ra đi tay trắng, không lấy bất kỳ tài sản nào từ Vĩnh Khoa. Giờ đây, cái thai trong bụng cô đã lớn hơn đáng kể, khiến việc di chuyển trở nên khó khăn hơn. Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này, Triệu cũng dần mở lòng hơn với Kỳ Duyên, người luôn ở bên cạnh chăm sóc và động viên cô.Hôm nay là một ngày đặc biệt – ngày Kỳ Duyên thi tốt nghiệp phổ thông. Triệu thức dậy từ sớm, ánh bình minh chưa kịp ló dạng, cô đã nhẹ nhàng bước vào bếp, chuẩn bị bữa sáng cho Duyên. Những động tác chậm rãi nhưng đầy yêu thương, cô muốn dành cho Duyên một bữa ăn đầy đủ dinh dưỡng trước kỳ thi quan trọng.Khi mùi thơm của cháo gà lan tỏa khắp căn phòng, Duyên từ trên gác bước xuống, mắt còn ngái ngủ nhưng khi thấy Triệu, cô liền nở nụ cười rạng rỡ và ôm chầm lấy cô. Trước đây, mỗi khi Duyên ôm, Triệu thường tránh né, nhưng giờ đây, cô đã quen với những cử chỉ thân mật này và nhẹ nhàng đáp lại."Chị Triệu, chị dậy sớm quá! Em cảm ơn chị đã chuẩn bị bữa sáng cho em.""Duyên, em mau vệ sinh cá nhân rồi ra ăn sáng nhé. Hôm nay là ngày thi quan trọng, em cần đầy đủ năng lượng."Trong lúc ăn, Triệu nhìn Duyên rồi nói :"Duyên, em cố gắng thi thật tốt nha. Nếu em đậu vào trường đại học TD – (nơi trước đây chị từng làm giáo viên)– thì sau khi chị sinh em bé, chị sẽ dẫn em đi Thái Lan chơi."Đôi mắt Duyên sáng lên, cô hào hứng đáp:"Thật sao chị? Đã quá, em sẽ cố gắng"Hai ngày thi trôi qua nhanh chóng. Sau khi hoàn thành kỳ thi, Duyên cảm thấy nhẹ nhõm và muốn dành thời gian bên cạnh Triệu. Cô đề nghị:"Chị Triệu, chúng ta đi mua đồ cho em bé nhé? Em muốn chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo cho bé. "Triệu mỉm cười, lòng tràn đầy hạnh phúc:" Được đó. Chúng ta cùng đi."Họ đến một cửa hàng chuyên về đồ sơ sinh. Không gian tràn ngập những món đồ nhỏ xinh, từ quần áo, tã lót đến đồ chơi đủ màu sắc. Duyên hào hứng chọn lựa từng món, cô cẩn thận xem xét chất liệu, màu sắc và kích cỡ. Triệu đứng bên cạnh, cảm nhận được sự quan tâm và tình yêu thương mà Duyên dành cho mình và đứa con sắp chào đời."Chị Triệu, em nghĩ chúng ta nên mua vài bộ quần áo sơ sinh bằng cotton mềm mại, tốt cho da bé. Mỗi loại khoảng 3 bộ để thay đổi. " Ừ, em chọn đi. Chị tin vào gu thẩm mỹ của em."Duyên tiếp tục chọn thêm mũ sơ sinh, bao tay, bao chân, khăn mặt, khăn sữa và chăn mỏng. Cô nhớ lại những kiến thức đã đọc được về việc chuẩn bị đồ cho trẻ sơ sinh và áp dụng vào việc mua sắm. " Chị Triệu, em thấy chúng ta cũng nên mua thêm một số vật dụng như nước muối sinh lý, băng gạc tiệt trùng, miếng rơ lưỡi và bông tăm để vệ sinh cho bé. Những thứ này rất cần thiết đó"Triệu vui vẻ mỉm cườiSau khi mua sắm xong, trên đường về, Triệu bất chợt nói:"Duyên, chị thèm bánh tráng trộn quá. Em mua cho chị nhé?"Duyên chần chừ, nhớ lại những thông tin về việc bà bầu nên hạn chế ăn bánh tráng trộn vì có thể không đảm bảo vệ sinh và chứa nhiều gia vị không tốt cho thai nhi. Cô nhẹ nhàng khuyên: "Em nghĩ chị nên hạn chế ăn những món đó. Không tốt cho em bé đâu."" Đi mà, năng nỉ em luôn đó, một ít thôii"Nhưng khi thấy Triệu làm nũng, ánh mắt đầy mong chờ, Duyên không thể từ chối:"Thôi được rồi, nhưng chị chỉ được ăn một ít thôi nhé." Họ ghé vào một quán bánh tráng trộn,Duyên mua một phần nhỏ rồi cả hai ra công viên gần đó. Ngồi trên băng ghế đá, họ vừa ăn vừa trò chuyện, ngắm nhìn dòng người qua lại. Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm của cây cỏ, tạo nên một khung cảnh yên bình và hạnh phúc.Tối hôm ấy, sau cả một ngày dài dạo phố, ăn bánh tráng trộn ngoài công viên và cười đùa rộn rã như hai đứa trẻ quên mất hết những tháng ngày mỏi mệt, khi trở về phòng trọ, Duyên vẫn giữ thói quen như bao đêm khác—cẩn thận pha sữa cho Triệu.Chiếc ly sữa ấm được cô đặt vào tay chị bằng cả sự chăm sóc và dịu dàng. Duyên ngồi xuống bên cạnh Triệu, hai đầu gối khẽ chạm sàn gạch mát lạnh. Cô không nói nhiều, chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn chị uống từng ngụm. Mỗi tối như thế, Duyên luôn kiên trì chờ chị uống xong, rồi mới yên tâm trèo lên gác nghỉ ngơi.Sau khi Triệu đặt ly sữa rỗng lên bàn, Duyên nhẹ nhàng mở ngăn kéo, lấy ra tuýp kem chống rạn da mà ngày nào cô cũng dùng cho chị. Tuýp kem đã vơi đi gần một nửa, vỏ nhăn nhúm, nhưng đối với Duyên, việc bôi kem cho chị mỗi tối không phải là nghĩa vụ—đó là một niềm thân thương không nói thành lời.Cô ngồi bên mép giường, nắp tuýp bật mở, mùi hương thoang thoảng của tinh dầu cam và lan ra trong không khí. Triệu nằm nghiêng người sang bên, kéo áo lên cao, để lộ chiếc bụng tròn căng tràn sức sống nhưng cũng đầy những vết rạn tím hằn, như những vết nứt lặng lẽ của thời gian.Duyên ngập ngừng trong tích tắc khi lần đầu nhìn thấy rõ đến thế, nhưng rồi ánh mắt cô dịu xuống. Ngón tay nhỏ xoa nhẹ kem lên bụng Triệu, từng vòng tròn chậm rãi, cẩn trọng. Bàn tay Duyên nhỏ, nhưng ấm, mềm mại, như mang theo cả sự biết ơn và thương xót.Giữa không gian tĩnh lặng, tiếng Triệu vang lên khe khẽ:" Em thấy chị có xấu không?" Duyên hơi sững lại, ngước nhìn. Triệu vẫn quay mặt đi, nhưng giọng thì chùng xuống, như một chiếc lá rơi giữa đêm đông."Bụng chị bây giờ rạn quá... nhìn xấu xí lắm phải không?"Câu hỏi đơn giản, nhưng như một nhát dao nhọn cắt sâu vào lòng Duyên. Cô không trả lời ngay, mà chỉ cúi xuống đặt một cái hôn rất nhẹ lên làn da đã đổi màu của bụng Triệu, rồi mới thì thầm:"Không. Vẫn rất đẹp. Em chưa từng thấy gì đẹp hơn cả..."Triệu quay mặt lại, nhìn Duyên với đôi mắt rưng rưng. Không phải nước mắt, mà là cảm xúc ngổn ngang. Cô không nghĩ sẽ có ngày, có người không ghê sợ cơ thể đã đổi thay của mình, thậm chí còn gọi đó là "đẹp".Duyên tiếp tục xoa kem, chậm rãi, tỉ mỉ như thể đang ve vuốt một báu vật mong manh. Trong lòng cô là hàng ngàn cơn sóng cuộn trào, thương Triệu, thương đến từng vết rạn, từng giây phút chịu đựng, từng nỗi cô đơn giấu kín sau cái vẻ ngoài điềm tĩnh thường ngày.
Gần nửa đêm, căn phòng trọ nhỏ chìm vào yên tĩnh. Ngoài cửa sổ, gió lướt qua từng khe cửa, mang theo hơi ẩm từ cơn mưa rào ban chiều. Duyên nằm trên gác, cơ thể mệt nhoài sau một ngày dài nhưng lòng vẫn còn vương vấn dư âm từ nụ cười và ánh mắt của Triệu.Bỗng một tiếng gọi rất khẽ vang lên, như hơi thở mong manh:"Duyên ơi..."Duyên chợt mở mắt. Cô chưa ngủ say, và hình như có điều gì đó trong giọng nói kia khiến tim cô đập thình thịch. Không chần chừ, cô bật dậy, bước vội xuống gác. Ánh đèn ngủ le lói vàng nhạt rọi vào gương mặt tái xanh của Triệu."Sao vậy chị?" — Duyên hỏi, giọng run nhẹ.Triệu nằm nghiêng, tay ôm bụng, mồ hôi lấm tấm trên trán. Môi chị nhợt nhạt, giọng lạc đi:"Chị đau bụng quá..."Duyên lập tức ngồi xuống bên cạnh, lấy khăn giấy lau vội mồ hôi trên trán chị. Cô nhìn bụng Triệu không thấy gì bất thường, nhưng ánh mắt lo lắng khiến đôi tay Duyên run nhẹ. Không để mất thời gian, Duyên bắt đầu dùng cả hai tay xoa nhẹ nhàng vùng bụng dưới của Triệu, như từng học qua trong các bài chăm sóc bà bầu."Có lẽ tại... tại em chiều ý chị ăn bánh tráng trộn... em xin lỗi, chắc tại em..." Duyên vừa xoa vừa tự trách.Triệu lắc đầu, gắng gượng cười:"Không... không phải lỗi em đâu... lỗi chị mà..."Duyên không đáp. Cô chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay Triệu, siết nhẹ. Lúc đó, cả hai đều im lặng. Tiếng thở dốc của Triệu dần chậm lại, đều hơn. Cơn đau đã dịu xuống. Nhưng Duyên không dám rời đi, cô vẫn ngồi đó, bàn tay vẫn không ngừng xoa bụng, ánh mắt dán chặt vào từng biểu cảm nhỏ trên khuôn mặt Triệu.
Thời gian trôi lặng lẽ. Gió ngoài kia vẫn thổi. Căn phòng trọ nhỏ lại yên tĩnh như chưa từng có điều gì xảy ra.
Duyên ngồi như thế cho đến khi Triệu ngủ thiếp đi, gương mặt dần giãn ra, không còn nhăn nhó vì đau nữa. Lúc đó, cô mới dám thở phào. Cô cúi người, khẽ vén tóc trên trán Triệu ra sau tai, thì thầm:"Em xin lỗi vì đã không chăm chị kỹ hơn... nhưng từ giờ em sẽ cẩn thận hơn. Ngủ ngon nhé chị Triệu"Duyên nằm xuống bên cạnh, không trèo lên gác nữa. Cô kéo nhẹ chiếc chăn mỏng, đắp cho cả hai. Căn phòng nhỏ ngập trong thứ ánh sáng mờ ấm áp. Bên ngoài, thành phố vẫn ngủ, nhưng trong lòng Duyên là một tình cảm đang ngày một lớn dần, dịu dàng và thầm lặng—giống như đứa bé đang dần hình thành trong bụng chị Triệu.Một đêm không dài, nhưng đủ để khắc sâu thêm vào giữa họ một điều gì đó thiêng liêng hơn tất thảy: sự gắn bó, sự chăm sóc không điều kiện, và tình yêu lặng thầm, chân thật.
Gần nửa đêm, căn phòng trọ nhỏ chìm vào yên tĩnh. Ngoài cửa sổ, gió lướt qua từng khe cửa, mang theo hơi ẩm từ cơn mưa rào ban chiều. Duyên nằm trên gác, cơ thể mệt nhoài sau một ngày dài nhưng lòng vẫn còn vương vấn dư âm từ nụ cười và ánh mắt của Triệu.Bỗng một tiếng gọi rất khẽ vang lên, như hơi thở mong manh:"Duyên ơi..."Duyên chợt mở mắt. Cô chưa ngủ say, và hình như có điều gì đó trong giọng nói kia khiến tim cô đập thình thịch. Không chần chừ, cô bật dậy, bước vội xuống gác. Ánh đèn ngủ le lói vàng nhạt rọi vào gương mặt tái xanh của Triệu."Sao vậy chị?" — Duyên hỏi, giọng run nhẹ.Triệu nằm nghiêng, tay ôm bụng, mồ hôi lấm tấm trên trán. Môi chị nhợt nhạt, giọng lạc đi:"Chị đau bụng quá..."Duyên lập tức ngồi xuống bên cạnh, lấy khăn giấy lau vội mồ hôi trên trán chị. Cô nhìn bụng Triệu không thấy gì bất thường, nhưng ánh mắt lo lắng khiến đôi tay Duyên run nhẹ. Không để mất thời gian, Duyên bắt đầu dùng cả hai tay xoa nhẹ nhàng vùng bụng dưới của Triệu, như từng học qua trong các bài chăm sóc bà bầu."Có lẽ tại... tại em chiều ý chị ăn bánh tráng trộn... em xin lỗi, chắc tại em..." Duyên vừa xoa vừa tự trách.Triệu lắc đầu, gắng gượng cười:"Không... không phải lỗi em đâu... lỗi chị mà..."Duyên không đáp. Cô chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay Triệu, siết nhẹ. Lúc đó, cả hai đều im lặng. Tiếng thở dốc của Triệu dần chậm lại, đều hơn. Cơn đau đã dịu xuống. Nhưng Duyên không dám rời đi, cô vẫn ngồi đó, bàn tay vẫn không ngừng xoa bụng, ánh mắt dán chặt vào từng biểu cảm nhỏ trên khuôn mặt Triệu.
Thời gian trôi lặng lẽ. Gió ngoài kia vẫn thổi. Căn phòng trọ nhỏ lại yên tĩnh như chưa từng có điều gì xảy ra.
Duyên ngồi như thế cho đến khi Triệu ngủ thiếp đi, gương mặt dần giãn ra, không còn nhăn nhó vì đau nữa. Lúc đó, cô mới dám thở phào. Cô cúi người, khẽ vén tóc trên trán Triệu ra sau tai, thì thầm:"Em xin lỗi vì đã không chăm chị kỹ hơn... nhưng từ giờ em sẽ cẩn thận hơn. Ngủ ngon nhé chị Triệu"Duyên nằm xuống bên cạnh, không trèo lên gác nữa. Cô kéo nhẹ chiếc chăn mỏng, đắp cho cả hai. Căn phòng nhỏ ngập trong thứ ánh sáng mờ ấm áp. Bên ngoài, thành phố vẫn ngủ, nhưng trong lòng Duyên là một tình cảm đang ngày một lớn dần, dịu dàng và thầm lặng—giống như đứa bé đang dần hình thành trong bụng chị Triệu.Một đêm không dài, nhưng đủ để khắc sâu thêm vào giữa họ một điều gì đó thiêng liêng hơn tất thảy: sự gắn bó, sự chăm sóc không điều kiện, và tình yêu lặng thầm, chân thật.