Triệu Duyên | Một đời thương chị
Chương 24
Sáng nay trời trở gió. Mây xám kéo về vẩn vơ trên nền trời xám xịt, chẳng khác nào những mảnh tàn tro lặng lẽ bay lượn trước khi rơi xuống, kết thúc một kiếp cháy. Minh Triệu đứng bên cửa sổ, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía xa.Cô thở dài.Hôm nay cô quyết định sẽ trở về nhà – căn nhà đã từng là tổ ấm, là nơi cô đặt niềm tin và hy vọng, nhưng giờ đây lại trở thành một khoảng ký ức ngột ngạt mà cô không muốn quay đầu nhìn lại.Duyên thì không đồng ý.Ngay khi Triệu vừa nói sẽ về lấy ít đồ, Duyên đã hốt hoảng như thể cô vừa báo rằng mình sắp bước vào một nơi nguy hiểm nào đó."Không được, chị đừng đi, em sẽ mua đồ mới cho chị, chị cần gì cứ nói, em không muốn chị phải quay lại nơi đó!"Duyên nói, giọng đầy lo lắng, ánh mắt khẩn cầu, đôi tay vô thức siết lấy vạt áo như cố giữ Triệu lại bằng mọi cách.Nhưng Triệu chỉ cần liếc Duyên bằng ánh mắt nghiêm nghị, không cao giọng, không nặng lời – chỉ là một cái nhìn rất nhẹ mà lạnh – thế là Duyên im bặt. Cô thở dài, nhìn Triệu cột lại mái tóc dài rồi rời khỏi phòng trọ.
Cánh cửa căn hộ cũ khẽ mở, âm thanh khóa cửa lách cách vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Mật khẩu vẫn như cũ. Dù đã nhiều ngày không quay lại, Triệu vẫn nhớ rõ từng con số, như một phản xạ của những năm tháng từng sống tại nơi này.Mùi hương quen thuộc phảng phất trong không khí – mùi nước giặt quần áo cũ, mùi gỗ tủ lâu ngày không mở, và cả một mùi đàn ông nồng nặc vương vất trong phòng khách.Cô bước nhẹ vào nhà. Đôi mắt lập tức dừng lại ở đôi giày cao gót đen đặt lộn xộn ở thảm trước cửa phòng ngủ.Đôi giày đó không phải của cô.Không thuộc về cô.Cảm giác như có ai đó bóp chặt trái tim cô lại. Ngón tay cô siết nhẹ quai túi, nhưng vẫn bước tiếp. Cô đi từng bước như kẻ mộng du, lặng lẽ lướt qua phòng khách, rồi dừng lại trước cửa phòng ngủ.Tiếng thở dốc... tiếng rên rỉ mơn trớn, đầy xác thịt của một người phụ nữ vọng ra. Cô đứng chết lặng, đôi chân như đóng băng.Rồi một cách chậm rãi, như thể trái tim cô cần được xác nhận cho điều tàn nhẫn đang ngờ ngợ trong lòng, Triệu hé mắt nhìn qua khe cửa nhỏ.Và điều cô thấy... là Vĩnh Khoa — chồng cô đang cuồng nhiệt lao vào thân thể một người đàn bà khác ngay trên chiếc giường từng là nơi hai người ngủ chung. Tấm ga trắng bị kéo xộc xệch, chiếc váy đỏ nằm bừa bãi dưới sàn, mọi thứ trần trụi và thô thiển đến ghê tởm.Tiếng rên rỉ của một người phụ nữ, tiếng cười khúc khích xen kẽ tiếng giường gỗ lạch cạch va vào tường.Cô đứng chết lặng.Không khóc. Không hét. Không đập phá.Chỉ có một khoảng trống lạnh buốt mở ra trong lòng ngực.
Cô tưởng rằng nếu một ngày chứng kiến điều này, cô sẽ khóc đến ngất, sẽ đau đến mức không thể thở được. Nhưng không, cô lại bình tĩnh đến lạ lùng. Như thể, nơi đó đã chết từ lâu.
Triệu xoay người, lặng lẽ rời khỏi căn nhà – không mang theo bất cứ thứ gì, kể cả nỗi đau.
Khi về tới trọ, Duyên đang lúi húi nấu cơm. Nghe tiếng mở cửa, cô chạy ra, ánh mắt sáng lên:"Chị lấy được đồ chưa? Mà sao không thấy mang theo gì hết?"Triệu chỉ cười nhạt:"Không muốn lấy nữa."Chỉ một câu.Duyên đứng đó, cứng người. Cô nhìn vào mắt Triệu, trong đôi mắt ấy không còn sự bối rối, cũng không còn sự tuyệt vọng, chỉ là một khoảng sâu không đáy.Cô biết... chuyện gì đó đã xảy ra. Nhưng Duyên không dám hỏi.Thay vào đó, cô lặng lẽ dọn cơm, và Triệu thì vẫn ăn như bình thường, thậm chí còn gắp đồ ăn cho Duyên như mọi khi.
Vài ngày sauCả hai đang ăn cơm thì có tiếng gõ cửa.
Duyên vội vàng chạy ra.Và rồi khựng lại khi thấy khuôn mặt quen thuộc mà đáng sợ – Vĩnh Khoa.Duyên thoáng hoảng hốt, tim đập thình thịch."Anh tới đây làm gì?"Vĩnh Khoa không trả lời, ánh mắt lướt qua vai Duyên nhìn vào trong – nơi Triệu vẫn đang ngồi ăn cơm.Hắn cười khẩy, giọng đầy cay độc:"Mày đúng là con ngu! Nó chửi mày bệnh hoạn, ghê tởm mày, mày quên hết à? Giờ còn rước nó về nuôi như chó hoang vậy hả?"Duyên nắm chặt tay, môi run run. Nhưng chưa kịp đáp, Vĩnh Khoa tiếp tục:
"Cô ta không phải là người đâu! Vợ chồng mà chưa bao giờ tự nguyện lên giường, tao toàn phải cưỡng ép. Lãnh cảm, lạnh lẽo như xác chết! Một con đàn bà như vậy, ai chịu nổi?"Bốp!Duyên tát thẳng vào mặt hắn. Cái tát đầy giận dữ. Đôi mắt đỏ hoe:
" Mày là đồ cặn bã. Trong đầu ngoài tình dục ra thì còn gì không?"Vĩnh Khoa cười nhạt, lau máu nơi khóe miệng rồi lùi lại.
Vĩnh Khoa ném một xấp giấy vào người Duyên, cười khẩy :
"Tao không thèm chấp với loại như mày. Hai tuần nữa, toà xử. À còn nữa, ráng đi làm nuôi con của tao đi nhé" Duyên đỏ bừng mặt, giận run người.
Rồi hắn quay lưng bỏ đi, không thèm ngoái lại.
Cánh cửa khép lại trong tiếng mưa rơi tí tách ngoài hiên.
Duyên quay lại nhìn Triệu.
Triệu vẫn ngồi đó, ăn tiếp cơm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Gương mặt cô bình thản, tay vẫn gắp từng miếng rau, từng muỗng cơm đều đặn."Chị... chị không sao chứ?" – Duyên hỏi khẽ, giọng run.Triệu mỉm cười, ánh mắt dịu dàng:"Không sao. Ăn đi em."
Tối hôm đó, Triệu lặng lẽ ngồi vào bàn, cầm bút ký vào giấy ly hôn. Không một chút do dự. Không một lần run tay. Không một giọt nước mắt.Duyên nhìn Triệu, lòng đầy xót xa. Người phụ nữ ấy đã từng yêu sâu đậm, từng gánh cả nỗi đau âm thầm. Vậy mà giờ đây, khi đặt bút kết thúc một cuộc hôn nhân, lại nhẹ nhàng như thể chỉ đang viết một dòng chữ vô nghĩa.Duyên cầm tờ giấy, lòng đầy suy nghĩ. Đêm hôm ấy, trời lại mưa. Nhưng trong lòng Duyên, có một điều gì đó đang lớn dần lên: Liệu từ nay chị có thể an yên? Và... liệu mình có thể làm chị hạnh phúc được không?Chỉ là... một kết thúc.Và có lẽ, cũng là một khởi đầu.